• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn (1 Viewer)

  • Chương 237: Gài tiếp

Đến lúc lão Huyền Đạo tiến cấp đỉnh cao thì chắc chỗ này sẽ có những chuyện rất náo nhiệt đây.

Chẳng hạn như tìm lão mập để luyện tập.

Hắn còn nhớ cảnh hôm đó, lão mập cũng treo lão Huyền Đạo lên cây như thằng nhóc tóc tím lúc này, đong đưa theo gió, mất hết cả mặt mũi.

Nói chứ Chư Cát Huyền Đạo cũng nghĩ như thế.

Nếu không phải vì tu vi thấp thì e rằng ông ta đã sớm tìm lão mập tính sổ rồi, còn uống rượu nữa á? Uống rượu cái đầu ngươi á! Ông vẫn còn nhớ ngươi đã nhét tất thối vào miệng ông đấy!

Triệu Bân vẫn chưa nhìn thấy nhóc ham tiền và tên mập đâu.

Chắc là hai người đó đã ra ngoài lượn lờ rồi, nói không chừng cả hai đang ở sòng bạc phía đối diện cũng nên.

Đúng vậy, hai người thật sự đang ở trong đó.

Đi cùng họ còn có Xích Yên, họ đã thắng đến mức nhà cái phải tối tăm mặt mày.

“Sư tôn nhà ngươi đâu?”

Chư Cát Huyền Đạo nhìn ra phía sau lưng Triệu Bân.

“Chết rồi!”

Triệu Bân mở miệng là thốt ra hai chữ đó ngay.

Nguyệt Thần lập tức mở mắt, liếc hắn một cái.

Mẹ nhà ngươi, dám trù bà à?

Triệu Bân không chịu thua, liếc lại Nguyệt Thần một cái.

Đồ đệ là gì? Là để gài chơi cho vui!

Sư phụ là gì? Là để trù cho sướng mỏ.

Thấy không, hai câu đó không chỉ hợp mà còn khá khớp nữa.

Cô gài ta thì ta sẽ trù cô mỗi ngày.

“Chết càng tốt, chết rồi thì có thể ngủ lâu hơn!”

Lão mập chậc lưỡi, chỉ có Triệu Bân mới dám nói như thế. Đại Hạ Hồng Uyên đứng đầu thiên hạ, đâu ai dám trù đối phương, chỉ có đồ đệ của người ta mới làm điều đó, từ đó có thể thấy tình cảm của hai thầy trò họ còn sâu sắc, thân thiết hơn cả tưởng tượng.

“Có biết là thế lực phương nào không?”

Chư Cát Huyền Đạo hỏi, ông ta đang nói đến người đã triệu hồi vua Âm Nguyệt.

“Tộc xác chết!”, Triệu Bân không giấu giếm.

Hai lão già nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, chân mày cũng bất giác giật nhẹ. Lại là một đối tượng không dễ đối phó, nghe nói tổ tông tộc xác chết đã sống mấy trăm năm rồi, hơn nữa cũng là một cao thủ cảnh giới Thiên Võ. Có lẽ người đó không thể bì được với Đại Hạ Hồng Uyên nhưng cũng là người có tên tuổi ở mảnh đất này, hiếm có ai dám chọc đến.

Vì vậy, Tử Linh đã tìm được đúng người rồi.

Những chuyện thế này mà tìm đến cao thủ của Thiên Tông thì cũng khó có thể giải quyết được, trừ khi là người ở cảnh giới Thiên Võ. Nhưng lão tổ của Thiên Tông đã mất tích nhiều năm rồi, có trời mới biết ông ta còn sống hay không, may mà có Đại Hạ Hồng Uyên trấn giữ, nếu không thì vua Âm Nguyệt sẽ thảm lắm lắm!

Người trong Đại Hạ đều biết cách hành sự của tộc xác chết.

Bọn họ chuyên đào mộ tổ tiên của người ta, tên nào tên nấy đều thất đức như nhau

“Này, còn một người đang bị treo ở đây này!”

Mặt thằng nhóc tóc tím tối sầm, nó đang muốn nói với Triệu Bân là: Hai lão già này đã đánh ta, ta không mong bọn họ thả ta xuống, nhưng sao ngươi cũng vờ như không thấy thế? Quá đáng rồi đấy nhé! Tộc xác chết gì chứ? Vua Âm Nguyệt gì chứ? Ta đều không quan tâm, mau thả ta xuống đi.

“Sư tôn lại bế quan rồi!”

“Trước khi bế quan còn bảo ta tìm lửa, càng nhiều càng tốt!”

“Không biết hai vị có biết ở đâu có hay không?”

Triệu Bân vừa nói vừa tìm một chỗ thoải mái ngồi xuống, hắn giải thích chi tiết hơn, cái gì cũng lôi sư phụ vào nhưng thật ra chỉ là muốn tìm lửa để nhanh chóng luyện ra thiên hỏa thôi. Nguyệt Thần đã nói rồi, khi nào luyện được thiên hỏa thì cô ta sẽ dạy thuật luyện đan cho hắn.

Luyện đan sư rất có tiếng.

Về phần ánh mắt của thằng nhóc tóc tím thì hắn cứ xem như không nhìn thấy.

Treo trên đó rất ổn mà, nhìn rất sướng mắt.

Theo lời của Tú Nhi thì đó cũng là một kiểu tu hành khác.

Ừ, bà đây sẽ nói như thế đấy!

Nguyệt Thần lại liếc Triệu Bân một cái, đợi đến khi cô ta quay về lại thể xác thì hắn nhất định sẽ treo cô ta lên cây, phơi một trăm năm. Tu hành à, ta sẽ cho cô từ từ tu hành nhá!

“Có tiền thì chuyện gì cũng dễ nói!”

“Đưa bạc cho ta thì lát nữa ta sẽ giúp ngươi tìm, đảm bảo là hàng tốt!”

“Yên tâm, giá cả công bằng!”

Hai lão già đều ngồi xếp bằng, mỗi người một câu giống như đang diễn khúc nghệ, khó khăn lắm mới tóm được một tên đệ tử hoàng tộc, họ phải mồi cho bằng sạch, có tìm được lửa hay không thì khoan hãy tính, lấy tiền trước mới là chuyện quan trọng.

“Không có tiền!”, Triệu Bân vuốt mũi.

“Sư phụ ngươi là Đại Hạ Hồng Uyên mà. Má ơi, thế mà ngươi lại nói với ta là ngươi không có tiền sao?”

“Thật sự không có!”

“Không có bạc mà muốn có lửa sao?”

“Sư phụ cũng có nói, ai tìm được lửa sẽ ghi công cho người đó, sau này sẽ có thưởng!”, Triệu Bân rất nhiều trò, nhắc cái tên Đại Hạ Hồng Uyên thôi là đã hữu dụng hơn cả tiền bạc, phần thưởng của cao thủ cấp Thiên Võ đáng giá hơn bạc nhiều.

“Ừ, vậy thì còn nghe được”.

Hai lão già, kẻ tung người hứng, không nói nhiều nữa mà vuốt râu, nghĩ thầm trong bụng là nên đi đâu tìm lửa, hoàn thành nhiệm vụ để lĩnh công đây, cao thủ cảnh giới Thiên Võ không phải người keo kiệt.

Giống như những gì Triệu Bân dự tính, nhắc đến sư phụ thì còn hữu dụng hơn cả bạc.

Tiền ấy mà, đương nhiên là hắn có, nhưng mà mình tự giữ vẫn hay hơn.

Có người giúp mình tìm đương nhiên là tốt nhất rồi.

Nếu thật sự không được nữa thì dùng tiền mua. Bạc là thứ hữu dụng, có thể tiết kiệm được bao nhiêu thì cứ phải tiết kiệm thôi.

“Phải chăng chúng ta nên đến chỗ của Dương Hùng uống trà rồi không?”

“Tên nhóc này cũng hiểu chuyện thật, không bao giờ để chúng ta rảnh tay!”

“Người ta xem trọng nhất chính là cậu ta!”

Lão Huyền Đạo và lão mập lẩm bẩm, tìm lửa là một công việc cần có chuyên môn, nếu như đã là việc do Hồng Uyên dặn dò thì đương nhiên phải cố hết sức làm. Vậy họ phải tìm một người giúp mình làm việc, Dương Hùng là người thích hợp nhất, lão ta là thành chủ, làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.

“Có sư phụ giàu có thích thật!”

Triệu Bân đứng dậy phủi mông bỏ đi, câu nói “giàu có” nói trước khi đi rất có tính kích thích, hai lão già nghe thấy thì vô cùng hưng phấn, họ đều biết tài sản của Hồng Uyên.

“Đi, đi uống trà thôi!”

Hai người họ choàng vai bá cổ bỏ đi, đây là một mối làm ăn ngon.

“Này ba đại gia!”

Triệu Bân đã đi, hai lão già đó cũng bỏ đi, chỉ còn lại một mình thằng nhóc tóc tím vẫn còn bị treo ở đó. Một trận gió thổi qua, làm nó lắc lư đến mức tiếng hét lên cũng có tiết tấu.

“Thiếu gia!”

Cách đó không xa, Triệu Bân đã đi vào trong đình nghỉ mát, Liễu Tâm Như đang ở đó.

Ngọc Nhi khá hiểu chuyện nên đã tự giác lánh mặt đi.

Không khí trong đình nghỉ mát rất ấm cúng, chỉ còn lại có hai người họ.

Màn đêm buông xuống rất nhanh.

Lão mập và lão Huyền Đạo đã quay về, họ đã giao nhiệm vụ tìm lửa cho Dương Hùng. Dương Hùng không biết lý do nhưng lại rất tử tế, nhanh chóng sai người đi làm ngay, còn hai lão già này thì chỉ cần chờ đợi kết quả thôi, ừm, còn có phần thưởng nữa.

Người chực ăn sẵn nhất vẫn là Triệu Bân.

Tên tuổi của sư phụ vang dội thế mà, cứ dựa vào nó để lừa người ta thôi.

“Phát tài rồi, chúng ta phát tài rồi!”

Tiếng cười lớn nhanh chóng vang lên, nhóc ham tiền và tên mập đã quay về.

Theo sau họ còn có Xích Yên.

Ba người họ đã bội thu trở về, ai cũng cười hê hê, ôm theo cả đống ngân phiếu và nguyên bảo.

“Ông chủ của sòng bạc phải đau lòng biết chừng nào!”

Triệu Bân chậc lưỡi, hôm đó hắn thắng mấy trăm lượng thôi mà đã suýt bị người ta xử lý, ba tên này còn khiếp hơn, nhìn con số đi, cũng phải trên cả vạn, chắc đã càn quét hết cả sòng bạc.

“Nào, ai có mặt cũng có phần!”

Tên mập cười hê hê, nhét cho mỗi người một cục nguyên bảo, đến cả thằng nhóc tóc tím đang bị treo trên cây cũng có phần. Không sai, nhóc đó vẫn còn bị treo trên cây.

“Vậy thì ngại quá!”

“Không cần à? Không cần là ta lấy lại đấy nhé!”

“Đừng đùa, cho thêm thỏi nữa đi!”

Không khí ở đó rất thân thiết, ai cũng cười tươi rạng rỡ.

“Ta chính là người đã nhìn cô tắm tối hôm đó.”

Đột nhiên, không khí náo nhiệt bỗng trở nên im lặng vì câu nói đó.

Là do Triệu Bân nói.

Chính xác thì nó là lời của Nguyệt Thần.

Càng chính xác hơn nữa là Nguyệt Thần mượn miệng của Triệu Bân để nói với Xích Yên.

Giọng điệu cực kỳ bá đạo.

Vẫn là câu nói đó, Tú Nhi gài đồ đệ của mình rất chuyên nghiệp.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 1226-1230
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom