Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 305 Kịch hay, cũng đến lúc tàn.
Khô Sơn hừ lạnh một tiếng, túi tiền, binh khí, địa hỏa. . . cả người trên dưới chỉ trừ quần áo, tất cả đều giao ra, có rất nhiều cao thủ cảnh giới Địa Tạng đang âm thầm theo dõi ông ta, ngoan ngoãn giao ra thì tốt, còn nếu không chịu giao ra, thì chắc chắn sẽ có người giúp ông ta giao ra.
Đến lúc đó thì sẽ không có ai nhẹ nhàng như thế này đâu.
Thứ mà Khô Sơn cần lúc này chính là thể diện, trong giờ phút quan trọng, giữ lại chút mặt mũi vẫn tốt hơn.
"Nào, nuốt viên đan dược này đi".
Chư Cát Huyền Đạo lãnh đạm nói, rồi bắn ra một viên đan dược màu đen.
"Đan Thực Cốt hai vân?"
"Làm như vậy là muốn lấy mạng của Khô Sơn thật sao?"
VietWriter
"Cũng không phải".
"Nuốt đan Thực Cốt cũng sẽ không chết người, mỗi tháng chỉ cần uống thuốc giải đúng hạn là được, nói thẳng ra là, lão già kia phải dùng phương pháp này để khống chế Khô Sơn, ông ta đã thua cái mạng mình cho Triệu gia, cho nên đương nhiên phải làm việc cho Triệu gia, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu như không nghe lời thì sẽ không có thuốc giải".
"Thật tàn nhẫn quá".
"Điều này còn có thể trách ai, là do ông ta tự mình cược thêm, nếu như người thua là Triệu Bân, có khi Khô Sơn còn nhẫn tâm hơn. Tự mình đặt cược, thua thì phải nhận. Đúng là tự mình tạo nghiệt, ác giả ác báo".
"Điều này không có gì sai hết".
Tiếng tặc lưỡi thổn thức lại thi nhau vang lên, tất cả đều đang nhìn Khô Sơn trên đài, không biết là thương hại hay là xúc động, một luyện khí sư đỉnh đỉnh đại danh, chỉ vì một trận tỷ thí mà thua mất tất cả.
Sắc mặt Khô Sơn tối sầm lại.
Công dụng của viên đan dược này ông ta cũng biết, cũng hiểu được ngụ ý của đối phương.
Dù sao cũng đã nói rồi.
Điều này còn có thể trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân! Tự cho mình là kẻ mạnh, tham lam không biết điểm dừng.
"Nếu không nuốt được, lão phu cũng có thể giúp ngươi".
Chư Cát Huyền Đạo khoan thai nói, người của thiên tông tới đây đều là những nhân vật hung ác, thua chính là thua, phải ngoan ngoãn thực hiện ước định cho tốt nếu không muốn thấy máu đổ.
"Ta... nuốt".
Khô Sơn cuối cùng cũng cầm lấy đan Thực Cốt, một hơi nuốt xuống.
Hự!
Đau đớn kéo đến ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy xương cốt bị cổ trùng gặm nhấm, đau nhức không thể tả.
"Nào, đi cùng lão phu".
Chư Cát Huyền Đạo chắp tay sau lưng bước đi, sau đó lại bắn một viên đan dược bay ra ngoài, Khô Sơn nhanh chóng bắt lấy, đây chính là thuốc giải của đan Thực Cốt, cần phải uống đúng hạn mỗi tháng, nếu không có thuốc giải, thì cứ tự mình chịu đựng cơn đau đớn tận xương tủy đi.
Chậc chậc chậc!
Khán giả tặc lưỡi, một vị luyện khí đại sư, đồng thời cũng là một vị cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, thế mà cứ như vậy bị mang đi. Quả là một món cược quá lớn.
Kịch hay, cũng đến lúc tàn.
Đến lúc đó thì sẽ không có ai nhẹ nhàng như thế này đâu.
Thứ mà Khô Sơn cần lúc này chính là thể diện, trong giờ phút quan trọng, giữ lại chút mặt mũi vẫn tốt hơn.
"Nào, nuốt viên đan dược này đi".
Chư Cát Huyền Đạo lãnh đạm nói, rồi bắn ra một viên đan dược màu đen.
"Đan Thực Cốt hai vân?"
"Làm như vậy là muốn lấy mạng của Khô Sơn thật sao?"
VietWriter
"Cũng không phải".
"Nuốt đan Thực Cốt cũng sẽ không chết người, mỗi tháng chỉ cần uống thuốc giải đúng hạn là được, nói thẳng ra là, lão già kia phải dùng phương pháp này để khống chế Khô Sơn, ông ta đã thua cái mạng mình cho Triệu gia, cho nên đương nhiên phải làm việc cho Triệu gia, phải ngoan ngoãn nghe lời, nếu như không nghe lời thì sẽ không có thuốc giải".
"Thật tàn nhẫn quá".
"Điều này còn có thể trách ai, là do ông ta tự mình cược thêm, nếu như người thua là Triệu Bân, có khi Khô Sơn còn nhẫn tâm hơn. Tự mình đặt cược, thua thì phải nhận. Đúng là tự mình tạo nghiệt, ác giả ác báo".
"Điều này không có gì sai hết".
Tiếng tặc lưỡi thổn thức lại thi nhau vang lên, tất cả đều đang nhìn Khô Sơn trên đài, không biết là thương hại hay là xúc động, một luyện khí sư đỉnh đỉnh đại danh, chỉ vì một trận tỷ thí mà thua mất tất cả.
Sắc mặt Khô Sơn tối sầm lại.
Công dụng của viên đan dược này ông ta cũng biết, cũng hiểu được ngụ ý của đối phương.
Dù sao cũng đã nói rồi.
Điều này còn có thể trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân! Tự cho mình là kẻ mạnh, tham lam không biết điểm dừng.
"Nếu không nuốt được, lão phu cũng có thể giúp ngươi".
Chư Cát Huyền Đạo khoan thai nói, người của thiên tông tới đây đều là những nhân vật hung ác, thua chính là thua, phải ngoan ngoãn thực hiện ước định cho tốt nếu không muốn thấy máu đổ.
"Ta... nuốt".
Khô Sơn cuối cùng cũng cầm lấy đan Thực Cốt, một hơi nuốt xuống.
Hự!
Đau đớn kéo đến ngay sau đó, ông ta chỉ cảm thấy xương cốt bị cổ trùng gặm nhấm, đau nhức không thể tả.
"Nào, đi cùng lão phu".
Chư Cát Huyền Đạo chắp tay sau lưng bước đi, sau đó lại bắn một viên đan dược bay ra ngoài, Khô Sơn nhanh chóng bắt lấy, đây chính là thuốc giải của đan Thực Cốt, cần phải uống đúng hạn mỗi tháng, nếu không có thuốc giải, thì cứ tự mình chịu đựng cơn đau đớn tận xương tủy đi.
Chậc chậc chậc!
Khán giả tặc lưỡi, một vị luyện khí đại sư, đồng thời cũng là một vị cảnh giới Huyền Dương đỉnh phong, thế mà cứ như vậy bị mang đi. Quả là một món cược quá lớn.
Kịch hay, cũng đến lúc tàn.
Bình luận facebook