Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 307 Tất cả đều do ta gây nên
Thế nhưng, khi nghĩ tới Liễu gia, tâm trạng cũng bình thường hơn một chút.
So với Liễu Thương Không, bọn họ vẫn còn tốt chán, ít nhất thì không bị tổn thất nặng nề.
“Vất vả chăm chỉ mấy chục năm, rồi vì một chuyện lại quay trở lại lúc ban đầu”.
“Huyền Dương đỉnh cao cơ mà! Sao Khô Sơn có thể thua được? Ông đây bán hết cả cửa tiệm rồi!”
“Ta cũng cược cả khế đất đây!”
Nhiều người lệ rơi đầy mặt, đánh bạc đúng là hại người! Lấy nhỏ thắng lớn, không thể phát tài, còn thua đến không còn gì, phải mất bao nhiêu năm mới có thể kiếm lại từng ấy bạc đây.
VietWriter
“Chúng ta đúng là đã xem thường hắn!”
Những người được gia tộc lớn cử đến, thở hắt một tiếng.
Chuyện này phải bẩm báo lên gia tộc.
Triệu Bân thật sự rất kỳ quái, một Khô Sơn cũng không áp được, còn phải tìm một chuỗi mới được, mà bọn họ thấy cứ mời sát thủ La Sinh Môn còn nhanh gọn hơn.
Tìm mấy tên thích khách, rồi giết chết tên kia.
Quan trọng là số bạc mà bọn họ mang tới đã mất sạch, nếu như gia tộc biết được chuyện này thì họ chắc chắn sẽ bị mắng: Chúng ta bảo các ngươi tới để xử lý Triệu gia, chứ không phải để các ngươi dâng tiền cho sòng bạc.
Hắt xì!
Trên đường cái, Khô Sơn đi theo sau Chư Cát Huyền Đạo, liên tục hắt xì hơi, có người nhắc ông ta, hoặc là có người đang hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà ông ta rồi.
Rất rõ ràng là vế thứ hai.
Chắc chắn có người đang hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà ông ta, ví dụ như Liễu Thương Không.
Lão ta về đến nhà, gần như bùng nổ.
Mẹ nó, cứ ngỡ đây là trợ thủ đắc lực mà gia tộc tới tìm cho lão ta, bây giờ xem xét kỹ lại thì đúng là lừa người! Ngược lại Khô Sơn rất quyết đoán, cửa hàng binh khí của Liễu gia, ba mươi vạn lượng, một loạt thao tác, rồi thua đến thảm hại, thua thì thua đi, còn làm lão ta bị lỗ nặng.
Bao nhiêu năm nay, lão ta chưa từng chịu thiệt thòi như vậy.
Không biết Liễu gia gặp xui xẻo từ ngày nào, đầu tiên là tiền trang bị mất trộm, sau đó là cửa hàng binh khí lỗ lã, đến cả tham gia đấu giá cũng gặp phải thần bịp, bây giờ cuộc chiến của luyện khí sư này cũng gặp xui xẻo, đúng thật là báo ứng kiếp này trong truyền thuyết hay sao?
Tất cả đều do ta gây nên.
Nếu như hiện giờ Triệu Bân đến đây rồi nói như vậy, chắc chắn Liễu Thương Không sẽ thổ huyết, lão Vong Cổ có một câu như thế này, và lão ta thấy cũng rất đúng: “Liễu Thương Không ngươi, Liễu gia các ngươi có một người con rể nổi bật đó”.
Hắt xì!
Tiếng hắt xì của Khô Sơn vang lên suốt quãng đường, chọc tức Chư Cát Huyền Đạo, ông ta đã ngoái lại nhìn mấy lần, cũng vuốt râu ẩn ý, chắc Liễu Thương Không đang chửi rủa tên này cay nghiệt lắm đây!
“Đạo hữu, ra điều kiện đi!”
So với Liễu Thương Không, bọn họ vẫn còn tốt chán, ít nhất thì không bị tổn thất nặng nề.
“Vất vả chăm chỉ mấy chục năm, rồi vì một chuyện lại quay trở lại lúc ban đầu”.
“Huyền Dương đỉnh cao cơ mà! Sao Khô Sơn có thể thua được? Ông đây bán hết cả cửa tiệm rồi!”
“Ta cũng cược cả khế đất đây!”
Nhiều người lệ rơi đầy mặt, đánh bạc đúng là hại người! Lấy nhỏ thắng lớn, không thể phát tài, còn thua đến không còn gì, phải mất bao nhiêu năm mới có thể kiếm lại từng ấy bạc đây.
VietWriter
“Chúng ta đúng là đã xem thường hắn!”
Những người được gia tộc lớn cử đến, thở hắt một tiếng.
Chuyện này phải bẩm báo lên gia tộc.
Triệu Bân thật sự rất kỳ quái, một Khô Sơn cũng không áp được, còn phải tìm một chuỗi mới được, mà bọn họ thấy cứ mời sát thủ La Sinh Môn còn nhanh gọn hơn.
Tìm mấy tên thích khách, rồi giết chết tên kia.
Quan trọng là số bạc mà bọn họ mang tới đã mất sạch, nếu như gia tộc biết được chuyện này thì họ chắc chắn sẽ bị mắng: Chúng ta bảo các ngươi tới để xử lý Triệu gia, chứ không phải để các ngươi dâng tiền cho sòng bạc.
Hắt xì!
Trên đường cái, Khô Sơn đi theo sau Chư Cát Huyền Đạo, liên tục hắt xì hơi, có người nhắc ông ta, hoặc là có người đang hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà ông ta rồi.
Rất rõ ràng là vế thứ hai.
Chắc chắn có người đang hỏi thăm 18 đời tổ tông nhà ông ta, ví dụ như Liễu Thương Không.
Lão ta về đến nhà, gần như bùng nổ.
Mẹ nó, cứ ngỡ đây là trợ thủ đắc lực mà gia tộc tới tìm cho lão ta, bây giờ xem xét kỹ lại thì đúng là lừa người! Ngược lại Khô Sơn rất quyết đoán, cửa hàng binh khí của Liễu gia, ba mươi vạn lượng, một loạt thao tác, rồi thua đến thảm hại, thua thì thua đi, còn làm lão ta bị lỗ nặng.
Bao nhiêu năm nay, lão ta chưa từng chịu thiệt thòi như vậy.
Không biết Liễu gia gặp xui xẻo từ ngày nào, đầu tiên là tiền trang bị mất trộm, sau đó là cửa hàng binh khí lỗ lã, đến cả tham gia đấu giá cũng gặp phải thần bịp, bây giờ cuộc chiến của luyện khí sư này cũng gặp xui xẻo, đúng thật là báo ứng kiếp này trong truyền thuyết hay sao?
Tất cả đều do ta gây nên.
Nếu như hiện giờ Triệu Bân đến đây rồi nói như vậy, chắc chắn Liễu Thương Không sẽ thổ huyết, lão Vong Cổ có một câu như thế này, và lão ta thấy cũng rất đúng: “Liễu Thương Không ngươi, Liễu gia các ngươi có một người con rể nổi bật đó”.
Hắt xì!
Tiếng hắt xì của Khô Sơn vang lên suốt quãng đường, chọc tức Chư Cát Huyền Đạo, ông ta đã ngoái lại nhìn mấy lần, cũng vuốt râu ẩn ý, chắc Liễu Thương Không đang chửi rủa tên này cay nghiệt lắm đây!
“Đạo hữu, ra điều kiện đi!”
Bình luận facebook