Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 28
Chương 28:
Nói thế nào nhì, thoạt nhìn thì ai cũng tường.
thanh kiếm kia là một cái que cời lửa đã gì sét đen xì.
Vương Đức liếc nhìn nó, suýt chút nữa đã bật cười.
Một thứ xấu xí như vậy mà Triệu gia cũng dám lấy ra, đúng là không biết xấu hồ, theo như lão ta thấy thì thanh kiếm đó chẳng có chút tính khiêu khích nào.
“Thanh kiếm này… tên là Ô Nhạc”.
Lão Tôn bước ra, lấy thanh kiếm từ tay của Võ Nhị. Rất rổ ràng, ông ấy sẽ là người dùng thanh kiếm này đề đấu với Vương Đức.
“Vương huynh, mời”.
Lão Tôn cầm kiếm đứng sừng sững.
“Rác rười”.
Vương Đức không che giấu sự khinh bì, cầm kiếm lao tới chém.
Keng!
Lão Tôn cũng không hề yếu, nhanh chóng ‘giương kiếm lên.
Không ai được phép dùng đến chân nguyên.
So kiếm rất đơn giản, muốn xem thanh kiếm nào.
sắc bén hơn, chỉ cần cho chúng va chạm tại chỗ là có thể phân cao thấp ngay.
Keng! Keng!
Hai thanh kiếm va chạm nhau dưới sự theo dõi của mọi người, ngay khi tiếng kim loại va vào nhau vang lên thì những tia lửa cũng bùng lên dữ dội.
Lão Tôn lùi lại.
‘Vương Đức cũng vậy.
Thanh kiếm Ô Nhạc của Triệu gia vẫn còn nguyên vẹn, trong khi thanh kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bị đánh bể ra một khoảng hỡ.
Không sai, nó đã bị đánh bề ra một khoảng hờ không nhỏ.
Mọi người đều nhìn thấy những mảnh vỡ của kiếm Hàn Sương bay ra ngoài, tiếng của những.
mảnh vỡ rơi xuống đất cũng khá rõ ràng.
“Chuyện này…”
Người trên phố sững sỡ, chắc chắn là họ không nhìn nhầm, trong trận phân định thắng bại này, kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bại trận, bị kiếm Ô Nhạc của Triệu gia đánh bề.
Đúng như mong đợi.
Triệu Bân xách một bầu rượu, không thèm nhìn tới kết quả, tuy kiếm Hàn Sương kia không tệ, nhưng cũng chẳng phải là thứ gì tinh túy, kiếm Ô.
Nhạc của hắn mặc dù có vẻ ngoài không ưa nhìn, nhưng chất lẫn tạp chất.
ệu tạo thành vô cùng tỉnh túy, không “Chuyện này… làm sao có thể”.
‘Vương Đức ngần người không kịp phản ứng, nhìn thanh kiếm trong tay mình mà không thể tin nổi, khoảng hð của thanh kiếm bị đánh vỡ lúc này.
trông vô cùng chói mắt.
“Thanh kiếm đó nhất định không phải của Triệu.
gia các ngươi, nhất định là các ngươi đã mượn ở nơi khác đề che mắt mọi người”.
Đám sai vặt của Liễu gia quát lên, mấy tên này.
không hề ngu, cũng không phải là không có khả năng Triệu gia đi mượn kiếm để giữ thể diện.
“Nếu các ngươi nghĩ như vậy thì cứ vào trong mà chọn thử xem có món nào tệ hơn không”.
Triệu Bân vẫn thản nhiên nói.
‘Vương Đức hừ lạnh một tiếng, vội vàng tiến vào.
trong, muốn tìm ra được chút manh mối.
Nói thế nào nhì, thoạt nhìn thì ai cũng tường.
thanh kiếm kia là một cái que cời lửa đã gì sét đen xì.
Vương Đức liếc nhìn nó, suýt chút nữa đã bật cười.
Một thứ xấu xí như vậy mà Triệu gia cũng dám lấy ra, đúng là không biết xấu hồ, theo như lão ta thấy thì thanh kiếm đó chẳng có chút tính khiêu khích nào.
“Thanh kiếm này… tên là Ô Nhạc”.
Lão Tôn bước ra, lấy thanh kiếm từ tay của Võ Nhị. Rất rổ ràng, ông ấy sẽ là người dùng thanh kiếm này đề đấu với Vương Đức.
“Vương huynh, mời”.
Lão Tôn cầm kiếm đứng sừng sững.
“Rác rười”.
Vương Đức không che giấu sự khinh bì, cầm kiếm lao tới chém.
Keng!
Lão Tôn cũng không hề yếu, nhanh chóng ‘giương kiếm lên.
Không ai được phép dùng đến chân nguyên.
So kiếm rất đơn giản, muốn xem thanh kiếm nào.
sắc bén hơn, chỉ cần cho chúng va chạm tại chỗ là có thể phân cao thấp ngay.
Keng! Keng!
Hai thanh kiếm va chạm nhau dưới sự theo dõi của mọi người, ngay khi tiếng kim loại va vào nhau vang lên thì những tia lửa cũng bùng lên dữ dội.
Lão Tôn lùi lại.
‘Vương Đức cũng vậy.
Thanh kiếm Ô Nhạc của Triệu gia vẫn còn nguyên vẹn, trong khi thanh kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bị đánh bể ra một khoảng hỡ.
Không sai, nó đã bị đánh bề ra một khoảng hờ không nhỏ.
Mọi người đều nhìn thấy những mảnh vỡ của kiếm Hàn Sương bay ra ngoài, tiếng của những.
mảnh vỡ rơi xuống đất cũng khá rõ ràng.
“Chuyện này…”
Người trên phố sững sỡ, chắc chắn là họ không nhìn nhầm, trong trận phân định thắng bại này, kiếm Hàn Sương của Liễu gia đã bại trận, bị kiếm Ô Nhạc của Triệu gia đánh bề.
Đúng như mong đợi.
Triệu Bân xách một bầu rượu, không thèm nhìn tới kết quả, tuy kiếm Hàn Sương kia không tệ, nhưng cũng chẳng phải là thứ gì tinh túy, kiếm Ô.
Nhạc của hắn mặc dù có vẻ ngoài không ưa nhìn, nhưng chất lẫn tạp chất.
ệu tạo thành vô cùng tỉnh túy, không “Chuyện này… làm sao có thể”.
‘Vương Đức ngần người không kịp phản ứng, nhìn thanh kiếm trong tay mình mà không thể tin nổi, khoảng hð của thanh kiếm bị đánh vỡ lúc này.
trông vô cùng chói mắt.
“Thanh kiếm đó nhất định không phải của Triệu.
gia các ngươi, nhất định là các ngươi đã mượn ở nơi khác đề che mắt mọi người”.
Đám sai vặt của Liễu gia quát lên, mấy tên này.
không hề ngu, cũng không phải là không có khả năng Triệu gia đi mượn kiếm để giữ thể diện.
“Nếu các ngươi nghĩ như vậy thì cứ vào trong mà chọn thử xem có món nào tệ hơn không”.
Triệu Bân vẫn thản nhiên nói.
‘Vương Đức hừ lạnh một tiếng, vội vàng tiến vào.
trong, muốn tìm ra được chút manh mối.
Bình luận facebook