Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 30
Chương 30:
Tại cửa hàng binh khí Liễu gia, Liễu Thương Hài đang cảm thấy vô cùng nhục nhã! Vốn tường rằng.
lần này có thề tới làm nhục Triệu gia, nhưng ai mà ngỡ được mọi chuyện lại trờ thành như vậy, lão ta lại đi tự đập nát thanh danh của cửa hàng nhà mình.
So bính khí, Liễu gia của lão ta đã đại bại.
Nếu chuyện này mà bị báo cáo lên gia tộc, thì lão ta sẽ khó tránh khỏi bị quỡ trách, trở thành kẻ vô dụng của Liễu gia.
“Khắp phòng đều là binh khí tốt”.
‘Vương Đức thấp giọng nói nhò, đừng tường rằng Lưu Thương Hải có tu vi thấp mà xem thường, xét về mức độ tàn nhẫn thì không ai có thể qua mặt được lão ta.
“Chẳng lẽ bên đó có luyện khí sư?”
Bên cạnh có người nhắc nhờ lão ta.
“Lão Đao đâu?”
Hôm qua Liễu Thương Hải bảo hắn ta đi phóng hỏa, vậy mà hôm nay vẫn chưa thấy về, lạc con mẹ nó đường rồi hay sao?
“Chẳng có tin tức gì của hắn ta cả”.
“Tìm hắn đi”, Liễu Thương Hài tức giận nói: “Còn nữa, nhanh chóng điều tra cửa hàng binh khí Triệu gia cho ta!”
“Sao cơ, Liễu gia đọ kiếm, bại rồi?”
Thành Vong Cồ vào buổi sáng sớm vẫn rất phồn hoa.
Cảnh phồn hoa này được thêm vài nét náo nhiệt vì một trận đọ kiếm, cả con đường đều đang bàn tán.
“Thật hay đùa thế”.
“Ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ lại là giả?”
“Kinh thế cơ à?”
Lời bàn tán rất nhiều, liên tục không ngớt, chủ yếu vì đông người, ai cũng đang nói về điều này.
“Mau mau, cửa hàng binh khí Liễu gia mờ.
cửa rồi”.
‘Giữa những lời bàn tán, một tiếng hô vang lên.
Thế nhưng, cảnh tượng ào ào lao tới của ngày.
trước đã không tái diễn vào hôm nay, cũng không ai hô hào đòi tranh giành nữa.
Người đâu hết rồi? Chạy đi đâu hết rồi?
Hiển nhiên, họ chạy sang cửa hàng binh khí Triệu gia hết rồi. Hai bên đều có vũ khí tốt, nhưng bên Triệu gia rẻ hơn, đã vậy phầm cấp còn cao hơn, chỉ có kẻ ngốc mới mua bên Liễu gia, ai cũng hổ báo dữ dằn cà.
“Hôm nay không mua thì ngày mai sẽ hết đấy”.
Đến lúc này rồi nhưng đám nô bộc ở cửa hàng.
binh khí Liễu gia vẫn còn vênh váo tự đắc mà hô.
hào vang dội.
“Mua cái đầu ngưới!”
Đám người võ tu đáp lại như vậy, rất sắc bén, âm lượng cũng rất to. Mẹ kiếp, họ đã muốn mắng từ lâu rồi! Đọ kiếm đã thua mà còn tỏ thái độ khó chịu, chẳng ai muốn chiều chuộng các ngươi nữa đâu.
Cũng phải, trước kia họ chạy tới Liễu gia mua binh khí vì không còn cách nào khác, bao nhiêu binh khí tốt bị gia đình này lũng đoạn cà rồi.
Bây giờ tình thế đã khác, họ có thêm lựa chọn, thái độ tốt mà binh khí cũng tốt, ai bị ngốc mới tới Liễu gia.
Hay lắm! Một tiếng hô hào chẳng lôi kéo được ai mà còn rước thêm một trận mắng chửi, đúng là xấu hồ ghê.
Khung cảnh trông khá châm biếm.
Tại cửa hàng binh khí Liễu gia, Liễu Thương Hài đang cảm thấy vô cùng nhục nhã! Vốn tường rằng.
lần này có thề tới làm nhục Triệu gia, nhưng ai mà ngỡ được mọi chuyện lại trờ thành như vậy, lão ta lại đi tự đập nát thanh danh của cửa hàng nhà mình.
So bính khí, Liễu gia của lão ta đã đại bại.
Nếu chuyện này mà bị báo cáo lên gia tộc, thì lão ta sẽ khó tránh khỏi bị quỡ trách, trở thành kẻ vô dụng của Liễu gia.
“Khắp phòng đều là binh khí tốt”.
‘Vương Đức thấp giọng nói nhò, đừng tường rằng Lưu Thương Hải có tu vi thấp mà xem thường, xét về mức độ tàn nhẫn thì không ai có thể qua mặt được lão ta.
“Chẳng lẽ bên đó có luyện khí sư?”
Bên cạnh có người nhắc nhờ lão ta.
“Lão Đao đâu?”
Hôm qua Liễu Thương Hải bảo hắn ta đi phóng hỏa, vậy mà hôm nay vẫn chưa thấy về, lạc con mẹ nó đường rồi hay sao?
“Chẳng có tin tức gì của hắn ta cả”.
“Tìm hắn đi”, Liễu Thương Hài tức giận nói: “Còn nữa, nhanh chóng điều tra cửa hàng binh khí Triệu gia cho ta!”
“Sao cơ, Liễu gia đọ kiếm, bại rồi?”
Thành Vong Cồ vào buổi sáng sớm vẫn rất phồn hoa.
Cảnh phồn hoa này được thêm vài nét náo nhiệt vì một trận đọ kiếm, cả con đường đều đang bàn tán.
“Thật hay đùa thế”.
“Ta tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ lại là giả?”
“Kinh thế cơ à?”
Lời bàn tán rất nhiều, liên tục không ngớt, chủ yếu vì đông người, ai cũng đang nói về điều này.
“Mau mau, cửa hàng binh khí Liễu gia mờ.
cửa rồi”.
‘Giữa những lời bàn tán, một tiếng hô vang lên.
Thế nhưng, cảnh tượng ào ào lao tới của ngày.
trước đã không tái diễn vào hôm nay, cũng không ai hô hào đòi tranh giành nữa.
Người đâu hết rồi? Chạy đi đâu hết rồi?
Hiển nhiên, họ chạy sang cửa hàng binh khí Triệu gia hết rồi. Hai bên đều có vũ khí tốt, nhưng bên Triệu gia rẻ hơn, đã vậy phầm cấp còn cao hơn, chỉ có kẻ ngốc mới mua bên Liễu gia, ai cũng hổ báo dữ dằn cà.
“Hôm nay không mua thì ngày mai sẽ hết đấy”.
Đến lúc này rồi nhưng đám nô bộc ở cửa hàng.
binh khí Liễu gia vẫn còn vênh váo tự đắc mà hô.
hào vang dội.
“Mua cái đầu ngưới!”
Đám người võ tu đáp lại như vậy, rất sắc bén, âm lượng cũng rất to. Mẹ kiếp, họ đã muốn mắng từ lâu rồi! Đọ kiếm đã thua mà còn tỏ thái độ khó chịu, chẳng ai muốn chiều chuộng các ngươi nữa đâu.
Cũng phải, trước kia họ chạy tới Liễu gia mua binh khí vì không còn cách nào khác, bao nhiêu binh khí tốt bị gia đình này lũng đoạn cà rồi.
Bây giờ tình thế đã khác, họ có thêm lựa chọn, thái độ tốt mà binh khí cũng tốt, ai bị ngốc mới tới Liễu gia.
Hay lắm! Một tiếng hô hào chẳng lôi kéo được ai mà còn rước thêm một trận mắng chửi, đúng là xấu hồ ghê.
Khung cảnh trông khá châm biếm.
Bình luận facebook