Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31
Chương 31:
Cùng là cửa hàng binh khí, Liễu gia không ai ngó ngàng, Triệu gia đông vui tấp nập, sự đối lập quá rõ ràng.
“Được, được lắm”.
Trên lầu gác, Liễu Thương Hải nghiến răng kèn kẹt, không những mất mặt mà đến cả chuyện làm ăn cũng bị cướp mất.
“Hai phần, tất cả giảm giá hai phần”.
Trước cửa hàng binh khí Triệu gia, Võ Nhị xách theo chiêng đồng, dõng dạc hô lên.
Không cần hắn ta hô hào thì dòng người vẫn cuồn cuộn không dứt, đúng thật là, ngày thường.
không ai đếm xìa tới còn hôm nay thì làm ăn quá mức phát đạt, không còn lời gì đề nói.
Trong cửa hàng, Triệu Bân sắm vai đại chường quỹ, đâu ra đấy, hắn chỉ cần thu tiền là xong, bạc tiền nhiều lắm.
“Chuẩn bị xuất chiêu thế nào đây!”
Triệu Bân thầm nghĩ, việc làm ăn bị cướp mất rồi, đương nhiên bên phía Liễu gia không thề ngồi yên được.
Cứ đợi mà xem!
Không đầy ba ngày, chắc chắn chúng sẽ giờ trò.
Ví dụ như hạ giá bán binh khí, dùng cách này đề cạnh tranh ác ý, cũng là chuyện mà người trong giới thường làm.
Ngoài ra chắc chắn còn cách khác độc địa hơn, ví dụ như mua hết sạch binh khí của nhà hắn để lũng đoạn thị trường. Khả năng tài chính của Liễu gia hoàn toàn có thể làm được điều này, nhưng không biết Liễu Thương Hải có đủ hào phóng đến thế không, dù sao thì khoản chi này không hề nhỏ, không chỉ đơn giản là vài trăm lượng bạc đâu.
Thế nên, hắn phải chuẩn bị từ sớm.
“Phải chăng đêm nay ta nên ra ngoài đi dạo nhì”.
Triệu Bân sờ cằm.
Quầy thuốc của Liễu gia, có biết bao nhiêu dược liệu, tiền trang của Liễu gia, có biết bao nhiêu ngân lượng, đề đó cũng mốc thôi.
“Thiếu gia Triệu gia?”
Hắn đang nghĩ ngợi thì thấy một đại hán râu ria xồm xoàm đứng trước quầy, đang nhìn hắn mà cười khà khà.
Triệu Bân lập tức dừng suy nghĩ.
Hắn biết đại hán này, gã từng mua binh khí ð Liễu gia. Hắn nhớ gã có một thanh đao đầu quỷ, hắn từng mượn đề xem thử.
“Đao này, có thể rẻ hơn được không”
Đại hán râu ria xồm xoàm cưỡi khà khà, chỉ vào thanh đại đao trong lòng mình. Gã vừa mới chọn được nó từ cửa hàng binh khí Triệu gia, phầm cấp chắc chắn cao hơn đao của gã, thế nên, gã muốn đồi một thanh đao tốt hơn.
“Không mang đù tiền hả?” Triệu Bân cười.
“Không đủ lắm!” đại hán khá lúng túng, hôm đó dốc hết tiền bạc trong nhà mới mua được một thanh đao ở cửa hàng binh khí Liễu gia, bây giờ đâu còn tiền nữa.
“Có thể lấy binh khí của ngươi ra đổi”.
Triệu Bân cười cười, nên làm thế này mới đúng, từ đó đồi lấy binh khí thành phầm.
Đổi xong, hắn đem về tôi luyện một phen là có thể đem ra bán lần hai, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm công sức.
“Ta đợi mỗi câu này thôi đấy”.
Đại hán râu ria xồm xoàm bật cười, đặt thanh đao đầu quỷ của mình lên quầy tính tiền, nghe.
“keng” một tiếng.
Cùng là cửa hàng binh khí, Liễu gia không ai ngó ngàng, Triệu gia đông vui tấp nập, sự đối lập quá rõ ràng.
“Được, được lắm”.
Trên lầu gác, Liễu Thương Hải nghiến răng kèn kẹt, không những mất mặt mà đến cả chuyện làm ăn cũng bị cướp mất.
“Hai phần, tất cả giảm giá hai phần”.
Trước cửa hàng binh khí Triệu gia, Võ Nhị xách theo chiêng đồng, dõng dạc hô lên.
Không cần hắn ta hô hào thì dòng người vẫn cuồn cuộn không dứt, đúng thật là, ngày thường.
không ai đếm xìa tới còn hôm nay thì làm ăn quá mức phát đạt, không còn lời gì đề nói.
Trong cửa hàng, Triệu Bân sắm vai đại chường quỹ, đâu ra đấy, hắn chỉ cần thu tiền là xong, bạc tiền nhiều lắm.
“Chuẩn bị xuất chiêu thế nào đây!”
Triệu Bân thầm nghĩ, việc làm ăn bị cướp mất rồi, đương nhiên bên phía Liễu gia không thề ngồi yên được.
Cứ đợi mà xem!
Không đầy ba ngày, chắc chắn chúng sẽ giờ trò.
Ví dụ như hạ giá bán binh khí, dùng cách này đề cạnh tranh ác ý, cũng là chuyện mà người trong giới thường làm.
Ngoài ra chắc chắn còn cách khác độc địa hơn, ví dụ như mua hết sạch binh khí của nhà hắn để lũng đoạn thị trường. Khả năng tài chính của Liễu gia hoàn toàn có thể làm được điều này, nhưng không biết Liễu Thương Hải có đủ hào phóng đến thế không, dù sao thì khoản chi này không hề nhỏ, không chỉ đơn giản là vài trăm lượng bạc đâu.
Thế nên, hắn phải chuẩn bị từ sớm.
“Phải chăng đêm nay ta nên ra ngoài đi dạo nhì”.
Triệu Bân sờ cằm.
Quầy thuốc của Liễu gia, có biết bao nhiêu dược liệu, tiền trang của Liễu gia, có biết bao nhiêu ngân lượng, đề đó cũng mốc thôi.
“Thiếu gia Triệu gia?”
Hắn đang nghĩ ngợi thì thấy một đại hán râu ria xồm xoàm đứng trước quầy, đang nhìn hắn mà cười khà khà.
Triệu Bân lập tức dừng suy nghĩ.
Hắn biết đại hán này, gã từng mua binh khí ð Liễu gia. Hắn nhớ gã có một thanh đao đầu quỷ, hắn từng mượn đề xem thử.
“Đao này, có thể rẻ hơn được không”
Đại hán râu ria xồm xoàm cưỡi khà khà, chỉ vào thanh đại đao trong lòng mình. Gã vừa mới chọn được nó từ cửa hàng binh khí Triệu gia, phầm cấp chắc chắn cao hơn đao của gã, thế nên, gã muốn đồi một thanh đao tốt hơn.
“Không mang đù tiền hả?” Triệu Bân cười.
“Không đủ lắm!” đại hán khá lúng túng, hôm đó dốc hết tiền bạc trong nhà mới mua được một thanh đao ở cửa hàng binh khí Liễu gia, bây giờ đâu còn tiền nữa.
“Có thể lấy binh khí của ngươi ra đổi”.
Triệu Bân cười cười, nên làm thế này mới đúng, từ đó đồi lấy binh khí thành phầm.
Đổi xong, hắn đem về tôi luyện một phen là có thể đem ra bán lần hai, vừa tiết kiệm thời gian vừa tiết kiệm công sức.
“Ta đợi mỗi câu này thôi đấy”.
Đại hán râu ria xồm xoàm bật cười, đặt thanh đao đầu quỷ của mình lên quầy tính tiền, nghe.
“keng” một tiếng.
Bình luận facebook