Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3741 Nay cô ta cũng chỉ là tàn hồn mà thôi.
Người ra tay rất mạnh, là một âm tướng khủng bố, hình thể cao hai ba mét, mặt mũi hung hãn, sát khí ngập trời, ít nhất cũng phải là Huyền Tiên, có sức mạnh vô tận, một luồng âm quang nghiền nát mọi thứ.
Phụt!
Triệu Bân lập tức đẫm máu, suýt chút nữa bị chém chết.
Không chỉ có một kẻ tấn công, có rất nhiều âm tướng đáng sợ đang sùng bí pháp Âm Minh, thoải mái chém vào cơ thể Triệu Bân, cả nguyên thần bản mệnh cũng suýt bị chém thành hai nửa.
Mở!
Hai mắt Triệu Bân đỏ bừng, lập tức mở tuyệt cảnh.
Dù có mở tuyệt cảnh thì hắn vẫn chẳng là cái thá gì, nơi này không phải phàm giới, hắn chỉ là một Chuẩn Tiên, đối mặt mấy kẻ cấp Huyền Tiên, chỉ có bị đè ra đánh, mỗi lần đối mặt đều là máu me đầm đìa.
“Chuyện gì thế”.
Kẻ trừng phạt ở phàm giới nhíu mày thật chặt.
Bấy giờ lão ta đang xem la bàn, chấm trắng đại diện cho Triệu Bân nhuộm một màu máu đỏ, hay có thể nói là Triệu Bân dưới âm phủ bị thương, không biết xảy ra biến cố gì, vết thương không phải là thảm bình thường.
Phụt!
Lại là màu máu đỏ.
Triệu Bân lại đẫm máu, một cánh tay anh đã bị chém thành mây máu.
“Đi”.
Hồn phách của Triệu Uyên run lên, âm thanh xé ruột gan phát ra từ tận linh hồn.
Dứt lời, Triệu Uyên lại bị xích khóa hồn kéo mạnh vào vực sâu.
“Phụ thân”.
Triệu Bân như người điên đuổi theo.
Chào đón hắn chính là đòn tấn công rợp trời, mỗi một đòn đều ẩn chứa lực hủy diệt.
“Đi”.
Lời Nguyệt Thần nói không khác Triệu Uyên là mấy.
Nơi này là âm tào địa phủ, là địa bàn của Minh thần.
Nếu đánh thức vị thần đó, thì thật sự không thể đi được nữa.
Cô ta cũng muốn đi tìm Minh thần đòi lại chút thể diện.
Nhưng muốn bàn điều kiện thì phải đủ tư cách đã.
Nay cô ta cũng chỉ là tàn hồn mà thôi.
Cô ta bây giờ dám liều lĩnh thì Triệu Bân sẽ chết nhanh hơn một chút.
Phụt!
Triệu Bân lập tức đẫm máu, suýt chút nữa bị chém chết.
Không chỉ có một kẻ tấn công, có rất nhiều âm tướng đáng sợ đang sùng bí pháp Âm Minh, thoải mái chém vào cơ thể Triệu Bân, cả nguyên thần bản mệnh cũng suýt bị chém thành hai nửa.
Mở!
Hai mắt Triệu Bân đỏ bừng, lập tức mở tuyệt cảnh.
Dù có mở tuyệt cảnh thì hắn vẫn chẳng là cái thá gì, nơi này không phải phàm giới, hắn chỉ là một Chuẩn Tiên, đối mặt mấy kẻ cấp Huyền Tiên, chỉ có bị đè ra đánh, mỗi lần đối mặt đều là máu me đầm đìa.
“Chuyện gì thế”.
Kẻ trừng phạt ở phàm giới nhíu mày thật chặt.
Bấy giờ lão ta đang xem la bàn, chấm trắng đại diện cho Triệu Bân nhuộm một màu máu đỏ, hay có thể nói là Triệu Bân dưới âm phủ bị thương, không biết xảy ra biến cố gì, vết thương không phải là thảm bình thường.
Phụt!
Lại là màu máu đỏ.
Triệu Bân lại đẫm máu, một cánh tay anh đã bị chém thành mây máu.
“Đi”.
Hồn phách của Triệu Uyên run lên, âm thanh xé ruột gan phát ra từ tận linh hồn.
Dứt lời, Triệu Uyên lại bị xích khóa hồn kéo mạnh vào vực sâu.
“Phụ thân”.
Triệu Bân như người điên đuổi theo.
Chào đón hắn chính là đòn tấn công rợp trời, mỗi một đòn đều ẩn chứa lực hủy diệt.
“Đi”.
Lời Nguyệt Thần nói không khác Triệu Uyên là mấy.
Nơi này là âm tào địa phủ, là địa bàn của Minh thần.
Nếu đánh thức vị thần đó, thì thật sự không thể đi được nữa.
Cô ta cũng muốn đi tìm Minh thần đòi lại chút thể diện.
Nhưng muốn bàn điều kiện thì phải đủ tư cách đã.
Nay cô ta cũng chỉ là tàn hồn mà thôi.
Cô ta bây giờ dám liều lĩnh thì Triệu Bân sẽ chết nhanh hơn một chút.
Bình luận facebook