Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3747 "Ông đây còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý".
Đại Bằng bất ngờ không kịp phòng, toàn thân nở rộ ánh sáng, cũng dần dần trở nên hư ảo. Khế ước đã giải cho nên nó đã không còn là thông linh thú nữa, vì vậy nó không thể tiếp tục ở lại nhân gian mà phải trở về linh giới.
"Ngươi tự do", Triệu Bân cười nói.
Đại Bằng ha hả cười nói: "Ông đây còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý".
Rồi tiếng cười của nó cũng chậm rãi tan biến.
Nó đã có được tự do mà nó hằng mong ước nhưng trong lòng nó lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cảm giác giống như một đứa trẻ bị chính cha mẹ của mình vô tình vứt bỏ, không còn nhà để về.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân cũng nhảy ra ngoài đưa tiễn Đại Bằng.
Tuy rằng hai tên nhóc này hễ gặp nhau là đánh nhau, tuy rằng Đại Bằng còn thường xuyên muốn cướp tiểu thanh loan với tiểu kỳ lân, nhưng dù sao bọn chúng cũng đã ở cùng với nhau lâu như vậy cho nên chắc chắn cũng có chút cảm tình, nay Đại Bằng phải rời đi, tiểu kỳ lân không tránh khỏi có chút thương cảm.
"Ta đi đây".
Đại Bằng lễ nghi chắp cánh cúi chào.
Ánh sáng chói lọi nở rộ trên cơ thể nó cuối cùng cũng đã biến mất.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân cảm thấy mất mát, liền cọ cọ đầu vào người của Triệu Bân.
Triệu Bân lại lấy ra thêm một bầu rượu đưa cho tên nhóc này.
Hẳn là rượu rất mạnh cho nên chỉ mới uống được nửa bầu thì tiểu kỳ lân đã nằm lăn ra đất ngủ say, hoặc là nói mục đích cuối cùng của Triệu Bân chính là muốn tiễn nó vào mộng đẹp, nhân tiện còn thêm lên người đó một phong ấn, đợi hắn rời khỏi phàm giới thì phong ấn sẽ tự được giải. Con đường này của hắn, hắn đã không muốn liên lụy đến Đại Bằng thì tất nhiên cũng không muốn liên lụy đến tiểu kỳ lân.
Sáng sớm.
Ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp nơi.
Ngày hôm nay cũng là một ngày không tầm thường vì lại có thêm người thăng lên cảnh giới Thiên Võ.
Đại trưởng lão Ma cung không biết đã qua vận rủi gì nhưng cuối cùng cũng đã nghịch thiên đột phá, đưa đến một hồi thiên kiếp. Lão ta vô cùng khí phách cầm theo đại đao xông thẳng lên vòm trời.
"Được lắm, chúng ta mấy ngày nữa cũng phải bị đánh".
"Ngày hôm qua còn bình thường vậy mà hôm nay đã đột phá rồi".
"Cảm ngộ rất quan trọng nhưng thiên phú cũng quan trọng không kém".
Mấy lão già không đứng đắn đều đã tụ tập lại đứng trên tường thành xem thiên kiếp.
Còn có đám tiểu bối cũng đang tụ tập trước cổng thành, ánh mắt sáng ngời.
"Ngươi tự do", Triệu Bân cười nói.
Đại Bằng ha hả cười nói: "Ông đây còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý".
Rồi tiếng cười của nó cũng chậm rãi tan biến.
Nó đã có được tự do mà nó hằng mong ước nhưng trong lòng nó lại đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cảm giác giống như một đứa trẻ bị chính cha mẹ của mình vô tình vứt bỏ, không còn nhà để về.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân cũng nhảy ra ngoài đưa tiễn Đại Bằng.
Tuy rằng hai tên nhóc này hễ gặp nhau là đánh nhau, tuy rằng Đại Bằng còn thường xuyên muốn cướp tiểu thanh loan với tiểu kỳ lân, nhưng dù sao bọn chúng cũng đã ở cùng với nhau lâu như vậy cho nên chắc chắn cũng có chút cảm tình, nay Đại Bằng phải rời đi, tiểu kỳ lân không tránh khỏi có chút thương cảm.
"Ta đi đây".
Đại Bằng lễ nghi chắp cánh cúi chào.
Ánh sáng chói lọi nở rộ trên cơ thể nó cuối cùng cũng đã biến mất.
Ngao! Ngao!
Tiểu kỳ lân cảm thấy mất mát, liền cọ cọ đầu vào người của Triệu Bân.
Triệu Bân lại lấy ra thêm một bầu rượu đưa cho tên nhóc này.
Hẳn là rượu rất mạnh cho nên chỉ mới uống được nửa bầu thì tiểu kỳ lân đã nằm lăn ra đất ngủ say, hoặc là nói mục đích cuối cùng của Triệu Bân chính là muốn tiễn nó vào mộng đẹp, nhân tiện còn thêm lên người đó một phong ấn, đợi hắn rời khỏi phàm giới thì phong ấn sẽ tự được giải. Con đường này của hắn, hắn đã không muốn liên lụy đến Đại Bằng thì tất nhiên cũng không muốn liên lụy đến tiểu kỳ lân.
Sáng sớm.
Ánh nắng ấm áp tràn ngập khắp nơi.
Ngày hôm nay cũng là một ngày không tầm thường vì lại có thêm người thăng lên cảnh giới Thiên Võ.
Đại trưởng lão Ma cung không biết đã qua vận rủi gì nhưng cuối cùng cũng đã nghịch thiên đột phá, đưa đến một hồi thiên kiếp. Lão ta vô cùng khí phách cầm theo đại đao xông thẳng lên vòm trời.
"Được lắm, chúng ta mấy ngày nữa cũng phải bị đánh".
"Ngày hôm qua còn bình thường vậy mà hôm nay đã đột phá rồi".
"Cảm ngộ rất quan trọng nhưng thiên phú cũng quan trọng không kém".
Mấy lão già không đứng đắn đều đã tụ tập lại đứng trên tường thành xem thiên kiếp.
Còn có đám tiểu bối cũng đang tụ tập trước cổng thành, ánh mắt sáng ngời.
Bình luận facebook