Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3764 Năm thứ hai mươi mốt.
Trong bóng tối, lại là những tiếng gào thét bạo ngược.
Yêu tụy lại tới rồi, mỗi lần xuất hiện chẳng bao giờ chỉ có vài ba con, lúc nào cũng đen thui cả một vùng như sóng thủy triều, cuốn bay trời đất, cuồn cuộn không ngớt, không giết sạch sinh linh trên con đường này thì không tiêu tán.
Đánh!
Triệu Bân siết chặt kiếm Long Uyên, tiếp tục lao ra lần nữa.
Từ trên trời nhìn xuống, hắn như hạt cát giữa sa mạc, gian nan tiến về phía trước trong biển cả mênh mông. Mỗi bước đi của hắn đều phải trả giá bằng máu tươi đầm đìa. Yêu tụy quá nhiều, lấp đầy cả sa mạc u ám.
Hắn rất kiên định, dù ngã xuống hết lần này đến lần khác, vẫn đứng lên tiếp tục chiến đấu hết lần này đến lần khác.
Không ai biết được rốt cuộc hắn đã chém giết bao lâu, chỉ biết rằng phàm giới lại trải qua mười năm hoa nở hoa tàn.
Vẫn là chân trời.
Thân hữu của hắn vẫn lần lượt chạy tới nơi này.
“Đại ca ca”.
Nhược Thủy đứng bên bầu trời sao, cất tiếng gọi rất lâu.
Thế nhưng cô nhóc không hề nhận được lời hồi đáp từ người đó.
Năm thứ mười một.
Thành Thiên Thu bỗng xuất hiện sấm sét.
Đó là thiên kiếp.
Ma Tử đột phá rồi, cuối cùng hắn ta cũng tấn cấp lên cảnh giới Thiên Võ.
Cùng năm đó, Nam Vực cũng xuất hiện một trận thiên kiếp, đó là kiếp Thiên Võ của Nhan Như Ngọc.
Năm thứ mười ba.
Thành Vong Cổ có khải tượng đầy trời.
Thể Thiên Linh tre già măng mọc, cường thế vấn đỉnh Thiên Võ.
Sau thiên kiếp.
Nàng dẫn theo Phù Dung tới nơi cuối trời.
Một người là thê tử, một người là thân mẫu, ai nấy nước mắt rưng rưng.
Năm thứ mười lăm.
Nam Vực mênh mang lại xuất hiện sấm chớp.
Nhóc hám tiền rũ bỏ vẻ ngoài trần tục, chạm tới cảnh giới Thiên Võ.
Yêu tụy lại tới rồi, mỗi lần xuất hiện chẳng bao giờ chỉ có vài ba con, lúc nào cũng đen thui cả một vùng như sóng thủy triều, cuốn bay trời đất, cuồn cuộn không ngớt, không giết sạch sinh linh trên con đường này thì không tiêu tán.
Đánh!
Triệu Bân siết chặt kiếm Long Uyên, tiếp tục lao ra lần nữa.
Từ trên trời nhìn xuống, hắn như hạt cát giữa sa mạc, gian nan tiến về phía trước trong biển cả mênh mông. Mỗi bước đi của hắn đều phải trả giá bằng máu tươi đầm đìa. Yêu tụy quá nhiều, lấp đầy cả sa mạc u ám.
Hắn rất kiên định, dù ngã xuống hết lần này đến lần khác, vẫn đứng lên tiếp tục chiến đấu hết lần này đến lần khác.
Không ai biết được rốt cuộc hắn đã chém giết bao lâu, chỉ biết rằng phàm giới lại trải qua mười năm hoa nở hoa tàn.
Vẫn là chân trời.
Thân hữu của hắn vẫn lần lượt chạy tới nơi này.
“Đại ca ca”.
Nhược Thủy đứng bên bầu trời sao, cất tiếng gọi rất lâu.
Thế nhưng cô nhóc không hề nhận được lời hồi đáp từ người đó.
Năm thứ mười một.
Thành Thiên Thu bỗng xuất hiện sấm sét.
Đó là thiên kiếp.
Ma Tử đột phá rồi, cuối cùng hắn ta cũng tấn cấp lên cảnh giới Thiên Võ.
Cùng năm đó, Nam Vực cũng xuất hiện một trận thiên kiếp, đó là kiếp Thiên Võ của Nhan Như Ngọc.
Năm thứ mười ba.
Thành Vong Cổ có khải tượng đầy trời.
Thể Thiên Linh tre già măng mọc, cường thế vấn đỉnh Thiên Võ.
Sau thiên kiếp.
Nàng dẫn theo Phù Dung tới nơi cuối trời.
Một người là thê tử, một người là thân mẫu, ai nấy nước mắt rưng rưng.
Năm thứ mười lăm.
Nam Vực mênh mang lại xuất hiện sấm chớp.
Nhóc hám tiền rũ bỏ vẻ ngoài trần tục, chạm tới cảnh giới Thiên Võ.
Bình luận facebook