Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3777 Thêm cấm chế từ khi nào thế?
Đại tiểu thư đã dặn dò từ trước, nếu người này muốn đi thì không cần ngăn cản.
“Ngươi đi theo ta”.
Có một thị vệ rời khỏi đội ngũ, đi trước dẫn đường.
Triệu Bân vội vàng theo sau, vẫn nhìn ngó xung quanh. Trong phủ đệ này có nhiều khí tức lẩn khuất quá, không biết liệu Khương gia có Tiên Vương không, nếu thực sự có thì căn cơ của Khương gia quá hùng hậu rồi.
Không lâu sau đó.
Hai người lần lượt đi tới cửa phủ đệ.
Thị vệ quay người rời đi, chưa từng nhìn thẳng vào Triệu Bân.
Thế giới này cường giả vi tôn mà, ai lại đi ngó ngàng tới một võ tu Chuẩn Tiên nhỏ bé.
“Đi đây”.
Triệu công tử không hề để tâm, sải bước ra khỏi cửa lớn.
Hắn đã ra ngoài được, nhưng Khương Ngữ Linh nấp trong tay áo của hắn thì bị cản lại.
Triệu Bân sững sờ, lúc này mới biết cửa lớn của phủ có cấm chế, một quầng sáng ngăn cách từ trên xuống dưới, Khương Ngữ Linh đã bị quầng sáng chặn lại, lúc này, cô ta đang bụm ót rên rỉ.
Cú va đập… vang lên cả tiếng boong.
Thị vệ gác cổng cũng đớ ra, đây là nhị tiểu thư nhà họ đấy sao?
“Thêm cấm chế từ khi nào thế? Gỡ cho ta!”
Khương Ngữ Linh bò dậy, đôi mắt xinh đẹp dâng lên ngọn lửa.
“Gia chủ có dặn là không được để cho nhị tiểu thư ra ngoài!”. Các thị vệ ở cổng vồn vã cười đáp, còn về phần cấm chế đó, không thể gỡ đâu, vì nếu để cô chiêu này ra khỏi cửa thì họ đều không gánh nổi hậu quả.
“Ta muốn ra ngoài!”, Khương Ngữ Linh nổi điên, tay siết thành nắm đấm, chân giẫm bồm bộp.
“Hiện tại bên ngoài không an toàn, tiểu thư ở trong nhà vẫn tốt hơn!”, thị vệ cười nịnh.
“Ngươi… Quay lại đây cho ta!”
Khương Ngữ Linh thấy thái độ của thị vệ quá cứng rắn thì mắt nhìn sang Triệu Bân.
“Tiên tử, giang hồ xa xôi, xin bảo trọng!”
Triệu Bân lại chắp tay, sau đó hất vạt áo, tiêu sái xoay người.
“Ngươi đi theo ta”.
Có một thị vệ rời khỏi đội ngũ, đi trước dẫn đường.
Triệu Bân vội vàng theo sau, vẫn nhìn ngó xung quanh. Trong phủ đệ này có nhiều khí tức lẩn khuất quá, không biết liệu Khương gia có Tiên Vương không, nếu thực sự có thì căn cơ của Khương gia quá hùng hậu rồi.
Không lâu sau đó.
Hai người lần lượt đi tới cửa phủ đệ.
Thị vệ quay người rời đi, chưa từng nhìn thẳng vào Triệu Bân.
Thế giới này cường giả vi tôn mà, ai lại đi ngó ngàng tới một võ tu Chuẩn Tiên nhỏ bé.
“Đi đây”.
Triệu công tử không hề để tâm, sải bước ra khỏi cửa lớn.
Hắn đã ra ngoài được, nhưng Khương Ngữ Linh nấp trong tay áo của hắn thì bị cản lại.
Triệu Bân sững sờ, lúc này mới biết cửa lớn của phủ có cấm chế, một quầng sáng ngăn cách từ trên xuống dưới, Khương Ngữ Linh đã bị quầng sáng chặn lại, lúc này, cô ta đang bụm ót rên rỉ.
Cú va đập… vang lên cả tiếng boong.
Thị vệ gác cổng cũng đớ ra, đây là nhị tiểu thư nhà họ đấy sao?
“Thêm cấm chế từ khi nào thế? Gỡ cho ta!”
Khương Ngữ Linh bò dậy, đôi mắt xinh đẹp dâng lên ngọn lửa.
“Gia chủ có dặn là không được để cho nhị tiểu thư ra ngoài!”. Các thị vệ ở cổng vồn vã cười đáp, còn về phần cấm chế đó, không thể gỡ đâu, vì nếu để cô chiêu này ra khỏi cửa thì họ đều không gánh nổi hậu quả.
“Ta muốn ra ngoài!”, Khương Ngữ Linh nổi điên, tay siết thành nắm đấm, chân giẫm bồm bộp.
“Hiện tại bên ngoài không an toàn, tiểu thư ở trong nhà vẫn tốt hơn!”, thị vệ cười nịnh.
“Ngươi… Quay lại đây cho ta!”
Khương Ngữ Linh thấy thái độ của thị vệ quá cứng rắn thì mắt nhìn sang Triệu Bân.
“Tiên tử, giang hồ xa xôi, xin bảo trọng!”
Triệu Bân lại chắp tay, sau đó hất vạt áo, tiêu sái xoay người.
Bình luận facebook