Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3778 Ta cũng phải thành tiên!
Giờ tâm lý… đã thấy cân bằng rồi.
Mấy thị vệ ho khan một tiếng.
Tên nhóc này gấp gáp quá, họ chưa kịp gỡ cấm chế.
“Bị điên à? Thiết lập gì tới tận hai cái!”
Mặt Triệu Bân tối sầm, chửi thầm trong bụng.
“Ngươi quay lại đây cho ta!”, Khương Ngữ Linh lại gào lên.
“Không, ta phải về nhà!”, Triệu Bân lau máu mũi dưới chân như giẫm bọt biển, lảo đảo như kẻ say, lung la lung lay, cú tông vừa rồi khiến đầu óc hắn choáng váng.
“Ngây ra đó làm gì, bắt lại cho ta!”, Khương Ngữ Linh nhìn sang các thị vệ.
“Đại tiểu thư đã nói rồi, Khương gia không giữ chân người rảnh rỗi!”, các thị vệ đều cười làm lành.
Mấy lời đó của bọn họ lại khiến Khương Ngữ Linh nổi điên, thế là ý gì? Lời của ta không có trọng lượng sao?
Chẳng có tác dụng gì.
Các thị vệ ho khan như ngầm ám chỉ ý đó.
So với Khương Ngữ Linh, bọn họ sợ hãi Khương Ngữ Nhu hơn, nếu chọc giận nhị tiểu thư, cùng lắm là bị mắng một chút, nhưng nếu chọc giận đại tiểu thư, bọn họ sẽ bị trừ tiền công, xui xẻo hơn thì còn phải chịu trách phạt.
Bởi vậy mới nói, để tên nhóc đó đi vẫn tốt hơn.
Thành Nam Thiên dưới ánh trăng vô cùng náo nhiệt.
Triệu công tử như cọc gỗ, đứng lơ ngơ giữa ngã tư đường, nhìn ngó chung quanh chẳng khác gì một tên nhà quê.
Hắn nhìn thấy một khung cảnh rộng lớn với mưa bụi lất phất, sương khói lượn lờ, tiên cung đình đài sừng sững. Tiếng rao hàng vang lên không ngớt, có rất nhiều lầu các và cửa hàng đều lơ lửng giữa không trung, bậc thang trước cửa đều là một tầng một màu mây.
Nhìn về phía xa hơn là núi non trùng điệp, đường mòn uốn lượn, tiên hạc xuyên qua đám mây, ngậm cành bay múa.
“Đây là thành trì của tiên gia sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, cuối cùng cũng sải chân bước đi.
Đền đài, lầu các trên đường đều được điêu khắc nạm ngọc tinh xảo.
Hàng loạt những cây cổ thụ có hình thù kỳ lạ toát ra hơi thở cổ kính, đến cả lá rơi cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rơi vào con suối nhỏ thì trôi theo dòng nước, phàm giới làm gì có cảnh tượng như thế.
Còn về người ở đây.
Suốt dọc đường, hắn chưa gặp ai có tu vi thấp hơn mình.
Dù là đứa bé ba tuổi, phun ra nuốt vào đều mà theo khí uẩn của tiên gia. Dù là người bán hàng rong, trên thân cũng mặc tiên y lả lướt, so với họ thì dáng vẻ rách rưới của hắn chẳng khác gì một tên xin cơm.
Triệu Bân bị đả kích rồi!
Mấy thị vệ ho khan một tiếng.
Tên nhóc này gấp gáp quá, họ chưa kịp gỡ cấm chế.
“Bị điên à? Thiết lập gì tới tận hai cái!”
Mặt Triệu Bân tối sầm, chửi thầm trong bụng.
“Ngươi quay lại đây cho ta!”, Khương Ngữ Linh lại gào lên.
“Không, ta phải về nhà!”, Triệu Bân lau máu mũi dưới chân như giẫm bọt biển, lảo đảo như kẻ say, lung la lung lay, cú tông vừa rồi khiến đầu óc hắn choáng váng.
“Ngây ra đó làm gì, bắt lại cho ta!”, Khương Ngữ Linh nhìn sang các thị vệ.
“Đại tiểu thư đã nói rồi, Khương gia không giữ chân người rảnh rỗi!”, các thị vệ đều cười làm lành.
Mấy lời đó của bọn họ lại khiến Khương Ngữ Linh nổi điên, thế là ý gì? Lời của ta không có trọng lượng sao?
Chẳng có tác dụng gì.
Các thị vệ ho khan như ngầm ám chỉ ý đó.
So với Khương Ngữ Linh, bọn họ sợ hãi Khương Ngữ Nhu hơn, nếu chọc giận nhị tiểu thư, cùng lắm là bị mắng một chút, nhưng nếu chọc giận đại tiểu thư, bọn họ sẽ bị trừ tiền công, xui xẻo hơn thì còn phải chịu trách phạt.
Bởi vậy mới nói, để tên nhóc đó đi vẫn tốt hơn.
Thành Nam Thiên dưới ánh trăng vô cùng náo nhiệt.
Triệu công tử như cọc gỗ, đứng lơ ngơ giữa ngã tư đường, nhìn ngó chung quanh chẳng khác gì một tên nhà quê.
Hắn nhìn thấy một khung cảnh rộng lớn với mưa bụi lất phất, sương khói lượn lờ, tiên cung đình đài sừng sững. Tiếng rao hàng vang lên không ngớt, có rất nhiều lầu các và cửa hàng đều lơ lửng giữa không trung, bậc thang trước cửa đều là một tầng một màu mây.
Nhìn về phía xa hơn là núi non trùng điệp, đường mòn uốn lượn, tiên hạc xuyên qua đám mây, ngậm cành bay múa.
“Đây là thành trì của tiên gia sao?”
Triệu Bân lẩm bẩm, cuối cùng cũng sải chân bước đi.
Đền đài, lầu các trên đường đều được điêu khắc nạm ngọc tinh xảo.
Hàng loạt những cây cổ thụ có hình thù kỳ lạ toát ra hơi thở cổ kính, đến cả lá rơi cũng tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rơi vào con suối nhỏ thì trôi theo dòng nước, phàm giới làm gì có cảnh tượng như thế.
Còn về người ở đây.
Suốt dọc đường, hắn chưa gặp ai có tu vi thấp hơn mình.
Dù là đứa bé ba tuổi, phun ra nuốt vào đều mà theo khí uẩn của tiên gia. Dù là người bán hàng rong, trên thân cũng mặc tiên y lả lướt, so với họ thì dáng vẻ rách rưới của hắn chẳng khác gì một tên xin cơm.
Triệu Bân bị đả kích rồi!
Bình luận facebook