Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3842 “Người kia ơi, có đặt cược không?”, l
“Thua rồi cũng đừng tìm lão phu đòi tiền đấy nhé”, lão đạo Hoa Hoa khắc một miếng thẻ bài bằng ngọc, đưa cho kẻ gây rối.
Kẻ gây rối không cho là vậy, hắn còn đợi lĩnh tiền cơ mà?
Càng lúc càng có thêm nhiều người chạy tới, danh tiếng của thánh tử Vấn Thế quá nổi bật, Triệu Tử Long cũng mạnh mẽ vô cùng, hai người này khiên chiến, họ đâu thể không ủng hộ chứ.
“Nếu Triệu Tử Long không đến chẳng phải sẽ lúng túng lắm sao?”, không ít người khoanh tay nói.
“Lão phu bấm tay tính thử, hắn sẽ đến thôi!”
Nhiều lão già tập trung lại với nhau, ra vẻ ta đây thần cơ diệu toán vạn sự thông.
Nhưng suy đoán của họ cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ, lỡ như đầu óc của Lương Khâu có vấn đề rồi đấu một trận giáng cấp nữa thì sao? Nếu giáng tới Huyền Tiên cấp một thì chắc hẳn Triệu Tử Long sẽ đến.
Trong lúc này, thêm một đoàn người nữa tiến vào.
Người nhanh nhẹn nhất là một nha đầu tính tình hoạt bát tinh quái.
Ừm… người này chính là Khương Ngữ Linh. Bị nhốt trong nhà hơn nửa tháng chắc cô ta cũng sắp phát điên rồi, vừa tiến vào trong đã không thấy bóng dáng đâu, khiến Khương Ngữ Nhu đi tìm khắp nơi. Dù cô ta lạnh lùng nhưng vẫn đối xử với em gái rất tốt, lúc nào cũng trông chừng cẩn thận, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ai bảo cô ta là chị cơ chứ?
Người đến sau đó là Ngụy Hồng.
Vị này cũng là một kẻ ngọc thụ lâm phong với nhan sắc kinh diễm, cộng thêm việc hắn ta là thiếu thành chủ, đi đến đâu cũng có người hành lễ, đi đến đâu cũng được người khác nhường đường.
Thế nhưng hắn ta cũng am hiểu thế thái nhân tình, dọc đường vẫn luôn hàn huyên cùng mọi người. Giống như cha hắn ta, kẻ này là một nhân tài nhanh nhẹn khôn khéo, nếu không cũng chẳng thể làm thành chủ của thành Nam Thiên.
Khác với hắn ta, Khổng Sinh đến sau có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều.
Hắn ta vốn không muốn đến, là do sư tôn phái hắn ta đến, trong tay cầm theo một khối tinh thạch ký ức, ngụ ý rõ ràng lắm, chụp hết toàn cảnh mà mang về.
Còn Nam Thiên chân nhân kính nghiệp lắm, lúc này vẫn đang ở Đào Hoa Viên nghiên cứu kỳ thi mà Triệu Bân cho lão ta kìa?
“Oa! Đến thật kìa!”
Không biết ai hô lên một tiếng khiến mọi người phải liếc mắt nhìn sang.
Đập vào mắt họ là Triệu Bân đang thong dong tiến vào, thản nhiên như không.
Sự có mặt của hắn khiến mọi người phấn chấn hơn hẳn, bầu không khí sôi lên sùng sục: chỉ thiếu mỗi nhân vật chính này thôi.
“Nào nào nào, đặt cược đi, cược nhiều ăn nhiều, cược ít ăn ít!”
Thấy Triệu Bân tiến vào, các nhà cái cũng hô hào vang vọng hơn hẳn. Họ đang trông chờ khách đặt cược chạy tới càng nhiều càng tốt, hai nhân vật chính đông đủ rồi, còn chờ gì chứ!
Kẻ gây rối không cho là vậy, hắn còn đợi lĩnh tiền cơ mà?
Càng lúc càng có thêm nhiều người chạy tới, danh tiếng của thánh tử Vấn Thế quá nổi bật, Triệu Tử Long cũng mạnh mẽ vô cùng, hai người này khiên chiến, họ đâu thể không ủng hộ chứ.
“Nếu Triệu Tử Long không đến chẳng phải sẽ lúng túng lắm sao?”, không ít người khoanh tay nói.
“Lão phu bấm tay tính thử, hắn sẽ đến thôi!”
Nhiều lão già tập trung lại với nhau, ra vẻ ta đây thần cơ diệu toán vạn sự thông.
Nhưng suy đoán của họ cũng không phải hoàn toàn vô căn cứ, lỡ như đầu óc của Lương Khâu có vấn đề rồi đấu một trận giáng cấp nữa thì sao? Nếu giáng tới Huyền Tiên cấp một thì chắc hẳn Triệu Tử Long sẽ đến.
Trong lúc này, thêm một đoàn người nữa tiến vào.
Người nhanh nhẹn nhất là một nha đầu tính tình hoạt bát tinh quái.
Ừm… người này chính là Khương Ngữ Linh. Bị nhốt trong nhà hơn nửa tháng chắc cô ta cũng sắp phát điên rồi, vừa tiến vào trong đã không thấy bóng dáng đâu, khiến Khương Ngữ Nhu đi tìm khắp nơi. Dù cô ta lạnh lùng nhưng vẫn đối xử với em gái rất tốt, lúc nào cũng trông chừng cẩn thận, chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Ai bảo cô ta là chị cơ chứ?
Người đến sau đó là Ngụy Hồng.
Vị này cũng là một kẻ ngọc thụ lâm phong với nhan sắc kinh diễm, cộng thêm việc hắn ta là thiếu thành chủ, đi đến đâu cũng có người hành lễ, đi đến đâu cũng được người khác nhường đường.
Thế nhưng hắn ta cũng am hiểu thế thái nhân tình, dọc đường vẫn luôn hàn huyên cùng mọi người. Giống như cha hắn ta, kẻ này là một nhân tài nhanh nhẹn khôn khéo, nếu không cũng chẳng thể làm thành chủ của thành Nam Thiên.
Khác với hắn ta, Khổng Sinh đến sau có vẻ khiêm tốn hơn rất nhiều.
Hắn ta vốn không muốn đến, là do sư tôn phái hắn ta đến, trong tay cầm theo một khối tinh thạch ký ức, ngụ ý rõ ràng lắm, chụp hết toàn cảnh mà mang về.
Còn Nam Thiên chân nhân kính nghiệp lắm, lúc này vẫn đang ở Đào Hoa Viên nghiên cứu kỳ thi mà Triệu Bân cho lão ta kìa?
“Oa! Đến thật kìa!”
Không biết ai hô lên một tiếng khiến mọi người phải liếc mắt nhìn sang.
Đập vào mắt họ là Triệu Bân đang thong dong tiến vào, thản nhiên như không.
Sự có mặt của hắn khiến mọi người phấn chấn hơn hẳn, bầu không khí sôi lên sùng sục: chỉ thiếu mỗi nhân vật chính này thôi.
“Nào nào nào, đặt cược đi, cược nhiều ăn nhiều, cược ít ăn ít!”
Thấy Triệu Bân tiến vào, các nhà cái cũng hô hào vang vọng hơn hẳn. Họ đang trông chờ khách đặt cược chạy tới càng nhiều càng tốt, hai nhân vật chính đông đủ rồi, còn chờ gì chứ!
Bình luận facebook