Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3866 “Đúng là hậu sinh khả úy!”
*Chương có nội dung hình ảnh
“Triệu Tử Long, ngươi bị điên à?”, Khương Ngữ Nhu vẫn chưa kịp lên tiếng thì Khương Ngữ Linh đã chống hông quát hỏi, đôi mắt to xinh đẹp nổi lửa: “Xông vào khuê phòng của con gái người ta thì cũng thôi đi, thế mà lại còn mở miệng đòi mua giường của tỷ ta, bán cho ngươi thì tỷ ta ngủ ở đâu? Ngủ trên giường của ngươi à?”
“Ta hỏi thử chút thôi!”, Triệu Bân cười gượng.
“Nếu đạo hữu thích, mang đi... cũng không có vấn đề!”, Khương Ngữ Nhu thoáng vẻ bối rối. Hôm nay Triệu Tử Long đâu phải chỉ hưng phấn nhất thời, lẽ nào yêu nghiệt nghịch thiên đều có hành động kỳ quặc vậy sao?
Nhưng… Để mọi người không phải khó xử, cô ta phải bán chiếc giường đó.
Muội muội không rành thế sự, lại không biết giữ mồm giữ miệng, trời mới biết đứa em gái này của mình sẽ nói gì.
Chủ nhân đã lên tiếng rồi thì sao Triệu công tử có thể khách sáo.
Hắn đã thật sự dọn giường của người ta đi.
“Ngươi…”, Khương Ngữ Linh tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng.
“Ta không lấy không đâu!”, Triệu Bân tặng tâm đắc ngộ đạo của Hoa Tiên Chân Nhân cho Khương Ngữ Nhu, hắn đã chép ra rất nhiều bản, tặng người ta một bộ cũng không sao, dù đó cũng là thứ quý giá.
“Ngươi đứng lại cho ta!”
“Ta dùng xong sẽ trả lại!”
Triệu Bân bỏ chạy, Khương Ngữ Linh liều mạng đuổi theo.
Khương Ngữ Nhu ở trong phòng, ngượng ngùng đến mức không thể ngượng thêm được nữa.
Phủ đệ đang yên lành chợt bị Triệu Bân và Khương Ngữ Linh làm náo động lên hết cả.
Tốt lắm!
Rất nhiều ông lão nhìn thấy cảnh này đều mỉm cười, vuốt râu.
Trông hai đứa nhóc đó thật sự rất giống “oan gia hoan hỉ”.
Lúc Triệu Bân và Khương Ngữ Linh xuất hiện lần nữa thì cả hai đã ở trong một rừng trúc, sương mù lãng đãng.
Sâu trong màn sương là bóng dáng thấp thoáng mấy cây cổ thụ, một người phụ nữ đang ngồi đọc sách dưới gốc cây, là bà nội của Khương Ngữ Linh, người được dân thành Nam Thiên gọi là Vũ Hoa Tiên. Người thật chẳng khác gì tên, dưới ánh trăng, những cánh hoa hư ảo rụng lác đác toàn thân, cảnh ấy kèm theo mưa bụi lất phất, đúng là chỉ như ảo mộng.
“Bà nội!”
Khương Ngữ Linh chạy lon ton đến đầy thân mật.
Triệu Bân hơi sửng sốt vì Vũ Hoa Tiên này có gương mặt giống hệt với Ngọc Cẩn, có lẽ do hắn đã rời khỏi trần thế quá lâu nên bất giác xem vị lão tiền bối này là cố nhân nơi quê nhà.
“Sao cứ nhìn bà nội ta chằm chằm thế hả?”, Khương Ngữ Linh dùng tiên quang đánh nhẹ Triệu Bân.
Lúc này Triệu Bân mới giật mình, vội vã tiến về trước, chắp tay cúi người: “Chào tiền bối!”
“Triệu Tử Long, ngươi bị điên à?”, Khương Ngữ Nhu vẫn chưa kịp lên tiếng thì Khương Ngữ Linh đã chống hông quát hỏi, đôi mắt to xinh đẹp nổi lửa: “Xông vào khuê phòng của con gái người ta thì cũng thôi đi, thế mà lại còn mở miệng đòi mua giường của tỷ ta, bán cho ngươi thì tỷ ta ngủ ở đâu? Ngủ trên giường của ngươi à?”
“Ta hỏi thử chút thôi!”, Triệu Bân cười gượng.
“Nếu đạo hữu thích, mang đi... cũng không có vấn đề!”, Khương Ngữ Nhu thoáng vẻ bối rối. Hôm nay Triệu Tử Long đâu phải chỉ hưng phấn nhất thời, lẽ nào yêu nghiệt nghịch thiên đều có hành động kỳ quặc vậy sao?
Nhưng… Để mọi người không phải khó xử, cô ta phải bán chiếc giường đó.
Muội muội không rành thế sự, lại không biết giữ mồm giữ miệng, trời mới biết đứa em gái này của mình sẽ nói gì.
Chủ nhân đã lên tiếng rồi thì sao Triệu công tử có thể khách sáo.
Hắn đã thật sự dọn giường của người ta đi.
“Ngươi…”, Khương Ngữ Linh tức giận đến mức mặt đỏ bừng bừng.
“Ta không lấy không đâu!”, Triệu Bân tặng tâm đắc ngộ đạo của Hoa Tiên Chân Nhân cho Khương Ngữ Nhu, hắn đã chép ra rất nhiều bản, tặng người ta một bộ cũng không sao, dù đó cũng là thứ quý giá.
“Ngươi đứng lại cho ta!”
“Ta dùng xong sẽ trả lại!”
Triệu Bân bỏ chạy, Khương Ngữ Linh liều mạng đuổi theo.
Khương Ngữ Nhu ở trong phòng, ngượng ngùng đến mức không thể ngượng thêm được nữa.
Phủ đệ đang yên lành chợt bị Triệu Bân và Khương Ngữ Linh làm náo động lên hết cả.
Tốt lắm!
Rất nhiều ông lão nhìn thấy cảnh này đều mỉm cười, vuốt râu.
Trông hai đứa nhóc đó thật sự rất giống “oan gia hoan hỉ”.
Lúc Triệu Bân và Khương Ngữ Linh xuất hiện lần nữa thì cả hai đã ở trong một rừng trúc, sương mù lãng đãng.
Sâu trong màn sương là bóng dáng thấp thoáng mấy cây cổ thụ, một người phụ nữ đang ngồi đọc sách dưới gốc cây, là bà nội của Khương Ngữ Linh, người được dân thành Nam Thiên gọi là Vũ Hoa Tiên. Người thật chẳng khác gì tên, dưới ánh trăng, những cánh hoa hư ảo rụng lác đác toàn thân, cảnh ấy kèm theo mưa bụi lất phất, đúng là chỉ như ảo mộng.
“Bà nội!”
Khương Ngữ Linh chạy lon ton đến đầy thân mật.
Triệu Bân hơi sửng sốt vì Vũ Hoa Tiên này có gương mặt giống hệt với Ngọc Cẩn, có lẽ do hắn đã rời khỏi trần thế quá lâu nên bất giác xem vị lão tiền bối này là cố nhân nơi quê nhà.
“Sao cứ nhìn bà nội ta chằm chằm thế hả?”, Khương Ngữ Linh dùng tiên quang đánh nhẹ Triệu Bân.
Lúc này Triệu Bân mới giật mình, vội vã tiến về trước, chắp tay cúi người: “Chào tiền bối!”
Bình luận facebook