Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3868 “Ta cũng đâu có chạy!”
Đêm.
Đường phố đông đúc.
Triệu Bân mặc áo choàng đen, lặng lẽ bước đi.
Một mình nơi đất khách.
Hắn chỉ là một vị khách qua đường.
Sự phồn hoa của Nam Thiên không ấm áp như quê nhà.
Trong căn nhà nhỏ.
Kẻ phá rối đang ngồi xếp bằng lặng lẽ dưới gốc cây.
Không phải là kẻ phá rối mà chỉ là phân thân.
“Người thật ở đâu?”, Triệu Bân hỏi.
“Có việc nên đã đi trước rồi, hẹn ngày gặp lại!”
Phân thân chỉ nói mỗi câu đó rồi biến mất.
Triệu Bân hơi bất ngờ, tên đó tự dưng đi mất làm hắn không quen.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc rồi lấy giường bạch ngọc ra, dùng tiên lực bao bọc nó. Có lẽ vì thời gian quá lâu rồi nên Thiên Tự khắc trên đó cực kỳ khó tôi luyện, hắn phải mất đến hai ba ngày mới luyện hóa xong, sau đó thì khắc lên Long Uyên. Trong tay cầm kiếm trong, hắn nhìn tới nhìn lui, hiển nhiên là hắn đang quan sát Thiên Tự.
Hắn từng nghiên cứu.
Nó có mang theo sự tĩnh mịch nặng nề của chữ cổ.
Lại có chút linh tính bên trong.
Từ khi tu võ đạo, phần lớn Độn Giáp Thiên Tự mà hắn có được đều nhờ cảm ứng, đến giờ hắn vẫn chưa biết Độn Giáp có lai lịch gì, chỉ biết nó rất thần bí, thần bí đến mức đến cả Nguyệt Thần cũng không biết được huyền cơ bên trong.
Ầm!
Lúc hắn đang quan sát, cửa sân bị người đạp ra, đám thị vệ mặc giáp tiến vào.
Dường như Triệu Bân không hề thấy bất ngờ trước chuyện này, hay nói cách khác là hắn đã dự đoán được việc này từ trước.
“Ngươi là Triệu Tử Long sao?”. Thủ lĩnh của đám thị vệ cầm theo bức họa rồi, so sánh với gương mặt Triệu Bân.
“Là ta!”
“Bắt lấy hắn!”
“Ta cũng đâu có chạy!”
Đường phố đông đúc.
Triệu Bân mặc áo choàng đen, lặng lẽ bước đi.
Một mình nơi đất khách.
Hắn chỉ là một vị khách qua đường.
Sự phồn hoa của Nam Thiên không ấm áp như quê nhà.
Trong căn nhà nhỏ.
Kẻ phá rối đang ngồi xếp bằng lặng lẽ dưới gốc cây.
Không phải là kẻ phá rối mà chỉ là phân thân.
“Người thật ở đâu?”, Triệu Bân hỏi.
“Có việc nên đã đi trước rồi, hẹn ngày gặp lại!”
Phân thân chỉ nói mỗi câu đó rồi biến mất.
Triệu Bân hơi bất ngờ, tên đó tự dưng đi mất làm hắn không quen.
Hắn điều chỉnh lại cảm xúc rồi lấy giường bạch ngọc ra, dùng tiên lực bao bọc nó. Có lẽ vì thời gian quá lâu rồi nên Thiên Tự khắc trên đó cực kỳ khó tôi luyện, hắn phải mất đến hai ba ngày mới luyện hóa xong, sau đó thì khắc lên Long Uyên. Trong tay cầm kiếm trong, hắn nhìn tới nhìn lui, hiển nhiên là hắn đang quan sát Thiên Tự.
Hắn từng nghiên cứu.
Nó có mang theo sự tĩnh mịch nặng nề của chữ cổ.
Lại có chút linh tính bên trong.
Từ khi tu võ đạo, phần lớn Độn Giáp Thiên Tự mà hắn có được đều nhờ cảm ứng, đến giờ hắn vẫn chưa biết Độn Giáp có lai lịch gì, chỉ biết nó rất thần bí, thần bí đến mức đến cả Nguyệt Thần cũng không biết được huyền cơ bên trong.
Ầm!
Lúc hắn đang quan sát, cửa sân bị người đạp ra, đám thị vệ mặc giáp tiến vào.
Dường như Triệu Bân không hề thấy bất ngờ trước chuyện này, hay nói cách khác là hắn đã dự đoán được việc này từ trước.
“Ngươi là Triệu Tử Long sao?”. Thủ lĩnh của đám thị vệ cầm theo bức họa rồi, so sánh với gương mặt Triệu Bân.
“Là ta!”
“Bắt lấy hắn!”
“Ta cũng đâu có chạy!”
Bình luận facebook