Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3912 Dù sao dây cũng là địa bàn của Diệp gia.
Khỏi phải nói, câu này cũng hữu dụng đấy, cường giả Hầu gia không phải kẻ ngốc, bị cao thủ Thái Hư nhắm tới thì Hầu gia yên ổn được mới lạ. Ngày ngày bị hành thích, ai mà chịu cho nổi đây?
“Cút”.
Triệu Bân thản nhiên lên tiếng, khí thế và sát khí được đẩy lên đến mức tận cùng.
Nếu từng đó vẫn không thể hù được người Hầu gia, thế thì hắn lại đành phải bước ra thể hiện một chút, chẳng lẽ thật sự phải đối đầu đấu võ hay sao, đừng đùa thế, một tiểu Tiên Nhân như hắn còn không đủ để Hầu Nguyên đập một cái nữa là?
“Đi thôi”.
Hầu Nguyên hoảng hốt, lập tức lùi lại.
Dù sao dây cũng là địa bàn của Diệp gia.
Dù sao đối phương cũng có một cảnh giới Thái Hư.
Nếu khai chiến thật, tất cả bọn họ đều sẽ xông lên.
Thế thì.
Tạm thời tránh đi mũi nhọn có vẻ tốt hơn.
Phù!
Triệu Bân thấy thế lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không có chút bản lãnh giữ nhà thì đúng là không thể hù được người khác.
“Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp”, Diệp Phong vội vàng chắp tay với các trưởng lão.
“Ừm”, Triệu Bân diễn hết sức ra hình ra dáng, sải bước chuẩn bị đi.
Đi ngang qua Diệp Lan thì lại thông báo một tiếng: “Tiểu đồ nhi, đi theo vi sư”.
Diệp Lan ngơ ngác, nhưng vẫn đi theo.
Ngơ ngác hơn cô ta chính là Diệp Phong và các trưởng lão, cô ta nhận cảnh giới Thái Hư đó làm sư phụ từ khi nào thế.
Điều này không quan trọng, quan trọng là cảnh giới Thái Hư này vừa mới giúp Diệp gia chống đỡ, tuy chỉ là tạm thời nhưng lại giúp Diệp gia tranh thủ được rất nhiều thời gian quý giá, trong khoảng thời gian này, bọn họ có thể cố gắng hồi phục vết thương, cũng có thể mượn sức tứ phương để cùng chống lại Hầu thị.
Bên này, Triệu Bân và Diệp Lan đã một trước một sau đi vào khu rừng trúc.
Triệu Bân cố gắng làm ra vẻ, chắp hai tay sau lưng, cố ra dáng một lão tiền bối đầy uyên thâm.
“Cút”.
Triệu Bân thản nhiên lên tiếng, khí thế và sát khí được đẩy lên đến mức tận cùng.
Nếu từng đó vẫn không thể hù được người Hầu gia, thế thì hắn lại đành phải bước ra thể hiện một chút, chẳng lẽ thật sự phải đối đầu đấu võ hay sao, đừng đùa thế, một tiểu Tiên Nhân như hắn còn không đủ để Hầu Nguyên đập một cái nữa là?
“Đi thôi”.
Hầu Nguyên hoảng hốt, lập tức lùi lại.
Dù sao dây cũng là địa bàn của Diệp gia.
Dù sao đối phương cũng có một cảnh giới Thái Hư.
Nếu khai chiến thật, tất cả bọn họ đều sẽ xông lên.
Thế thì.
Tạm thời tránh đi mũi nhọn có vẻ tốt hơn.
Phù!
Triệu Bân thấy thế lập tức âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Không có chút bản lãnh giữ nhà thì đúng là không thể hù được người khác.
“Cảm ơn tiền bối đã cứu giúp”, Diệp Phong vội vàng chắp tay với các trưởng lão.
“Ừm”, Triệu Bân diễn hết sức ra hình ra dáng, sải bước chuẩn bị đi.
Đi ngang qua Diệp Lan thì lại thông báo một tiếng: “Tiểu đồ nhi, đi theo vi sư”.
Diệp Lan ngơ ngác, nhưng vẫn đi theo.
Ngơ ngác hơn cô ta chính là Diệp Phong và các trưởng lão, cô ta nhận cảnh giới Thái Hư đó làm sư phụ từ khi nào thế.
Điều này không quan trọng, quan trọng là cảnh giới Thái Hư này vừa mới giúp Diệp gia chống đỡ, tuy chỉ là tạm thời nhưng lại giúp Diệp gia tranh thủ được rất nhiều thời gian quý giá, trong khoảng thời gian này, bọn họ có thể cố gắng hồi phục vết thương, cũng có thể mượn sức tứ phương để cùng chống lại Hầu thị.
Bên này, Triệu Bân và Diệp Lan đã một trước một sau đi vào khu rừng trúc.
Triệu Bân cố gắng làm ra vẻ, chắp hai tay sau lưng, cố ra dáng một lão tiền bối đầy uyên thâm.
Bình luận facebook