Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3911 Cường giả Hầu gia cũng khiếp hãi không thôi.
“Đừng để rượu mừng còn không chịu uống”.
Hầu Nguyên cười khẩy, thẳng thừng ngắt lời Diệp Phong.
Chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến không khí trong điện trở nên đè nén.
Đối đầu về khí thế khiến toàn bộ đại diện rung lên uỳnh uỳnh.
Không khó để nhận ra Diệp gia không thể bằng được, cảnh giới Động Hư còn có vài người, làm sao đối chọi được với khí thế của đối phương? Bị đồng loạt bị dồn cho thối lui, Diệp Phong là gia chủ còn hộc máu ngay tại chỗ.
“Cha!”, Diệp Lan vội vàng bước tới.
“À phải rồi, thêm điều này nữa”, Hầu Nguyên mỉm cười bỡn cợt: “Con gái ngươi, hôm nay bọn ta sẽ đưa đi. Thiếu chủ nhà ta ưng mắt nàng ta, hai tộc ta kết thành hôn sự, chắc hẳn Diệp gia sẽ không phản đối”.
“Hầu Nguyên!”
Diệp Phong hét lên đầy kiên định, lập tức xách sát kiếm ra.
Trưởng lão của Diệp gia cũng toàn là hán tử cứng đầu, tuy chiến tranh đã kết thúc, nhưng họ không ngại đánh thêm trận nữa, dù không địch nổi Hầu gia cũng phải để đối phương phải trả giá.
“Không biết nặng nhẹ như thế, hôm nay sẽ tiêu diệt toàn bộ Diệp thị”, khí thế của Hầu Nguyên bùng nổ, trưởng lão Hầu gia cũng đùng đùng khí huyết, có vẻ như muốn khai chiến luôn.
“Tiểu bối, ngươi rất ngông cuồng đấy!”
Không đợi đôi bên đánh nhau, bên ngoài điện đã vang lên một giọng nói già nua.
Chưa dứt lời đã thấy một bóng đen lướt vào đại điện như cơn gió, người này mặc áo bào đen, không thấy được diện mạo, chỉ biết rằng đó là một cao thủ Thái Hư, khí tức Thái Hư lộ hết ra ngoài.
Người này tất nhiên là Triệu công tử rồi, vừa từ bên ngoài về, trùng hợp sao gặp ngay cảnh tượng này. Vậy thì phải cứu thôi! Cứu thế nào? Liều mạng diễn ra khí tức Thái Hư! Diệp gia cần một vị cao thủ Thái Hư trấn áp.
“Cao thủ Thái Hư?”
Hầu Nguyên trông thấy mà lập tức run sợ phân nửa.
Người của Diệp gia trông thấy mà mặt mũi mờ mịt, ở đâu ra cao thủ Thái Hư này? Diệp Lan chỉ sững sờ trong thoáng chốc, bởi vì đôi mắt của Triệu Bân khiến cô ta thấy quen thuộc, chắc chắn cô ta từng gặp người này.
“Không biết vị đạo hữu này từ đâu mà đến?”, Hầu Nguyên khẽ nheo mắt.
“Ngươi cũng xứng hỏi danh tính lão phu ư?”, Triệu Bân chẳng buồn nhìn, sát khí trăm năm hồng trần phối hợp cùng uy thế của cảnh giới Động Hư được thể hiện ra khiến tất cả mọi người giật mình. Rốt cuộc cao thủ Thái Hư này đã giết bao nhiêu người? Nếu không giẫm lên núi thây biển máu, làm sao có được sát khí khủng khiếp này.
Hầu Nguyên kiêng dè.
Hầu Nguyên cười khẩy, thẳng thừng ngắt lời Diệp Phong.
Chỉ vài câu ngắn ngủi đã khiến không khí trong điện trở nên đè nén.
Đối đầu về khí thế khiến toàn bộ đại diện rung lên uỳnh uỳnh.
Không khó để nhận ra Diệp gia không thể bằng được, cảnh giới Động Hư còn có vài người, làm sao đối chọi được với khí thế của đối phương? Bị đồng loạt bị dồn cho thối lui, Diệp Phong là gia chủ còn hộc máu ngay tại chỗ.
“Cha!”, Diệp Lan vội vàng bước tới.
“À phải rồi, thêm điều này nữa”, Hầu Nguyên mỉm cười bỡn cợt: “Con gái ngươi, hôm nay bọn ta sẽ đưa đi. Thiếu chủ nhà ta ưng mắt nàng ta, hai tộc ta kết thành hôn sự, chắc hẳn Diệp gia sẽ không phản đối”.
“Hầu Nguyên!”
Diệp Phong hét lên đầy kiên định, lập tức xách sát kiếm ra.
Trưởng lão của Diệp gia cũng toàn là hán tử cứng đầu, tuy chiến tranh đã kết thúc, nhưng họ không ngại đánh thêm trận nữa, dù không địch nổi Hầu gia cũng phải để đối phương phải trả giá.
“Không biết nặng nhẹ như thế, hôm nay sẽ tiêu diệt toàn bộ Diệp thị”, khí thế của Hầu Nguyên bùng nổ, trưởng lão Hầu gia cũng đùng đùng khí huyết, có vẻ như muốn khai chiến luôn.
“Tiểu bối, ngươi rất ngông cuồng đấy!”
Không đợi đôi bên đánh nhau, bên ngoài điện đã vang lên một giọng nói già nua.
Chưa dứt lời đã thấy một bóng đen lướt vào đại điện như cơn gió, người này mặc áo bào đen, không thấy được diện mạo, chỉ biết rằng đó là một cao thủ Thái Hư, khí tức Thái Hư lộ hết ra ngoài.
Người này tất nhiên là Triệu công tử rồi, vừa từ bên ngoài về, trùng hợp sao gặp ngay cảnh tượng này. Vậy thì phải cứu thôi! Cứu thế nào? Liều mạng diễn ra khí tức Thái Hư! Diệp gia cần một vị cao thủ Thái Hư trấn áp.
“Cao thủ Thái Hư?”
Hầu Nguyên trông thấy mà lập tức run sợ phân nửa.
Người của Diệp gia trông thấy mà mặt mũi mờ mịt, ở đâu ra cao thủ Thái Hư này? Diệp Lan chỉ sững sờ trong thoáng chốc, bởi vì đôi mắt của Triệu Bân khiến cô ta thấy quen thuộc, chắc chắn cô ta từng gặp người này.
“Không biết vị đạo hữu này từ đâu mà đến?”, Hầu Nguyên khẽ nheo mắt.
“Ngươi cũng xứng hỏi danh tính lão phu ư?”, Triệu Bân chẳng buồn nhìn, sát khí trăm năm hồng trần phối hợp cùng uy thế của cảnh giới Động Hư được thể hiện ra khiến tất cả mọi người giật mình. Rốt cuộc cao thủ Thái Hư này đã giết bao nhiêu người? Nếu không giẫm lên núi thây biển máu, làm sao có được sát khí khủng khiếp này.
Hầu Nguyên kiêng dè.
Bình luận facebook