Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3942 Không mặc y phục?
Vốn dĩ hắn muốn giữ kín chuyện này nhưng điều kiện không cho phép, cuối cùng lại để cho tất cả mọi người biết được.
"Lão phu ra giá 50 vạn, ngươi bán lại cho lão phu đi", có lão bối cười nói.
“50 vạn mà đã muốn mua được Liên Hoa Hữu Sinh, ngươi đang cướp của người ta đó sao?”, có lão bối liếc xéo rồi thản nhiên nói: "Lão phu ra giá 80 vạn".
"100 vạn".
"150 vạn".
"200 vạn".
Nơi này không phải hội đấu giá mà còn nếu nhiệt hơn cả hội đấu giá, mấy lão già đều hăng máu liên tục ra giá, giá cả hô lên cũng càng lúc càng tăng cao, cũng không còn cách nào khác, thọ nguyên có hạn, ai cũng muốn được sống lâu, có tiền mà không có mạng để dùng cũng vô dụng.
Cuối cùng, nó đã được bán với giá 300 vạn.
Trong lòng Triệu Bân rất vui sướng, đúng là một chuyện tốt.
Có người vui sướng thì cũng có người đang tức giận mắng chửi.
Người có được Liên Hoa Hữu Sinh đã ra khỏi xưởng đá ngay lập tức.
Sau đó lại có không ít lão già đi theo sau, dù bọn họ không có tiền mua Liên Hoa Hữu Sinh thì cũng có thể cướp về dùng.
Tất nhiên cũng có không ít người đang nhìn chằm chằm vào Triệu Bân, tên nhóc này vừa mới thu được 300 vạn tiên thạch, đã trở thành một đại phú hào rồi! Nếu như có thể cướp được thì cũng là một nguồn tài phú không nhỏ.
Triệu Bân lại rời đi, vẫn giữ thái độ kín đáo. Nếu như không phải xưởng đá có quy củ thì chỉ có điên mới đồng ý cắt đá ở đây, cho dù có phải trả giá nhiều hơn 30 vạn thì cũng tốt hơn bị đám lão già này nhìn chằm chằm.
“Tên nhóc nhà ngươi khá lắm!”, lão đạo áo lót đuổi theo, nét mặt già nua càng lúc càng u ám.
“Ta cũng không biết, ta chỉ tùy tiện mua mà thôi”, Triệu Bân cười nói, trưng ra nét mặt vô tội.
Nói xong hắn còn lấy ra một bầu rượu, nhìn thấy lão già trước mặt tâm tình không tốt liền muốn dùng rượu để an ủi.
“Như vậy còn coi được”, lão đạo áo lót không khách khí liền một hơi uống cạn.
Sau đó Triệu Bân lại bị lão ta kéo vào góc tường.
"Lão phu có bảo bối, nếu như ngươi muốn thì ta bán rẻ cho ngươi", lão đạo áo lót nở nụ cười thần bí nói.
“Bảo bối gì?”, Triệu Bân nhấp một ngụm rượu nói.
Lão đạo áo lót vén tay áo lên, trong tay áo có càn khôn, chính là một tiểu thế giới trông giống như một biển sao trời, mỗi một ngôi sao trong đó đều vô cùng sáng đẹp. Cũng không đúng, nhìn kỹ lại thì đó không phải là những ngôi sao mà là rất nhiều binh khí: đao, thương, kiếm, kích, roi, lò,... cái gì cũng có, lóe ra nhiều màu chói mắt, nhìn thoáng qua còn tưởng là những ngôi sao.
Triệu Bân nhìn vào bên trong thì thấy có rất nhiều pháp khí nhưng đều đã rách nát, có thể tìm được rất nhiều ở bên ngoài, muốn dùng thứ này để lừa đám tiểu bối không rành thế sự thì cũng ổn, nhưng nếu muốn dùng thứ này để lừa hắn thì lão ta còn chưa đủ đạo hạnh.
"Lão phu bán lỗ, 300 vạn cho ngươi hết", lão đạo áo lót vuốt râu nói.
“Ấy… cô nương kia sao không mặc y phục?”, Triệu Bân cơ trí lúc này lập tức kiễng chân nhìn sang một hướng khác.
Cô nương?
Không mặc y phục?
"Lão phu ra giá 50 vạn, ngươi bán lại cho lão phu đi", có lão bối cười nói.
“50 vạn mà đã muốn mua được Liên Hoa Hữu Sinh, ngươi đang cướp của người ta đó sao?”, có lão bối liếc xéo rồi thản nhiên nói: "Lão phu ra giá 80 vạn".
"100 vạn".
"150 vạn".
"200 vạn".
Nơi này không phải hội đấu giá mà còn nếu nhiệt hơn cả hội đấu giá, mấy lão già đều hăng máu liên tục ra giá, giá cả hô lên cũng càng lúc càng tăng cao, cũng không còn cách nào khác, thọ nguyên có hạn, ai cũng muốn được sống lâu, có tiền mà không có mạng để dùng cũng vô dụng.
Cuối cùng, nó đã được bán với giá 300 vạn.
Trong lòng Triệu Bân rất vui sướng, đúng là một chuyện tốt.
Có người vui sướng thì cũng có người đang tức giận mắng chửi.
Người có được Liên Hoa Hữu Sinh đã ra khỏi xưởng đá ngay lập tức.
Sau đó lại có không ít lão già đi theo sau, dù bọn họ không có tiền mua Liên Hoa Hữu Sinh thì cũng có thể cướp về dùng.
Tất nhiên cũng có không ít người đang nhìn chằm chằm vào Triệu Bân, tên nhóc này vừa mới thu được 300 vạn tiên thạch, đã trở thành một đại phú hào rồi! Nếu như có thể cướp được thì cũng là một nguồn tài phú không nhỏ.
Triệu Bân lại rời đi, vẫn giữ thái độ kín đáo. Nếu như không phải xưởng đá có quy củ thì chỉ có điên mới đồng ý cắt đá ở đây, cho dù có phải trả giá nhiều hơn 30 vạn thì cũng tốt hơn bị đám lão già này nhìn chằm chằm.
“Tên nhóc nhà ngươi khá lắm!”, lão đạo áo lót đuổi theo, nét mặt già nua càng lúc càng u ám.
“Ta cũng không biết, ta chỉ tùy tiện mua mà thôi”, Triệu Bân cười nói, trưng ra nét mặt vô tội.
Nói xong hắn còn lấy ra một bầu rượu, nhìn thấy lão già trước mặt tâm tình không tốt liền muốn dùng rượu để an ủi.
“Như vậy còn coi được”, lão đạo áo lót không khách khí liền một hơi uống cạn.
Sau đó Triệu Bân lại bị lão ta kéo vào góc tường.
"Lão phu có bảo bối, nếu như ngươi muốn thì ta bán rẻ cho ngươi", lão đạo áo lót nở nụ cười thần bí nói.
“Bảo bối gì?”, Triệu Bân nhấp một ngụm rượu nói.
Lão đạo áo lót vén tay áo lên, trong tay áo có càn khôn, chính là một tiểu thế giới trông giống như một biển sao trời, mỗi một ngôi sao trong đó đều vô cùng sáng đẹp. Cũng không đúng, nhìn kỹ lại thì đó không phải là những ngôi sao mà là rất nhiều binh khí: đao, thương, kiếm, kích, roi, lò,... cái gì cũng có, lóe ra nhiều màu chói mắt, nhìn thoáng qua còn tưởng là những ngôi sao.
Triệu Bân nhìn vào bên trong thì thấy có rất nhiều pháp khí nhưng đều đã rách nát, có thể tìm được rất nhiều ở bên ngoài, muốn dùng thứ này để lừa đám tiểu bối không rành thế sự thì cũng ổn, nhưng nếu muốn dùng thứ này để lừa hắn thì lão ta còn chưa đủ đạo hạnh.
"Lão phu bán lỗ, 300 vạn cho ngươi hết", lão đạo áo lót vuốt râu nói.
“Ấy… cô nương kia sao không mặc y phục?”, Triệu Bân cơ trí lúc này lập tức kiễng chân nhìn sang một hướng khác.
Cô nương?
Không mặc y phục?
Bình luận facebook