Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 146-150
“Không tệ nhỉ!”, Triệu Bân cười hề hề, ăn hết linh quả Tử Tinh ngay lập tức, toàn thân trở nên nóng bừng do linh khí tiết ra ngoài, cũng vì khí huyết quá dồi dào khiến tu vi của hắn từ cảnh giới Chân Linh tầng một lập tức phá ải, tiến thẳng vào tầng hai.
Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Tu vi chỉ là chuyện thứ yếu, thứ thay đổi tột bậc về tinh thần mới là điều khiến hắn thấy vui nhất. Tầm mắt mở rộng hơn khá nhiều, khả năng cảm nhận cũng nâng cao hơn hẳn, bây giờ hắn đã vượt qua những người đồng cấp, có thể chịu đòn rất tốt.
Phải dùng hết ba ngày, hắn mới ổn định được tu vi của mình.
Đến ngày thứ tư, hắn mới bắt đầu thu dọn tiền tài vương vãi trên nền đất: ngân phiếu được nhét luôn vào lòng, còn vàng bạc châu báu thì chuyển từng rương ra ngoài.
Đây là một công việc đòi hỏi thể lực, vì khi chỉ còn lại một cánh tay, dường như hắn làm việc gì cũng không tiện lắm. Từng rương châu báu phải tốn rất nhiều sức lực mới lôi được ra ngoài, đã vậy còn phải trèo lên vách đá, không biết tại sao Cô Lang lại chọn cái chốn khỉ ho cò gáy này nữa.
Đến rạng sáng hắn mới rời khỏi rừng núi, đánh một cỗ xe ngựa chất đầy những rương tiền tài chạy thẳng tới thành cổ Thương Lang gần nhất. Trước đó hắn đã gặp Hàn Triều - thiếu thành chủ của thành Thương Lang ở thành Thanh Phong, không biết Yên Thiên Phong đã chịu thả người chưa. Dù ông ta chịu thả thì chắc chắn đã hưởng không ít lợi lộc, bởi con gái nhà mình bị mắng đến mức ấy, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho được? Có lẽ không đến mức giết người, nhưng nhất định phải ép thành Thương Lang bỏ tiền ra.
Thành Thương Lang vào đêm vẫn rất phồn hoa, điểm này không hề thua kém gì thành Vong Cổ, nơi nào cũng toàn đèn lồng đỏ treo cao, bóng người tấp nập rộn ràng.
Trong thành, bất kỳ chỗ nào cũng thấy được cáo thị dán trên tường.
Thông báo treo thưởng cho ai bắt được Cô Lang dán khắp nơi trong thành Vong Cổ và thành Thanh Phong.
Về điều này, Triệu Bân cũng từng thổn thức, vị trí của U Uyên cách thành Thương Lang chưa tới trăm dặm, vậy mà bao nhiêu người săn tiền thưởng chuyên bắt kẻ bị truy nã không ai tìm thấy được.
Bây giờ, Cô Lang dạ hành đã chết, nếu muốn bắt gã thì chỉ có thể xuống âm tào địa phủ thôi.
Ở thành Nam, Triệu Bân tìm một tòa viện nhỏ, bởi sống trong khách điếm không an toàn. Hắn ôm theo một số tiền lớn, chỉ cần không cẩn thận sẽ rước về họa diệt thân.
Sau khi tiến vào tiểu viện, hắn lập tức thi triển thuật độn thổ, nhét từng rương gỗ to vào lòng đất.
Sau đó sẽ đến công đoạn phi tang.
Vàng bạc có thể lôi tới tiền trang để đổi thành ngân phiếu bằng giấy, như thế là có thể mang theo bên người, còn châu báu ngọc ngà chỉ có thể mang ra chợ đen.
Thành cổ Thương Lang cũng có chợ đen, đã thế còn to hơn chợ đen ở thành Vong Cổ khá nhiều, là nơi tập trung của dân hắc đạo và cũng rất hỗn tạp.
Người đến đó về cơ bản không hỏi xuất xứ, cũng không cần biết ngươi đến từ gia tộc nào, cứ buôn bán là được.
Sau một ngày phi tang, tất cả biến thành ngân phiếu.
Triệu Bân vui như mở cờ trong bụng, cả trăm ngàn lượng không phải một món tiền nhỏ, hắn đã được coi như một kẻ có tiền rồi.
“Dừng”.
Đang đi đường thì Nguyệt Thần đột nhiên nói khẽ.
“Có bảo bối hả?”
Hai mắt Triệu Bân bỗng sáng ngời, mỗi khi gặp được giọng điệu này của Nguyệt Thần, dường như luôn có chuyện tốt tìm tới.
“Năm trượng về phía Đông Nam, sạp hàng ven đường”.
Nguyệt Thần hờ hững đáp, bảo bối lớn thì không có, nhưng vật dụng nhỏ xinh và hữu ích thì có một thứ đấy, lại còn rất hữu dụng với Triệu Bân.
Chân tay Triệu Bân nhanh nhẹn lắm.
Sạp hàng không quá to, đồ vật bày bán cũng không phong phú, phần nhiều là đá ngọc và đồ gốm.
“Nhanh cái tay lên, sắp dọn hàng rồi”.
Chủ sạp biếng nhác nói, giọng nói non nớt như trẻ con, khi Triệu Bân nhìn sang thì tên này đang ngáp ngắn ngáp dài, là một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, mũm mĩm mập mạp, thế nhưng quần áo rách rưới, nhìn sao cũng giống tên ăn mày.
Nhưng Triệu Bân biết thằng bé này không chỉ đơn giản như bề ngoài, nó chắc chắn là một lão già, bởi ánh sáng từ linh châu lóe lên màu tím, cũng có nghĩa nó đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương. Nhìn độ đậm của màu tím thì chí ít nó đã đạt tới tầng sáu, chắc hẳn là nguyên nhân từ công pháp, cũng có thể đã dùng đan dược giữ gìn thanh xuân.
Ngoài ra, màu tóc của đứa trẻ này là màu tím chứ không phải đen hay trắng, trông có vẻ không giống màu nhuộm.
“Huyết mạch đặc thù!”, Nguyệt Thần nói.
“Nhìn ra rồi”, Triệu Bân sờ cằm.
Trong Huyền Môn Thiên Thư có viết, nếu màu tóc không bình thường thì tuyệt đối là huyết mạch đặc biệt, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, ví dụ như tên mập hay Liễu Như Nguyệt, màu sắc rất bình thường.
“Có mua không, không mua thì dọn hàng đây”.
Khi Triệu Bân đang lầm bầm thì đứa trẻ tóc tím vươn vai một cái rồi thúc giục, buôn bán mà theo kiểu này chắc không ai bắt chước được, chẳng trách sạp hàng ế ẩm đìu hiu, chỉ riêng câu này thôi đã làm phật lòng một nửa số khách.
“Mua chứ”.
Triệu Bân bình tĩnh đáp, bới bới gảy gảy.
“Cái túi kia kìa”.
Nguyệt Thần nằm trên mặt trăng, lạnh nhạt nói.
“Thứ này liệu có phải bảo bối không?”
Triệu Bân tiện tay cầm lên, là một cái túi nhỏ màu bạc, nhìn qua cũng không khác gì túi đựng tiền, hay nói cách khác, nó chính là một cái túi đựng tiền, chẳng qua khác với túi tiền thông thường ở chỗ trên túi được khắc trận đồ âm dương bát quái, ngoài ra còn có thêm một số hoa văn mà hắn không hiểu nổi.
“Năm trăm lượng”.
Đứa trẻ tóc tím xòe ra năm ngón tay.
“Năm lượng!”
“Thành giao”.
Vụ buôn bán này nhanh không tưởng được, nhanh đến mức Triệu Bân trở tay không kịp, hắn trả giá xuống cả trăm lần mà đối phương vẫn đồng ý rất dứt khoát.
“Nhanh lên!”
Đứa trẻ tóc tím sốt ruột xòe bàn tay mập mạp ra, dường như có chuyện gấp.
Triệu Bân cười gượng, nhanh nhẹn đưa bạc.
“Lần sau lại đến”.
Đứa trẻ tóc tím có vẻ thô lỗ, quơ một cái gói sạch cả sạp hàng, sau đó quay đầu chạy luôn.
“Thằng nhãi kia, chạy đâu hả!”
Tiếng quát nạt lập tức vang lên, Triệu Bân bất giác liếc mắt nhìn theo, chỉ bởi vì giọng nói này hơi quen quen.
Đợi khi nhìn lại, hắn thực sự biết người này, đây chẳng phải là lão mập bị hắn giả bộ làm cao thủ cảnh giới Thiên Võ dọa cho một trận vào đêm đó à? Thế mà lão ta cũng tới thành Thương Lang.
Soạt!
Lão mập giận điên tiết, mặt mũi đen sì sì, giống như một cái bóng đen phóng vụt qua Triệu Bân. Có lẽ khí thế quá mạnh nên lão ta tự cuốn theo cuồng phong, làm Triệu Bân đứng không vững.
“Chạy hả, chạy đi đâu!”
“Cái lão già chết tiệt này, ta không lấy!”
“Lại còn cãi bướng!”
Khi Triệu Bân đứng vững, lão mập đã đuổi theo thằng nhóc tóc tím, đang xách nó bằng một tay và đánh mông nó.
Cách xa ơi là xa mà hắn vẫn nghe được tiếng chát chát, lão ta đánh cho thằng nhóc tóc tím giàn giụa nước mắt.
Khóe miệng Triệu Bân giật giật, ối trời ơi, nó có tu vi Huyền Dương đấy, ngượng ngập ghê.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng dễ hiểu thôi.
Lão mập kia đáng sợ vô cùng, đỉnh cao cảnh giới Địa Tạng đấy, chưa biết chừng một ngày nào đó gặp may sẽ tiến vào cảnh giới Thiên Võ. Trước mặt lão ta, cảnh giới Huyền Dương cũng phải ngoan ngoãn thôi.
“Có giỏi thì tìm sư phụ ta ấy!”
“Đỉnh thế cơ à?”
Triệu Bân nhướn mày, hắn đã tháo tay, nhìn ngó vào bên trong, thậm chí còn sờ vào trong. Dung tích của nó có vẻ ngang bằng mấy cái túi thông thường thôi, nhỏ thế này, nhét được một con bò à?
“Thực ra nó có chế độ cấm”, Nguyệt Thần ngáp dài: “Vả lại, túi này đã bị phá hỏng rồi, phải khôi phục lại mới dùng được. Nó là túi đựng đồ cấp bậc thấp nhất trong tiên giới, đợi khi nào sửa xong có thể dùng tạm”.
“Lại nhặt được bảo bối rồi”.
Triệu Bân cười hề hề, nhanh chóng cất đi. Đừng nói là năm trăm lượng, dù năm nghìn lượng hắn cũng mua.
Đêm khuya, Triệu Bân đóng chặt cửa phòng, lấy túi càn khôn ra lật qua lật lại một phen, sau đó mới nhìn sang Nguyệt Thần: “Tú Nhi, phá cấm chế kiểu gì?”
“Nhỏ một giọt máu, lấy Thiên Lôi luyện”, Nguyệt Thần đáp: “Cấm chế này không hoàn hảo, lấy tu vi của ngươi và Thiên Lôi thì tối đa hai ngày là phá được”.
“Ừ”.
Triệu Bân đáp lời, chích tay lấy máu, dùng Thiên Lôi bao lấy túi càn khôn.
Túi này như có linh tính, bị sét bao vây thì rung lên nhè nhẹ, có thể thấy đường vân bên trên lóe sáng, đặc biệt là cái bái quát âm dương kia.
“Bên trong có không gian”.
Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn hồ lô nhỏ, dường như cũng thiết lập không gian bên trong đó. Nhưng hắn cảm thấy cấp bậc của hồ lô cao hơn của túi càn khôn nhiều. Từ khi có nó, hầu như ngày nào hắn cũng lấy sét để tôi luyện mà đến giờ vẫn chưa phá được cấm chế.
Hắn không nhìn nữa, tiếp tục tôi luyện.
Túi càn khôn rung mạnh hơn nữa, đường vân trên nó cũng thay đổi càng nhiều.
Đêm dần qua đi.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp vây quanh thành Thương Lan.
Ánh mắt Triệu Bân đã hằn những tia máu.
Một đêm không ngừng, tiêu hao lực tinh thần khá lớn, hắn uống một ngụm linh dịch xong thì tinh thần lại tỏa sáng. Trong linh dịch không chỉ có đan Thọ Nguyên mà còn có tiên lộ, công hiệu cực kỳ thần kỳ, không những bổ sung tinh thần mà còn bổ sung chân nguyên.
Khi màn đêm lại buông xuống thêm lần nữa, hắn mới dừng tay. Túi càn khôn đã được luyện hóa, tốc độ nhanh hơn dự kiến. Lúc này nhìn vào bên trong đã thấy có mây mù lượn quanh, không gian đúng là to hơn không ít, có thể dễ dàng đựng vừa một con trâu rồi. Nếu hoàn thiện thì chắc phải đựng được hai con trâu ấy chứ.
“Không tệ”.
Triệu Bân mỉm cười, mở túi càn khôn ra, rồi ném một mạch nào là ngân phiếu, thuốc viên, bùa chú vào trong đó rồi treo bên hông, chẳng thấy nặng gì cả.
Keng!
Một tiếng kiếm vang lên, hắn cầm kiếm ra ngoài múa kiếm dưới ánh trăng. Chiêu kiếm vẫn tinh diệu như cũ, nhưng chỉ còn một tay nên không thể so sánh được với ngày xưa. Thực lực của hắn cũng bị giảm mạnh.
Không biết bao lâu sau, hắn mới thu kiếm.
Sau đó, hắn dán một tấm bùa tốc hành lên đùi, giải cấm chế ra, rót chân nguyên vào, bỗng nhiên có một sức mạnh kỳ lạ bao phủ toàn thân hắn.
Soạt!
Hắn đi như gió, vèo một cái liền mất dạng.
“Nhanh quá!”
Triệu Bân tặc lưỡi, đích thân trải nghiệm thì mới biết được tốc độ của bùa này đúng là nhanh không tưởng, ít nhất cũng phải nhanh hơn bước phong thần, cảm giác bản thân mình như một cơn gió vậy.
Chỉ trong ba giây là đã đến vách tường.
Mắt thấy sắp va vào tường, Triệu Bân cắn răng, cưỡng chế đổi hướng, may mắn tránh thoát được.
“Giỏi thật”.
Nguyệt Thần thổn thức. Lần đầu dùng bùa tốc hành mà không đụng vào tường, đúng là bất ngờ.
Năm đó lần đầu cô ta dùng bùa thần hành, có trời mới biết là đã tông phải bao nhiêu ngọn núi.
Chỉ mỗi một điểm này, cô ta liền biết mình không bằng Triệu Bân. Trong trí nhớ của cô ta, so về thiên phú thì chẳng có mấy ai bằng được Triệu Bân. Nhân tài cỡ này nếu được phong làm thần thì chắc chắn sẽ uy chấn khắp nơi.
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong lúc Nguyệt Thần thổn thức thì Triệu Bân vẫn chưa dừng, như một bóng đen vọt qua vọt lại. Trong viện có cây, ao hoa, có bàn đá, nhưng hắn chẳng đụng vào cái nào. Lúc nào cũng đều tránh thoát ra một cách ảo diệu, cũng may là thiên phú của hắn giỏi, năng lực phản ứng cực nhanh.
Nào chỉ có vậy, hắn lại còn làm một lúc hai việc, nói chuyện với Nguyệt Thần, hỏi về cánh tay còn lại của bản thân. Thiếu đi một cái, không quen chút nào.
Nguyệt Thần đáp lại bằng hai từ: tầng năm. Như lúc trước cô ta đã nói, sẽ giúp Triệu Bân có lại một cánh tay nữa, mà còn là cực kỳ mạnh mẽ.
Càng là vậy, Triệu Bân càng tò mò.
Trong viện, tiếng soạt soạt vang lên không ngừng. Triệu Bân đã thích ứng được với tốc độ này. Đã là bùa chú loại một lần thì sẽ có lúc lực lượng tiêu tan. Cũng tại cấp bậc của bùa tốc hành quá thấp, nên chỉ được một canh giờ liền biến thành tờ giấy bỏ rồi, đến cả đường vân trên đó cũng biến mất.
Cho nên bùa loại này vẫn nên vẽ nhiều chút, đến khi gặp phải nguy cơ, bị cường giả truy sát thì còn có mà dùng hết tờ này đến tờ khác.
Dưới ánh trăng, hắn bày một cái bàn trong vườn, trải đều các dụng cụ vẽ bùa ra.
Lần này, hắn vẽ bùa tốc hành.
Vẽ, phải vẽ thật nhiều, sau này chạy trốn còn phải nhờ vào nó đấy. Đánh không lại thì nổ, nổ không song thì chạy. Vẫn phải có nhiều thủ đoạn giữ mạng mới được.
Có một giây phút
Triệu Bân đọc từng chữ một, ánh mắt bỗng sáng như tuyết. Thuật này hắn đã đọc trong Huyền Môn Thiên Thư. Đây là một loại thuật pháp huyền diệu khó giải thích, liên quan đến linh giới. Dùng thuật này để thi triển có thể gọi linh thú từ linh giới, ký khế ước với linh thú. Còn việc gọi ra loại dị thú nào thì phải dựa vào khả năng của người thi thuật. Cho dù có gọi ra được thì dị thú chưa chắc đã ký khế ước với ngươi. Thú cũng phân chia mạnh yếu, cũng có loại kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Thuật này cũng không phải môn pháp thất truyền, người Hoàng tộc có lẽ đều thông hiểu, nhưng chưa chắc đã hoàn chỉnh.
“Có gọi được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào”, Nguyệt Thần tùy ý nói, xong xuôi thì chợp mắt luôn. Cô ta cho rằng Triệu Bân không thể nào gọi ra được dị thú.
Không phải ai cũng có thể dùng được thuật thông linh. Nó có rất nhiều hạn chế, một là cảnh giới tu vi, điểm này Triệu Bân chưa đạt đến tiêu chuẩn, vì ít nhất cũng phải là cảnh giới Chân Linh tầng bốn. Hai là huyết thống, thế gian có một loại huyết thống đặc thù liên quan đến linh thú, trời sinh có thể nói chuyện với linh giới. Mà Triệu Bân đương nhiên không phải loại huyết thống này. Nếu không phải thì đương nhiên sẽ gặp khó khăn trong giao tiếp. Sở dĩ cô ta truyền thuật này cho Triệu Bân là vì muốn đôi tai mình được yên tĩnh, chứ Triệu Bân cứ léo nhéo cả ngày bực vô cùng.
“Cho một con biết bay xuất hiện nào”.
Triệu Bân đã buông bút bùa, ngồi xếp bằng dưới đất, nghiên cứu thông linh.
Nhìn qua, hắn liền ho khan.
Điều kiện của thuật thông linh, bất kể là về huyết thống hay tu vi thì dường như hắn đều chưa đủ điều kiện.
Lại còn kết ấn nữa.
Thuật thông linh cần hai tay để kết ấn, hắn cụt mất một tay rồi thì thông linh cái đếch gì!
“Tú Nhi, có cái nào đơn giản hơn chút không?”
Triệu Bân cười khan, nhìn sang Nguyệt Thần.
“Đây là cái đơn giản nhất rồi”, Nguyệt Thần nhún vai, ngụ ý rõ ràng: nhìn cho biết thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, làm việc nên làm trước đi.
Triệu Bân hít sâu một hơi, sắc mặt đen kịt, nửa đêm nửa hôm rồi, cô còn đùa ta?
Không được, ta phải thử xem!
Triệu Bân cúi đầu. Là một người không tin tà chú, cần hai tay kết ấn, hắn một tay cũng sẽ làm được, cho dù có tiêu hao thêm thời gian. Còn về tu vi thì cứ cố thôi, nền tảng cơ thể hắn không yếu hơn cảnh giới Chân Linh tầng bốn là bao, còn huyết thống à, trong bí thuật có nói rồi, huyết thống bình thường cũng có khả năng thông linh được, nhưng sẽ rất khó.
Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tâm.
Nguyệt Thần nhìn một cái, rồi tiếp tục ngủ.
Đêm yên tĩnh.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân lẩm bẩm gì đó, chắc là niệm tâm quyết thông linh. Một tay kia cũng không nhàn rỗi, diễn luyện ấn tay hết lần này đến lần khác, thử biến ấn hai tay thành một tay.
Những thứ này hắn đều có thể khắc phục. Khó là ở phần nói chuyện với linh. Dù sao cũng không cùng một con đường, há có thể dễ dàng nói chuyện như vậy?
Nếu coi như đây là một con đường, thì phía trước đúng là một mảnh u tối, hắn phải tự lần mò mà đi.
Tâm tình hắn yên lặng, như lão tăng thiền tọa, tâm không ngoại vật, vừa niệm tâm quyết, vừa cảm thụ linh, vừa thử nói chuyện với linh giới.
Dưới ánh sao, cơ thể hắn tỏa sáng, thỉnh thoảng còn có chút mộng ảo.
Nếu có ai đó ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì hình như phía sau hắn còn một bóng lưng chiếu rọi, nhưng bóng dáng này chỉ xuất hiện thoáng qua.
Nguyệt Thần không biết những chuyện này.
Vị thần xinh đẹp kia còn đang bận đắm chìm trong việc lĩnh ngộ một đại đạo nào đó.
Bên này, Triệu Bân vẫn đang thì thầm.
Tâm quyết thông linh rất huyền ảo.
Lúc niệm, người hắn lại rọi ra hai bóng lưng khiến ý thức của hắn đột nhiên trống rỗng, tâm thần cũng một mảnh đen kịt.
Đợi đến lúc khôi phục lại sự tỉnh táo thì hắn như thấy một thế giới bao la, giống một tiên vực mịt mờ. Trong mơ hồ có thể thấy chim bay cá nhảy, cũng nghe thấy tiếng hổ gầm rồng ngâm, chấn động khắp nơi. Có một giây phút nào đó, nó như sắp tan vỡ.
“Linh giới?”
Hắn lẩm bẩm, nhìn Nguyệt Thần, cô gái này hình như đang ngủ thật, chả có phản ứng gì.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy thế giới bao la kia, lần sau càng rõ ràng hơn lần trước.
“Đã bảo mà!”
Triệu Bân cười khì khì, mở mắt ra, cắn rách ngón tay, cũng bắt đầu ấn dấu vân tay, trong lòng niệm tâm quyết.
“Thông linh”.
Hoàn thành một động tác, một tay hắn ấn xuống mặt đất, tư thế khí phách vô cùng.
Ông!
Mặt đất bỗng rung chuyển, lấy bàn tay hắn làm trung tâm, có những đường vân kỳ dị hiện ra, càng có một hơi thở không thuộc thế giới này rong chơi quanh đường vân.
Hự...!
Triệu Bân hô lên một tiếng, tê liệt ngã xuống đất.
Lúc hắn nhìn, hai mắt của con chim này như có ngọn lửa thiêu đốt, tính cách có vẻ không tốt lắm, lộ ra vẻ phẫn nộ đến vô cùng. Ai không biết còn tưởng nó có thù giết cha đấy?
“Tú Nhi, nó đang chửi ta à?”
Triệu Bân ho khan, kêu một tiếng.
Nguyệt Thần mở mắt, liếc một cái.
Chính cái liếc này đã khiến cô ta từ nằm nghiêng trên mặt trăng thành ngồi thẳng dậy.
“Sao có thể như thế được”.
Thần thái của Nguyệt Thần trông cực kỳ đặc sắc, nhìn đống lông chim rồi liếc nhìn Triệu Bân, ngươi đỉnh đấy! Thế mà ngươi gọi được nó ra, lão nương đã xem thường ngươi quá rồi.
“Nó mắng ta”.
“Mắng ngươi là đúng rồi!”, Nguyệt Thần ngồi dậy, không ngừng cảm thán, đảo mắt đánh giá đống lông chim.
Đây không phải là loài chim thông thường đâu.
Đây là một con Đại Bằng cánh vàng hàng thật giá thật, sở dĩ nó biến thành bộ dạng như thế này chắc hẳn vì đã gặp phải biến cố nào đó ở linh giới, ví dụ như đang độ kiếp, hoặc ví dụ như đang tự mình lột xác, trùng hợp làm sao mà bị Triệu Bân bắt gặp, sơ ý bị lôi đến nơi này. Đã vậy, dường như hình như cũng không thuận lợi lắm, khiến một con Đại Bằng cánh vàng giống như một con quạ. Trên mình nó còn dính máu tươi, hiển nhiên “Niết bàn” chưa hoàn chỉnh, không chỉ chưa hoàn chỉnh mà còn bị đánh xuống mức thấp nhất vì thuật thông linh sai sót này, tu vi toàn thần gần như tan tác hết.
Với đủ thứ nguyên nhân này, mắng Triệu Bân là còn nhẹ đấy. Nếu nó vẫn còn thần lực, chắc sẽ xé xác Triệu Bân ra làm nhiều mảnh. Sớm không gọi muộn không gọi, cứ phải đúng vào lúc này, vốn đã khó chịu rồi, thuật thông linh của ngươi còn làm cho ông đây trở tay không kịp!
“Ngươi biết bay không”.
Triệu Bân đã ngồi thụp xuống, lấy một cái que chọc chọc vào đống lông chim, nói cho chuẩn xác hơn là Đại Bằng cánh vàng. Nhãn giới của hắn có hạn nên không biết đây là loại động vật này, chỉ biết rằng thứ này có bề ngoài không ra gì, đã vậy còn rất có địch ý với hắn, ngay ban nãy nó còn mắng hắn.
“Cút!”
“Đừng mắng người nữa!”
“Lão tử còn muốn giết người đây?”
“Ai chọc gì tới ngươi hả?”
Một người một chim bắt đầu cãi nhau, Đại Bằng giận sôi gan. Nếu không phải vì tu vi gần như tan tác hết, chắc hẳn nó đã nuốt chửng Triệu Bân rồi.
Triệu Bân khá mờ mịt, tự dưng bị mắng cho một trận, không khỏi tức giận.
“Ngươi đúng là “nhân tài” mà!”
Nguyệt Thần lẩm bẩm, cô ta thực sự xem thường Triệu thiếu gia rồi. Đủ thứ thông linh không đạt tiêu chuẩn mà vẫn triệu hồi được một con, còn là một con Đại Bằng cánh vàng.
Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn lập tức xảy ra ngay sau đó, khi trên mi tâm của Triệu Bân có thêm một ký hiệu cổ, cùng lúc đó, trong mắt của Đại Bằng cánh vàng cũng có ký hiệu tương tự.
“Tự động kết thành khế ước!”
Nguyệt Thần nhướn mày, cô ta cũng mới thấy chuyện này lần đầu. Với sự kiêu ngạo của Đại Bằng cánh vàng, làm sao có thể làm linh thú khế ước của một võ tu nho nhỏ, tuyệt đối không phải do cho chủ động ký khế ước, chắc hẳn là bị động.
“Sao lại như thế được”.
Đại Bằng cánh vàng hừ một tiếng, nó còn chưa đồng ý mà! Khế ước từ đâu ra chứ, còn phải ký với một võ tu cảnh giới Chân Linh! Nó là ai chứ, nó là Đại Bằng cánh vàng, là sự tồn tại sánh ngang với thần thú, cho dù một vị tiên tới tìm nó còn ngó lơ, huống hồ là người phàm.
“Thế là ký khế ước rồi à?”
Triệu Bân sờ sờ mi tâm, lầm bầm tự hỏi. Ký khế ước cùng linh thú cần đôi bên đồng ý, hắn còn chưa đồng ý mà?
“Hóa giải đi!”
Đại Bằng cánh vàng phẫn nộ rống lên, hai mắt tóe lửa.
“Giải kiểu gì?”
Triệu Bân nhìn về phía Nguyệt Thần, nói thật thì hắn cũng không ưa gì con chim này, vừa xuất hiện đã mắng hắn té tát, thôi thì tìm một con nghe lời vẫn hơn. Trong thuật thông linh cũng nói rằng nếu chê thì có thể đổi, hắn phải đổi con nào trông thật bá khí, vừa có thể bay vọt lên trời mà trông còn đáng sợ ấy.
Giải?
Nguyệt Thần bị chọc cười, nhìn cho kỹ đi, đấy là Đại Bằng cánh vàng, bao nhiêu tiên nhân tranh giành đòi ký khế ước với nó, ngươi nhìn còn chẳng buồn nhìn, bây giờ tự động ký khế ước, vui còn chẳng kịp nữa kìa? Thế mà ngươi đòi hóa giải.
Thế nhưng, về khoản tự động ký khế ước, cô ta rất kinh ngạc. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng là thuật thông linh mà Triệu Bân dùng không giống với người khác, thông linh là ký khế ước.
“Giải, mau giải cho ta!”
Đại Bằng cánh vàng vẫy vẫy đôi cánh, nhào về phía Triệu Bân, hai cái móng của nó cào loạn xạ. Khế ước cần đôi bên đồng ý mới có thể ký được, đương nhiên đôi bên đồng thì cũng có thể hóa giải được. Nó không muốn dính dáng gì tới cái thứ này, nếu quay về, đồng loại sẽ cười nhạo nó, nó làm sao còn mặt mũi mà lăn lộn.
“Cào hả, ta cho ngươi cào”.
Triệu Bân bất chấp, xông lên ấn con chim kia xuống. Ban nãy mới mắng ta, ta đã không thèm chấp nhặt với ngươi rồi, còn hăng máu nữa hả.
Linh thú tới từ linh giới hình như cũng không mạnh lắm, chỉ vài ba chiêu đã bị xử lý đến ngoan ngoãn hẳn.
Xong chuyện, Triệu Bân còn tìm một sợi dây thừng, trói nó cứng ngắc rồi treo lên cây.
Chậc chậc chậc!
Đến cả tâm thế như Nguyệt Thần cũng không khỏi chặc lưỡi. Đại Bằng cánh vàng kiêu ngạo đến mức nào hả, thần thú gặp nó cũng phải giữ thể diện vài phần, thế mà bây giờ bị một võ tu Chân Linh treo lên cây, đúng là kinh hãi thế tục.
Nghĩ cũng phải thôi, tu vi của con Đại Bằng cánh vàng này gần như tan tác hết, luận về cảnh giới còn không cao bằng Triệu Bân. Nếu đánh nhau thì nó thua xa, thêm cả lớp vỏ bọc Đại Bằng này hiển nhiên cũng không phải thể xác của nó. Phen thông linh này thật thú vị.
“Thằng nhãi kia, đợi ông mày hồi phục, ông đấm chết mày”. Đại Bằng cánh vàng vẫn đang mắng chửi, đã bị trói rồi mà còn mắng rất hăng. Từ khi có linh trí đến nay, nó chưa bao giờ mất mặt đến vậy, huống hồ đối phương còn là một võ tu nhỏ nhoi, ký xong khế ước này mà quay về thì nó không còn thể diện nào nữa.
“Ngươi còn nói như thế nữa thì ta sẽ hầm ngươi luôn!”. Triệu Bân xách kiếm, bứt lông, chặt nhỏ, có thể hầm một nồi to.
Ưm...!
Không đợi hắn chặt chém, hắn đã nghe thấy Đại Bằng khẽ rên một tiếng. Nếu nó có thần thái, chắc hẳn sẽ rất đau khổ. Đôi mắt vốn bốc hỏa kia bị bao phủ bởi sự mờ mịt, đến sau cùng còn biến thành đờ đẫn.
“Hay lắm, ký ức cũng bị khóa lại rồi”.
Nguyệt Thần thở dài một tiếng, phen Niết bàn thoát xác của Đại Bằng quả thực đã biến thành khổ nạn nhờ Triệu Bân. Bị khóa chặt ký ức thì có thể quay về được hay không còn khó nói đấy. Đại Bằng không giống với các loài dị thú khác, chuyện Niết bàn của tộc này về cơ bản thập tử nhất sinh.
Bây giờ nhìn lại, phen thông linh của Triệu Bân cũng coi như cứu được Đại Bằng, nếu không có lẽ không chỉ đơn giản là ký ức bị khóa lại hay tu vi tan tác, chắc hẳn là bị hủy diệt rồi.
“Tú Nhi, có đổi con khác được không”.
Triệu Bân cười ha hả, vẫn đang nghe xem phá giải khế ước thế nào. Hắn thực sự không ưa con chim này.
Chính vì tin nên chân tay hắn cực kỳ nhanh nhẹn, cởi trói cho Đại Bằng, còn không quên dùng chân nguyên chữa thương cho nó, ý tứ rất rõ ràng: chúng ta không đánh không quen, đừng ghi thù nhé.
Cạc cạc! Cạc cạc!
Đại Bằng há
Bầu trời đêm sâu thẳm, những đốm sao nhỏ như hạt bụi.
Đại Bằng sải cánh bay cao, chao liệng trên bầu trời, còn Triệu Bân cưỡi trên lưng nó, cuối cùng cũng đã đạt được ước mong bay lên trời rồi. Hắn hưởng thụ cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, lớn ngần này tuổi, đây là lần đầu Triệu Bân đứng trên cao như vậy để ngắm nhìn sông núi Đại Xuyên, ngắm nhìn hết núi đồi thung lũng, thảo nguyên xanh biếc, mở rộng tầm mắt rất nhiều.
Cúc cúc!
Chim Đại Bằng liên tục lượn vòng, suốt đoạn đường không ngừng kêu, âm thanh có chút khàn khàn. Bởi vì niết bàn lột xác đến cả những khó khăn biến cố, tới khi Triệu Bân thông linh với nó, tu vi cạn kiệt, mất hết ký ức, mà nó lại cảm thấy rất thân thiết khi vừa nhìn thấy Triệu Bân. Hai bên tâm linh tương thông, Triệu Bân thoải mái, nó vui vẻ.
“Thú vị lắm”.
Nguyệt Thần xuýt xoa, bất giác đưa tay lên. Triệu Bân gặp không ít chuyện kỳ lạ trên đời, đến bây giờ cô ta đang cảm thán vì khả năng thông linh của hắn.
“Không tồi!”
Triệu Bân mỉm cười, ngồi trên lưng Đại Bằng, nhẹ nhàng vuốt ve nó, như một người lớn xoa đầu con nhỏ, có phần cưng chiều. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn con chim này mà xem! Rồi sẽ có một ngày, chú chim xấu xí sẽ cất cánh bay cao tận chín tầng mây.
Khi ấy mới đúng là náo động thiên cung.
Đột nhiên, một trận gió to thổi tới từ phía sau khiến Triệu Bân phải quay đầu lại, hắn trông thấy một đám mây nhuốm màu máu, nói đúng hơn đó là một con chim lớn có lông đỏ màu máu, có lẽ là Đại Bằng thuộc dòng Huyết Điêu, toàn thân nhuốm màu đỏ, to cỡ bốn, năm thước. So với Huyết Điêu, con Đại Bằng mà hắn đang cưỡi chỉ là một con gà con thôi.
Vù!
Huyết Điêu lướt nhanh như cơn gió, trong nháy mắt đã đến bên này rồi nó dần thả chậm tốc độ.
Trên lưng nó còn có người đang đứng, là một thanh niên áo trắng, tay cầm quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp phi giới tính. Có thể ngửi thấy được chút mùi của son phấn từ trên người tên này, cộng thêm đôi mắt phượng nữa, mới nhìn vào còn tưởng rằng hắn ta là nữ.
Lúc này, Huyết Điêu liếc Đại Bằng một cái, đầy khinh thường, hơn nữa ánh mắt hung dữ vô cùng, trông là biết không phải thứ lành tính. Rõ ràng chỉ là một vật để cưỡi nhưng toàn thân nó lại toả ra sát khí và mùi máu tanh đáng sợ khiến người khác cảm thấy nó là một con ác quỷ khát máu.
Huyết Điêu nhìn Đại Bằng, thanh niên nhìn Triệu Bân cũng tràn đầy khinh thường, tên đó cười giễu. Thấy Triệu Bân vuốt ve Đại Bằng, hắn ta lại càng tỏ vẻ coi khinh hơn. Chỉ một con chim xấu xí thôi mà còn tỏ vẻ cưng chiều vậy, xem nó như bảo vật nữa, rõ ràng là một tên nhà quê, một tên chủ nhân vô dụng, con thú cưỡi phế thải, đúng là một đôi trời sinh!
“Đây là Đại Bằng của ta!”
Triệu Bân chưa lên tiếng, vẫn còn vuốt ve nó, phải thiết lập mối quan hệ thật tốt, đợi khi nào đó Đại Bằng khôi phục ký ức thì sẽ dễ làm quen hơn, bồi dưỡng tình cảm mà!
Nét mặt Đại Bằng có chút sợ hãi, kinh hãi vì ánh mắt tràn đầy ác ý của Huyết Điêu. Dù sao, hiện giờ nó không có ký ức, không có huyết mạch, bất kể một vật cưỡi nào có chút tu vi đều sẽ khiến nó cảm thấy sợ hãi.
Người thanh niên thu ánh mắt lại, Huyết Điêu tăng tốc, có lẽ là được lệnh hoặc nói thẳng ra là cố ý. Khi nó đập đôi cánh, sức mạnh vô cùng lớn tạo thành một cơn gió, thổi đến mức Đại Bằng không giữ được thăng bằng, cũng khiến Triệu Bân ngã xuống.
“Ngươi được lắm”.
Triệu Bân mắng thầm. Nếu không phải vì Huyết Điêu bay nhanh, Đại Bằng đuổi không kịp thì chắc chắn hắn đã đánh đối phương lộn nhào trên không rồi, cho ngươi tức chết!
Không đuổi kịp cũng chẳng sao!
Không lâu sau, Huyết Điêu lại bay vòng ngược lại, đứng cách xa một đoạn cũng có thể nhìn thấy được đôi mắt hung ác, bên trong loé lên sự ngang ngược và khát máu của nó. Hơn nữa, nó lao thẳng tới chỗ Triệu Bân, hai tia máu bắn ra từ mắt nó.
Tình cảnh rất rõ ràng: giết người cướp của!
“Tên nhóc được lắm!”
“Thú vị!”
Chàng thanh niên mặc đồ trắng cười nham hiểm, khoé miệng nhếch lên.
Dứt lời, Huyết
Đây đúng là một niềm vui bất ngờ.
Tu vi chỉ là chuyện thứ yếu, thứ thay đổi tột bậc về tinh thần mới là điều khiến hắn thấy vui nhất. Tầm mắt mở rộng hơn khá nhiều, khả năng cảm nhận cũng nâng cao hơn hẳn, bây giờ hắn đã vượt qua những người đồng cấp, có thể chịu đòn rất tốt.
Phải dùng hết ba ngày, hắn mới ổn định được tu vi của mình.
Đến ngày thứ tư, hắn mới bắt đầu thu dọn tiền tài vương vãi trên nền đất: ngân phiếu được nhét luôn vào lòng, còn vàng bạc châu báu thì chuyển từng rương ra ngoài.
Đây là một công việc đòi hỏi thể lực, vì khi chỉ còn lại một cánh tay, dường như hắn làm việc gì cũng không tiện lắm. Từng rương châu báu phải tốn rất nhiều sức lực mới lôi được ra ngoài, đã vậy còn phải trèo lên vách đá, không biết tại sao Cô Lang lại chọn cái chốn khỉ ho cò gáy này nữa.
Đến rạng sáng hắn mới rời khỏi rừng núi, đánh một cỗ xe ngựa chất đầy những rương tiền tài chạy thẳng tới thành cổ Thương Lang gần nhất. Trước đó hắn đã gặp Hàn Triều - thiếu thành chủ của thành Thương Lang ở thành Thanh Phong, không biết Yên Thiên Phong đã chịu thả người chưa. Dù ông ta chịu thả thì chắc chắn đã hưởng không ít lợi lộc, bởi con gái nhà mình bị mắng đến mức ấy, đâu thể dễ dàng bỏ qua cho được? Có lẽ không đến mức giết người, nhưng nhất định phải ép thành Thương Lang bỏ tiền ra.
Thành Thương Lang vào đêm vẫn rất phồn hoa, điểm này không hề thua kém gì thành Vong Cổ, nơi nào cũng toàn đèn lồng đỏ treo cao, bóng người tấp nập rộn ràng.
Trong thành, bất kỳ chỗ nào cũng thấy được cáo thị dán trên tường.
Thông báo treo thưởng cho ai bắt được Cô Lang dán khắp nơi trong thành Vong Cổ và thành Thanh Phong.
Về điều này, Triệu Bân cũng từng thổn thức, vị trí của U Uyên cách thành Thương Lang chưa tới trăm dặm, vậy mà bao nhiêu người săn tiền thưởng chuyên bắt kẻ bị truy nã không ai tìm thấy được.
Bây giờ, Cô Lang dạ hành đã chết, nếu muốn bắt gã thì chỉ có thể xuống âm tào địa phủ thôi.
Ở thành Nam, Triệu Bân tìm một tòa viện nhỏ, bởi sống trong khách điếm không an toàn. Hắn ôm theo một số tiền lớn, chỉ cần không cẩn thận sẽ rước về họa diệt thân.
Sau khi tiến vào tiểu viện, hắn lập tức thi triển thuật độn thổ, nhét từng rương gỗ to vào lòng đất.
Sau đó sẽ đến công đoạn phi tang.
Vàng bạc có thể lôi tới tiền trang để đổi thành ngân phiếu bằng giấy, như thế là có thể mang theo bên người, còn châu báu ngọc ngà chỉ có thể mang ra chợ đen.
Thành cổ Thương Lang cũng có chợ đen, đã thế còn to hơn chợ đen ở thành Vong Cổ khá nhiều, là nơi tập trung của dân hắc đạo và cũng rất hỗn tạp.
Người đến đó về cơ bản không hỏi xuất xứ, cũng không cần biết ngươi đến từ gia tộc nào, cứ buôn bán là được.
Sau một ngày phi tang, tất cả biến thành ngân phiếu.
Triệu Bân vui như mở cờ trong bụng, cả trăm ngàn lượng không phải một món tiền nhỏ, hắn đã được coi như một kẻ có tiền rồi.
“Dừng”.
Đang đi đường thì Nguyệt Thần đột nhiên nói khẽ.
“Có bảo bối hả?”
Hai mắt Triệu Bân bỗng sáng ngời, mỗi khi gặp được giọng điệu này của Nguyệt Thần, dường như luôn có chuyện tốt tìm tới.
“Năm trượng về phía Đông Nam, sạp hàng ven đường”.
Nguyệt Thần hờ hững đáp, bảo bối lớn thì không có, nhưng vật dụng nhỏ xinh và hữu ích thì có một thứ đấy, lại còn rất hữu dụng với Triệu Bân.
Chân tay Triệu Bân nhanh nhẹn lắm.
Sạp hàng không quá to, đồ vật bày bán cũng không phong phú, phần nhiều là đá ngọc và đồ gốm.
“Nhanh cái tay lên, sắp dọn hàng rồi”.
Chủ sạp biếng nhác nói, giọng nói non nớt như trẻ con, khi Triệu Bân nhìn sang thì tên này đang ngáp ngắn ngáp dài, là một đứa trẻ chừng năm sáu tuổi, mũm mĩm mập mạp, thế nhưng quần áo rách rưới, nhìn sao cũng giống tên ăn mày.
Nhưng Triệu Bân biết thằng bé này không chỉ đơn giản như bề ngoài, nó chắc chắn là một lão già, bởi ánh sáng từ linh châu lóe lên màu tím, cũng có nghĩa nó đã đạt tới cảnh giới Huyền Dương. Nhìn độ đậm của màu tím thì chí ít nó đã đạt tới tầng sáu, chắc hẳn là nguyên nhân từ công pháp, cũng có thể đã dùng đan dược giữ gìn thanh xuân.
Ngoài ra, màu tóc của đứa trẻ này là màu tím chứ không phải đen hay trắng, trông có vẻ không giống màu nhuộm.
“Huyết mạch đặc thù!”, Nguyệt Thần nói.
“Nhìn ra rồi”, Triệu Bân sờ cằm.
Trong Huyền Môn Thiên Thư có viết, nếu màu tóc không bình thường thì tuyệt đối là huyết mạch đặc biệt, nhưng cũng không đúng hoàn toàn, ví dụ như tên mập hay Liễu Như Nguyệt, màu sắc rất bình thường.
“Có mua không, không mua thì dọn hàng đây”.
Khi Triệu Bân đang lầm bầm thì đứa trẻ tóc tím vươn vai một cái rồi thúc giục, buôn bán mà theo kiểu này chắc không ai bắt chước được, chẳng trách sạp hàng ế ẩm đìu hiu, chỉ riêng câu này thôi đã làm phật lòng một nửa số khách.
“Mua chứ”.
Triệu Bân bình tĩnh đáp, bới bới gảy gảy.
“Cái túi kia kìa”.
Nguyệt Thần nằm trên mặt trăng, lạnh nhạt nói.
“Thứ này liệu có phải bảo bối không?”
Triệu Bân tiện tay cầm lên, là một cái túi nhỏ màu bạc, nhìn qua cũng không khác gì túi đựng tiền, hay nói cách khác, nó chính là một cái túi đựng tiền, chẳng qua khác với túi tiền thông thường ở chỗ trên túi được khắc trận đồ âm dương bát quái, ngoài ra còn có thêm một số hoa văn mà hắn không hiểu nổi.
“Năm trăm lượng”.
Đứa trẻ tóc tím xòe ra năm ngón tay.
“Năm lượng!”
“Thành giao”.
Vụ buôn bán này nhanh không tưởng được, nhanh đến mức Triệu Bân trở tay không kịp, hắn trả giá xuống cả trăm lần mà đối phương vẫn đồng ý rất dứt khoát.
“Nhanh lên!”
Đứa trẻ tóc tím sốt ruột xòe bàn tay mập mạp ra, dường như có chuyện gấp.
Triệu Bân cười gượng, nhanh nhẹn đưa bạc.
“Lần sau lại đến”.
Đứa trẻ tóc tím có vẻ thô lỗ, quơ một cái gói sạch cả sạp hàng, sau đó quay đầu chạy luôn.
“Thằng nhãi kia, chạy đâu hả!”
Tiếng quát nạt lập tức vang lên, Triệu Bân bất giác liếc mắt nhìn theo, chỉ bởi vì giọng nói này hơi quen quen.
Đợi khi nhìn lại, hắn thực sự biết người này, đây chẳng phải là lão mập bị hắn giả bộ làm cao thủ cảnh giới Thiên Võ dọa cho một trận vào đêm đó à? Thế mà lão ta cũng tới thành Thương Lang.
Soạt!
Lão mập giận điên tiết, mặt mũi đen sì sì, giống như một cái bóng đen phóng vụt qua Triệu Bân. Có lẽ khí thế quá mạnh nên lão ta tự cuốn theo cuồng phong, làm Triệu Bân đứng không vững.
“Chạy hả, chạy đi đâu!”
“Cái lão già chết tiệt này, ta không lấy!”
“Lại còn cãi bướng!”
Khi Triệu Bân đứng vững, lão mập đã đuổi theo thằng nhóc tóc tím, đang xách nó bằng một tay và đánh mông nó.
Cách xa ơi là xa mà hắn vẫn nghe được tiếng chát chát, lão ta đánh cho thằng nhóc tóc tím giàn giụa nước mắt.
Khóe miệng Triệu Bân giật giật, ối trời ơi, nó có tu vi Huyền Dương đấy, ngượng ngập ghê.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cũng dễ hiểu thôi.
Lão mập kia đáng sợ vô cùng, đỉnh cao cảnh giới Địa Tạng đấy, chưa biết chừng một ngày nào đó gặp may sẽ tiến vào cảnh giới Thiên Võ. Trước mặt lão ta, cảnh giới Huyền Dương cũng phải ngoan ngoãn thôi.
“Có giỏi thì tìm sư phụ ta ấy!”
“Đỉnh thế cơ à?”
Triệu Bân nhướn mày, hắn đã tháo tay, nhìn ngó vào bên trong, thậm chí còn sờ vào trong. Dung tích của nó có vẻ ngang bằng mấy cái túi thông thường thôi, nhỏ thế này, nhét được một con bò à?
“Thực ra nó có chế độ cấm”, Nguyệt Thần ngáp dài: “Vả lại, túi này đã bị phá hỏng rồi, phải khôi phục lại mới dùng được. Nó là túi đựng đồ cấp bậc thấp nhất trong tiên giới, đợi khi nào sửa xong có thể dùng tạm”.
“Lại nhặt được bảo bối rồi”.
Triệu Bân cười hề hề, nhanh chóng cất đi. Đừng nói là năm trăm lượng, dù năm nghìn lượng hắn cũng mua.
Đêm khuya, Triệu Bân đóng chặt cửa phòng, lấy túi càn khôn ra lật qua lật lại một phen, sau đó mới nhìn sang Nguyệt Thần: “Tú Nhi, phá cấm chế kiểu gì?”
“Nhỏ một giọt máu, lấy Thiên Lôi luyện”, Nguyệt Thần đáp: “Cấm chế này không hoàn hảo, lấy tu vi của ngươi và Thiên Lôi thì tối đa hai ngày là phá được”.
“Ừ”.
Triệu Bân đáp lời, chích tay lấy máu, dùng Thiên Lôi bao lấy túi càn khôn.
Túi này như có linh tính, bị sét bao vây thì rung lên nhè nhẹ, có thể thấy đường vân bên trên lóe sáng, đặc biệt là cái bái quát âm dương kia.
“Bên trong có không gian”.
Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn hồ lô nhỏ, dường như cũng thiết lập không gian bên trong đó. Nhưng hắn cảm thấy cấp bậc của hồ lô cao hơn của túi càn khôn nhiều. Từ khi có nó, hầu như ngày nào hắn cũng lấy sét để tôi luyện mà đến giờ vẫn chưa phá được cấm chế.
Hắn không nhìn nữa, tiếp tục tôi luyện.
Túi càn khôn rung mạnh hơn nữa, đường vân trên nó cũng thay đổi càng nhiều.
Đêm dần qua đi.
Sáng sớm hôm sau, ánh nắng ấm áp vây quanh thành Thương Lan.
Ánh mắt Triệu Bân đã hằn những tia máu.
Một đêm không ngừng, tiêu hao lực tinh thần khá lớn, hắn uống một ngụm linh dịch xong thì tinh thần lại tỏa sáng. Trong linh dịch không chỉ có đan Thọ Nguyên mà còn có tiên lộ, công hiệu cực kỳ thần kỳ, không những bổ sung tinh thần mà còn bổ sung chân nguyên.
Khi màn đêm lại buông xuống thêm lần nữa, hắn mới dừng tay. Túi càn khôn đã được luyện hóa, tốc độ nhanh hơn dự kiến. Lúc này nhìn vào bên trong đã thấy có mây mù lượn quanh, không gian đúng là to hơn không ít, có thể dễ dàng đựng vừa một con trâu rồi. Nếu hoàn thiện thì chắc phải đựng được hai con trâu ấy chứ.
“Không tệ”.
Triệu Bân mỉm cười, mở túi càn khôn ra, rồi ném một mạch nào là ngân phiếu, thuốc viên, bùa chú vào trong đó rồi treo bên hông, chẳng thấy nặng gì cả.
Keng!
Một tiếng kiếm vang lên, hắn cầm kiếm ra ngoài múa kiếm dưới ánh trăng. Chiêu kiếm vẫn tinh diệu như cũ, nhưng chỉ còn một tay nên không thể so sánh được với ngày xưa. Thực lực của hắn cũng bị giảm mạnh.
Không biết bao lâu sau, hắn mới thu kiếm.
Sau đó, hắn dán một tấm bùa tốc hành lên đùi, giải cấm chế ra, rót chân nguyên vào, bỗng nhiên có một sức mạnh kỳ lạ bao phủ toàn thân hắn.
Soạt!
Hắn đi như gió, vèo một cái liền mất dạng.
“Nhanh quá!”
Triệu Bân tặc lưỡi, đích thân trải nghiệm thì mới biết được tốc độ của bùa này đúng là nhanh không tưởng, ít nhất cũng phải nhanh hơn bước phong thần, cảm giác bản thân mình như một cơn gió vậy.
Chỉ trong ba giây là đã đến vách tường.
Mắt thấy sắp va vào tường, Triệu Bân cắn răng, cưỡng chế đổi hướng, may mắn tránh thoát được.
“Giỏi thật”.
Nguyệt Thần thổn thức. Lần đầu dùng bùa tốc hành mà không đụng vào tường, đúng là bất ngờ.
Năm đó lần đầu cô ta dùng bùa thần hành, có trời mới biết là đã tông phải bao nhiêu ngọn núi.
Chỉ mỗi một điểm này, cô ta liền biết mình không bằng Triệu Bân. Trong trí nhớ của cô ta, so về thiên phú thì chẳng có mấy ai bằng được Triệu Bân. Nhân tài cỡ này nếu được phong làm thần thì chắc chắn sẽ uy chấn khắp nơi.
Soạt! Soạt! Soạt!
Trong lúc Nguyệt Thần thổn thức thì Triệu Bân vẫn chưa dừng, như một bóng đen vọt qua vọt lại. Trong viện có cây, ao hoa, có bàn đá, nhưng hắn chẳng đụng vào cái nào. Lúc nào cũng đều tránh thoát ra một cách ảo diệu, cũng may là thiên phú của hắn giỏi, năng lực phản ứng cực nhanh.
Nào chỉ có vậy, hắn lại còn làm một lúc hai việc, nói chuyện với Nguyệt Thần, hỏi về cánh tay còn lại của bản thân. Thiếu đi một cái, không quen chút nào.
Nguyệt Thần đáp lại bằng hai từ: tầng năm. Như lúc trước cô ta đã nói, sẽ giúp Triệu Bân có lại một cánh tay nữa, mà còn là cực kỳ mạnh mẽ.
Càng là vậy, Triệu Bân càng tò mò.
Trong viện, tiếng soạt soạt vang lên không ngừng. Triệu Bân đã thích ứng được với tốc độ này. Đã là bùa chú loại một lần thì sẽ có lúc lực lượng tiêu tan. Cũng tại cấp bậc của bùa tốc hành quá thấp, nên chỉ được một canh giờ liền biến thành tờ giấy bỏ rồi, đến cả đường vân trên đó cũng biến mất.
Cho nên bùa loại này vẫn nên vẽ nhiều chút, đến khi gặp phải nguy cơ, bị cường giả truy sát thì còn có mà dùng hết tờ này đến tờ khác.
Dưới ánh trăng, hắn bày một cái bàn trong vườn, trải đều các dụng cụ vẽ bùa ra.
Lần này, hắn vẽ bùa tốc hành.
Vẽ, phải vẽ thật nhiều, sau này chạy trốn còn phải nhờ vào nó đấy. Đánh không lại thì nổ, nổ không song thì chạy. Vẫn phải có nhiều thủ đoạn giữ mạng mới được.
Có một giây phút
Triệu Bân đọc từng chữ một, ánh mắt bỗng sáng như tuyết. Thuật này hắn đã đọc trong Huyền Môn Thiên Thư. Đây là một loại thuật pháp huyền diệu khó giải thích, liên quan đến linh giới. Dùng thuật này để thi triển có thể gọi linh thú từ linh giới, ký khế ước với linh thú. Còn việc gọi ra loại dị thú nào thì phải dựa vào khả năng của người thi thuật. Cho dù có gọi ra được thì dị thú chưa chắc đã ký khế ước với ngươi. Thú cũng phân chia mạnh yếu, cũng có loại kiêu ngạo không coi ai ra gì.
Thuật này cũng không phải môn pháp thất truyền, người Hoàng tộc có lẽ đều thông hiểu, nhưng chưa chắc đã hoàn chỉnh.
“Có gọi được hay không thì phải xem bản lĩnh của ngươi thế nào”, Nguyệt Thần tùy ý nói, xong xuôi thì chợp mắt luôn. Cô ta cho rằng Triệu Bân không thể nào gọi ra được dị thú.
Không phải ai cũng có thể dùng được thuật thông linh. Nó có rất nhiều hạn chế, một là cảnh giới tu vi, điểm này Triệu Bân chưa đạt đến tiêu chuẩn, vì ít nhất cũng phải là cảnh giới Chân Linh tầng bốn. Hai là huyết thống, thế gian có một loại huyết thống đặc thù liên quan đến linh thú, trời sinh có thể nói chuyện với linh giới. Mà Triệu Bân đương nhiên không phải loại huyết thống này. Nếu không phải thì đương nhiên sẽ gặp khó khăn trong giao tiếp. Sở dĩ cô ta truyền thuật này cho Triệu Bân là vì muốn đôi tai mình được yên tĩnh, chứ Triệu Bân cứ léo nhéo cả ngày bực vô cùng.
“Cho một con biết bay xuất hiện nào”.
Triệu Bân đã buông bút bùa, ngồi xếp bằng dưới đất, nghiên cứu thông linh.
Nhìn qua, hắn liền ho khan.
Điều kiện của thuật thông linh, bất kể là về huyết thống hay tu vi thì dường như hắn đều chưa đủ điều kiện.
Lại còn kết ấn nữa.
Thuật thông linh cần hai tay để kết ấn, hắn cụt mất một tay rồi thì thông linh cái đếch gì!
“Tú Nhi, có cái nào đơn giản hơn chút không?”
Triệu Bân cười khan, nhìn sang Nguyệt Thần.
“Đây là cái đơn giản nhất rồi”, Nguyệt Thần nhún vai, ngụ ý rõ ràng: nhìn cho biết thôi, đừng nghĩ nhiều làm gì, làm việc nên làm trước đi.
Triệu Bân hít sâu một hơi, sắc mặt đen kịt, nửa đêm nửa hôm rồi, cô còn đùa ta?
Không được, ta phải thử xem!
Triệu Bân cúi đầu. Là một người không tin tà chú, cần hai tay kết ấn, hắn một tay cũng sẽ làm được, cho dù có tiêu hao thêm thời gian. Còn về tu vi thì cứ cố thôi, nền tảng cơ thể hắn không yếu hơn cảnh giới Chân Linh tầng bốn là bao, còn huyết thống à, trong bí thuật có nói rồi, huyết thống bình thường cũng có khả năng thông linh được, nhưng sẽ rất khó.
Hắn ngồi xếp bằng, nhắm mắt tĩnh tâm.
Nguyệt Thần nhìn một cái, rồi tiếp tục ngủ.
Đêm yên tĩnh.
Dưới ánh trăng, Triệu Bân lẩm bẩm gì đó, chắc là niệm tâm quyết thông linh. Một tay kia cũng không nhàn rỗi, diễn luyện ấn tay hết lần này đến lần khác, thử biến ấn hai tay thành một tay.
Những thứ này hắn đều có thể khắc phục. Khó là ở phần nói chuyện với linh. Dù sao cũng không cùng một con đường, há có thể dễ dàng nói chuyện như vậy?
Nếu coi như đây là một con đường, thì phía trước đúng là một mảnh u tối, hắn phải tự lần mò mà đi.
Tâm tình hắn yên lặng, như lão tăng thiền tọa, tâm không ngoại vật, vừa niệm tâm quyết, vừa cảm thụ linh, vừa thử nói chuyện với linh giới.
Dưới ánh sao, cơ thể hắn tỏa sáng, thỉnh thoảng còn có chút mộng ảo.
Nếu có ai đó ở đây thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc vì hình như phía sau hắn còn một bóng lưng chiếu rọi, nhưng bóng dáng này chỉ xuất hiện thoáng qua.
Nguyệt Thần không biết những chuyện này.
Vị thần xinh đẹp kia còn đang bận đắm chìm trong việc lĩnh ngộ một đại đạo nào đó.
Bên này, Triệu Bân vẫn đang thì thầm.
Tâm quyết thông linh rất huyền ảo.
Lúc niệm, người hắn lại rọi ra hai bóng lưng khiến ý thức của hắn đột nhiên trống rỗng, tâm thần cũng một mảnh đen kịt.
Đợi đến lúc khôi phục lại sự tỉnh táo thì hắn như thấy một thế giới bao la, giống một tiên vực mịt mờ. Trong mơ hồ có thể thấy chim bay cá nhảy, cũng nghe thấy tiếng hổ gầm rồng ngâm, chấn động khắp nơi. Có một giây phút nào đó, nó như sắp tan vỡ.
“Linh giới?”
Hắn lẩm bẩm, nhìn Nguyệt Thần, cô gái này hình như đang ngủ thật, chả có phản ứng gì.
Sau đó, hắn lại nhìn thấy thế giới bao la kia, lần sau càng rõ ràng hơn lần trước.
“Đã bảo mà!”
Triệu Bân cười khì khì, mở mắt ra, cắn rách ngón tay, cũng bắt đầu ấn dấu vân tay, trong lòng niệm tâm quyết.
“Thông linh”.
Hoàn thành một động tác, một tay hắn ấn xuống mặt đất, tư thế khí phách vô cùng.
Ông!
Mặt đất bỗng rung chuyển, lấy bàn tay hắn làm trung tâm, có những đường vân kỳ dị hiện ra, càng có một hơi thở không thuộc thế giới này rong chơi quanh đường vân.
Hự...!
Triệu Bân hô lên một tiếng, tê liệt ngã xuống đất.
Lúc hắn nhìn, hai mắt của con chim này như có ngọn lửa thiêu đốt, tính cách có vẻ không tốt lắm, lộ ra vẻ phẫn nộ đến vô cùng. Ai không biết còn tưởng nó có thù giết cha đấy?
“Tú Nhi, nó đang chửi ta à?”
Triệu Bân ho khan, kêu một tiếng.
Nguyệt Thần mở mắt, liếc một cái.
Chính cái liếc này đã khiến cô ta từ nằm nghiêng trên mặt trăng thành ngồi thẳng dậy.
“Sao có thể như thế được”.
Thần thái của Nguyệt Thần trông cực kỳ đặc sắc, nhìn đống lông chim rồi liếc nhìn Triệu Bân, ngươi đỉnh đấy! Thế mà ngươi gọi được nó ra, lão nương đã xem thường ngươi quá rồi.
“Nó mắng ta”.
“Mắng ngươi là đúng rồi!”, Nguyệt Thần ngồi dậy, không ngừng cảm thán, đảo mắt đánh giá đống lông chim.
Đây không phải là loài chim thông thường đâu.
Đây là một con Đại Bằng cánh vàng hàng thật giá thật, sở dĩ nó biến thành bộ dạng như thế này chắc hẳn vì đã gặp phải biến cố nào đó ở linh giới, ví dụ như đang độ kiếp, hoặc ví dụ như đang tự mình lột xác, trùng hợp làm sao mà bị Triệu Bân bắt gặp, sơ ý bị lôi đến nơi này. Đã vậy, dường như hình như cũng không thuận lợi lắm, khiến một con Đại Bằng cánh vàng giống như một con quạ. Trên mình nó còn dính máu tươi, hiển nhiên “Niết bàn” chưa hoàn chỉnh, không chỉ chưa hoàn chỉnh mà còn bị đánh xuống mức thấp nhất vì thuật thông linh sai sót này, tu vi toàn thần gần như tan tác hết.
Với đủ thứ nguyên nhân này, mắng Triệu Bân là còn nhẹ đấy. Nếu nó vẫn còn thần lực, chắc sẽ xé xác Triệu Bân ra làm nhiều mảnh. Sớm không gọi muộn không gọi, cứ phải đúng vào lúc này, vốn đã khó chịu rồi, thuật thông linh của ngươi còn làm cho ông đây trở tay không kịp!
“Ngươi biết bay không”.
Triệu Bân đã ngồi thụp xuống, lấy một cái que chọc chọc vào đống lông chim, nói cho chuẩn xác hơn là Đại Bằng cánh vàng. Nhãn giới của hắn có hạn nên không biết đây là loại động vật này, chỉ biết rằng thứ này có bề ngoài không ra gì, đã vậy còn rất có địch ý với hắn, ngay ban nãy nó còn mắng hắn.
“Cút!”
“Đừng mắng người nữa!”
“Lão tử còn muốn giết người đây?”
“Ai chọc gì tới ngươi hả?”
Một người một chim bắt đầu cãi nhau, Đại Bằng giận sôi gan. Nếu không phải vì tu vi gần như tan tác hết, chắc hẳn nó đã nuốt chửng Triệu Bân rồi.
Triệu Bân khá mờ mịt, tự dưng bị mắng cho một trận, không khỏi tức giận.
“Ngươi đúng là “nhân tài” mà!”
Nguyệt Thần lẩm bẩm, cô ta thực sự xem thường Triệu thiếu gia rồi. Đủ thứ thông linh không đạt tiêu chuẩn mà vẫn triệu hồi được một con, còn là một con Đại Bằng cánh vàng.
Điều khiến cô ta kinh ngạc hơn lập tức xảy ra ngay sau đó, khi trên mi tâm của Triệu Bân có thêm một ký hiệu cổ, cùng lúc đó, trong mắt của Đại Bằng cánh vàng cũng có ký hiệu tương tự.
“Tự động kết thành khế ước!”
Nguyệt Thần nhướn mày, cô ta cũng mới thấy chuyện này lần đầu. Với sự kiêu ngạo của Đại Bằng cánh vàng, làm sao có thể làm linh thú khế ước của một võ tu nho nhỏ, tuyệt đối không phải do cho chủ động ký khế ước, chắc hẳn là bị động.
“Sao lại như thế được”.
Đại Bằng cánh vàng hừ một tiếng, nó còn chưa đồng ý mà! Khế ước từ đâu ra chứ, còn phải ký với một võ tu cảnh giới Chân Linh! Nó là ai chứ, nó là Đại Bằng cánh vàng, là sự tồn tại sánh ngang với thần thú, cho dù một vị tiên tới tìm nó còn ngó lơ, huống hồ là người phàm.
“Thế là ký khế ước rồi à?”
Triệu Bân sờ sờ mi tâm, lầm bầm tự hỏi. Ký khế ước cùng linh thú cần đôi bên đồng ý, hắn còn chưa đồng ý mà?
“Hóa giải đi!”
Đại Bằng cánh vàng phẫn nộ rống lên, hai mắt tóe lửa.
“Giải kiểu gì?”
Triệu Bân nhìn về phía Nguyệt Thần, nói thật thì hắn cũng không ưa gì con chim này, vừa xuất hiện đã mắng hắn té tát, thôi thì tìm một con nghe lời vẫn hơn. Trong thuật thông linh cũng nói rằng nếu chê thì có thể đổi, hắn phải đổi con nào trông thật bá khí, vừa có thể bay vọt lên trời mà trông còn đáng sợ ấy.
Giải?
Nguyệt Thần bị chọc cười, nhìn cho kỹ đi, đấy là Đại Bằng cánh vàng, bao nhiêu tiên nhân tranh giành đòi ký khế ước với nó, ngươi nhìn còn chẳng buồn nhìn, bây giờ tự động ký khế ước, vui còn chẳng kịp nữa kìa? Thế mà ngươi đòi hóa giải.
Thế nhưng, về khoản tự động ký khế ước, cô ta rất kinh ngạc. Nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có một khả năng là thuật thông linh mà Triệu Bân dùng không giống với người khác, thông linh là ký khế ước.
“Giải, mau giải cho ta!”
Đại Bằng cánh vàng vẫy vẫy đôi cánh, nhào về phía Triệu Bân, hai cái móng của nó cào loạn xạ. Khế ước cần đôi bên đồng ý mới có thể ký được, đương nhiên đôi bên đồng thì cũng có thể hóa giải được. Nó không muốn dính dáng gì tới cái thứ này, nếu quay về, đồng loại sẽ cười nhạo nó, nó làm sao còn mặt mũi mà lăn lộn.
“Cào hả, ta cho ngươi cào”.
Triệu Bân bất chấp, xông lên ấn con chim kia xuống. Ban nãy mới mắng ta, ta đã không thèm chấp nhặt với ngươi rồi, còn hăng máu nữa hả.
Linh thú tới từ linh giới hình như cũng không mạnh lắm, chỉ vài ba chiêu đã bị xử lý đến ngoan ngoãn hẳn.
Xong chuyện, Triệu Bân còn tìm một sợi dây thừng, trói nó cứng ngắc rồi treo lên cây.
Chậc chậc chậc!
Đến cả tâm thế như Nguyệt Thần cũng không khỏi chặc lưỡi. Đại Bằng cánh vàng kiêu ngạo đến mức nào hả, thần thú gặp nó cũng phải giữ thể diện vài phần, thế mà bây giờ bị một võ tu Chân Linh treo lên cây, đúng là kinh hãi thế tục.
Nghĩ cũng phải thôi, tu vi của con Đại Bằng cánh vàng này gần như tan tác hết, luận về cảnh giới còn không cao bằng Triệu Bân. Nếu đánh nhau thì nó thua xa, thêm cả lớp vỏ bọc Đại Bằng này hiển nhiên cũng không phải thể xác của nó. Phen thông linh này thật thú vị.
“Thằng nhãi kia, đợi ông mày hồi phục, ông đấm chết mày”. Đại Bằng cánh vàng vẫn đang mắng chửi, đã bị trói rồi mà còn mắng rất hăng. Từ khi có linh trí đến nay, nó chưa bao giờ mất mặt đến vậy, huống hồ đối phương còn là một võ tu nhỏ nhoi, ký xong khế ước này mà quay về thì nó không còn thể diện nào nữa.
“Ngươi còn nói như thế nữa thì ta sẽ hầm ngươi luôn!”. Triệu Bân xách kiếm, bứt lông, chặt nhỏ, có thể hầm một nồi to.
Ưm...!
Không đợi hắn chặt chém, hắn đã nghe thấy Đại Bằng khẽ rên một tiếng. Nếu nó có thần thái, chắc hẳn sẽ rất đau khổ. Đôi mắt vốn bốc hỏa kia bị bao phủ bởi sự mờ mịt, đến sau cùng còn biến thành đờ đẫn.
“Hay lắm, ký ức cũng bị khóa lại rồi”.
Nguyệt Thần thở dài một tiếng, phen Niết bàn thoát xác của Đại Bằng quả thực đã biến thành khổ nạn nhờ Triệu Bân. Bị khóa chặt ký ức thì có thể quay về được hay không còn khó nói đấy. Đại Bằng không giống với các loài dị thú khác, chuyện Niết bàn của tộc này về cơ bản thập tử nhất sinh.
Bây giờ nhìn lại, phen thông linh của Triệu Bân cũng coi như cứu được Đại Bằng, nếu không có lẽ không chỉ đơn giản là ký ức bị khóa lại hay tu vi tan tác, chắc hẳn là bị hủy diệt rồi.
“Tú Nhi, có đổi con khác được không”.
Triệu Bân cười ha hả, vẫn đang nghe xem phá giải khế ước thế nào. Hắn thực sự không ưa con chim này.
Chính vì tin nên chân tay hắn cực kỳ nhanh nhẹn, cởi trói cho Đại Bằng, còn không quên dùng chân nguyên chữa thương cho nó, ý tứ rất rõ ràng: chúng ta không đánh không quen, đừng ghi thù nhé.
Cạc cạc! Cạc cạc!
Đại Bằng há
Bầu trời đêm sâu thẳm, những đốm sao nhỏ như hạt bụi.
Đại Bằng sải cánh bay cao, chao liệng trên bầu trời, còn Triệu Bân cưỡi trên lưng nó, cuối cùng cũng đã đạt được ước mong bay lên trời rồi. Hắn hưởng thụ cảm giác đứng trên cao nhìn xuống, lớn ngần này tuổi, đây là lần đầu Triệu Bân đứng trên cao như vậy để ngắm nhìn sông núi Đại Xuyên, ngắm nhìn hết núi đồi thung lũng, thảo nguyên xanh biếc, mở rộng tầm mắt rất nhiều.
Cúc cúc!
Chim Đại Bằng liên tục lượn vòng, suốt đoạn đường không ngừng kêu, âm thanh có chút khàn khàn. Bởi vì niết bàn lột xác đến cả những khó khăn biến cố, tới khi Triệu Bân thông linh với nó, tu vi cạn kiệt, mất hết ký ức, mà nó lại cảm thấy rất thân thiết khi vừa nhìn thấy Triệu Bân. Hai bên tâm linh tương thông, Triệu Bân thoải mái, nó vui vẻ.
“Thú vị lắm”.
Nguyệt Thần xuýt xoa, bất giác đưa tay lên. Triệu Bân gặp không ít chuyện kỳ lạ trên đời, đến bây giờ cô ta đang cảm thán vì khả năng thông linh của hắn.
“Không tồi!”
Triệu Bân mỉm cười, ngồi trên lưng Đại Bằng, nhẹ nhàng vuốt ve nó, như một người lớn xoa đầu con nhỏ, có phần cưng chiều. Không thể trông mặt mà bắt hình dong, nhìn con chim này mà xem! Rồi sẽ có một ngày, chú chim xấu xí sẽ cất cánh bay cao tận chín tầng mây.
Khi ấy mới đúng là náo động thiên cung.
Đột nhiên, một trận gió to thổi tới từ phía sau khiến Triệu Bân phải quay đầu lại, hắn trông thấy một đám mây nhuốm màu máu, nói đúng hơn đó là một con chim lớn có lông đỏ màu máu, có lẽ là Đại Bằng thuộc dòng Huyết Điêu, toàn thân nhuốm màu đỏ, to cỡ bốn, năm thước. So với Huyết Điêu, con Đại Bằng mà hắn đang cưỡi chỉ là một con gà con thôi.
Vù!
Huyết Điêu lướt nhanh như cơn gió, trong nháy mắt đã đến bên này rồi nó dần thả chậm tốc độ.
Trên lưng nó còn có người đang đứng, là một thanh niên áo trắng, tay cầm quạt xếp, phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt đẹp phi giới tính. Có thể ngửi thấy được chút mùi của son phấn từ trên người tên này, cộng thêm đôi mắt phượng nữa, mới nhìn vào còn tưởng rằng hắn ta là nữ.
Lúc này, Huyết Điêu liếc Đại Bằng một cái, đầy khinh thường, hơn nữa ánh mắt hung dữ vô cùng, trông là biết không phải thứ lành tính. Rõ ràng chỉ là một vật để cưỡi nhưng toàn thân nó lại toả ra sát khí và mùi máu tanh đáng sợ khiến người khác cảm thấy nó là một con ác quỷ khát máu.
Huyết Điêu nhìn Đại Bằng, thanh niên nhìn Triệu Bân cũng tràn đầy khinh thường, tên đó cười giễu. Thấy Triệu Bân vuốt ve Đại Bằng, hắn ta lại càng tỏ vẻ coi khinh hơn. Chỉ một con chim xấu xí thôi mà còn tỏ vẻ cưng chiều vậy, xem nó như bảo vật nữa, rõ ràng là một tên nhà quê, một tên chủ nhân vô dụng, con thú cưỡi phế thải, đúng là một đôi trời sinh!
“Đây là Đại Bằng của ta!”
Triệu Bân chưa lên tiếng, vẫn còn vuốt ve nó, phải thiết lập mối quan hệ thật tốt, đợi khi nào đó Đại Bằng khôi phục ký ức thì sẽ dễ làm quen hơn, bồi dưỡng tình cảm mà!
Nét mặt Đại Bằng có chút sợ hãi, kinh hãi vì ánh mắt tràn đầy ác ý của Huyết Điêu. Dù sao, hiện giờ nó không có ký ức, không có huyết mạch, bất kể một vật cưỡi nào có chút tu vi đều sẽ khiến nó cảm thấy sợ hãi.
Người thanh niên thu ánh mắt lại, Huyết Điêu tăng tốc, có lẽ là được lệnh hoặc nói thẳng ra là cố ý. Khi nó đập đôi cánh, sức mạnh vô cùng lớn tạo thành một cơn gió, thổi đến mức Đại Bằng không giữ được thăng bằng, cũng khiến Triệu Bân ngã xuống.
“Ngươi được lắm”.
Triệu Bân mắng thầm. Nếu không phải vì Huyết Điêu bay nhanh, Đại Bằng đuổi không kịp thì chắc chắn hắn đã đánh đối phương lộn nhào trên không rồi, cho ngươi tức chết!
Không đuổi kịp cũng chẳng sao!
Không lâu sau, Huyết Điêu lại bay vòng ngược lại, đứng cách xa một đoạn cũng có thể nhìn thấy được đôi mắt hung ác, bên trong loé lên sự ngang ngược và khát máu của nó. Hơn nữa, nó lao thẳng tới chỗ Triệu Bân, hai tia máu bắn ra từ mắt nó.
Tình cảnh rất rõ ràng: giết người cướp của!
“Tên nhóc được lắm!”
“Thú vị!”
Chàng thanh niên mặc đồ trắng cười nham hiểm, khoé miệng nhếch lên.
Dứt lời, Huyết
Bình luận facebook