• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Vô Thượng Luân Hồi - Luân Hồi Chi Môn (5 Viewers)

  • Chương 151-155

Huyết Điêu phản ứng khá nhanh, dễ dàng tránh thoát được, tia máu liên tục phóng ra, thanh niên cũng kéo cung tên ngắm bắn vào Triệu Bân và Đại Bằng.

Keng!

Triệu Bân ngự kiếm, tấn công bằng Tử Tiêu, phòng thủ đỡ đòn bằng kiếm Long Uyên, đánh vỡ từng huyết mang của Huyết Điêu, cũng chém trúng mũi tên của thanh niên áo trắng.

Tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên, một trận không chiến trên trời cao, hai người, hai chim công kích lẫn nhau tạo ra từng tia lửa.


Triệu Bân khá là tức giận, lần đầu được bay mà đã gặp phải một kẻ giết người cướp của, không bực mới lạ.

Quát! Quát!

Đại Bằng kêu lên không ngừng, nó cũng rất kích động, tâm linh của nó tương thông với Triệu Bân, Triệu Bân tức giận, nó cũng tức giận.

Huyết Điêu đó cũng giận dữ, ánh mắt càng thêm cuồng bạo, sát khí càng trở nên nồng đậm hơn, tốc độ tu vi đều nghiền ép không đè nén xuống được.

“Ta muốn xem xem ngươi có thể chống đỡ được bao lâu!”, thanh niên hừ một tiếng, lại kéo cung lắp tên vào.

Coong!


Triệu Bân nhanh chóng vung phi đao ra, mỗi một cán dao đều đính thêm một bùa nổ.

Huyết Điêu tỏ vẻ khinh thường, nó không thèm nhìn cũng có thể dễ dàng tránh thoát đòn tấn công này. Dù có thể đâm trúng thì nó cũng không bị thương, nó có khả năng chịu trận rất giỏi.

Thế nhưng đến lúc nhìn thấy bùa nổ trên phi đao, hai mắt nó đột nhiên trợn to, mà người thanh niên kia cũng biến sắc. Mẹ kiếp, tên đó cũng có chiêu này nữa à? Bùa nổ đâu ra nhiều thế?

Cái này không quan trọng.

Quan trọng là từng lá bùa nổ đã nổ tung, Huyết Điêu vốn dĩ đang lao xuống dưới bỗng bị nổ bay lên trời, máu văng ra tung tóe. Nó đúng là có khả năng chịu đánh tốt thật, bị nổ như thế mà nó lại không chết, chỉ bị gãy cánh, máu văng ra như mưa. Chỉ còn lại một cánh nên bay không vững nữa khiến nó loạng choạng.

Thanh niên đó cũng không khá hơn là bao, mặc dù Huyết Điêu bị uy lực của bùa nổ nhưng cũng bị ảnh hưởng đôi chút, suýt nữa bị nổ tung. Áo trắng như tuyết giờ đã bị nhuộm đỏ toàn bộ, có máu của Huyết Điêu, cũng có máu của hắn ta, người và vật cưỡi đều bị bùa nổ làm cho ngơ ngác ngẩn ngơ.

“Đi, đi mau!”

Thanh niên hừ một tiếng, tay trái bụm cánh tay phải, điên cuồng hét lên. Hắn ta đã xem thường Triệu Bân, bị đánh không kịp trở tay. Với cái thân tàn của Huyết Điều bây giờ, nếu còn chiến đấu trên không nữa thì đó mới là bia đỡ đạn thật.

“Đi?”

Triệu Bân cười khẩy, sau đó đuổi theo sát sao, Đại Bằng cũng rất phối hợp với hắn. Huyết Điêu chỉ còn lại một cánh nên chẳng những bay không vững mà tốc độ còn giảm xuống cả ngàn trượng. Đã vậy rồi mà Đại Bằng không đuổi kịp nữa thì đúng thật là vô dụng.

Triệu Bân hai tay cầm hai thanh kiếm đuổi theo đánh, không thèm nhìn đến thanh niên áo trắng mà chỉ lo đánh vật cưỡi của hắn ta. Trên đất liền, đánh người trước đánh ngựa sau, còn đây là trên không nên ngược lại, muốn đánh người thì phải đập chim trước. Với độ cao này, nếu có ngã xuống thì dù là cảnh giới Huyền Dương, kẻ đó cũng chỉ còn kết cục thịt nát xương tan.

“Ngươi muốn đánh ta đến chết mới thôi phải không?”

Thanh niên hét lớn, tức giận đến đau ruột đau gan, từ ngày có Huyết Điêu, hắn ta chưa từng thua cuộc khi đánh nhau trên không. Hôm nay là lần đầu tiên vật vã như vậy, đường đường là Chân Linh đỉnh cao thế mà lại bị một Chân Linh tầng hai đuổi đánh.

“Thế giữ ngươi lại ăn Tết à?”

Triệu Bân lớn tiếng nói, điều khiển kiếm bay đến rạch một nhát trên người Huyết Điêu.

Phụt! Phụt!

Cảnh tượng sau đó vô cùng đẫm máu, Huyết Điêu chạy trốn, Đại Bằng đuổi theo, Triệu Bân khống chế từng kiếm rồi từng kiếm đánh về phía Huyết Điêu khiến nó kêu thảm thiết liên tục, một vật cưỡi khá có thực lực đã trở thành một con chim tắm máu.

“Chết tiệt!”

Thanh niên nghiến răng nghiến lợi, vô cùng tức giận nhưng hắn ta lại không thông thạo kỹ năng ngự kiếm nên khó mà tấn công từ xa. Hơn nữa Huyết Điêu đã rất thê thảm rồi, nó bị thương khắp thân, từ trước đến giờ hắn ta chưa ăn thiệt như vậy.

Keng!

Tiếng kiếm vang lên chói tai, Tử Tiêu lại lao đến, thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo đâm trúng vào Huyết Điêu.

A…!

Huyết Điêu có thể nói tiếng người, nó thảm thiết kêu lên, không thể chống đỡ được nữa mà rơi từ trên cao xuống. Nhìn từ xa thì thấy một luồng ánh sáng màu máu vẽ nên một đường cong rất đẹp rồi đâm vào một đỉnh núi. Không bất ngờ Huyết Điêu đâm sầm vào núi, thịt nát xương tan, còn thanh niên áo trắng chắc hẳn cũng bị tàn phế nửa người.

“Giết!”

Triệu Bân hô lên một tiếng đuổi theo sát sao, hắn muốn nhân lúc hắn ta không còn sức thì tấn công hắn ta.

Thế nhưng Đại Bằng bay chưa đến hai ba trượng, vèo một cái đã không còn thấy bóng dáng nữa.

Không còn nó nữa thì Triệu Bân lại rơi vào tình thế nan giải, không còn vật cưỡi thì hắn sẽ ngã xuống. Hắn lại quên Đại Bằng không thể so với yêu thú và linh thú đã được huấn luyện, nó thuộc loài thú thông linh, thời gian thông linh đến thế giới này bị hạn chế, đến lúc nó sẽ phải quay về linh giới.
Nhưng hắn may mắn hơn thanh niên, bên dưới là một hồ nước, có rơi xuống đó hắn cũng không toi mạng.
Hồ nước đó rất trong và sạch, nước hồ bập bềnh, gợn sóng lăn tăn, quan sát kỹ thì sẽ thấy bên bờ hồ có mấy bộ yếm áo màu sắc sặc sỡ của phụ nữ được xếp gọn gàng.
Không cần nói cũng biết có người đang tắm ở đó.
Tất nhiên Triệu Bân như thiên thạch từ trên trời rơi xuống không biết những cái này.
Ngay lúc hắn rơi vào hồ, mặt nước gợn sóng có một người ngoi lên từ trong hồ, là một người phụ nữ, mái tóc ướt đẫm.
Thế này cũng khá trùng hợp, người phụ nữ vừa ngoi lên không biết chuyện gì thì lại bị Triệu Bân nện trúng, bọt nước văng tung tóe, bắn lên cao, còn phát ra âm thanh lảnh lót.
Nguyệt Thần thổn thức líu lưỡi không thôi.
Có vô vàn sự trùng hợp.
Thiếu gia nhà họ Triệu lại chiếm một nửa sự trùng hợp đó.



Cũng lạ thật, sao tên võ tu này đi đâu cũng gặp phải mệnh đào hoa thế nhỉ?

Phụt!

Trong phút chốc, Triệu Bân là người ngoi lên mặt nước trước.

Sau đó chính là cô gái kia.

Bốn mắt nhìn nhau, cả thế giới bỗng chốc trở nên yên tĩnh.
“Ta giết chết ngươi!”

Rừng núi yên tĩnh trong đêm trăng bỗng vang lên một âm thanh chói tai.

Là người con gái đó!

Tranh thủ có ánh trăng sáng nên cô ta chạy tới hồ này tắm rửa, đang thoải mái hưởng thụ thì bị nện vào người. Cần ngắm chuẩn đến vậy không, là nữ còn đỡ, đằng này lại là nam.

“Ta không nhìn thấy gì hết!”

Triệu Bân rời khỏi hồ nước, chạy thục mạng, vừa lăn vừa bò. Ông trời làm chứng! Đây thực sự chỉ là ngoài ý muốn thôi, trời mới biết trong hồ có người đang tắm, hơn nữa còn là con gái.

“Đi đâu?”

Đằng sau, một người con gái mặc đồ đỏ, tay cầm kiếm đuổi sát theo, mái tóc dài vẫn còn ướt đẫm, quần áo dính sát vào cơ thể tôn lên dáng người thanh mảnh, gương mặt xinh đẹp, hai gò má xinh xắn ửng hồng, đôi mắt lanh lợi bắn ra những tia lửa. Cô ta không quan tâm là có trùng hợp hay không, người nhìn thấy cơ thể cô ta nhất định phải chết.

“Ta không nhìn thấy gì hết!”

Phía trước, Triệu Bân chạy trối chết, không dám quay đầu lại, trong lòng chột dạ, cũng sợ tu vi của người con gái kia. Cô ta không phải người thuộc cảnh giới Chân Linh, đây là cảnh giới Huyền Dương hàng thật giá thật, tuy chỉ là tầng một nhưng hắn cũng chẳng thể địch lại, chỉ một chưởng cũng đủ giết chết hắn.


“Đứng lại!”

Triệu Bân không nói còn đỡ, hắn nói ra rồi, người con gái kia càng đuổi nhanh hơn, vừa đuổi vừa đánh, kiếm khí phóng ra chặt gãy không biết bao nhiêu cây cổ thụ.

Rầm! Bình! Rầm!

Rừng núi yên tĩnh bởi vì sự xuất hiện của hai người mà trở nên náo động, khiến yêu thú gầm rú, chim chóc bay tán loạn.

“Chạy, chạy đi đâu!”

Người con gái lướt nhanh như gió, cố gắng đuổi kịp Triệu Bân, kiếm khí đỏ thẫm sắc bén chém đứt đôi tảng đá to đùng một cách dễ dàng.

Triệu Bân suýt chút nữa bị chém trúng mặt, đằng sau sống lưng có thêm một vết thương do bị gợn sóng dư âm lan tới.

“Ta thực sự không thấy gì!”

“Còn chối, để cái mạng chó của ngươi lại”.

“Có gì cứ từ từ nói!”

Triệu Bân chật vật bỏ chạy, vẫn cứ vừa lăn vừa bò mà trốn, nhờ bước Phong Thần mà hắn né được nhát kiếm trong hiểm nguy, sau đó, hắn dán lên chân mình lá bùa tốc hành.

Vèo!

Người đâu rồi? Nếu như có sự trợ giúp từ bên ngoài thì sẽ chạy được nhanh thôi. Như người này, vèo một cái đã không thấy tăm hơi, tốc độ của bùa chú có tác dụng rất lớn, hắn bỏ xa người con gái kia cả đoạn dài.

“Được lắm, bùa tốc hành à!”

Người con gái hừ nhẹ một tiếng, phất tay, trong tay cũng xuất hiện một lá bùa - là là bùa tốc hành.

Vèo! Vèo!

Đột nhiên, một bóng người bỗng biến thành hai, người trước, kẻ sau băng qua rừng rậm.

Rầm! Rắc! Bùm!

Có tiếng ầm ầm vang lên không ngừng, là do người con gái áo đỏ không quen dùng bùa chú nên trong lúc đuổi theo đã đâm gãy bao nhiêu cây cối, cũng đâm phải rất nhiều tảng đá. Dáng vẻ nhanh nhẹn ban đầu bỗng trở nên vô cùng thảm hại.

So với cô ta, Triệu Bân đỡ hơn nhiều. Hắn dùng bùa tốc hành rất thuần thục, đúng là rất biết tận dụng, chưa thấy hắn đâm phải cây cối hay tảng đá nào, gặp phải chướng ngại thì đều khéo léo né được.

Càng như vậy, người con gái càng bực mình.

Tuy tức giận nhưng cô ta cũng không khỏi kinh ngạc. Trong ký ức của cô ta, chắc chắn Triệu Bân là người đầu tiên có thể dùng bùa tốc hành thuần thục đến vậy. Điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn chính là Triệu Bân có không ít bùa tốc hành, cả quãng đường trăm dặm, hắn đã đổi không dưới ba lần bùa chú rồi. Còn cô ta chỉ có một tấm bùa, đã hết hiệu lực nên giờ chỉ có thể dựa vào tốc độ của bản thân.

“May là chuẩn bị từ sớm!”

Triệu Bân ho khan một tiếng, vẩy tay một cái lại xuất hiện thêm một tấm bùa tốc hành, chạy vào sơn cốc.

Vèo!

Người con gái áo đỏ đuổi tới nơi nhưng chỉ đành bất lực, không còn thấy được bóng dáng của hắn đâu. Có trời mới biết được Triệu Bân chạy đi đâu!



Hắn tìm thấy chàng trai kia ở bên ngoài rừng, hắn ta đang ngồi trên một tảng đá để trị thương, sắc mặt tái nhợt. Chắc hắn ta đang chữa nội thương, khoé miệng chảy máu không ngừng, toàn thân cũng nhếch nhác vô cùng.

“Đáng chết!”

Đến nông nỗi này rồi mà hắn ta vẫn còn lòng dạ mắng người, cũng không rõ là đang mắng Triệu Bân hay mắng Huyết Điêu của hắn ta. Lần này đúng là thê thảm vô cùng, lúc trước hắn ta nhờ vào vật cưỡi mà lên mặt, hôm nay lại bị Huyết Điêu hại thảm. Nếu không phải vì nó muốn ăn thịt Triệu Bân và con chim xấu xí kia thì sao hắn ta lại rơi vào tình cảnh thảm hại như này. Vật cưỡi chết rồi
1631077288767.png

“Ta là đệ tử Đường Môn!”

Chàng trai mặc đồ trắng quát lớn, còn chưa ngốc, trong lúc cấp bách còn biết dựa hơi.

Triệu Bân không nói gì, từ từ bước tới.


Đường Môn à, hắn cũng từng nghe qua, là một môn phái truyền thừa lâu đời. Đồn rằng, ở thời chiến quốc, khi đó còn là một vương triều nhỏ, vì chiến loạn mới bị diệt vong, sau đó ẩn dật trong dân gian và trở thành đại tộc lánh đời. Người trong tộc rất ít khi hành tẩu trên giang hồ, nếu người thường có bắt gặp cũng sẽ tránh xa, bởi vì bọn họ đều thiên về dùng ám khí, khó lòng phòng bị, chỉ một phút lơ là sẽ lập tức bị ám sát.

Có điều, muốn dùng cái này để doạ hắn thì còn lâu mới có tác dụng. Trong núi sâu rừng thẳm này, chuyện giết người cướp của rất bình thường, hắn không nói cũng chẳng ai biết.

Vù!

Đang chạy, hắn chợt nghe thấy một âm thanh, sau đó một cục sắt to bằng quả bóng bay tới từ chỗ chàng trai mặc đồ trắng, nổ tung giữa không trung, một loạt kim châm bắn ra, đúng là dân chuyên dùng ám khí, còn đánh lén để ra oai phủ đầu. Ánh sáng u ám phát ra từ mũi châm là biết chắc chắn có tẩm độc.

Triệu Bân mặc kệ, cả người chui xuống lòng đất.

“Độn thổ?”, chàng thanh niên mặc đồ trắng biến sắc.


“Đúng rồi”.

Triệu Bân nói tỉnh bơ, thoát được đống phi châm, hắn lại từ lòng đất chui ra, đột nhiên lấy ra thanh kiếm, Long Uyên phát ra tiếng rồng ngâm lăng không bổ xuống, sau đó kiếm Tử Tiêu phi tới, tấn công thẳng vào ấn đường chàng trai trẻ.

“Đáng chết!”

Chàng trai trẻ rút kiếm, chém bay Long Uyên, tránh được Tử Tiêu nhưng vẫn chưa kịp đứng vững. Triệu Bân đã lao tới, tung Uy Long chưởng bá, mạnh mẽ đánh thẳng vào lồng ngực hắn ta.

Hự!

Chàng trai trẻ phun ra máu, lộn ngược người ra sau.

Vèo.

Triệu Bân càng nhanh hơn, túm lấy cánh tay hắn ta, sau đó nện hắn ta vào một tảng đá.

Bịch! Hự!

Tảng đá vỡ toác, chàng trai trẻ hộc máu mồm, phun ra rất cao. Toàn bộ xương cốt bị đập gần như gãy vụn, bị đánh cho tàn phế ngay tại chỗ, dù đứng dậy thôi cũng không thể. Hắn ta muốn mở miệng nhưng miệng vẫn cứ chảy máu không ngừng, chỉ biết giương mắt nhìn chăm chăm vào Triệu Bân. Trong mắt hắn ta, Triệu Bân không phải người bình thường mà là một Thần Chết.

“Lên đường bình an!”

Triệu Bân bình thản nói, cầm kiếm chém xuống.

“Không, không, không!”

Chàng trai trẻ sợ hãi, đứng trước sự sống chết mới biết thế nào là hối hận, một lần sảy chân ôm hận ngàn đời. Cứ ngoan ngoãn mà rời đi, sao cứ phải quay lại tìm chút kích thích chứ, cướp của không thành lại còn bị giết ngược.

Hự!

Máu chảy lênh láng, chàng trai trẻ bỏ mạng tại chỗ.

Triệu Bân thu kiếm.

Giờ là lúc thu hoạch chiến lợi phẩm rồi, ai lành nghề mà gặp chuyện này thì sẽ lấy đi hết, không hề khách khí. Chàng trai trẻ này đúng là người Đường Môn, trong túi, Triệu Bân thấy đúng là có nhiều ám khí, cục sắt giống như ban nãy vẫn còn mấy quả nữa. Ngoài ra, khói mê, thuốc mê, đủ các loại ám khí khác.

Chỉ tiếc là, người mà chàng trai trẻ gặp là hắn, bao nhiêu ám khí như vậy vẫn chưa kịp dùng thì đã bị cướp mất, chết cũng rất uất ức.

“Về nhà!”



Buổi đấu giá của thành Vong Cổ được tổ chức ba năm một lần. Mọi người gần xa đều nghe đồn là bên phía tổ chức buổi đấu giá có liên quan đến hoàng tộc, những vật phẩm được bán ra, cho dù là đan dược hay bí kíp võ công thì đều là những món đồ phi phàm, nếu không cũng sẽ không có nhiều người từ tứ phương tám hướng kéo tới. Chàng trai trẻ mặc áo trắng hắn trừ khử lúc trước có lẽ cũng tới để góp vui, tiếc là giữa đường bị Triệu Bân tiễn xuống suối vàng rồi, số tiền ba trăm ngàn lượng cũng chui vào túi của hắn.

“Cuộc đấu giá lần này có Tam Vân Ngân Đan thật sao?”

“Tin tức nội
1631077300070.png


Thành Vong Cổ hôm nay náo nhiệt hơn bình thường, nói cách khác là cửa thành rất náo nhiệt, vì có người đánh nhau ở đây.

Lúc Triệu Bân đến thì cửa thành đã tụ tập đầy người, đến cả trên tường thành cũng có bóng người.

Nhìn hai người đánh nhau thì là một thanh niên đồ trắng cùng một thanh niên đồ đen.


“Là hắn ta”.

Triệu Bân trừng mắt nhìn, nhận ra người mặc đồ trắng, chính là thanh niên lôi thôi đã dùng bùa tốc hành để đuổi theo hắn lần trước và không cẩn thận mà đụng vào đá đấy mà? Hôm nay ăn mặc nhìn cũng đoan chính, ít nhất không dơ dáy như trước, lại không có men say. Khí chất phóng đãng vốn có đó, trong lúc chiến đấu, tỏa ra vô cùng nhuần nhuyễn. Thân pháp cũng huyền ảo, phiêu dật như gió, bí thuật sử dụng cũng là thứ hắn chưa bao giờ thấy, phối hợp với huyết mạch đặc thù thì càng đêm bá đạo.

Không nhìn thanh niên lôi thôi nữa, hắn đánh mắt sang bên thanh niên đồ đen, xét về tu vi, khí uẩn, huyết thống, cũng không hề kém thanh niên lôi thôi.

Hai người đấu không phân cao thấp, ánh mắt người vây xem cũng sáng rỡ, tiếng hò hét vô cùng sôi động.


“Con cháu nhà ai đây, sao ta chưa bao giờ thấy nhỉ?”, người đến sau hiếu kỳ tò mò, lại như thăm dò.

“Đồ nông cạn!”, có ông già vuốt râu, chỉ hai người đang chiến đấu và nói: “Người mặc đồ trắng chính là thiếu chủ tộc Thiên Dương, tên Lâm Tà, còn người mặc đồ đen lại là thiếu chủ tộc Hắc Viêm, Doãn Hồn”.



“Hai người này cứ gặp mặt là đánh nhau tơi bời”, mọi người thổn thức: “Hai gia tộc có ân oán, đi đến đâu đánh đến đó”.

“Nghe nói hai tộc này đến thành Vong Cổ cũng không phải để tham gia đấu giá, mà là cầu hôn”.

“Cầu hôn?”

“Đại tiểu thư Liễu gia ấy!”, người bết rõ tình hình nói: “Thể Thiên Linh ngàn năm khó gặp, lại còn là đệ tử Thiên Tông, lại chẳng quý quá đi chứ. Tộc lớn nào có con em trẻ tuổi thì đều đến đây, bên ngoài là đấu giá, thật ra lại là cầu hôn”.

“Lão phu nghĩ là sẽ xứng đôi với Lâm Tà hơn, Thiên Dương với Thiên Linh đúng là trời đất tác thành”.

“Dù là ai đi nữa thì cũng sẽ khiến Liễu Thương Không vui đến nở hoa, mặt mũi lần này khéo lại kéo lên tận trời ấy!”

Tiếng nghị luận rất nhiều, người này người kia bàn luận, cuộc chiến đấu khí thế hừng hực, người xem cũng trò chuyện ngất trời.

Triệu Bân không nói gì, là quần chúng mà cũng là người nghe ngóng, chẳng tỏ ra biểu cảm gì đặc biệt. So với Liễu Như Nguyệt, hắn thấy hứng thú với Lâm Tà và Doãn Hồn hơn kìa. Cả hai kẻ kia đều có huyết thống đặc biệt, cũng không phải cảnh giới Chân Linh tầng tám bình thường. Nếu là cứng đối cứng, không dùng đến bùa nổ thì hắn rất khó thắng.

Huống hồ hiện giờ hắn chỉ còn một cánh tay.

“Ngọa hổ tàng long”.

Triệu Bân lẩm bẩm, nhìn tứ phía. Đúng là có rất nhiều người trẻ tuổi, hắn thấy thiếu chủ thành Thương Lang là Hán Triều cùng thiếu chủ thành Xích Dương là Vũ Văn Hạo, hơi thở mịt mờ hơn cả Lâm Tà và Doãn Hồn. Cũng có nhiều người hơn phân nửa đến là để cầu hôn, rảnh rỗi đến xem trò vui này. Có mấy kẻ không an phận còn muốn lên thử thách xem thế nào.

Ngoài bọn họ ra thì còn Bạch Nhật Mộng.

Cô nhóc này vẫn tham tiền như cũ, người ta đến để xem đại chiến, còn cô nhóc thì cầm túi tiền đếm bạc.

Triệu Bân hiểu được, nhóc ham tiền mới là kẻ ác thật sự. Gì mà Lâm Tà hay Doãn Hồn, chả ai là đối thủ của cô nhóc hết. Trời sinh đã mạnh mẽ, lại có sức mạnh bá đạo. Trong cảnh giới Chân Linh thì chẳng có mấy ai đỡ được nắm đấm mập mạp của cô nhóc.



Hắn biết người này, chính là thằng nhóc tóc tím hắn gặp ở chợ đêm thành Thương Lang mà? Túi càn khôn là từ chỗ thằng nhóc này mà ra chứ đâu. Đừng thấy nó bé tuổi mà khinh, thực ra lại là một ông già cảnh giới Huyền Dương đấy. Hắn đã hỏi Nguyệt Thần, hóa ra là dùng đan dược để lưu giữ tuổi trẻ, mà dược lực mạnh quá nên thành ra cải lão hoàn đồng luôn.

“Cái túi này nhìn sao mà quen thế chứ!”

Thằng nhóc
1631077310984.png


Triệu Bân liếc sang, lại là người quen, chính là lão mập bị hắn giả thành cảnh giới Thiên Võ và dọa hôm đó chứ ai. Lão mập này là cảnh giới Địa Tàng đỉnh phong hàng thật giá thật, cũng rất là vênh váo, một cước đá ngã thằng nhóc kia. Cũng chẳng biết là cố ý hay vô tình, nhưng mà lực đá cũng mạnh lắm, như gẩy tàn thuốc ấy. Hắn ở gần nhất mà còn nghe được tiếng xương cốt răng rắc kìa.

“Cái lão già khốn nạn này nữa”.

Thằng nhóc tóc tím hét to, cả người dính đầy bùn đất, nhìn Triệu Bân và đám người xung quanh. Định nhếch miệng nói chuyện thì, con mẹ nó, đau quá.

“Không chống cự gì cả, nhàm chán”.

Lão mập bĩu môi, phủi tay bỏ đi, chẳng buồn xem cuộc chiến đấu của bọn trẻ con kia, xuyên qua đoàn người, đi vào thành Vong Cổ. Nhìn thì có vẻ như muốn tìm kẻ nào để luyện đánh đấy. Trừ cảnh giới Thiên Võ ra thì ai cũng sẽ thảm thôi.


“Qua đỡ ta coi”.

Lúc này, thằng nhóc tóc tím lồm cồm bò dạy, người đầy bụi đất, tay nhỏ nắm lấy đùi Triệu Bân, máu phun ra ồng ộc. Nhìn mặt mũi bầm dập của nó, có trời mới biết là đã bị lão mập đánh bao nhiêu lần rồi.

“Thế mà vẫn đứng dậy được”.

Triệu Bân thầm tặc lưỡi, nếu hắn mà bị đạp thì chắc là đã thành đống thịt nát rồi.

Phanh!

Hắn vừa nói xong thì thằng nhóc tóc tím lại nằm rạp xuống. Vẫn là bị đạp xuống, nhưng nhìn số đo bàn chân thì có lẽ là một cô gái, chân ngọc thể hiện cô gái này cũng xinh đẹp lắm.

“Này còn ác hơn nữa kìa”.

Triệu Bân ho khan, lại nhìn sang.


Nhìn xong thì hắn suýt nữa muốn bỏ chạy.

Không sai, vẫn là người quen.

Là cô gái mặc đồ đỏ hôm qua truy sát hắn này! Thế giới này bé quá đi mất, đi đâu cũng gặp.

“Ôi chao? Ở đây có người hả!”

Cô gái mặc đồ đỏ kinh ngạc, vội vàng dời chân. Lúc này bốn phía cũng vang lên tiếng ho khan.

Đạp thì đạp rồi, lại còn giả ngốc chứ. Bọn ta nhìn thấy tận mắt đấy? Một đạp của cô là xông vào thằng bé chứ ai, ở đây có bao nhiêu người, sao cô “nhầm” đúng người thế!

Đúng là xấu tính từ trong xương tủy.

Triệu Bân chưa nói gì, nhưng thần thái đó cũng tỏ rõ là đang phê phán cô gái mặc đồ đỏ này có khuynh hướng bạo lực, mà chắc chắn là cô ta quen biết thằng nhóc này.

“Vô vị”.

Cô gái mặc đồ đỏ bĩu môi, bước ra mấy bước, trước khi đi còn nhìn sang Triệu Bân một cái, cảm giác cứ quen quen thế nào.

Tiếc là nhìn không rõ gương mặt của Triệu Bân, sau đó thì cô ta biến mất trong đám người, đi vào thành Vong Cổ.

“Xích Yên, ông đây làm gì cô hả”.

Thằng nhóc áo tím bò dậy lần thứ hai, đỡ lưng khập khiễng đuổi theo. Vừa lau máu mũi vừa mắng chửi rất to, lão mập đạp ta thì thôi, người ta là cảnh giới Địa Tàng đỉnh phong, ta đánh không lại, nhưng cô với ta cùng cấp, sao cô lại đạp ta chứ, chỉ vì ông đây thấp thôi à?

Chứ còn sao nữa!

Người xung quanh đều thấm thía nghĩ vậy. Cũng may có ví dụ trước mắt, nếu không bọn ta cũng đã đạp phải ngươi rồi đấy. Lão mập nói không sao, cao có từng này thì cũng đừng đến chỗ đông người hóng chuyện chứ, không cẩn thận sẽ bị đạp ngay.

“Xích Yên, tên hay thật”.

Triệu Bân lẩm bẩm, không khỏi nhớ lại chuyện hôm qua. Cảnh tượng rơi xuống nước lúc ấy vẫn phê lắm, cái gì mà “không nhìn thấy gì” chứ, đến quỷ cũng không thèm tin.

Nhưng hắn không cố ý thật mà.

Trùng hợp, chỉ là trùng hợp mà thôi.

“Ngươi nhìn cái gì hả?”

“Ta nhìn ngươi đó, làm sao, không phục thì đánh nhau đi!”

“Hừ”.

Trước cổng thành vẫn khá là náo nhiệt, đông người, tiếng mắng chửi cũng đông, chủ yếu là nhiều người đến đấu giá và cầu hôn quá, cũng có cả những kẻ có thù với nhau nữa, ví dụ như Lâm Tà và Doãn Hồn, không hợp nhau câu nào là đánh nhau luôn.

Bùm! Bốp! Bùm!

Cùng với tiếng chửi rủa thì người khai chiến cũng càng nhiều, đều là tuổi trẻ ít trải sự đời, ai cũng có đối thủ của mình, chiến đấu với khí thế ngút trời.

Từ trên tường thành nhìn xuống thì, ối giời, bên dưới chính là một đám người đánh nhau qua lại mà!

Ơ kìa?

Nhìn lên tường thành, có không ít người khẽ than. Vì nơi ấy xuất hiện thêm một bóng hình xinh đẹp, lạnh nhạt và bình tĩnh như một tiên tử đứng giữa đám mây, vừa trong trẻo lại lạnh lùng cao ngạo.

Chính là Liễu Như Nguyệt.

Cô ta cũng đứng trên tường thành như bao người, nhưng lại là người bắt mắt nhất, được mọi người chú ý.

Cô ta không đến còn tốt, nhưng cô ta xuất hiện lại khiến cho những kẻ đang chiến đấu như được hít thêm thuốc lắc, đánh nhau càng mạnh hơn. Tham gia bán đấu giá là thật, chạy đến cầu hôn cũng là thật, nhưng nữ chính đến rồi thì phải biểu hiện thật tốt chứ. Phải để cho Liễu Như Nguyệt nhìn thấy bọn họ đánh lộn rất giỏi chứ không phải đùa. Ai cũng phát huy sức mạnh, bày hết nội tình.

Rầm! Bốp! Rầm!



“Chắc là được”.

Nhóc hám tiền vùi đầu trả lời.

“Chắc là” này khiến Ngưu Oanh lộp độp trong lòng. Bạch Nhật Mộng mạnh mẽ, hắn ta biết, nhưng nghe giọng điệu hình như là không quá nắm chắc!

Chỉ vậy cũng đủ chứng minh sự mạnh mẽ của Liễu Như Nguyệt rồi. Thể Thiên Linh ngàn năm khó gặp quả nhiên không phải trò đùa.

Lúc này, Triệu Bân đã thu mắt lại, đến và đi vô thanh vô tức.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

(Full) Vô thượng luân hồi
(Full) Vô thượng luân hồi
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Chương 1226-1230
Tôn Đế Chí Cao Vô Thượng
Vô Thượng Võ Thần
  • Chấp Niệm Thành Ma
Chương 26-30

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom