-
Chương 71-75
Chương 71: Ôn Hủ Hủ, cô đến muộn rồi!
Nói xong, vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên cáu giận xoay người rời đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo luống cuống vội vàng chạy tới. Cô muốn giải thích cho hắn hiểu. Nhưng lúc này, trong biệt thự này đột nhiên truyền tới một tiếng "Ầm"!
Có chuyện gì vậy?
Ôn Hủ Hủ giật mình nhìn về phía người đàn ông.
Cô phát hiện ra Hoắc Tư Tước cũng biến sắc. Hắn lập tức sải bước đi lên: "Dận Dận, con làm gì vậy? Mở cửa ra!”
Trời ạ, là Dận Dận!
Trái tim Ôn Hủ Hủ như muốn vọt ra khỏi lông ngực, vội vả chạy theo hắn lên lầu.
Ở lầu hai đã sớm có mặt nhiều người. Trong phòng ngủ của Hoắc Dận, cánh cửa đã bị khóa trái ở bên trong. Còn bên ngoài những người có mặt không ngừng gọi: "Tiểu thiếu gia, cậu mau ra đây đi. Tiểu thiếu gia, chúng tôi sẽ không đưa cậu đến nhà trẻ nữa. Cậu đừng tự nhốt mình trong phòng, được không?”
Chị Vương ở ngoài cửa gọi.
Thì ra, Hoắc Dận đã bắt đầu mất bình tĩnh sau khi nghe chị Vương nói hôm nay cậu sẽ đi nhà trẻ. Cậu ngay lập tức đẩy người giúp việc đang giúp cậu mặc quần áo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Làm sao bây giờ?
Ôn Hủ Hủ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng cô lập tức trở nên lo lắng.
Thật ra hôm nay, trước khi đến đây Ôn Hủ Hủ đã lường trước được sẽ xảy ra tình huống này rồi.
Cô cũng đã sớm kế hoạch, trước hết sẽ không nói cho đứa nhỏ này biết. Sau đó sẽ từ từ mà khuyên nhủ cậu.
Hoắc Dận đã có bóng ma tâm lý sâu sắc đối với nhà trẻ. Nếu muốn cậu ngoan ngoãn đi nhà trẻ, Ôn Hủ Hủ trước tiên phải nói chuyện với cậu để cậu mở lòng buông bỏ lớp phòng thủ trong tâm lý.
Nhưng ai ngờ chỉ vì cô đến trễ một chút mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy.
“Hoắc Dận, ngoan nghe lời ba mở cửa ra, ba có chuyện muốn nói với con.”
Hoắc Tư Tước lúc này đã đến cửa phòng, hắn cố nén lửa giận vào trong lồng ngực, dỗ dành đứa nhỏ ở bên trong.
Thế nhưng, mặc cho tất cả mọi người thất vọng chờ đợi thì bên trong không có bất kỳ phản hồi lại. Chỉ có tiếng "Bang bang" không ngừng truyền đến. Không biết Hoắc Dận ở bên trong đang làm gì, nghe được âm thanh đó tất cả người đều là hết hồn hết vía.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước càng thêm ảm đạm.
Chỉ nhìn thấy gân xanh trên trán hắn không ngừng giật giật. Giây tiếp theo hắn vươn tay mạnh mẽ định mở cánh cửa ra.
“Không!”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hành đồng của tên đàn ông này, cô ngay lập tức ngăn hắn lại.
“Anh không thể cứ như vậy đi vào, Dận Dận sẽ càng tức giận hơn. Chúng ta phải đổi một phương thức khác, một phương thức khiến con có thể chấp nhận." Ôn Hủ Hủ đi tới ngăn ở trước mặt Hoắc Tư Tước giải thích với hắn.
Hoắc Tư Tước nhớ tới lần trước hắn cũng dùng cách tự ý mở cửa đi vào này đối Hoắc Dận. Nhưng bị tác dụng ngược, cậu không những không ngoan ngoãn nghe lời mà lần đó hắn đã chọc cho cậu càng giận thêm.
“Cô định làm gì?”
“...... Để tôi thử xem.”
Ôn Hủ Hủ không đủ kiên nhẫn để nhìn mặt hắn nhưng vẫn cố nhịn để trả lời. Cô tiến tới phía cánh cửa đang khóa.
“Dận Dận, là dì Ôn đây. Dì thay mặt mọi người xin lỗi con vì đã tự tiện quyết định đưa con đi nhà trẻ mà không hỏi qua ý kiến con.”
Cô đứng ở cửa này, dùng giọng nói dịu dàng nhất dỗ dành đứa nhỏ bên trong. Giống như trước kia cô dỗ dành hai đứa con khác của cô.
Nhưng điều khiến cho Ôn Hủ Hủ đau lòng là cho dù cô có nói gì thì bên trong vẫn không có động tĩnh. Đáp lại cô chỉ có tiếng ‘bang bang’ vang lên.
Hoắc Tư Tước đứng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: "Đây là cách mà cô nói?”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ coi như không nghe thấy lời mỉa mai của hắn. Cô tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ trong phòng: "Dận Dận, chúng ta đã rút lại quyết định rồi. Nếu Dận Dận không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, sau này mỗi ngày dì tới đây chơi với con được không?"
"Giống như ngày hôm qua, chúng ta có thể đi thật nhiều thật nhiều chỗ để chơi. Đi đến những chỗ mà trước đây con chưa từng đến có núi cao, có biển rộng, còn có nhiều cảnh đẹp khác nữa, được không?"
Trán Hoắc Tư Tước lại giật giật.
Người phụ nữ này có bị bệnh không?
Hắn nói rút lại quyết định không đi nhà trẻ từ lúc nào?
Hơn nữa, đây không phải là nhà trẻ mà cô năn nỉ hắn cho Hoắc Dận đi sao? Vậy giờ cô đang làm gì? Còn nói núi cao, biển rộng, gì gì đó nữa, hắn tưởng cô lên cơn động kinh!
Nhưng sự thật là, sau những lời Ôn Hủ Hủ nói thì những tiếng động trong phòng lúc nãy từ từ từ nhỏ xuống rồi ngừng lại.
Không lâu sau đó, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân thật nhỏ đi tới. "Răng rắc" một tiếng, cánh cửa bị đóng chặt này cuối cùng cũng mở ra.
“Dì nói thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, dì nói có nói dối con khi nào chưa? Dì sẽ cùng con đi đến mọi nơi. Con đi đâu dì cũng sẽ ở bên con. Giống như tối hôm qua khi dì cùng ba con đưa ra quyết định này. Thì dì cũng nghĩ đến nếu Dận Dận thật sự sợ nhà trẻ vậy dì sẽ đi cùng con, một khắc cũng không rời khỏi con!"
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống, kéo đứa con trai lớn của cô ôm vào lòng.
Cô dịu dàng nhìn cậu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lấm tấm những hạt mồ hôi vì vừa rồi ở bên trong đập đồ, liền giơ tay áo nhẹ nhàng lau cho cậu.
Hoắc Tư Tước nghẹn ngào.
Dừng trước khuyên sau?
Người phụ nữ này xem ra cũng có chút thông minh?
Hoắc Dận có chút choáng váng, không ngờ sau khi cậu mở cửa đi ra mà mẹ còn nhắc tới nhà trẻ. Có điều rất nhanh, khi cậu nghe được câu dù cậu đi đâu cô cũng sẽ ở bên cạnh cậu, ngay cả nhà trẻ.
Trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp vốn đang phản kháng thì giờ đã không còn biểu cảm chống cự nữa.
Chương 72: Điều tra tất cả về cô!
Cuối cùng Hoắc Dận cũng đồng ý đi nhà trẻ.
Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, lập tức giúp cậu thu dọn cặp sách chỉnh lại quần áo làm cho cậu càng đẹp trai khí phách. Hai mẹ con tay trong tay ra cửa sau đó ngồi xe để đi.
Lâm Tử Dương lúc này cũng tới đón tổng giám đốc, thấy một màn như vậy anh ta nhìn thoáng qua vị BOSS đại nhân cũng đang cao quý và quyến rũ vừa bước ra.
“Tổng giám đốc, ngài thật sự yên tâm để cô ấy đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
"Không có không có, chỉ là có chút không thể tin được mà thôi. Vấn đề của tiểu thiếu gia ngay cả tổng giám đốc cũng không giải quyết được mà cô Ôn lại có thể làm được sao?"
Lâm Tử Dương vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình không phải có ý đó, anh ta chỉ là đang hoài nghi năng lực của người phụ nữ kia.
Rõ ràng là vị tổng giám đốc này trước kia rất coi thường người phụ nữ đó. Lúc này tự nhiên không có cảm xúc gì, bước đi của hắn còn thoải mái, thần thái bình tĩnh. Sau khi đến bên cạnh xe còn trực tiếp kéo cửa đi vào.
Lâm Tử Dương: "......”
Ặc, quên đi, anh ta cũng không hỏi nữa.
Lâm Tử Dương cũng nhanh chóng đi tới bước vào trong xe.
Nhưng khi Lâm Tử Dương chuẩn bị khởi động xe đến công ty, người đàn ông ngồi phía sau đang lật tài liệu trong tay bỗng nhiên nói: "Cậu đi điều tra tình hình năm năm nay Ôn Hủ Hủ ở nước ngoài.”
“Hả?" Lâm Tử Dương nhìn về phía kính chiếu hậu: " Ý của tổng giám đốc là...?”
“Tôi muốn biết toàn bộ chuyện của cô ta, bao gồm cả chuyện cô ta ở trong nước!”
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy không thể nhìn ra nội tâm thật của hắn. Nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn có thể nghe ra lời này của hắn không giống như là đang nói đùa.
Năm năm, rốt cục hắn cũng nhớ tới việc muốn điều tra người vợ trước này.
Không đúng, bọn họ còn chưa ly hôn, hắn là "góa vợ". Cho nên điều tra hẳn là "người vợ đã mất" của hắn.
Lâm Tử Dương "Chậc" một tiếng thở dài, khởi động xe...
——
Lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ là nhìn thấy nhà trẻ xa hoa sang trọng như vậy.
Trời ạ, đây thật sự là nhà trẻ sao? Chẳng lẽ không phải là trường cao đẳng nào đó sao? Nhìn tòa nhà dạy học khang trang và xinh đẹp này, còn có bãi đất trống rộng đến mức hoàn toàn có thể so sánh với công viên.
Thật sự, nếu không phải nhìn thấy củ cải nhỏ ở cổng trường, cô có thể cho rằng mình đã đến một trường đại học xa hoa hạng nhất nào đó.
Nhà trẻ của Mặc Mặc và Nhược Nhược so với ngôi trường này quá thật rất đơn giản và quá thô sơ.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi chạnh lòng.
“Dì làm sao vậy?”
“...... Không có việc gì, dì cảm thấy thấy nhà trẻ của con quá đẹp. Đi, dì dẫn con đến chỗ cô giáo.”
Ôn Hủ Hủ vội thu lại cảm xúc của mình, tay dắt Hoắc Dận đi qua cổng trường.
“Ồ? Đây không phải Hoắc Dận sao? Hôm nay em đến trường sao?”
Thấy Hoắc Dận, cô giáo phụ trách đón trẻ ở cổng trường lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.
Hoắc Dận nhìn thấy theo phản xạ có điều kiện, lập tức rụt người về phía mẹ.
Ôn Hủ Hủ vội vàng ôm lấy cậu.
“Đúng vậy, khoảng thời gian trước Dận Dận nhà chúng tôi không được khỏe, cho nên không tới. Giờ đã đỡ hơn rồi nên con sẽ quay trở lại lớp học.”
“A, không khỏe sao? Tôi còn tưởng rằng cậu bé sẽ không tới nữa chứ.”
Thật không ngờ, cô giáo này nhìn Hoắc Dận đang trốn phía sau lộ ra vẻ không quá tin những lời Ôn Hủ Hủ nói.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Quên đi, không so đo với bọn họ.
Ôn Hủ Hủ nắm tay con trai: "Thật ngại quá, tôi có thể đưa con tôi vào không? Sức khỏe con tôi không tốt lắm, tôi muốn dặn dò cô giáo của con một chút.”
“Vậy sao được? Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ quốc tế sao? Cô không hiểu quy định ở đây à?”
“Không phải......”
"Vị phụ huynh này, nhà trẻ quốc tế này của chúng tôi có đội ngũ giáo viên theo tiêu chuẩn quốc tế. Trong thành phố này có rất nhiều người muốn gửi con họ đến đây. Nếu cô nghi ngờ chúng tôi không thể chăm sóc tốt cho con cô, cô có thể đưa con về nhà!"
Cô giáo này lại có thái độ cứng rắn đến mức Ôn Hủ Hủ hoặc là để Hoắc Dận tự mình đi vào, hoặc là đưa cậu về nhà!
Đây là nhà trẻ gì vậy?
Thái độ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Ôn Hủ Hủ không có cách nào, chỉ có thể để cho Hoắc Dận một mình đi vào.
Nhưng cô không biết rằng trường nhà trẻ trước mặt cô ấy thực sự rất tuyệt mật. Những đứa trẻ đến học ở đây đều được nhà trẻ căn cứ chọn lựa theo gia thế bối cảnh gia đình. Nếu muốn học ở nhà trẻ này thì phải đạt đến cấp độ nhất định. Cấp độ mà không một ai biết danh tính của họ.
Cho nên khi đến báo danh cho Hoắc Dận, Hoắc Tư Tước không cho người ta tiết lộ thân phận thật sự của cậu bé. Vì thế Hoắc Dận ở đây thật sự không được hoan nghênh.
Chương 73: Dận Dận bị bắt nạt ở nhà trẻ
Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể nhìn đứa nhỏ một mình đi vào.
Nhưng mà khi Hoắc Dận đi vào, cô còn an ủi cậu một câu: "Dận Dận, con yên tâm, dì ở bên ngoài chờ con không đi đâu cả. Buổi trưa con tan học, chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?"
“...... Được.”
Hoắc Dận ban đầu vốn rất phản đối, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Có thể là vì thời gian rất ngắn, cũng có thể là mẹ nói sẽ ở bên ngoài đợi cậu. Điều này làm cho cậu an tâm hơn một chút.
Ôn Hủ Hủ rời đi.
Hoắc Dận cũng theo cô giáo đi vào phòng học mà cậu đã lâu không tới.
“Hả? Tên ngốc này lại tới nữa à?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao cậu ta còn tới? Cậu ta không phải được người nhà đón đi chữa bệnh sao?”
“Ha ha ha......”
Những bạn nhỏ trong phòng học, vừa nhìn thấy Hoắc Dận xuất hiện, lập tức cười nhạo.
Hoắc Dận nghe thấy, khuôn mặt nhỏ của cậu tái nhợt, xoay người muốn rời đi.
“Hoắc Dận, con đi đâu vậy? Con lại không nghe lời phải không?" cô giáo dẫn cậu vào lập tức bắt cậu lại.
Hoắc Dận được đưa về phòng học.
Một đứa nhỏ bị tự kỷ thực sự cần được quan tâm đặc biệt, nếu được an ủi thì sau này sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, rõ ràng cô giáo này không tốt bằng như lời cô giáo nói ở cổng.
"Con ngồi đây cho cô, đọc kỹ cuốn sách này đừng có chạy lung tung, biết không?"
Cô giáo tùy tiện lấy ra một quyển sách trên kệ, đặt lên bàn học nhỏ của Hoắc Dận. Để cho cậu đọc thuộc.
Sau đó, cô ta dẫn các bạn nhỏ khác đi chơi.
Đọc cả quyển?
chỉ số IQ ủaHoắc Dận cao nên hoàn toàn không bận tâm đến những thứ trẻ con này.
Hoắc Dận lấy từ trong cặp sách ra một chiếc Transformers. Vừa chơi, vừa đếm vòng tròn của hai cây kim dài trên vách tường. Chờ đến giờ mẹ vào đón cậu về.
Không biết từ lúc nào, lại có mấy đứa nhỏ len lén chạy vào.
"Các cậu xem, cậu ta lại đang nhìn chằm chằm đồng hồ rồi. Cô giáo bảo cậu ta đọc sách cũng không đọc. Cậu ta là kẻ ngốc sao?"
“Cậu ta vốn là vậy, cậu xem cậu ta có điểm nào giống một đứa trẻ bình thường không?"
“Này, đồ ngốc!”
Mấy đứa nhỏ đi vào, tiến đến trước mặt Hoắc Dận liền châm biếm.
Đặc biệt là một đứa nhỏ mập mạp, sau khi thấy Hoắc Dận bị bọn họ chế nhạo vẫn không có phản ứng, đứa nhỏ đó lại đi thẳng tới trước mặt cậu.
“Tên ngốc này sao cậu ta không nói lời nào? Nhìn xem trong tay cậu ta chơi cái gì?”
Đứa nhỏ nhìn thấy Transformers trong tay Hoắc Dận, lập tức không nói hai lời liền tới cướp.
Hoắc Dận cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa. Tính cách cậu rất khó chịu nhất là đối với đồ đạc cá nhân của mình. Nếu không được cậu cho phép, người khác không thể chạm vào.
Hoắc Dận dùng sức giãy dụa, không cho đứa nhỏ mập kia lấy Transformers của mình.
Thế nhưng, đứa nhỏ mập thấy Hoắc Dận không cho liền nổi giận: "Tên ngốc này lại dám không đưa cho tôi, các cậu mau lên đè cậu ta lại cho tôi, cướp nó về.”
Sau đó mấy đứa nhỏ này lập tức xông lên, đè Hoắc Dận lên bàn học.
Hoắc Dận vốn sức khỏe không tốt chỉ chốc lát cậu đã không còn sức kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ của mình bị cướp đi.
“Trả lại cho tôi!”
"Ơ, tên ngốc này còn biết nói chuyện. Được, sẽ trả lại cho cậu, nếu cậu đi vào trong phòng nhỏ kia quỳ xuống. Quỳ đến khi tôi hài lòng mới thôi, lúc đó tôi sẽ trả lại đồ cho cậu!"
Đứa nhỏ mập đó chỉ tay vào căn phòng sách, và bảo Hoắc Dận đi vào quỳ ở trong đó.
Cho nên có thể nói, có một số đứa nhỏ khi còn bé thực sự không hồn nhiên như người lớn vẫn hay nghĩ. Môi trường trưởng thành cũng như tính cách của chúng đều được định sẵn là trời sinh ra ác quỷ.
Hoắc Dận bị kéo tới căn phòng nhỏ kia, mặc cho cậu có ra sức giãy dụa cũng vô dụng. Những đứa nhỏ còn lại dưới sự chỉ huy của đứa nhỏ mập kia ra sức kéo cậu vào đó.
Sau đó, còn khóa cửa ở bên ngoài.
Mà tất cả những việc này, giáo viên thường không thấy hoặc nếu như thấy cũng xem như không có gì xảy ra.
——
Ôn Hủ Hủ không biết chuyện xảy ra trong nhà trẻ.
Lúc này cô đang ở trong xe tìm kiếm qua điện thoại di động. Đợi sau khi tan học sẽ dẫn con trai lớn đi đâu ăn cơm?
Cô đang tập trung tìm kiếm thông tin thì cô như vừa thấy thứ gì đó thoáng qua ngoài cửa sổ xe của cô.
Hả?
Cái gì vậy? Mèo hoang sao?
Cô nhảy dựng lên, nhanh chóng ngừng xem điện thoại di động, thò đầu ra ngoài.
Nhưng tốc độ của cô quá chậm. Chờ cho đến khi cô đi ra ngoài vật kia đã không thấy đâu. Chỉ có xa xa chỗ cổng nhà trẻ, đột nhiên có thêm một người bạn nhỏ.
“Chú, cháu muộn rồi, mau mở cửa cho cháu.”
“Sao trễ thế? Phải sớm một chút nhé!”
Bảo vệ cổng trường không hề hoài nghi. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ đang quét mặt nhận diện, cổng gác hiện một cái tên "Hoắc Dận".
Bảo vệ mắng vài câu rồi mở cửa ra.
“Hoắc Dận? Sao con lại chạy tới đây? Không phải bảo con ngồi đọc sách trong phòng học sao?”
Chương 74: Ai dám bắt nạt anh trai tôi!!
Còn chưa tới phòng học, thì phía đối diện đi tới một cô giáo. Cô ta nhìn thấy ‘Hoắc Dận’ không nghe lời ở trong phòng đọc sách nên sắc mặt có chút không vui.
Hoắc Dận nghe thấy, lập tức cười híp mắt nhìn về phía cô giáo: "Vâng cô, con vừa đi toilet về. Quên mất phòng học của chúng ta ở đâu rồi, cô có thể nói cho con biết không?"
Cô giáo lập tức sững người.
Hoắc Dận này sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy?
Còn nữa, cậu đang cười với cô giáo. Trước đây cậu chưa bao giờ cười. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt cả ngày lạnh lẽo.
Cô giáo ngơ ngác, cả người chưa kịp phản ứng thì ngón tay của cô ta đã chỉ về hướng phòng học.
Cậu mỉm cười với cô giáo rồi vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, đi qua.
Vài phút sau, lớp trẻ 2.
Cậu mới vừa bước vào đã thấy trong phòng học trống rỗng không một bóng người, đôi mắt lưỡi liềm đã hoàn toàn nguội lạnh. Sau đó quét một vòng quanh phòng, ánh mắt cậu rơi chỗ bàn học nhỏ sách vở vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“Hoắc Dận?”
Cậu lập tức xông vào, chạy về phía cái bàn học nhỏ.
Quả nhiên là của Hoắc Dận, trong đống sách nhặt lên tên trên đó đều là tên của Hoắc Dận. Hơn nữa, Cậu còn nhìn thấy trên mặt đất có một cánh tay nhỏ vô cùng quen thuộc của Transformers bị tháo xuống.
Lũ khốn này dám ức hiếp anh trai cậu!
Hoắc Dận... không đúng, phải nói là Mặc Bảo. Cậu phẫn nộ quét mắt tìm kiếm một lần nữa rồi giơ bàn tay nhỏ lên bấm số điện thoại ở đồng hồ đeo tay.
Vài giây sau, trong căn phòng sách bị khóa kia truyền đến tiếng chuông đồng hồ điện thoại.
“Hoắc Dận…”
Vừa nghe thấy tiếng chuông, Mặc Bảo nhanh chóng chạy tới. Tới nơi cậu thấy cánh cửa vẫn bị khóa. Cậu không kiềm được cơn giận rút ổ khóa kia ném nó đi, một cước đá văng cửa.
“Hoắc Dận, cậu không sao chứ? Tôi tới đây!”
“……”
Lúc này Hoắc Dận đang ngồi cuộn tròn ở bên trong. Những đứa nhỏ như cậu, bình thường cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, sau khi cậu bị nhốt trong phòng liền núp ở một góc, ôm chặt đầu gối của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
“Hoắc Dận? Cậu đừng sợ, tôi tới đây, tôi tới cứu cậu.”
Mặc Bảo nhìn thấy cảnh này trong lòng càng thêm khó chịu. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt người anh trai sinh đôi này. Cất lửa giận vào trong lồng ngực, vươn tay nhỏ vỗ vỗ bả vai của Hoắc Dận mà an ủi.
Hoắc Dận dừng một chút, cậu từ từ tỉnh lại.
“Mặc Mặc, cậu rốt cục cũng đã tới......”
Hoắc Dận nghẹn ngào một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên nhào tới người Mặc Bảo sau đó ôm chặt lấy người em trai này. Cậu gần như dùng toàn lực siết chặc Mặc Bảo đến thở không nổi.
Hóa ra khi Hoắc Dận bị nhốt ở đây, đúng lúc tín hiệu theo dõi trên người mẹ của Mặc Bảo cũng ở đây.
Sau khi Mặc Bảo nhìn thấy nơi này là nhà trẻ. Đoán được hôm nay mẹ đưa Hoắc Dận đến nhà trẻ, liền cầm lấy đồng hồ điện thoại gọi điện thoại cho cậu, muốn đi tìm Hoắc Dận để hỏi tình hình hiện tại.
Thật không ngờ, lại để cho cậu gặp phải chuyện này.
Anh trai của Ôn Kỳ Mặc này mà cũng dám bắt nạt? Bọn họ quả thực là chán sống rồi!
Mặc Bảo cảm giác được người anh trai đang ôm mình run rẩy sợ hãi. Cậu tức giận đến mức khói bốc.
“Đi, dẫn tôi đi tìm bọn họ, tôi báo thù cho cậu!”
“Hả?”
Hoắc Dận lúc này đã có chút dịu đi, đột nhiên nghe thấy hai chữ báo thù cậu liền buông bàn tay nhỏ bé ra, đôi mắt sợ hãi mở to nhìn về phía người em trai này.
“Trả thù?”
Thế nhưng, vốn tính cách của Mặc Bảo không để bất cứ một ai bắt nạt người nhà cậậu. Cậu cũng không định giải thích với Hoắc Dận. Nhưng khi nhìn thấy thái độ còn do dự của Hoắc Dận, từ trên người cậu lấy ra một cái khẩu trang nhỏ đeo lên cho anh trai, kéo anh trai đi ra ngoài.
——
Phía sau nhà trẻ là một vườn hoa.
Đứa nhỏ mập đang chơi Transformers vừa cướp của Hoắc Dận.
Những đứa nhỏ kinh ngạc phát hiện Transformers này không giống với những cái khác mà bọn chúng từng chơi. Cái này quả thật giống như đúc trong phim hoạt hình.
Tên ngốc đó làm sao có thể có đồ tốt như vậy?
Đứa nhỏ mập vui mừng chuẩn bị chiếm làm của riêng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trẻ con lạnh lùng dội xuống đầu đứa nhỏ mập: "Đem đồ chơi đó đưa ra đâyđây!"
Đứa nhỏ mập lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào ở sau lưng của mình có một cậu bé khác đã đứng ở đó.
“Hoắc Dận? Sao cậu lại đi ra? Ai cho cậu đi ra? Ai cho cậu lá gan này?!
Đứa nhỏ mập nhận ra cậu bé này. Cậu ta không những không sợ hãi, ngược lại lập tức rống lên. Định gọi những đứa nhỏ khác lên đánh Mặc Bảo.
Đánh cậu?
Mặc Bảo lạnh lùng cười, lười nói nhảm với đứa nhỏ mập này. Trực tiếp từ trên nhảy xuống, cậu nhào tới trước mặt đứa nhỏ mập, bàn tay nhỏ cào một cái. Trong nháy mắt, Đứa nhỏ mập không kịp nhận ra là chuyện gì xảy ra, Transformers trong tay liền không còn.
“……”
Đứa nhỏ mập sợ ngây người!
Chương 75: Hoắc Tổng, vợ ngài dẫn con ngài đi đánh nhau với người ta!
Đứa nhỏ mập này chưa từng nghĩ tới, bình thường tên ngốc này mặc cho bọn chúng bắt nạt cũng không phản kháng. Lúc này lại lợi hại như vậy, vừa ra tay liền đem đồ cướp đi.
“Đánh cậu ta! Đánh cậu ta cho tôi! Đánh thật mạnh vào!”
Đứa nhỏ mập nổi giận, nắm chặt nắm đấm, cả người rống to.
Thoáng chốc, Mặc Bảo đứng ở trước mặt đứa nhỏ mập đó, chỉ nhìn thấy những những đứa nhỏ khác cùng đứa nhỏ mập đang chơi đùa, đều nhào về phía cậu!
Đánh nhau?
Cậu thật sự không sợ, đã bao lâu rồi cậu không đánh nhau. Lúc ở nhà trẻ nước ngoài, mỗi ngày học Taekwondo, cậu luôn đánh gục cả lớp.
Mặc Bảo xắn tay áo của mình lên, gần như không tốn chút sức nào đá một cước về cậu bé thứ nhất xông lên về phía cậu.
Đứa nhỏ mập nhìn sửng sốt.
Kể cả Hoắc Dận lúc này đang đeo khẩu trang và nấp sau chậu hoa thấy được cảnh này, cũng trợn tròn mắt kinh ngạc!
Mặc Mặc cậu...... sao lại lợi hại như vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận lộ ra vẻ thán phục.
Nhìn thấy người thứ nhất cứ như vậy bị đá ngã xuống đất, đứa nhỏ mập có chút luống cuống. Vì giờ là tới lược đứa nhỏ mập đó, nó cũng nhào tới, quơ nắm đấm của mình gia nhập trận chiến đấu này.
“Hoắc Dận, tôi đánh chết cậu!" Đứa nhỏ mập giận không kìm được gầm lên.
Mặc Bảo thấy được, liền đưa tay móc một cái về phía trước đem đứa nhỏ bên cạnh đánh úp. Giây tiếp theo, đứa nhỏ mập vừavừa này xông tới, cậu từ mặt đất nhảy dựng lên, cái chân nhỏ kia liền nặng nề đá vào trên mặt của đứa nhỏ mập đó!
Thoáng chốc, trên bãi cỏ này chỉ nghe được "A - -" một tiếng kêu thảm thiết. Đứa nhỏ mập nặng nề ngã xuống đất.
Đánh ai?
Quả nhiên không biết lượng sức!
Mặc Bảo nhìn những đứa nhỏ khác trong mắt lộ vẻ sợ hãi lui sang một bên, cậu cười lạnh một tiếng, giơ tay hướng Hoa Cơ Hậu vẫy vẫy tay: "Lại đây!"
Hoắc Dận: "......”
Sau một lúc, Hoắc Dận đang đeo khẩu trang chậm chạp đi ra.
“Cậu ta vừa rồi bắt nạt cậu như thế nào?”
“?”
“Có phải cái tay này không? Cậu ta véo cậu, còn cướp đồ của cậu phải không? Đánh cậu ta! Đánh tới khi cậu ta nhớ kỹ cậu mới thôi!”
Mặc Bảo hung hăng trừng mắt nhìn đứa nhỏ mập bị cậu đánh gục trên mặt đất. Cậu dạy người anh trai này: “Ai bắt nạt mình thì phải trả lại, đánh đau vào cho tới tên đó nhớ kỹ mình mới thôi!”
Đó là tất cả những gì mẹ cậu dạy!
Hoắc Dận sững sờ một lúc.
Bởi vì ba không có dạy cậu cách dã man như vậy. Hầu như Hoắc Tư Tước dạy cậu giải quyết vấn đề không đổ máu. Hắn nói, đó mới chính là bản lĩnh.
Vì thế tới hiện tại Hoắc Dận chưa một lần đánh ai.
Dưới sự xúi giục của em trai, vị Hoắc tiểu thiếu gia này vươn ra nắm đấm nhỏ, hung hăng cho đứa nhỏ mập này một đấm!
——
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tìm được chỗ tốt, là một nhà hàng Nhật Bản. Cô quyết định chờ sau khi tan học, liền dẫn Hoắc Dận đi ăn.
Thế nhưng, cô vừa mới đặt bàn xong liền nhìn thấy cửa nhà trẻ bỗng nhiên chạy tới một chiếc xe màu đen. Xe kia đến, kéo kẹt một tiếng, người bên trong liền vội vàng vàng vàng đi vào nhà trẻ.
Có chuyện gì vậy?
Làm sao họ có thể vào nhà trẻ vào giờ này?
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy có chút kinh ngạc. Vì vừa lúc nãy cô cũng đang lo lắng cho con nên muốn đi vào thì không cho vào. Nhưng chiếc xe vừa tới đó lại có thể tiến vào bên trong.
"Xin chào, xin hỏi một chút, vừa rồi người kia tại sao có thể đi vào bên trong?"
“Vì bên trong có mấy đứa nhỏ đang đánh nhau. Con của cô ta bị người ta đánh, xương mũi đều gãy, tay cũng gãy. Cô nói có thể đi vào hay không?"
Bảo vệ rất tức giận nói với cô.
Chúa ơi!
Bây giờ mà còn có bạo lực ở nhà trẻ sao? Còn đánh gãy sống mũi, tay cũng bẻ gãy, điều này thật đáng sợ. Dận Dận của cô phải làm sao bây giờ? Cậu vẫn ổn chứ?
Ôn Hủ Hủ nghe thấy mặt trắng bệch, nhớ tới con trai còn ở bên trong cô vội vàng khẩn cầu: "Vậy tôi có thể vào xem không? Con nhà tôi cũng ở bên trong, nó là Hoắc Dận lớp 2.”
“Cái gì? Con của cô chính là Hoắc Dận?! Vậy cô còn đứng đây làm gì? Đứa nhỏ đánh người kia chính là con của cô!!”
Thật không ngờ, Ôn Hủ Hủ vừa mới nói ra tên con trai, bảo vệ này lại lập tức hướng về phía cô gào thét, nói đứa nhỏ đánh người kia chính là Hoắc Dận!
Hoắc Dận còn có thể đánh người sao?
Ôn Hủ Hủ lại một lần nữa bàng hoàng.
Đang hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì thì lúc này, trong cửa lớn bỗng nhiên có tranh cãi kịch liệt cùng tiếng khóc của đứa nhỏ truyền tới. Ôn Hủ Hủ lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là người vừa rồi từ trong xe đi xuống. Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc áo khoác lông chồn màu đen.
Mà lúc này, cô ta chỉ đạo những người đi cùng vào đem hai đứa nhỏ ra!
Một là được người ta cõng trên lưng.
Đứa còn lại thì giống như đại bàng bắt gà, đứa nhỏ bị nắm lấy tay không ngừng giãy dụa.
Dận Dận?
Đó không phải là Hoắc Dận của cô sao?
Ôn Hủ Hủ thoáng chốc trợn tròn mắt, lửa giận từ trong lồng ngực phun ra. Cô không còn quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa, cô vội đđá văng cánh cửa lao vào bên trong.
“Cô làm gì? Cô muốn bắt con tôi đi đâu? Cô buông ra cho tôi!”
Nói xong, vẻ mặt Hoắc Tư Tước trở nên cáu giận xoay người rời đi.
Ôn Hủ Hủ nhìn theo luống cuống vội vàng chạy tới. Cô muốn giải thích cho hắn hiểu. Nhưng lúc này, trong biệt thự này đột nhiên truyền tới một tiếng "Ầm"!
Có chuyện gì vậy?
Ôn Hủ Hủ giật mình nhìn về phía người đàn ông.
Cô phát hiện ra Hoắc Tư Tước cũng biến sắc. Hắn lập tức sải bước đi lên: "Dận Dận, con làm gì vậy? Mở cửa ra!”
Trời ạ, là Dận Dận!
Trái tim Ôn Hủ Hủ như muốn vọt ra khỏi lông ngực, vội vả chạy theo hắn lên lầu.
Ở lầu hai đã sớm có mặt nhiều người. Trong phòng ngủ của Hoắc Dận, cánh cửa đã bị khóa trái ở bên trong. Còn bên ngoài những người có mặt không ngừng gọi: "Tiểu thiếu gia, cậu mau ra đây đi. Tiểu thiếu gia, chúng tôi sẽ không đưa cậu đến nhà trẻ nữa. Cậu đừng tự nhốt mình trong phòng, được không?”
Chị Vương ở ngoài cửa gọi.
Thì ra, Hoắc Dận đã bắt đầu mất bình tĩnh sau khi nghe chị Vương nói hôm nay cậu sẽ đi nhà trẻ. Cậu ngay lập tức đẩy người giúp việc đang giúp cậu mặc quần áo ra ngoài rồi đóng sầm cửa lại.
Làm sao bây giờ?
Ôn Hủ Hủ hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, tâm trạng cô lập tức trở nên lo lắng.
Thật ra hôm nay, trước khi đến đây Ôn Hủ Hủ đã lường trước được sẽ xảy ra tình huống này rồi.
Cô cũng đã sớm kế hoạch, trước hết sẽ không nói cho đứa nhỏ này biết. Sau đó sẽ từ từ mà khuyên nhủ cậu.
Hoắc Dận đã có bóng ma tâm lý sâu sắc đối với nhà trẻ. Nếu muốn cậu ngoan ngoãn đi nhà trẻ, Ôn Hủ Hủ trước tiên phải nói chuyện với cậu để cậu mở lòng buông bỏ lớp phòng thủ trong tâm lý.
Nhưng ai ngờ chỉ vì cô đến trễ một chút mà mọi chuyện lại trở nên tồi tệ như vậy.
“Hoắc Dận, ngoan nghe lời ba mở cửa ra, ba có chuyện muốn nói với con.”
Hoắc Tư Tước lúc này đã đến cửa phòng, hắn cố nén lửa giận vào trong lồng ngực, dỗ dành đứa nhỏ ở bên trong.
Thế nhưng, mặc cho tất cả mọi người thất vọng chờ đợi thì bên trong không có bất kỳ phản hồi lại. Chỉ có tiếng "Bang bang" không ngừng truyền đến. Không biết Hoắc Dận ở bên trong đang làm gì, nghe được âm thanh đó tất cả người đều là hết hồn hết vía.
Vẻ mặt Hoắc Tư Tước càng thêm ảm đạm.
Chỉ nhìn thấy gân xanh trên trán hắn không ngừng giật giật. Giây tiếp theo hắn vươn tay mạnh mẽ định mở cánh cửa ra.
“Không!”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy hành đồng của tên đàn ông này, cô ngay lập tức ngăn hắn lại.
“Anh không thể cứ như vậy đi vào, Dận Dận sẽ càng tức giận hơn. Chúng ta phải đổi một phương thức khác, một phương thức khiến con có thể chấp nhận." Ôn Hủ Hủ đi tới ngăn ở trước mặt Hoắc Tư Tước giải thích với hắn.
Hoắc Tư Tước nhớ tới lần trước hắn cũng dùng cách tự ý mở cửa đi vào này đối Hoắc Dận. Nhưng bị tác dụng ngược, cậu không những không ngoan ngoãn nghe lời mà lần đó hắn đã chọc cho cậu càng giận thêm.
“Cô định làm gì?”
“...... Để tôi thử xem.”
Ôn Hủ Hủ không đủ kiên nhẫn để nhìn mặt hắn nhưng vẫn cố nhịn để trả lời. Cô tiến tới phía cánh cửa đang khóa.
“Dận Dận, là dì Ôn đây. Dì thay mặt mọi người xin lỗi con vì đã tự tiện quyết định đưa con đi nhà trẻ mà không hỏi qua ý kiến con.”
Cô đứng ở cửa này, dùng giọng nói dịu dàng nhất dỗ dành đứa nhỏ bên trong. Giống như trước kia cô dỗ dành hai đứa con khác của cô.
Nhưng điều khiến cho Ôn Hủ Hủ đau lòng là cho dù cô có nói gì thì bên trong vẫn không có động tĩnh. Đáp lại cô chỉ có tiếng ‘bang bang’ vang lên.
Hoắc Tư Tước đứng bên cạnh, cười lạnh một tiếng: "Đây là cách mà cô nói?”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ coi như không nghe thấy lời mỉa mai của hắn. Cô tiếp tục nói chuyện với đứa nhỏ trong phòng: "Dận Dận, chúng ta đã rút lại quyết định rồi. Nếu Dận Dận không muốn đi, chúng ta sẽ không đi, sau này mỗi ngày dì tới đây chơi với con được không?"
"Giống như ngày hôm qua, chúng ta có thể đi thật nhiều thật nhiều chỗ để chơi. Đi đến những chỗ mà trước đây con chưa từng đến có núi cao, có biển rộng, còn có nhiều cảnh đẹp khác nữa, được không?"
Trán Hoắc Tư Tước lại giật giật.
Người phụ nữ này có bị bệnh không?
Hắn nói rút lại quyết định không đi nhà trẻ từ lúc nào?
Hơn nữa, đây không phải là nhà trẻ mà cô năn nỉ hắn cho Hoắc Dận đi sao? Vậy giờ cô đang làm gì? Còn nói núi cao, biển rộng, gì gì đó nữa, hắn tưởng cô lên cơn động kinh!
Nhưng sự thật là, sau những lời Ôn Hủ Hủ nói thì những tiếng động trong phòng lúc nãy từ từ từ nhỏ xuống rồi ngừng lại.
Không lâu sau đó, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng bước chân thật nhỏ đi tới. "Răng rắc" một tiếng, cánh cửa bị đóng chặt này cuối cùng cũng mở ra.
“Dì nói thật sao?”
“Tất nhiên là thật rồi, dì nói có nói dối con khi nào chưa? Dì sẽ cùng con đi đến mọi nơi. Con đi đâu dì cũng sẽ ở bên con. Giống như tối hôm qua khi dì cùng ba con đưa ra quyết định này. Thì dì cũng nghĩ đến nếu Dận Dận thật sự sợ nhà trẻ vậy dì sẽ đi cùng con, một khắc cũng không rời khỏi con!"
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống, kéo đứa con trai lớn của cô ôm vào lòng.
Cô dịu dàng nhìn cậu, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu lấm tấm những hạt mồ hôi vì vừa rồi ở bên trong đập đồ, liền giơ tay áo nhẹ nhàng lau cho cậu.
Hoắc Tư Tước nghẹn ngào.
Dừng trước khuyên sau?
Người phụ nữ này xem ra cũng có chút thông minh?
Hoắc Dận có chút choáng váng, không ngờ sau khi cậu mở cửa đi ra mà mẹ còn nhắc tới nhà trẻ. Có điều rất nhanh, khi cậu nghe được câu dù cậu đi đâu cô cũng sẽ ở bên cạnh cậu, ngay cả nhà trẻ.
Trong đôi mắt nhỏ xinh đẹp vốn đang phản kháng thì giờ đã không còn biểu cảm chống cự nữa.
Chương 72: Điều tra tất cả về cô!
Cuối cùng Hoắc Dận cũng đồng ý đi nhà trẻ.
Ôn Hủ Hủ mừng rỡ, lập tức giúp cậu thu dọn cặp sách chỉnh lại quần áo làm cho cậu càng đẹp trai khí phách. Hai mẹ con tay trong tay ra cửa sau đó ngồi xe để đi.
Lâm Tử Dương lúc này cũng tới đón tổng giám đốc, thấy một màn như vậy anh ta nhìn thoáng qua vị BOSS đại nhân cũng đang cao quý và quyến rũ vừa bước ra.
“Tổng giám đốc, ngài thật sự yên tâm để cô ấy đưa tiểu thiếu gia đi nhà trẻ sao?”
“Có vấn đề gì sao?”
"Không có không có, chỉ là có chút không thể tin được mà thôi. Vấn đề của tiểu thiếu gia ngay cả tổng giám đốc cũng không giải quyết được mà cô Ôn lại có thể làm được sao?"
Lâm Tử Dương vội vàng lắc đầu tỏ vẻ mình không phải có ý đó, anh ta chỉ là đang hoài nghi năng lực của người phụ nữ kia.
Rõ ràng là vị tổng giám đốc này trước kia rất coi thường người phụ nữ đó. Lúc này tự nhiên không có cảm xúc gì, bước đi của hắn còn thoải mái, thần thái bình tĩnh. Sau khi đến bên cạnh xe còn trực tiếp kéo cửa đi vào.
Lâm Tử Dương: "......”
Ặc, quên đi, anh ta cũng không hỏi nữa.
Lâm Tử Dương cũng nhanh chóng đi tới bước vào trong xe.
Nhưng khi Lâm Tử Dương chuẩn bị khởi động xe đến công ty, người đàn ông ngồi phía sau đang lật tài liệu trong tay bỗng nhiên nói: "Cậu đi điều tra tình hình năm năm nay Ôn Hủ Hủ ở nước ngoài.”
“Hả?" Lâm Tử Dương nhìn về phía kính chiếu hậu: " Ý của tổng giám đốc là...?”
“Tôi muốn biết toàn bộ chuyện của cô ta, bao gồm cả chuyện cô ta ở trong nước!”
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm văn kiện trong tay, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy không thể nhìn ra nội tâm thật của hắn. Nhưng giọng nói lạnh lùng của hắn có thể nghe ra lời này của hắn không giống như là đang nói đùa.
Năm năm, rốt cục hắn cũng nhớ tới việc muốn điều tra người vợ trước này.
Không đúng, bọn họ còn chưa ly hôn, hắn là "góa vợ". Cho nên điều tra hẳn là "người vợ đã mất" của hắn.
Lâm Tử Dương "Chậc" một tiếng thở dài, khởi động xe...
——
Lần đầu tiên Ôn Hủ Hủ là nhìn thấy nhà trẻ xa hoa sang trọng như vậy.
Trời ạ, đây thật sự là nhà trẻ sao? Chẳng lẽ không phải là trường cao đẳng nào đó sao? Nhìn tòa nhà dạy học khang trang và xinh đẹp này, còn có bãi đất trống rộng đến mức hoàn toàn có thể so sánh với công viên.
Thật sự, nếu không phải nhìn thấy củ cải nhỏ ở cổng trường, cô có thể cho rằng mình đã đến một trường đại học xa hoa hạng nhất nào đó.
Nhà trẻ của Mặc Mặc và Nhược Nhược so với ngôi trường này quá thật rất đơn giản và quá thô sơ.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy hơi chạnh lòng.
“Dì làm sao vậy?”
“...... Không có việc gì, dì cảm thấy thấy nhà trẻ của con quá đẹp. Đi, dì dẫn con đến chỗ cô giáo.”
Ôn Hủ Hủ vội thu lại cảm xúc của mình, tay dắt Hoắc Dận đi qua cổng trường.
“Ồ? Đây không phải Hoắc Dận sao? Hôm nay em đến trường sao?”
Thấy Hoắc Dận, cô giáo phụ trách đón trẻ ở cổng trường lộ ra vẻ mặt rất kinh ngạc.
Hoắc Dận nhìn thấy theo phản xạ có điều kiện, lập tức rụt người về phía mẹ.
Ôn Hủ Hủ vội vàng ôm lấy cậu.
“Đúng vậy, khoảng thời gian trước Dận Dận nhà chúng tôi không được khỏe, cho nên không tới. Giờ đã đỡ hơn rồi nên con sẽ quay trở lại lớp học.”
“A, không khỏe sao? Tôi còn tưởng rằng cậu bé sẽ không tới nữa chứ.”
Thật không ngờ, cô giáo này nhìn Hoắc Dận đang trốn phía sau lộ ra vẻ không quá tin những lời Ôn Hủ Hủ nói.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Quên đi, không so đo với bọn họ.
Ôn Hủ Hủ nắm tay con trai: "Thật ngại quá, tôi có thể đưa con tôi vào không? Sức khỏe con tôi không tốt lắm, tôi muốn dặn dò cô giáo của con một chút.”
“Vậy sao được? Đây là lần đầu tiên cô đến nhà trẻ quốc tế sao? Cô không hiểu quy định ở đây à?”
“Không phải......”
"Vị phụ huynh này, nhà trẻ quốc tế này của chúng tôi có đội ngũ giáo viên theo tiêu chuẩn quốc tế. Trong thành phố này có rất nhiều người muốn gửi con họ đến đây. Nếu cô nghi ngờ chúng tôi không thể chăm sóc tốt cho con cô, cô có thể đưa con về nhà!"
Cô giáo này lại có thái độ cứng rắn đến mức Ôn Hủ Hủ hoặc là để Hoắc Dận tự mình đi vào, hoặc là đưa cậu về nhà!
Đây là nhà trẻ gì vậy?
Thái độ đều kiêu ngạo như vậy sao?
Ôn Hủ Hủ không có cách nào, chỉ có thể để cho Hoắc Dận một mình đi vào.
Nhưng cô không biết rằng trường nhà trẻ trước mặt cô ấy thực sự rất tuyệt mật. Những đứa trẻ đến học ở đây đều được nhà trẻ căn cứ chọn lựa theo gia thế bối cảnh gia đình. Nếu muốn học ở nhà trẻ này thì phải đạt đến cấp độ nhất định. Cấp độ mà không một ai biết danh tính của họ.
Cho nên khi đến báo danh cho Hoắc Dận, Hoắc Tư Tước không cho người ta tiết lộ thân phận thật sự của cậu bé. Vì thế Hoắc Dận ở đây thật sự không được hoan nghênh.
Chương 73: Dận Dận bị bắt nạt ở nhà trẻ
Ôn Hủ Hủ cũng chỉ có thể nhìn đứa nhỏ một mình đi vào.
Nhưng mà khi Hoắc Dận đi vào, cô còn an ủi cậu một câu: "Dận Dận, con yên tâm, dì ở bên ngoài chờ con không đi đâu cả. Buổi trưa con tan học, chúng ta cùng đi ăn cơm, được không?"
“...... Được.”
Hoắc Dận ban đầu vốn rất phản đối, cuối cùng vẫn phải đồng ý.
Có thể là vì thời gian rất ngắn, cũng có thể là mẹ nói sẽ ở bên ngoài đợi cậu. Điều này làm cho cậu an tâm hơn một chút.
Ôn Hủ Hủ rời đi.
Hoắc Dận cũng theo cô giáo đi vào phòng học mà cậu đã lâu không tới.
“Hả? Tên ngốc này lại tới nữa à?”
“Đúng vậy đúng vậy, sao cậu ta còn tới? Cậu ta không phải được người nhà đón đi chữa bệnh sao?”
“Ha ha ha......”
Những bạn nhỏ trong phòng học, vừa nhìn thấy Hoắc Dận xuất hiện, lập tức cười nhạo.
Hoắc Dận nghe thấy, khuôn mặt nhỏ của cậu tái nhợt, xoay người muốn rời đi.
“Hoắc Dận, con đi đâu vậy? Con lại không nghe lời phải không?" cô giáo dẫn cậu vào lập tức bắt cậu lại.
Hoắc Dận được đưa về phòng học.
Một đứa nhỏ bị tự kỷ thực sự cần được quan tâm đặc biệt, nếu được an ủi thì sau này sẽ ổn thôi. Tuy nhiên, rõ ràng cô giáo này không tốt bằng như lời cô giáo nói ở cổng.
"Con ngồi đây cho cô, đọc kỹ cuốn sách này đừng có chạy lung tung, biết không?"
Cô giáo tùy tiện lấy ra một quyển sách trên kệ, đặt lên bàn học nhỏ của Hoắc Dận. Để cho cậu đọc thuộc.
Sau đó, cô ta dẫn các bạn nhỏ khác đi chơi.
Đọc cả quyển?
chỉ số IQ ủaHoắc Dận cao nên hoàn toàn không bận tâm đến những thứ trẻ con này.
Hoắc Dận lấy từ trong cặp sách ra một chiếc Transformers. Vừa chơi, vừa đếm vòng tròn của hai cây kim dài trên vách tường. Chờ đến giờ mẹ vào đón cậu về.
Không biết từ lúc nào, lại có mấy đứa nhỏ len lén chạy vào.
"Các cậu xem, cậu ta lại đang nhìn chằm chằm đồng hồ rồi. Cô giáo bảo cậu ta đọc sách cũng không đọc. Cậu ta là kẻ ngốc sao?"
“Cậu ta vốn là vậy, cậu xem cậu ta có điểm nào giống một đứa trẻ bình thường không?"
“Này, đồ ngốc!”
Mấy đứa nhỏ đi vào, tiến đến trước mặt Hoắc Dận liền châm biếm.
Đặc biệt là một đứa nhỏ mập mạp, sau khi thấy Hoắc Dận bị bọn họ chế nhạo vẫn không có phản ứng, đứa nhỏ đó lại đi thẳng tới trước mặt cậu.
“Tên ngốc này sao cậu ta không nói lời nào? Nhìn xem trong tay cậu ta chơi cái gì?”
Đứa nhỏ nhìn thấy Transformers trong tay Hoắc Dận, lập tức không nói hai lời liền tới cướp.
Hoắc Dận cuối cùng cũng không thể ngồi yên nữa. Tính cách cậu rất khó chịu nhất là đối với đồ đạc cá nhân của mình. Nếu không được cậu cho phép, người khác không thể chạm vào.
Hoắc Dận dùng sức giãy dụa, không cho đứa nhỏ mập kia lấy Transformers của mình.
Thế nhưng, đứa nhỏ mập thấy Hoắc Dận không cho liền nổi giận: "Tên ngốc này lại dám không đưa cho tôi, các cậu mau lên đè cậu ta lại cho tôi, cướp nó về.”
Sau đó mấy đứa nhỏ này lập tức xông lên, đè Hoắc Dận lên bàn học.
Hoắc Dận vốn sức khỏe không tốt chỉ chốc lát cậu đã không còn sức kháng cự, chỉ có thể trơ mắt nhìn đồ của mình bị cướp đi.
“Trả lại cho tôi!”
"Ơ, tên ngốc này còn biết nói chuyện. Được, sẽ trả lại cho cậu, nếu cậu đi vào trong phòng nhỏ kia quỳ xuống. Quỳ đến khi tôi hài lòng mới thôi, lúc đó tôi sẽ trả lại đồ cho cậu!"
Đứa nhỏ mập đó chỉ tay vào căn phòng sách, và bảo Hoắc Dận đi vào quỳ ở trong đó.
Cho nên có thể nói, có một số đứa nhỏ khi còn bé thực sự không hồn nhiên như người lớn vẫn hay nghĩ. Môi trường trưởng thành cũng như tính cách của chúng đều được định sẵn là trời sinh ra ác quỷ.
Hoắc Dận bị kéo tới căn phòng nhỏ kia, mặc cho cậu có ra sức giãy dụa cũng vô dụng. Những đứa nhỏ còn lại dưới sự chỉ huy của đứa nhỏ mập kia ra sức kéo cậu vào đó.
Sau đó, còn khóa cửa ở bên ngoài.
Mà tất cả những việc này, giáo viên thường không thấy hoặc nếu như thấy cũng xem như không có gì xảy ra.
——
Ôn Hủ Hủ không biết chuyện xảy ra trong nhà trẻ.
Lúc này cô đang ở trong xe tìm kiếm qua điện thoại di động. Đợi sau khi tan học sẽ dẫn con trai lớn đi đâu ăn cơm?
Cô đang tập trung tìm kiếm thông tin thì cô như vừa thấy thứ gì đó thoáng qua ngoài cửa sổ xe của cô.
Hả?
Cái gì vậy? Mèo hoang sao?
Cô nhảy dựng lên, nhanh chóng ngừng xem điện thoại di động, thò đầu ra ngoài.
Nhưng tốc độ của cô quá chậm. Chờ cho đến khi cô đi ra ngoài vật kia đã không thấy đâu. Chỉ có xa xa chỗ cổng nhà trẻ, đột nhiên có thêm một người bạn nhỏ.
“Chú, cháu muộn rồi, mau mở cửa cho cháu.”
“Sao trễ thế? Phải sớm một chút nhé!”
Bảo vệ cổng trường không hề hoài nghi. Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa nhỏ đang quét mặt nhận diện, cổng gác hiện một cái tên "Hoắc Dận".
Bảo vệ mắng vài câu rồi mở cửa ra.
“Hoắc Dận? Sao con lại chạy tới đây? Không phải bảo con ngồi đọc sách trong phòng học sao?”
Chương 74: Ai dám bắt nạt anh trai tôi!!
Còn chưa tới phòng học, thì phía đối diện đi tới một cô giáo. Cô ta nhìn thấy ‘Hoắc Dận’ không nghe lời ở trong phòng đọc sách nên sắc mặt có chút không vui.
Hoắc Dận nghe thấy, lập tức cười híp mắt nhìn về phía cô giáo: "Vâng cô, con vừa đi toilet về. Quên mất phòng học của chúng ta ở đâu rồi, cô có thể nói cho con biết không?"
Cô giáo lập tức sững người.
Hoắc Dận này sao đột nhiên lại nói nhiều như vậy?
Còn nữa, cậu đang cười với cô giáo. Trước đây cậu chưa bao giờ cười. Tuy tuổi còn nhỏ nhưng khuôn mặt cả ngày lạnh lẽo.
Cô giáo ngơ ngác, cả người chưa kịp phản ứng thì ngón tay của cô ta đã chỉ về hướng phòng học.
Cậu mỉm cười với cô giáo rồi vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, đi qua.
Vài phút sau, lớp trẻ 2.
Cậu mới vừa bước vào đã thấy trong phòng học trống rỗng không một bóng người, đôi mắt lưỡi liềm đã hoàn toàn nguội lạnh. Sau đó quét một vòng quanh phòng, ánh mắt cậu rơi chỗ bàn học nhỏ sách vở vương vãi khắp nơi trên mặt đất.
“Hoắc Dận?”
Cậu lập tức xông vào, chạy về phía cái bàn học nhỏ.
Quả nhiên là của Hoắc Dận, trong đống sách nhặt lên tên trên đó đều là tên của Hoắc Dận. Hơn nữa, Cậu còn nhìn thấy trên mặt đất có một cánh tay nhỏ vô cùng quen thuộc của Transformers bị tháo xuống.
Lũ khốn này dám ức hiếp anh trai cậu!
Hoắc Dận... không đúng, phải nói là Mặc Bảo. Cậu phẫn nộ quét mắt tìm kiếm một lần nữa rồi giơ bàn tay nhỏ lên bấm số điện thoại ở đồng hồ đeo tay.
Vài giây sau, trong căn phòng sách bị khóa kia truyền đến tiếng chuông đồng hồ điện thoại.
“Hoắc Dận…”
Vừa nghe thấy tiếng chuông, Mặc Bảo nhanh chóng chạy tới. Tới nơi cậu thấy cánh cửa vẫn bị khóa. Cậu không kiềm được cơn giận rút ổ khóa kia ném nó đi, một cước đá văng cửa.
“Hoắc Dận, cậu không sao chứ? Tôi tới đây!”
“……”
Lúc này Hoắc Dận đang ngồi cuộn tròn ở bên trong. Những đứa nhỏ như cậu, bình thường cực kỳ thiếu cảm giác an toàn. Cho nên, sau khi cậu bị nhốt trong phòng liền núp ở một góc, ôm chặt đầu gối của mình.
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy.
“Hoắc Dận? Cậu đừng sợ, tôi tới đây, tôi tới cứu cậu.”
Mặc Bảo nhìn thấy cảnh này trong lòng càng thêm khó chịu. Cậu ngồi xổm xuống trước mặt người anh trai sinh đôi này. Cất lửa giận vào trong lồng ngực, vươn tay nhỏ vỗ vỗ bả vai của Hoắc Dận mà an ủi.
Hoắc Dận dừng một chút, cậu từ từ tỉnh lại.
“Mặc Mặc, cậu rốt cục cũng đã tới......”
Hoắc Dận nghẹn ngào một tiếng, từ trên mặt đất đứng lên nhào tới người Mặc Bảo sau đó ôm chặt lấy người em trai này. Cậu gần như dùng toàn lực siết chặc Mặc Bảo đến thở không nổi.
Hóa ra khi Hoắc Dận bị nhốt ở đây, đúng lúc tín hiệu theo dõi trên người mẹ của Mặc Bảo cũng ở đây.
Sau khi Mặc Bảo nhìn thấy nơi này là nhà trẻ. Đoán được hôm nay mẹ đưa Hoắc Dận đến nhà trẻ, liền cầm lấy đồng hồ điện thoại gọi điện thoại cho cậu, muốn đi tìm Hoắc Dận để hỏi tình hình hiện tại.
Thật không ngờ, lại để cho cậu gặp phải chuyện này.
Anh trai của Ôn Kỳ Mặc này mà cũng dám bắt nạt? Bọn họ quả thực là chán sống rồi!
Mặc Bảo cảm giác được người anh trai đang ôm mình run rẩy sợ hãi. Cậu tức giận đến mức khói bốc.
“Đi, dẫn tôi đi tìm bọn họ, tôi báo thù cho cậu!”
“Hả?”
Hoắc Dận lúc này đã có chút dịu đi, đột nhiên nghe thấy hai chữ báo thù cậu liền buông bàn tay nhỏ bé ra, đôi mắt sợ hãi mở to nhìn về phía người em trai này.
“Trả thù?”
Thế nhưng, vốn tính cách của Mặc Bảo không để bất cứ một ai bắt nạt người nhà cậậu. Cậu cũng không định giải thích với Hoắc Dận. Nhưng khi nhìn thấy thái độ còn do dự của Hoắc Dận, từ trên người cậu lấy ra một cái khẩu trang nhỏ đeo lên cho anh trai, kéo anh trai đi ra ngoài.
——
Phía sau nhà trẻ là một vườn hoa.
Đứa nhỏ mập đang chơi Transformers vừa cướp của Hoắc Dận.
Những đứa nhỏ kinh ngạc phát hiện Transformers này không giống với những cái khác mà bọn chúng từng chơi. Cái này quả thật giống như đúc trong phim hoạt hình.
Tên ngốc đó làm sao có thể có đồ tốt như vậy?
Đứa nhỏ mập vui mừng chuẩn bị chiếm làm của riêng.
Nhưng đúng lúc này, một giọng nói trẻ con lạnh lùng dội xuống đầu đứa nhỏ mập: "Đem đồ chơi đó đưa ra đâyđây!"
Đứa nhỏ mập lập tức ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện không biết từ lúc nào ở sau lưng của mình có một cậu bé khác đã đứng ở đó.
“Hoắc Dận? Sao cậu lại đi ra? Ai cho cậu đi ra? Ai cho cậu lá gan này?!
Đứa nhỏ mập nhận ra cậu bé này. Cậu ta không những không sợ hãi, ngược lại lập tức rống lên. Định gọi những đứa nhỏ khác lên đánh Mặc Bảo.
Đánh cậu?
Mặc Bảo lạnh lùng cười, lười nói nhảm với đứa nhỏ mập này. Trực tiếp từ trên nhảy xuống, cậu nhào tới trước mặt đứa nhỏ mập, bàn tay nhỏ cào một cái. Trong nháy mắt, Đứa nhỏ mập không kịp nhận ra là chuyện gì xảy ra, Transformers trong tay liền không còn.
“……”
Đứa nhỏ mập sợ ngây người!
Chương 75: Hoắc Tổng, vợ ngài dẫn con ngài đi đánh nhau với người ta!
Đứa nhỏ mập này chưa từng nghĩ tới, bình thường tên ngốc này mặc cho bọn chúng bắt nạt cũng không phản kháng. Lúc này lại lợi hại như vậy, vừa ra tay liền đem đồ cướp đi.
“Đánh cậu ta! Đánh cậu ta cho tôi! Đánh thật mạnh vào!”
Đứa nhỏ mập nổi giận, nắm chặt nắm đấm, cả người rống to.
Thoáng chốc, Mặc Bảo đứng ở trước mặt đứa nhỏ mập đó, chỉ nhìn thấy những những đứa nhỏ khác cùng đứa nhỏ mập đang chơi đùa, đều nhào về phía cậu!
Đánh nhau?
Cậu thật sự không sợ, đã bao lâu rồi cậu không đánh nhau. Lúc ở nhà trẻ nước ngoài, mỗi ngày học Taekwondo, cậu luôn đánh gục cả lớp.
Mặc Bảo xắn tay áo của mình lên, gần như không tốn chút sức nào đá một cước về cậu bé thứ nhất xông lên về phía cậu.
Đứa nhỏ mập nhìn sửng sốt.
Kể cả Hoắc Dận lúc này đang đeo khẩu trang và nấp sau chậu hoa thấy được cảnh này, cũng trợn tròn mắt kinh ngạc!
Mặc Mặc cậu...... sao lại lợi hại như vậy?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Dận lộ ra vẻ thán phục.
Nhìn thấy người thứ nhất cứ như vậy bị đá ngã xuống đất, đứa nhỏ mập có chút luống cuống. Vì giờ là tới lược đứa nhỏ mập đó, nó cũng nhào tới, quơ nắm đấm của mình gia nhập trận chiến đấu này.
“Hoắc Dận, tôi đánh chết cậu!" Đứa nhỏ mập giận không kìm được gầm lên.
Mặc Bảo thấy được, liền đưa tay móc một cái về phía trước đem đứa nhỏ bên cạnh đánh úp. Giây tiếp theo, đứa nhỏ mập vừavừa này xông tới, cậu từ mặt đất nhảy dựng lên, cái chân nhỏ kia liền nặng nề đá vào trên mặt của đứa nhỏ mập đó!
Thoáng chốc, trên bãi cỏ này chỉ nghe được "A - -" một tiếng kêu thảm thiết. Đứa nhỏ mập nặng nề ngã xuống đất.
Đánh ai?
Quả nhiên không biết lượng sức!
Mặc Bảo nhìn những đứa nhỏ khác trong mắt lộ vẻ sợ hãi lui sang một bên, cậu cười lạnh một tiếng, giơ tay hướng Hoa Cơ Hậu vẫy vẫy tay: "Lại đây!"
Hoắc Dận: "......”
Sau một lúc, Hoắc Dận đang đeo khẩu trang chậm chạp đi ra.
“Cậu ta vừa rồi bắt nạt cậu như thế nào?”
“?”
“Có phải cái tay này không? Cậu ta véo cậu, còn cướp đồ của cậu phải không? Đánh cậu ta! Đánh tới khi cậu ta nhớ kỹ cậu mới thôi!”
Mặc Bảo hung hăng trừng mắt nhìn đứa nhỏ mập bị cậu đánh gục trên mặt đất. Cậu dạy người anh trai này: “Ai bắt nạt mình thì phải trả lại, đánh đau vào cho tới tên đó nhớ kỹ mình mới thôi!”
Đó là tất cả những gì mẹ cậu dạy!
Hoắc Dận sững sờ một lúc.
Bởi vì ba không có dạy cậu cách dã man như vậy. Hầu như Hoắc Tư Tước dạy cậu giải quyết vấn đề không đổ máu. Hắn nói, đó mới chính là bản lĩnh.
Vì thế tới hiện tại Hoắc Dận chưa một lần đánh ai.
Dưới sự xúi giục của em trai, vị Hoắc tiểu thiếu gia này vươn ra nắm đấm nhỏ, hung hăng cho đứa nhỏ mập này một đấm!
——
Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng tìm được chỗ tốt, là một nhà hàng Nhật Bản. Cô quyết định chờ sau khi tan học, liền dẫn Hoắc Dận đi ăn.
Thế nhưng, cô vừa mới đặt bàn xong liền nhìn thấy cửa nhà trẻ bỗng nhiên chạy tới một chiếc xe màu đen. Xe kia đến, kéo kẹt một tiếng, người bên trong liền vội vàng vàng vàng đi vào nhà trẻ.
Có chuyện gì vậy?
Làm sao họ có thể vào nhà trẻ vào giờ này?
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy có chút kinh ngạc. Vì vừa lúc nãy cô cũng đang lo lắng cho con nên muốn đi vào thì không cho vào. Nhưng chiếc xe vừa tới đó lại có thể tiến vào bên trong.
"Xin chào, xin hỏi một chút, vừa rồi người kia tại sao có thể đi vào bên trong?"
“Vì bên trong có mấy đứa nhỏ đang đánh nhau. Con của cô ta bị người ta đánh, xương mũi đều gãy, tay cũng gãy. Cô nói có thể đi vào hay không?"
Bảo vệ rất tức giận nói với cô.
Chúa ơi!
Bây giờ mà còn có bạo lực ở nhà trẻ sao? Còn đánh gãy sống mũi, tay cũng bẻ gãy, điều này thật đáng sợ. Dận Dận của cô phải làm sao bây giờ? Cậu vẫn ổn chứ?
Ôn Hủ Hủ nghe thấy mặt trắng bệch, nhớ tới con trai còn ở bên trong cô vội vàng khẩn cầu: "Vậy tôi có thể vào xem không? Con nhà tôi cũng ở bên trong, nó là Hoắc Dận lớp 2.”
“Cái gì? Con của cô chính là Hoắc Dận?! Vậy cô còn đứng đây làm gì? Đứa nhỏ đánh người kia chính là con của cô!!”
Thật không ngờ, Ôn Hủ Hủ vừa mới nói ra tên con trai, bảo vệ này lại lập tức hướng về phía cô gào thét, nói đứa nhỏ đánh người kia chính là Hoắc Dận!
Hoắc Dận còn có thể đánh người sao?
Ôn Hủ Hủ lại một lần nữa bàng hoàng.
Đang hoàn toàn mơ hồ không hiểu chuyện gì thì lúc này, trong cửa lớn bỗng nhiên có tranh cãi kịch liệt cùng tiếng khóc của đứa nhỏ truyền tới. Ôn Hủ Hủ lập tức quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là người vừa rồi từ trong xe đi xuống. Đó là một người phụ nữ trung niên, mặc áo khoác lông chồn màu đen.
Mà lúc này, cô ta chỉ đạo những người đi cùng vào đem hai đứa nhỏ ra!
Một là được người ta cõng trên lưng.
Đứa còn lại thì giống như đại bàng bắt gà, đứa nhỏ bị nắm lấy tay không ngừng giãy dụa.
Dận Dận?
Đó không phải là Hoắc Dận của cô sao?
Ôn Hủ Hủ thoáng chốc trợn tròn mắt, lửa giận từ trong lồng ngực phun ra. Cô không còn quan tâm đến bất kì chuyện gì nữa, cô vội đđá văng cánh cửa lao vào bên trong.
“Cô làm gì? Cô muốn bắt con tôi đi đâu? Cô buông ra cho tôi!”
Bình luận facebook