-
Chương 76-80
Chương 76: Ác ý
Chương 76: Ác ý
Ôn Hủ Hủ không kìm được tức giận xông tới trước mặt người phụ nữ. Không nói hai lời hung hăng đẩy cô ta một cái đoạt lấy đứa nhỏ từ trong tay cô ta.
Cô lúc này như một con hổ trắng bảo vệ con của mình
Người phụ nữ kia sợ ngây người, cô ta không kịp phản ứng.
Ngược lại Hoắc Dận, sau khi cậu nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng tới. Lập tức một đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cô, áp sát cơ thể nhỏ bé của mình vào người mẹ.
Ôn Hủ Hủ ôm cậu: "Dận Dận, con không sao chứ? Con thế nào? Cô ta có làm con bị thương không?”
Ôn Hủ Hủ sốt sắng, chỉ sợ cậu bị người phụ nữ trung niên này cho làm bị thương. Cô cúi đầu cẩn thận xem xét, ngay cả bên trong quần áo cũng không tha.
Hoắc Dận không nói gì.
Ngược lại, người phụ nữ trung niên kia sau đó cũng tỉnh táo lại. Cô ta liền nhảy dựng lên chỉ vào Ôn Hủ Hủ mà chửi ầm lên.
“Tôi làm con cô bị thương? Cô dạy con cô như thế nào? Sao không hỏi nó hại ai?”
“Con tôi làm hại ai? Nó còn là một đứa nhỏ như vậy làm sao hại ai chứ?
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không tin điều này.
Người phụ nữ đó nghe được, càng nhảy dựng lên: "Cô hỏi nó xem, nó đánh con tôi gãy cả xương mũi, còn giẫm trật khớp tay nữa. Giờ cô nói cho tôi biết, nó còn nhỏ như vậy mà đã biết đánh người, lớn lên hại người thì làm sao?"
“……”
Ôn Hủ Hủ sửng sốt!
Dận Dận đánh gãy sống mũi con trai cô ta? Còn giẫm trật khớp tay?
Cô ta nói thật sao?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy điều này càng vô lý hơn.
Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian, người phụ nữ kia mang đứa con trai bị bầm tím sưng tấy của mình đến trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cái này, thật đúng là......
“Dận Dận, cái này... thật sự là con đánh sao?" Ôn Hủ Hủ có chút chột dạ.
Thật ra cô vẫn không tin lắm, bởi vì Hoắc Dận thoạt nhìn gầy yếu như vậy hoàn toàn không giống như đứa nhỏ có thể đánh ngã người khác.
Hơn nữa, theo hiểu biết của cô về Hoắc Tư Tước, hắn sẽ không dạy con trai mình đánh người.
Nhưng điều khiến cô há hốc mồm chính là đứa nhỏ này ở trong lòng cô gật đầu: "Ừ.”
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!
“Thấy chưa? Chính nó cũng thừa nhận, cô bây giờ còn có cái gì để nói không?
Người phụ nữ trung niên thấy Hoắc Dận chính miệng thừa nhận, cũng lập tức ép hỏi.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể dịu xuống. Sau khi nhìn thoáng qua đứa nhỏ trên mặt đất, cô chủ động xin lỗi: "Xin lỗi vị phụ huynh này, bây giờ tôi còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không bằng, chúng ta đưa đứa nhỏ đi bệnh viện trước?"
“Đi bệnh viện? Cô cho rằng đi bệnh viện sẽ không sao sao?”
"Không phải, tôi không phải có ý này. Tôi nói hiện tại trước hết là cho con cô đi trị thương là quan trọng nhất. Con nít chơi đùa với nhau không thể tránh được. Chúng ta chờ con trai cô ổn định sẽ hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
“Yên tâm! Nếu thật sự là con nhà tôi ác ý làm con cô bị thương. Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích. Còn nữa, tiền thuốc men của con trai cô, tôi cũng nhất định sẽ gánh vác, sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Ôn Hủ Hủ chân thành bày tỏ cách xử lý của mình.
Đây đúng là cách xử lý hợp lý nhất hiện nay. Cô không thiên vị con mình, nếu quả thật Hoắc Dận ác ý làm bị thương người, cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng hiện tại mấu chốt là cứu đứa nhỏ quan trọng hơn.
Nhưng người phụ nữ trung niên này hoàn toàn không nghe.
“Tại sao tôi phải nghe lời cô? Hiện tại con của cô đã thừa nhận. Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn đưa con cô cho tôi dạy dỗ lại. Nếu không, cũng đừng trách tôi không khách sáo!"
Nói rồi cô ta vẫy tay ra hiệu.
Lập tức, hai người mặc đồ đen theo phía sau cô ta đi tới.
Ôn Hủ Hủ nhất thời biến sắc!
Đây rốt cuộc là người nào? Giữa ban ngày ban mặt lại còn dám dùng tư hình? Không còn pháp luật sao?
Ôn Hủ Hủ lập tức ôm đứa nhỏ lui về phía sau vài bước: "Các ngươi muốn làm gì? Đừng có xằng bậy.”
“Xằng bậy?”
Người phụ nữ trung niên cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là làm xằng bậy, cô có thể làm gì tôi?"
Sau đó, cô ta trực tiếp nhào tới Ôn Hủ Hủ!Chương 77: Ba, có người đánh vợ của ba!
Ôn Hủ Hủ quá sợ hãi.
Nơi này quá nhiều nguy hiểm, cô dùng sức ôm con bỏ chạy.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là phụ nữ, lại còn đang ôm Hoắc Dận cho nên làm sao chạy thoát được người phụ nữ trung niên cùng hai tên đàn ông mặc đồ đen kia!
“Ưm…”
Ôn Hủ bị người phụ nữ kia túm lấy tóc, cô chỉ cảm thấy da đầu đau nhức. Cả người cô không nhúc nhích được.
“Chát - - " Một cái tát vang dội!
Ôn Hủ Hủ không hề phòng bị, cô bị người ta đánh loạng choạng vài bước, thiếu chút nữa hai mẹ con đã ngã trên mặt đất.
“Mẹ!!!”
Hoắc Dận nhìn thấy mẹ bất chấp nguy hiểm, cậu lập tức nhìn khuôn mặt sưng đỏ của mẹ hét lên một tiếng.
Lỗ tai Ôn Hủ Hủ đều "ong ong", hoàn toàn không nghe rõ con trai đang gọi gì.
Thế nhưng, đôi tay kia vẫn luôn ôm chặt lấy Hoắc Dận.
Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy, lập tức nở nụ cười dữ tợn. Chỉ huy hai thuộc hạ của mình đi tới.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này đứa nhỏ đang được mẹ ôm trong lòng, bỗng nhiên hung hăng quay đầu lại.
“Các người sẽ phải hối hận!”
Đó là một cái nhìn khá đáng sợ!
Cậu chỉ có năm tuổi, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống ba cậu. Nhìn chằm chằm mấy người này lộ ra vẻ hung ác nham hiểm dọa người!
Hai tên thuộc hạ lập tức dừng bước.
Sau lưng cảm thấy ớn lạnh.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng, cậu chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.
Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên vẫn chưa nhận ra điều gì đó không ổn. Cô ta vẫn muốn xông tới giết chết đôi mẹ con này.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng mẹ, ấn đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình: "Ba, có người đánh vợ và con trai của ba, ba mau tới đây?"
——
Lúc Hoắc Tư Tước đang họp ở công ty thì nhận được cuộc điện thoại của con trai.
Điếu thuốc hắn đang cầm trên tay, thiếu chút nữa làm mình bị bỏng.
“Con nói cái gì? Ai đánh con?”
“Người đáng ghét!”
Giọng nói trẻ con trong điện thoại hung ác và lạnh lùng hơn bao giờ hết!
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cầm điện thoại đi ra ngoài. Cả người hắn trong nháy mắt bị bao phủ một luồng khí lạnh đáng sợ.
Hoắc Dận chưa từng gọi điện thoại cho hắn.
Cũng chưa từng có dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn. Hoắc Dận chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, cho dù có tức giận cùng không thấy sát khí trên người cậu.
Nhưng vừa rồi, hắn cảm giác được.
Cho nên, thật sự đã có người dám động đến con trai của Hoắc Tư Tước sao?
Còn mẹ của con trai hắn?
Hoắc Tư Tước triệu tập tất cả vệ sĩ của Hoắc thị. Chỉ trong vài phút, hơn mười chiếc xe được điều động đến nhà trẻ.
Các lãnh đạo cấp cao của công ty đang họp nhìn thấy, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm!
Thật đáng sợ, rốt cuộc là ai không sợ chết như vậy, lại dám chọc vào Diêm La Vương của bọn họ? Còn để cho hắn tung ra một đội hình như vậy?
Mà lúc này, Cố Hạ cũng biết chuyện này.
Vì người đưa đón Hoắc Dận là Cố Hạ, nên nhà trẻ có đăng ký phương thức liên lạc là của cô ta. Cho nên, sau khi nhà trẻ xảy ra chuyện họ lập tức thông báo cho cô ta.
Người phụ nữ kia lại còn gây chuyện ở nhà trẻ?
Tuyệt vời.
Bây giờ, cô ta có thể dạy cho Ôn Hủ Hủ một bài học. Nhân tiện, có thể lợi dụng cơ hội này cho Tư Tước xem, chỉ cần cô ta xử lý tốt chuyện này hắn nhất định sẽ càng thích cô ta.
Cố Hạ cũng xuất phát.
Hơn nữa, cô ta đến nhà trẻ còn sớm hơn một bước so với Hoắc Tư Tước.Chương 78: Giết hết cho tôi! Một người cũng không để lại!
"Xin lỗi Lâm phu nhân, chuyện này là Hoắc Dận nhà chúng tôi không đúng. Lát nữa tôi sẽ dạy bảo lại nó. Mặc kệ nó xuất phát từ lý do gì thì thằng bé đánh người là không đúng. Cho nên, cô yên tâm cái gì nên dạy chúng tôi sẽ dạy. Còn bồi thường chúng tôi cũng sẽ bồi thường."
Cố Hạ rất đoan trang, đứng trong văn phòng nhà trẻ vừa xin lỗi phu nhân tổng thư ký, vừa thành khẩn nói trở về sẽ dạy dỗ lại Hoắc Dận.
Đây tuyệt đối là một phụ huynh có trách nhiệm.
Giáo viên trong nhà trẻ, còn có phu nhân tổng thư ký trưởng sau khi nghe được, quả nhiên sắc mặt lập tức dịu hơn nhiều.
"Mẹ Hoắc Dận, nếu cô đến sớm một chút thì sự tình sẽ không đến mức náo loạn như thế này. Cô xem bảo mẫu nhà các cô, cô nên xem lại như thế nào?”
“Đúng vậy, đây là ai chứ? Mẹ Hoắc Dận, tôi thấy cô nên sớm sa thải cô ta thì hơn!”
“Không sai......”
Những người này đều chế giễu nhìn Ôn Hủ Hủ còn đang bị hai tên đàn ông mặc đồ đen giữ chặt.
Ôn Hủ Hủ liền cười lạnh.
Cô ta mà là mẹ của đứa nhỏ sao? Đúng là một lũ mắt chó!
“Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta cứ quyết định như vậy. Nếu không việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Cố Hạ đã xử lý mọi chuyện một cách hoàn mỹ nhất, cô ta chuẩn bị đưa Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ rời đi.
Nhưng không ngờ, tay của Cố Hạ mới vừa chạm vào Hoắc Dận, cậu ngay lập tức hất tay cô ta ra: "Cút!"
“Hoắc Dận, con nói cái gì?!”
Sắc mặt Cố Hạ tái đi. Ánh mắt tất cả những người trong phòng làm việc của giáo viên lộ ra một tia kinh ngạc. Cô ta bị đứa nhỏ này làm cho tức giận muốn ngay lập tức bắt lấy cậu.
Và đánh cậu thật mạnh.
“Hoắc Dận, lại đây, ngoan nào, theo mẹ về nhà.”
“Cút ngay, dì không phải mẹ con. Dì Ôn mới là mẹ con." Hoắc Dận nhào về phía Ôn Hủ Hủ, cố gắng đẩy hai người đang giữ mẹ ra.
Nhưng Hoắc Dận còn quá nhỏ. Bàn tay nhỏ ra sức giành lấy mẹ không những không có giúp gì được mẹ.
Ngược lại, còn bị người đàn ông bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu.
“Buông ra! Các người buông con tôi ra!”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh con trai mình bị người khác làm đau, cô vô cùng lo lắng.
Nhưng mà, những người này sao có thể buông tha cho Hoắc Dận chứ. Mắt thấy sắp đánh được cậu thì bên ngoài có một người hoảng hốt chạy tới: "Không xong rồi, hiệu trưởng bên ngoài bỗng nhiên có rất nhiều người tới, nói là muốn đón một tiểu thiếu gia tên Hoắc Dận!"
Tiểu thiếu gia Hoắc Dận?
Trong thoáng chốc, đứa nhỏ đang bị bắt không biết lấy đâu ra sức mạnh?
Chỉ thấy Hoắc Dận ra sức vung tay thoát ra, cậu nhanh chân chạy ra ngoài: "Ba, ba con ở đây, ba - -”
Cậu vừa chạy vừa hét lớn gọi ba. Trong tiếng gọi có phần nhiều là tiếng khóc nức nở.
Người trong phòng làm việc cũng lập tức từ bên trong đi ra.
Bọn họ không ngờ rằng sau khi nhanh chân ra ngoài đã nhìn thấy một màn vô cùng chấn động!
Điều này hoàn toàn chưa từng có trong lịch sử của nhà trẻ.
Hơn chục chiếc xe địa hình xếp hàng dài trước cửa, như cảnh trong phim bom tấn. Chiếc sedan Bentley màu đen với biển số tám số 8 chạy phía trước. Ngay khi chạy tới nơi, cửa xe được mở ra, họ nhìn thấy một người đàn ông cao quý và đẹp trai bước ra.
Cảnh tượng này giống như sự xuất hiện của một vị vua!
Đây rốt cuộc là ai?
Cho tới bây giờ, nhà trẻ của bọn họ còn chưa từng thấy qua vị phụ huynh nào mà xuất hiện khoa trương như thế này.
Tất cả mọi người sợ ngây người!
"Ba, cuối cùng ba cũng tới. Bọn họ đánh con còn đánh cả mẹ. Mẹ còn đang bị họ bắt ở bên trong.”
Hoắc Dận chạy đến trước mặt ba mình, cậu nhào tới ôm chặt lấy ba.
Cậu là một đứa nhỏ mắc chứng tự kỷ.
Thế mà bây giờ cậu lại gào khóc với ba mình như thế này đây.
Hoắc Tư Tước bế con trai lên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo khiến cho con người ta phát run. Giây sau, hắn nói nhẹ hai chữ: “Làm đi!”
“Vâng, tổng giám đốc!”
Sau khi nghe hiệu lệnh, hàng chục người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe địa hình lao thẳng vào nhà trẻ.
“A......”
Ngay lập tức, tất cả những người trong nhà trẻ hét lên.
Các giáo viên trong nhà trẻ đều kinh hãi, ai nấy cũng ôm đầu hoảng sợ muốn chạy trốn. Nhưng những người mặc đồ đen này làm sao có thể sẽ buông tha họ?
Chỉ thấy bọn họ xông vào sau. Còn chưa đầy hai phút, tất cả các giáo viên đều bị bắt lại. Cảnh tượng nhà trẻ hiện giờ giống như diều hâu bắt đàn gà con. Từng người bị bắt và đạp ngã xuống đất, lập tức bọn họ đều quỳ gối dưới người đàn ông trước mặt!
Kể cả hiệu trưởng.
Còn có người phụ nữ trung niên kia nữa.
Ôn Hủ Hủ còn ở trong văn phòng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Cho đến khi một người đàn ông mặc đồ đen cầm súng đột ngột xông vào, cô sững sờ còn chưa kịp phản ứng. "Cạch" một tiếng, hai người đàn ông đang giữ cô đều đã nằm xuống đất!
Thật kinh khủng.
Đại não Ôn Hủ Hủ hoàn toàn tắt máy.
“Các người...... Các người.....”
“Cô Ôn, chúng tôi là người của Hoắc tổng tới cứu cô, cô không sao chứ?”
“...... Hả?”
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn bị hóa đá.
Vài phút sau, cô đang bàng hoàng bị dẫn ra khỏi văn phòng. Cảnh tượng trước mắt cô vô cùng hãi hùng, vô cùng đẫm máu.
"Cô đánh con trai tôi?"
“Không...... Không phải......”
“Không phải?”
“...... Vâng, vâng.”
" Bùm—"
Người đàn ông đang ôm đứa nhỏ trong lòng đá một cước lên người phụ nữ trung niên. Quá bất ngờ, cô ta đang quỳ trên mặt đất liền bị lăn lông lốc không đứng dậy được.
Chúa ơi!
Tất cả những người có mặt bị dọa sợ. Các giáo viên run rẩy bay mất hồn phách, thậm chí có cô giáo bị dọa ngất xỉu tại chỗ.
Mà Ôn Hủ Hủ, cũng hoàn toàn chết lặng.
Người đàn ông này thật sự đã tới đây?
Hắn đây là đang báo thù cho mẹ con cô sao?
Trong lòng Ôn Hủ Hủ nổi gợn sóng. Cô không muốn thừa nhận nhưng giờ phút này, sau khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên chết tiệt kia bị đạp trên mặt đất, cô cảm thấy rất sảng khoái!
Ngược lại, Cố Hạ đứng bên cạnh Ôn Hủ Hủ, sắc mặt cô ta không còn xinh đẹp nữa.
“Các người..... các người đợi đã, tôi...... tôi là vợ của ….tổng thư ký. Hôm nay các người đánh...... đánh tôi, nhất định tôi sẽ không...... sẽ không bỏ qua cho các người.”
Không ngờ người phụ nữ trung niên này sau khi bị đá, còn có thể đứng dậy cảnh cáo ngược lại Hoắc Tư Tước.
Sau câu nói không biết nặng nhẹ của cô ta. Những người có mặt ở hiện trường nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông giống như Diêm La Vương này càng thêm kinh khủng.
"Tổng thư ký là ai?"
Hắn giống như đi ra khỏi địa ngục, tay ôm đứa nhỏ, đường nét lạnh lùng và tàn nhẫn. Thật đáng sợ nhìn thôi cũng thấy tê cả da đầu rồi.
Vệ sĩ lập tức bước tới: "Là Lâm Hán Sinh.”
“Lâm Hán Sinh?”
"Ba, chính là cô ta. Cô ta đã tát mẹ." Thời khắc mấu chốt, Hoắc Dận vẫn luôn được hắn ôm trong lòng chỉ vào người phụ nữ trung niên này nói một câu vô cùng thù hận.
Thoáng chốc, không khí như ngưng đọng lại.
“Tát cô ta cho tôi!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
“Còn nữa, xử lý luôn Lâm Hán Sinh đừng để tôi nghe thấy cái tên này nữa!”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, người đàn ông như ác quỷ này đã giết tiễn một vị tổng thư kí nào đó ra đi.
Người phụ nữ trung niên ngã gục xuống.
Ngay cả tổng thư ký cũng có thể tùy ý xử lý, đây còn có thể là dạng người gì? Ở chỗ bọn họ, còn có ai có bản lĩnh hô mưa gọi gió như vậy?
Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng cảm thấy hối hận.
Nhưng đã quá muộn.
Đám bảo vệ nhận được mệnh lệnh, cầm lấy tóc dùng sức kéo mặt của cô ta lên. Sau đó trước mặt mọi người tát liên tiếp vào hai má của cô ta.
Thật là bạo lực đẫm máu!
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đánh đập này không dám hé răng nửa lời. Các giáo viên quỳ trên mặt đất mặt mày tái nhợt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm chỗ trốn đi.
Bao gồm cả Cố Hạ.
Thế nhưng, Cố Hạ không may mắn như thế. Hoắc Tư Tước đã nhìn thấy cô ta. .
Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh hơn: "Sao cô lại ở đây? Vừa rồi cô đã làm gì?”
“Dì ấy bảo con phải xin lỗi, còn phải bồi thường tiền.”
Không phụ sự mong đợi của mọi người, vào thời điểm mấu chốt Hoắc Dận đang ôm trên người Hoắc Tư Tước từ tốn nói một câu.
Cố Hạ, mặt cắt không còn giọt máu.
Mà Ôn Hủ Hủ đứng ở bên cạnh trong lòng vui như nở hoa.
Làm tốt lắm, con trai!
"Không... không phải như vậy. Tư Tước, anh nghe em giải thích, em lúc ấy là bởi vì..."
"Hai năm nay cô đối phó với nhà trẻ như thế nào? Con trai Hoắc Tư Tước tôi đã bị đánh còn phải xin lỗi và mất tiền nữa? ”
Giọng người đàn ông phát ra đầy rùng rợn, như thể lớp băng ngàn năm không tan.
Cố Hạ nghe vậy sợ hãi vô cùng, cô ta thiếu chút nữa là quỳ xuống van xin tha mạng.
“Tư Tước, em... em không có. Em chỉ muốn Dận Dận ở lớp học hòa đồng với bạn học... Dù sao, Dận... Dận Dận có chút khác biệt."
“Cái gì khác biệt? Con trai tôi khỏe mạnh, tư chất bình thường. Khác biệt là khác biệt chỗ nào? Tôi từng hỏi Dận Dận vì sao không muốn đến nhà trẻ. Hóa ra cô đã đưa vào đầu con tôi những quan niệm lệch lạc này? Cô còn góp sức với lũ phụ huynh ngu ngốc kia để bắt nạt con trai tôi. Đó mà cô dám nói là tốt cho con trai tôi sao? Một tiểu thiếu gia thân phận cao quý, bị cô làm ra thành dạng này. Cô ngẫm lại đi.”
Ôn Hủ Hủ sau khi nghe Cô Hạ phân trần với Hoắc Tư Tước. Không đợi người đàn ông đó lên tiếng. Cô tức giận mắng cho cô ta một tràn.
Cố Hạ nhăn mặt tức giận.
Vừa định đưa tay lên tát Ôn Hủ Hủ. Thì người đàn ông đối diện đã lạnh lùng mở miệng: "Nhốt cô ta lại cho tôi, không có lệnh của tôi, không ai được thả cô ta ra!"
Hắn đem từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng mài ra.
Có thể thấy được, hắn giờ phút này lòng đầy sát ý.
Cơ thể Cố Hạ lập tức lắc lư, "Đông" một tiếng đổ sụp tại chỗ.
"Đừng Tư Tước, anh đừng nhốt em lại. Em biết sai rồi, Tư Tước..." Cô ta đau khổ cầu xin, cũng chỉ thiếu nước bò trước mặt người đàn ông này mà dập đầu.
Thế nhưng, Hoắc tư Tước ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, ôm đứa nhỏ xoay người rời đi.
Ngay cả Ôn Hủ Hủ ở phía sau, nhìn thấy cảnh này cũng không nói nên lời.
Tên đàn ông chó này thật vô tâm. Đây không phải là người phụ nữ hắn yêu nhất sao? Nói nhốt là nhốt vây.
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ trở nên phức tạp.Chương 79: Hắn lạnh nhạt:
Vài giờ sau, Vịnh Thiển Thủy.
Ôn Hủ Hủ lấy khăn lạnh đắp lên mặt mình.
“Xì......”
“Đau không?”
Hoắc Dận vẫn đứng ở cửa toilet, nghe thấy tiếng thở của mẹ, cậu lập tức ngẩng đầu lên lo lắng nhìn mẹ.
Mẹ là vì cậu mới bị thương, nnếu Mặc Bảo biết có giận không?
Đứa nhỏ nắm chặt Transformers lấy lại được ở trong ta. Vẻ mặt trở nên uể oải, vô cùng áy náy và tự trách.
“Không sao đâu Dận Dận. Con xem, dì không đau chút nào. Vừa rồi dì chạm vào nước lạnh bị giật mình thôi.”
Ôn Hủ Hủ nhận ra tâm trạng con trai không được tốt, vì thế cô vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu an ủi.
Hoắc Dận ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng của mẹ, cũng không biết nên nói gì. Sau khi do dự một hồi, cậu lại gần chu cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi vào mặt mẹ. Cậu chưa từng làm chuyện ấu trĩ này.
Ôn Hủ Hủ giật mình sửng sốt.
Con trai...... đang làm gì vậy?
Là thổi hơi cho cô sao? Giống như em gái của mình sao?
Nhược Nhược là cô bé chuyên làm những việc ngốc nghếch. Thấy mẹ không cẩn thận làm bị thương chỗ nào liền tới thổi thổi, cô bé bảo như vậy sẽ mau khỏi.
Ôn Hủ Hủ có chút cảm động, cô vươn hai tay ôm lấy con trai vào lòng.
“Dận Dận ngoan, dì không đau nữa. Thật đó, không đau chút nào. Dì chỉ cần Dận Dận không sao, vậy thì tốt rồi." Cô cố nén nước mắt cười nói bên tai đứa con trai.
Hoắc Dận đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Thế nhưng, cậu không giãy dụa để mặc mẹ ôm. Cho đến khi dưới lậu có tiếng ba cậu trở về.
“Ông chủ, ngài đã về?”
“Thiếu gia đâu” Hoắc Tư Tước mở miệng hỏi đứa nhỏ. Có thể nhìn ra được, hắn còn đang lo lắng con trai có bị hoảng sợ hay không?
“Vâng, ở trên lầu. Cô Ôn đang ở cùng cậu ấy, không biết đã có chuyện gì xảy ra? Mặt cô Ôn sưng lên, giống như bị người ta đánh.”
Chị Vương lo lắng hỏi thăm.
Thì ra lúc Ôn Hủ Hủ được đưa về không nói cho chị Vương biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoắc Tư Tước hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời cô ta.”
Chị Vương: "......”
Chị ta đang định nói cái gì thì vị chủ nhân trẻ tuổi này đã nhấc chân lên.
Quả nhiên, sau khi lên lầu hai Hoắc Tư Tước còn chưa thấy mặt người đã nghe thấy tiếng nói chuyện của hai mẹ con.
Ôn Hủ Hủ: "Dận Dận, trong nhà con có đồ trang điểm cho phụ nữ không? Có thể đi lấy cho dì một ít không? Dì phải che một chút, để khi ra ngoài không ai chú ý tới.”
Hoắc Dận ngẩng đầu nhìn mẹ.
Mẹ sợ trở về như vậy bị Mặc Bảo và em gái nhìn thấy sao?
Cậu nhóc đang vùi đầu ghép Lego, đôi mắt đen láy xinh đẹp lại có chút áy náy: "Không có.”
“Hả? Nhà con không có sao? Sao lại không có? Không phải dì Cố vẫn luôn ở đây sao? Dì ấy không có đồ trang điểm à? Dận Dận, con đi lấy giúp dì một ít, dì sẽ không dùng nhiều đâu.”
Ôn Hủ Hủ thật sự không muốn nói lời này, đồ của người phụ nữ kia, đều ghê tởm.
Nhưng không còn cách nào khác, nếu cô không che đi. Đợi lát nữa trở về, Mặc Bảo cùng Nhược Nhược nhìn thấy sẽ lo lắng mà hỏi cô cho xem.
Ôn Hủ Hủ thò đầu ra, nhìn về phía con trai trong phòng ngủ.
Thế nhưng, điều khiến cô thất vọng lúc này đây, là đứa con trai đang cúi đầu chơi vẫn rất dứt khoát lắc đầu: "Không có, trong nhà không có phụ nữ!"
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cô sửng sốt vài giây, nghe không hiểu.
Không có phụ nữ?
Lúc này, Hoắc Tư Tước nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con, hắn đẩy cửa đi vào: "Hai người đang làm gì vậy?"
“Hả?!”
Ôn Hủ Hủ nghe thấy tiếng Hoắc Tư Tước đi vào, cô lập tức ngậm miệng tùy tiện cầm một cái khăn mặt che ở trên mặt mình.
Trời ơi, tên đàn ông chó này sao lại đột nhiên lại trở về? Không phải hắn đến công ty rồi sao?
Ôn Hủ Hủ sợ nhìn thấy hắn. Lòng cô giờ rối như tơ vò, vì lúc nãy cũng nhờ hắn cứu cô ra.
Ôi, thật mất mặt quá đi.
Hoắc Dận cũng nhìn thấy ba, cậu bò dậy khỏi mặt đất: "Ba, ba đã về?"
Hoắc Tư Tước gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua một bóng người mảnh khảnh co rút hình chim cút trong toilet. Hắn sải bước tới chỗ con trai trước.
“Con thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Hoắc Dận rất bình tĩnh lắc đầu.
Hoắc Tư Tước xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. Sau đó trực tiếp đứng dậy, đi về phía toilet.
Ôn Hủ Hủ trốn ở bên trong: "......”Chương 80: Hắn đến gần...
Nếu thật sự có thể tự đào hố Ôn Hủ Hủ nhất định sẽ đào hố chui xuống.
“Còn định trốn bao lâu nữanữa? Buổi chiều đánh nhau với người khác, không phải rất anh hùng lắm sao?”
“……”
Ôn Hủ Hủ bị người đàn ông này châm chọc, chỉ có thể ngoan ngoãn từ trong toilet đi ra.
“Tôi không đánh sao được. Người phụ nữ kia ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha. Chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn cô ta đánh hai người chúng tôi...... Con của anh à?"
Cô che mặt mình, ủy khuất phàn nàn.
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm cô, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nhìn thấy dấu tay in rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Ngay cả khóe miệng cũng có chút sưng đỏ.
Đôi mắt nheo lại, cuối cùng dịu đi một chút.
Cô đúng là một con lợn, đánh nhau cũng có thể để vỡ mồm! !
"Cô còn oan ức gì nữa? Nó đánh người ta gãy sống mũi, trật khớp tay. Cô còn muốn đánh nhau với họ sao?”
Đôi mắt hạnh nhân ngập nước của Ôn Hủ Hủ mở to: "Vị đại ca này, anh cho rằng tôi muốn đánh nhau sao? Tình huống lúc ấy gấp như vậy, cô ta nói muốn giết chết con trai anh để xả giận cho con trai cô ta. vậy lúc đó tôi có thể đứng yên không?”
Ôn Hủ Hủ bức xúc nói, khóe miệng nứt ra đau đớn khiến cô liền đưa tay che miệng mình hít thở.
Hoắc Tư Tước: "......”
Khóe mắt không tự chủ được giật giật. Cuối cùng, hắn vẫn không nói gì nữa.
Vài phút sau, khi hai người từ trong phòng Hoắc Dận đi ra. Ôn Hủ Hủ với nửa bên mặt sưng húphúpdự định thu dọn túi xách về nhà.
Nhưng ai ngờ, cô vừa mới khóa cửa người đàn ông đi trước đã nói: "Theo tôi lên đây.”
Hả?
Lên đó?
Ôn Hủ Hủ cho là mình nghe lầm. Nhưng khi cô nhìn bốn phía ngoài trừ cô thì không có người khác. Cô chần chừ nhìn lên lầu mà không dám đi theo hắn.
Vốn tưởng rằng sẽ có chuyện chẳng lành đang chờ mình, dù sao lúc ở nhà trẻ cô đã gây họa không ít.
Thật bất ngờ, người đàn ông này đã trực tiếp đưa cô đến phòng ngủ mà cô vừa đến vào tối hôm qua. Sau đó, hắn từ đi lấy ra một hộp thuốc gia đình.
Ôn Hủ Hủ: "......”
"Cô tự mình tìm trong này xem có thuốc nào dùng được hay không." Thái độ Hoắc Tư Tước vô cùng lạnh nhạt. Lạnh nhạt đến mức giống như chó mèo trong nhà bị thương, hắn cũng sẽ tiện tay ném hai viên thuốc vào miệng chúng.
Cũng đúng, cô hiện tại cũng chỉ là bảo mẫu của con trai của hắn. Ngay cả người giúp việc ở đây có bị thương hắn cũng bồi thường tiền thuốc men. Huống chi chỉ là vài viên thuốc nhỏ này.
Ôn Hủ Hủ lấy lại bình tĩnh, cúi đầu chọn lựa thuốc trong hòm thuốc.
Thuốc trong hòm quả thật rất ít. Chủ yếu là thuốc trẻ em, phỏng chừng đều chuẩn bị cho Hoắc Dận.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ rũ xuống, tiếp tục chọn. Cuối cùng, trước khi Hoắc Tư Tước trở lại phòng ngủ cô cũng tìm được một lọ thuốc mỡ, vừa vặn dùng để tiêu sưng vết bầm.
Sau khi chọn xong thuốc mỡ, cần phải bôi. Nên cô liếc trái nhìn phải, nhìn thấy phòng tắm trong phòng ngủ, liền trực tiếp cầm lọ thuốc mỡ đi vào.
“Răng rắc - -”
Đó là một mùi hương bạc hà , giống như mùi trong tủ quần áo mà cô ngửi thấy trong phòng ngủ đêm qua, trong phòng tắm này cũng không thấy có bất cứ dấu vết có đồ dùng phụ nữ. Gạch nền màu trắng gạo, vách tường màu xám nhạt. Bồn rửa đơn giản như khách sạn chỉ đặt một cái ly súc miệng, một cái bàn chải đánh răng. Tất cả đều là màu lạnh.
Chẳng lẽ...... Người phụ nữ kia không ở đây?
Vậy thì sao? Không phải họ đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại không sống cùng nhau?
Tim của Ôn Hủ Hủ mới bình tĩnh lại không bao lâu, lại đập loạn xạ. Cô lấy lọ thuốc mỡ ra, đứng trước gương chậm rãi bôi lên mặt mình. Phát hiện ra cũng không bị nặng lắm.
Chỉ là, miệng của ô......
“Hiss......”
Cô đau đơn hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa ném cả tăm bông đi.
"Cô đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước từ trong phòng làm việc nhìn ra thấy cô đang bôi thuốc. Hắn đi tới, thấy cô ngồi xổm trong toilet che miệng bất động..
Ôn Hủ Hủ càng đem mặt của mình giấu kĩ, không cho hắn nhìn thấy.
Cô làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy bộ dáng đáng xấu hổ này của cô. Không phải hắn trách cô nhiều chuyện sao?
Không ngờ, khi Hoắc Tư Tước thấy Ôn Hủ Hủ phớt lờ mình, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì? Vì thế dứt khoát đưa tay xách lấy cổ áo sau của cô từ mặt đất nhấc lên!!
“Hmm...... Hoắc Tư Tước, anh...... làm gì vậy?" Ôn Hủ Hủ phát điên, một bên che miệng mình, một bên mở to đôi mắt đen long lanh đọng nước nhìn hắn.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, nhất thời khóe mắt lại co giật hai cái.
Có lẽ hắn không ngờ người phụ nữ trước kia ở trước mặt hắn giương nanh múa vuốt, lúc này bị người ta đánh nứt khóe miệng còn biết khóc.
Chương 76: Ác ý
Ôn Hủ Hủ không kìm được tức giận xông tới trước mặt người phụ nữ. Không nói hai lời hung hăng đẩy cô ta một cái đoạt lấy đứa nhỏ từ trong tay cô ta.
Cô lúc này như một con hổ trắng bảo vệ con của mình
Người phụ nữ kia sợ ngây người, cô ta không kịp phản ứng.
Ngược lại Hoắc Dận, sau khi cậu nhìn thấy mẹ cuối cùng cũng tới. Lập tức một đôi tay nhỏ ôm chặt lấy cô, áp sát cơ thể nhỏ bé của mình vào người mẹ.
Ôn Hủ Hủ ôm cậu: "Dận Dận, con không sao chứ? Con thế nào? Cô ta có làm con bị thương không?”
Ôn Hủ Hủ sốt sắng, chỉ sợ cậu bị người phụ nữ trung niên này cho làm bị thương. Cô cúi đầu cẩn thận xem xét, ngay cả bên trong quần áo cũng không tha.
Hoắc Dận không nói gì.
Ngược lại, người phụ nữ trung niên kia sau đó cũng tỉnh táo lại. Cô ta liền nhảy dựng lên chỉ vào Ôn Hủ Hủ mà chửi ầm lên.
“Tôi làm con cô bị thương? Cô dạy con cô như thế nào? Sao không hỏi nó hại ai?”
“Con tôi làm hại ai? Nó còn là một đứa nhỏ như vậy làm sao hại ai chứ?
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không tin điều này.
Người phụ nữ đó nghe được, càng nhảy dựng lên: "Cô hỏi nó xem, nó đánh con tôi gãy cả xương mũi, còn giẫm trật khớp tay nữa. Giờ cô nói cho tôi biết, nó còn nhỏ như vậy mà đã biết đánh người, lớn lên hại người thì làm sao?"
“……”
Ôn Hủ Hủ sửng sốt!
Dận Dận đánh gãy sống mũi con trai cô ta? Còn giẫm trật khớp tay?
Cô ta nói thật sao?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy điều này càng vô lý hơn.
Tuy nhiên, không mất nhiều thời gian, người phụ nữ kia mang đứa con trai bị bầm tím sưng tấy của mình đến trước mặt Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cái này, thật đúng là......
“Dận Dận, cái này... thật sự là con đánh sao?" Ôn Hủ Hủ có chút chột dạ.
Thật ra cô vẫn không tin lắm, bởi vì Hoắc Dận thoạt nhìn gầy yếu như vậy hoàn toàn không giống như đứa nhỏ có thể đánh ngã người khác.
Hơn nữa, theo hiểu biết của cô về Hoắc Tư Tước, hắn sẽ không dạy con trai mình đánh người.
Nhưng điều khiến cô há hốc mồm chính là đứa nhỏ này ở trong lòng cô gật đầu: "Ừ.”
Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!
“Thấy chưa? Chính nó cũng thừa nhận, cô bây giờ còn có cái gì để nói không?
Người phụ nữ trung niên thấy Hoắc Dận chính miệng thừa nhận, cũng lập tức ép hỏi.
Ôn Hủ Hủ chỉ có thể dịu xuống. Sau khi nhìn thoáng qua đứa nhỏ trên mặt đất, cô chủ động xin lỗi: "Xin lỗi vị phụ huynh này, bây giờ tôi còn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Không bằng, chúng ta đưa đứa nhỏ đi bệnh viện trước?"
“Đi bệnh viện? Cô cho rằng đi bệnh viện sẽ không sao sao?”
"Không phải, tôi không phải có ý này. Tôi nói hiện tại trước hết là cho con cô đi trị thương là quan trọng nhất. Con nít chơi đùa với nhau không thể tránh được. Chúng ta chờ con trai cô ổn định sẽ hỏi rõ ràng rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
“Yên tâm! Nếu thật sự là con nhà tôi ác ý làm con cô bị thương. Tôi nhất định sẽ cho cô một lời giải thích. Còn nữa, tiền thuốc men của con trai cô, tôi cũng nhất định sẽ gánh vác, sẽ không trốn tránh trách nhiệm.”
Ôn Hủ Hủ chân thành bày tỏ cách xử lý của mình.
Đây đúng là cách xử lý hợp lý nhất hiện nay. Cô không thiên vị con mình, nếu quả thật Hoắc Dận ác ý làm bị thương người, cô nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng hiện tại mấu chốt là cứu đứa nhỏ quan trọng hơn.
Nhưng người phụ nữ trung niên này hoàn toàn không nghe.
“Tại sao tôi phải nghe lời cô? Hiện tại con của cô đã thừa nhận. Việc của cô bây giờ là ngoan ngoãn đưa con cô cho tôi dạy dỗ lại. Nếu không, cũng đừng trách tôi không khách sáo!"
Nói rồi cô ta vẫy tay ra hiệu.
Lập tức, hai người mặc đồ đen theo phía sau cô ta đi tới.
Ôn Hủ Hủ nhất thời biến sắc!
Đây rốt cuộc là người nào? Giữa ban ngày ban mặt lại còn dám dùng tư hình? Không còn pháp luật sao?
Ôn Hủ Hủ lập tức ôm đứa nhỏ lui về phía sau vài bước: "Các ngươi muốn làm gì? Đừng có xằng bậy.”
“Xằng bậy?”
Người phụ nữ trung niên cười lạnh một tiếng: "Tôi chính là làm xằng bậy, cô có thể làm gì tôi?"
Sau đó, cô ta trực tiếp nhào tới Ôn Hủ Hủ!Chương 77: Ba, có người đánh vợ của ba!
Ôn Hủ Hủ quá sợ hãi.
Nơi này quá nhiều nguy hiểm, cô dùng sức ôm con bỏ chạy.
Nhưng dù sao cô cũng chỉ là phụ nữ, lại còn đang ôm Hoắc Dận cho nên làm sao chạy thoát được người phụ nữ trung niên cùng hai tên đàn ông mặc đồ đen kia!
“Ưm…”
Ôn Hủ bị người phụ nữ kia túm lấy tóc, cô chỉ cảm thấy da đầu đau nhức. Cả người cô không nhúc nhích được.
“Chát - - " Một cái tát vang dội!
Ôn Hủ Hủ không hề phòng bị, cô bị người ta đánh loạng choạng vài bước, thiếu chút nữa hai mẹ con đã ngã trên mặt đất.
“Mẹ!!!”
Hoắc Dận nhìn thấy mẹ bất chấp nguy hiểm, cậu lập tức nhìn khuôn mặt sưng đỏ của mẹ hét lên một tiếng.
Lỗ tai Ôn Hủ Hủ đều "ong ong", hoàn toàn không nghe rõ con trai đang gọi gì.
Thế nhưng, đôi tay kia vẫn luôn ôm chặt lấy Hoắc Dận.
Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy, lập tức nở nụ cười dữ tợn. Chỉ huy hai thuộc hạ của mình đi tới.
Nhưng không ngờ, đúng lúc này đứa nhỏ đang được mẹ ôm trong lòng, bỗng nhiên hung hăng quay đầu lại.
“Các người sẽ phải hối hận!”
Đó là một cái nhìn khá đáng sợ!
Cậu chỉ có năm tuổi, nhưng lúc này khuôn mặt nhỏ nhắn rất giống ba cậu. Nhìn chằm chằm mấy người này lộ ra vẻ hung ác nham hiểm dọa người!
Hai tên thuộc hạ lập tức dừng bước.
Sau lưng cảm thấy ớn lạnh.
Thật kỳ lạ.
Rõ ràng, cậu chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi.
Tuy nhiên, người phụ nữ trung niên vẫn chưa nhận ra điều gì đó không ổn. Cô ta vẫn muốn xông tới giết chết đôi mẹ con này.
Sau đó, tất cả mọi người nhìn thấy đứa nhỏ trong lòng mẹ, ấn đồng hồ đeo tay trên cổ tay mình: "Ba, có người đánh vợ và con trai của ba, ba mau tới đây?"
——
Lúc Hoắc Tư Tước đang họp ở công ty thì nhận được cuộc điện thoại của con trai.
Điếu thuốc hắn đang cầm trên tay, thiếu chút nữa làm mình bị bỏng.
“Con nói cái gì? Ai đánh con?”
“Người đáng ghét!”
Giọng nói trẻ con trong điện thoại hung ác và lạnh lùng hơn bao giờ hết!
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi, lập tức từ chỗ ngồi đứng lên, cầm điện thoại đi ra ngoài. Cả người hắn trong nháy mắt bị bao phủ một luồng khí lạnh đáng sợ.
Hoắc Dận chưa từng gọi điện thoại cho hắn.
Cũng chưa từng có dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn. Hoắc Dận chỉ là một đứa nhỏ năm tuổi, cho dù có tức giận cùng không thấy sát khí trên người cậu.
Nhưng vừa rồi, hắn cảm giác được.
Cho nên, thật sự đã có người dám động đến con trai của Hoắc Tư Tước sao?
Còn mẹ của con trai hắn?
Hoắc Tư Tước triệu tập tất cả vệ sĩ của Hoắc thị. Chỉ trong vài phút, hơn mười chiếc xe được điều động đến nhà trẻ.
Các lãnh đạo cấp cao của công ty đang họp nhìn thấy, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm!
Thật đáng sợ, rốt cuộc là ai không sợ chết như vậy, lại dám chọc vào Diêm La Vương của bọn họ? Còn để cho hắn tung ra một đội hình như vậy?
Mà lúc này, Cố Hạ cũng biết chuyện này.
Vì người đưa đón Hoắc Dận là Cố Hạ, nên nhà trẻ có đăng ký phương thức liên lạc là của cô ta. Cho nên, sau khi nhà trẻ xảy ra chuyện họ lập tức thông báo cho cô ta.
Người phụ nữ kia lại còn gây chuyện ở nhà trẻ?
Tuyệt vời.
Bây giờ, cô ta có thể dạy cho Ôn Hủ Hủ một bài học. Nhân tiện, có thể lợi dụng cơ hội này cho Tư Tước xem, chỉ cần cô ta xử lý tốt chuyện này hắn nhất định sẽ càng thích cô ta.
Cố Hạ cũng xuất phát.
Hơn nữa, cô ta đến nhà trẻ còn sớm hơn một bước so với Hoắc Tư Tước.Chương 78: Giết hết cho tôi! Một người cũng không để lại!
"Xin lỗi Lâm phu nhân, chuyện này là Hoắc Dận nhà chúng tôi không đúng. Lát nữa tôi sẽ dạy bảo lại nó. Mặc kệ nó xuất phát từ lý do gì thì thằng bé đánh người là không đúng. Cho nên, cô yên tâm cái gì nên dạy chúng tôi sẽ dạy. Còn bồi thường chúng tôi cũng sẽ bồi thường."
Cố Hạ rất đoan trang, đứng trong văn phòng nhà trẻ vừa xin lỗi phu nhân tổng thư ký, vừa thành khẩn nói trở về sẽ dạy dỗ lại Hoắc Dận.
Đây tuyệt đối là một phụ huynh có trách nhiệm.
Giáo viên trong nhà trẻ, còn có phu nhân tổng thư ký trưởng sau khi nghe được, quả nhiên sắc mặt lập tức dịu hơn nhiều.
"Mẹ Hoắc Dận, nếu cô đến sớm một chút thì sự tình sẽ không đến mức náo loạn như thế này. Cô xem bảo mẫu nhà các cô, cô nên xem lại như thế nào?”
“Đúng vậy, đây là ai chứ? Mẹ Hoắc Dận, tôi thấy cô nên sớm sa thải cô ta thì hơn!”
“Không sai......”
Những người này đều chế giễu nhìn Ôn Hủ Hủ còn đang bị hai tên đàn ông mặc đồ đen giữ chặt.
Ôn Hủ Hủ liền cười lạnh.
Cô ta mà là mẹ của đứa nhỏ sao? Đúng là một lũ mắt chó!
“Được rồi, cứ như vậy đi, chúng ta cứ quyết định như vậy. Nếu không việc gì nữa thì tôi đi trước đây.”
Cố Hạ đã xử lý mọi chuyện một cách hoàn mỹ nhất, cô ta chuẩn bị đưa Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ rời đi.
Nhưng không ngờ, tay của Cố Hạ mới vừa chạm vào Hoắc Dận, cậu ngay lập tức hất tay cô ta ra: "Cút!"
“Hoắc Dận, con nói cái gì?!”
Sắc mặt Cố Hạ tái đi. Ánh mắt tất cả những người trong phòng làm việc của giáo viên lộ ra một tia kinh ngạc. Cô ta bị đứa nhỏ này làm cho tức giận muốn ngay lập tức bắt lấy cậu.
Và đánh cậu thật mạnh.
“Hoắc Dận, lại đây, ngoan nào, theo mẹ về nhà.”
“Cút ngay, dì không phải mẹ con. Dì Ôn mới là mẹ con." Hoắc Dận nhào về phía Ôn Hủ Hủ, cố gắng đẩy hai người đang giữ mẹ ra.
Nhưng Hoắc Dận còn quá nhỏ. Bàn tay nhỏ ra sức giành lấy mẹ không những không có giúp gì được mẹ.
Ngược lại, còn bị người đàn ông bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của cậu.
“Buông ra! Các người buông con tôi ra!”
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy cảnh con trai mình bị người khác làm đau, cô vô cùng lo lắng.
Nhưng mà, những người này sao có thể buông tha cho Hoắc Dận chứ. Mắt thấy sắp đánh được cậu thì bên ngoài có một người hoảng hốt chạy tới: "Không xong rồi, hiệu trưởng bên ngoài bỗng nhiên có rất nhiều người tới, nói là muốn đón một tiểu thiếu gia tên Hoắc Dận!"
Tiểu thiếu gia Hoắc Dận?
Trong thoáng chốc, đứa nhỏ đang bị bắt không biết lấy đâu ra sức mạnh?
Chỉ thấy Hoắc Dận ra sức vung tay thoát ra, cậu nhanh chân chạy ra ngoài: "Ba, ba con ở đây, ba - -”
Cậu vừa chạy vừa hét lớn gọi ba. Trong tiếng gọi có phần nhiều là tiếng khóc nức nở.
Người trong phòng làm việc cũng lập tức từ bên trong đi ra.
Bọn họ không ngờ rằng sau khi nhanh chân ra ngoài đã nhìn thấy một màn vô cùng chấn động!
Điều này hoàn toàn chưa từng có trong lịch sử của nhà trẻ.
Hơn chục chiếc xe địa hình xếp hàng dài trước cửa, như cảnh trong phim bom tấn. Chiếc sedan Bentley màu đen với biển số tám số 8 chạy phía trước. Ngay khi chạy tới nơi, cửa xe được mở ra, họ nhìn thấy một người đàn ông cao quý và đẹp trai bước ra.
Cảnh tượng này giống như sự xuất hiện của một vị vua!
Đây rốt cuộc là ai?
Cho tới bây giờ, nhà trẻ của bọn họ còn chưa từng thấy qua vị phụ huynh nào mà xuất hiện khoa trương như thế này.
Tất cả mọi người sợ ngây người!
"Ba, cuối cùng ba cũng tới. Bọn họ đánh con còn đánh cả mẹ. Mẹ còn đang bị họ bắt ở bên trong.”
Hoắc Dận chạy đến trước mặt ba mình, cậu nhào tới ôm chặt lấy ba.
Cậu là một đứa nhỏ mắc chứng tự kỷ.
Thế mà bây giờ cậu lại gào khóc với ba mình như thế này đây.
Hoắc Tư Tước bế con trai lên, một luồng ánh sáng lạnh lẽo khiến cho con người ta phát run. Giây sau, hắn nói nhẹ hai chữ: “Làm đi!”
“Vâng, tổng giám đốc!”
Sau khi nghe hiệu lệnh, hàng chục người đàn ông mặc đồ đen bước ra khỏi xe địa hình lao thẳng vào nhà trẻ.
“A......”
Ngay lập tức, tất cả những người trong nhà trẻ hét lên.
Các giáo viên trong nhà trẻ đều kinh hãi, ai nấy cũng ôm đầu hoảng sợ muốn chạy trốn. Nhưng những người mặc đồ đen này làm sao có thể sẽ buông tha họ?
Chỉ thấy bọn họ xông vào sau. Còn chưa đầy hai phút, tất cả các giáo viên đều bị bắt lại. Cảnh tượng nhà trẻ hiện giờ giống như diều hâu bắt đàn gà con. Từng người bị bắt và đạp ngã xuống đất, lập tức bọn họ đều quỳ gối dưới người đàn ông trước mặt!
Kể cả hiệu trưởng.
Còn có người phụ nữ trung niên kia nữa.
Ôn Hủ Hủ còn ở trong văn phòng không biết đã xảy ra chuyện gì?
Cho đến khi một người đàn ông mặc đồ đen cầm súng đột ngột xông vào, cô sững sờ còn chưa kịp phản ứng. "Cạch" một tiếng, hai người đàn ông đang giữ cô đều đã nằm xuống đất!
Thật kinh khủng.
Đại não Ôn Hủ Hủ hoàn toàn tắt máy.
“Các người...... Các người.....”
“Cô Ôn, chúng tôi là người của Hoắc tổng tới cứu cô, cô không sao chứ?”
“...... Hả?”
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn bị hóa đá.
Vài phút sau, cô đang bàng hoàng bị dẫn ra khỏi văn phòng. Cảnh tượng trước mắt cô vô cùng hãi hùng, vô cùng đẫm máu.
"Cô đánh con trai tôi?"
“Không...... Không phải......”
“Không phải?”
“...... Vâng, vâng.”
" Bùm—"
Người đàn ông đang ôm đứa nhỏ trong lòng đá một cước lên người phụ nữ trung niên. Quá bất ngờ, cô ta đang quỳ trên mặt đất liền bị lăn lông lốc không đứng dậy được.
Chúa ơi!
Tất cả những người có mặt bị dọa sợ. Các giáo viên run rẩy bay mất hồn phách, thậm chí có cô giáo bị dọa ngất xỉu tại chỗ.
Mà Ôn Hủ Hủ, cũng hoàn toàn chết lặng.
Người đàn ông này thật sự đã tới đây?
Hắn đây là đang báo thù cho mẹ con cô sao?
Trong lòng Ôn Hủ Hủ nổi gợn sóng. Cô không muốn thừa nhận nhưng giờ phút này, sau khi nhìn thấy người phụ nữ trung niên chết tiệt kia bị đạp trên mặt đất, cô cảm thấy rất sảng khoái!
Ngược lại, Cố Hạ đứng bên cạnh Ôn Hủ Hủ, sắc mặt cô ta không còn xinh đẹp nữa.
“Các người..... các người đợi đã, tôi...... tôi là vợ của ….tổng thư ký. Hôm nay các người đánh...... đánh tôi, nhất định tôi sẽ không...... sẽ không bỏ qua cho các người.”
Không ngờ người phụ nữ trung niên này sau khi bị đá, còn có thể đứng dậy cảnh cáo ngược lại Hoắc Tư Tước.
Sau câu nói không biết nặng nhẹ của cô ta. Những người có mặt ở hiện trường nhìn thấy vẻ mặt người đàn ông giống như Diêm La Vương này càng thêm kinh khủng.
"Tổng thư ký là ai?"
Hắn giống như đi ra khỏi địa ngục, tay ôm đứa nhỏ, đường nét lạnh lùng và tàn nhẫn. Thật đáng sợ nhìn thôi cũng thấy tê cả da đầu rồi.
Vệ sĩ lập tức bước tới: "Là Lâm Hán Sinh.”
“Lâm Hán Sinh?”
"Ba, chính là cô ta. Cô ta đã tát mẹ." Thời khắc mấu chốt, Hoắc Dận vẫn luôn được hắn ôm trong lòng chỉ vào người phụ nữ trung niên này nói một câu vô cùng thù hận.
Thoáng chốc, không khí như ngưng đọng lại.
“Tát cô ta cho tôi!”
“Vâng, tổng giám đốc.”
“Còn nữa, xử lý luôn Lâm Hán Sinh đừng để tôi nghe thấy cái tên này nữa!”
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng, người đàn ông như ác quỷ này đã giết tiễn một vị tổng thư kí nào đó ra đi.
Người phụ nữ trung niên ngã gục xuống.
Ngay cả tổng thư ký cũng có thể tùy ý xử lý, đây còn có thể là dạng người gì? Ở chỗ bọn họ, còn có ai có bản lĩnh hô mưa gọi gió như vậy?
Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng cảm thấy hối hận.
Nhưng đã quá muộn.
Đám bảo vệ nhận được mệnh lệnh, cầm lấy tóc dùng sức kéo mặt của cô ta lên. Sau đó trước mặt mọi người tát liên tiếp vào hai má của cô ta.
Thật là bạo lực đẫm máu!
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh đánh đập này không dám hé răng nửa lời. Các giáo viên quỳ trên mặt đất mặt mày tái nhợt, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm chỗ trốn đi.
Bao gồm cả Cố Hạ.
Thế nhưng, Cố Hạ không may mắn như thế. Hoắc Tư Tước đã nhìn thấy cô ta. .
Ánh mắt của hắn càng trở nên lạnh hơn: "Sao cô lại ở đây? Vừa rồi cô đã làm gì?”
“Dì ấy bảo con phải xin lỗi, còn phải bồi thường tiền.”
Không phụ sự mong đợi của mọi người, vào thời điểm mấu chốt Hoắc Dận đang ôm trên người Hoắc Tư Tước từ tốn nói một câu.
Cố Hạ, mặt cắt không còn giọt máu.
Mà Ôn Hủ Hủ đứng ở bên cạnh trong lòng vui như nở hoa.
Làm tốt lắm, con trai!
"Không... không phải như vậy. Tư Tước, anh nghe em giải thích, em lúc ấy là bởi vì..."
"Hai năm nay cô đối phó với nhà trẻ như thế nào? Con trai Hoắc Tư Tước tôi đã bị đánh còn phải xin lỗi và mất tiền nữa? ”
Giọng người đàn ông phát ra đầy rùng rợn, như thể lớp băng ngàn năm không tan.
Cố Hạ nghe vậy sợ hãi vô cùng, cô ta thiếu chút nữa là quỳ xuống van xin tha mạng.
“Tư Tước, em... em không có. Em chỉ muốn Dận Dận ở lớp học hòa đồng với bạn học... Dù sao, Dận... Dận Dận có chút khác biệt."
“Cái gì khác biệt? Con trai tôi khỏe mạnh, tư chất bình thường. Khác biệt là khác biệt chỗ nào? Tôi từng hỏi Dận Dận vì sao không muốn đến nhà trẻ. Hóa ra cô đã đưa vào đầu con tôi những quan niệm lệch lạc này? Cô còn góp sức với lũ phụ huynh ngu ngốc kia để bắt nạt con trai tôi. Đó mà cô dám nói là tốt cho con trai tôi sao? Một tiểu thiếu gia thân phận cao quý, bị cô làm ra thành dạng này. Cô ngẫm lại đi.”
Ôn Hủ Hủ sau khi nghe Cô Hạ phân trần với Hoắc Tư Tước. Không đợi người đàn ông đó lên tiếng. Cô tức giận mắng cho cô ta một tràn.
Cố Hạ nhăn mặt tức giận.
Vừa định đưa tay lên tát Ôn Hủ Hủ. Thì người đàn ông đối diện đã lạnh lùng mở miệng: "Nhốt cô ta lại cho tôi, không có lệnh của tôi, không ai được thả cô ta ra!"
Hắn đem từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng mài ra.
Có thể thấy được, hắn giờ phút này lòng đầy sát ý.
Cơ thể Cố Hạ lập tức lắc lư, "Đông" một tiếng đổ sụp tại chỗ.
"Đừng Tư Tước, anh đừng nhốt em lại. Em biết sai rồi, Tư Tước..." Cô ta đau khổ cầu xin, cũng chỉ thiếu nước bò trước mặt người đàn ông này mà dập đầu.
Thế nhưng, Hoắc tư Tước ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn cô ta một cái, ôm đứa nhỏ xoay người rời đi.
Ngay cả Ôn Hủ Hủ ở phía sau, nhìn thấy cảnh này cũng không nói nên lời.
Tên đàn ông chó này thật vô tâm. Đây không phải là người phụ nữ hắn yêu nhất sao? Nói nhốt là nhốt vây.
Tâm trạng Ôn Hủ Hủ trở nên phức tạp.Chương 79: Hắn lạnh nhạt:
Vài giờ sau, Vịnh Thiển Thủy.
Ôn Hủ Hủ lấy khăn lạnh đắp lên mặt mình.
“Xì......”
“Đau không?”
Hoắc Dận vẫn đứng ở cửa toilet, nghe thấy tiếng thở của mẹ, cậu lập tức ngẩng đầu lên lo lắng nhìn mẹ.
Mẹ là vì cậu mới bị thương, nnếu Mặc Bảo biết có giận không?
Đứa nhỏ nắm chặt Transformers lấy lại được ở trong ta. Vẻ mặt trở nên uể oải, vô cùng áy náy và tự trách.
“Không sao đâu Dận Dận. Con xem, dì không đau chút nào. Vừa rồi dì chạm vào nước lạnh bị giật mình thôi.”
Ôn Hủ Hủ nhận ra tâm trạng con trai không được tốt, vì thế cô vội vàng ngồi xổm xuống trước mặt cậu an ủi.
Hoắc Dận ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt vừa đỏ vừa sưng của mẹ, cũng không biết nên nói gì. Sau khi do dự một hồi, cậu lại gần chu cái miệng nhỏ nhắn thổi thổi vào mặt mẹ. Cậu chưa từng làm chuyện ấu trĩ này.
Ôn Hủ Hủ giật mình sửng sốt.
Con trai...... đang làm gì vậy?
Là thổi hơi cho cô sao? Giống như em gái của mình sao?
Nhược Nhược là cô bé chuyên làm những việc ngốc nghếch. Thấy mẹ không cẩn thận làm bị thương chỗ nào liền tới thổi thổi, cô bé bảo như vậy sẽ mau khỏi.
Ôn Hủ Hủ có chút cảm động, cô vươn hai tay ôm lấy con trai vào lòng.
“Dận Dận ngoan, dì không đau nữa. Thật đó, không đau chút nào. Dì chỉ cần Dận Dận không sao, vậy thì tốt rồi." Cô cố nén nước mắt cười nói bên tai đứa con trai.
Hoắc Dận đột nhiên cảm thấy xấu hổ.
Thế nhưng, cậu không giãy dụa để mặc mẹ ôm. Cho đến khi dưới lậu có tiếng ba cậu trở về.
“Ông chủ, ngài đã về?”
“Thiếu gia đâu” Hoắc Tư Tước mở miệng hỏi đứa nhỏ. Có thể nhìn ra được, hắn còn đang lo lắng con trai có bị hoảng sợ hay không?
“Vâng, ở trên lầu. Cô Ôn đang ở cùng cậu ấy, không biết đã có chuyện gì xảy ra? Mặt cô Ôn sưng lên, giống như bị người ta đánh.”
Chị Vương lo lắng hỏi thăm.
Thì ra lúc Ôn Hủ Hủ được đưa về không nói cho chị Vương biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoắc Tư Tước hừ lạnh một tiếng: "Đáng đời cô ta.”
Chị Vương: "......”
Chị ta đang định nói cái gì thì vị chủ nhân trẻ tuổi này đã nhấc chân lên.
Quả nhiên, sau khi lên lầu hai Hoắc Tư Tước còn chưa thấy mặt người đã nghe thấy tiếng nói chuyện của hai mẹ con.
Ôn Hủ Hủ: "Dận Dận, trong nhà con có đồ trang điểm cho phụ nữ không? Có thể đi lấy cho dì một ít không? Dì phải che một chút, để khi ra ngoài không ai chú ý tới.”
Hoắc Dận ngẩng đầu nhìn mẹ.
Mẹ sợ trở về như vậy bị Mặc Bảo và em gái nhìn thấy sao?
Cậu nhóc đang vùi đầu ghép Lego, đôi mắt đen láy xinh đẹp lại có chút áy náy: "Không có.”
“Hả? Nhà con không có sao? Sao lại không có? Không phải dì Cố vẫn luôn ở đây sao? Dì ấy không có đồ trang điểm à? Dận Dận, con đi lấy giúp dì một ít, dì sẽ không dùng nhiều đâu.”
Ôn Hủ Hủ thật sự không muốn nói lời này, đồ của người phụ nữ kia, đều ghê tởm.
Nhưng không còn cách nào khác, nếu cô không che đi. Đợi lát nữa trở về, Mặc Bảo cùng Nhược Nhược nhìn thấy sẽ lo lắng mà hỏi cô cho xem.
Ôn Hủ Hủ thò đầu ra, nhìn về phía con trai trong phòng ngủ.
Thế nhưng, điều khiến cô thất vọng lúc này đây, là đứa con trai đang cúi đầu chơi vẫn rất dứt khoát lắc đầu: "Không có, trong nhà không có phụ nữ!"
Ôn Hủ Hủ: "......”
Cô sửng sốt vài giây, nghe không hiểu.
Không có phụ nữ?
Lúc này, Hoắc Tư Tước nghe được cuộc nói chuyện của hai mẹ con, hắn đẩy cửa đi vào: "Hai người đang làm gì vậy?"
“Hả?!”
Ôn Hủ Hủ nghe thấy tiếng Hoắc Tư Tước đi vào, cô lập tức ngậm miệng tùy tiện cầm một cái khăn mặt che ở trên mặt mình.
Trời ơi, tên đàn ông chó này sao lại đột nhiên lại trở về? Không phải hắn đến công ty rồi sao?
Ôn Hủ Hủ sợ nhìn thấy hắn. Lòng cô giờ rối như tơ vò, vì lúc nãy cũng nhờ hắn cứu cô ra.
Ôi, thật mất mặt quá đi.
Hoắc Dận cũng nhìn thấy ba, cậu bò dậy khỏi mặt đất: "Ba, ba đã về?"
Hoắc Tư Tước gật gật đầu, ánh mắt nhàn nhạt đảo qua một bóng người mảnh khảnh co rút hình chim cút trong toilet. Hắn sải bước tới chỗ con trai trước.
“Con thế nào rồi? Không sao chứ?”
“Không sao đâu.”
Hoắc Dận rất bình tĩnh lắc đầu.
Hoắc Tư Tước xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu. Sau đó trực tiếp đứng dậy, đi về phía toilet.
Ôn Hủ Hủ trốn ở bên trong: "......”Chương 80: Hắn đến gần...
Nếu thật sự có thể tự đào hố Ôn Hủ Hủ nhất định sẽ đào hố chui xuống.
“Còn định trốn bao lâu nữanữa? Buổi chiều đánh nhau với người khác, không phải rất anh hùng lắm sao?”
“……”
Ôn Hủ Hủ bị người đàn ông này châm chọc, chỉ có thể ngoan ngoãn từ trong toilet đi ra.
“Tôi không đánh sao được. Người phụ nữ kia ngay cả một đứa nhỏ cũng không buông tha. Chẳng lẽ tôi trơ mắt nhìn cô ta đánh hai người chúng tôi...... Con của anh à?"
Cô che mặt mình, ủy khuất phàn nàn.
Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm cô, như muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Hắn nhìn thấy dấu tay in rõ trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô.
Ngay cả khóe miệng cũng có chút sưng đỏ.
Đôi mắt nheo lại, cuối cùng dịu đi một chút.
Cô đúng là một con lợn, đánh nhau cũng có thể để vỡ mồm! !
"Cô còn oan ức gì nữa? Nó đánh người ta gãy sống mũi, trật khớp tay. Cô còn muốn đánh nhau với họ sao?”
Đôi mắt hạnh nhân ngập nước của Ôn Hủ Hủ mở to: "Vị đại ca này, anh cho rằng tôi muốn đánh nhau sao? Tình huống lúc ấy gấp như vậy, cô ta nói muốn giết chết con trai anh để xả giận cho con trai cô ta. vậy lúc đó tôi có thể đứng yên không?”
Ôn Hủ Hủ bức xúc nói, khóe miệng nứt ra đau đớn khiến cô liền đưa tay che miệng mình hít thở.
Hoắc Tư Tước: "......”
Khóe mắt không tự chủ được giật giật. Cuối cùng, hắn vẫn không nói gì nữa.
Vài phút sau, khi hai người từ trong phòng Hoắc Dận đi ra. Ôn Hủ Hủ với nửa bên mặt sưng húphúpdự định thu dọn túi xách về nhà.
Nhưng ai ngờ, cô vừa mới khóa cửa người đàn ông đi trước đã nói: "Theo tôi lên đây.”
Hả?
Lên đó?
Ôn Hủ Hủ cho là mình nghe lầm. Nhưng khi cô nhìn bốn phía ngoài trừ cô thì không có người khác. Cô chần chừ nhìn lên lầu mà không dám đi theo hắn.
Vốn tưởng rằng sẽ có chuyện chẳng lành đang chờ mình, dù sao lúc ở nhà trẻ cô đã gây họa không ít.
Thật bất ngờ, người đàn ông này đã trực tiếp đưa cô đến phòng ngủ mà cô vừa đến vào tối hôm qua. Sau đó, hắn từ đi lấy ra một hộp thuốc gia đình.
Ôn Hủ Hủ: "......”
"Cô tự mình tìm trong này xem có thuốc nào dùng được hay không." Thái độ Hoắc Tư Tước vô cùng lạnh nhạt. Lạnh nhạt đến mức giống như chó mèo trong nhà bị thương, hắn cũng sẽ tiện tay ném hai viên thuốc vào miệng chúng.
Cũng đúng, cô hiện tại cũng chỉ là bảo mẫu của con trai của hắn. Ngay cả người giúp việc ở đây có bị thương hắn cũng bồi thường tiền thuốc men. Huống chi chỉ là vài viên thuốc nhỏ này.
Ôn Hủ Hủ lấy lại bình tĩnh, cúi đầu chọn lựa thuốc trong hòm thuốc.
Thuốc trong hòm quả thật rất ít. Chủ yếu là thuốc trẻ em, phỏng chừng đều chuẩn bị cho Hoắc Dận.
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ rũ xuống, tiếp tục chọn. Cuối cùng, trước khi Hoắc Tư Tước trở lại phòng ngủ cô cũng tìm được một lọ thuốc mỡ, vừa vặn dùng để tiêu sưng vết bầm.
Sau khi chọn xong thuốc mỡ, cần phải bôi. Nên cô liếc trái nhìn phải, nhìn thấy phòng tắm trong phòng ngủ, liền trực tiếp cầm lọ thuốc mỡ đi vào.
“Răng rắc - -”
Đó là một mùi hương bạc hà , giống như mùi trong tủ quần áo mà cô ngửi thấy trong phòng ngủ đêm qua, trong phòng tắm này cũng không thấy có bất cứ dấu vết có đồ dùng phụ nữ. Gạch nền màu trắng gạo, vách tường màu xám nhạt. Bồn rửa đơn giản như khách sạn chỉ đặt một cái ly súc miệng, một cái bàn chải đánh răng. Tất cả đều là màu lạnh.
Chẳng lẽ...... Người phụ nữ kia không ở đây?
Vậy thì sao? Không phải họ đã kết hôn rồi sao? Tại sao lại không sống cùng nhau?
Tim của Ôn Hủ Hủ mới bình tĩnh lại không bao lâu, lại đập loạn xạ. Cô lấy lọ thuốc mỡ ra, đứng trước gương chậm rãi bôi lên mặt mình. Phát hiện ra cũng không bị nặng lắm.
Chỉ là, miệng của ô......
“Hiss......”
Cô đau đơn hít một hơi khí lạnh, thiếu chút nữa ném cả tăm bông đi.
"Cô đang làm gì vậy?"
Đúng lúc này, Hoắc Tư Tước từ trong phòng làm việc nhìn ra thấy cô đang bôi thuốc. Hắn đi tới, thấy cô ngồi xổm trong toilet che miệng bất động..
Ôn Hủ Hủ càng đem mặt của mình giấu kĩ, không cho hắn nhìn thấy.
Cô làm sao có thể để cho hắn nhìn thấy bộ dáng đáng xấu hổ này của cô. Không phải hắn trách cô nhiều chuyện sao?
Không ngờ, khi Hoắc Tư Tước thấy Ôn Hủ Hủ phớt lờ mình, hắn cho rằng đã xảy ra chuyện gì? Vì thế dứt khoát đưa tay xách lấy cổ áo sau của cô từ mặt đất nhấc lên!!
“Hmm...... Hoắc Tư Tước, anh...... làm gì vậy?" Ôn Hủ Hủ phát điên, một bên che miệng mình, một bên mở to đôi mắt đen long lanh đọng nước nhìn hắn.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, nhất thời khóe mắt lại co giật hai cái.
Có lẽ hắn không ngờ người phụ nữ trước kia ở trước mặt hắn giương nanh múa vuốt, lúc này bị người ta đánh nứt khóe miệng còn biết khóc.
Bình luận facebook