-
Chương 91-95
Chương 91: Xong rồi, hai đứa nhỏ sắp bị bại lộ!
“Anh Dận Dận, bây giờ làm sao bây giờ? Mẹ muốn đưa anh đi khám bác sĩ. Lúc nãy em đã bảo anh phải nói nhiều rồi. Anh Mặc Mặc nói rất nhiều, hơn nữa anh ấy còn thích cười. Anh cũng phải giống như anh ấy.”
Hoắc Dận: "......”
Cậu...... sẽ không.
Cũng đúng, một người quanh năm sinh sống trong căn nhà không có tiếng cười . Người bên cạnh, cũng lầm lì ít nói. Sống trong một môi trường như thế mà có thể phát triển tính cách vui vẻ mới là lạ đó. Muốn cậu nhất thời thay đổi, nào có dễ dàng như vậy?
Hoặc Dận nhíu chặt hay hàng lông mày.
“Không sao, vậy thì để họ khám đi!”
“Hả? Vậy sao được? Anh không bị bệnh, chú bác sĩ kiểm tra ra thì phải làm sao bây giờ?”
“Đau bụng.”
“Hả? Thế được à? Em nói cho anh biết, trước kia em không muốn đi nhà trẻ, em thường xuyên gạt mẹ nói đau bụng. Oa, anh trai, anh thật sự là quá thông minh.”
Cô bé lại vui vẻ lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm tay anh trai. Trong đôi mắt to như hạt thủy tinh hiện lên sự sùng bái.
Hoắc Dận: "......”
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ bắt một chiếc taxi, dắt theo hai anh em lên xe.
Thật ra, bản thân cô cũng là bác sĩ, đứa nhỏ có đau đầu nóng sốt gì gì đó cô đều có thể nhìn ra. Nhưng có đôi khi bởi vì làm mẹ nên cô luôn cẩn thận hơn.
Cô nhất định phải dẫn cậu đến bệnh viện lớn lấy máu làm xét nghiệm, hoặc là dùng thiết bị y học hiện đại kiểm tra mới yên tâm. Cô không dám trực tiếp khám cho con.
Suốt quãng đường đi Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng, ôm đứa con "Bị bệnh" vào trong lòng.
Còn Hoắc Dận thì sao?
Cậu chưa từng được mẹ quan tâm, ôm ấp như vậy. Lúc này được vùi ở trong lòng mẹ, càng không muốn động đậy, còn Nhược Nhược ngồi bên cạnh thì vô cùng ghen tị hành động này của hai người.
"Mẹ, mẹ còn có một đứa con nữa?"
“Hả? Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không hiểu ý của con gái mình. Cho đến một lúc sau, cô bé cũng chui vào trong lòng của cô, lúc này cô mới hiểu được.
“Nhược Nhược, con đừng lên đây. Anh trai bị bệnh, sẽ lây bệnh cho con đó.”
“Không sao đâu, anh trai sẽ không lây bệnh cho Nhược Nhược.”
Nhược nhược mới không tin những lời này của mẹ, rõ ràng anh trai đang gạt người, anh trai không có bệnh gì cả, anh trai chỉ muốn độc chiếm mẹ mà thôi.
Tất nhiên cô bé cũng muốn được mẹ ôm vào lòng giống như anh trai.
Cũng may, từ nhà trẻ đến bệnh viện cũng không xa lắm. Ngồi hơn khoảng mười phút là đến bệnh viện. Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ xuống xe, vào bệnh viện.
“Y tá phiền cô… Ôn Kỳ Mặc khám ở khoa nhi.”
“Khoa nhi? Hiện tại Khoa nhi có rất nhiều người, cô có muốn đăng ký khám chuyên gia cho cậu bé không? Không cần xếp hàng dài thế này.” Y tá đăng ký cầm thẻ đăng ký Ôn Hủ Hủ đưa qua, thuận miệng hỏi một câu.
Vậy là tốt rồi, không có gì quan trọng hơn việc khám bệnh cho đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ đăng ký khám chuyên gia, sau đó cầm tờ giấy đăng ký đi lên tầng 9.
Vốn Hoắc Dận từ sau khi hạ quyết tâm giả bộ đau bụng, vẫn luôn rất bình tĩnh. Nhưng bỗng nhiên đi theo mẹ tới phòng khám đặc biệt này, sắc mặt cậu hơi thay đổi, dừng lại không chịu đi nữa.
“Mặc Mặc, sao con không đi?”
“Không đi!”
Hoắc Dận dùng sức giãy khỏi tay mẹ, co cẳng bỏ chạy.
“Này, con đi đâu vậy? Mặc Mặc, con chạy đi đâu vậy?" Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vã gọi to.
Cũng chính lúc này, trên hành lang của phòng khám đặc biệt, một bác sĩ già tóc hoa râm mặc áo blouse trắng đi tới. Sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy trước mặt mình.
“Hoắc tiểu thiếu gia? Sao cậu ấy lại tới đây?”
“Hả, đó là Hoắc tiểu thiếu gia sao?”
“Đúng vậy, mau ngăn cậu ấy lại, ôm lại đây. Có phải lại xảy ra chuyện gì không? Ba cậu đâu? Mau đi liên lạc.”
Sau đó lão bác sĩ này chỉ huy các bác sĩ đi theo bên cạnh đuổi theo Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong một tích tắc, cô nhìn chằm chằm những người đang đuổi theo mình. Đầu ong ong, giống như có thứ gì đó đang nổ tung. Tất cả đều trở nên trống rỗng.
Trời ạ, sao cô lại quên mất điều này?!
Bệnh viện này là bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố A. Sức khỏe Hoắc Dận vốn không tốt, chắc chắn cậu bé đã không ít lần ra vào nơi này. Hơn nữa, với quyền thế của Hoắc gia hắn nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất ở đây để điều trị.
Trời ạ, rốt cuộc cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy!
Toàn thân Ôn Hủ Hủ lạnh toát.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng kéo con gái bên cạnh lại nhưng đám bác sĩ đã tóm được Hoắc Dận.
“Tiểu thiếu gia, cậu chạy cái gì vậy? Ba cậu đâu?”
“Mặc kệ ba cậu ấy ở đâu. Bác sĩ Lâm, anh mau đưa đứa nhỏ đi kiểm tra trước. Y tá Tiếu, mau đi tìm ba cậu ấy, rồi bảo ngài ấy tới đây.”
“Vâng, giáo sư!”
“!!!!”
Trước mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ? Đây không phải Dận Dận mà là Mặc Mặc của cô. Nếu thông báo Hoắc Tư Tước tới đây, hắn sẽ ngay lập tức gọi đến nhà trẻ quốc tế để hỏi, chẳng phải sẽ biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ này sao?!
Chương 92: Trời ạ, con gái bị phát hiện!!
Lúc đó Hoắc Tư Tước có thể trả lại các con cho cô không?
Ôn Hủ Hủ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc dắt tay con gái chạy theo, rồi tới đâu tính tới đó.
Nếu cần, cô sẽ lợi dụng tình hình lúc các bác sĩ không chú ý tới bồng con trai đi.
Nhưng khi Ôn Hủ hủ dắt tay Nhược Nhược vừa đến nơi, thì con trai của cô đã bị bác sĩ đưa vào phòng khám. Mấy người đó không hỏi bất cứ vấn đề gì mà trực tiếp đưa đứa nhỏ đi kiểm tra.
“Chờ chút! Bác sĩ, thật ngại quá, con nhà tôi không sao, không cần đi kiểm tra.”
Ôn Hủ Hủ lo lắng, loại phòng kiểm tra khép kín này trẻ con sao có thể tùy tiện kiểm tra? Mặc Bảo của cô lại không có bệnh tật gì nhiều, nếu giờ tiến hành khám phát hiện ra Mặc Bảo của cô không có bệnh gì chỉ sợ là dọa ông ta sợ ngã ra đấy.
Nhưng vị giáo sư này không để cô vào mắt.
“Cô là ai vậy?”
“À? Tôi… tôi là bảo mẫu của đứa nhỏ này, mới được thuê về." Ôn Hủ Hủ chột dạ đáp.
"Thì ra là mới được thuê về, vậy cô không biết nguyên nhân vì sao ông chủ của cô lại bảo cô đưa đứa nhỏ tới đây sao? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên trong bệnh viện. Được rồi, không nói nhiều với cô nữa. Cô đứng bên cạnh chờ đi. Tôi dẫn đứa nhỏ đi kiểm tra.”
Vị giáo sư này căn bản là mặc kệ sự ngăn cản của Ôn Hủ Hủ trực tiếp bảo trợ lý ôm đứa nhỏ đi vào phòng kiểm tra.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Không phải, đây không phải Hoắc tiểu thiếu gia mà ông ta nói, đây là Mặc Bảo của cô.
Ôn Hủ Hủ vừa tức vừa lo, muốn đi qua giải thích. Nhưng lúc này, kết quả khám bệnh của đứa nhỏ dần dần hiện ra trên màn hình máy tính.
"Phần nối giữa tá tràng và dạ dày vẫn chưa khép, hiện tại vẫn còn sưng lên, gần đây có vấn đề gì sao?"
“Có thể lại là do thức ăn. Hazzz, đứa nhỏ đáng thương.”
Sau khi giáo sư và trợ lý của ông ta nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính, bắt đầu đau lòng thảo luận.
Ôn Hủ Hủ nghe đầu "Ong - -" một tiếng.
Phần nối giữa tá tràng và dạ dày chưa khép?
Sao lại thế được? Mặc Bảo của cô vẫn rất khỏe mạnh, vì sao phần nối giữa tá tràng và dạ dày lại không khép? Trước giờ cô chưa từng phát hiện ra điều này.
Cô giống như rơi vào trong vực băng. Sau một hồi sợ hãi, cô không còn để ý gì nữa, như người mất trí, lao tới áp sát vào hai bác sĩ.
“Điều này là không thể, phần nối giữa tá tràng và dạ dày của đứa nhỏ này sao lại không khép được chứ? Không thể nào!”
“Trước giờ tiểu thiếu gia nhà cô vẫn luôn có vấn đề này mà. Chẳng những cái này, cậu ta còn có ruột non ngắn hơn người khác, chức năng thận cũng không phát triển hoàn toàn như người khác. Những cái này ông chủ của cô cũng chưa từng nói với cô sao?"
Giáo sư nhìn thấy cô như một kẻ thần kinh, tức giận đến mức gõ thẳng vào màn hình máy tính!
Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.
Cô cũng là bác sĩ, cô cũng hiểu được những thứ trong máy tính này. Sau khi cô nhìn thì phát hiện ra đúng như vị giáo sư này nói.
Ôn Hủ Hủ "Đông" một cái, ngã ngồi xuống ghế.
Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới đây, lão giáo sư kia đã kiểm tra xong cho Hoắc Dận.
Tình hình trước mắt của Hoắc Dận tính ra là hết sức bình thường, bởi vì sinh non nên cơ thể cậu từ nhỏ đến giờ đã thế, xuất hiện rất nhiều dị tật, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì đây xem như là hiện tượng bình thường rồi.
Hoắc Tư Tước nghe xong kết quả kiểm tra, cảm xúc không có gì thay đổi. Nhưng hắn vừa quay đầu, đã thấy Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế thất hồn lạc phách.
Khuôn mặt cô trắng bệch, giống như người chết vớt từ dưới sông. Biểu cảm bày ra hết sức bi ai, ánh mắt trống rỗng, tinh thần hoảng hốt. Hắn liên tiếp kêu vài tiếng, đều không có bất kỳ phản ứng nào.
Người phụ nữ này này, lại làm sao nữa?
Hoắc Tư Tước đem ánh mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ đang đứng bên canh.
Hắn lại phát hiện, có cô bé nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt thật to giống như hạt thủy tinh, vừa đen vừa tròn, cùng đôi má mũm mĩm vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Nhưng sau khi cô bé phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình, cô bé lập tức trốn sau lưng mẹ, tỏ ra sợ hãi.
Đây là con của ai vậy?
Những thoạt nhìn...... cô bé nào có điểm giống người phụ nữ chết tiệt kia??
Hoắc Tư Tước ngơ ngác một lát: "Cô bé này là ai? Sao lại ở đây?”
Tiểu Nhược Nhược bất ngờ bị hỏi chuyện, cô bé bị dọa sợ lập tức lớn tiếng gọi: "Mẹ..."
Mẹ?
Cô bé này gọi cô là mẹ sao?!
Hoắc Tư Tước chỉ cảm giác thái dương nhảy dựng, khuôn mặt tuấn tú liền xanh mét lại, lửa giận cũng từ trong lồng ngực dâng lên.
“Ôn Hủ Hủ, cô bé này là ai? Tại sao lại gọi cô là mẹ?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên ghế, bị tiếng chất vấn giận dữ của người đàn ông làm tỉnh. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, rồi nhìn xuống cô bé đang cố gắng núp ở sau lưng mình—
“Cô bé này...... Cô bé này......”
“Mẹ, chúng ta về nhà đi, Nhược Nhược muốn về nhà.”
Chương 93: Cô bé...... là con ngoài giá thú?
Nhược Nhược đã bắt đầu hoảng loạn. Lá gan cô bé rất nhỏ, không thể so với hai anh trai mình. Hơn nữa trước đây anh trai có nói với cô bé người ba tính tình xấu xaxa như thế nào, bắt nạt mẹ ra sao.
Vì thế lúc này, cô bé đã bắt đầu sợ hãi.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lấy lại tinh thần. Ngay lập tức ôm chặt con gái vào lòng. Giống như họa vô đơn chí, cả người cô chút run rẩy.
“Con bé......”
“Con bé là con của cô đúng không? Ôn Hủ Hủ, cô thật quá lợi hại. Giữa trưa còn ở trước mặt tôi khoe khoan mình băng thanh ngọc khiết. Trong nháy mắt lại có một đứa con ngoài giá thú như thế này. Cô quả thật quá ghê tởm?!!”
Không ngờ, cô còn chưa nói hết câu người đàn ông này bỗng nhiên mắng chửi cô một cách thậm tệ.
Giờ phút này đây, vị tổng giám đốc, người chưa bao giờ thay đổi khuôn mặt của mình trong giới kinh doanh, lại không thể khống chế được cảm xúc của mình. Khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày lạnh lùng lộ rõ sự chán ghét.
Ôn Hủ Hủ có chút sửng sốt.
Con ngoài giá thú?
Hắn...... lại cho rằng đứa bé này là do cô sinh với người khác?
Ôn Hủ Hủ như rơi xuống đất. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông này nói không ra lời.
Cô thật không biết nên vui mừng hay nên buồn? Không thể tin được mắt của người đàn ông này lại mù như vậy. Không hiểu bằng cách nào hắn có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc một công ty đa quốc gia như hiện tại?
“Nói? Sao cô không nói đi?”
“Hoắc Tư Tước, tôi với anh đã sớm không có bất cứ quan hệ gì. Anh có thể ở với con tiện nhân Cố Hạ kia, sao tôi không thể tìm một người đàn ông khác?”
“……”
Câu nói này đã khiến hắn không biết phản bát như thế nào.
Ngón tay bóp lại kêu răng rắc, khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc xanh lúc trắng. Hắn thật sự không nói lên một lời nào.
Là do hắn tự đâm đầu tới gây lộn với cô thì tự chịu đi.
Ôn Hủ Hủ oán hận hắn xong, cũng không muốn nói thêm gì. Nhìn thấy con trai từ trong phòng kiểm tra đi ra, cô lập tức dắt tay con gái đi qua hỏi: "Bác sĩ, đứa nhỏ không sao chứ?”
Cô phải nhanh chóng mang đứa nhỏ này đi. Bằng không với tính khí của người đàn ông chó đó, cũng như cặp mắt mù hắn, giờ hắn mà biết cô còn có một đứa con trai khác chắc hắn lột da cô ra mất.
Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đưa con rời khỏi nơi này.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay to lớn đột nhiên xẹt qua, cô còn chưa kịp ôm lấy con trai, bàn tay này đã kéo đứa nhỏ lại, dùng sức đến mức khiến cô cảm nhận được cơn đau truyền đến.
“Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy?”
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra, đừng chạm vào con tôi. Cô không xứng!”
Lại là người đàn ông này, hắn cướp đứa bé lại. Căn bản là không cho Ôn Hủ Hủ chạm vào.
Ôn Hủ Hủ như phát hỏa.
Đây là Mặc Bảo của cô, không phải Hoắc Dận, hắn có tư cách gì không cho cô đụng vào? Bây giờ cô chỉ còn mỗi Mặc Mặc là con trai thôi.
Ôn Hủ Hủ vô cùng hoảng hốt, cuối cùng cũng phòng ngự cuối cùng cũng bị phá vỡ, hai mắt cô đỏ hoe, cô gần như muốn xông tới cướp đứa bé về lại tay mình, nhưng bỗng nhiên, đứa bé từ trong tay Hoắc Tư Tước mở miệng nói: “Ba, ba đang làm gì vậy?"
Ôn Hủ Hủ chợt ngây dại!
Ba?
Mặc Bảo của cô...... lại gọi người đàn ông này là ba?
Hoắc Tư Tước thì không có phản ứng gì. Bởi ngay từ đầu, khi bệnh viện thông báo cho hắn tới, đã trực tiếp nói Hoắc Dận đang ở đây.
Vì thế hắn cúi đầu, nhìn về phía cậu bé kia: "Ba dẫn con về nhà.”
“Không về nhà, con muốn đi nhà trẻ.”
Sau đó Hoắc Dận liền thoát khỏi tay hắn chạy về phía Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, nhất thời mừng rỡ. Cô vốn không nói gì khác mà trực tiếp ôm con trai vào lòng.
"Được được, chúng ta không về nhà, chúng ta đi nhà trẻ. Hoắc Tư Tước, tôi sẽ không mang con đi đâu hết, mà đưa con đến nhà trẻ. Nếu Dận Dận đã chủ động muốn đi nhà trẻ như vậy chúng ta không cần ép con vì chuyện người lớn không ảnh hưởng tới con trẻ.”
Ôn Hủ Hủ vừa nói, vừa nhanh chóng ôm con trai lên.
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, cô dùng tốc độ nhanh nhất ôm theo hai hai đứa nhỏ bỏ chạy. Trong phút chốc liền không thấy bóng dáng đâu.
Hoắc Tư Tước tức giận đến mứcbốc khói!
Ôn Hủ Hủ!!!
——
Ôn Hủ Hủ bế hai đứa nhỏ chạy một mạch ra ngoài. Cho đến khi cô lên một chiếc taxi, về tới khu phố cũ, lúc này cô mới kéo hai đứa nhỏ xuống xe.
Sau đó xuống một cái ghế nhỏ ở công viên gần đó. Không đứng dậy nổi nữa.
“Mẹ?”
Là con gái, tâm tư sẽ tương đối tinh tế một chút. Sau khi nhìn thấy mẹ ngồi bất động tại chỗ,, cô bé lập tức nhích lại gần. Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát mẹ, quan tâm hỏi thăm.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền ôm cái đầu nhỏ này vào lòng.
Sau đó, cô nhìn thấy con trai đứng ở bên cạnh cũng đang nhìn mình, cô đưa tay ôm lấy con trai ghì vào trong lòng.
“Mẹ không sao, không cần lo lắng, Mẹ chỉ hơi mệt, ngồi ở đây một lát là được rồi.”
Chương 94: Quyết định mang các con rời đi
Cô ôm hai đứa nhỏ vào lòng. Giờ phút này cô thật sự rất mệt, cô còn có chút tự trách bản thân thân mình đã không làm tốt trách nhiệm một người mẹ. Cô không thể nào tha thứ cho bản thân.
Tại sao Mặc Bảo lại biết ba?
Cậu bé biết từ khi nào?
Còn nữa, vì sao trên người cậu bé lại có nhiều dị tật như vậy? Tại sao cô không biết? Cô làm mẹ các con kiểu gì? Ngay cả con mình có dị tật nghiêm trọng như vậy, cô cũng không biết.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình không xứng làm một người mẹ.
“Mặc Mặc, con nói cho mẹ biết, có phải con đã biết về ba rồi phải không?”
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại, mở miệng hỏi đứa nhỏ đang ôm trong ngực.
Vừa dứt lời, Hoắc Dận tựa vào lòng cô, lập tức cúi đầu xuống, cậu luống cuống đứng đó, không biết mở miệng với mẹ như thế nào.
Cậu sợ nếu cậu nói ra, mẹ sẽ không cần cậu nữa.
Cũng may, bên cạnh còn có cô bé Nhược Nhược. Sau khi thấy anh trai Dận Dận không dám nói, cô bé chớp chớp đôi mắt to ngập nước, giúp anh trai trả lời mẹ.
“Đúng vậy, mẹ, Nhược Nhược cũng biết rồi.”
“Hả? Con cũng biết?”
“Đúng vậy, bởi vì mẹ luôn bị người ba thối kia bắt nạt. Anh trai đã rất tức giận nên đã theo dõi mẹ và biết được người đó là ba.”
Cô bé nhỏ này đem toàn bộ câu chuyện hai anh em phát hiện ra ba như thể nào nói rõ mười mươi cho cô nghe.
Ôn Hủ Hủ nghe xong không biết dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình lúc này.
Cũng đúng, đứa con trai cô chỉ số IQ cao như thế nào sao cô không biết được. Chỉ mới năm tuổi đã là một hacker, cậu từng dùng kỹ thuật của mình hack vào hệ thống an ninh của bệnh viện Clear. Thì nói gì đến một người ba mà cậu không thể tìm ra được.
Ôn Hủ Hủ không nói về đề tài này, ánh mắt cô bắt đầu có chút bi ai nhìn về phía cơ thể nhỏ của đứa bé này.
Hoắc Dận: "......”
Tiểu Nhược Nhược: "......”
Cũng không biết vì sao, hai đứa nhỏ kia đột nhiên có loại dự cảm không lành, giống như sẽ có một điều tồi tệ sắp xảy ra.
"Mặc Mặc, mẹ... mẹ thật sự không xứng đáng với con, mẹ chưa bao giờ biết, con... lại có nhiều vấn đề như vậy. Mẹ sai rồi, mẹ đưa con về Clear được không?”
Ôn Hủ Hủ nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, đem bao nhiêu thống khổ trong lòng nói ra quyết định của mình.
Đúng vậy, cô thật sự không nên, không nên vì những chuyện mờ mịt, những thứ không thuộc về mình, mà cô lại bỏ qua những thứ quan trọng nhất bên cạnh.
Cô không cách nào tưởng tượng được, cô là một người mẹ nhưng lại không biết gì về sức khỏe của con trai mình? Cô làm sao chịu đựng được?
Thằng bé chỉ mới năm tuổi!
Hai tròng mắt Ôn Hủ Hủ buông xuống, nước mắt tủi thân rơi lộp bộp.
Hai anh em bối rối!
Trở lại Clear!!
Không phải chứ, mẹ muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này? Vậy còn Mặc Bảo thì sao? Mặc Bảo lúc này vẫn còn ở vịnh Thiển Thủy.
Còn nữa, nếu cô đi rồi, vậy sau này có phải chỉ còn lại một mình Hoắc Dận không? Cậu sẽ lẻ loi ở đây, không có mẹ, cũng không có em gái và em trai.
Cô không cần cậu nữa sao?
Hai mắt Hoắc Dận đỏ lên, thoát khỏi lòng mẹ, toang chạy đi.
”Mặc Mặc, sao con lại chạy? Quay lại đi, đừng chay!” Ôn Hủ Hủ vội vàng đứng dậy, dắt theo con gái bên cạnh đuổi theo.
Có chuyện gì với đứa nhỏ vậy? Sao nghe cô nói đưa chúng về lại Clear thì cậu bé lại bỏ chạy?
Ôn Hủ Hủ có chút không hiểu.
Nhưng nếu cô biết đứa con này, không phải là Mặc Bảo, mà là Dận Dận của cô, thì tất cả mọi thắc mắc của cô sẽ được sáng tỏ.
Điều Hoắc Dận không thể chấp nhận nhất, chính là mẹ lại bỏ rơi cậu!
——
Hôm nay là ba tới đón Mặc Bảo về nhà.
Đón chừng lúc ở bệnh viện Hoắc Dận không chọn về cùng hắn mà chọn đi cùng với Ôn Hủ Hủ cho nên khuôn mặt anh tuấn kia vẫn luôn u ám.
Ngay cả khi Hoắc Tư Tước chủ động chào cậu, cậu cũng giữ khoảng cách với hắn.
Người ba thối tha này cậu không thèm để ý tới. Đến nói chuyện cậu cũng lười.
Mặc Bảo đeo cặp sách nhỏ ngồi ở phía sau xe, mở ra chiến lợi phẩm hôm nay thu được trong nhà trẻ, một bên vui tươi hớn hở bóc ra một que kẹo cho vào mồm.
"Con đang làm gì vậy?"
“Hả? Con không làm gì cả, con đang chơi.”
Mặc Bảo sẽ không nói cho ba biết, hôm nay ở nhà trẻ cậu đã thay anh em tốt Hoắc Dận của mình đánh hạ một nửa giang sơn như thế nào.
Mặc Bảo lấy ra một chiếc ô tô đồ chơi trong chiến lợi phẩm ra, ngắm nghía một hồi rồi thốt lên nhạc nhẽo, trẻ con, giờ còn chơi đồ ấu trĩ như vậy!
Hoắc Tư Tước thông qua kính chiếu hậu quan sát đứa nhỏ này. Hắn tức giận, không ngờ công sức hắn nuôi năm năm không bằng một người phụ nữ vừa mới xuất hiện.
Nhưng mà đứa nhỏ này đang làm gì vậy?
Hắn nhìn hành động của con trai có chút kỳ quái. Đặc biệt là khi cậu cởi cặp sách nhỏ sau sau đó tùy tiện ném ở chỗ ngồi, rồi khoanh chân ngồi xuống, những hành động này của cậu khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
"Hoắc Dận, ai dạy con ngồi như vậy? Ba không phải dạy con cách đứng ngồi rồi sao? Sao con mới đi nhà trẻ hai ngày mà đã đã học được những điều xấu này? "
Chương 95: Đứa nhỏ này như biến thành một người khác
“……”
Sau hai giây, Mặc Bảo phía sau mới chậm rãi thu chân lại, bắt chước dáng vẻ của Hoắc Dận.
Thì ra Hoắc Dận ngồi như một ông già là do người ba xấu xa này dạy ra.
Mặc Bảo thở dài một tiếng.
May mắn thay, sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, thì hắn không lãi nhãi gì thêm nữa mãi cho đến khi hai ba con về tới vịnh Thiển Thủy.
"Thiếu gia về rồi, đói bụng chưa? Dì Vương làm xong món bánh ngọt yêu thích của con rồi, có muốn lấy một ít cho con không?"
“Vâng, cảm ơn dì Vương.”
Mặc Bảo mỉm cười đồng ý. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa như mặt trời khiến Dì Vương sửng sốt.
Tiểu thiếu gia đang cười với một người giúp việc sao?
Trời ạ, tiểu thiếu gia hôm nay tự nhiên lại nở nụ cười! Thì ra tiểu thiếu gia cũng biết cười, nụ cười này cũng quá đẹp đi!
Dì Vương kinh ngạc, lập tức chạy vào bếp lấy chút đồ ăn vặt ra. Mặc Bảo thấy dì ta đi rồi, cũng đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị trở về phòng mình ở lầu hai.
Cậu phải đi gọi điện thoại cho Hoắc Dận. Vừa rồi lúc ở trong xe Hoắc Dận gọi tới nhưng cậu không nghe được vì sợ ba sẽ phát hiện, nên cậu ngắt máy ngay.
“Hoắc Dận, con đi đâu vậy? Không thay quần áo sao?”
“Hả?”
Mặc Bảo đang chuẩn bị lên lầu chỉ có thể lại ngừng lại, một đôi mắt xinh đẹp như trăng lưỡi liềm ngơ ngác nhìn ba.
Thay đồ?
Thay quần áo gì vậy?
Mặc Bảo hoàn toàn không hiểu lời ba nói.
Bởi vì cậu là Mặc Bảo nên không biết tính cách sạch sẽ của người ba này, từ nhỏ Hoắc Dận đã bị yêu cầu rất nghiêm khắc về vấn đề vệ sinh cá nhân.
“Còn ở đó làm gì? Trước kia không phải mỗi khi con về phòng mình đều đến phòng khử trùng thay quần áo? Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả cái này cũng quên.”
Hoắc Tư Tước cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay đứa con trai này làm sao vậy? Sao lại có nhiều chỗ khác thường như thế?
Mặc Bảo sợ hãi!
Phòng khử trùng?!!
Người ba bảo thủ này còn ở trong nhà xây một phòng khử trùng nữa sao?
Mặc Bảo thật sự bất lực, cậu chỉ có thể nhấc chân từ trên cầu thang đi xuống: "Xin lỗi ba, con quên mất, con lập tức đi ngay.”
Sau đó cậu bé đeo cặp sách nhỏ lúc đi đến phòng khử trùng.
Hoắc Tư Tước: "......”
Vừa vặn lúc này, dì Vương cũng bưng dĩa bánh ngọt đi ra, chứng kiến một màn như vậy, chị ta lên tiếng hỏi: "Ông chủ, có chuyện gì sao?"
Hoắc Tư Tước nhíu mày, muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ kia đã đi qua, cũng không lên tiếng mà đi lên lầu.
Phải mất mười mấy phút Mặc Bảo mới về tới phòng của mình, sau đó cậu cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Hoắc Dận.
“Alo, Hoắc Dận?”
“Anh, anh, không xong rồi, mẹ muốn đưa chúng ta về Clear. Anh Hoắc Dận giận rồi, anh ấy không để ý tới ai hết.”
Bất ngờ, người nghe điện thoại lại là Nhược Nhược. Sau khi cô bé nghe được giọng nói của anh trai trong điện thoại, vội vàng nói cho Mặc Bảo biết tình hình hiện tại.
Mẹ đưa bọn chúng đi à? Tại sao?
Mặc Bảo lo lắng, cậu vội vàng hỏi: "Vì sao?”
"Bởi vì mẹ nhầm anh Dận Dận là anh. Sau khi anh dận Dận đi khám ở bệnh viện, bị một ông giáo sư già nói anh Dận Dận bị nhiều bệnh. Mẹ rất đau lòng, tưởng là anh nên mẹ muốn dẫn chúng ta về Clear, để chữa bệnh cho anh!"
Đừng nhìn cô bé bình thường ngốc nghếch, nhưng khi miêu tả tình hình rất trật tự và rõ ràng.
Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ lập tức có sự thay đổi!
“Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Không được, nói như vậy anh phải nhanh chóng trở về.”
“Đúng vậy đúng vậy, em cũng cảm thấy anh mau về đi. Em không biết phải làm sao, anh Dận dận đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi, mẹ gọi anh ấy cũng không ra.”
Nhược Nhược ở trong điện thoại vừa nhìn cửa phòng còn đóng, vừa đồng ý với quyết định của anh trai.
Lúc này, ngoại trừ để Mặc Bảo trở về thì không còn cách nào khác.
Mặc Bảo dặn dò em gái, để cô bé trấn an Hoắc Dận trước, sau đó cậu sẽ tìm cơ hội lập tức đi về, và giải thích chuyện này với mẹ.
Xem ra, sự tình không giấu được nữa.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Mặc Bảo có chút phiền não.
Không ngờ lúc này Hoắc Tư Tước lại đi lên, hắn nhìn thấy cửa phòng con trai đang đóng, thong thả bước tới cạnh cánh cửa vươn ngón tay thon dài gõ: "Hoắc Dận, con đang làm gì vậy?"
“Hả? Ba, con có làm gì đâu, con ở trong phòng chơi.”
Nghe tiếng ba gọi, Mặc Bảo nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, sau đó chạy tới mở cửa phòng ra.
“Ba, sao ba lại lên đây? Ba tìm con có việc gì sao?”
“……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười híp mắt này, Hoắc Tư Tước luôn có loại cảm giác không đúng.
Thằng nhóc này, nó học cười từ khi nào vậy? Không phải trước giờ nó luôn có bộ dạng lạnh lùng sao? Mới năm tuổi đã không thích cười đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng hiếm khi nhìn thấy một chút biểu cảm hoạt bát nào.
Giờ thì sao?
Hoắc Tư Tước chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn này một hồi lâu, lúc này mới nhíu mày nói: "Ừ, ba tới là nói với con một tiếng. Bắt đầu từ ngày mai, dì bác sĩ kia sẽ không tới đây nữa.”
“Anh Dận Dận, bây giờ làm sao bây giờ? Mẹ muốn đưa anh đi khám bác sĩ. Lúc nãy em đã bảo anh phải nói nhiều rồi. Anh Mặc Mặc nói rất nhiều, hơn nữa anh ấy còn thích cười. Anh cũng phải giống như anh ấy.”
Hoắc Dận: "......”
Cậu...... sẽ không.
Cũng đúng, một người quanh năm sinh sống trong căn nhà không có tiếng cười . Người bên cạnh, cũng lầm lì ít nói. Sống trong một môi trường như thế mà có thể phát triển tính cách vui vẻ mới là lạ đó. Muốn cậu nhất thời thay đổi, nào có dễ dàng như vậy?
Hoặc Dận nhíu chặt hay hàng lông mày.
“Không sao, vậy thì để họ khám đi!”
“Hả? Vậy sao được? Anh không bị bệnh, chú bác sĩ kiểm tra ra thì phải làm sao bây giờ?”
“Đau bụng.”
“Hả? Thế được à? Em nói cho anh biết, trước kia em không muốn đi nhà trẻ, em thường xuyên gạt mẹ nói đau bụng. Oa, anh trai, anh thật sự là quá thông minh.”
Cô bé lại vui vẻ lên, bàn tay nhỏ bé mập mạp nắm tay anh trai. Trong đôi mắt to như hạt thủy tinh hiện lên sự sùng bái.
Hoắc Dận: "......”
Mấy phút sau, Ôn Hủ Hủ bắt một chiếc taxi, dắt theo hai anh em lên xe.
Thật ra, bản thân cô cũng là bác sĩ, đứa nhỏ có đau đầu nóng sốt gì gì đó cô đều có thể nhìn ra. Nhưng có đôi khi bởi vì làm mẹ nên cô luôn cẩn thận hơn.
Cô nhất định phải dẫn cậu đến bệnh viện lớn lấy máu làm xét nghiệm, hoặc là dùng thiết bị y học hiện đại kiểm tra mới yên tâm. Cô không dám trực tiếp khám cho con.
Suốt quãng đường đi Ôn Hủ Hủ có chút lo lắng, ôm đứa con "Bị bệnh" vào trong lòng.
Còn Hoắc Dận thì sao?
Cậu chưa từng được mẹ quan tâm, ôm ấp như vậy. Lúc này được vùi ở trong lòng mẹ, càng không muốn động đậy, còn Nhược Nhược ngồi bên cạnh thì vô cùng ghen tị hành động này của hai người.
"Mẹ, mẹ còn có một đứa con nữa?"
“Hả? Cái gì?”
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn không hiểu ý của con gái mình. Cho đến một lúc sau, cô bé cũng chui vào trong lòng của cô, lúc này cô mới hiểu được.
“Nhược Nhược, con đừng lên đây. Anh trai bị bệnh, sẽ lây bệnh cho con đó.”
“Không sao đâu, anh trai sẽ không lây bệnh cho Nhược Nhược.”
Nhược nhược mới không tin những lời này của mẹ, rõ ràng anh trai đang gạt người, anh trai không có bệnh gì cả, anh trai chỉ muốn độc chiếm mẹ mà thôi.
Tất nhiên cô bé cũng muốn được mẹ ôm vào lòng giống như anh trai.
Cũng may, từ nhà trẻ đến bệnh viện cũng không xa lắm. Ngồi hơn khoảng mười phút là đến bệnh viện. Ôn Hủ Hủ nhanh chóng đưa hai đứa nhỏ xuống xe, vào bệnh viện.
“Y tá phiền cô… Ôn Kỳ Mặc khám ở khoa nhi.”
“Khoa nhi? Hiện tại Khoa nhi có rất nhiều người, cô có muốn đăng ký khám chuyên gia cho cậu bé không? Không cần xếp hàng dài thế này.” Y tá đăng ký cầm thẻ đăng ký Ôn Hủ Hủ đưa qua, thuận miệng hỏi một câu.
Vậy là tốt rồi, không có gì quan trọng hơn việc khám bệnh cho đứa nhỏ.
Ôn Hủ Hủ đăng ký khám chuyên gia, sau đó cầm tờ giấy đăng ký đi lên tầng 9.
Vốn Hoắc Dận từ sau khi hạ quyết tâm giả bộ đau bụng, vẫn luôn rất bình tĩnh. Nhưng bỗng nhiên đi theo mẹ tới phòng khám đặc biệt này, sắc mặt cậu hơi thay đổi, dừng lại không chịu đi nữa.
“Mặc Mặc, sao con không đi?”
“Không đi!”
Hoắc Dận dùng sức giãy khỏi tay mẹ, co cẳng bỏ chạy.
“Này, con đi đâu vậy? Mặc Mặc, con chạy đi đâu vậy?" Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, vội vã gọi to.
Cũng chính lúc này, trên hành lang của phòng khám đặc biệt, một bác sĩ già tóc hoa râm mặc áo blouse trắng đi tới. Sững sờ khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang chạy trước mặt mình.
“Hoắc tiểu thiếu gia? Sao cậu ấy lại tới đây?”
“Hả, đó là Hoắc tiểu thiếu gia sao?”
“Đúng vậy, mau ngăn cậu ấy lại, ôm lại đây. Có phải lại xảy ra chuyện gì không? Ba cậu đâu? Mau đi liên lạc.”
Sau đó lão bác sĩ này chỉ huy các bác sĩ đi theo bên cạnh đuổi theo Hoắc Dận.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong một tích tắc, cô nhìn chằm chằm những người đang đuổi theo mình. Đầu ong ong, giống như có thứ gì đó đang nổ tung. Tất cả đều trở nên trống rỗng.
Trời ạ, sao cô lại quên mất điều này?!
Bệnh viện này là bệnh viện nhân dân lớn nhất thành phố A. Sức khỏe Hoắc Dận vốn không tốt, chắc chắn cậu bé đã không ít lần ra vào nơi này. Hơn nữa, với quyền thế của Hoắc gia hắn nhất định sẽ tìm bác sĩ tốt nhất ở đây để điều trị.
Trời ạ, rốt cuộc cô đã làm chuyện ngu xuẩn gì vậy!
Toàn thân Ôn Hủ Hủ lạnh toát.
Ôn Hủ Hủ nhanh chóng kéo con gái bên cạnh lại nhưng đám bác sĩ đã tóm được Hoắc Dận.
“Tiểu thiếu gia, cậu chạy cái gì vậy? Ba cậu đâu?”
“Mặc kệ ba cậu ấy ở đâu. Bác sĩ Lâm, anh mau đưa đứa nhỏ đi kiểm tra trước. Y tá Tiếu, mau đi tìm ba cậu ấy, rồi bảo ngài ấy tới đây.”
“Vâng, giáo sư!”
“!!!!”
Trước mắt Ôn Hủ Hủ tối sầm, thiếu chút nữa ngất xỉu ngay tại chỗ.
Xong rồi xong rồi, làm sao bây giờ? Đây không phải Dận Dận mà là Mặc Mặc của cô. Nếu thông báo Hoắc Tư Tước tới đây, hắn sẽ ngay lập tức gọi đến nhà trẻ quốc tế để hỏi, chẳng phải sẽ biết sự tồn tại của hai đứa nhỏ này sao?!
Chương 92: Trời ạ, con gái bị phát hiện!!
Lúc đó Hoắc Tư Tước có thể trả lại các con cho cô không?
Ôn Hủ Hủ lo lắng như kiến bò trên chảo nóng. Bây giờ cô không còn cách nào khác ngoài việc dắt tay con gái chạy theo, rồi tới đâu tính tới đó.
Nếu cần, cô sẽ lợi dụng tình hình lúc các bác sĩ không chú ý tới bồng con trai đi.
Nhưng khi Ôn Hủ hủ dắt tay Nhược Nhược vừa đến nơi, thì con trai của cô đã bị bác sĩ đưa vào phòng khám. Mấy người đó không hỏi bất cứ vấn đề gì mà trực tiếp đưa đứa nhỏ đi kiểm tra.
“Chờ chút! Bác sĩ, thật ngại quá, con nhà tôi không sao, không cần đi kiểm tra.”
Ôn Hủ Hủ lo lắng, loại phòng kiểm tra khép kín này trẻ con sao có thể tùy tiện kiểm tra? Mặc Bảo của cô lại không có bệnh tật gì nhiều, nếu giờ tiến hành khám phát hiện ra Mặc Bảo của cô không có bệnh gì chỉ sợ là dọa ông ta sợ ngã ra đấy.
Nhưng vị giáo sư này không để cô vào mắt.
“Cô là ai vậy?”
“À? Tôi… tôi là bảo mẫu của đứa nhỏ này, mới được thuê về." Ôn Hủ Hủ chột dạ đáp.
"Thì ra là mới được thuê về, vậy cô không biết nguyên nhân vì sao ông chủ của cô lại bảo cô đưa đứa nhỏ tới đây sao? Đứa nhỏ này từ nhỏ đã lớn lên trong bệnh viện. Được rồi, không nói nhiều với cô nữa. Cô đứng bên cạnh chờ đi. Tôi dẫn đứa nhỏ đi kiểm tra.”
Vị giáo sư này căn bản là mặc kệ sự ngăn cản của Ôn Hủ Hủ trực tiếp bảo trợ lý ôm đứa nhỏ đi vào phòng kiểm tra.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Không phải, đây không phải Hoắc tiểu thiếu gia mà ông ta nói, đây là Mặc Bảo của cô.
Ôn Hủ Hủ vừa tức vừa lo, muốn đi qua giải thích. Nhưng lúc này, kết quả khám bệnh của đứa nhỏ dần dần hiện ra trên màn hình máy tính.
"Phần nối giữa tá tràng và dạ dày vẫn chưa khép, hiện tại vẫn còn sưng lên, gần đây có vấn đề gì sao?"
“Có thể lại là do thức ăn. Hazzz, đứa nhỏ đáng thương.”
Sau khi giáo sư và trợ lý của ông ta nhìn thấy hình ảnh trên màn hình máy tính, bắt đầu đau lòng thảo luận.
Ôn Hủ Hủ nghe đầu "Ong - -" một tiếng.
Phần nối giữa tá tràng và dạ dày chưa khép?
Sao lại thế được? Mặc Bảo của cô vẫn rất khỏe mạnh, vì sao phần nối giữa tá tràng và dạ dày lại không khép? Trước giờ cô chưa từng phát hiện ra điều này.
Cô giống như rơi vào trong vực băng. Sau một hồi sợ hãi, cô không còn để ý gì nữa, như người mất trí, lao tới áp sát vào hai bác sĩ.
“Điều này là không thể, phần nối giữa tá tràng và dạ dày của đứa nhỏ này sao lại không khép được chứ? Không thể nào!”
“Trước giờ tiểu thiếu gia nhà cô vẫn luôn có vấn đề này mà. Chẳng những cái này, cậu ta còn có ruột non ngắn hơn người khác, chức năng thận cũng không phát triển hoàn toàn như người khác. Những cái này ông chủ của cô cũng chưa từng nói với cô sao?"
Giáo sư nhìn thấy cô như một kẻ thần kinh, tức giận đến mức gõ thẳng vào màn hình máy tính!
Ôn Hủ Hủ không nói lời nào.
Cô cũng là bác sĩ, cô cũng hiểu được những thứ trong máy tính này. Sau khi cô nhìn thì phát hiện ra đúng như vị giáo sư này nói.
Ôn Hủ Hủ "Đông" một cái, ngã ngồi xuống ghế.
Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới đây, lão giáo sư kia đã kiểm tra xong cho Hoắc Dận.
Tình hình trước mắt của Hoắc Dận tính ra là hết sức bình thường, bởi vì sinh non nên cơ thể cậu từ nhỏ đến giờ đã thế, xuất hiện rất nhiều dị tật, chỉ cần không xảy ra chuyện gì thì đây xem như là hiện tượng bình thường rồi.
Hoắc Tư Tước nghe xong kết quả kiểm tra, cảm xúc không có gì thay đổi. Nhưng hắn vừa quay đầu, đã thấy Ôn Hủ Hủ ngồi trên ghế thất hồn lạc phách.
Khuôn mặt cô trắng bệch, giống như người chết vớt từ dưới sông. Biểu cảm bày ra hết sức bi ai, ánh mắt trống rỗng, tinh thần hoảng hốt. Hắn liên tiếp kêu vài tiếng, đều không có bất kỳ phản ứng nào.
Người phụ nữ này này, lại làm sao nữa?
Hoắc Tư Tước đem ánh mắt dừng ở trên người cô gái nhỏ đang đứng bên canh.
Hắn lại phát hiện, có cô bé nhỏ cũng đang nhìn chằm chằm hắn. Ánh mắt thật to giống như hạt thủy tinh, vừa đen vừa tròn, cùng đôi má mũm mĩm vô cùng đáng yêu và xinh đẹp. Nhưng sau khi cô bé phát hiện ra hắn cũng đang nhìn mình, cô bé lập tức trốn sau lưng mẹ, tỏ ra sợ hãi.
Đây là con của ai vậy?
Những thoạt nhìn...... cô bé nào có điểm giống người phụ nữ chết tiệt kia??
Hoắc Tư Tước ngơ ngác một lát: "Cô bé này là ai? Sao lại ở đây?”
Tiểu Nhược Nhược bất ngờ bị hỏi chuyện, cô bé bị dọa sợ lập tức lớn tiếng gọi: "Mẹ..."
Mẹ?
Cô bé này gọi cô là mẹ sao?!
Hoắc Tư Tước chỉ cảm giác thái dương nhảy dựng, khuôn mặt tuấn tú liền xanh mét lại, lửa giận cũng từ trong lồng ngực dâng lên.
“Ôn Hủ Hủ, cô bé này là ai? Tại sao lại gọi cô là mẹ?”
“Hả?”
Ôn Hủ Hủ đang ngồi trên ghế, bị tiếng chất vấn giận dữ của người đàn ông làm tỉnh. Cô ngẩng đầu lên liếc nhìn hắn, rồi nhìn xuống cô bé đang cố gắng núp ở sau lưng mình—
“Cô bé này...... Cô bé này......”
“Mẹ, chúng ta về nhà đi, Nhược Nhược muốn về nhà.”
Chương 93: Cô bé...... là con ngoài giá thú?
Nhược Nhược đã bắt đầu hoảng loạn. Lá gan cô bé rất nhỏ, không thể so với hai anh trai mình. Hơn nữa trước đây anh trai có nói với cô bé người ba tính tình xấu xaxa như thế nào, bắt nạt mẹ ra sao.
Vì thế lúc này, cô bé đã bắt đầu sợ hãi.
Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lấy lại tinh thần. Ngay lập tức ôm chặt con gái vào lòng. Giống như họa vô đơn chí, cả người cô chút run rẩy.
“Con bé......”
“Con bé là con của cô đúng không? Ôn Hủ Hủ, cô thật quá lợi hại. Giữa trưa còn ở trước mặt tôi khoe khoan mình băng thanh ngọc khiết. Trong nháy mắt lại có một đứa con ngoài giá thú như thế này. Cô quả thật quá ghê tởm?!!”
Không ngờ, cô còn chưa nói hết câu người đàn ông này bỗng nhiên mắng chửi cô một cách thậm tệ.
Giờ phút này đây, vị tổng giám đốc, người chưa bao giờ thay đổi khuôn mặt của mình trong giới kinh doanh, lại không thể khống chế được cảm xúc của mình. Khuôn mặt tái nhợt, đôi lông mày lạnh lùng lộ rõ sự chán ghét.
Ôn Hủ Hủ có chút sửng sốt.
Con ngoài giá thú?
Hắn...... lại cho rằng đứa bé này là do cô sinh với người khác?
Ôn Hủ Hủ như rơi xuống đất. Cô đưa mắt nhìn người đàn ông này nói không ra lời.
Cô thật không biết nên vui mừng hay nên buồn? Không thể tin được mắt của người đàn ông này lại mù như vậy. Không hiểu bằng cách nào hắn có thể ngồi lên vị trí tổng giám đốc một công ty đa quốc gia như hiện tại?
“Nói? Sao cô không nói đi?”
“Hoắc Tư Tước, tôi với anh đã sớm không có bất cứ quan hệ gì. Anh có thể ở với con tiện nhân Cố Hạ kia, sao tôi không thể tìm một người đàn ông khác?”
“……”
Câu nói này đã khiến hắn không biết phản bát như thế nào.
Ngón tay bóp lại kêu răng rắc, khuôn mặt tuấn tú của hắn lúc xanh lúc trắng. Hắn thật sự không nói lên một lời nào.
Là do hắn tự đâm đầu tới gây lộn với cô thì tự chịu đi.
Ôn Hủ Hủ oán hận hắn xong, cũng không muốn nói thêm gì. Nhìn thấy con trai từ trong phòng kiểm tra đi ra, cô lập tức dắt tay con gái đi qua hỏi: "Bác sĩ, đứa nhỏ không sao chứ?”
Cô phải nhanh chóng mang đứa nhỏ này đi. Bằng không với tính khí của người đàn ông chó đó, cũng như cặp mắt mù hắn, giờ hắn mà biết cô còn có một đứa con trai khác chắc hắn lột da cô ra mất.
Ôn Hủ Hủ chuẩn bị đưa con rời khỏi nơi này.
Nhưng vào lúc này, một bàn tay to lớn đột nhiên xẹt qua, cô còn chưa kịp ôm lấy con trai, bàn tay này đã kéo đứa nhỏ lại, dùng sức đến mức khiến cô cảm nhận được cơn đau truyền đến.
“Hoắc Tư Tước, anh làm gì vậy?”
“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của cô ra, đừng chạm vào con tôi. Cô không xứng!”
Lại là người đàn ông này, hắn cướp đứa bé lại. Căn bản là không cho Ôn Hủ Hủ chạm vào.
Ôn Hủ Hủ như phát hỏa.
Đây là Mặc Bảo của cô, không phải Hoắc Dận, hắn có tư cách gì không cho cô đụng vào? Bây giờ cô chỉ còn mỗi Mặc Mặc là con trai thôi.
Ôn Hủ Hủ vô cùng hoảng hốt, cuối cùng cũng phòng ngự cuối cùng cũng bị phá vỡ, hai mắt cô đỏ hoe, cô gần như muốn xông tới cướp đứa bé về lại tay mình, nhưng bỗng nhiên, đứa bé từ trong tay Hoắc Tư Tước mở miệng nói: “Ba, ba đang làm gì vậy?"
Ôn Hủ Hủ chợt ngây dại!
Ba?
Mặc Bảo của cô...... lại gọi người đàn ông này là ba?
Hoắc Tư Tước thì không có phản ứng gì. Bởi ngay từ đầu, khi bệnh viện thông báo cho hắn tới, đã trực tiếp nói Hoắc Dận đang ở đây.
Vì thế hắn cúi đầu, nhìn về phía cậu bé kia: "Ba dẫn con về nhà.”
“Không về nhà, con muốn đi nhà trẻ.”
Sau đó Hoắc Dận liền thoát khỏi tay hắn chạy về phía Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, nhất thời mừng rỡ. Cô vốn không nói gì khác mà trực tiếp ôm con trai vào lòng.
"Được được, chúng ta không về nhà, chúng ta đi nhà trẻ. Hoắc Tư Tước, tôi sẽ không mang con đi đâu hết, mà đưa con đến nhà trẻ. Nếu Dận Dận đã chủ động muốn đi nhà trẻ như vậy chúng ta không cần ép con vì chuyện người lớn không ảnh hưởng tới con trẻ.”
Ôn Hủ Hủ vừa nói, vừa nhanh chóng ôm con trai lên.
Người đàn ông còn chưa kịp phản ứng, cô dùng tốc độ nhanh nhất ôm theo hai hai đứa nhỏ bỏ chạy. Trong phút chốc liền không thấy bóng dáng đâu.
Hoắc Tư Tước tức giận đến mứcbốc khói!
Ôn Hủ Hủ!!!
——
Ôn Hủ Hủ bế hai đứa nhỏ chạy một mạch ra ngoài. Cho đến khi cô lên một chiếc taxi, về tới khu phố cũ, lúc này cô mới kéo hai đứa nhỏ xuống xe.
Sau đó xuống một cái ghế nhỏ ở công viên gần đó. Không đứng dậy nổi nữa.
“Mẹ?”
Là con gái, tâm tư sẽ tương đối tinh tế một chút. Sau khi nhìn thấy mẹ ngồi bất động tại chỗ,, cô bé lập tức nhích lại gần. Khuôn mặt nhỏ nhắn kề sát mẹ, quan tâm hỏi thăm.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền ôm cái đầu nhỏ này vào lòng.
Sau đó, cô nhìn thấy con trai đứng ở bên cạnh cũng đang nhìn mình, cô đưa tay ôm lấy con trai ghì vào trong lòng.
“Mẹ không sao, không cần lo lắng, Mẹ chỉ hơi mệt, ngồi ở đây một lát là được rồi.”
Chương 94: Quyết định mang các con rời đi
Cô ôm hai đứa nhỏ vào lòng. Giờ phút này cô thật sự rất mệt, cô còn có chút tự trách bản thân thân mình đã không làm tốt trách nhiệm một người mẹ. Cô không thể nào tha thứ cho bản thân.
Tại sao Mặc Bảo lại biết ba?
Cậu bé biết từ khi nào?
Còn nữa, vì sao trên người cậu bé lại có nhiều dị tật như vậy? Tại sao cô không biết? Cô làm mẹ các con kiểu gì? Ngay cả con mình có dị tật nghiêm trọng như vậy, cô cũng không biết.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình không xứng làm một người mẹ.
“Mặc Mặc, con nói cho mẹ biết, có phải con đã biết về ba rồi phải không?”
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh lại, mở miệng hỏi đứa nhỏ đang ôm trong ngực.
Vừa dứt lời, Hoắc Dận tựa vào lòng cô, lập tức cúi đầu xuống, cậu luống cuống đứng đó, không biết mở miệng với mẹ như thế nào.
Cậu sợ nếu cậu nói ra, mẹ sẽ không cần cậu nữa.
Cũng may, bên cạnh còn có cô bé Nhược Nhược. Sau khi thấy anh trai Dận Dận không dám nói, cô bé chớp chớp đôi mắt to ngập nước, giúp anh trai trả lời mẹ.
“Đúng vậy, mẹ, Nhược Nhược cũng biết rồi.”
“Hả? Con cũng biết?”
“Đúng vậy, bởi vì mẹ luôn bị người ba thối kia bắt nạt. Anh trai đã rất tức giận nên đã theo dõi mẹ và biết được người đó là ba.”
Cô bé nhỏ này đem toàn bộ câu chuyện hai anh em phát hiện ra ba như thể nào nói rõ mười mươi cho cô nghe.
Ôn Hủ Hủ nghe xong không biết dùng ngôn ngữ để hình dung tâm tình của mình lúc này.
Cũng đúng, đứa con trai cô chỉ số IQ cao như thế nào sao cô không biết được. Chỉ mới năm tuổi đã là một hacker, cậu từng dùng kỹ thuật của mình hack vào hệ thống an ninh của bệnh viện Clear. Thì nói gì đến một người ba mà cậu không thể tìm ra được.
Ôn Hủ Hủ không nói về đề tài này, ánh mắt cô bắt đầu có chút bi ai nhìn về phía cơ thể nhỏ của đứa bé này.
Hoắc Dận: "......”
Tiểu Nhược Nhược: "......”
Cũng không biết vì sao, hai đứa nhỏ kia đột nhiên có loại dự cảm không lành, giống như sẽ có một điều tồi tệ sắp xảy ra.
"Mặc Mặc, mẹ... mẹ thật sự không xứng đáng với con, mẹ chưa bao giờ biết, con... lại có nhiều vấn đề như vậy. Mẹ sai rồi, mẹ đưa con về Clear được không?”
Ôn Hủ Hủ nắm bàn tay nhỏ bé của con trai, đem bao nhiêu thống khổ trong lòng nói ra quyết định của mình.
Đúng vậy, cô thật sự không nên, không nên vì những chuyện mờ mịt, những thứ không thuộc về mình, mà cô lại bỏ qua những thứ quan trọng nhất bên cạnh.
Cô không cách nào tưởng tượng được, cô là một người mẹ nhưng lại không biết gì về sức khỏe của con trai mình? Cô làm sao chịu đựng được?
Thằng bé chỉ mới năm tuổi!
Hai tròng mắt Ôn Hủ Hủ buông xuống, nước mắt tủi thân rơi lộp bộp.
Hai anh em bối rối!
Trở lại Clear!!
Không phải chứ, mẹ muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này? Vậy còn Mặc Bảo thì sao? Mặc Bảo lúc này vẫn còn ở vịnh Thiển Thủy.
Còn nữa, nếu cô đi rồi, vậy sau này có phải chỉ còn lại một mình Hoắc Dận không? Cậu sẽ lẻ loi ở đây, không có mẹ, cũng không có em gái và em trai.
Cô không cần cậu nữa sao?
Hai mắt Hoắc Dận đỏ lên, thoát khỏi lòng mẹ, toang chạy đi.
”Mặc Mặc, sao con lại chạy? Quay lại đi, đừng chay!” Ôn Hủ Hủ vội vàng đứng dậy, dắt theo con gái bên cạnh đuổi theo.
Có chuyện gì với đứa nhỏ vậy? Sao nghe cô nói đưa chúng về lại Clear thì cậu bé lại bỏ chạy?
Ôn Hủ Hủ có chút không hiểu.
Nhưng nếu cô biết đứa con này, không phải là Mặc Bảo, mà là Dận Dận của cô, thì tất cả mọi thắc mắc của cô sẽ được sáng tỏ.
Điều Hoắc Dận không thể chấp nhận nhất, chính là mẹ lại bỏ rơi cậu!
——
Hôm nay là ba tới đón Mặc Bảo về nhà.
Đón chừng lúc ở bệnh viện Hoắc Dận không chọn về cùng hắn mà chọn đi cùng với Ôn Hủ Hủ cho nên khuôn mặt anh tuấn kia vẫn luôn u ám.
Ngay cả khi Hoắc Tư Tước chủ động chào cậu, cậu cũng giữ khoảng cách với hắn.
Người ba thối tha này cậu không thèm để ý tới. Đến nói chuyện cậu cũng lười.
Mặc Bảo đeo cặp sách nhỏ ngồi ở phía sau xe, mở ra chiến lợi phẩm hôm nay thu được trong nhà trẻ, một bên vui tươi hớn hở bóc ra một que kẹo cho vào mồm.
"Con đang làm gì vậy?"
“Hả? Con không làm gì cả, con đang chơi.”
Mặc Bảo sẽ không nói cho ba biết, hôm nay ở nhà trẻ cậu đã thay anh em tốt Hoắc Dận của mình đánh hạ một nửa giang sơn như thế nào.
Mặc Bảo lấy ra một chiếc ô tô đồ chơi trong chiến lợi phẩm ra, ngắm nghía một hồi rồi thốt lên nhạc nhẽo, trẻ con, giờ còn chơi đồ ấu trĩ như vậy!
Hoắc Tư Tước thông qua kính chiếu hậu quan sát đứa nhỏ này. Hắn tức giận, không ngờ công sức hắn nuôi năm năm không bằng một người phụ nữ vừa mới xuất hiện.
Nhưng mà đứa nhỏ này đang làm gì vậy?
Hắn nhìn hành động của con trai có chút kỳ quái. Đặc biệt là khi cậu cởi cặp sách nhỏ sau sau đó tùy tiện ném ở chỗ ngồi, rồi khoanh chân ngồi xuống, những hành động này của cậu khiến hắn càng thêm kinh ngạc.
"Hoắc Dận, ai dạy con ngồi như vậy? Ba không phải dạy con cách đứng ngồi rồi sao? Sao con mới đi nhà trẻ hai ngày mà đã đã học được những điều xấu này? "
Chương 95: Đứa nhỏ này như biến thành một người khác
“……”
Sau hai giây, Mặc Bảo phía sau mới chậm rãi thu chân lại, bắt chước dáng vẻ của Hoắc Dận.
Thì ra Hoắc Dận ngồi như một ông già là do người ba xấu xa này dạy ra.
Mặc Bảo thở dài một tiếng.
May mắn thay, sau khi điều chỉnh lại tư thế ngồi, thì hắn không lãi nhãi gì thêm nữa mãi cho đến khi hai ba con về tới vịnh Thiển Thủy.
"Thiếu gia về rồi, đói bụng chưa? Dì Vương làm xong món bánh ngọt yêu thích của con rồi, có muốn lấy một ít cho con không?"
“Vâng, cảm ơn dì Vương.”
Mặc Bảo mỉm cười đồng ý. Khuôn mặt nhỏ nhắn sáng sủa như mặt trời khiến Dì Vương sửng sốt.
Tiểu thiếu gia đang cười với một người giúp việc sao?
Trời ạ, tiểu thiếu gia hôm nay tự nhiên lại nở nụ cười! Thì ra tiểu thiếu gia cũng biết cười, nụ cười này cũng quá đẹp đi!
Dì Vương kinh ngạc, lập tức chạy vào bếp lấy chút đồ ăn vặt ra. Mặc Bảo thấy dì ta đi rồi, cũng đeo cặp sách nhỏ chuẩn bị trở về phòng mình ở lầu hai.
Cậu phải đi gọi điện thoại cho Hoắc Dận. Vừa rồi lúc ở trong xe Hoắc Dận gọi tới nhưng cậu không nghe được vì sợ ba sẽ phát hiện, nên cậu ngắt máy ngay.
“Hoắc Dận, con đi đâu vậy? Không thay quần áo sao?”
“Hả?”
Mặc Bảo đang chuẩn bị lên lầu chỉ có thể lại ngừng lại, một đôi mắt xinh đẹp như trăng lưỡi liềm ngơ ngác nhìn ba.
Thay đồ?
Thay quần áo gì vậy?
Mặc Bảo hoàn toàn không hiểu lời ba nói.
Bởi vì cậu là Mặc Bảo nên không biết tính cách sạch sẽ của người ba này, từ nhỏ Hoắc Dận đã bị yêu cầu rất nghiêm khắc về vấn đề vệ sinh cá nhân.
“Còn ở đó làm gì? Trước kia không phải mỗi khi con về phòng mình đều đến phòng khử trùng thay quần áo? Hôm nay làm sao vậy? Ngay cả cái này cũng quên.”
Hoắc Tư Tước cũng cảm thấy kỳ quái, hôm nay đứa con trai này làm sao vậy? Sao lại có nhiều chỗ khác thường như thế?
Mặc Bảo sợ hãi!
Phòng khử trùng?!!
Người ba bảo thủ này còn ở trong nhà xây một phòng khử trùng nữa sao?
Mặc Bảo thật sự bất lực, cậu chỉ có thể nhấc chân từ trên cầu thang đi xuống: "Xin lỗi ba, con quên mất, con lập tức đi ngay.”
Sau đó cậu bé đeo cặp sách nhỏ lúc đi đến phòng khử trùng.
Hoắc Tư Tước: "......”
Vừa vặn lúc này, dì Vương cũng bưng dĩa bánh ngọt đi ra, chứng kiến một màn như vậy, chị ta lên tiếng hỏi: "Ông chủ, có chuyện gì sao?"
Hoắc Tư Tước nhíu mày, muốn nói gì đó. Nhưng khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ kia đã đi qua, cũng không lên tiếng mà đi lên lầu.
Phải mất mười mấy phút Mặc Bảo mới về tới phòng của mình, sau đó cậu cầm điện thoại đồng hồ gọi cho Hoắc Dận.
“Alo, Hoắc Dận?”
“Anh, anh, không xong rồi, mẹ muốn đưa chúng ta về Clear. Anh Hoắc Dận giận rồi, anh ấy không để ý tới ai hết.”
Bất ngờ, người nghe điện thoại lại là Nhược Nhược. Sau khi cô bé nghe được giọng nói của anh trai trong điện thoại, vội vàng nói cho Mặc Bảo biết tình hình hiện tại.
Mẹ đưa bọn chúng đi à? Tại sao?
Mặc Bảo lo lắng, cậu vội vàng hỏi: "Vì sao?”
"Bởi vì mẹ nhầm anh Dận Dận là anh. Sau khi anh dận Dận đi khám ở bệnh viện, bị một ông giáo sư già nói anh Dận Dận bị nhiều bệnh. Mẹ rất đau lòng, tưởng là anh nên mẹ muốn dẫn chúng ta về Clear, để chữa bệnh cho anh!"
Đừng nhìn cô bé bình thường ngốc nghếch, nhưng khi miêu tả tình hình rất trật tự và rõ ràng.
Mặc Bảo nghe xong, khuôn mặt nhỏ lập tức có sự thay đổi!
“Sao mọi chuyện lại thành ra như vậy? Không được, nói như vậy anh phải nhanh chóng trở về.”
“Đúng vậy đúng vậy, em cũng cảm thấy anh mau về đi. Em không biết phải làm sao, anh Dận dận đã tự nhốt mình trong phòng rất lâu rồi, mẹ gọi anh ấy cũng không ra.”
Nhược Nhược ở trong điện thoại vừa nhìn cửa phòng còn đóng, vừa đồng ý với quyết định của anh trai.
Lúc này, ngoại trừ để Mặc Bảo trở về thì không còn cách nào khác.
Mặc Bảo dặn dò em gái, để cô bé trấn an Hoắc Dận trước, sau đó cậu sẽ tìm cơ hội lập tức đi về, và giải thích chuyện này với mẹ.
Xem ra, sự tình không giấu được nữa.
Sau khi cúp điện thoại, tâm trạng Mặc Bảo có chút phiền não.
Không ngờ lúc này Hoắc Tư Tước lại đi lên, hắn nhìn thấy cửa phòng con trai đang đóng, thong thả bước tới cạnh cánh cửa vươn ngón tay thon dài gõ: "Hoắc Dận, con đang làm gì vậy?"
“Hả? Ba, con có làm gì đâu, con ở trong phòng chơi.”
Nghe tiếng ba gọi, Mặc Bảo nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, sau đó chạy tới mở cửa phòng ra.
“Ba, sao ba lại lên đây? Ba tìm con có việc gì sao?”
“……”
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cười híp mắt này, Hoắc Tư Tước luôn có loại cảm giác không đúng.
Thằng nhóc này, nó học cười từ khi nào vậy? Không phải trước giờ nó luôn có bộ dạng lạnh lùng sao? Mới năm tuổi đã không thích cười đùa, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nó cũng hiếm khi nhìn thấy một chút biểu cảm hoạt bát nào.
Giờ thì sao?
Hoắc Tư Tước chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn sáng lạn này một hồi lâu, lúc này mới nhíu mày nói: "Ừ, ba tới là nói với con một tiếng. Bắt đầu từ ngày mai, dì bác sĩ kia sẽ không tới đây nữa.”
Bình luận facebook