-
Chương 101-105
Chương 101: Ba ơi, cùng con đi đến chỗ mẹ
Nếu tổng giám đốc đã ra lệnh, bọn họ sẽ không dám không làm theo..
Vài phút sau, Hoắc Tư Tước lại lên lầu chuẩn bị cầm cặp xách để đi làm.
Nhưng hắn vừa mới đi lên, dì động của hắn lại reo. Hoắc Tư Tước còn tức chuyện vừa rồi, tâm trạng không tốt bắt máy: "Alo?"
“Hoắc tổng, ông không cần con trai ông sao? Nếu không, tôi sẽ giết con tin!”
Lại là người đó!
Hoắc Tư Tước lập tức giận xanh mặt: "Các người muốn tiền đến phát điên rồi sao? Lại chơi trò này với tôi.”
“Xem ra Hoắc tổng vẫn không tin. Được, vậy để tôi gửi cho ông một tấm ảnh. Ông thấy rõ chưa? Nếu đã xác định đây là con trai ông thì làm phiền ông chuẩn bị một tỷ tới đây.”
Nói xong, người này liền cúp điện thoại.
Sau đó không bao lâu, điện thoại Hoắc Tư Tước liền nhận được một tấm hình.
Đó đúng là ảnh chụp một đứa nhỏ bị trói, cũng không biết rõ là được chụp ở nơi nào. Đứa nhỏ mặc một cái áo khoác nhỏ màu cam, bị trói vào trong một cái ghế nhỏ bằng một sợi dây thừng vừa thô vừa lớn. Làn da đứa nhỏ trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa. Tuy rằng cặp mắt bị một tấm vải đen che kín, nhưng cái miệng và cái mũi nhỏ nhắn còn lộ ra.
Hoắc Tư Tước nhìn xong, bất thình lình dừng lại.
Đó đúng là gương mặt của con trai hắn, là hạt giống của hắn, được hắn tự tay nuôi dưỡng năm năm, hắn không thể nào không nhận ra.
Nhưng Hoắc Dận...
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên phát hiện, không biết từ lúc nào con trai đã xuất hiện ở đó. Lúc hắn xuống đây Hoắc Dận còn đang ngủ trên giường mà. Cậu bé đang gắt gao nắm chặt Transformers trong tay, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm hắn.
Trái tim Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tiện tay đem cái tin nhắn rác này xóa đi, hắn lập tức sải bước đi tới: "Con dậy từ lúc nào?”
Hắn muốn bế con trai trở về mặc quần áo.
Nhưng Hoắc Dận đột nhiên lùi lại một bước, tránh hắn: "Ba, vừa rồi ba gọi điện thoại cho ai?”
Đứa nhỏ này, hôm nay còn nghe lén điện thoại hắn nữa.
Hoắc Tư Tước liền trả lời qua loa: "Không có, điện thoại công ty mà thôi, con nghe lầm rồi.”
"Con nghe thấy rồi, có phải người đó nói con trai của ba bị bắt cóc không? Có phải không?" Hoắc Dận đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, cậu siết chặt nắm tay nhỏ trắng bệch, lớn tiếng chất vấn ba.
Hoắc Tư Tước không hiểu: "Đúng vậy, nhưng không phải con vẫn đang đứng đây sao?”
Hoắc Dận không nói nữa...
Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vậy mà đứa nhỏ này cả người đều run rẩy, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt.
Đứa nhỏ này, cậu làm sao vậy?
Hoắc Tư Tước cho rằng cậu bị lạnh, đi tới hỏi thăm: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, để ba ôm con lên mặc quần áo. Trời lạnh như vậy, con sẽ bị bệnh mất.”
Hắn cúi xuống chuẩn bị ôm cậu.
Nhưng Hoắc Dận giống như phát điên, không mặc quần áo, cũng không mang giày, cứ như vậy thất thần từ trên cầu thang nhanh chóng chạy xuống.
“Hoắc Dận, con làm gì vậy? Con quay lại đây!”
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, cũng vội vàng từ trên lầu chạy xuống đuổi theo cậu. Đáy mắt tức giận, hận không thể lập tức bắt đứa con này rồi đánh vào mông nhỏ hai cái.
Đứa nhỏ này, cậu từ khi nào trở nên không nghe lời như vậy?
Một đường đuổi sát. Cũng may, khi Hoắc Dận sắp chạy ra cửa chính, Hoắc Tư Tước cũng bắt được cậu và kéo cậu trở về.
“Hoắc Dận, rốt cuộc con đang làm gì? Con muốn ba xử lý con ra sao?”
“Buông ra, con muốn đi tìm dì, ba buông con ra!”
Hoắc Dận giãy dụa kịch liệt, trong giọng nói kia đã xen lẫn tiếng khóc.
Đúng vậy, cậu muốn đến chỗ mẹ. Cậu muốn đi xem một chút, có phải Mặc Bảo đã xảy ra chuyện hay không? Tối hôm qua sau khi cậu trở về, lúc bình tĩnh lại liền gọi điện thoại cho Mặc Bảo, nhưng không thể liên lạc được.
Sáng nay ngủ dậy gọi lại vẫn không liên lạc được cho Mặc Bảo nên cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Như vậy, kẻ xấu vừa gọi điện thoại kia thật sự đã bắt cóc Mặc Bảo sao? Tưởng Mặc bảo là cậu sao?
Hoắc Dận càng tự trách mình. Cậu dùng sức giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bởi vì dùng hết sức mà đỏ bừng, cổ họng cũng khàn, cậu hét lớn xin ba buông cậu ra.
Hoắc Tư Tước tức giận đến trán cũng nổi gân xanh!
Hắn rất muốn lập tức cho đứa nhỏ này hai cái tát. Nhưng khi hắn thật sự giơ tay lên, hắn lại phát hiện mình đánh không nỡ xuống tay.
Chẳng lẽ, đây thật sự là quan hệ mẹ con ruột thịt sao?
Cho dù hắn có ra sức ngăn cản như thế nào? Làm mọi cách để ngăn cách ra sao? Đều không thể khống chế được mối liên hệ, sự dây liên kết của bọn họ. Cho dù bây giờ cậu vẫn chưa biết đó chính là mẹ cậu!
Hoắc Tư Tước nhắm mắt lại, cuối cùng hắn cũng đành phải thỏa hiệp.
“OK, ba dẫn con qua, nhưng điều trước hết con cần làm là lập tức đi lên mặc quần áo cho tử tế vào.”
“Được, con lập tức đi mặc!”
Cậu bé quả nhiên không khóc nữa, từ trên người hắn bước xuống. Cậu lập tức lên lầu, tự mình chủ động đi thay quần áo.
Hoắc Tư Tước: "......”
Cũng tốt, nhân cơ hội này để hắn đến gặp người phụ nữ kia, và cũng nói cho cô biết đây là lần cuối mẹ con cô gặp nhau. Từ nay về sau hắn nhất quyết sẽ không cho cô cơ hội xuất hiện ở thành phố này nữa.
Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lòng đi lên lấy chìa khóa xe.
Chương 102: Sự thật
Mười phút sau, hai ba con ra cửa.
Về chỗ ở của Ôn Hủ Hủ, Hoắc Tư Tước quả thật chưa từng quan tâm, hắn vẫn cho rằng cô ở chỗ của cậu, mà vốn dĩ Ôn Hủ Hủ cũng từng nói với hắn như vậy.
Cho tới hôm nay, hắn mới biết được người phụ nữ ấy đã lừa hắn, cô đã tìm một nơi ở khác.
Hoắc Tư Tước dắt theo con trai lên xe lái đến tiểu khu cũ. Nơi này cũ nát và bẩn thỉu không thể chấp nhận được. Cho dù là đi ngang qua, hắn còn chưa tới. Mặt mày đã xuất hiện sự chán ghét cực hạn.
Nhưng Hoắc Dận bên cạnh thì khác.
Khi cậu nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài càng ngày càng gần chỗ ở của mẹ, cái đầu nhỏ ghé bên cửa sổ hận không thể chui ra ngoài ngay lập tức để đi tìm mẹ.
Đáng tiếc, lần này khi cậu tới mẹ không còn mở rộng hai tay vui vẻ nghênh đón cậu như trước nữa. Hai ba con đến dưới tòa nhà, liếc mắt thấy được một nơi có người vây quanh. Trong đám đông có một cô bé đang sợ hãi được một người nắm tay đứng đó.
Đó không phải là Nhược Nhược sao?
Hoắc Dận nhìn thấy, liền bảo ba dừng xe lại rồi mở cửa xe chạy đến chỗ em gái.
“Nhược Nhược......”
“Hả?”
Nhược Nhược đang được một người chú xa lạ tạm thời chăm sóc. Bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này cô còn đang mang khuôn mặt sợ hãi và lo lắng, lập tức quay lại.
“Là anh, anh Dận Dận đến rồi!”
Cô bé nhỏ nhìn thấy anh trai, lập tức vung tay bỏ người chú tốt bụng ra chạy như bay về phía anh trai: “Anh Dận Dận, cuối cùng anh cũng tới rồi, òa òa~"
Cô nhào vào vòng tay anh trai.
Cô bé quá sợ hãi,lo lắng suốt một buổi tối vì không nhìn thấy mẹ, cũng không nhìn thấy hai anh trai. Phòng tuyến chịu đựng trong lòng của cô bé nhỏ này đã tới cực điểm.
Hoắc Dận dùng hai tay nhỏ của mình ôm chặt lấy em gái.
Hoắc Tư Tước đi xuống, nhận ra cô bé này chính là "con gái riêng" ngày hôm qua ở bệnh viện với Ôn Hủ Hủ. Bỗng dưng, đáy lòng hắn lại có chút không vui, đôi lông mày lạnh lùng nhìn ra một tia chán ghét.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại ở dưới này? Mẹ con đâu?”
Không thích thì không thích, nhưng khi nhìn thấy cô bé chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa nơi này còn đang loạn hết lên, Hoắc Tư Tước vẫn nhíu mày hỏi một câu.
Nhược Nhược đang được anh trai ôm, đột nhiên nghe được giọng nói của ba. Nhất thời giật mình một cái, cô bé liền co rúm lại trốn ở phía sau anh trai.
Hoắc Tư Tước: "......”
Hoắc Dận: "......”
Cuối cùng, vẫn là cậu nhẫn nại nhìn về phía em gái, hỏi: "Nhược Nhược, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Mặc Mặc?”
Nhược Nhược vừa nghe, lúc này mới bĩu môi nhỏ nhắn nói: "Anh Mặc Mặc không thấy đâu nữa. Ngày hôm qua sau khi anh đi, anh Mặc Mặc đã trở về. Nhưng nghe nói anh đi rồi, anh Mặc Mặc cũng đi ra ngoài tìm anh, sau đó liền không thấy anh ấy đâu, òa ~ mẹ đã đi tìm anh ấy, cũng không thấy đâu~"
Cô bé càng nói càng thương tâm, cuối cùng ghé vào ngực nhỏ của anh trai gào khóc.
Hoắc Dận nghe xong, sắc mặt càng thêm thêm tái nhợt.
Hoắc Tư Tước không rõ chân tướng, thấy cô bé này khóc thành ra như vậy, hắn nhíu mày đi tới: "Con nói ai mất tích?"
Tiểu Nhược Nhược: "Anh Mặc Mặc, anh ấy bị người xấu bắt đi.”
“Anh Mặc Mặc? Anh Mặc Mặc là ai?”
"Chính là anh trai của Nhược Nhược, một đứa con khác của mẹ. Chú sẽ tìm anh ấy về sao?... Chú?" Nhược Nhược lấy hết can đảm nhìn về phía ba. Nhưng vì không được mẹ cho phép cô bé vẫn không gọi ba, mà thông minh gọi chú.
Cô bé đã chủ động nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn nhìn ra cô bé vẫn còn rất sợ hắn.
“Một đứa con khác? Cho nên mẹ con sinh ra không chỉ có một mình con phải không?”
“……”
Nhược Nhược tỏ vẻ rất bối rối
Đương nhiên không phải, cô bé không phải còn có hai anh trai sao? Không phải đều là do mẹ sinh ra sao?
May mà Hoắc Dận thông minh, sau khi thấy vẻ mặt ba không ổn, vội vàng tới nắm chặt tay ba: "Ba, ba mau cứu Mặc Bảo đi, nếu không cứu thì không kịp mất.”
Hoắc Tư Tước cười lạnh một tiếng: "Tại sao ba phải cứu? Việc này thì liên quan gì đến ba?”
Người đàn ông này, lửa giận trong lòng lại dân lên!
Cũng đúng, một đứa con riêng cũng đủ rồi, bây giờ còn có thêm một đứa nữa, điều này làm sao mà chịu được? Coi như là người phụ nữ đó hắn không cần nữa, hắn cũng cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến hắn hiện tại vừa nghe đến cái tên này liền muốn nổi trận lôi đình!
Nhưng mà, vào lúc này điện thoại di động của hắn lại vang lên.
“A lô?”
“Hoắc Tư Tước, ông thật sự không cần con trai mình đúng không? Được, tôi thành toàn cho ông.”
Sau đó, trong điện thoại chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng súng vang lên. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một tiếng thét chói tai đã xông vào màng nhĩ của hắn: "Đừng --"
Đầu óc Hoắc Tư Tước có chút trống rỗng.
Có lẽ, là chưa từng nghe qua tiếng kêu tuyệt vọng mà thê lương như vậy.
Hoắc Dận cũng nghe thấy tiếng la này, thoáng chốc cậu đứng bên cạnh chân hắn khóc lớn: "Mẹ ơi! Ba, tại sao ba không cứu mẹ, không cứu Mặc Mặc?”
Chương 103: Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đứa nhỏ bị bắt cóc kia
Hoắc Dận nắm tay em gái bỏ chạy. Không thèm để ý tới ba cậu nữa. Hai anh em liền nhanh chóng chạy về phía trước, cũng không biết đi đâu, nhưng bọn họ cũng chỉ muốn đi tìm mẹ, còn có đứa em trai sinh đôi của cậu.
Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó sải bước qua, bắt hai đứa nhỏ này trở về.
“Các con chạy đi đâu?”
"Ba buông chúng con ra, ba không cứu mẹ, con tự mình đi cứu!"
Hoắc Dận vẫn vô cùng phẫn nộ, hai mắt ngấn nước của cậu nhìn chằm chằm ba, trong miệng nhỏ nhắn cũng một lần nữa nói rõ ràng chữ "Mẹ".
Cậu kêu xong, nhận thấy không ổn. Lúc này mới lập tức ngậm cái miệng nhỏ lại.
Thế nhưng, làm cho cậu rất bất ngờ chính là tính tình ba rất không tốt. Lúc đối mặt với chữ "Mẹ" mà cậu hai lần thất thanh kêu lên hắn càng thêm bức bối.
Hắn liền từ trên cao nhìn xuống liếc cậu một cái. Sau đó, trực tiếp đem cậu cùng em gái ném vào trong xe đi.
“Được, ở bên trong đợi cho ba!”
Hắn nói xong liền khởi động xe.
Vài phút sau, chiếc Maybach màu đen đã rời khỏi khu nhà cũ. Nhận điện thoại của Lâm Tử Dương: "Tổng giám đốc, đã tìm được vị trí, là trên một chiếc thuyền bỏ hoang trên bến tàu, bên này đã phái trực thăng và tay súng bắn tỉa hạng nặng qua đó."
“Biết rồi.”
Hoắc Tư Tước nghe xong liền cúp điện thoại.
Lúc này hắn không có bất kì biểu hiện nào. Thoạt nhìn không giống như là đang đi đến hiện trường bắt cóc mà giống như đến công ty đi làm như mọi ngày.
Tuy nhiên, chỉ là một tên bắt cóc. Hắn đã huy động trực thăng còn có tay súng bắn tỉa hạn nặng tới. Có làm lố quá không?
Mười lăm phút, bọn bắt cóc không nhận được cuộc gọi lại của Hoắc Tư Tước, bọn bắt cóc đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vừa nhìn thấy điện thoại reo, bọn chúng lập tức mừng rỡ như điên bắt lấy: "Alo?”
“Đứa nhỏ đâu?”
Điện thoại vừa được kết nối, Hoắc Tư Tước ở bên trong không có bất kỳ âm thanh ấm áp nào, trực tiếp hỏi một câu như vậy.
Tên bắt cóc lập tức ngẩn người: "Sao ông biết đứa nhỏ chưa chết?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh: "Mục đích của các người là tiền, nếu như các người giết nó, lấy cái gì làm lợi thế? Hơn nữa, các người dám giết sao?”
Tên bắt cóc: "......”
Sắc mặt của tên bắt cóc như tắc kè hoa hết đỏ lại trắng, không nói được lời nào.
Đây chính là sự chênh lệch IQ!
Tên bắt cóc cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng, vậy bây giờ ông đã chuẩn bị xong một tỷ chưa?"
"Được rồi, nhưng trước tiên các người phải cho tôi xem người đã!" Hoắc Tư Tước lạnh lùng nói trong điện thoại.
Số tiền một tỷ, cũng không phải là số nhỏ, hắn không xác định người còn sống hay không? Hay là có an toàn không? Làm sao hắn có thể đưa tiền cho bọn bắt cóc?
Có lẽ bọn bắt cóc cũng nghĩ tới điều này, cho dù tên đó có chút không muốn nhưng cũng đành đem điện thoại chỉnh thành chế độ gọi video, và chĩa máy về phía con tin.
Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng đã tin vụ bắt cóc này là có liên quan đến hắn.
Đó thực sự là một đứa nhỏ.
Nhưng hiện tại trong ống kính không chỉ mình đứa nhỏ mà còn có thêm một người phụ nữ, trên mặt còn loang lỗ vết máu. Người phụ nữ ấy đang ôm đứa nhỏ cuộn tròn mình lại.
“Anh muốn làm gì? Anh không được đụng vào con của tôi!”
Sau khi thấy tên bắt cóc muốn dí mặt Mặc Bảo, người phụ nữ này lập tức che kín khuôn mặt của đứa nhỏ ở trong lòng, gắt gao ôm nó vào trong ngực.
Đó chính là Ôn Hủ Hủ.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại. Gần như là trong nháy mắt, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, một tia hàn ý lạnh thấu xương từ trong đôi mắt hắn bắn ra.
"Nếu không muốn hai mẹ con cô đều chết ở đây thì cô cút ra một bên ngay cho tôi!"
Bọn bắt cóc làm sao để Ôn Hủ Hủ che chở đứa nhỏ. Sau khi nhìn thấy cô ôm chặt không buông, tên bắt cóc lập tức nâng chân lên không chút do dự đạp mạnh lên người cô.
“Mẹ......”
Mặc Bảo bị buông ra khóc lớn, cậu nhìn mẹ bị đạp xuống đất, máu đỏ từ trên vai mẹ chảy ra, mặt đất chỗ nào cũng có vết máu.
Hoắc Tư Tước ngay cả xương ngón tay cũng phát ra một tiếng giòn tan đáng sợ!
“Mẹ, mẹ......”
“Mày lại đây cho tao. Nếu mày không muốn mẹ mày chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tên bắt cóc này đem Mặc Bảo kéo lại,cậu bé mới năm tuổi, súc sinh này bắt lấy cậu giống như là diều hâu bắt gà con, không tốn chút sức liền nhắc lên.
“Buông con tôi ra! Ngươi buông nó ra!!!”
Ôn Hủ Hủ ở trên mặt đất thấy vậy dùng hết sức kêu lên, bò tới kéo Mặc Báo lại. Cô cố gắng để tên súc sinh này buông tha con trai cô, nhưng tên bắt cóc làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của cô?
Rất nhanh, tên bắt cóc này liền đem đứa nhỏ dí tới trước ống kính.
Hoắc Tư Tước đang nhìn chằm chằm vào màn hình, con ngươi chợt mở ra!
Giống như có điều gì đó đánh mạnh vào tâm trí của hắn. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trong ống kính. Có một khoảnh khắc hắn ngây người.
Ai đây?
Hoắc Dận sao?
Không, không thể nào, Hoắc Dận đang ở phía sau hắn, vậy rốt cuộc cậu bé đó là ai? Tại sao lại giống Hoắc Dận như vậy?
Đồng tử của hắn co lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn này không chớp mắt. Trong đôi mắt đen kịt khiếp người kia, có thứ gì đó đang cuồn cuộn thật sâu.
Chương 104: Đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng
“Là anh!! Anh Dận Dận mau nhìn kìa, là anh Mặc Mặc!”
Thời khắc mấu chốt, bọn nhỏ phía sau cũng thấy được. Bọn chúng ở phía sau lớn tiếng kêu lên, bao gồm cả Hoắc Dận!
“Hoắc tổng, cuối cùng ông cũng thấy rõ ràng rồi chứ? Nó có phải là con ông không? Ông có muốn đưa một tỷ để đổi không?”
Bọn bắt cóc nhìn thấy cảnh này, cho rằng đã nắm chắc phần thắng nên càng thêm dữ tợn nở nụ cười đắc ý.
Hoắc Tư Tước hoảng hốt.
Cũng chính lúc này, Ôn Hủ Hủ đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, cô kéo lê nửa người đang đầm đìa máu tươi, đập cái cà lên vào người tên bắt cóc.
Hoắc Tư Tước: "......”
Đồng tử hắn lại co rút dữ dội, hắn không chần chừ thêm nữa liền ấn vào một công tắc nút trong tay, ở bên kia bến tàu đã sớm đang chờ mệnh lệnh từ công tắc.
Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ muốn đánh lén, thì chỉ nghe được một tiếng "Xì" trầm đục. Cô còn chưa kịp phản ứng, thứ chất lỏng ấm đã từ phía trước bắn ra.
Vừa vặn phun toàn bộ trên mặt của cô!
Ôn Hủ Hủ: "......”
Giống như vừa trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, cô đứng ngây ra, thật lâu thật lâu. Thần trí cô đều đình trệ. Cho đến khi xung quanh cô dường như có rất nhiều người chạy tới. Có một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay cô. Lúc này cô mới chậm rãi cúi đầu nhìn.
“Mẹ, ba tới cứu chúng ta.”
“……”
Ôn Hủ Hủ đã ngất xỉu trước mặt con trai.
Cô đã quá mệt mỏi. Từ tối qua đến giờ cô đã sợ hãi cả đêm. Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Lúc nãy cô thay con trai đỡ cái đạp của tên bắt cóc, mặc dù không có đánh trúng chỗ hiểm.
Nhưng máu chảy quá nhiều cũng sẽ chết người.
——
Ôn Hủ Hủ được đưa vào bệnh viện.
Mặc Bảo thì được vệ sĩ mang về. Cũng chính lúc này, Hoắc Tư Tước đã thấy được mặt đứa con trai mà suốt năm năm qua hắn chưa biết đến sự tồn tại.
Ôn Hủ Hủ, cô có thể làm như vậy!
“Mặc Mặc, tôi xin lỗi.”
Khoảnh khắc Hoắc Dận nhìn thấy Mặc Bảo đã vội vã đi qua, cúi đầu xin lỗi nhận sai.
Mặc Bảo nhìn thấy, vỗ vỗ bờ vai nhỏ của anh trai hào phóng nói: "Không có gì, chúng ta là anh em, kỳ thật tôi rất vui. Cũng may những người xấu này bắt cóc tôi, nếu thật sự là cậu thì với cơ thể ốm yếu như vậy đã xảy ra chuyện lớnrồi."
Thật không ngờ, đứa nhỏ mới trải qua một phen nguy hiểm như vậy mà cũng có thể lạc quan nói ra những lời này.
Lời vừa dứt, khóe mắt Hoắc Dận lập tức đỏ lên.
Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng cúi đầu nhìn đứa con trai mới gặp này, chăm chú nhìn thật lâu.
Đột nhiên có thêm một đứa con trai, hắn đương nhiên là rất vui.
Nhưng hắn cho rằng năm năm qua, chỉ có hắn mới có thể giáo dục Hoắc Dận vô cùng tốt. Nhưng thật không ngờ, đứa nhỏ lớn lên cùng người phụ nữ kia cũng không kém cạnh.
Cậu bé có phong thái và tính cách hoạt bát, e rằng không phải đứa nhỏ bình thường có thể so sánh được.
Tâm trạng Hoắc Tư Tước càng lúc càng vui.
“Được rồi, chúng ta đi gặp ba đi?”
Hoắc Dận cũng cảm nhận được niềm vui của ba. Vì thế sau khi hai anh em trò chuyện xong, chủ động kéo Mặc Bảo đi chào hỏi ba.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là bình thường Mặc Bảo vốn rất cởi mở cũng không có ác cảm với ai. Lúc này khi nghe được câu nói qua chào hỏi ba thì cậu lại ngay lập tức đem bàn tay nhỏ của mình rút trở về.
“Tôi đi chờ mẹ. Nhược Nhược, lại đây, chúng ta qua bên kia chờ mẹ.”
“Vâng anh.”
Nhược Nhược đang ở bên cạnh lập tức theo sát anh trai, hai đứa nhỏ kia cứ như vậy mà rời đi.
Hoắc Tư Tước: "......”
What?
Hắn đây là bị con trai ruột ghét bỏ? Không muốn nhận hắn?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại trầm xuống. Hoắc Dận nhìn thấy, cho rằng ba đang nổi giận, vì vậy vội vàng muốn giải thích. Nhưng ba cậu chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu sau đó liền bước về phía hai đứa nhỏ kia.
Có một số việc, chỉ có ba con trực tiếp đối mặt mới có thể giải quyết.
Huống chi, trước đó hắn còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người ba nên làm với đứa nhỏ này!
“Mặc Mặc, con tên là Mặc Mặc đúng không?”
Hoắc Tư Tước đi tới, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng bên ngoài phòng giải phẫu. Hắn thong thả đi tới trước mặt đứa nhỏ. Đây lần đầu tiên người đàn ông cao to này hạ thấp sự cao ngạo, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ này.
Mặc Bảo nhìn thấy lập tức quay mặt đi.
Trong đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm kia lại có thể nhìn thấy một tia ửng đỏ.
Hoắc Tư Tước thấy vậy càng thêm tự trách.
"Xin lỗi con, mấy năm nay là ba không xứng đáng với con. Ba không biết đến sự tồn tại của con. Cho nên, lúc ba nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, cũng không tin thật sự mình còn có một đứa con trai. Nếu như ba sớm biết, ba nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào lập tức cứu con ra. Ba thật sự không phải cố ý."
Hoắc Tư Tước không hổ là người có kinh nghiệm nuôi một đứa nhỏ năm năm. Hắn hiểu đứa con này vì sao không để ý tới hắn? Cũng không muốn nhận hắn, vì thế tự mình tới giải thích với cậu.
Đúng vậy, Mặc Bảo quả thực vì cái lý do này mà không muốn nói chuyện với ba.
Lúc cậu bị bắt cóc, cậu rõ ràng thấy tên bắt cóc kia gọi điện thoại cho hắn ba lần!
Thế nhưng, hắn một lần lại một lần làm cho cậu thất vọng. Hắn đối với chuyện này hoàn toàn không quan tâm, cuối cùng mẹ phải thông qua máy tính bảng của cậu tìm được vị trí của cậu rồi đi tới.
Chương 105: Có gì đó sắp lộ ra
Chính vì thế mà mẹ cậu mới bị thương nặng như vậy.
Mặc Bảo lau nước mắt. Thật lâu sau, tâm trạng tốt hơn một chút.
"Vậy có trách mẹ không?"
“Cái gì?”
"Mẹ không nói cho ba biết về sự tồn tại của con. Vậy khi mẹ tỉnh lại, ba có trách mẹ không?" Mặc Bảo tập trung nhìn về phía ba, trong đôi mắt nhỏ đỏ hoe của cậu đang cố gắng đợi câu trả lời của hắn.
Hoắc Tư Tước sẽ trách cứ Ôn Hủ Hủ sao?
Đáp án đương nhiên là có. Năm năm trước người phụ nữ đáng chết kia nói rằng chỉ có một mình Hoắc Dận sống sót.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chẳng những là Ôn Hủ Hủ chết đi sống lại, bây giờ còn nhảy ra một đứa con trai vô cùng hoạt bát, hắn không tức giận mới là lạ. Nếu không phải cô rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết nằm ở trong phòng phẫu thuật, chỉ sợ đã sớm bị hắn ném xuống biển rồi.
Nhưng hiện tại......
Cảnh tượng máu me đầm đìa xẹt qua trước mắt Hoắc Tư Tước, khóe môi mỏng manh của hắn nhếch lên, lắc đầu.
“Sẽ không, mẹ con đã nuôi lớn con như vậy, ba sẽ không trách mẹ con.”
“Thật sao?”
Mặc Bảo vui mừng như trút được gánh nặng. Khuôn mặt nhỏ của cậu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Hoắc Tư Tước lập tức "Ừ" một tiếng: "Đương nhiên là thật, ba chưa bao giờ lừa các con.”
"Vâng, vậy ba sẽ chăm sóc mẹ chứ?"
“Đương nhiên!”
Hoắc Tư Tước lại không chút do dự cho cậu một đáp án khẳng định.
Tất nhiên những vấn đề này rất cần thiết, huống chi hiện tại người phụ nữ kia còn đang bị thương. Nếu không sắp xếp người chăm sóc cô không thể nào cựa quậy được. Và đặc biệt cô còn là mẹ của con hắn, nên chắc chắn hắn sẽ không thể nào làm lơ.
Đứa nhỏ này rốt cục cũng chịu tha thứ cho hắn.
Hai ba con đã giải quyết hết hiềm khích lúc trước. Kế tiếp với tư cách một người ba, trong thời gian Ôn Hủ Hủ nằm viện hắn sẽ thay cô đưa các con về vịnh Thiển Thủy để chăm sóc.
Đương nhiên, đối với Nhược Nhược, hắn vẫn có chút chán ghét.
“Đi thôi, mẹ con còn ở bệnh viện, con chỉ có thể đi theo chú về nhà.”
Lúc hắn dẫn cô bé về, từ trên cao nhìn xuống thái độ thờ ơ.
Nhược Nhược nghe thấy những lời này, trong lòng cô bé có chút chua xót chu cái miệng nhỏ muốn khóc.
Hắn cũng là ba cô bé, tại sao hắn lại tốt với anh trai như vậy, còn với cô thì lạnh nhạt?
Cũng may lúc này Mặc Bảo chạy tới, thấy em gái chịu ủy khuất, vội vàng đưa đôi tay nhỏ ôm lấy cô bé: "Nhược Nhược, chúng ta hiện tại không thể nói ra. Anh sợ nếu mẹ tỉnh lại nếu thấy ngay cả em cũng không thuộc về mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng.”
“Đúng, chờ mẹ tỉnh lại!”
Hoắc Dận cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.
Cô bé lúc này mới không đau lòng, cô bé quơ nắm đấm nhỏ quyết định bảo vệ tốt đứa con cuối cùng của mẹ. Kiên quyết không để cho người ba xấu xa cướp đi toàn bộ con của mẹ.
Sau đó ba anh em cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Tư Tước vẫn không nhận ra Nhược Nhược cũng là con của hắn, một phần lớn nguyên nhân năm đó cô bé là đứa bé sinh ra sau cùng.
Năm đó Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng thì sinh non, sau khi được đưa đến bệnh viện, ba đứa nhỏ may mắn được bác sĩ Kim cứu sống.
Khi đó, Nhược Nhược sinh rất nhẹ cân, cô bé trông giống như con chuột nhỏ. Cho nên sau này lớn lên, so với hai anh trai thì cô bé có vẻ ngoài trông nhỏ hơn một hai tuổi.
Một phần nữa là cô bé có ngoại hình giống mẹ, Hoắc Tư Tước không nhìn thấy bóng dáng của hắn trong gương mặt của cô bé. Chính vì những lẽ đó mà hắn không nhận ra việc mình có đứa con gái này.
Trung tâm thành phố, Cố gia.
Sau khi Cố Hạ biết chuyện này, phổi như muốn nổ tung!
Ả đàn bà Ôn Hủ Hủ kia! Cô ta lại còn vụng trộm giấu một đứa nhỏ? Năm đó sinh đôi lại không chết!!
Cô ta muốn tức điên lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đến đáng sợ.
Cố Thanh Liên cũng tức giận không kém.
Chuyện này, vốn là do bà ta sắp đặt. Mỗi bước đi đều thuận lợi. Trước tiên là bà ta cho người bắt cóc đứa nhỏ. Sau đó để cho bọn bắt cóc tìm Hoắc Tư Tước đòi tiền chuộc. Cứ như vậy, Hoắc Tư Tước sẽ biết con trai của hắn đã sớm bị Ôn Hủ Hủ mua chuộc, thường xuyên lui tới hai nơi.
Và một khi hắn biết bởi vì Hoắc Dận bởi vì thường xuyên lui tới chỗ cô cho nên mới bị bắt cóc, thì hắn sẽ không để yên cho ôn hủ hủ, lúc đó nói không chừng hắn sẽ ném cô ra nước ngoài.
Nhưng ai biết rằng một kế hoạch kín kẽ như vậy cuối cùng lại bị phá vỡ bởi một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện!
Sinh đôi!
Ả đàn bà kia, quả nhiên có chút thủ đoạn!
Cố Thanh Liên một bên cho người xử lý chuyện này một cách sạch sẽ, một bên nhìn chằm chằm cô cháu gái đang phát cuồng.
“Con hét cái gì? Xảy ra chuyện chỉ có biết hét, hét lên có thể giải quyết chuyện này không?”
“……”
Bị bà ta hung hăng mắng một câu, Cố Hạ không la hét làm loạn nữa, chậm rãi lấy lại tinh thần.
Nhưng trong ánh mắt của cô ta, dễ dàng nhìn ra vẫn đằng đằng sát khí.
"Bây giờ không còn cách nào khác. Hoắc Tư Tước đang nổi giận, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Điều chúng ta phải làm bây giờ là tránh giông bão và không làm gì cả."
“không làm gì cả? Vậy để cho ả đàn bà kia trở về Hoắc gia sao? Dì có biết hai đứa con của cô ta đều được đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi không?”
Cố Hạ nghe xong kích động hét lên.
Cố Thanh Liên này rất có thủ đoạn, nhìn vào cách cô ta đối phó với Ôn Hủ Hủ là có thể nhìn ra.
Nếu tổng giám đốc đã ra lệnh, bọn họ sẽ không dám không làm theo..
Vài phút sau, Hoắc Tư Tước lại lên lầu chuẩn bị cầm cặp xách để đi làm.
Nhưng hắn vừa mới đi lên, dì động của hắn lại reo. Hoắc Tư Tước còn tức chuyện vừa rồi, tâm trạng không tốt bắt máy: "Alo?"
“Hoắc tổng, ông không cần con trai ông sao? Nếu không, tôi sẽ giết con tin!”
Lại là người đó!
Hoắc Tư Tước lập tức giận xanh mặt: "Các người muốn tiền đến phát điên rồi sao? Lại chơi trò này với tôi.”
“Xem ra Hoắc tổng vẫn không tin. Được, vậy để tôi gửi cho ông một tấm ảnh. Ông thấy rõ chưa? Nếu đã xác định đây là con trai ông thì làm phiền ông chuẩn bị một tỷ tới đây.”
Nói xong, người này liền cúp điện thoại.
Sau đó không bao lâu, điện thoại Hoắc Tư Tước liền nhận được một tấm hình.
Đó đúng là ảnh chụp một đứa nhỏ bị trói, cũng không biết rõ là được chụp ở nơi nào. Đứa nhỏ mặc một cái áo khoác nhỏ màu cam, bị trói vào trong một cái ghế nhỏ bằng một sợi dây thừng vừa thô vừa lớn. Làn da đứa nhỏ trắng như tuyết, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn trịa. Tuy rằng cặp mắt bị một tấm vải đen che kín, nhưng cái miệng và cái mũi nhỏ nhắn còn lộ ra.
Hoắc Tư Tước nhìn xong, bất thình lình dừng lại.
Đó đúng là gương mặt của con trai hắn, là hạt giống của hắn, được hắn tự tay nuôi dưỡng năm năm, hắn không thể nào không nhận ra.
Nhưng Hoắc Dận...
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên phát hiện, không biết từ lúc nào con trai đã xuất hiện ở đó. Lúc hắn xuống đây Hoắc Dận còn đang ngủ trên giường mà. Cậu bé đang gắt gao nắm chặt Transformers trong tay, vẻ mặt tái nhợt nhìn chằm chằm hắn.
Trái tim Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng được thả lỏng.
Tiện tay đem cái tin nhắn rác này xóa đi, hắn lập tức sải bước đi tới: "Con dậy từ lúc nào?”
Hắn muốn bế con trai trở về mặc quần áo.
Nhưng Hoắc Dận đột nhiên lùi lại một bước, tránh hắn: "Ba, vừa rồi ba gọi điện thoại cho ai?”
Đứa nhỏ này, hôm nay còn nghe lén điện thoại hắn nữa.
Hoắc Tư Tước liền trả lời qua loa: "Không có, điện thoại công ty mà thôi, con nghe lầm rồi.”
"Con nghe thấy rồi, có phải người đó nói con trai của ba bị bắt cóc không? Có phải không?" Hoắc Dận đột nhiên trở nên vô cùng tức giận, cậu siết chặt nắm tay nhỏ trắng bệch, lớn tiếng chất vấn ba.
Hoắc Tư Tước không hiểu: "Đúng vậy, nhưng không phải con vẫn đang đứng đây sao?”
Hoắc Dận không nói nữa...
Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng không biết có phải là ảo giác hay không, vậy mà đứa nhỏ này cả người đều run rẩy, khuôn mặt nhỏ càng thêm tái nhợt.
Đứa nhỏ này, cậu làm sao vậy?
Hoắc Tư Tước cho rằng cậu bị lạnh, đi tới hỏi thăm: "Được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, để ba ôm con lên mặc quần áo. Trời lạnh như vậy, con sẽ bị bệnh mất.”
Hắn cúi xuống chuẩn bị ôm cậu.
Nhưng Hoắc Dận giống như phát điên, không mặc quần áo, cũng không mang giày, cứ như vậy thất thần từ trên cầu thang nhanh chóng chạy xuống.
“Hoắc Dận, con làm gì vậy? Con quay lại đây!”
Hoắc Tư Tước nhìn thấy, cũng vội vàng từ trên lầu chạy xuống đuổi theo cậu. Đáy mắt tức giận, hận không thể lập tức bắt đứa con này rồi đánh vào mông nhỏ hai cái.
Đứa nhỏ này, cậu từ khi nào trở nên không nghe lời như vậy?
Một đường đuổi sát. Cũng may, khi Hoắc Dận sắp chạy ra cửa chính, Hoắc Tư Tước cũng bắt được cậu và kéo cậu trở về.
“Hoắc Dận, rốt cuộc con đang làm gì? Con muốn ba xử lý con ra sao?”
“Buông ra, con muốn đi tìm dì, ba buông con ra!”
Hoắc Dận giãy dụa kịch liệt, trong giọng nói kia đã xen lẫn tiếng khóc.
Đúng vậy, cậu muốn đến chỗ mẹ. Cậu muốn đi xem một chút, có phải Mặc Bảo đã xảy ra chuyện hay không? Tối hôm qua sau khi cậu trở về, lúc bình tĩnh lại liền gọi điện thoại cho Mặc Bảo, nhưng không thể liên lạc được.
Sáng nay ngủ dậy gọi lại vẫn không liên lạc được cho Mặc Bảo nên cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Như vậy, kẻ xấu vừa gọi điện thoại kia thật sự đã bắt cóc Mặc Bảo sao? Tưởng Mặc bảo là cậu sao?
Hoắc Dận càng tự trách mình. Cậu dùng sức giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn cũng bởi vì dùng hết sức mà đỏ bừng, cổ họng cũng khàn, cậu hét lớn xin ba buông cậu ra.
Hoắc Tư Tước tức giận đến trán cũng nổi gân xanh!
Hắn rất muốn lập tức cho đứa nhỏ này hai cái tát. Nhưng khi hắn thật sự giơ tay lên, hắn lại phát hiện mình đánh không nỡ xuống tay.
Chẳng lẽ, đây thật sự là quan hệ mẹ con ruột thịt sao?
Cho dù hắn có ra sức ngăn cản như thế nào? Làm mọi cách để ngăn cách ra sao? Đều không thể khống chế được mối liên hệ, sự dây liên kết của bọn họ. Cho dù bây giờ cậu vẫn chưa biết đó chính là mẹ cậu!
Hoắc Tư Tước nhắm mắt lại, cuối cùng hắn cũng đành phải thỏa hiệp.
“OK, ba dẫn con qua, nhưng điều trước hết con cần làm là lập tức đi lên mặc quần áo cho tử tế vào.”
“Được, con lập tức đi mặc!”
Cậu bé quả nhiên không khóc nữa, từ trên người hắn bước xuống. Cậu lập tức lên lầu, tự mình chủ động đi thay quần áo.
Hoắc Tư Tước: "......”
Cũng tốt, nhân cơ hội này để hắn đến gặp người phụ nữ kia, và cũng nói cho cô biết đây là lần cuối mẹ con cô gặp nhau. Từ nay về sau hắn nhất quyết sẽ không cho cô cơ hội xuất hiện ở thành phố này nữa.
Hoắc Tư Tước nén lửa giận trong lòng đi lên lấy chìa khóa xe.
Chương 102: Sự thật
Mười phút sau, hai ba con ra cửa.
Về chỗ ở của Ôn Hủ Hủ, Hoắc Tư Tước quả thật chưa từng quan tâm, hắn vẫn cho rằng cô ở chỗ của cậu, mà vốn dĩ Ôn Hủ Hủ cũng từng nói với hắn như vậy.
Cho tới hôm nay, hắn mới biết được người phụ nữ ấy đã lừa hắn, cô đã tìm một nơi ở khác.
Hoắc Tư Tước dắt theo con trai lên xe lái đến tiểu khu cũ. Nơi này cũ nát và bẩn thỉu không thể chấp nhận được. Cho dù là đi ngang qua, hắn còn chưa tới. Mặt mày đã xuất hiện sự chán ghét cực hạn.
Nhưng Hoắc Dận bên cạnh thì khác.
Khi cậu nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài càng ngày càng gần chỗ ở của mẹ, cái đầu nhỏ ghé bên cửa sổ hận không thể chui ra ngoài ngay lập tức để đi tìm mẹ.
Đáng tiếc, lần này khi cậu tới mẹ không còn mở rộng hai tay vui vẻ nghênh đón cậu như trước nữa. Hai ba con đến dưới tòa nhà, liếc mắt thấy được một nơi có người vây quanh. Trong đám đông có một cô bé đang sợ hãi được một người nắm tay đứng đó.
Đó không phải là Nhược Nhược sao?
Hoắc Dận nhìn thấy, liền bảo ba dừng xe lại rồi mở cửa xe chạy đến chỗ em gái.
“Nhược Nhược......”
“Hả?”
Nhược Nhược đang được một người chú xa lạ tạm thời chăm sóc. Bỗng nhiên nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này cô còn đang mang khuôn mặt sợ hãi và lo lắng, lập tức quay lại.
“Là anh, anh Dận Dận đến rồi!”
Cô bé nhỏ nhìn thấy anh trai, lập tức vung tay bỏ người chú tốt bụng ra chạy như bay về phía anh trai: “Anh Dận Dận, cuối cùng anh cũng tới rồi, òa òa~"
Cô nhào vào vòng tay anh trai.
Cô bé quá sợ hãi,lo lắng suốt một buổi tối vì không nhìn thấy mẹ, cũng không nhìn thấy hai anh trai. Phòng tuyến chịu đựng trong lòng của cô bé nhỏ này đã tới cực điểm.
Hoắc Dận dùng hai tay nhỏ của mình ôm chặt lấy em gái.
Hoắc Tư Tước đi xuống, nhận ra cô bé này chính là "con gái riêng" ngày hôm qua ở bệnh viện với Ôn Hủ Hủ. Bỗng dưng, đáy lòng hắn lại có chút không vui, đôi lông mày lạnh lùng nhìn ra một tia chán ghét.
“Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao con lại ở dưới này? Mẹ con đâu?”
Không thích thì không thích, nhưng khi nhìn thấy cô bé chỉ là một đứa trẻ, hơn nữa nơi này còn đang loạn hết lên, Hoắc Tư Tước vẫn nhíu mày hỏi một câu.
Nhược Nhược đang được anh trai ôm, đột nhiên nghe được giọng nói của ba. Nhất thời giật mình một cái, cô bé liền co rúm lại trốn ở phía sau anh trai.
Hoắc Tư Tước: "......”
Hoắc Dận: "......”
Cuối cùng, vẫn là cậu nhẫn nại nhìn về phía em gái, hỏi: "Nhược Nhược, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Anh Mặc Mặc?”
Nhược Nhược vừa nghe, lúc này mới bĩu môi nhỏ nhắn nói: "Anh Mặc Mặc không thấy đâu nữa. Ngày hôm qua sau khi anh đi, anh Mặc Mặc đã trở về. Nhưng nghe nói anh đi rồi, anh Mặc Mặc cũng đi ra ngoài tìm anh, sau đó liền không thấy anh ấy đâu, òa ~ mẹ đã đi tìm anh ấy, cũng không thấy đâu~"
Cô bé càng nói càng thương tâm, cuối cùng ghé vào ngực nhỏ của anh trai gào khóc.
Hoắc Dận nghe xong, sắc mặt càng thêm thêm tái nhợt.
Hoắc Tư Tước không rõ chân tướng, thấy cô bé này khóc thành ra như vậy, hắn nhíu mày đi tới: "Con nói ai mất tích?"
Tiểu Nhược Nhược: "Anh Mặc Mặc, anh ấy bị người xấu bắt đi.”
“Anh Mặc Mặc? Anh Mặc Mặc là ai?”
"Chính là anh trai của Nhược Nhược, một đứa con khác của mẹ. Chú sẽ tìm anh ấy về sao?... Chú?" Nhược Nhược lấy hết can đảm nhìn về phía ba. Nhưng vì không được mẹ cho phép cô bé vẫn không gọi ba, mà thông minh gọi chú.
Cô bé đã chủ động nói chuyện với hắn, nhưng hắn vẫn nhìn ra cô bé vẫn còn rất sợ hắn.
“Một đứa con khác? Cho nên mẹ con sinh ra không chỉ có một mình con phải không?”
“……”
Nhược Nhược tỏ vẻ rất bối rối
Đương nhiên không phải, cô bé không phải còn có hai anh trai sao? Không phải đều là do mẹ sinh ra sao?
May mà Hoắc Dận thông minh, sau khi thấy vẻ mặt ba không ổn, vội vàng tới nắm chặt tay ba: "Ba, ba mau cứu Mặc Bảo đi, nếu không cứu thì không kịp mất.”
Hoắc Tư Tước cười lạnh một tiếng: "Tại sao ba phải cứu? Việc này thì liên quan gì đến ba?”
Người đàn ông này, lửa giận trong lòng lại dân lên!
Cũng đúng, một đứa con riêng cũng đủ rồi, bây giờ còn có thêm một đứa nữa, điều này làm sao mà chịu được? Coi như là người phụ nữ đó hắn không cần nữa, hắn cũng cảm thấy ghê tởm, ghê tởm đến hắn hiện tại vừa nghe đến cái tên này liền muốn nổi trận lôi đình!
Nhưng mà, vào lúc này điện thoại di động của hắn lại vang lên.
“A lô?”
“Hoắc Tư Tước, ông thật sự không cần con trai mình đúng không? Được, tôi thành toàn cho ông.”
Sau đó, trong điện thoại chỉ nghe thấy "Phanh" một tiếng súng vang lên. Hắn còn chưa kịp phản ứng, một tiếng thét chói tai đã xông vào màng nhĩ của hắn: "Đừng --"
Đầu óc Hoắc Tư Tước có chút trống rỗng.
Có lẽ, là chưa từng nghe qua tiếng kêu tuyệt vọng mà thê lương như vậy.
Hoắc Dận cũng nghe thấy tiếng la này, thoáng chốc cậu đứng bên cạnh chân hắn khóc lớn: "Mẹ ơi! Ba, tại sao ba không cứu mẹ, không cứu Mặc Mặc?”
Chương 103: Cuối cùng hắn cũng nhìn thấy đứa nhỏ bị bắt cóc kia
Hoắc Dận nắm tay em gái bỏ chạy. Không thèm để ý tới ba cậu nữa. Hai anh em liền nhanh chóng chạy về phía trước, cũng không biết đi đâu, nhưng bọn họ cũng chỉ muốn đi tìm mẹ, còn có đứa em trai sinh đôi của cậu.
Hoắc Tư Tước lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó sải bước qua, bắt hai đứa nhỏ này trở về.
“Các con chạy đi đâu?”
"Ba buông chúng con ra, ba không cứu mẹ, con tự mình đi cứu!"
Hoắc Dận vẫn vô cùng phẫn nộ, hai mắt ngấn nước của cậu nhìn chằm chằm ba, trong miệng nhỏ nhắn cũng một lần nữa nói rõ ràng chữ "Mẹ".
Cậu kêu xong, nhận thấy không ổn. Lúc này mới lập tức ngậm cái miệng nhỏ lại.
Thế nhưng, làm cho cậu rất bất ngờ chính là tính tình ba rất không tốt. Lúc đối mặt với chữ "Mẹ" mà cậu hai lần thất thanh kêu lên hắn càng thêm bức bối.
Hắn liền từ trên cao nhìn xuống liếc cậu một cái. Sau đó, trực tiếp đem cậu cùng em gái ném vào trong xe đi.
“Được, ở bên trong đợi cho ba!”
Hắn nói xong liền khởi động xe.
Vài phút sau, chiếc Maybach màu đen đã rời khỏi khu nhà cũ. Nhận điện thoại của Lâm Tử Dương: "Tổng giám đốc, đã tìm được vị trí, là trên một chiếc thuyền bỏ hoang trên bến tàu, bên này đã phái trực thăng và tay súng bắn tỉa hạng nặng qua đó."
“Biết rồi.”
Hoắc Tư Tước nghe xong liền cúp điện thoại.
Lúc này hắn không có bất kì biểu hiện nào. Thoạt nhìn không giống như là đang đi đến hiện trường bắt cóc mà giống như đến công ty đi làm như mọi ngày.
Tuy nhiên, chỉ là một tên bắt cóc. Hắn đã huy động trực thăng còn có tay súng bắn tỉa hạn nặng tới. Có làm lố quá không?
Mười lăm phút, bọn bắt cóc không nhận được cuộc gọi lại của Hoắc Tư Tước, bọn bắt cóc đã bắt đầu đứng ngồi không yên.
Vừa nhìn thấy điện thoại reo, bọn chúng lập tức mừng rỡ như điên bắt lấy: "Alo?”
“Đứa nhỏ đâu?”
Điện thoại vừa được kết nối, Hoắc Tư Tước ở bên trong không có bất kỳ âm thanh ấm áp nào, trực tiếp hỏi một câu như vậy.
Tên bắt cóc lập tức ngẩn người: "Sao ông biết đứa nhỏ chưa chết?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh: "Mục đích của các người là tiền, nếu như các người giết nó, lấy cái gì làm lợi thế? Hơn nữa, các người dám giết sao?”
Tên bắt cóc: "......”
Sắc mặt của tên bắt cóc như tắc kè hoa hết đỏ lại trắng, không nói được lời nào.
Đây chính là sự chênh lệch IQ!
Tên bắt cóc cuối cùng chỉ có thể ngượng ngùng thừa nhận: "Đúng, vậy bây giờ ông đã chuẩn bị xong một tỷ chưa?"
"Được rồi, nhưng trước tiên các người phải cho tôi xem người đã!" Hoắc Tư Tước lạnh lùng nói trong điện thoại.
Số tiền một tỷ, cũng không phải là số nhỏ, hắn không xác định người còn sống hay không? Hay là có an toàn không? Làm sao hắn có thể đưa tiền cho bọn bắt cóc?
Có lẽ bọn bắt cóc cũng nghĩ tới điều này, cho dù tên đó có chút không muốn nhưng cũng đành đem điện thoại chỉnh thành chế độ gọi video, và chĩa máy về phía con tin.
Trong nháy mắt, Hoắc Tư Tước cũng đã tin vụ bắt cóc này là có liên quan đến hắn.
Đó thực sự là một đứa nhỏ.
Nhưng hiện tại trong ống kính không chỉ mình đứa nhỏ mà còn có thêm một người phụ nữ, trên mặt còn loang lỗ vết máu. Người phụ nữ ấy đang ôm đứa nhỏ cuộn tròn mình lại.
“Anh muốn làm gì? Anh không được đụng vào con của tôi!”
Sau khi thấy tên bắt cóc muốn dí mặt Mặc Bảo, người phụ nữ này lập tức che kín khuôn mặt của đứa nhỏ ở trong lòng, gắt gao ôm nó vào trong ngực.
Đó chính là Ôn Hủ Hủ.
Ánh mắt Hoắc Tư Tước híp lại. Gần như là trong nháy mắt, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, một tia hàn ý lạnh thấu xương từ trong đôi mắt hắn bắn ra.
"Nếu không muốn hai mẹ con cô đều chết ở đây thì cô cút ra một bên ngay cho tôi!"
Bọn bắt cóc làm sao để Ôn Hủ Hủ che chở đứa nhỏ. Sau khi nhìn thấy cô ôm chặt không buông, tên bắt cóc lập tức nâng chân lên không chút do dự đạp mạnh lên người cô.
“Mẹ......”
Mặc Bảo bị buông ra khóc lớn, cậu nhìn mẹ bị đạp xuống đất, máu đỏ từ trên vai mẹ chảy ra, mặt đất chỗ nào cũng có vết máu.
Hoắc Tư Tước ngay cả xương ngón tay cũng phát ra một tiếng giòn tan đáng sợ!
“Mẹ, mẹ......”
“Mày lại đây cho tao. Nếu mày không muốn mẹ mày chết thì ngoan ngoãn nghe lời đi.”
Tên bắt cóc này đem Mặc Bảo kéo lại,cậu bé mới năm tuổi, súc sinh này bắt lấy cậu giống như là diều hâu bắt gà con, không tốn chút sức liền nhắc lên.
“Buông con tôi ra! Ngươi buông nó ra!!!”
Ôn Hủ Hủ ở trên mặt đất thấy vậy dùng hết sức kêu lên, bò tới kéo Mặc Báo lại. Cô cố gắng để tên súc sinh này buông tha con trai cô, nhưng tên bắt cóc làm sao có thể đáp ứng yêu cầu của cô?
Rất nhanh, tên bắt cóc này liền đem đứa nhỏ dí tới trước ống kính.
Hoắc Tư Tước đang nhìn chằm chằm vào màn hình, con ngươi chợt mở ra!
Giống như có điều gì đó đánh mạnh vào tâm trí của hắn. Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ trong ống kính. Có một khoảnh khắc hắn ngây người.
Ai đây?
Hoắc Dận sao?
Không, không thể nào, Hoắc Dận đang ở phía sau hắn, vậy rốt cuộc cậu bé đó là ai? Tại sao lại giống Hoắc Dận như vậy?
Đồng tử của hắn co lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn này không chớp mắt. Trong đôi mắt đen kịt khiếp người kia, có thứ gì đó đang cuồn cuộn thật sâu.
Chương 104: Đầu óc hắn hoàn toàn trống rỗng
“Là anh!! Anh Dận Dận mau nhìn kìa, là anh Mặc Mặc!”
Thời khắc mấu chốt, bọn nhỏ phía sau cũng thấy được. Bọn chúng ở phía sau lớn tiếng kêu lên, bao gồm cả Hoắc Dận!
“Hoắc tổng, cuối cùng ông cũng thấy rõ ràng rồi chứ? Nó có phải là con ông không? Ông có muốn đưa một tỷ để đổi không?”
Bọn bắt cóc nhìn thấy cảnh này, cho rằng đã nắm chắc phần thắng nên càng thêm dữ tợn nở nụ cười đắc ý.
Hoắc Tư Tước hoảng hốt.
Cũng chính lúc này, Ôn Hủ Hủ đột nhiên từ trên mặt đất bò dậy, cô kéo lê nửa người đang đầm đìa máu tươi, đập cái cà lên vào người tên bắt cóc.
Hoắc Tư Tước: "......”
Đồng tử hắn lại co rút dữ dội, hắn không chần chừ thêm nữa liền ấn vào một công tắc nút trong tay, ở bên kia bến tàu đã sớm đang chờ mệnh lệnh từ công tắc.
Vì thế trong lúc Ôn Hủ Hủ muốn đánh lén, thì chỉ nghe được một tiếng "Xì" trầm đục. Cô còn chưa kịp phản ứng, thứ chất lỏng ấm đã từ phía trước bắn ra.
Vừa vặn phun toàn bộ trên mặt của cô!
Ôn Hủ Hủ: "......”
Giống như vừa trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, cô đứng ngây ra, thật lâu thật lâu. Thần trí cô đều đình trệ. Cho đến khi xung quanh cô dường như có rất nhiều người chạy tới. Có một bàn tay nhỏ nắm chặt lấy tay cô. Lúc này cô mới chậm rãi cúi đầu nhìn.
“Mẹ, ba tới cứu chúng ta.”
“……”
Ôn Hủ Hủ đã ngất xỉu trước mặt con trai.
Cô đã quá mệt mỏi. Từ tối qua đến giờ cô đã sợ hãi cả đêm. Cô không thể chịu đựng thêm nữa. Lúc nãy cô thay con trai đỡ cái đạp của tên bắt cóc, mặc dù không có đánh trúng chỗ hiểm.
Nhưng máu chảy quá nhiều cũng sẽ chết người.
——
Ôn Hủ Hủ được đưa vào bệnh viện.
Mặc Bảo thì được vệ sĩ mang về. Cũng chính lúc này, Hoắc Tư Tước đã thấy được mặt đứa con trai mà suốt năm năm qua hắn chưa biết đến sự tồn tại.
Ôn Hủ Hủ, cô có thể làm như vậy!
“Mặc Mặc, tôi xin lỗi.”
Khoảnh khắc Hoắc Dận nhìn thấy Mặc Bảo đã vội vã đi qua, cúi đầu xin lỗi nhận sai.
Mặc Bảo nhìn thấy, vỗ vỗ bờ vai nhỏ của anh trai hào phóng nói: "Không có gì, chúng ta là anh em, kỳ thật tôi rất vui. Cũng may những người xấu này bắt cóc tôi, nếu thật sự là cậu thì với cơ thể ốm yếu như vậy đã xảy ra chuyện lớnrồi."
Thật không ngờ, đứa nhỏ mới trải qua một phen nguy hiểm như vậy mà cũng có thể lạc quan nói ra những lời này.
Lời vừa dứt, khóe mắt Hoắc Dận lập tức đỏ lên.
Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng cúi đầu nhìn đứa con trai mới gặp này, chăm chú nhìn thật lâu.
Đột nhiên có thêm một đứa con trai, hắn đương nhiên là rất vui.
Nhưng hắn cho rằng năm năm qua, chỉ có hắn mới có thể giáo dục Hoắc Dận vô cùng tốt. Nhưng thật không ngờ, đứa nhỏ lớn lên cùng người phụ nữ kia cũng không kém cạnh.
Cậu bé có phong thái và tính cách hoạt bát, e rằng không phải đứa nhỏ bình thường có thể so sánh được.
Tâm trạng Hoắc Tư Tước càng lúc càng vui.
“Được rồi, chúng ta đi gặp ba đi?”
Hoắc Dận cũng cảm nhận được niềm vui của ba. Vì thế sau khi hai anh em trò chuyện xong, chủ động kéo Mặc Bảo đi chào hỏi ba.
Nhưng điều khiến người ta cảm thấy kỳ lạ chính là bình thường Mặc Bảo vốn rất cởi mở cũng không có ác cảm với ai. Lúc này khi nghe được câu nói qua chào hỏi ba thì cậu lại ngay lập tức đem bàn tay nhỏ của mình rút trở về.
“Tôi đi chờ mẹ. Nhược Nhược, lại đây, chúng ta qua bên kia chờ mẹ.”
“Vâng anh.”
Nhược Nhược đang ở bên cạnh lập tức theo sát anh trai, hai đứa nhỏ kia cứ như vậy mà rời đi.
Hoắc Tư Tước: "......”
What?
Hắn đây là bị con trai ruột ghét bỏ? Không muốn nhận hắn?
Khuôn mặt tuấn tú của hắn lại trầm xuống. Hoắc Dận nhìn thấy, cho rằng ba đang nổi giận, vì vậy vội vàng muốn giải thích. Nhưng ba cậu chỉ sờ sờ cái đầu nhỏ của cậu sau đó liền bước về phía hai đứa nhỏ kia.
Có một số việc, chỉ có ba con trực tiếp đối mặt mới có thể giải quyết.
Huống chi, trước đó hắn còn chưa làm tròn trách nhiệm của một người ba nên làm với đứa nhỏ này!
“Mặc Mặc, con tên là Mặc Mặc đúng không?”
Hoắc Tư Tước đi tới, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang đứng bên ngoài phòng giải phẫu. Hắn thong thả đi tới trước mặt đứa nhỏ. Đây lần đầu tiên người đàn ông cao to này hạ thấp sự cao ngạo, nhẹ nhàng ngồi xổm xuống trước mặt đứa nhỏ này.
Mặc Bảo nhìn thấy lập tức quay mặt đi.
Trong đôi mắt nhỏ như trăng lưỡi liềm kia lại có thể nhìn thấy một tia ửng đỏ.
Hoắc Tư Tước thấy vậy càng thêm tự trách.
"Xin lỗi con, mấy năm nay là ba không xứng đáng với con. Ba không biết đến sự tồn tại của con. Cho nên, lúc ba nhận được điện thoại của bọn bắt cóc, cũng không tin thật sự mình còn có một đứa con trai. Nếu như ba sớm biết, ba nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào lập tức cứu con ra. Ba thật sự không phải cố ý."
Hoắc Tư Tước không hổ là người có kinh nghiệm nuôi một đứa nhỏ năm năm. Hắn hiểu đứa con này vì sao không để ý tới hắn? Cũng không muốn nhận hắn, vì thế tự mình tới giải thích với cậu.
Đúng vậy, Mặc Bảo quả thực vì cái lý do này mà không muốn nói chuyện với ba.
Lúc cậu bị bắt cóc, cậu rõ ràng thấy tên bắt cóc kia gọi điện thoại cho hắn ba lần!
Thế nhưng, hắn một lần lại một lần làm cho cậu thất vọng. Hắn đối với chuyện này hoàn toàn không quan tâm, cuối cùng mẹ phải thông qua máy tính bảng của cậu tìm được vị trí của cậu rồi đi tới.
Chương 105: Có gì đó sắp lộ ra
Chính vì thế mà mẹ cậu mới bị thương nặng như vậy.
Mặc Bảo lau nước mắt. Thật lâu sau, tâm trạng tốt hơn một chút.
"Vậy có trách mẹ không?"
“Cái gì?”
"Mẹ không nói cho ba biết về sự tồn tại của con. Vậy khi mẹ tỉnh lại, ba có trách mẹ không?" Mặc Bảo tập trung nhìn về phía ba, trong đôi mắt nhỏ đỏ hoe của cậu đang cố gắng đợi câu trả lời của hắn.
Hoắc Tư Tước sẽ trách cứ Ôn Hủ Hủ sao?
Đáp án đương nhiên là có. Năm năm trước người phụ nữ đáng chết kia nói rằng chỉ có một mình Hoắc Dận sống sót.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chẳng những là Ôn Hủ Hủ chết đi sống lại, bây giờ còn nhảy ra một đứa con trai vô cùng hoạt bát, hắn không tức giận mới là lạ. Nếu không phải cô rơi vào tình trạng nửa sống nửa chết nằm ở trong phòng phẫu thuật, chỉ sợ đã sớm bị hắn ném xuống biển rồi.
Nhưng hiện tại......
Cảnh tượng máu me đầm đìa xẹt qua trước mắt Hoắc Tư Tước, khóe môi mỏng manh của hắn nhếch lên, lắc đầu.
“Sẽ không, mẹ con đã nuôi lớn con như vậy, ba sẽ không trách mẹ con.”
“Thật sao?”
Mặc Bảo vui mừng như trút được gánh nặng. Khuôn mặt nhỏ của cậu cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Hoắc Tư Tước lập tức "Ừ" một tiếng: "Đương nhiên là thật, ba chưa bao giờ lừa các con.”
"Vâng, vậy ba sẽ chăm sóc mẹ chứ?"
“Đương nhiên!”
Hoắc Tư Tước lại không chút do dự cho cậu một đáp án khẳng định.
Tất nhiên những vấn đề này rất cần thiết, huống chi hiện tại người phụ nữ kia còn đang bị thương. Nếu không sắp xếp người chăm sóc cô không thể nào cựa quậy được. Và đặc biệt cô còn là mẹ của con hắn, nên chắc chắn hắn sẽ không thể nào làm lơ.
Đứa nhỏ này rốt cục cũng chịu tha thứ cho hắn.
Hai ba con đã giải quyết hết hiềm khích lúc trước. Kế tiếp với tư cách một người ba, trong thời gian Ôn Hủ Hủ nằm viện hắn sẽ thay cô đưa các con về vịnh Thiển Thủy để chăm sóc.
Đương nhiên, đối với Nhược Nhược, hắn vẫn có chút chán ghét.
“Đi thôi, mẹ con còn ở bệnh viện, con chỉ có thể đi theo chú về nhà.”
Lúc hắn dẫn cô bé về, từ trên cao nhìn xuống thái độ thờ ơ.
Nhược Nhược nghe thấy những lời này, trong lòng cô bé có chút chua xót chu cái miệng nhỏ muốn khóc.
Hắn cũng là ba cô bé, tại sao hắn lại tốt với anh trai như vậy, còn với cô thì lạnh nhạt?
Cũng may lúc này Mặc Bảo chạy tới, thấy em gái chịu ủy khuất, vội vàng đưa đôi tay nhỏ ôm lấy cô bé: "Nhược Nhược, chúng ta hiện tại không thể nói ra. Anh sợ nếu mẹ tỉnh lại nếu thấy ngay cả em cũng không thuộc về mẹ, mẹ sẽ rất đau lòng.”
“Đúng, chờ mẹ tỉnh lại!”
Hoắc Dận cũng ở bên cạnh khuyên nhủ.
Cô bé lúc này mới không đau lòng, cô bé quơ nắm đấm nhỏ quyết định bảo vệ tốt đứa con cuối cùng của mẹ. Kiên quyết không để cho người ba xấu xa cướp đi toàn bộ con của mẹ.
Sau đó ba anh em cùng nhau trở về vịnh Thiển Thủy.
Nhưng trên thực tế, Hoắc Tư Tước vẫn không nhận ra Nhược Nhược cũng là con của hắn, một phần lớn nguyên nhân năm đó cô bé là đứa bé sinh ra sau cùng.
Năm đó Ôn Hủ Hủ mang thai tám tháng thì sinh non, sau khi được đưa đến bệnh viện, ba đứa nhỏ may mắn được bác sĩ Kim cứu sống.
Khi đó, Nhược Nhược sinh rất nhẹ cân, cô bé trông giống như con chuột nhỏ. Cho nên sau này lớn lên, so với hai anh trai thì cô bé có vẻ ngoài trông nhỏ hơn một hai tuổi.
Một phần nữa là cô bé có ngoại hình giống mẹ, Hoắc Tư Tước không nhìn thấy bóng dáng của hắn trong gương mặt của cô bé. Chính vì những lẽ đó mà hắn không nhận ra việc mình có đứa con gái này.
Trung tâm thành phố, Cố gia.
Sau khi Cố Hạ biết chuyện này, phổi như muốn nổ tung!
Ả đàn bà Ôn Hủ Hủ kia! Cô ta lại còn vụng trộm giấu một đứa nhỏ? Năm đó sinh đôi lại không chết!!
Cô ta muốn tức điên lên, cả khuôn mặt đều vặn vẹo đến đáng sợ.
Cố Thanh Liên cũng tức giận không kém.
Chuyện này, vốn là do bà ta sắp đặt. Mỗi bước đi đều thuận lợi. Trước tiên là bà ta cho người bắt cóc đứa nhỏ. Sau đó để cho bọn bắt cóc tìm Hoắc Tư Tước đòi tiền chuộc. Cứ như vậy, Hoắc Tư Tước sẽ biết con trai của hắn đã sớm bị Ôn Hủ Hủ mua chuộc, thường xuyên lui tới hai nơi.
Và một khi hắn biết bởi vì Hoắc Dận bởi vì thường xuyên lui tới chỗ cô cho nên mới bị bắt cóc, thì hắn sẽ không để yên cho ôn hủ hủ, lúc đó nói không chừng hắn sẽ ném cô ra nước ngoài.
Nhưng ai biết rằng một kế hoạch kín kẽ như vậy cuối cùng lại bị phá vỡ bởi một đứa trẻ không biết từ đâu xuất hiện!
Sinh đôi!
Ả đàn bà kia, quả nhiên có chút thủ đoạn!
Cố Thanh Liên một bên cho người xử lý chuyện này một cách sạch sẽ, một bên nhìn chằm chằm cô cháu gái đang phát cuồng.
“Con hét cái gì? Xảy ra chuyện chỉ có biết hét, hét lên có thể giải quyết chuyện này không?”
“……”
Bị bà ta hung hăng mắng một câu, Cố Hạ không la hét làm loạn nữa, chậm rãi lấy lại tinh thần.
Nhưng trong ánh mắt của cô ta, dễ dàng nhìn ra vẫn đằng đằng sát khí.
"Bây giờ không còn cách nào khác. Hoắc Tư Tước đang nổi giận, chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này. Điều chúng ta phải làm bây giờ là tránh giông bão và không làm gì cả."
“không làm gì cả? Vậy để cho ả đàn bà kia trở về Hoắc gia sao? Dì có biết hai đứa con của cô ta đều được đưa đến vịnh Thiển Thủy rồi không?”
Cố Hạ nghe xong kích động hét lên.
Cố Thanh Liên này rất có thủ đoạn, nhìn vào cách cô ta đối phó với Ôn Hủ Hủ là có thể nhìn ra.
Bình luận facebook