-
Chương 166-170
Chương 166: Dỗ cũng khóc, không dỗ cũng khóc
Tuy nhiên, Ôn Hủ Hủ biết phản ứng kích thích này không nên châm cứu. Mà sẽ trực tiếp đưa Hoắc Dận đến bệnh viện. Vì loại phản ứng, tốt nhất là để cậu tiêm thuốc an thần.
Ngoài ra còn cần cho cậu gặp một bác sĩ tâm lílí để nói chuyện trực tiếp với cậu.
Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ trên giường bệnh cho tới bây giờ vẫn chưa mở hai mắt, trong lòng vừa khó chịu vừa áy náy.
“Tôi không biết, khi tôi đến đứa nhỏ đã cuộn tròn trốn vào trong ngăn tủ, toàn thân đều run rẩy, hẳn là thằng bé đang cảm thấy sợ lắm.”
Ôn Hủ Hủ thử phân tích.
Chuyện này cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Mà lúc đứa nhỏ tỉnh lại cũng không muốn nói, thằng bé không chịu mở mắt không chịu mở miệng cũng không chịu nhúc nhích.
Thật là khiến Ôn Hủ Hủ lo lắng chết đi được.
Bác sĩ gật đầu, đồng ý với cách nhìn của cô: "Ừ, vậy giờ thế này đi, trước hết để cho đứa nhỏ yên tĩnh ngủ một lát. Chờ cho nó tỉnh lại, chúng ta lại hỏi, có lẽ khi đó đứa nhỏ sẽ chịu nói.”
“Được.”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô cầm đơn thuốc bác sĩ kê liền đi nộp phí lấy thuốc.
Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới bệnh viện, Ôn Hủ Hủ còn chưa có lấy thuốc trở về. Vì thế khi hắn vào khoa cấp cứu, liếc mắt một cái liền thấy được một cục bông nhỏ nằm ở trên giường bệnh.
“Hoắc Dận?”
Hoắc Tư Tước đối với vấn đề con trai bị bệnh, thái độ bình thản hơn nhiều. Dù sao, hắn đã đếm không hết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này nằm trong bệnh viện.
Nhưng cho dù là như vậy, khi hắn lại một lần nữa nhìn thấy cậu bé nhỏ bị bao phủ bởi tấm chăn trắng như tuyết, hắn vẫn không khỏi cảm thấy nhói trong lòng.
Hắn đi tới, muốn nhìn xem thử đứa nhỏ này rốt cuộc đang trong tình huống như thế nào?
Nhưng hắn vừa mới tới, lại phát hiện, vật nhỏ này ở dưới chăn khẽ động đậy. Hoắc Dận nhắm hai mắt lại, cũng không có nhìn thấy hắn, vẻn vẹn chỉ là ngửi được khí tức của hắn.
Cậu đã lộ ra một loại kháng cự, không muốn tiếp xúc với ba nữa.
Hoắc Tư Tước: "......”
“Y tá Trương, thuốc tôi đã lấy tới, phiền cô tiêm cho con trai tôi một chút." Vừa vặn lúc này Ôn Hủ Hủ đến, cầm thuốc bảo y tá chuẩn bị tiêm cho con trai.
Hoắc Tư Tước ở bên giường bệnh nhìn thấy, thu lại ngón tay thon dài đang véo góc chăn.
Ôn Hủ Hủ cầm thuốc cúi đầu cùng y tá đi tới. Tới bên giường bệnh, bỗng nhiên cô phát hiện hắn đã tới, bước chân cô dừng lại thiếu chút nữa khiến y tá phía sau đụng vào người cô.
"Bác sĩ Nancy?"
“...... Ngại quá, chúng ta qua đó đi.”
Ôn Hủ Hủ lúc này mới vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó cùng y tá cầm thuốc đi tới bên giường con trai.
Hoắc Tư Tước đứng ở bên cạnh vốn còn muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy kỹ thuật điêu luyện của người phụ nữ này, hắn lại im lặng. Hai tay hắn tùy ý đút vào túi quần, đi đến bên cửa sổ tìm cho cô một chiếc ghế để ngồi.
Hắn thật đúng là rất nhàn nhã.
Ôn Hủ Hủ treo kim tiêm cho con trai, kiểm tra nhiệt độ, cuối cùng lạnh lùng nhìn qua: "Giao cho anh.”
Hoắc Tư Tước khoanh chân ngồi ở nơi đó nhìn điện thoại di động. Nhàn nhã tùy ý, đây là thái độ chỉ có ở địa vị cao lâu mới tôi luyện thànhthành. Hắn nghe thấy Ôn Hủ Hủ nói giao cho hắn.
Ánh mắt hắn cũng ngước lên, lộ ra một thái độ không cam tâm.
“Nhưng cô có nên nói cho tôi biết không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lạnh xuống: "Anh hỏi tôi? Làm sao tôi biết được? Lúc tôi đi qua nhà anh Dận Dận cũng đã trốn vào trong tủ, một mình lẻ loi, giống như là... giống như một con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, nếu anh ở nhà, liệu mọi chuyện có xảy ra như vậy?"
Cô nói xong hai mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô nhớ tới đứa nhỏ được tìm thấy trong tủ quần áo lúc ấy. Bóng dáng nhỏ lo lắng của cậu khi đó, thật sự, mỗi một lần cô nghĩ tới trong lòng đều đau như dao cắt!
Hoắc Tư Tước ngơ ngẩn.
Đại khái là không ngờ tới cô đột nhiên lại kích động như vậy.
Còn khóc......
Hắn có chút cứng ngắc thu hồi ánh mắt, lần đầu tiên, đối mặt với sự chỉ trích của cô mà không có phát hỏa.
"Đã rất lâu rồi Dận Dận không có xuất hiện loại tình huống này. Lúc con còn nhỏ thằng bé bị bỏ ở trong nhà cổ một thời gian nên con trở nên không thích nói chuyện, cũng vô cùng sợ kết thân với người khác. Sau đó tôi đem con mang theo bên người, loại tình huống này cũng rất ít xuất hiện."
“……”
Cô cứ đứng như vậy ngơ ngác nhìn hắn thật lâu.
Hắn có ý gì?
Có phải đứa trẻ bị chứng tự kỷ?
Nếu là chứng tự kỉ, vậy tình huống này cũng rất dễ hiểu, bởi vì mỗi một đứa trẻ tự kỉ đều thiếu cảm giác an toàn.
Mà cảm giác an toàn của đứa nhỏ này, không phải là đến từ người mẹ là cô sao?
Ôn Hủ Hủ nhớ tới mấy lần trước, mỗi khi đứa nhỏ nghe cô nói muốn rời đi thì các loại biểu hiện cảm xúc tồi tệ lại phát tác. Cuối cùng cô cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Ngay khi cô hiểu được, lòng cô đau như cắt, hai giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ trong hốc mắt của cô nhịn không được "Lạch cạch" rơi xuống.
Hoắc Tư Tước: "......”
Cô bị bệnh à?
Không dỗ cũng khóc, mà dỗ cũng khóc!!
“Vậy tối nay tôi không về, tôi ở lại đây chăm sóc con.”
“?”
"Đúng rồi, Mặc Mặc và em gái còn ở trong nhà trọ. Sau khi anh về, sắp xếp người qua đó chăm sóc bọn nhỏ, gọi dì Vương cũng được, hai đứa nhỏ ở nhà một mình tôi không an tâm."
Ôn Hủ Hủ lại từ trong túi xách lấy ra một chuỗi chìa khóa.
Chương 167: Ba đến rồi
Hoắc Tư Tước lại ngẩn người.
Đây là kết quả hắn không ngờ tới, ngay từ đầu hắn nói những lời này, chỉ là vì muốn nói cho cô biết, nguyên nhân thực sự dẫn đếnđến bệnh tình của Hoắc Dận là gì?
Nhưng bây giờ, cái quái gì thế này?
Hắn nhìn chùm chìa khóa bên cạnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, liền lẳng lặng ngồi ở đó, ánh mắt thâm trầm như xuất thần dừng lại trên đó một lúc.
Ánh mắt này......
Ôn Hủ Hủ thấy hắn như vậy, cho là hắn không đồng ý, vẻ mặt cô có chút không tốt lắm: "Sao anh còn chưa đi? Đừng quên, Mặc Mặc cũng là con của anh.”
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Sau đó, hắn từ trong ghế đứng lên, cầm lên chuỗi chìa khóa đi ra ngoài...
Đây là loại người gì!
——
Tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ ở lại bệnh viện cùng con trai lớn.
Còn Hoắc Tư Tước thì sao?
Cầm chìa khóa nhà trọ trở về, Ôn Hủ Hủ cho rằng hắn sẽ theo sắp xếp của mình, sau khi trở về hắn sẽ ngay lập tức cho người tới nhà trọ chăm sóc hai đứa nhỏ còn lại.
Không ngờ rằng, sau khi hắn từ trong bệnh viện đi ra liền đi đến chỗ hai đứa nhỏ
Mẹ?
Lúc hắn đến nhà trọ, Mặc Bảo ở trong phòng vẫn còn lo lắng cho anh trai nên cậu chưa ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa lớn mở ra.
Lập tức, cái đầu nhỏ của cậu từ trong chăn chui ra.
“Anh trai......”
Nhược Nhược giống như con heo con, cảm nhận được động tác của anh trai, cô bé không hài lòng khi chiếc giường nhỏ ấm áp bị quấy rầy trong giấc ngủ, lầm bầm bằng giọng ngái ngủ.
Cánh tay nhỏ ôm chặt lấy anh trai.
Mặc Bảo: "......”
Đang định gỡ bàn tay nhỏ bé của em gái ra. Lúc này, theo tiếng bước chân đều đều bên ngoài, cậu nghe thấy trên bàn có thứ gì đó bị ném xuống.
Không bao lâu, người này giống như trực tiếp đi tới phòng của bọn nhỏ.
“Mẹ...... Ba? Sao ba lại tới đây?”
Mặc Bảo từ trong chăn chui đầu ra, thình lình nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa phòng, cậu sợ đến mức một đôi mắt lưỡi liềm nhỏ mở to toàn bộ như trăng tròn.
Hoắc Tư Tước cũng có chút kinh ngạc.
Vì hắn không ngời, đã trễ như vậy Mặc Bảo còn chưa ngủ.
"Đang đợi mẹ?"
Hắn ngồi xuống bên giường nhỏ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, ý bảo cậu ngoan ngoãn nằm xuống, không để bị cảm lạnh.
Mặc Bảo liền ngoan ngoãn nằm trở về.
Vì lúc này Mặc Bảo được nhìn thấy ba, cậu rất vui, một đôi mắt nhỏ cong cong, sáng như sao trên trời.
"Đúng rồi, mẹ đã đi thăm anh trai. Ba, anh trai thế nào rồi? có phải bị bệnh không? Còn nữa, sao ba lại tới đây? Là... cố ý đến thăm chúng con sao?"
Trong câu cuối cùng, cậu bé vẫn còn một chút thận trọng.
Cậu không giống Hoắc Dận, không phải do ba tự tay nuôi lớn, nên hai ba con khi nói chuyện sẽ không được thoải mái, giống như mối quan hệ của Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ vậy.
Hoắc Tư Tước vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không biết tâm tư của con trai út?
Lập tức, hắn ngồi bên giường nhỏ, đưa tay dịu dàng đắp chăn nhỏ lên cho cậu: "Anh trai gặp chuyện làm cho kinh hãi, mẹ đang ở trong bệnh viện cùng anh, cho nên ba tới chỗ các con.”
“Thật sao?”
Quả nhiên, đứa nhỏ này nghe được câu trả lời, cực kỳ vui vẻ.
Ba thật sự là cố ý đến ở cùng bọn họ.
Mặc Bảo được ba dịu dàng nhìn, khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười tươi sáng: "Vậy anh trai có nghiêm trọng không? Lúc ấy con đang gọi điện thoại cho anh trai, sau đó anh ấy bỗng nhiên im lặng.”
“Con đang gọi điện thoại cho anh?" Hoắc Tư Tước hơi kinh ngạc: "Vậy con đã nói gì với anh?”
“Con......”
Cậu bé nằm ở trên giường, lập tức có chút nghẹn lời.
Cậu cũng không thể nói cho ba biết, lúc ấy là đang cùng anh trai thảo luận chuyện hai người bọn họ ly hôn, không được? Nếu như nói ra, ba chắc chắn sẽ tức giận, cảm thấy bọn họ không phải là những đứa nhỏ ngoan, nghe lén người lớn nói chuyện.
“Không...... Không có gì, chỉ là nói vài trò chơi bình thường chúng con chơi thôi.”
“Thì ra là như vậy. Không có gì, anh trai con ngày mai sẽ vui vẻ trở lại. Không còn sớm nữa, con ngủ đi, ngoan nghe lời.”
Hoắc Tư Tước cũng không có truy cứu, xoa đầu cậu sau đó ra hiệu cho cậu mau ngoan ngoãn đi ngủ.
Mặc Bảo liền ở trên giường nhỏ cười híp mắt nhìn ba: "Được, vậy tối nay ba ngủ ở đâu? Muốn ngủ với Mặc Mặc sao? Nhà chúng con cũng không có nhiều phòng như vậy, ngoại trừ cái này thì chỉ còn phòng của mẹ thôi.”
Hoắc Tư Tước nhéo nhéo cái mũi của cậu, tỏ vẻ trừng phạt xong, hắn liền từ trong phòng ngủ của bọn nhỏ đi ra.
Hắn tuyệt đối không thể ngủ cùng bọn nhỏ, một cái giường nhỏ như vậy làm sao ngủ?
Hơn nữa còn ngủ với hai đứa nhỏ.
Hoắc Tư Tước đi tới sát vách, sau đó mở cửa phòng, hắn liền nhìn thấy một gian phòng ngủ be bé ngăn nắp chỉnh tề.
Với năng lực kinh tế của Ôn Hủ Hủ, đương nhiên là ở không nổi nhà tốt.
Tuy nhiên, đi đến đâu cô cũng giữ cho căn phòng luôn sạch sẽ, ngăn nắp, cho dù đó là một ngôi nhà xiêu vẹo ở khu phố cũ.
Nó cũng được cô làm rất ấm áp.
Hoắc Tư Tước đi vào, nhìn thấy dưới ánh đèn ấm áp, trên giường được trải vô cùng chỉnh tề là một cái chăn màu lam nhạt, vô cùng đơn giản nhưng lại không quê mùa. Tủ đầu giường không có gì chỉ để mấy quyển sách y học, còn có một cái đèn bàn nhỏ. Liếc mắt nhìn một cái, cũng tìm không ra thứ đồ vật nào đáng tìền.
Chương 168: Ai, sao đây không phải là con gái của hắn?
Nhưng Hoắc Tư Tước không có cảm giác đơn điệu.
Bởi vì, hắn nhìn thấy trên bàn học cách đó không xa, đặt một bình hoa màu đỏ tía, trong bình hoa cắm một bó hoa cúc vàng nở rộ.
Hoa cúc này, giống như ánh mặt trời trong ngày đông lạnh lẽo, làm cho cả phòng ngủ đều ấm áp lên.
Cô đúng là có chút thẩm mỹ.
Hoắc Tư Tước cởi áo khoác.
Vốn dĩ hắn muốn tùy tiện qua đêm trên chiếc ghế trước chiếc bàn gãy, nhưng hắn đã quen sống trong sung sướng, sao có thể động vào chiếc giường mà người phụ nữ này đã nằm.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không biết bản thân làm sao, liền nằm lên trên chiếc gường.
Hơn nữa, ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình còn bị cái chăn kia quấn thật chặt, miệng mũi đều là thoang thoảng mùi chanh.!!!
Nhất định là tối hôm qua hắn đã bị quỷ nhập!
Hắn không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp này như thế nào. Đang định đứng dậy thì một bóng người nhỏ bé bên ngoài hớn hở chạy vào.
“Ba, buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ba ngủ có ngon không?”
Đó là Mặc Bảo, cậu bé đã dậy rồi.
Hoắc Tư Tước càng thêm khó xử, đành phải vội vàng xoay đầu, làm bộ như nhìn nơi khác.
"Chào buổi sáng, em con đã dậy chưa?"
“ 8 giờ rưỡi sẽ đi nhà trẻ đấy. Ba, sáng nay ba muốn đưa con và em gái đi nhà trẻ được không?"
Mặc Bảo lại tràn đầy mong đợi đưa ra một khẩn cầu.
Nhà trẻ?
Hoắc Tư Tước lại nhìn con trai một cái, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cậu tràn đầy mong chờ. Hắn rất sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên, các con xong chưa?"
“Còn chưa đâu, em gái chưa chải tóc, ba biết chải không?”
“……”
Hoắc Tư Tước không biết.
Hắn đã từng chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng Hoắc Dận là một cậu bé, mà cậu bé thì không cần chải tóc.
Nhưng cuối cùng, bởi vì trong nhà cũng không có người lớn khác, Nhược Nhược được anh trai mặc đồ chỉnh tề dắt ra ngoài, dù cô bé vẫn sợ hãi nhưng vẫn cố gắng đi theo sau anh trai.
Lúc mới tỉnh dậy thật ra Nhược Nhược có nghe anh trai nói ba đến, cô bé không tin.
Sao ba lại tới đây?
Nơi này phòng ở cũng không lớn, ba và mẹ quan hệ cũng không tốt, luôn cãi nhau, ghét bỏ mẹ, ba làm sao lại tới nơi này chứ?
Nhược Nhược không tin.
Cho đến bây giờ, khi cô bé nhìn thấy bóng dáng cao lớn thực sự xuất hiện ở nhà mình.
"Cô bé, lại đây!"
Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn cô bé vẫn trốn ở phía sau anh trai rụt rè nhìn chằm chằm mình. Tâm tình hắn khá tốt nên ra hiệu cho cô bé tới gần.
Vì thế Nhược Nhược chầm chậm tiến lại gần hắn.
Khác với hai đứa con trai, cô bé trắng hồng này thực sự ngốc nghếch. Cô bé đến trước mặt Hoắc Tư Tước rất lâu sau mới dám dùng đôi mắt to như hạt thủy tinh nhìn hắn.
Cô bé nhìn hắn làm gì? Là muốn để cho hắn biết mắt cô bé rất to sao?
Hoắc Tư Tước trực tiếp xách cổ áo sau của Nhược Nhược đặt lên một cái ghế trước mặt.
“A - - Chú không thể cứ thế mà nhất Nhược Nhược lên được, Nhược Nhược là một cô bé, chú phải ôm!”
Cô bé cuối cùng cũng nói chuyện. Bị ba xách lên ghế, cô bé nhìn chằm chằm ba, quơ cánh tay nhỏ nhắn dùng giọng trẻ con kháng nghị.
Hoắc Tư Tước giật mình.
Giống như là gió nhẹ phất qua trên mặt sông, lại giống như là lông vũ ôn nhu xẹt qua giữa lòng. Hắn nhìn bộ dáng nhỏ của cô bé, còn có giọng nói nhí nhảnh như sữa của cô bé khác hoàn toàn so với hai cậu con trai.
Cuối cùng, không biết chỗ nào trong người hắn không đúng, cảm thấy mềm lòng nói:
“Được, sau này không nhấc lên nữa.”
“……”
Đôi mắt to long lanh của Nhược Nhược sáng lên, ngoan ngoãn đứng trên ghế, để ba buộc tóc.
Tuy nhiên khi hắn tiếp tục công việc của mình, thì cô bé đột nhiên ngừng lại.
“Chú, rốt cuộc chú có biết buộc tóc không? Chú làm như vậy, con sẽ đau." Cô bé tức giận sờ sờ cái đầu nhỏ bị ba làm rối tung, không khỏi bi thương.
Ba không biết buộc tóc, vậy sau này khi cô bé làm con gái của ba như thế nào?
Tay chân Hoắc Tư Tước có chút luống cuống.
Hắn quả thật đã cố hết sức, nhưng ai ngờ những thứ lông bông trên đầu cô bé lại khó giải quyết hơn cả việc hắn ký một đơn hàng trị giá hàng trăm triệu trên thương trường.
Ai đã phát minh ra thứ này? Con gái sao lại để tóc dài làm gì?!!
Hoắc Tư Tước rất muốn ném lược đi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chịu đựng, dùng sức chín trâu hai hổ của mình làm thành một cục rối tung trên đầu cô bé, khiến Mặc Bảo bên cạnh kinh hãi.
Quên đi, tha thứ cho hắn đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chải tóc cho con gái.
Tuy nhiên Nhược Nhược lại rất vui vẻ.
Nhược Nhược đưa tay sờ sờ lên cái cục tóc trên đầu, cô bé giống như nhận được món quà quý giá vui vẻ đeo cặp sách đi ra ngoài.
Mặc Bảo: "......”
Hoắc Tư Tước: "......”
Đúng là tạo nghiệt mà…..
——
Bệnh viện thành phố.
Ôn Hủ Hủ lúc này cũng đã tỉnh, đang chuẩn bị đưa Hoắc Dận về.
"Dận Dận, chúng ta về nhà thôi, bác sĩ nói con không sao rồi, chúng ta về nhà trước được không?" Cô dịu dàng nhìn đứa bé ngủ cả đêm trong lòng, muốn khuyên nhủ cậu.
Thế nhưng, vừa nghe nói phải về nhà, đứa nhỏ vốn đã khôi phục liền nhắm mắt lại.
Thậm chí, cậu còn muốn xoay người đi, không muốn để ý đến cô nữa.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Chương 169: Hắn ngủ giường cô?
"Mẹ nói là về chỗ em trai em gái, không phải vịnh Thiển Thủy. Có phải Dận Dận cũng muốn về đó mà, đúng không?"
Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ không muốn để ý tới mình, cố ý nói một câu bên tai hắn.
Quả nhiên, những lời này hạ xuống, cậu bé vốn ở trong lòng mẹ nhắm hai mắt lại, lông mi nhỏ dài lại run rẩy, xuất hiện một tia buông lỏng.
Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.
Cô liền đưa cậu rời khỏi bệnh viện, đi đến chỗ cô ở. Mà lúc này đây, Hoắc Dận ở trong lòng cô cũng không còn xuất hiện cảm xúc phản kháng nữa.
Ôn Hủ Hủ thật ra rất áy náy, cô cũng không biết vị trí của mình ở trong lòng đứa nhỏ này lại quan trọng như vậy. Trước kia mỗi khi cô rời khỏi cậu, tâm tình câu sa sút, cô cũng chỉ cho rằng đó chỉ là cậu luyến tiếc cô mà thôi.
Thật không ngờ, cô lại có ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy!
Ôn Hủ Hủ quyết định, trước khi ly hôn, nhất định phải xử lý tốt chuyện này.
Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ về tới nhà trọ. Vốn tưởng rằng cô không về thì hai đứa nhỏ sẽ ở nhà, nhưng khi cô mở cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Hả? Hai đứa nhỏ đâu?
Cô kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho dì Vương: "Alo, dì Vương, là dì mang hai đứa con của tôi đi sao?"
Dì Vương ngẩn người: "Không có, cô Ôn, tôi không dẫn hai đứa nhỏ đi.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong phút chốc, một luồng kinh hoảng dâng lên, cô cúp điện thoại lao lên phòng.
Lại nhìn thấy, trong phòng của con không có gì bất thường. Nhưng khi cô đi vào phòng mình, lại phát hiện giường của cô khá bừa bộn, giống như là có người ngủ qua, ngay cả dưới giường, cũng có hai cục khăn giấy bị ném xuống.
“Là ba!”
“Con nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ đang vô cùng lo lắng, hai mắt mở to, cúi đầu nhìn đứa Hoắc Dận.
Hoắc Dận tiện tay chỉ vào tủ đầu giường: "Đồng hồ…”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ nghĩ không ra là có chuyện gì đang xảy ra.
——
Trong cao ốc Hoắc thị.
Sáng nay, Hoắc Tư Tước quên đeo đồng hồ.
Buổi sáng lúc hắn thức dậy, đã bị con trai kêu đi buộc tóc cho cô bé kia, cả buổi sáng gà bay chó sủa, làm sao còn nhớ đeo đồng hồ?
Cho nên, Lâm Tử Dương phát hiện, cả ngày trên cổ tay tổng giám đốc đều trụi lủi.
Kỳ quái, đồng hồ của tổng giám đốc, đi đâu rồi?
Lâm Tử Dương ôm một đống văn kiện đi vào, sau khi đặt ở trên bàn tổng giám đốc, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một chút: "Tổng giám đốc, vậy lát nữa chúng ta có đến sân bay không?"
"Đến sân bay làm gì?"
Nào ngờ, người đàn ông đang bận rộn trước bàn làm việc, nghe được câu này, ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm Tử Dương nghẹn họng.
Không thể nào, chỉ là không có đeo đồng hồ mà thôi, không đến mức lời mình nói cũng không nhớ rõ chứ?
Chẳng phải hôm qua hắn nói với anh tata, hôm nay hắn muốn ra nước ngoài? Lúc ấy hắn còn vội vã bảo anh ta đặt vé máy bay nữa cơ mà.
Lâm Tử Dương cảm thấy mình cần phải nhắc nhở: "Không phải, tổng giám đốc, hôm qua ngài nói muốn đi nước M, còn bảo tôi đặt vé máy bay lúc mười một giờ hôm nay.”
Vừa dứt lời, BOSS đại nhân không nói lời nào.
Nhưng hắn cũng không có động tĩnh gì, chỉ là sững sờ nhìn đống tài liệu vừa mới được đưa lên, sau đó thản nhiên nói.
“Không đi nữa.”
“Hả?" Lâm Tử Dương sửng sốt "Không đi?”
“Ừ, Hoắc đại tiểu thư của cậu về rồi, buổi tối đi đặt một chỗ nào đấy làm lễ tẩy trần cho cô ấy."
Lâm Tử Dương: "......”
Có cần thiết không?
Hai chị em này, từ khi nào có quan hệ tốt như vậy? Trước kia Hoắc đại tiểu thư trở về không phải hắn đều làm như không nhìn thấy sao?
Nếu không phải mỗi lần Hoắc đại tiểu thư trở về nhớ tới mình có một thằng em trai chạy đến công ty liếc hắn mắt một cái, chứ làm gì có chuyện hắn làm tiệc tẩy trần cho người ta.
Lâm Tử Dương cảm thấy hết sức quỷ dị.
Thế nhưng, nếu vị BOSS đại nhân đã phân phó, anh cũng chỉ có thể làm theo.
“Vậy có cần thông báo cho tiểu thiếu gia bên kia không?”
“Cậu không phải nói nhảm?”
“Vậy cô Ôn bên kia thì sao?" Lâm Tử Dương lại cẩn thận hỏi một câu.
Ý của anh ta rất đơn giản, nếu là họp mặt gia đình, anh ta thông báo cho Hoắc Dận là bình thường, còn Mặc Bảo chắc chắn cũng phải thông báo, dù sao cậu cũng là con của tổng giám đốc, thuận tiện để hai cô cháu gặp nhau.
Thế nhưng, điều khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ quái chính là, Hoắc Tư Tước không suy nghĩ đã vội bác bỏ:
“Không cần, cậu trực tiếp đến vịnh Thiển Thủy đón Hoắc Dận qua là được, những thứ khác không cần quan tâm.”
“Vâng.”
Lâm Tử Dương thấy thế, cũng không dám nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài làm việc.
Hoắc Tư Tinh, thật sự không gặp sẽ tốt hơn.
Bởi vì so với Hoắc Tư Tước, Hoắc đại tiểu thư này ở Hoắc gia còn khủng bố hơn, tính cách cổ quái cực đoan của chị ta hầu như người của Hoắc gia đều tránh xa.
Đặc biệt là Ôn Hủ Hủ năm đó.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên không biết Hoắc Tư Tinh đã trở về. Hôm nay cô xin nghỉ một hôm để ở nhà chăm sóc Hoắc Dận.
Hai mẹ con Ôn Hủ Hủ lần đầu tiên ở nhà nấu đồ ăn ngon. Buổi chiều rảnh rỗi, cô dẫn theo Hoắc Dận đi dạo siêu thị, mua đệm chăn mới và bộ đồ ngủ nhỏ giống của hai em ruột.
Sau đó hai mẹ con đi nhà trẻ đón em trai em gái.
Chương 170: Tham gia đại tiệc Hoắc gia?
“Dận Dận, vậy sau này con ngủ chung phòng với em trai, em gái ngủ với mẹ.”
“Ừ.”
Tinh thần đứa nhỏ đã hoàn toàn phục hồi lại, một tay nhỏ ôm bộ đồ ngủ vừa mua về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự thỏa mãn không giấu được.
Yêu cầu của Hoắc Dận, kỳ thật vẫn rất đơn giản.
Ôn Hủ Hủ nhìn dáng vẻ của cậu qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà vui trong lòng.
Không bao lâu sau, hai người đã đón được Mặc Bảo và Nhược Nhược. Vừa lên xe, hai đứa nhỏ nhìn thấy anh trai liền vui mừng khôn xiết.
“Thật tốt quá, em thích anh Dận Dận ở cùng chúng ta!”
Nhược Nhược nhiệt tình và ngoan ngoãn, là người đầu tiên nhào tới trên người Hoắc Dận, cánh tay nhỏ nhắn của cô bé ôm lấy cậu, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.
Mặc Bảo cũng vậy.
Tuy nhiên vì chuyện tối hôm qua, Mặc Bảo cảm thấy có lỗi nắm tay anh trai quan tâm hỏi một câu: "Hoắc Dận, tối qua anh không sao chứ?”
Chưa nói hết câu, Hoắc Dận đã cúi đầu.
Mặt mày của Hoắc Dận có thể thấy được một tia chột dạ hoảng loạn.
Mặc Bảo: "......”
Cho nên, suy đoán của cậu là đúng?
Tối hôm qua Hoắc Dận đột nhiên xảy ra chuyện, chính là vì không muốn để cho ba và mẹ ly hôn, nên cố ý như vậy sao?
Mặc Bảo hiểu được, cậu nhìn người anh trai này, cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào? Nhưng có một điểm, cậu biết.
Đó chính là, cậu không có trách Hoắc Dận.
Sao Hoắc Dận lại ngốc như vậy?
Cánh tay nhỏ của Mặc Bảo cũng ôm vai anh trai, cậu rất mạnh mẽ trấn an anh trai: "Không sao, em biết anh cũng là vì không cho ba và mẹ rời xa nhau, em không trách anh.”
Vừa nói xong, Hoắc Dận vẫn cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên.
“Thật sao?”
"Đương nhiên là thật, đêm hôm đó anh gọi điện thoại cho em, kỳ thật em cũng muốn thương lượng chuyện này, em cũng không muốn để cho ba và mẹ ly hôn, chỉ là chưa tìm ra giải pháp gì?"
Giọng nói thẳng thắn của Mặc Bảo bên tai anh trai.
Hoắc Dận nghe được, trái tim hoàn toàn được thả lõng.
Cởi bỏ tất cả khúc mắc, ba đứa nhỏ lập tức trở thành một với nhau. Tất nhiên, Hoắc Dận vẫn ngồi thẳng như một quý ông nhỏ nhìnMặc Bảo và Nhược Nhược tranh cãi với nhau.
Khoảng hai mươi phút sau, bốn mẹ con đến chung cư tiểu khu.
"Em sẽ cầm bộ đồ ngủ nhỏ của anh trai, em muốn cầm nó."
“Ừ, vậy anh cầm gối của anh trai và dép lê của anh trai.”
"Được rồi, các con chia ra cầm đi, còn mẹ thay anh trai cầm chăn. Đợi lát nữa vào nhà chúng ta nấu bữa tối thật phong phú để chào mừng anh trai được không?"
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy đám nhỏ đều tranh nhau lấy đồ của anh trai, cô nhịn không được cũng náo loạn theo bọn nhỏ.
Khóe môi Hoắc Dận hơi nhếch lên, cậu chưa từng có cảm giác vui sướng và hạnh phúc như vậy.
Nhìn thấy mẹ và em trai em gái đều thay nhau lấy đồ của cậu, cậu liền tiến lên, cướp lấy khăn lông nhỏ còn có bàn chải đánh răng của mình.
Ôn Hủ Hủ và hai đứa nhỏ nhìn thấy, đều nở nụ cười.
Đây là một hình ảnh rất hạnh phúc mà Hoắc Dận chưa từng có qua.
Thế nhưng, sau khi bọn họ đi lên, Ôn Hủ Hủ đang chuẩn bị trải giường cho con trai, lại nhận được một cú điện thoại.
“A lô?”
"Phu nhân, cô đã đón tiểu thiếu gia Dận Dận chưa?" là Lâm Tử Dương, gọi điện thoại tới hỏi Ôn Hủ Hủ, hỏi Hoắc Dận có cùng với cô không.
Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai lớn đang cùng em trai em gái vui vẻ xé khăn trải giường, gật gật đầu.
“Hoắc Tư Tước bảo anh tới đón Dận Dận về sao? Vậy anh nói cho anh ta biết, đêm nay để Dận Dận ngủ ở đây, tâm trạng đứa nhỏ không tốt, ở đây ngủ với em trai em gái, trước hết để đứa nhỏ thả lỏng một chút.”
Ôn Hủ Hủ còn tưởng rằng trợ lý gọi điện thoại tới, là do Hoắc Tư Tước đã bắt đầu thúc giục Hoắc Dận về nhà.
Thế nhưng, Lâm Tử Dương lại lắc đầu: "Không phải, phu nhân, là cô của tiểu thiếu gia Hoắc Dận về. Tổng giám đốc bảo tôi đón cậu ấy cùng đi ăn cơm.”
“Anh nói ai tới?”
Lời này vừa nói ra, Ôn Hủ Hủ đang trải giường, giống như là bị cái gì đáng sợ cắn trúng, sắc mặt trắng bệch, lập tức liền bất động.
Lâm Tử Dương: "Chính là Hoắc đại tiểu thư. Phu nhân, không phải cô không nhớ chứ?”
Lâm Tử Dương còn tưởng rằng cô không nhớ rõ, nên nhiệt tình ở trong điện thoại còn nhắc nhở một câu.
Đại tiểu thư Hoắc gia?
Nhớ, sao cô lại không nhớ chứ? Người phụ nữ đó, cho dù cô ta có hóa thành tro cô cũng sẽ nhớ rõ.
Bởi vì đó chính là người phụ nữ đầu tiên dạy cô cái gì gọi là phượng hoàng gãy cánh không bằng con gà. Và cũng chính chị ta đã dạy cô biết cái gì gọi là bị chà đạp.....
Cho nên qua nhiều năm, chỉ cần mỗi lần cô còn nhớ tới cái tên này, cô đều cảm thấy đó là một cơn ác mộng.
Hoắc Tư Tinh!!
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lạnh như băng: "Dận Dận hôm nay không rảnh, con bị bệnh, không thích hợp với bất cứ bữa tiệc nào.”
Sau đó cô "bốp" một tiếng liền cúp điện thoại!
Lâm Tử Dương: "......”
Không phải chứ, gọn gàng lưu loát như vậy? Vậy lát nữa anh sẽ ăn nói thế nào với tổng giám đốc đây?
Lâm Tử Dương cảm thấy có chút khó giải quyết.
Tuy nhiên, anh ta không bao giờ nghĩ rằng mình vừa cúp điện thoại, thì ai đó đã đến trước cửa căn hộ của Ôn Hủ Hủ
“Xin lỗi, cho xin hỏi đây có phải là chỗ ở của cô Ôn không? Chúng tôi tới đón tiểu thiếu gia Hoắc Dận.”
Tuy nhiên, Ôn Hủ Hủ biết phản ứng kích thích này không nên châm cứu. Mà sẽ trực tiếp đưa Hoắc Dận đến bệnh viện. Vì loại phản ứng, tốt nhất là để cậu tiêm thuốc an thần.
Ngoài ra còn cần cho cậu gặp một bác sĩ tâm lílí để nói chuyện trực tiếp với cậu.
Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ trên giường bệnh cho tới bây giờ vẫn chưa mở hai mắt, trong lòng vừa khó chịu vừa áy náy.
“Tôi không biết, khi tôi đến đứa nhỏ đã cuộn tròn trốn vào trong ngăn tủ, toàn thân đều run rẩy, hẳn là thằng bé đang cảm thấy sợ lắm.”
Ôn Hủ Hủ thử phân tích.
Chuyện này cô thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì. Mà lúc đứa nhỏ tỉnh lại cũng không muốn nói, thằng bé không chịu mở mắt không chịu mở miệng cũng không chịu nhúc nhích.
Thật là khiến Ôn Hủ Hủ lo lắng chết đi được.
Bác sĩ gật đầu, đồng ý với cách nhìn của cô: "Ừ, vậy giờ thế này đi, trước hết để cho đứa nhỏ yên tĩnh ngủ một lát. Chờ cho nó tỉnh lại, chúng ta lại hỏi, có lẽ khi đó đứa nhỏ sẽ chịu nói.”
“Được.”
Ôn Hủ Hủ nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, cô cầm đơn thuốc bác sĩ kê liền đi nộp phí lấy thuốc.
Lúc Hoắc Tư Tước chạy tới bệnh viện, Ôn Hủ Hủ còn chưa có lấy thuốc trở về. Vì thế khi hắn vào khoa cấp cứu, liếc mắt một cái liền thấy được một cục bông nhỏ nằm ở trên giường bệnh.
“Hoắc Dận?”
Hoắc Tư Tước đối với vấn đề con trai bị bệnh, thái độ bình thản hơn nhiều. Dù sao, hắn đã đếm không hết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn đứa nhỏ này nằm trong bệnh viện.
Nhưng cho dù là như vậy, khi hắn lại một lần nữa nhìn thấy cậu bé nhỏ bị bao phủ bởi tấm chăn trắng như tuyết, hắn vẫn không khỏi cảm thấy nhói trong lòng.
Hắn đi tới, muốn nhìn xem thử đứa nhỏ này rốt cuộc đang trong tình huống như thế nào?
Nhưng hắn vừa mới tới, lại phát hiện, vật nhỏ này ở dưới chăn khẽ động đậy. Hoắc Dận nhắm hai mắt lại, cũng không có nhìn thấy hắn, vẻn vẹn chỉ là ngửi được khí tức của hắn.
Cậu đã lộ ra một loại kháng cự, không muốn tiếp xúc với ba nữa.
Hoắc Tư Tước: "......”
“Y tá Trương, thuốc tôi đã lấy tới, phiền cô tiêm cho con trai tôi một chút." Vừa vặn lúc này Ôn Hủ Hủ đến, cầm thuốc bảo y tá chuẩn bị tiêm cho con trai.
Hoắc Tư Tước ở bên giường bệnh nhìn thấy, thu lại ngón tay thon dài đang véo góc chăn.
Ôn Hủ Hủ cầm thuốc cúi đầu cùng y tá đi tới. Tới bên giường bệnh, bỗng nhiên cô phát hiện hắn đã tới, bước chân cô dừng lại thiếu chút nữa khiến y tá phía sau đụng vào người cô.
"Bác sĩ Nancy?"
“...... Ngại quá, chúng ta qua đó đi.”
Ôn Hủ Hủ lúc này mới vội vàng thu hồi ánh mắt, sau đó cùng y tá cầm thuốc đi tới bên giường con trai.
Hoắc Tư Tước đứng ở bên cạnh vốn còn muốn hỏi, nhưng sau khi nhìn thấy kỹ thuật điêu luyện của người phụ nữ này, hắn lại im lặng. Hai tay hắn tùy ý đút vào túi quần, đi đến bên cửa sổ tìm cho cô một chiếc ghế để ngồi.
Hắn thật đúng là rất nhàn nhã.
Ôn Hủ Hủ treo kim tiêm cho con trai, kiểm tra nhiệt độ, cuối cùng lạnh lùng nhìn qua: "Giao cho anh.”
Hoắc Tư Tước khoanh chân ngồi ở nơi đó nhìn điện thoại di động. Nhàn nhã tùy ý, đây là thái độ chỉ có ở địa vị cao lâu mới tôi luyện thànhthành. Hắn nghe thấy Ôn Hủ Hủ nói giao cho hắn.
Ánh mắt hắn cũng ngước lên, lộ ra một thái độ không cam tâm.
“Nhưng cô có nên nói cho tôi biết không? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lạnh xuống: "Anh hỏi tôi? Làm sao tôi biết được? Lúc tôi đi qua nhà anh Dận Dận cũng đã trốn vào trong tủ, một mình lẻ loi, giống như là... giống như một con mèo nhỏ bị người ta vứt bỏ, nếu anh ở nhà, liệu mọi chuyện có xảy ra như vậy?"
Cô nói xong hai mắt bỗng nhiên đỏ lên.
Không vì cái gì khác, chỉ vì cô nhớ tới đứa nhỏ được tìm thấy trong tủ quần áo lúc ấy. Bóng dáng nhỏ lo lắng của cậu khi đó, thật sự, mỗi một lần cô nghĩ tới trong lòng đều đau như dao cắt!
Hoắc Tư Tước ngơ ngẩn.
Đại khái là không ngờ tới cô đột nhiên lại kích động như vậy.
Còn khóc......
Hắn có chút cứng ngắc thu hồi ánh mắt, lần đầu tiên, đối mặt với sự chỉ trích của cô mà không có phát hỏa.
"Đã rất lâu rồi Dận Dận không có xuất hiện loại tình huống này. Lúc con còn nhỏ thằng bé bị bỏ ở trong nhà cổ một thời gian nên con trở nên không thích nói chuyện, cũng vô cùng sợ kết thân với người khác. Sau đó tôi đem con mang theo bên người, loại tình huống này cũng rất ít xuất hiện."
“……”
Cô cứ đứng như vậy ngơ ngác nhìn hắn thật lâu.
Hắn có ý gì?
Có phải đứa trẻ bị chứng tự kỷ?
Nếu là chứng tự kỉ, vậy tình huống này cũng rất dễ hiểu, bởi vì mỗi một đứa trẻ tự kỉ đều thiếu cảm giác an toàn.
Mà cảm giác an toàn của đứa nhỏ này, không phải là đến từ người mẹ là cô sao?
Ôn Hủ Hủ nhớ tới mấy lần trước, mỗi khi đứa nhỏ nghe cô nói muốn rời đi thì các loại biểu hiện cảm xúc tồi tệ lại phát tác. Cuối cùng cô cũng hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Ngay khi cô hiểu được, lòng cô đau như cắt, hai giọt nước mắt to bằng hạt đậu từ trong hốc mắt của cô nhịn không được "Lạch cạch" rơi xuống.
Hoắc Tư Tước: "......”
Cô bị bệnh à?
Không dỗ cũng khóc, mà dỗ cũng khóc!!
“Vậy tối nay tôi không về, tôi ở lại đây chăm sóc con.”
“?”
"Đúng rồi, Mặc Mặc và em gái còn ở trong nhà trọ. Sau khi anh về, sắp xếp người qua đó chăm sóc bọn nhỏ, gọi dì Vương cũng được, hai đứa nhỏ ở nhà một mình tôi không an tâm."
Ôn Hủ Hủ lại từ trong túi xách lấy ra một chuỗi chìa khóa.
Chương 167: Ba đến rồi
Hoắc Tư Tước lại ngẩn người.
Đây là kết quả hắn không ngờ tới, ngay từ đầu hắn nói những lời này, chỉ là vì muốn nói cho cô biết, nguyên nhân thực sự dẫn đếnđến bệnh tình của Hoắc Dận là gì?
Nhưng bây giờ, cái quái gì thế này?
Hắn nhìn chùm chìa khóa bên cạnh, cũng không biết đang suy nghĩ gì, liền lẳng lặng ngồi ở đó, ánh mắt thâm trầm như xuất thần dừng lại trên đó một lúc.
Ánh mắt này......
Ôn Hủ Hủ thấy hắn như vậy, cho là hắn không đồng ý, vẻ mặt cô có chút không tốt lắm: "Sao anh còn chưa đi? Đừng quên, Mặc Mặc cũng là con của anh.”
Hoắc Tư Tước nhíu mày.
Sau đó, hắn từ trong ghế đứng lên, cầm lên chuỗi chìa khóa đi ra ngoài...
Đây là loại người gì!
——
Tối hôm đó, Ôn Hủ Hủ ở lại bệnh viện cùng con trai lớn.
Còn Hoắc Tư Tước thì sao?
Cầm chìa khóa nhà trọ trở về, Ôn Hủ Hủ cho rằng hắn sẽ theo sắp xếp của mình, sau khi trở về hắn sẽ ngay lập tức cho người tới nhà trọ chăm sóc hai đứa nhỏ còn lại.
Không ngờ rằng, sau khi hắn từ trong bệnh viện đi ra liền đi đến chỗ hai đứa nhỏ
Mẹ?
Lúc hắn đến nhà trọ, Mặc Bảo ở trong phòng vẫn còn lo lắng cho anh trai nên cậu chưa ngủ, bỗng nhiên nghe được tiếng cửa lớn mở ra.
Lập tức, cái đầu nhỏ của cậu từ trong chăn chui ra.
“Anh trai......”
Nhược Nhược giống như con heo con, cảm nhận được động tác của anh trai, cô bé không hài lòng khi chiếc giường nhỏ ấm áp bị quấy rầy trong giấc ngủ, lầm bầm bằng giọng ngái ngủ.
Cánh tay nhỏ ôm chặt lấy anh trai.
Mặc Bảo: "......”
Đang định gỡ bàn tay nhỏ bé của em gái ra. Lúc này, theo tiếng bước chân đều đều bên ngoài, cậu nghe thấy trên bàn có thứ gì đó bị ném xuống.
Không bao lâu, người này giống như trực tiếp đi tới phòng của bọn nhỏ.
“Mẹ...... Ba? Sao ba lại tới đây?”
Mặc Bảo từ trong chăn chui đầu ra, thình lình nhìn thấy bóng dáng cao lớn xuất hiện ở cửa phòng, cậu sợ đến mức một đôi mắt lưỡi liềm nhỏ mở to toàn bộ như trăng tròn.
Hoắc Tư Tước cũng có chút kinh ngạc.
Vì hắn không ngời, đã trễ như vậy Mặc Bảo còn chưa ngủ.
"Đang đợi mẹ?"
Hắn ngồi xuống bên giường nhỏ, xoa xoa đầu nhỏ của cậu, ý bảo cậu ngoan ngoãn nằm xuống, không để bị cảm lạnh.
Mặc Bảo liền ngoan ngoãn nằm trở về.
Vì lúc này Mặc Bảo được nhìn thấy ba, cậu rất vui, một đôi mắt nhỏ cong cong, sáng như sao trên trời.
"Đúng rồi, mẹ đã đi thăm anh trai. Ba, anh trai thế nào rồi? có phải bị bệnh không? Còn nữa, sao ba lại tới đây? Là... cố ý đến thăm chúng con sao?"
Trong câu cuối cùng, cậu bé vẫn còn một chút thận trọng.
Cậu không giống Hoắc Dận, không phải do ba tự tay nuôi lớn, nên hai ba con khi nói chuyện sẽ không được thoải mái, giống như mối quan hệ của Hoắc Dận và Ôn Hủ Hủ vậy.
Hoắc Tư Tước vốn là một người thông minh tuyệt đỉnh, sao lại không biết tâm tư của con trai út?
Lập tức, hắn ngồi bên giường nhỏ, đưa tay dịu dàng đắp chăn nhỏ lên cho cậu: "Anh trai gặp chuyện làm cho kinh hãi, mẹ đang ở trong bệnh viện cùng anh, cho nên ba tới chỗ các con.”
“Thật sao?”
Quả nhiên, đứa nhỏ này nghe được câu trả lời, cực kỳ vui vẻ.
Ba thật sự là cố ý đến ở cùng bọn họ.
Mặc Bảo được ba dịu dàng nhìn, khuôn mặt nhỏ lộ ra nụ cười tươi sáng: "Vậy anh trai có nghiêm trọng không? Lúc ấy con đang gọi điện thoại cho anh trai, sau đó anh ấy bỗng nhiên im lặng.”
“Con đang gọi điện thoại cho anh?" Hoắc Tư Tước hơi kinh ngạc: "Vậy con đã nói gì với anh?”
“Con......”
Cậu bé nằm ở trên giường, lập tức có chút nghẹn lời.
Cậu cũng không thể nói cho ba biết, lúc ấy là đang cùng anh trai thảo luận chuyện hai người bọn họ ly hôn, không được? Nếu như nói ra, ba chắc chắn sẽ tức giận, cảm thấy bọn họ không phải là những đứa nhỏ ngoan, nghe lén người lớn nói chuyện.
“Không...... Không có gì, chỉ là nói vài trò chơi bình thường chúng con chơi thôi.”
“Thì ra là như vậy. Không có gì, anh trai con ngày mai sẽ vui vẻ trở lại. Không còn sớm nữa, con ngủ đi, ngoan nghe lời.”
Hoắc Tư Tước cũng không có truy cứu, xoa đầu cậu sau đó ra hiệu cho cậu mau ngoan ngoãn đi ngủ.
Mặc Bảo liền ở trên giường nhỏ cười híp mắt nhìn ba: "Được, vậy tối nay ba ngủ ở đâu? Muốn ngủ với Mặc Mặc sao? Nhà chúng con cũng không có nhiều phòng như vậy, ngoại trừ cái này thì chỉ còn phòng của mẹ thôi.”
Hoắc Tư Tước nhéo nhéo cái mũi của cậu, tỏ vẻ trừng phạt xong, hắn liền từ trong phòng ngủ của bọn nhỏ đi ra.
Hắn tuyệt đối không thể ngủ cùng bọn nhỏ, một cái giường nhỏ như vậy làm sao ngủ?
Hơn nữa còn ngủ với hai đứa nhỏ.
Hoắc Tư Tước đi tới sát vách, sau đó mở cửa phòng, hắn liền nhìn thấy một gian phòng ngủ be bé ngăn nắp chỉnh tề.
Với năng lực kinh tế của Ôn Hủ Hủ, đương nhiên là ở không nổi nhà tốt.
Tuy nhiên, đi đến đâu cô cũng giữ cho căn phòng luôn sạch sẽ, ngăn nắp, cho dù đó là một ngôi nhà xiêu vẹo ở khu phố cũ.
Nó cũng được cô làm rất ấm áp.
Hoắc Tư Tước đi vào, nhìn thấy dưới ánh đèn ấm áp, trên giường được trải vô cùng chỉnh tề là một cái chăn màu lam nhạt, vô cùng đơn giản nhưng lại không quê mùa. Tủ đầu giường không có gì chỉ để mấy quyển sách y học, còn có một cái đèn bàn nhỏ. Liếc mắt nhìn một cái, cũng tìm không ra thứ đồ vật nào đáng tìền.
Chương 168: Ai, sao đây không phải là con gái của hắn?
Nhưng Hoắc Tư Tước không có cảm giác đơn điệu.
Bởi vì, hắn nhìn thấy trên bàn học cách đó không xa, đặt một bình hoa màu đỏ tía, trong bình hoa cắm một bó hoa cúc vàng nở rộ.
Hoa cúc này, giống như ánh mặt trời trong ngày đông lạnh lẽo, làm cho cả phòng ngủ đều ấm áp lên.
Cô đúng là có chút thẩm mỹ.
Hoắc Tư Tước cởi áo khoác.
Vốn dĩ hắn muốn tùy tiện qua đêm trên chiếc ghế trước chiếc bàn gãy, nhưng hắn đã quen sống trong sung sướng, sao có thể động vào chiếc giường mà người phụ nữ này đã nằm.
Nhưng cuối cùng hắn cũng không biết bản thân làm sao, liền nằm lên trên chiếc gường.
Hơn nữa, ngày hôm sau khi tỉnh lại, hắn phát hiện mình còn bị cái chăn kia quấn thật chặt, miệng mũi đều là thoang thoảng mùi chanh.!!!
Nhất định là tối hôm qua hắn đã bị quỷ nhập!
Hắn không biết phải diễn tả cảm xúc phức tạp này như thế nào. Đang định đứng dậy thì một bóng người nhỏ bé bên ngoài hớn hở chạy vào.
“Ba, buổi sáng tốt lành, tối hôm qua ba ngủ có ngon không?”
Đó là Mặc Bảo, cậu bé đã dậy rồi.
Hoắc Tư Tước càng thêm khó xử, đành phải vội vàng xoay đầu, làm bộ như nhìn nơi khác.
"Chào buổi sáng, em con đã dậy chưa?"
“ 8 giờ rưỡi sẽ đi nhà trẻ đấy. Ba, sáng nay ba muốn đưa con và em gái đi nhà trẻ được không?"
Mặc Bảo lại tràn đầy mong đợi đưa ra một khẩn cầu.
Nhà trẻ?
Hoắc Tư Tước lại nhìn con trai một cái, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của cậu tràn đầy mong chờ. Hắn rất sảng khoái gật đầu: "Đương nhiên, các con xong chưa?"
“Còn chưa đâu, em gái chưa chải tóc, ba biết chải không?”
“……”
Hoắc Tư Tước không biết.
Hắn đã từng chăm sóc trẻ nhỏ, nhưng Hoắc Dận là một cậu bé, mà cậu bé thì không cần chải tóc.
Nhưng cuối cùng, bởi vì trong nhà cũng không có người lớn khác, Nhược Nhược được anh trai mặc đồ chỉnh tề dắt ra ngoài, dù cô bé vẫn sợ hãi nhưng vẫn cố gắng đi theo sau anh trai.
Lúc mới tỉnh dậy thật ra Nhược Nhược có nghe anh trai nói ba đến, cô bé không tin.
Sao ba lại tới đây?
Nơi này phòng ở cũng không lớn, ba và mẹ quan hệ cũng không tốt, luôn cãi nhau, ghét bỏ mẹ, ba làm sao lại tới nơi này chứ?
Nhược Nhược không tin.
Cho đến bây giờ, khi cô bé nhìn thấy bóng dáng cao lớn thực sự xuất hiện ở nhà mình.
"Cô bé, lại đây!"
Hoắc Tư Tước cúi đầu nhìn cô bé vẫn trốn ở phía sau anh trai rụt rè nhìn chằm chằm mình. Tâm tình hắn khá tốt nên ra hiệu cho cô bé tới gần.
Vì thế Nhược Nhược chầm chậm tiến lại gần hắn.
Khác với hai đứa con trai, cô bé trắng hồng này thực sự ngốc nghếch. Cô bé đến trước mặt Hoắc Tư Tước rất lâu sau mới dám dùng đôi mắt to như hạt thủy tinh nhìn hắn.
Cô bé nhìn hắn làm gì? Là muốn để cho hắn biết mắt cô bé rất to sao?
Hoắc Tư Tước trực tiếp xách cổ áo sau của Nhược Nhược đặt lên một cái ghế trước mặt.
“A - - Chú không thể cứ thế mà nhất Nhược Nhược lên được, Nhược Nhược là một cô bé, chú phải ôm!”
Cô bé cuối cùng cũng nói chuyện. Bị ba xách lên ghế, cô bé nhìn chằm chằm ba, quơ cánh tay nhỏ nhắn dùng giọng trẻ con kháng nghị.
Hoắc Tư Tước giật mình.
Giống như là gió nhẹ phất qua trên mặt sông, lại giống như là lông vũ ôn nhu xẹt qua giữa lòng. Hắn nhìn bộ dáng nhỏ của cô bé, còn có giọng nói nhí nhảnh như sữa của cô bé khác hoàn toàn so với hai cậu con trai.
Cuối cùng, không biết chỗ nào trong người hắn không đúng, cảm thấy mềm lòng nói:
“Được, sau này không nhấc lên nữa.”
“……”
Đôi mắt to long lanh của Nhược Nhược sáng lên, ngoan ngoãn đứng trên ghế, để ba buộc tóc.
Tuy nhiên khi hắn tiếp tục công việc của mình, thì cô bé đột nhiên ngừng lại.
“Chú, rốt cuộc chú có biết buộc tóc không? Chú làm như vậy, con sẽ đau." Cô bé tức giận sờ sờ cái đầu nhỏ bị ba làm rối tung, không khỏi bi thương.
Ba không biết buộc tóc, vậy sau này khi cô bé làm con gái của ba như thế nào?
Tay chân Hoắc Tư Tước có chút luống cuống.
Hắn quả thật đã cố hết sức, nhưng ai ngờ những thứ lông bông trên đầu cô bé lại khó giải quyết hơn cả việc hắn ký một đơn hàng trị giá hàng trăm triệu trên thương trường.
Ai đã phát minh ra thứ này? Con gái sao lại để tóc dài làm gì?!!
Hoắc Tư Tước rất muốn ném lược đi.
Nhưng cuối cùng, hắn vẫn chịu đựng, dùng sức chín trâu hai hổ của mình làm thành một cục rối tung trên đầu cô bé, khiến Mặc Bảo bên cạnh kinh hãi.
Quên đi, tha thứ cho hắn đi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên chải tóc cho con gái.
Tuy nhiên Nhược Nhược lại rất vui vẻ.
Nhược Nhược đưa tay sờ sờ lên cái cục tóc trên đầu, cô bé giống như nhận được món quà quý giá vui vẻ đeo cặp sách đi ra ngoài.
Mặc Bảo: "......”
Hoắc Tư Tước: "......”
Đúng là tạo nghiệt mà…..
——
Bệnh viện thành phố.
Ôn Hủ Hủ lúc này cũng đã tỉnh, đang chuẩn bị đưa Hoắc Dận về.
"Dận Dận, chúng ta về nhà thôi, bác sĩ nói con không sao rồi, chúng ta về nhà trước được không?" Cô dịu dàng nhìn đứa bé ngủ cả đêm trong lòng, muốn khuyên nhủ cậu.
Thế nhưng, vừa nghe nói phải về nhà, đứa nhỏ vốn đã khôi phục liền nhắm mắt lại.
Thậm chí, cậu còn muốn xoay người đi, không muốn để ý đến cô nữa.
Ôn Hủ Hủ: "......”
Chương 169: Hắn ngủ giường cô?
"Mẹ nói là về chỗ em trai em gái, không phải vịnh Thiển Thủy. Có phải Dận Dận cũng muốn về đó mà, đúng không?"
Ôn Hủ Hủ nhìn đứa nhỏ không muốn để ý tới mình, cố ý nói một câu bên tai hắn.
Quả nhiên, những lời này hạ xuống, cậu bé vốn ở trong lòng mẹ nhắm hai mắt lại, lông mi nhỏ dài lại run rẩy, xuất hiện một tia buông lỏng.
Ôn Hủ Hủ không khỏi có chút buồn cười.
Cô liền đưa cậu rời khỏi bệnh viện, đi đến chỗ cô ở. Mà lúc này đây, Hoắc Dận ở trong lòng cô cũng không còn xuất hiện cảm xúc phản kháng nữa.
Ôn Hủ Hủ thật ra rất áy náy, cô cũng không biết vị trí của mình ở trong lòng đứa nhỏ này lại quan trọng như vậy. Trước kia mỗi khi cô rời khỏi cậu, tâm tình câu sa sút, cô cũng chỉ cho rằng đó chỉ là cậu luyến tiếc cô mà thôi.
Thật không ngờ, cô lại có ảnh hưởng lớn đến cậu như vậy!
Ôn Hủ Hủ quyết định, trước khi ly hôn, nhất định phải xử lý tốt chuyện này.
Ôn Hủ Hủ mang theo đứa nhỏ về tới nhà trọ. Vốn tưởng rằng cô không về thì hai đứa nhỏ sẽ ở nhà, nhưng khi cô mở cửa ra, lại phát hiện bên trong không có ai.
Hả? Hai đứa nhỏ đâu?
Cô kinh ngạc, lập tức lấy điện thoại ra gọi cho dì Vương: "Alo, dì Vương, là dì mang hai đứa con của tôi đi sao?"
Dì Vương ngẩn người: "Không có, cô Ôn, tôi không dẫn hai đứa nhỏ đi.”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Trong phút chốc, một luồng kinh hoảng dâng lên, cô cúp điện thoại lao lên phòng.
Lại nhìn thấy, trong phòng của con không có gì bất thường. Nhưng khi cô đi vào phòng mình, lại phát hiện giường của cô khá bừa bộn, giống như là có người ngủ qua, ngay cả dưới giường, cũng có hai cục khăn giấy bị ném xuống.
“Là ba!”
“Con nói cái gì?”
Ôn Hủ Hủ đang vô cùng lo lắng, hai mắt mở to, cúi đầu nhìn đứa Hoắc Dận.
Hoắc Dận tiện tay chỉ vào tủ đầu giường: "Đồng hồ…”
Ôn Hủ Hủ: "......”
Ôn Hủ Hủ nghĩ không ra là có chuyện gì đang xảy ra.
——
Trong cao ốc Hoắc thị.
Sáng nay, Hoắc Tư Tước quên đeo đồng hồ.
Buổi sáng lúc hắn thức dậy, đã bị con trai kêu đi buộc tóc cho cô bé kia, cả buổi sáng gà bay chó sủa, làm sao còn nhớ đeo đồng hồ?
Cho nên, Lâm Tử Dương phát hiện, cả ngày trên cổ tay tổng giám đốc đều trụi lủi.
Kỳ quái, đồng hồ của tổng giám đốc, đi đâu rồi?
Lâm Tử Dương ôm một đống văn kiện đi vào, sau khi đặt ở trên bàn tổng giám đốc, nhìn đồng hồ trên cổ tay mình một chút: "Tổng giám đốc, vậy lát nữa chúng ta có đến sân bay không?"
"Đến sân bay làm gì?"
Nào ngờ, người đàn ông đang bận rộn trước bàn làm việc, nghe được câu này, ngẩng đầu lên hỏi.
Lâm Tử Dương nghẹn họng.
Không thể nào, chỉ là không có đeo đồng hồ mà thôi, không đến mức lời mình nói cũng không nhớ rõ chứ?
Chẳng phải hôm qua hắn nói với anh tata, hôm nay hắn muốn ra nước ngoài? Lúc ấy hắn còn vội vã bảo anh ta đặt vé máy bay nữa cơ mà.
Lâm Tử Dương cảm thấy mình cần phải nhắc nhở: "Không phải, tổng giám đốc, hôm qua ngài nói muốn đi nước M, còn bảo tôi đặt vé máy bay lúc mười một giờ hôm nay.”
Vừa dứt lời, BOSS đại nhân không nói lời nào.
Nhưng hắn cũng không có động tĩnh gì, chỉ là sững sờ nhìn đống tài liệu vừa mới được đưa lên, sau đó thản nhiên nói.
“Không đi nữa.”
“Hả?" Lâm Tử Dương sửng sốt "Không đi?”
“Ừ, Hoắc đại tiểu thư của cậu về rồi, buổi tối đi đặt một chỗ nào đấy làm lễ tẩy trần cho cô ấy."
Lâm Tử Dương: "......”
Có cần thiết không?
Hai chị em này, từ khi nào có quan hệ tốt như vậy? Trước kia Hoắc đại tiểu thư trở về không phải hắn đều làm như không nhìn thấy sao?
Nếu không phải mỗi lần Hoắc đại tiểu thư trở về nhớ tới mình có một thằng em trai chạy đến công ty liếc hắn mắt một cái, chứ làm gì có chuyện hắn làm tiệc tẩy trần cho người ta.
Lâm Tử Dương cảm thấy hết sức quỷ dị.
Thế nhưng, nếu vị BOSS đại nhân đã phân phó, anh cũng chỉ có thể làm theo.
“Vậy có cần thông báo cho tiểu thiếu gia bên kia không?”
“Cậu không phải nói nhảm?”
“Vậy cô Ôn bên kia thì sao?" Lâm Tử Dương lại cẩn thận hỏi một câu.
Ý của anh ta rất đơn giản, nếu là họp mặt gia đình, anh ta thông báo cho Hoắc Dận là bình thường, còn Mặc Bảo chắc chắn cũng phải thông báo, dù sao cậu cũng là con của tổng giám đốc, thuận tiện để hai cô cháu gặp nhau.
Thế nhưng, điều khiến anh ta cảm thấy có chút kỳ quái chính là, Hoắc Tư Tước không suy nghĩ đã vội bác bỏ:
“Không cần, cậu trực tiếp đến vịnh Thiển Thủy đón Hoắc Dận qua là được, những thứ khác không cần quan tâm.”
“Vâng.”
Lâm Tử Dương thấy thế, cũng không dám nói gì nữa, xoay người đi ra ngoài làm việc.
Hoắc Tư Tinh, thật sự không gặp sẽ tốt hơn.
Bởi vì so với Hoắc Tư Tước, Hoắc đại tiểu thư này ở Hoắc gia còn khủng bố hơn, tính cách cổ quái cực đoan của chị ta hầu như người của Hoắc gia đều tránh xa.
Đặc biệt là Ôn Hủ Hủ năm đó.
Ôn Hủ Hủ đương nhiên không biết Hoắc Tư Tinh đã trở về. Hôm nay cô xin nghỉ một hôm để ở nhà chăm sóc Hoắc Dận.
Hai mẹ con Ôn Hủ Hủ lần đầu tiên ở nhà nấu đồ ăn ngon. Buổi chiều rảnh rỗi, cô dẫn theo Hoắc Dận đi dạo siêu thị, mua đệm chăn mới và bộ đồ ngủ nhỏ giống của hai em ruột.
Sau đó hai mẹ con đi nhà trẻ đón em trai em gái.
Chương 170: Tham gia đại tiệc Hoắc gia?
“Dận Dận, vậy sau này con ngủ chung phòng với em trai, em gái ngủ với mẹ.”
“Ừ.”
Tinh thần đứa nhỏ đã hoàn toàn phục hồi lại, một tay nhỏ ôm bộ đồ ngủ vừa mua về, trên khuôn mặt nhỏ nhắn toát lên sự thỏa mãn không giấu được.
Yêu cầu của Hoắc Dận, kỳ thật vẫn rất đơn giản.
Ôn Hủ Hủ nhìn dáng vẻ của cậu qua kính chiếu hậu, không nhịn được mà vui trong lòng.
Không bao lâu sau, hai người đã đón được Mặc Bảo và Nhược Nhược. Vừa lên xe, hai đứa nhỏ nhìn thấy anh trai liền vui mừng khôn xiết.
“Thật tốt quá, em thích anh Dận Dận ở cùng chúng ta!”
Nhược Nhược nhiệt tình và ngoan ngoãn, là người đầu tiên nhào tới trên người Hoắc Dận, cánh tay nhỏ nhắn của cô bé ôm lấy cậu, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh.
Mặc Bảo cũng vậy.
Tuy nhiên vì chuyện tối hôm qua, Mặc Bảo cảm thấy có lỗi nắm tay anh trai quan tâm hỏi một câu: "Hoắc Dận, tối qua anh không sao chứ?”
Chưa nói hết câu, Hoắc Dận đã cúi đầu.
Mặt mày của Hoắc Dận có thể thấy được một tia chột dạ hoảng loạn.
Mặc Bảo: "......”
Cho nên, suy đoán của cậu là đúng?
Tối hôm qua Hoắc Dận đột nhiên xảy ra chuyện, chính là vì không muốn để cho ba và mẹ ly hôn, nên cố ý như vậy sao?
Mặc Bảo hiểu được, cậu nhìn người anh trai này, cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình như thế nào? Nhưng có một điểm, cậu biết.
Đó chính là, cậu không có trách Hoắc Dận.
Sao Hoắc Dận lại ngốc như vậy?
Cánh tay nhỏ của Mặc Bảo cũng ôm vai anh trai, cậu rất mạnh mẽ trấn an anh trai: "Không sao, em biết anh cũng là vì không cho ba và mẹ rời xa nhau, em không trách anh.”
Vừa nói xong, Hoắc Dận vẫn cúi đầu lập tức ngẩng đầu lên.
“Thật sao?”
"Đương nhiên là thật, đêm hôm đó anh gọi điện thoại cho em, kỳ thật em cũng muốn thương lượng chuyện này, em cũng không muốn để cho ba và mẹ ly hôn, chỉ là chưa tìm ra giải pháp gì?"
Giọng nói thẳng thắn của Mặc Bảo bên tai anh trai.
Hoắc Dận nghe được, trái tim hoàn toàn được thả lõng.
Cởi bỏ tất cả khúc mắc, ba đứa nhỏ lập tức trở thành một với nhau. Tất nhiên, Hoắc Dận vẫn ngồi thẳng như một quý ông nhỏ nhìnMặc Bảo và Nhược Nhược tranh cãi với nhau.
Khoảng hai mươi phút sau, bốn mẹ con đến chung cư tiểu khu.
"Em sẽ cầm bộ đồ ngủ nhỏ của anh trai, em muốn cầm nó."
“Ừ, vậy anh cầm gối của anh trai và dép lê của anh trai.”
"Được rồi, các con chia ra cầm đi, còn mẹ thay anh trai cầm chăn. Đợi lát nữa vào nhà chúng ta nấu bữa tối thật phong phú để chào mừng anh trai được không?"
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy đám nhỏ đều tranh nhau lấy đồ của anh trai, cô nhịn không được cũng náo loạn theo bọn nhỏ.
Khóe môi Hoắc Dận hơi nhếch lên, cậu chưa từng có cảm giác vui sướng và hạnh phúc như vậy.
Nhìn thấy mẹ và em trai em gái đều thay nhau lấy đồ của cậu, cậu liền tiến lên, cướp lấy khăn lông nhỏ còn có bàn chải đánh răng của mình.
Ôn Hủ Hủ và hai đứa nhỏ nhìn thấy, đều nở nụ cười.
Đây là một hình ảnh rất hạnh phúc mà Hoắc Dận chưa từng có qua.
Thế nhưng, sau khi bọn họ đi lên, Ôn Hủ Hủ đang chuẩn bị trải giường cho con trai, lại nhận được một cú điện thoại.
“A lô?”
"Phu nhân, cô đã đón tiểu thiếu gia Dận Dận chưa?" là Lâm Tử Dương, gọi điện thoại tới hỏi Ôn Hủ Hủ, hỏi Hoắc Dận có cùng với cô không.
Ôn Hủ Hủ liền quay đầu nhìn thoáng qua đứa con trai lớn đang cùng em trai em gái vui vẻ xé khăn trải giường, gật gật đầu.
“Hoắc Tư Tước bảo anh tới đón Dận Dận về sao? Vậy anh nói cho anh ta biết, đêm nay để Dận Dận ngủ ở đây, tâm trạng đứa nhỏ không tốt, ở đây ngủ với em trai em gái, trước hết để đứa nhỏ thả lỏng một chút.”
Ôn Hủ Hủ còn tưởng rằng trợ lý gọi điện thoại tới, là do Hoắc Tư Tước đã bắt đầu thúc giục Hoắc Dận về nhà.
Thế nhưng, Lâm Tử Dương lại lắc đầu: "Không phải, phu nhân, là cô của tiểu thiếu gia Hoắc Dận về. Tổng giám đốc bảo tôi đón cậu ấy cùng đi ăn cơm.”
“Anh nói ai tới?”
Lời này vừa nói ra, Ôn Hủ Hủ đang trải giường, giống như là bị cái gì đáng sợ cắn trúng, sắc mặt trắng bệch, lập tức liền bất động.
Lâm Tử Dương: "Chính là Hoắc đại tiểu thư. Phu nhân, không phải cô không nhớ chứ?”
Lâm Tử Dương còn tưởng rằng cô không nhớ rõ, nên nhiệt tình ở trong điện thoại còn nhắc nhở một câu.
Đại tiểu thư Hoắc gia?
Nhớ, sao cô lại không nhớ chứ? Người phụ nữ đó, cho dù cô ta có hóa thành tro cô cũng sẽ nhớ rõ.
Bởi vì đó chính là người phụ nữ đầu tiên dạy cô cái gì gọi là phượng hoàng gãy cánh không bằng con gà. Và cũng chính chị ta đã dạy cô biết cái gì gọi là bị chà đạp.....
Cho nên qua nhiều năm, chỉ cần mỗi lần cô còn nhớ tới cái tên này, cô đều cảm thấy đó là một cơn ác mộng.
Hoắc Tư Tinh!!
Ánh mắt Ôn Hủ Hủ hoàn toàn lạnh như băng: "Dận Dận hôm nay không rảnh, con bị bệnh, không thích hợp với bất cứ bữa tiệc nào.”
Sau đó cô "bốp" một tiếng liền cúp điện thoại!
Lâm Tử Dương: "......”
Không phải chứ, gọn gàng lưu loát như vậy? Vậy lát nữa anh sẽ ăn nói thế nào với tổng giám đốc đây?
Lâm Tử Dương cảm thấy có chút khó giải quyết.
Tuy nhiên, anh ta không bao giờ nghĩ rằng mình vừa cúp điện thoại, thì ai đó đã đến trước cửa căn hộ của Ôn Hủ Hủ
“Xin lỗi, cho xin hỏi đây có phải là chỗ ở của cô Ôn không? Chúng tôi tới đón tiểu thiếu gia Hoắc Dận.”
Bình luận facebook