• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (5 Viewers)

  • Chương 176-180

Chương 176: Hắn bị cái gì kích thích?

Hoắc Tư Tước không nói gì.

Nhưng nhiều năm về trước cho đến thời điểm hiện tại, đây là lần đầu tiên ánh mặt hắn nhìn khuôn mặt Ôn Hủ Hủ một cách nghiêm túc.

Rốt cuộc là từ khi nào hắn bắt đầu chán ghét cô?

Hẳn là năm hắn mười tuổi, bỗng nhiên cả nhà Ôn gia bọn họ từ phương bắc chuyển tới. Sau đó khi cô năm tuổi, bị ba mẹ đưa đến nhà hắn nói cho hắn biết, đây chính là vợ tương lai của hắn.

Cậu bé mười tuổi, kỳ thật còn không hiểu cái gì gọi là tình yêu.

Nhưng ngày đó, hắn tận mắt thấy được ba mẹ cô đối với hắn lộ ra vẻ vui mừng khôn xiết, còn có cả cô bé năm tuổi ngơ ngác nhìn hắn.

Hắn bắt đầu thấy chán ghét!

Hắn thấy được trong ánh mắt bọn họ là sự đeo bám và tham lam, cũng thấy được cô bé nhỏ này quá ngu ngốc. Hắn cảm thấy cực kỳ chán ghét.

Nhưng về sau, người đàn ông họ Ôn này rất thân thiết với ba hắn, bọn họ thường xuyên lui tới, mỗi lần như thế họ đều mang theo cô bé Ôn Húc Húc, và mỗi lần như thế cô bé ngốc này sẽ chạy đi tìm hắn.

“Anh Hoắc, anh muốn ăn cam không?”

Lúc Ôn Hủ Hủ còn nhỏ rất dịu dàng giống như Nhược Nhược bây giờ.

Mỗi lần cô tới Hoắc gia, thấy anh đẹp trai luôn có khuôn mặt lạnh lùng, cô sẽ lấy chiếc kẹo yêu thích nhất của mình ra bóc vỏ cho anh đẹp trai ăn.

Nhưng Hoắc Tư Tước chưa bao giờ cảm kích cô.

Hắn chán ghét cô, tự nhiên cũng sẽ không thích tất cả đồ vật của cô. Hắn cầm kẹo trong tay dùng sức ném trên mặt đất, sau đó lại dùng chân giẫm lên, ý bảo cô cút ra ngoài!

Lúc đó đôi mắt cô bé Ôn Hủ Hủ nhỏ tuổi luôn đỏ hoe.

Cô sợ hãi bỏ đi, nhưng không bao lâu sau cô lại tới. Sau đó rụt rè đứng cách đó không xa nhìn hắn, tựa như viên kẹo đường vĩnh viễn không dứt ra được.

Nhưng mà, điều đó cũng chỉ làm cho hắn thêm chán ghét.

Điều thực sự khiến hắn hoàn toàn ghét cô là lần hắn phát bệnh, sau đó đụng phải cô.

Lúc Hoắc Tư Tước phát bệnh, thật ra lúc đó người trong nhà còn không biết hắn phát bệnh, hắn cũng không có nói cho người trong nhà, hắn sợ người trong nhà sau khi biết chuyện sẽ có biện pháp xử lý hắn.

Cho nên lúc đó, hắn đang lén liên lạc với cậu ở nước ngoài, muốn cậu hắn giúp hắn.

Nhưng ngày đó, cô bé năm tuổi ngốc nghếch này phát hiện hắn, cô nhìn thấy hắn đột nhiên mất khống chế bóp chết con mèo con ở trong nhà, cô bị dọa cho sợ đến mức lập tức chạy đi nói cho ba mẹ cô biết.

Sau đó, Hoắc Tư Tước được ba mẹ đưa vào bệnh viện.

Hắn bắt đầu mỗi ngày mỗi đêm trị liệu. Mặc dù sau đó cũng được đón trở về nhà. Nhưng bởi vì có kết quả chẩn đoán của bệnh viện, hắn bị nhốt ở trong phòng ròng rã sáu năm.

Cho đến sáu năm sau, hắn thuyết phục ba mẹ, đưa hắn ra nước ngoài.

Cho nên đối với Ôn Hủ Hủ, đều là cảm giác chán ghét.

Ở trong lòng Hoắc Tư Tước, hận thù hẳn là chiếm nhiều nhất. Nếu như không phải do cô, nói không chừng hắn cũng sẽ không bị nhốt nhiều năm như vậy.

Đáng tiếc, cũng bởi vì cô mà hắn sống trong cảnh bị tra tấn suốt sáu năm.

Mà điều làm cho hắn khó có thể chịu được chính là, khi hắn vất vả và thống khổ như ở trong vực sâu đi ra, hắn vẫn phải cưới cô.

Trớ trêu hay không?

Hoắc Tư Tước không nói một lời nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt kia, giống như là một thanh kiếm sắc bén phủ bụi nhiều năm, hận không thể lập tức cắt cô ra, để cho hắn nhìn xem bên trong cô rốt cuộc là cái gì?

Năm đó, sau khi sự việc xảy ra, hắn không còn gặp lại cô bé nhỏ tuổi đó nữa.

Nhưng buổi tối hôm nay hắn lại một lần nữa ăn được cách ăn quýt mà hắn từng ăn ròng rã sáu năm. Hắn nhớ lúc đó hắn không muốn ăn, nhưng mỗi ngày đều có người cầm quýt bóc ra và một phong thư nhét vào trong khe cửa phòng ăn.

Lúc đó hắn mới bắt đầu ăn.

Bởi vì, trên bức thư kia viết: Anh ăn ngọt, sẽ quên đắng.

“Anh...... Rốt cuộc làm sao vậy? Là không đồng ý?”

Ôn Hủ Hủ nuốt một ngụm nước miếng.

Cô chưa từng thấy qua vẻ mặt của hắn như vậy. Người đàn ông này bình thường trước mặt cô luôn ra vẻ và tức giận. Nếu cô khiêu khích hắn, hắn sẽ lập tức nổi giận. Nếu cô làm theo ý hắn, hắn sẽ cho cô một con đường sống.

Từ khi nào mà lại bình tĩnh như vậy?

Bình tĩnh đến mức làm cho người ta sợ hãi!

“Không phải.”

Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng lên tiếng, hắn chậm rãi thu hồi tầm mắt. Trong nháy mắt, môi mỏng trắng bệch, thanh âm nặng nề giống như cát lạnh đổ chì.

Ôn Hủ Hủ lại sửng sốt.

Người này làm sao vậy? Sao đột nhiên lại bị giống như là trúng gió? Hắn bị kích thích gì sao?

Ôn Hủ Hủ vẫn không hiểu. Nhưng nhớ tới lúc nãy hắn nói đồng ý, cô đã vui vẻ lên. Còn chuyện của hắn, không thuộc trong phạm vi suy nghĩ của cô.

“Vậy là tốt rồi, anh yên tâm tôi nhất định sẽ chăm sóc tốt cho con. Nếu con muốn về, tôi cũng sẽ đưa con về.”

Cô hứa với hắn.

Nhưng làm cho cô khá bất ngờ, hắn lại thản nhiên từ chối.

“Không cần, tôi tới đón.”

Sau đó, hắn liền khôi phục lại bộ dáng cao cao tại thượng, bước chân dài về hướng cửa.

Ôn Hủ Hủ nhìn thấy, liền gọi hai đứa con trai tới gặp lại ba. Sau đó chờ hắn vừa đi, bốn mẹ con cô ở trong nhà trọ reo hò.

“Được rồi, tối nay Dận Dận ở lại đây, hoan hô!”

“Hoan hô!!”

“Hoan hô!!!”

“……”

Hoắc Tư Tước đã đi ra ngoài cách đó khá xa còn có thể nghe được tiếng hoan hô bên này vọng lại.

Chỉ đơn giản như vậy mà họ đã thấy vui rồi sao?

Hắn có chút buồn cười đi vào thang máy...
Chương 177: Bí mật

Hoắc Tư Tước xuống lầu, vào trong xe một hồi lâu, lúc này mới lấy điện thoại di động ra.

"Alo, tôi là Hoắc Tư Tước. Tôi hỏi cậu, lúc trước nói cậu đi điều tra Ôn Hủ Hủ, đã điều tra đến đâu rồi?"

“Hả?”

Đêm hôm khuya khoắt Lâm Tử Dương nhận được điện thoại, giật mình từ trong giấc ngủ trực tiếp ngồi dậy: "Cô Ôn sao? Có, tra được một ít.”

“Là cái gì?”

"Là về hiểu biết của cô ấy về tài chính, CEO. Hóa ra sau khi tốt nghiệp trung học, cô ấy không phải không thi đậu mà từ bỏ cơ hội học tập. Thư nhập học của cô ấy là do trường kinh tế nổi tiếng nhất cả nước tiến cử! !"

Lâm Tử Dương ở trong điện thoại kinh ngạc nói.

Đây quả thực là một chuyện vô cùng chấn động, ai cũng thật không ngờ, tiểu thư Ôn gia lúc trước bị cả thành phố A cười nhạo suốt một năm. Nói cô học không nổi nữa, chỉ có thể vô liêm sỉ gả đến Hoắc gia, tiếp tục sống một cuộc sống xa hoa. .

Ai mà ngờ.

Cô lại vô cùng lợi hại!

Học sinh được đề cử?

Hoắc Tư Tước cầm điện thoại, sau khi nghe được những lời này, quả nhiên cũng lộ ra một phần kinh ngạc!

“Có phải cậu nhầm rồi không? Cô ấy được cử đi học sao?”

"Không lầm, tôi đến trường trung học cô ấy học, tìm được vị chủ nhiệm lớp lúc ấy. Sau đó chính miệng người đó nói cho tôi biết. Nhưng trường học đã tra qua nhưng tư liệu này đã không còn, cô ấy đã xử lý sạch sẽ. Nếu như tổng giám đốc không tin, tôi còn có thể đến học viện kinh tế kia tra. Tin chắc có thể tra được thư thông báo trúng tuyển lúc trước gửi cho cô ấy."

“……”

Không có âm thanh, giờ khắc này người đàn ông trong xe không nói nữa.

Hắn ngồi ở đó, trong tay cầm chiếc điện thoại di động. Một đôi mắt đen kịt nhìn chằm chằm phía trước, giống như thủy triều đen cuồn cuộn, cực kỳ dọa người.

Hắn không cần nghĩ nữa.

Bởi vì, thiên phú về tài chính lúc trước cô đã từng ở trước mặt hắn biểu hiện qua mấy lần. Cũng chính vì lẽ đó, hắn mới để cho trợ lý này đi tra. Còn có, ở sơn trang Raymond.

Sơn trang Raymond, năm năm trước thiếu chút nữa đã phá sản, nhưng nhờ cùng cô hợp tác, bọn họ mới có cơ hội cải tử hồi sinh. Những ví dụ như vậy khiến cho hắn cần đặt ra câu hỏi nghi vấn?

Trong lòng Hoắc Tư Tước lại nổi sóng.

Con đàn bà chết tiệt này!

Tại sao cô lại làm thế?

Chẳng lẽ thật sự chỉ vì muốn kết hôn với hắn? Cô có biết cô tự hủy tiền đồ như vậy, đối với Ôn gia bọn họ tạo thành hậu quả lớn bao nhiêu hay không? Nếu như lúc ấy cô đi học, lấy thiên phú của mình là hoàn toàn có thể vực dậy Ôn Gia.

Cô thật lố bịch!!

Những ngón tay cầm vô lăng của Hoắc Tư Tước trở nên trắng bệch. Hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh trong lòng. Hắn không thể nào tiếp nhận chuyện như vậy.

Bởi vì đối với hắn mà nói, đây căn bản là chỉ có người không có đầu óc mới có thể làm.

Giống như khi cô còn nhỏ!

Nhưng, tại sao khi nhỏ cô lại làm chuyện khiến hắn ghét cay ghét đắng cô như vậy.

Nhưng bây giờ, sau khi nghe được chuyện của cô, hắn không còn những cảm xúc đó?

Thay vào đó, hắn cảm thấy khó chịu đến nỗi hắn thậm chí không thể kìm được bản thân.

Nếu tiếp tục điều tra hắn sẽ thực sự xác minh những suy nghĩ ngớ ngẩn vừa lóe lên trong đầu của hắn. Mà điều này hắn không thể chấp nhận được.

“Tổng giám đốc? Ngài không sao chứ?”

Lâm Tử Dương ở đầu dây bên kia nghe hồi lâu không có động tĩnh, nhịn không được cẩn thận hỏi một câu.

Hoắc Tư Tước: "......”

Hắn ngồi trong xe tối om, mới lại nghe thấy giọng nói của chính mình: “Còn gì nữa không?”

“Những thứ khác thì không có. Nhưng lúc cô Ôn giả chết, người giúp cô ấy, tôi cũng đã tra ra.”

“Ai?”

“Chính là vị bác sĩ khám thai cho cô ấy, họ Kim. Thì ra bà ấy và Ôn phu nhân là bạn tốt. Sau khi cô Ôn xảy ra chuyện, bà ấy liền giúp cô ấy sắp xếp mang theo đứa bé ra nước ngoài.”

Lâm Tử Dương vừa nói, vừa gửi tư liệu chi tiết của vị bác sĩ vào hòm thư của BOSS.

Hoắc Tư Tước liền để điện thoại xuống, mở email ra.

Đúng là một nữ bác sĩ trung niên, nhưng hắn không biết bà ta.

Bạn thân của mẹ cô? Vậy có phải là biết về cô nhiều hơn không? Dù sao cô cũng tin tưởng nguyện ý đem cả tính mạng giao cho bà ấy.

Hoắc Tư Tước nhìn chằm chằm phần tư liệu này, hắn từ trên người lấy ra một tờ giấy ghi chú đã bị xé. Sau đó dùng điện thoại di động chụp lại, gửi cho tiểu Lâm.

"Cậu cầm cái này đi hỏi bà ta, hỏi bà ta xem Ôn Hủ Hủ ở chỗ bà ta có để lại đồ vật tương tự như này hay không?”

“?”

Nửa đêm canh ba Lâm Tử Dương bị lôi đầu dậy nghe điện thoại, lúc nhận được tấm ảnh này anh hoàn toàn mơ hồ.

Cái gì đây?

Giấy ghi chép? Hắn lấy nó ở đâu? Trên đó hình như đều ghi chép lại sách nghệ thuật, hắn muốn biết những thứ này làm gì? Hắn muốn điều tra không phải chuyện cô có am hiểu hay biết về tài chính hay không sao?

Sao đột nhiên lại cảm thấy hứng thú với chuyện này?

Lâm Tử Dương hoàn toàn không thể hiểu được.

Nhưng anh không có hỏi nhiều, anh cho rằng khả năng là hắn muốn điều tra Ôn Hủ Hủ vì sao bỗng nhiên trở thành bác sĩ. Dù sao thì cô cũng đã có quá nhiều thay đổi.

Lâm Tử Dương cúp điện thoại, dự định sáng mai sẽ đi tìm bác sĩ Kim.

Anh ta không biết là vị BOSS của mình muốn biết những thứ này, chỉ để xác nhận một chuyện!

Tối hôm đó, Hoắc Tư Tước về nhà.

Sau đó, hắn từ trong thư phòng lấy ra tập thư đã được hắn cất giữ rất nhiều năm, mở ra đặt trên mặt bàn.

Hắn nhìn những phong thư này rất lâu không dời mắt.
Chương 178: Hoắc Tư Tinh tìm tới cửa

Ôn Hủ Hủ cũng không biết, chỉ vì tối nay có chút sai sót mà cô cũng đã gặp nguy hiểm.

Tối hôm đó, cô trải qua một đêm đặc biệt vui vẻ với bọn nhỏ.

Ngày hôm sau.

Vì cô phải đi làm, nên đã sớm gọi ba đứa nhỏ dậy, sau đó đưa đi nhà trẻ.

"Mẹ, vậy chiều nay cũng là mẹ tới đón chúng con sao?"

"Tất nhiên."

Trước cửa nhà trẻ, Ôn Hủ Hủ dịu dàng ngồi xổm xuống trước mặt bọn nhỏ, giúp bọn nhỏ sửa sang lại quần áo và mũ, phòng bị đông lạnh.

Bọn nhỏ nghe được buổi chiều vẫn là mẹ tới đón, đương nhiên lại vui vẻ.

Hoắc Dận: "Vậy ba còn có thể tới không?”

Ôn Hủ Hủ sửng sốt: "Cái gì?”

Đang yên đang lành, nhắc đến ba làm gì? Chẳng lẽ là muốn hắn tới đón?

Ôn Hủ Hủ nghi hoặc nhìn đứa con lớn này.

Lúc này đứa con trai nhỏ bỗng nhiên cướp lời: "Không phải, mẹ, ý của anh là? Ba có phải cũng có thể đến nhà chúng ta ăn cơm không? Chúng ta đều không ở vịnh Thiển Thủy, một mình ba ở nhà lẻ loi, ăn cơm sẽ không có khẩu vị đâu.”

“……”

Ôn Hủ Hủ không nói lời nào, trong lúc nhất thời, cô nhìn chằm chằm đứa con trai này. Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay, từ bên tai liền hiện lên một tia đỏ ửng xấu hổ.

Hai thằng nhóc này đúng thật là...

Nhưng cuối cùng cô vẫn đồng ý với bọn nhỏ chỉ cần ba của các cậu tới cô sẽ không đuổi hắn.

Bọn nhỏ nghe được, lúc này mới vui vẻ đi vào nhà trẻ, sau đó, ba đứa nhỏ ở bên trong thảo luận, chờ buổi chiều sắp đến giờ tan học, Hoắc Dận sẽ là người dẫn đầu, gọi điện thoại cho ba, kiếm cớ để ba trực tiếp tới.

Bọn nhỏ thật thông minh!

——

Nửa giờ sau, bệnh viện thành phố.

“Chủ nhiệm Nancy, cô tới rồii. Ngày hôm qua cô không tới, có vài ca bệnh đặc thù đang chờ cô.”

“Được, tôi biết rồi.”

Ôn Hủ Hủ vừa đi đến phòng khám của mình thay quần áo, vừa bảo y tá đi theo đặt những bệnh án này lên bàn.

Từ sau khi cô tới nơi này, nên danh tiếng đã sớm truyền ra ở bên ngoài. Bệnh viện đặc biệt định hướng thị trường cho nên làm rất lớn về mặt tuyên truyền, hơn nữa từ khi cô đến cũng đã chữa khỏi cho không ít người. Vì thế dần dần, đã có không ít người cố ý muốn tìm cô xem bệnh.

Ôn Hủ Hủ thay áo blouse trắng, sau khi rửa tay, liền đến bàn làm việc bên cạnh ngồi xuống.

"Chờ một chút, cô là ai? Nếu muốn gặp bác sĩ Nancy cô phải đặt lịch hẹn trước, không thể tùy tiện làm loạn đòi xông vào đấy!"

Đang lúc cô cầm lấy quyển bệnh án đầu tiên chuẩn bị xem, bỗng nhiên ở ngoài phòng khám truyền đến tiếng cãi vã.

“Có chuyện gì vậy?”

Cô quay đầu, muốn nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng đúng lúc này, cái cửa phòng khám đã "Phanh" một tiếng bị người từ bên ngoài bạo lực đá văng!

“Cô......”

“Ôn Hủ Hủ, cô thật kiêu ngạo, muốn gặp cô một lần, thật đúng là không dễ dàng?”

Người phụ nữ với mái tóc được chải chuốt tỉ mỉ, trang điểm cực kỳ đậm đi vào. Khi cô ta xông vào thì nhìn thấy Ôn Hủ Hủ, vẻ mặt cô ta vô cùng khinh thường và kênh kiệu chất vấn Ôn Hủ Hủ.

Hoắc Tư Tinh, hóa ra là cô ta!!

Ôn Hủ Hủ nhất thời hoảng hốt, sắc mặt liền tái nhợt.

Không thể nào, người phụ nữ này phủ lên cô quá nhiều bóng đen. Cô ta giống như ác ma, ở Hoắc gia nếu không có ba cô ta ở đó, không chừng Ôn Hủ Hủ đã sớm bị cô ta tra tấn tới chết.

"Hừ, hiện tại cô không sợ tôi sao? Cũng không tệ, lăn lộn bên ngoài năm năm, bản lĩnh lớn hơn không ít."

Hoắc Tư Tinh nhìn Ôn Hủ Hủ, phát hiện cô cũng không trốn tránh ánh nhìn của cô ta, còn dám đưa mắt nhìn cô ta, đột nhiên cô ta cong môi nhếch miệng lên vươn tay ra, định vỗ lên đầu Ôn Hủ Hủ một cái.

Nó giống như khen ngợi một con chó đã trưởng thành.

Sắc mặt Ôn Hủ Hủ biến đổi.

Giống như quay trở lại những ngày ác mộng đó, toàn thân cô trở nên run rẩy, trong đầu lập tức hiện lên những hình ảnh về việc mình bị hành hạ.

Đến nỗi cô ngồi đó, rõ ràng là không muốn để cô ta chạm vào mình. Nhưng hô hấp dồn dập, tay chân phát lạnh, cả người giống như là mất đi ý thức. Nửa thân người không thẻ nhúc nhích được, cũng Chỉ có thể tuyệt vọng nhìn đỉnh đầu của mình bị một bàn tay kia sờ lên đầu.

Đây chính là phản ứng của một người sau khi bị tổn thương tâm lý đến cực điểm.

Bởi vì cô đã bị dọa sợ đến trong tiền thức, cô không thể phản ứng lại.

May mắn y tá ở đó chứng kiến thấy có gì đó không ổn lập tức xông vào: "Cô đang làm gì vậy? Bác sĩ Nancy đang làm việc, nếu cô còn quậy nữa, tôi sẽ báo cảnh sát!"

Cô y tá sải bước tới chắn trước mặt Ôn Hủ Hủ, sau đó đẩy người phụ nữ ma quái này ra.

Ôn Hủ Hủ: "......”

Trong khoảnh khắc đó, cô cảm thấy toàn thân như sụp đổ, không cầm nổi chiếc bút trên tay nữa, nó “rắc” rơi xuống bàn.

Hoắc Tư Tinh nhìn thấy, càng thêm hài lòng.

"Đúng rồi, tôi còn cho rằng cô có thể thay đổi? Thì ra, chỉ có như vậy, thấy cô ngoan như vậy tôi cũng không tính toán với cô làm gì, đêm nay mười hai giờ, tôi sẽ cho người tới đón cô."

Người phụ nữ bày tỏ sự hài lòng nói cho Ôn Hủ Hủ biết, buổi tối cô ta còn cho người tới đón cô.
Chương 179: Như thiêu thân lao đầu vào lửa gả cho hắn rốt cuộc là vì cái gì?

Cô ta đến đón cô làm gì?

Khóe môi Ôn Hủ Hủ giật giật, mở miệng: "Tại sao lại tới đón tôi?"

“Ôn Hủ Hủ, cô nói xem có thể làm gì, đừng tưởng rằng cô lừa được ông cụ nhà tôi, còn em trai tôi cũng không so đo với cô, cô có thể nhân cơ hội vào Hoắc gia, cô nằm mơ đi.”

Ôn Hủ Hủ: "......”

Ước chừng có bốn năm giây, cô nhìn chằm chằm người phụ nữ này, đang hoài nghi đầu óc cô ta có phải thật sự có vấn đề giống như trong truyền thuyết hay không?

“Tôi vào Hoắc gia? Đại tiểu thư, chị làm rõ chưa? Tôi trở về bằng cách nào?”

"Tôi đương nhiên biết rõ, cô là bị em trai tôi bắt về không phải sao? Nhưng như vậy thì đã sao? Năm đó cô cũng nói cô yêu em trai tôi mới gả đến nhà của tôi, nhưng kết quả thì sao, chẳng phải cô còn có mục đích khác?"

Thật không ngờ cô ta lại nhắc tới chuyện năm đó.

Ôn Hủ Hủ ở dưới cặp mắt âm lãnh như rắn độc kia, giống như là bị thứ gì đó cắn một cái, lập tức cả người đều trở nên mất bình tĩnh.

“Chị nói bậy bạ gì? Tôi có thể có mục đích gì?”

"Mục đích của cô là gì? Chính bản thân cô cũng không biết sao? Vì để gả cho em trai tôi ngay cả thanh danh cũng không cần, tiền đồ không cần, huống chi là Ôn gia của cô. Nói cho tôi biết, tại sao cô lại làm như vậy? Có phải thực sự vì tình yêu?"

Cô ta thực sự giống như một con quỷ, từng chữ từng chữ đem những lời này nói ra. Giống như con dao sắc bén từng chút từng chút đem vết sẹo của cô mở ra.

Hoắc Tư Tinh nghĩ cô không đơn thuần là vì tình yêu mới gả cho hắn.

Vì theo cô ta không có người phụ nữ nào từ bỏ và phá hủy tất cả để yêu một người đàn ông.

Con người còn rất nhiều thứ trên đời này, công ơn của ba mẹ, danh dự của gia đình, trách nhiệm nặng nề trên vai...

Cho nên, cô ta tuyệt đối không cho rằng, một người phụ nữ có đầu óc, sẽ không vì một người đàn ông mà hủy hoại tất cả mọi thứ của mình.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cô vì gả cho hắn, đã phá bỏ con đường của chính mình, đường của ba mẹ, còn có đường của Ôn gia bọn họ... Được ăn cả ngã về không, vậy cô rốt cuộc là vì cái gì?

"Kỳ thực tôi rất cảm kích cô, cô vì em trai tôi mà bỏ ra nhiều như vậy. Cho nên, tôi cũng không có nghĩ tới muốn lấy mạng của cô. Cô chỉ cần để đứa nhỏ lại. Sau đó ngoan ngoãn chuyển đến sống ở một nơi khác, nơi đó không ai biết cô là ai. Những tội lỗi mà cô đã gây ra xem như là đã được bù đắp đáp hoàn toàn, cô có nghĩ vậy không?"

Hoắc Tư Tinh nhìn Ôn Hủ Hủ trước mặt bị cô ta kiểm soát, cực kỳ đắc ý.

Cô ta thờ ơ nhìn móng tay màu đen mình vừa làm, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật thượng hạng, vừa chậm rãi nói.

Thời gian dường như ngừng quay.

Vì những lời này của cô ta mà tất cả mọi thứ xung quanh trong căn phòng đều ngừng lại, lâm vào tĩnh mịch chưa từng có.

Cô y tá nhỏ đứng giữa hai người đột nhiên có chút sợ hãi, bởi vì cô phát hiện chủ nhiệm Nancy của mình cũng không còn run rẩy như lúc đầu nữa.

“Chủ...... Chủ nhiệm?”

“Cô đi ra ngoài trước đi." Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nói một câu.

Cô y tá nghe được, nơm nớp lo sợ nhìn hai người một cái, cuối cùng, vẫn là ôm đầu đi ra ngoài.

Răng rắc - -

Vừa đi ra ngoài, cửa phòng khám này đã bị khóa trái từ bên trong.

Hoắc Tư Tinh đang thưởng thức móng tay của mình, ngẩn người: "Cô định làm gì?”

Ôn Hủ Hủ vén mấy sợi tóc trên trán, tiện tay kéo cái ghế cô vừa ngồi ra.

“Chị có biết năm năm qua tôi ở nước ngoài trải qua như thế nào không?”

“Có ý gì?”

Hoắc Tư Tinh đem tay của mình thả xuống, ánh mắt chính thức nhìn chằm chằm về phía cô. Kết quả, cô ta phát hiện Ôn Hủ Hủ đã không còn dáng vẻ sợ hãi như lúc nãy.

"Năm thứ nhất tôi ra nước ngoài, bởi vì đứa đứa bé còn nhỏ tuổi, tôi chỉ có thể một bên làm công ngắn hạn, một bên chăm sóc con. Sau đó có một ngày, tôi làm việc ở nhà hàng kia, ông chủ muốn làm nhục tôi, bị tôi cầm lấy một chồng bát toàn bộ đập vào đầu ông ta!"

“……”

“Năm thứ hai, đứa nhỏ lớn hơn một chút, tôi phó thác cho chị chủ nhà. Kết quả chị ta muốn bán con tôi đi. Sau khi được tôi tìm về, tôi cắt đứt toàn bộ gân tay chân của chị ta ngay tại chỗ, chị ta vĩnh viễn không đi lại được.”

“!!!!”

“Năm thứ ba......”

“Đủ rồi! Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn nói gì?”

Sắc mặt Hoắc Tư Tinh càng ngày càng khó coi, rốt cục nghe không nổi nữa, một tiếng hét to.

Mà lúc này, ngay cả chính cô ta cũng không phát hiện, cô ta đã lui về phía sau vài bước.

Không muốn nghe nữa?

Làm sao được? Vẫn chưa xong đâu.

Ôn Hủ Hủ tựa như ma quỷ nhìn chằm chằm cô ta, sát khí đã lâu không xuất hiện quay cuồng trong con ngươi đẫm máu của cô, cô kéo cái ghế kia lại tiến lên một bước.

"Cái gì? Cô không muốn nghe tiếp sao? Không phải cô muốn bắt đứa nhỏ đi sao? Cô phải nghe xong chứ? Sau khi nghe xong, nếu hôm nay cô có thể sống sót bước ra khỏi đây, tôi sẽ để đứa nhỏ lại."

Cuối cùng cô cũng nở nụ cười, trước mặt người phụ nữ đã hành hạ cô suốt sáu năm, đây là lần đầu tiên cô cười sảng khoái đến như vậy.

Ánh mắt Hoắc Tư Tinh đột nhiên xuất hiện một tia sợ hãi.
Chương 180: Hắn chưa từng chạy ra khỏi lòng bàn tay của cô

Cô ta chưa bao giờ thấy cô cười trước mặt mình.

Lúc này đây, cô ta bỗng nhiên có loại cảm giác sởn gai ốc. Chỉ trong ngắn ngủi vài giây, người phụ nữ mà Hoắc Tư Tinh chưa từng để vào mắt đã tiến tới gần trước mặt cô ta.

Cô ta cảm thấy một loại sợ hãi mà trước nay cô ta chưa bao giờ cảm thấy!

“Cô nói cái gì? Cô nói lại lần nữa?”

"Tôi nói, trừ phi cô hôm nay có thể giẫm lên xác của tôi đi ra ngoài!"

Ôn Hủ Hủ đem cái ghế quăng tới, "Rầm" một tiếng vang lớn, cô ta không có chút phòng bị nhất thời bị đập một cái, cái ghế trong nháy mắt đều nát thành từng mảnh nhỏ.

“A......”

“Đừng kêu! Kêu lên khó nghe lắm. Cô đường đường là đại tiểu thư Hoắc gia, nếu biết ở đây bị em dâu cũ của cô đánh, truyền ra ngoài sẽ không dễ nghe.”

Ôn Hủ Hủ vừa thấy cô ta hét lớn, cô liền tiến tới bịt kín miệng của cô ta lại.

Sau đó, cô lấy một cây kim trong người và đâm vào gáy cô ta!

“Chủ nhiệm? Cô không sao chứ? Chủ nhiệm?”

Đúng lúc cô đặt người phụ nữ xuống, bên ngoài y tá cũng mang theo người tới. Nghe được bên trong không có động tĩnh, sốt ruột gọi to.

Ôn Hủ Hủ nghe được, không có chút hoảng loạn.

Đầu tiên cô rút cây kim kia ra, sau đó kéo người phụ nữ này đến giường bệnh trong phòng khám, dùng mảnh gãy của cái ghế vừa rồi đập lên chân cô ta, sau đó thong thả ra ngoài mở cửa.

“Chủ nhiệm? Cô......”

"Không có việc gì, cô ta trước kia một cái bệnh nhân của tôi. Đầu óc có chút vấn đề, vừa rồi tôi đã giúp cô ấy bình tĩnh lại. Các người giúp tôi liên hệ khoa tâm thần xem có phòng nào không?"

Ôn Hủ Hủ thản nhiên nói một câu.

Ngay lập tức, khi các bác sĩ được gọi đến để giúp đỡ nghe thấy chuyện này, nhãn cầu của họ sắp rơi ra ngoài.

“Trời ạ, chủ nhiệm, cô cũng quá lợi hại rồi. Ngay cả bệnh nhân tâm thần cũng có thể giải quyết.”

“Phải rồi, tôi đã nói rồi, vừa rồi người phụ nữ này không biết thế nào lại không bình thường như vậy? Các anh biết không? Cô ta còn muốn động thủ với chủ nhiệm.”

Y tá cũng lập tức phụ họa theo mọi người.

Vì thế rất nhanh, mọi người đi thông báo khoa tâm thần tới đưa người đi. Không bao lâu, trong phòng Ôn Hủ Hủ lại khôi phục về trạng thái bình thường.

Thành thật mà nói, điều này đã được coi là nhẹ.

Nhớ lúc trước, lúc Ôn Hủ Hủ ở Clear, chỉ cần là có người bắt nạt mẹ con cô, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì, không phải chết thì là bị thương.

Cho nên có thể nói, ngàn vạn lần không nên lấy đứa nhỏ đi kích động một người mẹ.

Ôn Hủ Hủ nhanh chóng trở lại công việc, chuyện của Hoắc Tư Tinh cô không hề nhắc tới.

——

Tòa nhà Hoắc thị.

Buổi trưa hôm nay Hoắc Tư Tước nhận được cuốn sổ tay mà Lâm Tử Dương lấy từ tay vị bác sĩ Kim kia.

"Tổng giám đốc, chỉ vậy thôi. Bác sĩ Kim kia nói, giúp cô Ôn chạy trốn là chủ ý của bà ấy, hy vọng ngài đừng làm khó cô ấy. Nếu có vấn đề gì, ngài có thể trực tiếp tìm đến bà ta."

Lâm Tử Dương mang tới mấy thứ này đồng thời còn giúp vị bác sĩ kia chuyển đến một câu.

Có thể nói chuyện đến mức này chứng tỏ suy đoán lúc trước của hắn là chính xác. Người phụ nữ đó thật sự có quan hệ mật thiết với vị bác sĩ này.

Hoắc Tư Tước cầm lấy những quyển sổ, bắt đầu xem từng quyển một.

Đều là một số ghi chép về học y, ước chừng có bảy tám quyển. Nhưng nội dung bên trong lại có chút loạn, không giống như phong cách cách của một người học tài chính.

Những thứ liên quan về nghệ thuật này đối với Ôn Hủ Hủ mà nói đúng là có chút khó học.

“À đúng rồi, bác sĩ kia còn nói, lúc cô Ôn đòi bà ấy dạy cho cô những thứ này, có rất nhiều thứ cô Ôn học rồi nhưng vẫn không biết gì, đặc biệt là tâm lý học.”

Tâm lý?

Hoắc Tư Tước ngồi ở bàn làm việc lật xem sổ tay, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Lâm Tử Dương gật đầu: "Đúng, tâm lý, bà ấy nói cô Ôn rất cố chấp, luôn kiên trì muốn học cái này, nhưng cô ấy căn bản không thể hiểu về những thứ đó, cho dù bà ấy có cố gắng dạy cũng không được.”

Lâm Tử Dương chỉ vào xấp sổ tay, ý bảo chính là mấy quyển bên dưới.

Hoắc Tư Tước: "......”

Đột nhiện hắn lại không muốn xem, bởi vì hắn thấy cuốn số mà hắn đang cầm trong tay này là cuốn số ghi chép thời trung học của cô. Chữ viết bên trong và chữ viết trong cuốn số cô đặt trên mặt bàn hôm qua là hoàn toàn giống nhau.

Chồng thư đó đã tích góp tận mười năm.

Từ sáu năm hắn ở nhà bị nhốt, cho đến những năm sau khi hắn xuất ngoại, mỗi tháng đều có những bức thư nặc danh gửi đến chỗ hắn. Tính ra, là từ tiểu học, trung học cơ sở, rồi đến lớp 10...

Cho nên, suy nghĩ hoang đường kia của hắn là đúng.

Hắn thật sự chưa từng thoát khỏi lòng bàn tay cô!

Hắn ngồi đó không nhúc nhích.

Toàn bộ trong phòng làm việc tràn ngập bầu không khí nghẹt thở. Hắn nhìn chằm chằm một chỗ, lạnh lùng, tức giận, thống hận... Bao gồm cả sát khí cũng nhảy ra!

Tất cả đều xuất hiện trong khoảnh khắc này.

Hắn làm sao vậy?

Sao đột nhiên lại đáng sợ như vậy?

Lâm Tử Dương bị dọa sợ đến mức không dám lên tiếng nữa.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom