-
Chương 241-245
Chương 241: Hắn như ma quỷ nhìn chằm chằm ông ta…
Hoá ra là Lâm Tử Dương gọi tới, vừa nghe được giọng nói của anh ta trong điện thoại đã sắp khóc đến nơi rồi.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi.
Bệnh viện?
Bệnh viện xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là người phụ nữ kia...?
Hắn ngay lập tức nắm lấy chìa khóa xe trên bàn và lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Giọng Lâm Tử Dương lắp bắp kèm theo nức nở: "Cô Ôn… cô Ôn, cô ấy đã biến mất rồi! Chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện, kiểm tra máy giám sát cũng không thấy cô ấy, cô ấy biến mất rồi!”
Hoắc Tư Tước: "..."
Hai chân đang bước nhanh xuống cầu thang, đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra một màn vừa rồi nhóc con kia khóc nháo, cô bé nói với hắn, mẹ biến mất rồi...
Sao mẹ con bé có thể biến mất chứ?
Đánh rắm!
Ánh mắt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, gầm nhẹ với điện thoại: "Người sống sao có thể biến mất? Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm ra cô ấy.”
Hắn hoảng sợ, từ trước đến nay hắn luôn kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng lúc này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã có dấu hiệu không thể kiểm soát được.
Lâm Tử Dương nghe vậy, vội vàng nói thêm: "Không phải, tổng giám đốc, ông cụ tới bệnh viện rồi.”
"Cậu đang nói gì? Ông cụ?”
"Đúng vậy! Hơn nữa sau khi ông ta rời đi, thông qua máy giám sát, chúng tôi đã phát hiện ra người của ngôi nhà cũ bên kia cũng ở trong bệnh viện, tổng giám đốc, điều này... có nghĩa là gì?”
Lâm Tử Dương thật sự không dám nói ra câu cuối cùng.
Bởi vì một khi anh ta nói ra, hai cha con nhà này sẽ không tránh khỏi lại nổ ra chiến tranh, vốn dĩ mối quan hệ giữa bọn họ đã không được tốt đẹp rồi, bây giờ xem ra càng tồi tệ hơn.
Thế nhưng quan hệ của bọn họ tồi tệ, thật sự quan trọng so với một mạng người sao?
Hoắc Tư Tước lập tức cúp máy, sau đó người trong biệt thự nhìn thấy hắn mang theo sát khí như một cơn gió cuốn ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Thật sự khủng khiếp!
Mặc Bảo đi ra: "Ba đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Dận ôm em gái, vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, nghe em trai hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu nhìn ra bên ngoài.
"Muốn biết?"
"..." Mặc Bảo bỗng nhiên có chút do dự.
Cậu cũng không muốn biết chuyện của người lớn, thế giới của bọn họ quá phức tạp, hiện tại cậu chỉ muốn ba và mẹ hoà thuận, sau đó cả nhà bọn họ vui vẻ ở cùng nhau.
Mặc Bảo cuối cùng cũng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai ngồi bên cạnh anh trai, chờ mẹ về nhà.
——
Nhà cũ nhà họ Hoắc.
Lúc ông Hoắc làm chuyện này, thật ra có nghĩ tới thằng con trai mình sẽ biết.
Nhưng mà ông ta không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy, ông ta vừa mới biết tin, hơn nữa vừa thả người ra ngoài thì xe của đứa con trai này đã giống như báo săn nhào tới chỗ ông ta.
“Thiếu gia, ngài tới rồi?”
“Cút!”
Quản gia Hà Đình Ngọc nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trong nhà chạy ra định ngăn cản hắn trước.
Nhưng Hà Đình Ngọc mới vừa đi ra, thì vừa hay Hoắc Tư Tước cũng bước xuống xe, sau khi hắn nhìn thấy ông ta, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm ông ta, hung dữ gầm lên, một cước đạp ông ta ngã xuống đất.
Hoắc Tư Tước chưa từng để người quản gia này vào mắt.
Hắn khinh thường, cũng không thích!
Hoắc Tư Tước đằng đằng sát khí đi vào trong, nghe thấy tiếng động người nhà họ Hoắc nhao nhao chạy tới, nhìn thấy tiểu tổ tông này mới sáng sớm đã tìm tới cửa, trên người còn mang theo sát khí đáng sợ như vậy.
Ngay lập tức, bọn họ chạy trốn lần nữa.
Đây chính là Diêm Vương, không trêu nổi, vẫn nên nhanh chóng trốn đi thôi.
Vì thế vốn dĩ ông cụ đang chờ tin ở trong sảnh, nhưng lại đợi được đứa con trai sát khí đằng đằng tìm đến cửa.
"Người đâu?"
Hoắc Tư Tước nhìn thấy ông ta, cũng không muốn nói nhảm với ông ta, trực tiếp đòi người.
Ông cụ nhìn hắn, sắc mặt biến đổi ngay tại chỗ.
Ông ta đứng dậy, sau khi suy nghĩ ông ta quyết định chọn không thừa nhận: "Người gì? Sáng sớm mày không đến công ty mà chạy về nhà để làm gì?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh.
Hắn cho rằng ông ta có cùng huyết thống với hắn, ít nhất cũng sẽ thông minh giống như hắn, nhưng bây giờ ông ta lại giống như một tên hề trình diễn kỹ năng diễn xuất vụng về ở trước mặt hắn.
Hoắc Tư Tước tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, hắn vốn rất tức giận, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
"Nếu cô ấy chết trong tay ông giống như người bác sĩ năm đó, ông có tin bây giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát để đầu thú, nói tôi đã giết người không?”
"Mày——"
Ông cụ không ngờ tới hắn lại đột nhiên nói với ông ta câu này, ông ta tức giận chợt đứng phắt dậy.
Hắn điên rồi sao? Vì một người phụ nữ?
Ông ta không thể tin nhìn hắn như một người xa lạ mà ông ta không hề quen biết.
"Hoắc Tư Tước, tao đang giúp mày, điều tao có thể làm được chính là giúp mày chôn giấu bí mật này vĩnh viễn, tao làm vậy có gì sai?”
"Không, ông không sai."
Hoắc Tư Tước lắc đầu, vẻ mặt vẫn rất bình thản: "Nhưng đây không phải là lý do cho chúng ta giết người.”
Ông cụ sửng sốt: "Mày đang nói cái gì?”
Hoắc Tư Tước nhìn ông ta, bỗng nhiên con ngươi đỏ rực nheo lại, lộ ra vẻ quỷ dị.
"Bởi vì ông như vậy, sẽ làm cho tôi cảm thấy tôi đã giết bọn họ, tôi giết hết người bên cạnh mình, bây giờ đến phiên mẹ của con tôi, ông nói cho tôi biết sau khi giết cô ấy, thì kế tiếp sẽ là ai? Có phải là ông không? Ông cũng biết bí mật của tôi mà!”
Chương 242: Đáng không?
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sát ý chợt hiện ra trong hai tròng mắt đỏ rực như máu, cực kỳ dữ tợn làm cho người khác phải sởn tóc gây.
Ông cụ bị doạ sợ!
Ông ta liên tục lui về phía sau vài bước, cả người lạnh thấu xương, kinh hãi không nói nên lời.
"Mày... thật sự điên rồi!”
"Đúng vậy, tôi điên rồi, nếu ông giết cô ấy, tôi không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì." Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ.
Đúng vậy, đây là mục đích hắn đến hôm nay!
Hôm nay, một là giao Ôn Hủ Hủ trong tay ông ta ra, hai là ông ta cứ chờ hắn phát điên lần nữa đi.
Sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt.
Ông ta vốn tưởng rằng sau khi hắn biết chuyện thì chỉ hơi khó giải thích với hắn thôi, nhưng không ngờ thái độ của hắn lại cứng rắn đến mức lấy chính mình ra uy hiếp ông ta.
Từ khi nào mà hắn lại quan tâm một người phụ nữ nhiều như vậy?
Chẳng phải trước giờ hắn luôn mặc kệ sự sống chết của người phụ nữ đó sao?
Ông cụ nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, vừa sợ vừa giận, lần đầu tiên ông ta cảm thấy hắn xa lạ như thế, cũng làm cho ông ta không thể nhìn thấu được.
“Tao không có giết nó, càng không động đến nó, mày đừng có mà phát điên!” Ông cụ giống như một con gà trống bại trận, chán nản nói ra lời này.
Hoắc Tư Tước nguy hiểm lập tức nheo mắt lại.
"Không có?"
"Đúng vậy, tao vốn không có suy nghĩ muốn giết nó, tao chỉ bảo nó ngoan ngoãn ở bên cạnh tao đừng đi ra ngoài nữa, nhưng con nhóc này tối hôm qua đã chạy mất rồi, hiện tại tao cũng đang tìm nó."
Lúc ông cụ nói đến đây, nhịn không được lại tức giận.
Ngày hôm qua, ông ta quả thật không có lòng độc ác như vậy, vì muốn bồi thường cho cô thậm chí ông ta còn chuẩn bị mấy cái sổ đỏ, còn có một số trang sức quý giá.
Định sẽ giao cho cô sau khi cô được đưa tới đây.
Nhưng ai mà ngờ cô đã bỏ chạy!
Hoắc Tư Tước hiểu ra, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn rơi xuống, đồng thời hắn nhìn chằm chằm vào người ba này, trong mắt cũng xẹt qua một tia châm chọc.
"Cô ấy không chạy chẳng lẽ còn chờ bị ông nhốt cả đời sao?"
"Mày——"
Ông cụ lại bị nghẹn tức chết.
Cũng may đứa con trai của ông lúc này không điên cuồng nữa, hắn đứng lên, thần sắc bình tĩnh sửa sang lại quần áo trên người một chút.
"Tôi sẽ tìm người về, nhưng tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, cô ấy là loại người gì, thật ra ông là người hiểu rõ hơn tôi, không phải sao?"
"Mày nói gì?"
"Tôi nói, không phải năm đó ông biết cô ấy là ai cho nên ông mới tìm cô ấy để kết thông gia sao?"
Hắn quay đầu lại.
Ánh mắt lúc này thậm chí còn đáng sợ hơn.
Hắn nhìn ông ta, không có bất kỳ biểu cảm tức giận nào, nhưng đôi mắt đen nháy đáng sợ kia lại giống như xuyên thẳng vào trong lòng ông ta, đào ra những thứ ông ta chôn giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm không thể nói cho người khác biết!
Hắn biết những thứ này từ khi nào?!!
Cuối cùng sắc mặt của ông ta hoàn toàn trắng bệch.
Ngay lúc này, ông ta không còn sức đấu với hắn nữa, cả người giống như bị bắt hiện ra nguyên hình, khuôn mặt già nua của ông ta lúc xanh lúc trắng, khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, cười khẩy rồi xoay người rời đi.
Đúng vậy, mối hôn sự năm đó, tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Hoắc vươn tay giúp đỡ lúc người nghèo túng, giúp đỡ một cô gái lúc tan cửa nát nhà, lúc một thân một mình.
Tuy nhiên bọn họ không biết ông ta làm như vậy, vốn dĩ vì ông ta cần cô gái này chứ?
Bởi vì cô nhìn trộm được bí mật của Hoắc Tư Tước, ông ta lo lắng cô ở bên ngoài, một ngày nào đó cô nói ra bí mật này, hủy hoại Hoắc Tư Tước.
Sau đó, ông ta cố ý đến cửa cầu hôn vào lúc cô nghèo túng nhất.
Còn cô thì sao?
Từ nhỏ cô vì chuyện năm đó, luôn tự trách bản thân, cảm thấy áy náy với Hoắc Tư Tước, còn vì trong lòng cô quả thật vẫn luôn thích hắn.
Cô từ bỏ trường đại học mà cô đã trúng tuyển, từ bỏ cơ hội vực dậy nhà họ Ôn, đặt cược hết tất cả gả đến nhà bọn họ.
Nhưng kết quả là gì?
Cô đổi lấy kết thúc như vậy.
Lúc Hoắc Tư Tước lái xe rời đi, cả người vẫn run rẩy.
Thật ra hắn cũng không biết những thứ này, nhưng vừa rồi khi nói chuyện với ông già kia, hắn nhìn thấy trong mắt ông ta không hề có chút quan tâm nào đến sống chết của Ôn Hủ Hủ, lúc ấy hắn mới hiểu ra.
Cú sốc quá lớn!
Hắn chưa bao giờ biết ba mình hoá ra lại là một người lòng dạ độc ác như vậy.
Kỹ năng diễn xuất của ông rất tốt, ngay cả hắn cũng bị lừa.
"Bíp——"
Cảm xúc của hắn đạt tới đỉnh điểm, hắn đập mạnh tay vào vô lăng!
Đó là đau.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, hắn sẽ đau lòng vì người phụ nữ này.
Như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào tim hắn, cảm giác đau đớn chân thật kia làm cho hắn không thể ngồi thẳng người chỉ có thể nằm trên sấp trên vô lăng.
Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy?
Vì hắn, thật sự đáng sao?
Khi hắn phát hiện cô chính là người viết thư năm đó hắn chỉ có chút bất ngờ mà thôi, khi hắn biết cô vẫn giữ mật của hắn mà không nói ra, hắn cũng không hề dao động.
Nhưng bây giờ hắn đau lòng.
Đau như kim châm, như dao cắt, đến mức không thể cầm vững tay lái.
Chương 243: Đồ ngốc, cô qua đây…
Thoáng chốc, chiếc xe Bentley huênh hoang chạy trên đường làm cho xe cộ xung quanh sợ hãi tránh nó thật xa.
Người lái xe này bị sao vậy?
Có phải say rồi không?
Ai đó nhìn thấy, thậm chí còn muốn báo cảnh sát.
Lúc này, trong chiếc xe Bentley có một cuộc gọi tới.
"Tổng giám đốc có tin tốt, bên bệnh viện gọi điện thoại tới, nói tối hôm qua có một y tá tình cờ dùng điện thoại ghi lại cảnh cô Ôn rời đi với một người khác, không phải bị ông cụ bắt đi."
Là giọng nói của Lâm Tử Dương, anh ta không thể chờ đợi muốn báo tin tức này cho Hoắc Tư Tước.
Khoé mắt người đàn ông ở trong xe đỏ rực, lúc này cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại.
"Là ai?"
"Cái này... rất mờ, vẫn chưa nhìn ra là ai, tuy nhiên tôi đã để cho kỹ thuật đi xử lý, tin chắc sẽ sớm tra ra.”
"Biết rồi, tôi tới ngay."
Sau đó người đàn ông này đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía trung tâm thành phố.
——
Đúng là Ôn Hủ Hủ đi theo một người khác.
Người này không phải ai khác, chính là người mà ban ngày cô nhờ dì Vương tìm giúp, Trì Úc.
"Đồ ngốc, cô thật sự quyết định đến quốc gia nơi bác sĩ tâm lý đó đang học tiến sĩ sao? Có quá xa không? Xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, chạy tới chỗ anh ta có ích lợi gì chứ?”
Trong một phim trường cách trung tâm thành phố A không xa, hai ngày nay nhị thiếu gia nhà họ Trì cảm thấy nhàm chán đang ủ rũ ngồi trên sô pha, nhìn cô gái cách đó không xa đang viết viết vẽ vẽ trên một tấm bản đồ.
Cô gái này đương nhiên là Ôn Hủ Hủ rồi.
Chiều hôm qua Ôn Hủ Hủ biết được ông cụ muốn mang cô đi, cô lập tức bí mật liên lạc với Trì Úc, bảo anh ta đến đón cô vào buổi tối, sau đó cô trực tiếp đi theo anh ta đến phim trường này.
Phim trường này đúng là một nơi an toàn.
Hiện tại nhà họ Trì gà bay chó sủa, đoán chắc sẽ không có người nào nghĩ đến, cô lại có thể đi theo vị nhị thiếu gia nhà họ Trì đến ở đây.
Ôn Hủ Hủ đã lên kế hoạch những nơi mình muốn đi, sau đó mới nhìn về phía vị thiếu gia này: "Đương nhiên, nếu anh nói anh trai của anh không hề cho người kia số tiền này, vậy chúng ta phải tra từ số tiền này trước!”
"Nhưng điều tra tiền cũng không cần phải ra nước ngoài mà, tiền là từ tài khoản của anh trai tôi ở trong nước chuyển qua."
"Ai biết được? Hiện tại rất nhiều tài khoản không gian, bọn họ lén lút rút tiền, anh cũng không hề hay biết, tên đăng ký trên bề ngoài chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”
Ôn Hủ Hủ có khá nhiều kinh nghiệm.
Mà kinh nghiệm này, xuất phát từ năm đó cô và Lôi Mông hợp tác đầu cơ tài chính.
Trì Úc không phát biểu thêm ý kiến gì nữa.
Tuy nhiên anh ta vẫn có chút tò mò, vì sao người phụ nữ này lại tin lời anh ta nói?
Phải biết rằng, vào ngày xảy ra chuyện, anh ta không chỉ đi tìm cậu cầu cứu, mà còn tự minh đi tìm tên khốn Hoắc Tư Tước kia, nói việc này không phải nhà họ Trì bọn họ làm, nhưng hai người họ đều không tin lời anh ta nói.
Làm cho nhà họ Trì tan tành.
Vậy tại sao người phụ nữ này lại tin chuyện này không phải do bọn họ làm?
Trì Úc lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới hỏi: "Ôn Hủ Hủ, vì sao cô lại tin tôi? Nhà họ Trì chúng tôi hình như đối xử với cô cũng chẳng tốt lành gì.”
“……”
Ôn Hủ Hủ đang vẽ vẽ viết viết trên bản đồ chợt nhướng mi, nhìn nhị thiếu gia nhà họ Trì giống như cún con bị thương đang chờ cô an ủi.
"Bởi vì tôi cảm thấy nhà họ Trì các anh chắc là không ngu đến mức như vậy."
"Cái gì?" Trì Úc hơi sửng sốt: "Ngu?”
Ôn Hủ Hủ gật đầu: "Đúng vậy, muốn mạng của tôi thôi mà, cần gì phải công khai trong tiệc mừng thọ của mẹ anh chứ? m thầm lén lút giết không phải là tốt hơn sao?”
Trì Úc: "..."
Anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ này, không biết nên dùng lời gì nói với cô.
Người phụ nữ này thật sự đã thay đổi, chuyện sống chết quan trọng mà ở trong mắt cô, hiện tại cũng có thể tùy tiện nói cười.
Cuối cùng Trì Úc không hỏi nữa, anh ta nghe theo sự sắp xếp của Ôn Hủ Hủ, sau khi sắp xếp một chiếc trực thăng đến vào buổi tối, anh ta ra khỏi phòng.
Lúc anh ta rời đi không hề phát hiện, cô gái đang cười lạnh nhạt ngồi bên bàn làm việc.
Nhưng sau đó vẻ mặt của cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, siết chặt nắm tay, dùng sức bóp chặt tấm bản đồ đã lên kế hoạch kia, đôi mắt hạnh nhân hiện lên sát khí sắc bén!
Đương nhiên không phải vì chuyện đó mà cô tin chuyện này không chỉ một mình nhà họ Trì làm.
Cô không tin điều đó vì người bác sĩ tâm lý kia.
Không ai biết rằng cô chưa bao giờ đề cập đến căn bệnh "tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền" với bất cứ ai ngoại trừ một nơi.
Đó là một cuốn sách mà cô đã viết trước đó.
Trong cuốn sách, cô đã tạo ra một nam chính hoàn hảo về mọi thứ, có chỉ số IQ cực cao, năng lực xuất sắc, nhưng khiếm khuyết duy nhất là anh ta mắc một căn bệnh.
Căn bệnh này là "tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền".
Lúc ấy bởi vì thiết lập này cho nên cuốn sách kia vừa đăng tải lên đã rất nổi tiếng, nhưng sau đó vì nhà họ Ôn cô phá sản, cô lại gả đến nhà họ Hoắc, vì thế không còn quan tâm đến nó nữa.
Nhưng trở về lần này, cô đột nhiên phát hiện ra nó đã được xuất bản.
Hơn nữa, nơi nó xuất bản vừa hay ở nước M, cũng là nơi bác sĩ tâm lý kia đang theo học, có phải rất trùng hợp hay không?
Ôn Hủ Hủ cầm ly nước đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời lặn từ từ nghiêng về phía tây, mặt mày lạnh lẽo, khóe miệng cũng chỉ còn lại sát khí lạnh lùng.
Chương 244: Hậu quả hắn tức giận rất đáng sợ
Hai giờ sau, cuối cùng Trì Úc cũng hoàn thành cảnh quay, chuẩn bị trở về.
Thế nhưng, ngay khi anh ta vừa nhấc chân lên, trợ lý lại đưa điện thoại của anh ta tới: "Nhị thiếu, điện thoại của anh.”
Trì Úc đưa điện thoại di động vào tai: "Alo?”
"Tôi cho anh thời gian trong vòng ba phút, nếu như tôi không nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra, tôi bảo đảm sẽ giết hết người nhà họ Trì các người ở cục cảnh sát!"
Giọng nói giống như ma quỷ đột nhiên vang lên trong điện thoại, Trì Úc nghe xong sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên.
Chết tiệt!
Tên khốn kiếp này sao lại đến nhanh như vậy?
Hắn làm bằng cách nào? Rõ ràng lúc sáng anh ta và Ôn Hủ Hủ rời đi, anh ta đi đã tìm cao thủ hack hệ thống giám sát của bệnh viện, sao nhanh như vậy hắn đã tìm ra rồi.
Khuôn mặt Trì Úc trắng bệch: "Hoắc Tư Tước, anh đừng làm bậy! Đồ ngốc kia không phải tù nhân của anh, dựa vào cái gì phải giao cho anh chứ?”
Tên này cũng coi như còn có nghĩa khí, lúc này không hề bán đứng Ôn Hủ Hủ.
Thế nhưng, người đàn ông trong điện thoại nghe thấy lời này của anh ta, đột nhiên có một luồng khí lạnh lẽo truyền đến đường dây điện thoại, giọng nói của hắn càng đáng sợ hơn!
"Anh đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi?”
“......”
"Được, vậy tôi sẽ tác thành cho anh."
Sau đó, Trì Úc nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng gào khóc dữ dội của Trì Thiên Thuỵ: "Đừng, đừng, A Úc, A Úc cứu mạng ...".
Trì Úc: "!!!!”
Tên khốn kiếp này! !
Cuối cùng Trì Úc chỉ có thể tức giận cầm di động chạy đi tìm Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ lúc này đang chờ ở phòng nghỉ.
Cô đã thu dọn xong mọi thứ, chỉ chờ Trì Úc trở về, sau đó hai người sẽ xuất phát.
Thế nhưng Trì Úc trở về với khuôn mặt u ám.
Ôn Hủ Hủ: "Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trì Úc lập tức đỏ lên: "Đồ ngốc, xin lỗi, bọn họ tìm được chúng ta rồi.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Cô sững sờ trong giây lát, ngay sau đó cô vội cầm lấy đồ đạc bỏ chạy!
"Anh điên à, bây giờ mới đến nói cho tôi biết, không phải anh nói chỗ này của anh rất an toàn sao? Tín hiệu đều bị chặn, sao bây giờ còn bị hắn tìm được?”
Ôn Hủ Hủ gấp đến độ vừa chạy, vừa chửi ầm lên.
Trì Úc nào dám trả lời, chỉ đành đi theo ở phía sau.
Kết quả hai người vừa từ phim trường đi ra, đã nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen, phía sau còn mang theo vài chiếc xe Suv xếp hàng dài ở trước cửa.
Trận thế kia giống như dã thú há to miệng đang chờ con mồi như cô tự chui đầu vào lưới!
Mẹ kiếp!
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trong nháy mắt trắng bệch.
Vừa sợ hãi lui về phía sau vài bước, cô nhìn người đàn ông từ trong xe bước xuống, trong đêm tối lạnh lẽo, dáng người hắn cao lớn, chiếc áo gió dài hoà vào màn đêm tối, mang theo khí chất sắc bén đầy sát khí, hắn bước lên một bước thì mỗi một đường nét trên khuôn mặt dần hiện rõ sự lạnh lẽo, trông đặc biệt dọa người.
Ôn Hủ Hủ bối rối!
Đầu óc cô trống rỗng, nghĩ đến những lời hai cha con bọn họ nói với cô trong bệnh viện, cô sợ hãi, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Có phải hắn đến đây để bắt cô không?
Không, cô không thể rơi vào tay hắn.
Cô không thể bị bọn họ nhốt lại, cô không thể sống như một cái xác không hồn được.
“Bịch ————"
Cô tuyệt vọng, cô ném toàn bộ đồ đang xách trong tay xuống đất.
Hoắc Tư Tước đang đi về phía cô: "..."
Còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ này bỗng nhiên xoay người lại chạy vào trong!
"Ôn Hủ Hủ, cô chạy cái gì? Cô đứng lại cho tôi!”
Hoắc Tư Tước càng tức giận hơn càng hét lớn lên, sau đó chạy đuổi theo.
Thế nhưng người phụ nữ chết tiệt này, người nhỏ con nhưng chân lại chạy rất nhanh, sau khi hắn đuổi theo, chạy theo bốn năm phút mà vẫn không bắt được cô.
Mãi cho đến khi hai người chạy vào phim trường, phía trước là cảnh trí bụi cỏ được dựng lên, cuối cùng cô cũng rơi vào đường cùng.
"Chạy đi, sao không chạy nữa?"
Nhìn thấy đã không còn đường chạy nữa, Hoắc Tư Tước vừa điên cuồng đuổi theo có chút thở dốc, đứng đó tức giận chửi cô.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác bi thương dâng lên từ tận đáy lòng, cô cũng thở hồng hộc nhìn người đàn ông này, lộ ra nụ cười ảm đạm chưa từng có.
"Tại sao anh không để cho tôi đi? Dù gì tôi cũng sinh cho anh mấy đứa con, anh vội muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy sao.”
Hoắc Tư Tước: "..."
Người phụ nữ này có bệnh sao? Hắn muốn đẩy cô vào chỗ chết khi nào?
Hắn nhẫn nhịn đi qua, vươn tay về phía cô: "Lại đây."
Ôn Hủ Hủ: "..."
Chỉ trong nháy mắt, cô cắn răng xoay người chạy về phía cần cẩu treo dây cáp ở phim trường sau lưng!
Hoắc Tư Tước giật mình!
Hắn không chần chừ nữa, vội xông tới ngay lập tức bắt được người phụ nữ này, sau đó ấn mạnh cô vào trong ngực.
Nhân viên trong đoàn làm phim lúc này nghe được tiếng động cũng đi ra, thấy xuất hiện cảnh tượng kinh điển như vậy, cả đám đều sợ ngây người!
"Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Chúa ơi, nhiều xe sang chặn ở cửa vậy, là ai thế?”
“Đúng vậy, tôi có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy cảnh tượng như này!”
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi những thứ bọn họ nhìn thấy trước mắt.
Chương 245: Hắn ấn mạnh cô vào trong
Và rồi sau đó, sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, đang vác một người phụ nữ từ bên trong phim trường đi ra.
"Hoắc Tư Tước! Anh buông tôi ra! Đồ khốn, thả tôi xuống!”
Đó đúng là đang vác!
Bởi vì người phụ nữ này giãy dụa quá ghê gớm, khua tay múa chân chỉ mong thoát khỏi người đàn ông này.
Thế nhưng sức lực của người đàn ông này quá khoẻ.
Không để ý đến tiếng gào thét phẫn nộ của cô, hắn dùng một tay không tốn chút sức lực đã nhét cô chiếc Bentley màu đen vẫn còn sáng đèn đang đậu trước cửa phim trường.
Mọi người ngơ ngác nhìn!
Wow, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Buổi sáng bọn họ nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với Trì ảnh đế nổi tiếng nhất trong giới giải trí, buổi tối cô lại đổi một người đàn ông tuyệt vời như này.
Người đàn ông này, bất kể là tư thế uy nghiêm, hay là khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của hắn, đều có thể nhìn ra hắn không phải là một người đàn ông bình thường, thân phận người này chỉ sợ hơn chứ không kém so với Trì ảnh đế.
Vậy người phụ nữ này là ai?
Cô dựa vào cái gì mà làm cho hai người đàn ông đứng ở đỉnh cao này đều điên cuồng vì cô?
Chỉ dựa vào gương mặt chẳng có gì đặc sắc của cô sao?
Các nữ diễn viên trong đoàn làm phim ghen tị đến sắp phát điên rồi.
Còn trong chiếc xe dựng bên cạnh, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng nhét được người phụ nữ này vào trong, cơn giận còn chưa hết nên hắn đẩy cô vào một cách hung bạo!
“Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ đây, nếu cô không chịu thành thật, tôi bảo đảm cả đời này cô đừng hòng gặp lại bọn nhỏ!”
Sau đó "ầm" và đóng cửa lại.
Quả nhiên Ôn Hủ Hủ không dám động đậy nữa.
Hai mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong hốc mắt tràn đầy nước mắt và phẫn nộ, nhưng lúc này cô vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Sau đó đoàn xe rời đi với khí thế hoành tráng.
Một giờ sau, vịnh Thiển Thuỷ.
Lúc Ôn Hủ Hủ từ trong xe đi xuống, ánh đèn của Hoàng Đình số 1 đa phần đều đã tắt, cũng chỉ còn lại có mấy ngọn đèn đường lờ mờ trong khu vườn rộng lớn.
Ôn Hủ Hủ muốn tự mình đi vào.
Nhưng lúc này, một bàn tay to từ sau lưng cô, túm lấy cổ áo của cô một cách tự nhiên.
"Anh đang làm gì vậy? Anh buông tôi ra, tôi sẽ không chạy đâu.”
"Ha."
Đáp lại cô chỉ có tiếng cười khẩy.
Sau đó, cô giống như một con thú cưng đi lạc bị tên đàn ông chết tiệt này xách về.
"Mẹ ơi, là mẹ về, mẹ...".
Nhưng không ngờ giờ này, đáng lẽ bọn trẻ đã nên đi ngủ từ sớm, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của cô và người đàn ông này trở về.
“Tách" tiếng đèn được bật lên, Ôn Hủ Hủ đứng ở phía cửa, nhìn thấy ba đứa nhóc vẫn đang ngồi ngay ngắn bên sô pha.
Trời ơi!
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người.
Và ngay lúc này, truyền đến tiếng khóc nất của trẻ con: "Huhu ~ ~ mẹ, cuối cùng mẹ cũng trở về rồi.”
Đó là tiếng khóc của Tiểu Nhược Nhược, sau khi cô bé nhìn thấy mẹ đã trở về, cô bé oà khóc lớn lên, đôi chân ngắn ngủi mập mạp ngay lập tức nhào về phía Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy trong lòng lập tức cảm thấy chua xót.
Cô con gái bé bỏng của cô!
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống, ôm tiểu bảo bối này: "Ừm, mẹ về rồi, hôm nay Nhược Nhược có ngoan không?”
"Không ngoan, mẹ ơi, hôm nay Nhược Nhược không ngoan tí nào, mẹ, mẹ không nên bỏ lại Nhược Nhược, sau này Nhược Nhược sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chọc mẹ tức giận nữa, được không?"
Cô bé khóc lớn, tự nói bản thân mình không ngoan.
Cô được mẹ ôm vào trong ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống lạch cạch, cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt Ôn Hủ Hủ, dường như sợ Ôn Hủ Hủ lại biến mất.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ càng thêm khó chịu.
Cô ôm chặt cô bé, lại hận không thể cho bản thân một bạt tai.
Rốt cuộc hôm nay cô đã làm gì chứ?
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng nhào tới.
Bọn họ nhìn thấy mẹ ôm chặt em gái vào trong ngực, hai đứa nhỏ cũng rưng rưng nước mắt, đáng thương gọi mẹ: "Mẹ..."
Ôn Hủ Hủ: "..."
Cô còn có thể nói gì đây?
Điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm chặt ba tiểu bảo bối này vào trong ngực.
Khoảng mười phút sau, cảm xúc của bốn mẹ con cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này Hoắc Tư Tước mới gọi dì Vương tới, dẫn bọn nhỏ đi ngủ trước.
"Đi thôi, các tiểu bảo bối, cùng dì Vương đi ngủ nào."
"Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng sẽ lên chứ?” Tiểu Nhược Nhược vẫn không muốn buông mẹ ra.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nhịn xuống chua xót trong lòng, dịu dàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé.
"Được, lát nữa mẹ lên."
"Được ạ."
Cô bé đồng ý, sau đó quay đầu đi theo dì Vương lên lầu.
Ba đứa nhỏ đều đã được dẫn lên, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, một người là Ôn Hủ Hủ, người kia đương nhiên là Hoắc Tư Tước.
Có nên nói gì không?
Cuối cùng hắn cũng bắt cô về, bọn nhỏ cũng thấy, lần này có phải đã tuyên án cho cô rồi hay không?
Đáy lòng Ôn Hủ Hủ lạnh lẽo, chỉ còn lại một nụ cười ảm đạm trên khóe miệng tái nhợt.
"Nhìn thấy bọn chúng thế nào? Giày vò thành ra như vậy, hài lòng chưa?”
Hoá ra là Lâm Tử Dương gọi tới, vừa nghe được giọng nói của anh ta trong điện thoại đã sắp khóc đến nơi rồi.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước thay đổi.
Bệnh viện?
Bệnh viện xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là người phụ nữ kia...?
Hắn ngay lập tức nắm lấy chìa khóa xe trên bàn và lớn tiếng hỏi: “Có chuyện gì?”
Giọng Lâm Tử Dương lắp bắp kèm theo nức nở: "Cô Ôn… cô Ôn, cô ấy đã biến mất rồi! Chúng tôi đã tìm khắp bệnh viện, kiểm tra máy giám sát cũng không thấy cô ấy, cô ấy biến mất rồi!”
Hoắc Tư Tước: "..."
Hai chân đang bước nhanh xuống cầu thang, đột nhiên dừng lại giữa chừng.
Trong đầu hắn lập tức hiện ra một màn vừa rồi nhóc con kia khóc nháo, cô bé nói với hắn, mẹ biến mất rồi...
Sao mẹ con bé có thể biến mất chứ?
Đánh rắm!
Ánh mắt hắn trở nên cực kỳ đáng sợ, gầm nhẹ với điện thoại: "Người sống sao có thể biến mất? Tìm cho tôi, cho dù phải lật tung cái thành phố này lên cũng phải tìm ra cô ấy.”
Hắn hoảng sợ, từ trước đến nay hắn luôn kiểm soát được cảm xúc của mình, nhưng lúc này, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hắn đã có dấu hiệu không thể kiểm soát được.
Lâm Tử Dương nghe vậy, vội vàng nói thêm: "Không phải, tổng giám đốc, ông cụ tới bệnh viện rồi.”
"Cậu đang nói gì? Ông cụ?”
"Đúng vậy! Hơn nữa sau khi ông ta rời đi, thông qua máy giám sát, chúng tôi đã phát hiện ra người của ngôi nhà cũ bên kia cũng ở trong bệnh viện, tổng giám đốc, điều này... có nghĩa là gì?”
Lâm Tử Dương thật sự không dám nói ra câu cuối cùng.
Bởi vì một khi anh ta nói ra, hai cha con nhà này sẽ không tránh khỏi lại nổ ra chiến tranh, vốn dĩ mối quan hệ giữa bọn họ đã không được tốt đẹp rồi, bây giờ xem ra càng tồi tệ hơn.
Thế nhưng quan hệ của bọn họ tồi tệ, thật sự quan trọng so với một mạng người sao?
Hoắc Tư Tước lập tức cúp máy, sau đó người trong biệt thự nhìn thấy hắn mang theo sát khí như một cơn gió cuốn ra ngoài, chỉ trong chốc lát đã không thấy bóng dáng.
Thật sự khủng khiếp!
Mặc Bảo đi ra: "Ba đi đâu vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”
Hoắc Dận ôm em gái, vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng cô bé, nghe em trai hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng của cậu nhìn ra bên ngoài.
"Muốn biết?"
"..." Mặc Bảo bỗng nhiên có chút do dự.
Cậu cũng không muốn biết chuyện của người lớn, thế giới của bọn họ quá phức tạp, hiện tại cậu chỉ muốn ba và mẹ hoà thuận, sau đó cả nhà bọn họ vui vẻ ở cùng nhau.
Mặc Bảo cuối cùng cũng ôm khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai ngồi bên cạnh anh trai, chờ mẹ về nhà.
——
Nhà cũ nhà họ Hoắc.
Lúc ông Hoắc làm chuyện này, thật ra có nghĩ tới thằng con trai mình sẽ biết.
Nhưng mà ông ta không ngờ hắn lại đến nhanh như vậy, ông ta vừa mới biết tin, hơn nữa vừa thả người ra ngoài thì xe của đứa con trai này đã giống như báo săn nhào tới chỗ ông ta.
“Thiếu gia, ngài tới rồi?”
“Cút!”
Quản gia Hà Đình Ngọc nghe thấy động tĩnh, lập tức từ trong nhà chạy ra định ngăn cản hắn trước.
Nhưng Hà Đình Ngọc mới vừa đi ra, thì vừa hay Hoắc Tư Tước cũng bước xuống xe, sau khi hắn nhìn thấy ông ta, ánh mắt đỏ rực nhìn chằm chằm ông ta, hung dữ gầm lên, một cước đạp ông ta ngã xuống đất.
Hoắc Tư Tước chưa từng để người quản gia này vào mắt.
Hắn khinh thường, cũng không thích!
Hoắc Tư Tước đằng đằng sát khí đi vào trong, nghe thấy tiếng động người nhà họ Hoắc nhao nhao chạy tới, nhìn thấy tiểu tổ tông này mới sáng sớm đã tìm tới cửa, trên người còn mang theo sát khí đáng sợ như vậy.
Ngay lập tức, bọn họ chạy trốn lần nữa.
Đây chính là Diêm Vương, không trêu nổi, vẫn nên nhanh chóng trốn đi thôi.
Vì thế vốn dĩ ông cụ đang chờ tin ở trong sảnh, nhưng lại đợi được đứa con trai sát khí đằng đằng tìm đến cửa.
"Người đâu?"
Hoắc Tư Tước nhìn thấy ông ta, cũng không muốn nói nhảm với ông ta, trực tiếp đòi người.
Ông cụ nhìn hắn, sắc mặt biến đổi ngay tại chỗ.
Ông ta đứng dậy, sau khi suy nghĩ ông ta quyết định chọn không thừa nhận: "Người gì? Sáng sớm mày không đến công ty mà chạy về nhà để làm gì?”
Hoắc Tư Tước cười lạnh.
Hắn cho rằng ông ta có cùng huyết thống với hắn, ít nhất cũng sẽ thông minh giống như hắn, nhưng bây giờ ông ta lại giống như một tên hề trình diễn kỹ năng diễn xuất vụng về ở trước mặt hắn.
Hoắc Tư Tước tùy tiện kéo một cái ghế ngồi xuống, hắn vốn rất tức giận, nhưng lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
"Nếu cô ấy chết trong tay ông giống như người bác sĩ năm đó, ông có tin bây giờ tôi sẽ đến đồn cảnh sát để đầu thú, nói tôi đã giết người không?”
"Mày——"
Ông cụ không ngờ tới hắn lại đột nhiên nói với ông ta câu này, ông ta tức giận chợt đứng phắt dậy.
Hắn điên rồi sao? Vì một người phụ nữ?
Ông ta không thể tin nhìn hắn như một người xa lạ mà ông ta không hề quen biết.
"Hoắc Tư Tước, tao đang giúp mày, điều tao có thể làm được chính là giúp mày chôn giấu bí mật này vĩnh viễn, tao làm vậy có gì sai?”
"Không, ông không sai."
Hoắc Tư Tước lắc đầu, vẻ mặt vẫn rất bình thản: "Nhưng đây không phải là lý do cho chúng ta giết người.”
Ông cụ sửng sốt: "Mày đang nói cái gì?”
Hoắc Tư Tước nhìn ông ta, bỗng nhiên con ngươi đỏ rực nheo lại, lộ ra vẻ quỷ dị.
"Bởi vì ông như vậy, sẽ làm cho tôi cảm thấy tôi đã giết bọn họ, tôi giết hết người bên cạnh mình, bây giờ đến phiên mẹ của con tôi, ông nói cho tôi biết sau khi giết cô ấy, thì kế tiếp sẽ là ai? Có phải là ông không? Ông cũng biết bí mật của tôi mà!”
Chương 242: Đáng không?
Hắn bỗng nhiên ngẩng đầu lên, sát ý chợt hiện ra trong hai tròng mắt đỏ rực như máu, cực kỳ dữ tợn làm cho người khác phải sởn tóc gây.
Ông cụ bị doạ sợ!
Ông ta liên tục lui về phía sau vài bước, cả người lạnh thấu xương, kinh hãi không nói nên lời.
"Mày... thật sự điên rồi!”
"Đúng vậy, tôi điên rồi, nếu ông giết cô ấy, tôi không thể bảo đảm mình sẽ làm ra chuyện gì." Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ.
Đúng vậy, đây là mục đích hắn đến hôm nay!
Hôm nay, một là giao Ôn Hủ Hủ trong tay ông ta ra, hai là ông ta cứ chờ hắn phát điên lần nữa đi.
Sắc mặt ông ta trở nên tái nhợt.
Ông ta vốn tưởng rằng sau khi hắn biết chuyện thì chỉ hơi khó giải thích với hắn thôi, nhưng không ngờ thái độ của hắn lại cứng rắn đến mức lấy chính mình ra uy hiếp ông ta.
Từ khi nào mà hắn lại quan tâm một người phụ nữ nhiều như vậy?
Chẳng phải trước giờ hắn luôn mặc kệ sự sống chết của người phụ nữ đó sao?
Ông cụ nhìn chằm chằm đứa con trai của mình, vừa sợ vừa giận, lần đầu tiên ông ta cảm thấy hắn xa lạ như thế, cũng làm cho ông ta không thể nhìn thấu được.
“Tao không có giết nó, càng không động đến nó, mày đừng có mà phát điên!” Ông cụ giống như một con gà trống bại trận, chán nản nói ra lời này.
Hoắc Tư Tước nguy hiểm lập tức nheo mắt lại.
"Không có?"
"Đúng vậy, tao vốn không có suy nghĩ muốn giết nó, tao chỉ bảo nó ngoan ngoãn ở bên cạnh tao đừng đi ra ngoài nữa, nhưng con nhóc này tối hôm qua đã chạy mất rồi, hiện tại tao cũng đang tìm nó."
Lúc ông cụ nói đến đây, nhịn không được lại tức giận.
Ngày hôm qua, ông ta quả thật không có lòng độc ác như vậy, vì muốn bồi thường cho cô thậm chí ông ta còn chuẩn bị mấy cái sổ đỏ, còn có một số trang sức quý giá.
Định sẽ giao cho cô sau khi cô được đưa tới đây.
Nhưng ai mà ngờ cô đã bỏ chạy!
Hoắc Tư Tước hiểu ra, trong lòng hắn như có một tảng đá lớn rơi xuống, đồng thời hắn nhìn chằm chằm vào người ba này, trong mắt cũng xẹt qua một tia châm chọc.
"Cô ấy không chạy chẳng lẽ còn chờ bị ông nhốt cả đời sao?"
"Mày——"
Ông cụ lại bị nghẹn tức chết.
Cũng may đứa con trai của ông lúc này không điên cuồng nữa, hắn đứng lên, thần sắc bình tĩnh sửa sang lại quần áo trên người một chút.
"Tôi sẽ tìm người về, nhưng tôi hy vọng sẽ không xảy ra chuyện như này nữa, cô ấy là loại người gì, thật ra ông là người hiểu rõ hơn tôi, không phải sao?"
"Mày nói gì?"
"Tôi nói, không phải năm đó ông biết cô ấy là ai cho nên ông mới tìm cô ấy để kết thông gia sao?"
Hắn quay đầu lại.
Ánh mắt lúc này thậm chí còn đáng sợ hơn.
Hắn nhìn ông ta, không có bất kỳ biểu cảm tức giận nào, nhưng đôi mắt đen nháy đáng sợ kia lại giống như xuyên thẳng vào trong lòng ông ta, đào ra những thứ ông ta chôn giấu ở chỗ sâu nhất trong nội tâm không thể nói cho người khác biết!
Hắn biết những thứ này từ khi nào?!!
Cuối cùng sắc mặt của ông ta hoàn toàn trắng bệch.
Ngay lúc này, ông ta không còn sức đấu với hắn nữa, cả người giống như bị bắt hiện ra nguyên hình, khuôn mặt già nua của ông ta lúc xanh lúc trắng, khỏi phải nói có bao nhiêu đặc sắc.
Hoắc Tư Tước nhìn thấy vậy, cười khẩy rồi xoay người rời đi.
Đúng vậy, mối hôn sự năm đó, tất cả mọi người đều cho rằng nhà họ Hoắc vươn tay giúp đỡ lúc người nghèo túng, giúp đỡ một cô gái lúc tan cửa nát nhà, lúc một thân một mình.
Tuy nhiên bọn họ không biết ông ta làm như vậy, vốn dĩ vì ông ta cần cô gái này chứ?
Bởi vì cô nhìn trộm được bí mật của Hoắc Tư Tước, ông ta lo lắng cô ở bên ngoài, một ngày nào đó cô nói ra bí mật này, hủy hoại Hoắc Tư Tước.
Sau đó, ông ta cố ý đến cửa cầu hôn vào lúc cô nghèo túng nhất.
Còn cô thì sao?
Từ nhỏ cô vì chuyện năm đó, luôn tự trách bản thân, cảm thấy áy náy với Hoắc Tư Tước, còn vì trong lòng cô quả thật vẫn luôn thích hắn.
Cô từ bỏ trường đại học mà cô đã trúng tuyển, từ bỏ cơ hội vực dậy nhà họ Ôn, đặt cược hết tất cả gả đến nhà bọn họ.
Nhưng kết quả là gì?
Cô đổi lấy kết thúc như vậy.
Lúc Hoắc Tư Tước lái xe rời đi, cả người vẫn run rẩy.
Thật ra hắn cũng không biết những thứ này, nhưng vừa rồi khi nói chuyện với ông già kia, hắn nhìn thấy trong mắt ông ta không hề có chút quan tâm nào đến sống chết của Ôn Hủ Hủ, lúc ấy hắn mới hiểu ra.
Cú sốc quá lớn!
Hắn chưa bao giờ biết ba mình hoá ra lại là một người lòng dạ độc ác như vậy.
Kỹ năng diễn xuất của ông rất tốt, ngay cả hắn cũng bị lừa.
"Bíp——"
Cảm xúc của hắn đạt tới đỉnh điểm, hắn đập mạnh tay vào vô lăng!
Đó là đau.
Hắn chưa bao giờ nghĩ sẽ có một ngày, hắn sẽ đau lòng vì người phụ nữ này.
Như có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào tim hắn, cảm giác đau đớn chân thật kia làm cho hắn không thể ngồi thẳng người chỉ có thể nằm trên sấp trên vô lăng.
Tại sao cô lại ngu ngốc như vậy?
Vì hắn, thật sự đáng sao?
Khi hắn phát hiện cô chính là người viết thư năm đó hắn chỉ có chút bất ngờ mà thôi, khi hắn biết cô vẫn giữ mật của hắn mà không nói ra, hắn cũng không hề dao động.
Nhưng bây giờ hắn đau lòng.
Đau như kim châm, như dao cắt, đến mức không thể cầm vững tay lái.
Chương 243: Đồ ngốc, cô qua đây…
Thoáng chốc, chiếc xe Bentley huênh hoang chạy trên đường làm cho xe cộ xung quanh sợ hãi tránh nó thật xa.
Người lái xe này bị sao vậy?
Có phải say rồi không?
Ai đó nhìn thấy, thậm chí còn muốn báo cảnh sát.
Lúc này, trong chiếc xe Bentley có một cuộc gọi tới.
"Tổng giám đốc có tin tốt, bên bệnh viện gọi điện thoại tới, nói tối hôm qua có một y tá tình cờ dùng điện thoại ghi lại cảnh cô Ôn rời đi với một người khác, không phải bị ông cụ bắt đi."
Là giọng nói của Lâm Tử Dương, anh ta không thể chờ đợi muốn báo tin tức này cho Hoắc Tư Tước.
Khoé mắt người đàn ông ở trong xe đỏ rực, lúc này cảm xúc mới từ từ bình tĩnh lại.
"Là ai?"
"Cái này... rất mờ, vẫn chưa nhìn ra là ai, tuy nhiên tôi đã để cho kỹ thuật đi xử lý, tin chắc sẽ sớm tra ra.”
"Biết rồi, tôi tới ngay."
Sau đó người đàn ông này đạp chân ga, chiếc xe giống như mũi tên rời cung, lao thẳng về phía trung tâm thành phố.
——
Đúng là Ôn Hủ Hủ đi theo một người khác.
Người này không phải ai khác, chính là người mà ban ngày cô nhờ dì Vương tìm giúp, Trì Úc.
"Đồ ngốc, cô thật sự quyết định đến quốc gia nơi bác sĩ tâm lý đó đang học tiến sĩ sao? Có quá xa không? Xảy ra chuyện ở chỗ chúng ta, chạy tới chỗ anh ta có ích lợi gì chứ?”
Trong một phim trường cách trung tâm thành phố A không xa, hai ngày nay nhị thiếu gia nhà họ Trì cảm thấy nhàm chán đang ủ rũ ngồi trên sô pha, nhìn cô gái cách đó không xa đang viết viết vẽ vẽ trên một tấm bản đồ.
Cô gái này đương nhiên là Ôn Hủ Hủ rồi.
Chiều hôm qua Ôn Hủ Hủ biết được ông cụ muốn mang cô đi, cô lập tức bí mật liên lạc với Trì Úc, bảo anh ta đến đón cô vào buổi tối, sau đó cô trực tiếp đi theo anh ta đến phim trường này.
Phim trường này đúng là một nơi an toàn.
Hiện tại nhà họ Trì gà bay chó sủa, đoán chắc sẽ không có người nào nghĩ đến, cô lại có thể đi theo vị nhị thiếu gia nhà họ Trì đến ở đây.
Ôn Hủ Hủ đã lên kế hoạch những nơi mình muốn đi, sau đó mới nhìn về phía vị thiếu gia này: "Đương nhiên, nếu anh nói anh trai của anh không hề cho người kia số tiền này, vậy chúng ta phải tra từ số tiền này trước!”
"Nhưng điều tra tiền cũng không cần phải ra nước ngoài mà, tiền là từ tài khoản của anh trai tôi ở trong nước chuyển qua."
"Ai biết được? Hiện tại rất nhiều tài khoản không gian, bọn họ lén lút rút tiền, anh cũng không hề hay biết, tên đăng ký trên bề ngoài chỉ là một cái vỏ bọc mà thôi.”
Ôn Hủ Hủ có khá nhiều kinh nghiệm.
Mà kinh nghiệm này, xuất phát từ năm đó cô và Lôi Mông hợp tác đầu cơ tài chính.
Trì Úc không phát biểu thêm ý kiến gì nữa.
Tuy nhiên anh ta vẫn có chút tò mò, vì sao người phụ nữ này lại tin lời anh ta nói?
Phải biết rằng, vào ngày xảy ra chuyện, anh ta không chỉ đi tìm cậu cầu cứu, mà còn tự minh đi tìm tên khốn Hoắc Tư Tước kia, nói việc này không phải nhà họ Trì bọn họ làm, nhưng hai người họ đều không tin lời anh ta nói.
Làm cho nhà họ Trì tan tành.
Vậy tại sao người phụ nữ này lại tin chuyện này không phải do bọn họ làm?
Trì Úc lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu, sau đó mới hỏi: "Ôn Hủ Hủ, vì sao cô lại tin tôi? Nhà họ Trì chúng tôi hình như đối xử với cô cũng chẳng tốt lành gì.”
“……”
Ôn Hủ Hủ đang vẽ vẽ viết viết trên bản đồ chợt nhướng mi, nhìn nhị thiếu gia nhà họ Trì giống như cún con bị thương đang chờ cô an ủi.
"Bởi vì tôi cảm thấy nhà họ Trì các anh chắc là không ngu đến mức như vậy."
"Cái gì?" Trì Úc hơi sửng sốt: "Ngu?”
Ôn Hủ Hủ gật đầu: "Đúng vậy, muốn mạng của tôi thôi mà, cần gì phải công khai trong tiệc mừng thọ của mẹ anh chứ? m thầm lén lút giết không phải là tốt hơn sao?”
Trì Úc: "..."
Anh ta nhìn chằm chằm người phụ nữ này, không biết nên dùng lời gì nói với cô.
Người phụ nữ này thật sự đã thay đổi, chuyện sống chết quan trọng mà ở trong mắt cô, hiện tại cũng có thể tùy tiện nói cười.
Cuối cùng Trì Úc không hỏi nữa, anh ta nghe theo sự sắp xếp của Ôn Hủ Hủ, sau khi sắp xếp một chiếc trực thăng đến vào buổi tối, anh ta ra khỏi phòng.
Lúc anh ta rời đi không hề phát hiện, cô gái đang cười lạnh nhạt ngồi bên bàn làm việc.
Nhưng sau đó vẻ mặt của cô ngay lập tức trở nên lạnh lẽo, siết chặt nắm tay, dùng sức bóp chặt tấm bản đồ đã lên kế hoạch kia, đôi mắt hạnh nhân hiện lên sát khí sắc bén!
Đương nhiên không phải vì chuyện đó mà cô tin chuyện này không chỉ một mình nhà họ Trì làm.
Cô không tin điều đó vì người bác sĩ tâm lý kia.
Không ai biết rằng cô chưa bao giờ đề cập đến căn bệnh "tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền" với bất cứ ai ngoại trừ một nơi.
Đó là một cuốn sách mà cô đã viết trước đó.
Trong cuốn sách, cô đã tạo ra một nam chính hoàn hảo về mọi thứ, có chỉ số IQ cực cao, năng lực xuất sắc, nhưng khiếm khuyết duy nhất là anh ta mắc một căn bệnh.
Căn bệnh này là "tâm thần phân liệt do khiếm khuyết di truyền".
Lúc ấy bởi vì thiết lập này cho nên cuốn sách kia vừa đăng tải lên đã rất nổi tiếng, nhưng sau đó vì nhà họ Ôn cô phá sản, cô lại gả đến nhà họ Hoắc, vì thế không còn quan tâm đến nó nữa.
Nhưng trở về lần này, cô đột nhiên phát hiện ra nó đã được xuất bản.
Hơn nữa, nơi nó xuất bản vừa hay ở nước M, cũng là nơi bác sĩ tâm lý kia đang theo học, có phải rất trùng hợp hay không?
Ôn Hủ Hủ cầm ly nước đi tới bên cửa sổ, nhìn mặt trời lặn từ từ nghiêng về phía tây, mặt mày lạnh lẽo, khóe miệng cũng chỉ còn lại sát khí lạnh lùng.
Chương 244: Hậu quả hắn tức giận rất đáng sợ
Hai giờ sau, cuối cùng Trì Úc cũng hoàn thành cảnh quay, chuẩn bị trở về.
Thế nhưng, ngay khi anh ta vừa nhấc chân lên, trợ lý lại đưa điện thoại của anh ta tới: "Nhị thiếu, điện thoại của anh.”
Trì Úc đưa điện thoại di động vào tai: "Alo?”
"Tôi cho anh thời gian trong vòng ba phút, nếu như tôi không nhìn thấy người phụ nữ kia đi ra, tôi bảo đảm sẽ giết hết người nhà họ Trì các người ở cục cảnh sát!"
Giọng nói giống như ma quỷ đột nhiên vang lên trong điện thoại, Trì Úc nghe xong sợ tới mức lập tức nhảy dựng lên.
Chết tiệt!
Tên khốn kiếp này sao lại đến nhanh như vậy?
Hắn làm bằng cách nào? Rõ ràng lúc sáng anh ta và Ôn Hủ Hủ rời đi, anh ta đi đã tìm cao thủ hack hệ thống giám sát của bệnh viện, sao nhanh như vậy hắn đã tìm ra rồi.
Khuôn mặt Trì Úc trắng bệch: "Hoắc Tư Tước, anh đừng làm bậy! Đồ ngốc kia không phải tù nhân của anh, dựa vào cái gì phải giao cho anh chứ?”
Tên này cũng coi như còn có nghĩa khí, lúc này không hề bán đứng Ôn Hủ Hủ.
Thế nhưng, người đàn ông trong điện thoại nghe thấy lời này của anh ta, đột nhiên có một luồng khí lạnh lẽo truyền đến đường dây điện thoại, giọng nói của hắn càng đáng sợ hơn!
"Anh đang thách thức sự kiên nhẫn của tôi?”
“......”
"Được, vậy tôi sẽ tác thành cho anh."
Sau đó, Trì Úc nghe thấy trong điện thoại truyền đến tiếng gào khóc dữ dội của Trì Thiên Thuỵ: "Đừng, đừng, A Úc, A Úc cứu mạng ...".
Trì Úc: "!!!!”
Tên khốn kiếp này! !
Cuối cùng Trì Úc chỉ có thể tức giận cầm di động chạy đi tìm Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ lúc này đang chờ ở phòng nghỉ.
Cô đã thu dọn xong mọi thứ, chỉ chờ Trì Úc trở về, sau đó hai người sẽ xuất phát.
Thế nhưng Trì Úc trở về với khuôn mặt u ám.
Ôn Hủ Hủ: "Có chuyện gì? Xảy ra chuyện gì?”
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Trì Úc lập tức đỏ lên: "Đồ ngốc, xin lỗi, bọn họ tìm được chúng ta rồi.”
Ôn Hủ Hủ: "..."
Cô sững sờ trong giây lát, ngay sau đó cô vội cầm lấy đồ đạc bỏ chạy!
"Anh điên à, bây giờ mới đến nói cho tôi biết, không phải anh nói chỗ này của anh rất an toàn sao? Tín hiệu đều bị chặn, sao bây giờ còn bị hắn tìm được?”
Ôn Hủ Hủ gấp đến độ vừa chạy, vừa chửi ầm lên.
Trì Úc nào dám trả lời, chỉ đành đi theo ở phía sau.
Kết quả hai người vừa từ phim trường đi ra, đã nhìn thấy một chiếc Bentley màu đen, phía sau còn mang theo vài chiếc xe Suv xếp hàng dài ở trước cửa.
Trận thế kia giống như dã thú há to miệng đang chờ con mồi như cô tự chui đầu vào lưới!
Mẹ kiếp!
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ trong nháy mắt trắng bệch.
Vừa sợ hãi lui về phía sau vài bước, cô nhìn người đàn ông từ trong xe bước xuống, trong đêm tối lạnh lẽo, dáng người hắn cao lớn, chiếc áo gió dài hoà vào màn đêm tối, mang theo khí chất sắc bén đầy sát khí, hắn bước lên một bước thì mỗi một đường nét trên khuôn mặt dần hiện rõ sự lạnh lẽo, trông đặc biệt dọa người.
Ôn Hủ Hủ bối rối!
Đầu óc cô trống rỗng, nghĩ đến những lời hai cha con bọn họ nói với cô trong bệnh viện, cô sợ hãi, ngay cả đầu ngón tay cũng run rẩy.
Có phải hắn đến đây để bắt cô không?
Không, cô không thể rơi vào tay hắn.
Cô không thể bị bọn họ nhốt lại, cô không thể sống như một cái xác không hồn được.
“Bịch ————"
Cô tuyệt vọng, cô ném toàn bộ đồ đang xách trong tay xuống đất.
Hoắc Tư Tước đang đi về phía cô: "..."
Còn chưa kịp mở miệng, người phụ nữ này bỗng nhiên xoay người lại chạy vào trong!
"Ôn Hủ Hủ, cô chạy cái gì? Cô đứng lại cho tôi!”
Hoắc Tư Tước càng tức giận hơn càng hét lớn lên, sau đó chạy đuổi theo.
Thế nhưng người phụ nữ chết tiệt này, người nhỏ con nhưng chân lại chạy rất nhanh, sau khi hắn đuổi theo, chạy theo bốn năm phút mà vẫn không bắt được cô.
Mãi cho đến khi hai người chạy vào phim trường, phía trước là cảnh trí bụi cỏ được dựng lên, cuối cùng cô cũng rơi vào đường cùng.
"Chạy đi, sao không chạy nữa?"
Nhìn thấy đã không còn đường chạy nữa, Hoắc Tư Tước vừa điên cuồng đuổi theo có chút thở dốc, đứng đó tức giận chửi cô.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Chỉ trong nháy mắt, một cảm giác bi thương dâng lên từ tận đáy lòng, cô cũng thở hồng hộc nhìn người đàn ông này, lộ ra nụ cười ảm đạm chưa từng có.
"Tại sao anh không để cho tôi đi? Dù gì tôi cũng sinh cho anh mấy đứa con, anh vội muốn đẩy tôi vào chỗ chết như vậy sao.”
Hoắc Tư Tước: "..."
Người phụ nữ này có bệnh sao? Hắn muốn đẩy cô vào chỗ chết khi nào?
Hắn nhẫn nhịn đi qua, vươn tay về phía cô: "Lại đây."
Ôn Hủ Hủ: "..."
Chỉ trong nháy mắt, cô cắn răng xoay người chạy về phía cần cẩu treo dây cáp ở phim trường sau lưng!
Hoắc Tư Tước giật mình!
Hắn không chần chừ nữa, vội xông tới ngay lập tức bắt được người phụ nữ này, sau đó ấn mạnh cô vào trong ngực.
Nhân viên trong đoàn làm phim lúc này nghe được tiếng động cũng đi ra, thấy xuất hiện cảnh tượng kinh điển như vậy, cả đám đều sợ ngây người!
"Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy? Chúa ơi, nhiều xe sang chặn ở cửa vậy, là ai thế?”
“Đúng vậy, tôi có nằm mơ cũng chưa bao giờ mơ thấy cảnh tượng như này!”
Tất cả mọi người đều bị sốc bởi những thứ bọn họ nhìn thấy trước mắt.
Chương 245: Hắn ấn mạnh cô vào trong
Và rồi sau đó, sau lưng một người đàn ông trẻ tuổi cao lớn, đang vác một người phụ nữ từ bên trong phim trường đi ra.
"Hoắc Tư Tước! Anh buông tôi ra! Đồ khốn, thả tôi xuống!”
Đó đúng là đang vác!
Bởi vì người phụ nữ này giãy dụa quá ghê gớm, khua tay múa chân chỉ mong thoát khỏi người đàn ông này.
Thế nhưng sức lực của người đàn ông này quá khoẻ.
Không để ý đến tiếng gào thét phẫn nộ của cô, hắn dùng một tay không tốn chút sức lực đã nhét cô chiếc Bentley màu đen vẫn còn sáng đèn đang đậu trước cửa phim trường.
Mọi người ngơ ngác nhìn!
Wow, rốt cuộc người phụ nữ này là ai?
Buổi sáng bọn họ nhìn thấy cô ở cùng một chỗ với Trì ảnh đế nổi tiếng nhất trong giới giải trí, buổi tối cô lại đổi một người đàn ông tuyệt vời như này.
Người đàn ông này, bất kể là tư thế uy nghiêm, hay là khuôn mặt đẹp trai xuất chúng của hắn, đều có thể nhìn ra hắn không phải là một người đàn ông bình thường, thân phận người này chỉ sợ hơn chứ không kém so với Trì ảnh đế.
Vậy người phụ nữ này là ai?
Cô dựa vào cái gì mà làm cho hai người đàn ông đứng ở đỉnh cao này đều điên cuồng vì cô?
Chỉ dựa vào gương mặt chẳng có gì đặc sắc của cô sao?
Các nữ diễn viên trong đoàn làm phim ghen tị đến sắp phát điên rồi.
Còn trong chiếc xe dựng bên cạnh, Hoắc Tư Tước cuối cùng cũng nhét được người phụ nữ này vào trong, cơn giận còn chưa hết nên hắn đẩy cô vào một cách hung bạo!
“Ôn Hủ Hủ, cô nghe rõ đây, nếu cô không chịu thành thật, tôi bảo đảm cả đời này cô đừng hòng gặp lại bọn nhỏ!”
Sau đó "ầm" và đóng cửa lại.
Quả nhiên Ôn Hủ Hủ không dám động đậy nữa.
Hai mắt cô đỏ hoe nhìn chằm chằm vào hắn, bên trong hốc mắt tràn đầy nước mắt và phẫn nộ, nhưng lúc này cô vẫn ngoan ngoãn không nhúc nhích nữa.
Sau đó đoàn xe rời đi với khí thế hoành tráng.
Một giờ sau, vịnh Thiển Thuỷ.
Lúc Ôn Hủ Hủ từ trong xe đi xuống, ánh đèn của Hoàng Đình số 1 đa phần đều đã tắt, cũng chỉ còn lại có mấy ngọn đèn đường lờ mờ trong khu vườn rộng lớn.
Ôn Hủ Hủ muốn tự mình đi vào.
Nhưng lúc này, một bàn tay to từ sau lưng cô, túm lấy cổ áo của cô một cách tự nhiên.
"Anh đang làm gì vậy? Anh buông tôi ra, tôi sẽ không chạy đâu.”
"Ha."
Đáp lại cô chỉ có tiếng cười khẩy.
Sau đó, cô giống như một con thú cưng đi lạc bị tên đàn ông chết tiệt này xách về.
"Mẹ ơi, là mẹ về, mẹ...".
Nhưng không ngờ giờ này, đáng lẽ bọn trẻ đã nên đi ngủ từ sớm, sau khi nghe thấy tiếng bước chân của cô và người đàn ông này trở về.
“Tách" tiếng đèn được bật lên, Ôn Hủ Hủ đứng ở phía cửa, nhìn thấy ba đứa nhóc vẫn đang ngồi ngay ngắn bên sô pha.
Trời ơi!
Ôn Hủ Hủ sợ ngây người.
Và ngay lúc này, truyền đến tiếng khóc nất của trẻ con: "Huhu ~ ~ mẹ, cuối cùng mẹ cũng trở về rồi.”
Đó là tiếng khóc của Tiểu Nhược Nhược, sau khi cô bé nhìn thấy mẹ đã trở về, cô bé oà khóc lớn lên, đôi chân ngắn ngủi mập mạp ngay lập tức nhào về phía Ôn Hủ Hủ.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy trong lòng lập tức cảm thấy chua xót.
Cô con gái bé bỏng của cô!
Ôn Hủ Hủ ngồi xổm xuống, ôm tiểu bảo bối này: "Ừm, mẹ về rồi, hôm nay Nhược Nhược có ngoan không?”
"Không ngoan, mẹ ơi, hôm nay Nhược Nhược không ngoan tí nào, mẹ, mẹ không nên bỏ lại Nhược Nhược, sau này Nhược Nhược sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không chọc mẹ tức giận nữa, được không?"
Cô bé khóc lớn, tự nói bản thân mình không ngoan.
Cô được mẹ ôm vào trong ngực, từng giọt nước mắt rơi xuống lạch cạch, cánh tay nhỏ nhắn ôm chặt Ôn Hủ Hủ, dường như sợ Ôn Hủ Hủ lại biến mất.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ càng thêm khó chịu.
Cô ôm chặt cô bé, lại hận không thể cho bản thân một bạt tai.
Rốt cuộc hôm nay cô đã làm gì chứ?
Mặc Bảo và Hoắc Dận cũng nhào tới.
Bọn họ nhìn thấy mẹ ôm chặt em gái vào trong ngực, hai đứa nhỏ cũng rưng rưng nước mắt, đáng thương gọi mẹ: "Mẹ..."
Ôn Hủ Hủ: "..."
Cô còn có thể nói gì đây?
Điều duy nhất cô có thể làm chính là ôm chặt ba tiểu bảo bối này vào trong ngực.
Khoảng mười phút sau, cảm xúc của bốn mẹ con cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lúc này Hoắc Tư Tước mới gọi dì Vương tới, dẫn bọn nhỏ đi ngủ trước.
"Đi thôi, các tiểu bảo bối, cùng dì Vương đi ngủ nào."
"Còn mẹ thì sao? Mẹ cũng sẽ lên chứ?” Tiểu Nhược Nhược vẫn không muốn buông mẹ ra.
Ôn Hủ Hủ nhìn thấy vậy nhịn xuống chua xót trong lòng, dịu dàng sờ sờ cái đầu nhỏ của cô bé.
"Được, lát nữa mẹ lên."
"Được ạ."
Cô bé đồng ý, sau đó quay đầu đi theo dì Vương lên lầu.
Ba đứa nhỏ đều đã được dẫn lên, trong phòng khách rộng lớn chỉ còn lại hai người, một người là Ôn Hủ Hủ, người kia đương nhiên là Hoắc Tư Tước.
Có nên nói gì không?
Cuối cùng hắn cũng bắt cô về, bọn nhỏ cũng thấy, lần này có phải đã tuyên án cho cô rồi hay không?
Đáy lòng Ôn Hủ Hủ lạnh lẽo, chỉ còn lại một nụ cười ảm đạm trên khóe miệng tái nhợt.
"Nhìn thấy bọn chúng thế nào? Giày vò thành ra như vậy, hài lòng chưa?”
Bình luận facebook