• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (1 Viewer)

  • Chương 231-235

Chương 231: Hắn nên bảo vệ cô thật tốt

“Tôi biết rồi.”

Hắn đứng lên, mấy phút ngắn ngủi, giọng nói lạnh lùng dứt khoát, vẻ mặt lạnh lùng kèo theo vẻ xơ xác tiêu điều, ngay sau đó hoàn toàn trở lại trạng thái đế vương lập tay che trời.

Sau đó hắn rời đi.

Ông cụ nhìn bóng lưng hắn, ngón tay nắm chặt cây gậy.

Một lát sau, quản gia Hà Đình Ngọc tiến vào, nhìn thấy thần sắc ông ta không đúng, vội vàng hỏi: "Là xảy ra chuyện gì sao? Thiếu gia thế nào? Tại sao con bé lại biết những chuyện này? Trước giờ chúng ta không hề hay biết.”

Ông ta hỏi liên tiếp mấy cấu, tất cả đều là những gì ông ta rất muốn biết.

Tuy nhiên trong những câu hỏi này, nghiêm trọng nhất chắc là câu cuối cùng của ông ta.

Vẻ mặt ông cụ càng âm trầm lạnh lùng hơn: "Không biết, có lẽ, lần Tư Tước giết con chó kia, chắc cũng không phải lần đầu tiên con bé nhìn thấy!”

"Ý ông là?"

"Lúc Ôn Như Phi mang theo vợ con của ông ta tới, Tư Tước mười tuổi, năm giết con chó chính là lúc nó mười tuổi, sau đó Ôn Như Phi vì tránh cho con gái ông ta lại nhìn thấy chuyện như vậy nên rất ít khi để cho con bé tới nữa."

"Cho nên thiếu gia năm mười một tuổi ngộ sát. Lúc đó con bé này chắc không nhìn thấy mới đúng, vậy làm sao có thể?”

Quản gia nghe nhắc tới chuyện cũ này, cũng bắt đầu hồi tưởng lại chuyện lúc đó, sau đó cùng nhau suy đoán.

Ôn Như Phi chính là ba của Ôn Hủ Hủ, năm đó Ôn Hủ Hủ trong lúc vô tình nhìn thấy Hoắc Tư Tước phát bệnh, vì hoảng sợ nên số lần Ôn Hủ Hủ tới cũng rất ít. Lúc ấy Ôn Như Phi không nói nguyên nhân, nhưng người thông minh đều hiểu.

Nhưng khi Hoắc Tư Tước mười một tuổi đã được đưa đi điều trị khép kín.

Trong khoảng thời gian đó, con bé này rốt cuộc làm sao biết được chuyện xảy ra với Hoắc Tư Tước ở chỗ đó?

Chuyện này rõ ràng ngoại trừ ông Hoắc và người quản gia này, còn có bác sĩ năm đó ra thì không có ai biết cả, còn vị bác sĩ kia cũng bị ông Hoắc xử lý vì phòng ngừa ông ta tiết lộ bí mật.

Vậy làm sao cô biết được?

Vì sao năm đó ông ta nhìn ra đứa nhỏ ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, đến cuối cùng lại là người không sạch sẽ nhất không nghe lời nhất, chẳng lẽ những thứ ông ta cho cô còn ít sao?

Ông cụ nhìn chằm chằm về hướng cửa, ánh mắt của ông ta nham hiểm và đáng sợ hơn bao giờ hết âm ngoan đáng sợ!

——

Trung tâm thành phố, Bệnh viện Nhân dân số 1.

Trong phòng bệnh, ba đứa nhỏ nằm sấp trên giường bệnh nhìn toàn bộ đầu mẹ đều bị quấn một lớp gạc trắng thật dày, tất cả đều nước mắt giàn giụa.

"Đều do ba, vì sao không thể đi cứu mẹ sớm hơn chút, con đã nói mẹ đang gặp nguy hiểm rồi!"

Mặc Bảo là người đầu tiên tỏ vẻ bất mãn, "lạch cạch" một chút sau khi rơi xuống hai hạt đậu vàng mang theo tiếng nức nở tố cáo ba.

Hoắc Dận không lên tiếng.

Tiểu Nhược Nhược càng trực tiếp hơn, dứt khoát cất tiếng khóc: "Anh trai... Chúng ta... Chúng ta nên đổi người khác làm ba đi, ba... ba không thể bảo vệ được mẹ, chúng ta đi tìm chú Kiều được không?”

Hay lắm, con bé lại có thể trực tiếp muốn đổi ba.

Vừa hay lúc này Lâm Tử Dương cầm thuốc tiến vào, nghe nói như thế, bước chân của anh ta loạng choạng suýt chút nữa quỳ gối trước mặt ba tiểu tổ tông này rồi.

"Các tiểu bảo bối, chúng ta bình tĩnh bình tĩnh trước được không? Tai nạn lần này là chuyện bất ngờ, ba của mấy đứa hoàn toàn không biết, nếu anh ấy biết nhất định sẽ không tiếc bất cứ giá nào bảo vệ mẹ mấy đứa thật tốt. ”

"Thật sao?"

"Đương nhiên là thật, Mặc thiếu gia, cậu đã quên lần trước cậu bị bắt cóc là ai cứu cậu rồi sao?”

Lâm Tử Dương đầu tiên tấn công người có đầu óc linh hoạt nhất trong ba đứa trẻ này, cũng là đứa nhỏ dễ dẫn đầu tác dụng cùng nhau nổi dậy.

Quả nhiên Mặc Bảo vừa nghe đến chuyện này, khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai vẫn còn đẫm nước mắt hiện lên vẻ do dự.

Hình như đúng vậy

"Đúng không, cậu nhớ lại đi. Hoắc Dận tiểu thiếu gia thì không cần phải nói rồi, không phải cậu đều nhìn thấy ba cậu đối với mẹ cậu thế nào sao? Lần trước mẹ cậu dẫn theo các cậu chạy đến trang nước Y, cuối cùng lúc mẹ con bị bắt nạt, là ai đã xuất hiện?”

Hoắc Dận: "..."

Được rồi, Hoắc Dận cũng không còn gì để nói nữa.

Lâm Tử Dương được thế lại nhìn về phía cô bé.

Đương nhiên đối với cô bé chỉ là chú mà thôi, cô bé nói đổi ba, người không có chút quan hệ gì với cô bé, cho nên cũng chỉ dỗ dành mang tính tượng trưng.

Nhưng không nghĩ tới nhóc con này bình thường nhìn ngốc nghếch, mềm mại dễ thương, nhưng lúc này lại rất mạnh mẽ, anh ta vừa đi tới, cô bé đã ngay lập tức chạy đến đầu giường dùng bàn tay nhỏ bé mập mạp của mình ôm chặt lấy mẹ.

"Chú đừng khuyên cháu, cháu chính là không thích chú ấy! Mẹ bị thương hết này này đến lần khác đều vì chú ấy, chú Kiều không có vậy, cháu không thích chú Hoắc, cháu thích chú Kiều!”

Wow!

Lâm Tử Dương thấy tiếng nói của cô bé có thể truyền ra ngoài hành lang, anh ta vội vàng bước tới ngay lập tức che miệng nhỏ nhắn của cô lại.

"Được được được, bà cô nhỏ, cháu đừng nói nữa, bây giờ chúng ta đi ra ngoài tìm chú Kiều của cháu được không?" Lâm Tử Dương sợ lúc này sẽ đến bác sĩ hỏi bệnh tình của BOSS đại nhân sẽ trở về, vội vàng ôm cô bé này bỏ chạy.

Tiểu Nhược Nhược bị ôm đi thì đương nhiên, hai anh trai sinh đôi cũng đi theo ra ngoài.

Vì thế chờ Hoắc Tư Tước cầm kết quả chẩn đoán trở lại phòng bệnh, trong phòng đơn VIP rộng lớn, cũng chỉ còn lại người phụ nữ đang hôn mê nằm trên giường bệnh.
Chương 232: Ngớ ngẩn hay mù?

Lâm Tử Dương dẫn đi rồi?

Hắn không hề ngạc nhiên, cầm kết quả trong tay bước vào, hắn tiện tay kéo một cái ghế ngồi xuống bên cạnh giường bệnh.

Hai ngày nay, hắn không đến công ty, mà vẫn luôn ở trong bệnh viện chăm sóc người phụ nữ này, nhưng mà anh lại sống không thoải mái chút nào, sau khi ngồi xuống, cả người lại có loại cảm giác hư thoát.

Có lẽ, là bởi vì lo lắng cô chết đi.

Hắn cầm lấy tờ giấy kia, lại lần nữa đặt ở trước mắt cẩn thận xem xét một phen.

Không hổ là bác sĩ, cái kẹp tóc kia đặc biệt chuẩn, không lấy mạng cô, nhưng nghe nói vì chỗ này là chỗ có tương đối nhiều dây thần thần kinh não, có khả năng sau khi cô tỉnh lại sẽ bị ảnh hưởng nhất định.

Ảnh hưởng gì?

Ngớ ngẩn hay mù?

Hắn cầm tờ giấy, trong đầu chợt nhớ lại cảnh tượng ngày đó ở khách sạn hắn nhìn thấy.

Cô kiên cường khí khái, hắn đã từng được lĩnh giáo, lần đầu tiên cô thà giả chết cũng phải mang theo hai đứa nhỏ gào khóc đòi ăn bỏ trốn ra nước ngoài, lần thứ hai ở trên thuyền vì để anh tin Cố Hạ ngược đãi đứa nhỏ, cô không tiếc lấy thủy tinh cắt tay mình.

Sau đó là Mặc Bảo xảy ra chuyện, cô một mình đi cứu cậu.

Tóm lại người phụ nữ này dũng cảm và không sợ chết.

Nhưng những thứ này của cô đều là biểu hiện vì con vì bản thân cô, hắn thật không ngờ lại có một ngày cô sẽ cầm lấy vật sắc nhọn nhắm ngay vào bản thân vì bảo vệ bí mật của hắn.

Cô thật sự không sợ chết như vậy sao?

Hắn cầm tờ giấy mỏng này, ngón tay siết chặt từng chút từng chút, bởi vì hắn nhớ tới ở khách sạn ngày hôm đó, khi hắn nhìn thấy cô sắp nói ra bí mật của mình, trong nháy mắt sát ý từ đáy lòng hắn dâng lên!

Khoảnh khắc đó hắn thật sự muốn giết cô.

Thế nhưng, kế tiếp, cô vì bảo vệ bí mật này mà ngã xuống trước mặt hắn.

Thật mỉa mai.

Hắn xé tờ giấy này ném vào thùng rác, hắn nâng đôi mắt đầy tơ máu lên: "Cô bị đâm đáng đời, một người đàn ông làm cho cô gặp khó khăn vô số lần, còn muốn cứu hắn, cô là lợn sao?”

Hắn muốn chửi càng ác độc hơn nữa, dù sao như vậy mới phù hợp với hình thức ở chung của hắn và cô.

Đúng lúc này có điện thoại, hắn nghe thấy lập tức đứng dậy, cầm điện thoại đi đến cửa sổ.

"Alo?"

"Tổng giám đốc, đã tra được một ít manh mối, bác sĩ Kim hoàn toàn không biết bác sĩ thực hiện thôi miên cô Ôn kia, sau khi trải qua kiểm tra nhận diện khuôn mặt, tra được là một du học sinh tiến sĩ tâm lý học ở nước M."

"Sau đó thì sao?"

"Tra được tài khoản qua lại của hắn ta, cuối cùng là do Trì Thiên Thụy mở tài khoản đầu tư nhỏ."

“……”

Một giây sau, trên người đàn ông này ngay lập tức bao phủ một tầng sát khí vô cùng đáng sợ, gần như làm cho nhiệt độ phòng bệnh lập tức giảm xuống mức đóng băng.

Vệ sĩ bên kia dường như cảm nhận được, vì thế dứt khoát nói ra: "Còn nữa tổng giám đốc, cũng đã tra ra được phóng viên truyền thông bên kia là có người cố ý đến tìm bọn họ, chính là nhà họ Trì!”

Bầu không khí càng lúc càng đáng sợ, cách đường dây điện thoại từ xa cũng có thể cảm nhận được hơi thở làm cho người khác sởn tóc gáy.

"Trong vòng hôm nay, đừng để cho tôi nhìn thấy mấy chữ cửa hàng bách hóa Thịnh Thế nữa!"

"Vâng, tổng giám đốc."

"Còn nữa, tịch thu toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa nhà họ Trì, chứng cứ đưa đến cục cảnh sát, nói cho bọn họ biết không có mệnh lệnh của tôi, không được thả một người nhà họ Trì nào, bao gồm cả Hoắc Anh Nga!”

Câu cuối cùng, người đàn ông này gằn từng chữ một!

Thật điên rồ! Thật tàn nhẫn!

Gần như nhổ tận gốc nhà họ Trì, không chừa một ai!

Về điểm này, ít nhiều cũng có liên quan đến khiếm khuyết di truyền của hắn.

Vì thế buổi trưa ngày hôm đó, nhà họ Trì ở Hoa Viên Cẩm Tú không thể ngờ nhà mình lại có họa từ trên trời giáng xuống, chỉ trong vài giờ, bọn họ đã bị "tịch thu tài sản" không còn gì cả.

——

Ôn Hủ Hủ tỉnh lại đã là buổi tối, cô mở hai mắt ra nhìn trên đỉnh đầu được ánh đèn màu vàng ấm áp trong phòng chiếu rọi, nhìn có chút chói mắt, một lúc lâu sau cô cũng không nhớ ra rốt cuộc mình đang ở đâu?

Còn có, tình hình hiện tại của cô là gì.

Cô có phải đi làm không?

Có vẻ như ngày nghỉ phép của cô trong tháng này đã vượt quá kỳ nghỉ hàng tháng của Clear rồi, nếu cô không đi làm thì không thể nhận được tiền thưởng.

Vì vậy cô muốn đứng dậy.

Thế nhưng, ngay khi cô chống người khỏi giường bệnh, bỗng nhiên trên đầu truyền đến một cơn đau đớn xé rách, cô chợt kêu lên đau đớn rồi lại ngã về sau.

Xảy ra chuyện gì vậy?

Tại sao đầu cô lại đau như vậy?

Trong cơn đau không thể chịu đựng được, cô đưa tay sờ về phía đầu mình, nhưng vào lúc này, trong tai cô nghe thấy một tiếng bước chân vội vàng: "Cô tỉnh rồi sao? Đừng lộn xộn, vết thương của cô vẫn chưa ổn.”

Giọng nói trầm thấp rất quen thuộc, còn mang theo chút lo lắng.

Ôn Hủ Hủ ngẩn người, từ từ ngẩng đầu lên, cuối cùng cô cũng nhìn thấy người đang đi tới, hắn cao lớn có khuôn mặt đẹp trai, đẹp giống như tác phẩm hoàn mỹ nhất trong tay bật thầy.

Ôn Hủ Hủ giật mình!

Cảm thấy như đã trôi qua một thế kỷ, cô nhìn người đàn ông đi tới trước mặt mình, một lúc lâu cũng không hề nhúc nhích.

Chỉ có đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ mờ mịt đầy thắc mắc, ngơ ngác nhìn hắn, làm cho bước chân của Hoắc Tư Tước đang chạy về phía cô cũng chậm lại, lòng hắn trùng xuống, ngón tay cũng lập tức trở nên lạnh lẽo.
Chương 233: Hắn hoảng sợ

Cô không biết hắn à?

Hay cô không nhớ hắn? Ngớ ngẩn rồi?

Trái tim Hoắc Tư Tước như bóp nghẹn lại, chậm rãi đi tới, hắn cúi đầu chăm chú nhìn cô: "Ôn Hủ Hủ?”

Ôn Hủ Hủ: "..."

Đôi mắt đen nháy ngơ ngác nhìn hắn sau đó giật giật.

Nhưng mà rất kỳ quái, bởi vì ánh mắt của cô nhìn giống như đang suy nghĩ cái gì đó, rốt cuộc hiện tại là tình hình gì?

Sau đó, chờ Hoắc Tư Tước kiềm chế không được nữa cuối cùng cũng tiến lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của người phụ nữ này đột nhiên thay đổi nhìn chằm chằm vào hắn, một giây sau, cô nhanh chóng lui về phía sau giống như gặp ma vậy.

"Này..."

"Cô làm sao vậy? Trên đầu đang còn vết thương, đừng nhúc nhích!”

Hoắc Tư Tước thấy thế, vội vàng kéo cô lại, bảo cô không được cử động nữa.

Kết quả, khi hắn kéo cô thì phản ứng của người phụ nữ này lại càng kịch liệt hơn, đôi mắt hạnh nhân nhìn hắn lộ ra vẻ hoảng sợ, bối rối và run rẩy, cô lại bắt đầu giãy dụa kịch liệt.

"Buông ra! Anh buông tôi ra!”

Hoắc Tư Tước: "..."

Tâm trạng hắn vô cùng kém nhưng lúc này hắn lo lắng làm cô bị thương cho nên vẫn buông tay ra.

Sau đó, hắn trơ mắt nhìn cô rụt người lại, giống như một con nai con bị dọa sợ, vùi đầu vào trong chăn che mình kín mít.

Cô có ngớ ngẩn không?

Tay chân Hoắc Tư Tước lạnh lẽo đứng trước giường bệnh, sắc mặt xám xịt đáng sợ, ánh sáng mờ ảo trong phòng bệnh cho nên mọi biểu cảm hoàn toàn mơ hồ.

"Bịch——"

Lúc này, trong chỗ nhô lên trên giường bệnh, bỗng nhiên một bàn tay mảnh khảnh len lén duỗi ra.

Cô giống như một tên trộm quấn kín chăn đang sờ sờ trên bàn đầu giường bên cạnh giường bệnh, cũng không biết cô đang muốn cái gì cho nên không để ý đã làm rơi một lọ thuốc đặt ở trên dó.

Cô đang làm gì vậy?

Hoắc Tư Tước thấy vậy đi tới, định nhặt lọ thuốc này lên.

Nhưng đúng lúc hắn đi qua, người phụ nữ quấn trong chăn cũng lặng lẽ hé chăn ra một khe hở nhỏ, vì thế lúc Hoắc Tư Tước ngồi xổm xuống, vừa hay lại nhìn thấy khuôn mặt to bằng bàn tay mà cô cẩn thận để lộ ra.

"Anh——"

"A!! Sao anh lại âm hồn bất tán như vậy? Tôi trúng tà hay là bị gì? Sao lúc nào cũng mơ thấy tên đàn ông cặn bã như anh miết vậy?”

Ôn Hủ Hủ tức chết, quấn mình trong chăn, trợn tròn một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp chửi ầm lên.

Hoắc Tư Tước ngồi xổm trên mặt đất giật mình.

Trong mơ? Tên đàn ông cặn bã?

"Chẳng lẽ vì trong khoảng thời gian này nhớ con trai? Cho nên mới luôn nhớ tới tên cặn bã này sao?” Ôn Hủ Hủ tiếp tục lẩm bẩm, một khuôn mặt nho nhỏ trông cực kỳ khổ não.

Năm năm Ôn Hủ Hủ ở nước ngoài quả thật rất ít khi nhớ tới Hoắc Tư Tước.

Thứ nhất, cô bận rộn bôn ba mưu sinh không có thời gian suy nghĩ, còn nguyên nhân thứ hai chính là từ ngày cô lựa chọn giả chết rời đi, cô đã quyết định chặt đứt toàn bộ với quá khứ của mình.

Đúng vậy, thời gian năm năm, Hoắc Tư Tước thật sự rất ít xuất hiện trong mơ của cô.

Nhưng bây giờ, hắn rõ ràng như vậy, bá đạo như vậy, âm hồn bất tán như vậy chiếm giữ ở trong mơ của cô.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy có lẽ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.

Vì thế cô quyết định nằm xuống tiếp tục ngủ, nhưng lúc này mu bàn tay trần trụi của cô bỗng nhiên cảm thấy ấm áp, cô cúi đầu thì khiếp sợ nhìn thấy một bàn tay to lớn đang bao trùm trên bàn tay mảnh khảnh của cô.

"Chân thật không?"

"Ừ?"

"Tôi nói xúc cảm như thế nào?" Giọng nói của người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt cô mang theo chút khàn khàn, dứt khoát đem cả cổ tay nhỏ nhắn của cô dùng sức nắm ở trong lòng bàn tay mình.

Thoáng chốc, người phụ nữ cuộn mình trong chăn giống như cái bánh bao, chỉ cảm thấy tay mình được bao phủ bởi một luồng hơi ấm áp, cô mở to hai mắt, ngay cả đồng tử cũng khẽ run.

Làm sao có thể?

Đây không phải là một giấc mơ sao? Tại sao cô có thể cảm nhận được sự ấm áp chân thật như vậy?

Cô bị dọa sợ, vừa kinh hãi vừa sợ nhìn người đàn ông này, cô chỉ cảm giác có thứ gì đó ùn ùn kéo tới cuốn về phía cô, trên trán bắt đầu từng cơn từng cơn đau đớn.

"Ối..."

"Cô sao vậy? Có khó chịu ở đâu không” Hoắc Tư Tước nhìn thấy dạng vẻ này của cô, chợt hoảng hốt, buông tay cô ra đỡ lấy cô, anh ta định gọi bác sĩ tới.

Nhưng trong đầu Ôn Hủ Hủ lại đột nhiên hiện ra mấy hình ảnh, cuối cùng cô nhìn người đàn ông đang ôm cô, vẻ mặt đau khổ nói.

"Mặc Bảo mất tích, anh... đi cứu nó.”

Sau đó cô ngất xỉu lần nữa.

Hoắc Tư Tước: "..."

May mắn lúc này bác sĩ cũng nghe thấy động tĩnh, vì thế lập tức tới kiểm tra tình hình.

Mười phút sau, trong phòng bệnh khôi phục lại vẻ yên tĩnh, áo sơ mi trên người Hoắc Tư Tước cũng đã ướt đẫm, cuối cùng cũng nghe được kết luận của bác sĩ.

"Cô ấy không có gì đáng ngại, vấn đề rối loạn trí nhớ mà anh nói có thể chính là di chứng của lần bị thương này, may mắn cô ấy không bị mù cũng không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh, chuyện này có thể thật sự có liên quan đến y thuật cao siêu của cô ấy!"

Cuối cùng bác sĩ cũng không quên khen ngợi Ôn Hủ Hủ đang nằm trên giường bệnh một câu.

Hoắc Tư Tước như trút được gánh nặng!

Có trời mới biết hắn vừa trải qua cái gì, lần đầu tiên sống 28 năm, trong mấy chục phút ngắn ngủi lại bị giày vò như thế, giống như đi đến bên bờ vực địa ngục.

Hắn không muốn thừa nhận, nhưng vừa rồi trước mắt hắn thật sự có một khoảnh khắc tối sầm lại.
Chương 234: Hắn định nhốt cô sao?

"Vậy vấn đề rối loạn trí nhớ của cô ấy có thể khôi phục không?"

"Có thể, không phải vừa rồi anh nói lúc cô ấy ngất xỉu, đã qua một khoảng thời gian khác sao? Điều này chứng tỏ vùng não kiểm soát khu vực này của cô ấy đã bị ảnh hưởng, điều dưỡng một chút chắc sẽ khôi phục nhanh thôi.”

Cuối cùng bác sĩ cho người đàn ông một viên thuốc an thần.

Thực tế, tình huống này của Ôn Hủ Hủ quả thật giống như bác sĩ nói, bởi vì sau khi cô tỉnh lại vào ngày hôm sau, Hoắc Tư Tước phát hiện cô đã nhớ hết tất cả mọi chuyện, kể cả chuyện trước khi cô hôn mê.

Chỉ là có vẻ như phản ứng đôi khi sẽ hơi chậm chạp.

"Ôn Hủ Hủ?"

“...... Hả?”

Cô ngồi trên giường bệnh, ngẩng đầu nhìn hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn mờ mịt.

Hoắc Tư Tước rót một ly nước ấm, rồi cầm viên thuốc để lâu bên cạnh lên: "Tôi bảo cô uống thuốc, cô lại không uống, nước cũng nguội rồi.”

"Ồ..."

Vẻ mặt người phụ nữ có chút mệt mỏi, cuối cùng cũng có phản ứng lại, sau đó ngón tay lạnh lẽo cầm mấy viên thuốc trong lòng bàn tay hắn, cứ như vậy nuốt vào miệng.

Hoắc Tư Tước: "..."

Hắn nhẫn nại đưa nước qua, lúc này hắn tự mình đưa ly nước đến môi cô.

Ôn Hủ Hủ bỗng có cảm giác được quan tâm mà lo sợ.

Hiện tại phản ứng của cô có chút chậm, nhưng không có nghĩa là cô không nhớ rõ chuyện giữa hắn và cô, nhất là chuyện trước khi cô hôn mê, cô nhớ rất rõ ràng.

Vậy người đàn ông này, hắn đổi tính rồi sao? Tại sao bây giờ hắn lại đối xử tốt với cô như vậy?

Chẳng lẽ là vì cô bị thương?

Không, không thể nào, cô bị thương nhưng vì không nói ra bí mật của hắn, hắn cho tới bây giờ cũng không hề hay biết về chuyện này, hắn cho rằng cô chỉ nhìn thấy hắn tàn bạo bẻ gãy cổ con chó kia lúc năm tuổi.

Nhưng mà hắn không biết cô còn nhìn thấy lúc hắn mười một tuổi đã làm một chuyện càng đáng sợ càng tàn nhẫn hơn!

Ôn Hủ Hủ run rẩy, lập tức ngậm chặt miệng lại.

Hoắc Tư Tước nhíu mày.

Người phụ nữ này làm sao vậy? Bác sĩ nói phản ứng sẽ chậm chạp mà thôi, nhưng không nói sẽ không nghe lời, hơn nữa nhìn biểu cảm của cô giống như rất sợ hắn vậy.

Hoắc Tư Tước có hơi không thoải mái, lo lắng mấy viên thuốc cô nuốt xuống sẽ bị kẹt trong cổ họng, hắn nhíu mày sau đó dứt khoát vươn ngón tay nắm lấy cằm cô.

“Há miệng!”

“……”

Đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp của Ôn Hủ Hủ chợt trừng lớn.

Hắn còn... còn ép cô uống? Hắn đang làm gì? Là muốn giết người diệt khẩu sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Hủ Hủ trong nháy mắt trở nên trắng bệch, ánh mắt nhìn hắn ngay lập tức nổi lên một màn nước trong suốt đầy vẻ sợ hãi

Hoắc Tư Tước: "..."

Cô khóc cái gì? Không phải hắn chỉ cho cô uống một ngụm nước, lo lắng cô bị nhồi máu chết vì tắt động mạch, mà cô còn khóc?

Hoắc Tư Tước có hơi tức giận, cuối cùng chửi một câu: "Cô khóc cái gì? Cho cô uống một ngụm nước giống như cho cô uống thuốc độc vậy, đầu óc thật sự bị ngớ ngẩn rồi?”

Ôn Hủ Hủ sửng sốt.

Hắn chỉ để cho cô uống nước thôi sao? Không phải... Để làm gì khác?

Cô lại kinh ngạc nhìn hắn một lúc lâu, sau khi xác định người này thật sự không có ý đó, lúc này mới rũ hai mắt xuống, từ từ há miệng uống ly nước trong tay hắn.

Đúng là nước, ngòn ngọt.

Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ.

"Được rồi, cô tự mình nghỉ ngơi thật tốt đi, tan làm tôi lại tới."

Hoắc Tư Tước không để ý những điều bất thường của cô bây giờ, tất cả đều là bình thường trong mắt hắn, ai bảo đầu óc cô bây giờ có chút vấn đề chứ?

Hoắc Tư Tước cầm áo khoác chuẩn bị trở về công ty.

Ôn Hủ Hủ không lên tiếng.

Mãi cho đến khi người đàn ông này đã đi đến cửa, lúc này cô mới giống như nhận được tin tức gì đó, lập tức sốt ruột gọi hắn lại: “Anh không cần tới, tôi không sao, tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”

"Cô nói gì?"

Hoắc Tư Tước dừng lại, đại khái vì phản ứng của người phụ nữ này quá chạm, hắn nhất thời vẫn chưa thích ứng được.

Ôn Hủ Hủ lặp lại một lần nữa: "Tôi cảm thấy vết thương của tôi không có gì đáng ngại, có thể xuất viện, anh có thể đưa Mặc Bảo và Nhược Nhược đến căn hộ bên kia của tôi không? Chiều nay tôi sẽ về.”

Cô muốn xuất viện và nhờ hắn đưa hai đứa trẻ đến căn hộ.

Hoắc Tư Tước nghe hiểu, khuôn mặt tuấn tú của hắn chợt tối sầm lại: "Lại bắt đầu không nghe lời có phải không? Cô có tin tôi dứt khoát nhốt cô lại không?”

"Hả?"

Ôn Hủ Hủ nhất thời bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên trắng bệch.

Nhốt lại?

Hoắc Tư Tước: "..."

Cuối cùng hắn vẫn cố kiềm chế lại, hạ thấp giọng điệu: "Tình hình hiện tại của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, còn cần ở đây thêm vài ngày, chờ cô khỏe lại tôi tất nhiên sẽ cho cô về, nghe lời, ừm?”

Câu cuối cùng này, có thể nói người đàn ông này tương đối khách khí giống như đang dỗ dành trẻ con vậy.

Thế nhưng Ôn Hủ Hủ vẫn còn đang đắm chìm trong câu nói gây sợ hãi kia.

Hai ngày nay cô vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phản ứng chậm chạp, lần này Hoắc Tư Tước lại mang đến cho cô một câu kích thích như vậy, lực chú ý của cô đương nhiên sẽ chỉ dừng lại ở câu đó.

Hắn định nhốt cô lại?

Đúng rồi, hắn chính là sợ cô chạy, bây giờ hắn biết cô cũng nhìn thấy chuyện năm đó, để tránh tiết lộ bí mật, hắn nhất định sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của hắn nữa.

Nhốt lại cũng là chuyện bình thường.

Sau đó thì sao?

Là giam cầm sao? Hay sẽ... dứt khoát giết cô!

Ôn Hủ Hủ cảm thấy lạnh cả người!

Giống như có thứ gì đó đâm vào ngực, làm cho cô ngay cả thở cũng cảm thấy đau.
Chương 235: Cô cảm thấy không ổn

Hắn cần gì phải như vậy.

Nếu như cô thật sự muốn nói ra thì đã nói ra trong buổi tiệc ngày hôm đó, cần gì phải lấy mạng mình ra chống lại.

Ôn Hủ Hủ ngồi trên giường bệnh, tất cả ánh sáng trong mắt đều biến mất giống như một đóa hoa bỗng nhiên không còn sức sống, cô ngồi khô héo ở đó, một lúc lâu không hề nhúc nhích.

Cho đến gần trưa, bên ngoài vang lên một tràng tiếng bước chân vui vẻ.

"Mẹ ơi, con đến thăm mẹ này, mẹ có nhớ chúng con không?"

Tiếng trẻ con từ bên ngoài truyền đến, Ôn Hủ Hủ nhìn về phía cửa phòng bệnh, lập tức nhìn thấy một cô bé mặc chiếc váy màu hồng giống như Tiểu Yến Tử đang nhanh chóng nhào về phía cô.

Là bảo bối Nhược Nhược.

Ôn Hủ Hủ cuối cùng cũng nở một nụ cười, ngay lập tức xốc chăn lên, cô từ trên giường đi xuống: "Nhược Nhược, mau tới đây để mẹ ôm nào, mẹ nhớ các con muốn chết.”

Cô bé vui vẻ cười, chạy tới ngay lập tức để cho mẹ ôm vào lòng.

Sau đó là Hoắc Dận và Mặc Bảo, hai đứa nhỏ này một người cầm một túi hoa quả, một người thì mang theo một cái thùng giữ ấm, đi theo dì Vương vào.

"Mẹ ơi, mẹ có khỏe không? Ngày hôm qua con đến gặp mẹ vẫn chưa tỉnh.”

Mặc Bảo tương đối quan tâm đến thân thể mẹ, sau khi tiến vào cậu nhìn thấy cuối cùng mẹ cũng tỉnh lại rồi, cậu quan tâm nhìn về phía đầu đang quấn băng gạc của Ôn Hủ Hủ.

Ôn Hủ Hủ rất cảm động, cúi đầu, cô tiến đến trước mặt cậu bé: "Sờ thử đi, xem mẹ đã khoẻ chưa?”

Mặc Bảo: "..."

Hoắc Dận: "..."

Bàn tay nhỏ bé mập mạp nhẹ nhàng sờ lên băng gạc của mẹ.

"Anh ngốc, mẹ bảo chúng ta sờ thì đương nhiên là khoẻ rồi, mẹ là bác sĩ nha, sao mẹ có thể không biết bản thân mình có ổn hay không? Đúng không mẹ?”

"Đúng vậy, bảo bối Nhược Nhược nhà chúng ta là thông minh nhất."

Ôn Hủ Hủ hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái.

Mặc Bảo và anh trai Hoắc Dận nghe thấy vậy cuối cùng cũng yên tâm, sau đó mở rộng cánh tay nhỏ bé, cùng nhau nhào vào trong ngực mẹ.

Dì Vương ở trong phòng bệnh vừa đặt đồ đạc mang theo lên bàn, vừa tươi cười, sau khi lấy bát canh ra, rồi mới đi tới chỗ bốn mẹ con.

"Được rồi, các tiểu thiếu gia, còn có tiểu thư Nhược Nhược, chúng ta để cho mẹ ăn cơm trước được không?"

"Được ạ."

Ba đứa trẻ đồng thanh trả lời.

Sau đó Ôn Hủ Hủ đi đến bàn nhỏ ăn cơm, còn ba đứa trẻ lại rất hiểu chuyện đi đến sô pha bên kia tự chơi, không quấy rầy mẹ.

Dì Vương đi tới bên cạnh rót nước cho Ôn Hủ Hủ: "Thế nào? Cô Ôn, không sao chứ?”

“...... Cảm ơn dì Vương.”

Ôn Hủ Hủ gật đầu, bắt đầu dùng thìa múc canh.

Dì Vương nhìn thấy cô như vậy, lòng nhẹ nhõm, dì ta ngồi xuống bên cạnh cô.

"Không sao là tốt rồi, cô đấy, lòng dạ quá tốt bụng, chịu nhiều thiệt thòi, nếu cô nghe lời thiếu gia không đi ra ngoài sẽ không xảy ra chuyện như vậy, nhìn xem bây giờ cô phải chịu khổ biết bao."

Dì Vương thật lòng suy nghĩ cho Ôn Hủ Hủ.

Dì ta chăm sóc Hoắc Tư Tước rất nhiều năm, tận mắt nhìn thấy hắn từng bước từng bước vượt qua mọi chuyện, tất nhiên dì ta cũng hy vọng người bạn đời tương lai của hắn cũng có thể toàn tâm toàn ý đối với hắn.

Mà Ôn Hủ Hủ tất nhiên chính là người dì ta nhìn thấy là người tốt nhất với hắn.

Thế nhưng, sau khi dì ta nói xong, cô gái trước mắt này lại không có phản ứng gì, cô chuyên chú ăn canh giống như không nghe thấy dì ta đang nói chuyện.

Có lẽ cô đói rồi.

Dì Vương cũng không nghĩ nhiều, cho nên đứng lên đi làm việc khác.

Hai phút sau, Ôn Hủ Hủ có phản ứng lại, cầm thìa nhìn về phía dì ta: "Không sao cả, đây là chuyện ngoài ý muốn, hôm đó tôi đi ra ngoài, cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.”

"Cái gì?" Dì Vương quả nhiên cũng có chút không thích ứng: "Cái gì ngoài ý muốn? Cô nói chuyện nhà họ Trì?”

"Ừm."

Ôn Hủ Hủ gật đầu.

Dì Vương bỗng nhiên phẫn nộ: "Thả rắm! Đó cũng gọi là ngoài ý muốn sao? Vốn dĩ người nhà họ Trì bọn họ đang chờ cô tới tận cửa, cô cũng không biết, vì để hãm hại cô mà bọn họ đã bày ra một ván cờ lớn, nhị thiếu gia nhà họ Trì kia lại còn đích thân đến nhà chúng ta tìm cô.”

Người giúp việc này tức giận đến mức chửi thề.

Ôn Hủ Hủ khiếp sợ!

Dì ta có ý gì? Cái gì gọi là nhà họ Trì bày một ván cờ lớn? Còn đặc biệt chờ cô tới?

Còn có Trì Úc, chuyện này có liên quan đến Trì Úc sao?

Ôn Hủ Hủ lúc này có thể theo kịp tiết tấu rồi, trong đầu đều là chuyện người giúp việc này nói.

"Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Trì Úc? Anh ta sao rồi?”

"Trì Úc? Cô còn nhắc đến anh ta?”

"Không phải, ngày đó tôi đi với anh ta là vì anh ta muốn nhờ tôi giúp đỡ, nói là trong nhà sắp xếp cho anh ta một mối quan hệ, anh ta không thích, chuyện của tôi không hê liên quan gì với anh ta."

Ôn Hủ Hủ giải thích với người giúp việc, cố gắng thanh minh cho Trì Úc.

Cô thật sự không tin Trì Úc có liên quan đến chuyện này, Trì Úc là người như thế nào, cô hiểu rõ, năm đó tuy anh ta luôn đến nhà họ Hoắc chế nhạo cô.

Nhưng anh ta chưa bao giờ làm những chuyện khiến cô tổn thương.

Nhưng người giúp việc nghe xong lại rất tức giận: "Sao cô lại chắc chắn anh ta không liên quan gì đến chuyện này? Hiện tại thiếu gia đã bưng toàn bộ nhà họ Trì bọn họ đi rồi, Trì Úc sẽ không có liên can sao?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom