-
Chương 256-260
Chương 256: Cô lại ra ngoài cùng người đàn ông khác
“Cô Ôn, cô muốn đến nhà cậu cô đúng không? Chủ tịch đã bảo tôi ở đây đợi cô.”
Ôn Hủ Hủ đi ra Hoàng Đình số 1 nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ vạm vỡ cường tráng đang chờ bên ngoài, anh ta nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngay lập tức mở cửa chiếc xe Porsche Cayenne màu trắng đang đậu bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ không rảnh quan tâm đến câu hỏi của anh ta, cô gật gật lia lịa rồi lên xe.
Tuy chuyện trên mạng vẫn chưa lan truyền ra, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể coi thường nó.
Đây chắc chắn là một điềm xấu, không ai biết nam chính cô viết trong quyển sách đó thật sự chính là Hoắc Tư Tước, nhưng hiện tại sự việc đã bị phơi bày.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là một khi thất thế, đó sẽ là dấu hiệu của sự huỷ diệt!
Cả người Ôn Hủ Hủ giống như bị một lớp sương lạnh bao phủ, cô không nói một lời nào trong suốt quãng đường cho đến khi được đưa đến nhà họ Đỗ.
"Hủ Hủ? Sao con lại đến đây? Bọn trẻ đâu?”
Cậu Đỗ Hoa Sanh rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô, ông ta nghĩ cô và Hoắc Tư Tước lại xảy ra chuyện gì đó.
Ôn Hủ Hủ vội vàng lắc đầu, cô liếc nhìn thấy vệ sĩ nhà họ Hoắc đang ở bên ngoài không có ý định đi, cô đẩy cậu đi vào phòng khách: "Cậu, con phải lén đi ra ngoài một chuyến.”
Đỗ Hoa Sanh chợt trừng mắt nhìn cô: "Lén đi ra ngoài? Con đi đâu?”
Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống: "Con đi tìm Trì Úc, anh ta nói chuyện tiệc mừng thọ không phải nhà họ Trì bọn họ làm, còn có một người khác nhúng tay vào cho nên anh ta muốn dẫn con đi gặp mặt người đó.”
Ôn Hủ Hủ không giấu diếm cậu của mình, bởi vì cậu cũng biết chuyện này.
Lại là Trì Úc!
Đỗ Hoa Sanh có chút không vui: "Cậu ta cũng họ Trì, sao con còn tin cậu ta?”
"Con tin anh ta, anh ta khác với người nhà họ Trì." Ôn Hủ Hủ cố chấp trả lời, vô cùng khẳng định nhân phẩm Trì Úc trong suy nghĩ của cô.
Quả thật Trì Úc tốt hơn rất nhiều so với những người nhà họ Trì.
Đỗ Hoa Sanh nhìn thấy cô kiên trì như thế, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Vì thế buổi sáng hôm đó, Lãnh Tự vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, anh ta hoàn toàn không ngờ tới phu nhân về thăm nhà cậu, lại lén lút chuồn đi với Trì Úc đến hôn lễ của nhà họ Tôn.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không biết thật ra tập đoàn Hoắc thị cũng đang cho người theo dõi hôn lễ này.
"Chờ chút đã, cô cứ đi vào như thế này sẽ bị Cố Thanh Liên nhận ra, thế thì chúng ta còn làm được gì cả."
Lúc Trì Úc nhìn chằm chằm mặt Ôn Hủ Hủ, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề.
Ôn Hủ Hủ trầm ngâm một chút, cũng tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ của anh ta.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Cô chờ chút, bây giờ tôi sẽ đi tìm chuyên gia trang điểm của tôi."
Sau đó, tên yêu nghiệt này gọi cho chuyên gia trang điểm của anh ta.
Tuy nhiên sau khi chuyên gia trang điểm tới không làm cho Ôn Hủ Hủ trở nên xinh đẹp rung động lòng người, mà biến cô thành một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Phải tới mức này sao?!!
Trì Úc cười: "Rất tốt , rất an toàn, cô không biết Cố Thanh Liên là loại người cực kỳ ghen ghét với những người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi hơn bà ta sao, nếu làm cho cô xinh đẹp thì lúc cô đi ngang qua bà ta chắc chắn sẽ nhìn cô chằm chằm.”
Ôn Hủ Hủ chán chả thèm nói: "Vậy thân phận bây giờ của tôi gì? Mẹ anh?”
Trì Úc ngay lập tức nghẹn họng!
Nói cái gì vậy?
Thì không thể là người hầu của anh ta sao? "Bà giúp việc" riêng của nhị thiếu Trì Úc.
Trì Úc vui vẻ dẫn theo cô rời đi, mười phút sau, trước cửa biệt thự nhà họ Tôn, Trì Úc mặc âu phục giày da đưa ra một tấm thiệp mời, sau đó hai người công khai đi vào.
Nhà họ Tôn ở thành phố A cũng không được coi là gia tộc lớn có gia thế hùng hậu gì, họ chỉ thuộc hàng trung lưu bình thường mà thôi.
Cho nên tiệc cưới ngày hôm nay cũng không bố trí nhiều cảnh, sau khi tiến vào chỉ nhìn thấy hiện trường hôn lễ được bố trí ở một sân vườn nhỏ trong biệt thự, những khách mời đến tham gia hôn lễ cũng đều ở đây.
"Tôi đi trước xem thử."
Trì Úc nhìn thấy cảnh tượng này, lúc tiến vào biệt thự anh ta bảo Ôn Hủ Hủ đợi ở bên ngoài trước, anh ta đi vào xem một chút.
Ôn Hủ Hủ gật đầu, sau đó cô đi đến vườn hoa bên kia.
"Tại sao cô còn ở đây? Có rất nhiều việc phải làm, cô không làm sao?”
"Hả?"
Ôn Hủ Hủ nhìn người giúp việc bỗng nhiên chặn cô lại, vẻ mặt không hiểu gì cả.
Người giúp việc nhìn thấy dáng vẻ của cô thì càng tức giận hơn, trực tiếp nhét mấy ly champagne trong tay cho cô: "Cho cô đây! Thật sự không biết ông chủ tìm ở đâu một người giúp việc kém cỏi như này!”
Người giúp việc?
Hoá ra người giúp việc này cũng coi cô như người giúp việc sao?
Ôn Hủ Hủ cạn lời, nhưng sau khi nhìn bản thân, cô lại không còn gì để nói.
Đúng lúc này ánh mắt của cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi ra cùng một đám phu nhân, hai mắt cô đột nhiên sáng bừng lên, cô lập tức bưng khay rượu đi qua.
"Tôi xin giới thiệu với mọi người, vị này là chị em tốt nhất của tôi, Cố phu nhân, tiệc cưới lần này của nhà chúng ta cũng nhờ có bà ấy."
"Thì ra là Cố phu nhân, hân hạnh hân hạnh."
Thấy bà chủ của nơi này giới thiệu Cố Thanh Liên một cách long trọng, vì thế những quý bà đến tham gia hôn lễ ngày hôm nay đều đến nịnh hót Cố Thanh Liên.
Chương 257: Bí mật của cô
Cố Thanh Liên rất đắc ý.
Tuy nhiên ngoài mặt dì ta vẫn tỏ ra rất khiêm tốn: "Làm gì có, tôi chỉ tiện tay giúp thôi.”
"Bà Cố khiêm tốn rồi." Đám người này vẫn đang lấy lòng Cố Thanh Liên.
Ôn Hủ Hủ bưng khay rượu tới, cô thấy thế muốn nhân cơ hội này lấy sâm banh trong tay hất lên người Cố Thanh Liên, sau đó để cho dì ta đi thay quần áo, rồi trộm điện thoại di động của dì ta.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có người đi ra từ trong biệt thự.
"Phu nhân, lão gia nói giờ lành sắp tới, bảo người lên thăm tiểu thư một chút."
"Được, tôi đi ngay."
Bà Tôn nghe thấy vậy, rời đi ngay lập tức.
Khi bà Tôn vừa rời đi, Cố Thanh Liên cũng coi thường đám phụ nữ tụ tập ở đây, dì ta nói hai ba câu qua loa sau đó cũng rời đi lên phòng nghỉ cho khách quý ở lầu hai.
"Thế nào rồi? Bà ta có hứa sẽ cho dì mượn tiền không?”
Ôn Hủ Hủ không ngờ khi lặng lẽ đi theo Cố Thanh Liên đến cửa phòng này, cô lại có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở bên trong.
Cố Hạ, thì ra cô ta cũng tới đây!
"Vẫn chưa, hôm nay có rất nhiều khách, hiện tại không phải lúc để nói, chúng ta đợi thêm chút nữa đi."
Cố Thanh Liên có chút không kiên nhẫn, dì ta cầm lấy một tách trà nguội trên bàn trà đổ vào trong miệng mình.
Cố Hạ thấy vậy kích động nói: "Có phải bà ta không cho dì mượn khồn? Con nói cho dì biết, con đã tung chuyện đó lên trên mạng mấy tiếng rồi, nếu Hoắc Tư Tước biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Ôn Hủ Hủ đang ở ngoài cửa nghe lén được mấy chữ này, trong đầu cô đột nhiên "ong" một tiếng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng!
Thật sự là bọn họ!
Tại sao? Sao họ lại biết chuyện này? Rốt cuộc là ai đã nói với họ?
Còn có cuốn sách trên mạng, rốt cuộc bọn họ có liên quan gì đến cuốn sách đó?!!
Toàn bộ tâm trí của Ôn Hủ Hủ cuồn cuộn giống như sóng to gió lớn, cô phẫn nộ, không thể tin suy đoán của bản thân lại trở thành hiện thực, trong lòng cô lại sinh ra một loại sợ hãi cực lớn.
Hai người phụ nữ chết tiệt này, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?
Nếu như nói lúc trước bọn họ tìm tên bác sĩ tâm lý kia thôi miên cô là vì muốn đưa cô vào chỗ chết.
Còn bây giờ thì sao?
Họ đang làm gì vậy?
Cô ta không biết việc phát tán những thứ này sẽ hủy hoại Hoắc Tư Tước sao?
Cả người Ôn Hủ Hủ giống như rơi vào trong hầm băng, nỗi sợ ùn ùn kéo tới cuốn lấy cô, trong đầu cô cũng chỉ còn lại một câu —— cho dù chết, cô nhất định cũng không thể để cho bọn họ thực hiện được!
Ôn Hủ Hủ tạm thời rời đi.
Mười phút sau, khi Cố Thanh Liên lại ra ngoài tìm bà Tôn, Ôn Hủ Hủ như một bóng ma trở lại căn phòng này.
Sau đó đẩy cửa lẻn vào.
"Ai cho cô vào? Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không cần gì cả, chưa có sự cho phép thì không ai được phép vào!”
Cố Hạ ở trong phòng còn đang quấn một miếng băng gạc màu trắng, cô ta nhìn thấy một người giúp việc trung niên bỗng nhiên tự tiện bước vào phòng, cô ta tức giận chửi.
Nhưng mà người giúp việc này lại rất kỳ quái.
Cô ta chửi nhưng người giúp việc không lên tiếng, trực tiếp khóa trái cánh cửa lại, cô từng bước từng bước đi về phía cô ta.
"Cô muốn làm gì?" Cuối cùng Cố Hạ cảm giác được có gì đó không đúng, cô ta cảnh giác lui về phía sau một bước.
Ôn Hủ Hủ lập tức lấy ra một cây kim từ trên người, cây kim này rất dài lại cực kỳ mảnh, cô cầm nó với ánh mắt lạnh lùng, bất chợt làm cho da đầu người khác đều tê dại!
"Ôn Hủ Hủ, sao lại là cô?"
Cuối cùng Cố Hạ cũng nhận ra, cô bỗng thét chói tai, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch hơn.
Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt nhìn cô ta, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt của cô bình tĩnh giống như giếng cổ sâu thẳm.
"Nói, làm sao cô biết bí mật này?"
"Cái gì?"
"Là vì quyển sách đó? Vậy ai đã đưa nó cho cô? Cô tốt nhất nên nói sự thật với tôi, nếu không tôi không ngại dùng cây kim này kết liễu cô đâu.”
Giọng điệu cô vẫn nhàn nhạt, không hề có chút dáng vẻ tức giận nào.
Tuy nhiên trên thế giới này, có loại người thật ra đáng sợ hơn so với người dễ cáu kỉnh nóng nảy, cô chính là người càng phẫn nộ càng bình tĩnh, càng muốn giết người càng trông rất lạnh nhạt.
Loại người này cực kỳ đáng sợ.
Bởi vì cô thường nói gì thì cô sẽ làm cái đó.
Đáng tiếc Cố Hạ không biết.
Thậm chí cô ta còn không tin Ôn Hủ Hủ thật sự sẽ làm như vậy.
"Kết liễu tôi? Ôn Hủ Hủ, cô đang dọa tôi à? Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, đúng là tôi biết được bí mật từ quyển sách đó nhưng tôi sẽ không nói là ai đưa nó cho tôi, cô lại kết liễu tôi nè.”
Cô ta còn nói với giọng điệu khiêu khích.
Ôn Hủ Hủ nở nụ cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có bất kỳ nét cười ấm áp nào, trong nháy mắt khí thế muốn giết người giống như dời núi lấp biển cuốn tới, cây kim trong tay cô bay ra.
Cố Hạ: "..."
Cố Hạ muốn lui lại, nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy cây kim kia vẫn chưa rời khỏi Cố Hủ Hủ được nửa bước đã mềm nhũn rơi xuống.
Chương 258: Không ai biết giới hạn của cô thật ra chính là hắn!
Cố Hạ ngửa đầu cười to: "Ôn Hủ Hủ, cô đang chọc cười tôi sao? Đây là cách giết người của cô sao?”
Ôn Hủ Hủ: "Đương nhiên là không phải.”
Cố Hạ sửng sốt: "Cái gì?”
Tuy nhiên đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì lúc này Cố Hủ Hủ lao nhanh như một cơn gió nhào về phía Cố Hạ!
Cố Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngực đột nhiên đau đớn, cô ta hét lên, lúc cúi đầu nhìn thấy một con gọt hoa quả sắc bén đã đâm chặt vào ngực cô ta.
"Cô——"
"Tôi nói rồi, cô không nói chuyện tử tế thì hôm nay tôi sẽ kết liễu cô ở đây, sao? Cảm thấy thế nào?”
Ôn Hủ Hủ buông tay cầm cán dao ra, một cảnh đẫm máu bạo lực như vậy nhưng cô lại không hề có chút thay đổi nào, cho dù những giọt máu bắn ra từ trong ngực Cố Hạ dính một ít lên mặt cô.
Cô vẫn đang mỉm cười.
Đây là một con quỷ!
Kẻ điên!!
Cuối cùng Cố Hạ cũng bừng tỉnh, cô ta ôm ngực mình lui về phía sau, cô ta cực kỳ sợ muốn la lên gọi người.
Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ lại nhặt cây ngân châm trên mặt đất lên.
"Muốn hét lên đúng không? Đó là điều không thể, cô quên tôi là ai rồi sao? Tôi là Nancy là một bác sĩ y học Cổ truyền nổi tiếng của Clear, cô xem đây, thật ra tôi muốn dùng cây kim bạc như thế này.”
Sau đó cô từ từ đâm cây kim vào cổ họng của Cố Hạ.
Trong nháy mắt, ngực Cố Hạ bị đâm một dao lại cảm nhận thêm một cơn đau nhói khác từ trong cổ họng, cô ta muốn mở miệng nhưng không thể.
Cô ta chỉ có thể nằm đó, phát ra tiếng rên rỉ giống như dã thú.
"Ô... Ô ô..."
Cuối cùng Cố Hạ cũng biết là Cố Hủ Hủ đáng sợ như thế nào.
Đây thật sự là một ác ma chui ra từ trong địa ngục, Cố Hạ thật sự kém xa cô.
"Cô yên tâm, chỉ cần cô chịu nói thì tôi sẽ không để cho cô chết, à không đúng, bây giờ nên nói là viết, chỉ cần cô viết ra thì tôi sẽ ngay lập tức tha cho cô, thế nào?"
Ôn Hủ Hủ lại cho cô ta thêm một cơ hội khác.
Sau đó cô tìm thấy một tờ giấy trắng trong căn phòng này, rồi ném nó trước mặt Cố Hạ, cầm lấy ngón tay của cô ta chấm máu trên cơ thể cô ta.
Sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cô ta viết ra.
Cố Hạ co rúm trên đất, cô ta đau đến mức cả người giống như đang bị lột da rút xương, nhưng vì lúc Ôn Hủ Hủ đâm cô ta đã khéo léo tránh được mạch máu lớn của cô ta.
Cho nên cô ta không chảy nhiều máu cho dù đau đến mức như thế này.
Cứ như vậy bị giày vò bởi nỗi đau khủng khiếp.
"Một, hai, ba..."
"Ô ô..."
Cố Hạ lết trên mặt đất giống như chó, cuối cùng đỡ ngón tay dính đầy máu tươi của mình, viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy trắng.
[Tôi không biết, là một người nặc danh gửi cho tôi.]
"Cô không biết? Cô đang nói dối tôi à?” Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lại trở nên lạnh lẽo, tràn đầy u ám vô cùng đáng sợ.
Cố Hạ sợ hãi lắc đầu: [Không phải, tôi thật sự không lừa cô, tôi không biết thật, tôi cũng đang tìm cô ta nhưng bây giờ cô ta đã mất liên lạc, tôi không tìm được cô ta.]
Trong nỗi đau đớn và sợ hãi tột độ, cuối cùng cô ta cũng viết tất cả mọi thứ.
Ôn Hủ Hủ ngay lập rơi vào trầm tư.
Cố Hạ không phải chủ mưu?
Vậy ai là người đầu tiên tiết lộ ra bí mật này? Là ai biết trong cuốn sách của cô có giấu bí mật này? Và ai đã đưa cuốn sách này cho Cố Hạ?
Ôn Hủ Hủ bối rối.
Giống như vất vả lắm mới tìm được manh mối nhưng bỗng nhiên khi nắm trong tay lại biến mất, cô đứng sững sờ ở đó đến mức quên mất bản thân đang muốn làm gì.
Cũng chính lúc này, Cố Hạ đang cắn răng cố nén đau từ trên mặt đất bò dậy.
Cô ta bước từng bước đến cửa, sau đó mở cửa: "Ô... Ô ô..."
"Trời ơi! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Các người nhìn kìa sao trên người cô ta bê bết máu vậy?”
“Đúng vậy, còn có một con dao!”
"A, giết người!"
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp biệt thự, trong nháy mắt trên lầu dưới đều hỗn loạn.
Lúc này Trì Úc đang tìm Ôn Hủ Hủ.
Sau khi tách Ôn Hủ Hủ ra, anh ta đi đến phòng khách, ngay sau đó đã thấy Cố Thanh Liên ở đây.
Tuy nhiên khi anh ta ra ngoài tìm cô, lại phát hiện không tìm thấy người, mãi cho đến khi anh ta bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ bê bết máu trên ngực còn cắm một con dao xông ra khỏi phòng.
“Đồ ngốc ——"
Não anh ta giống như ngừng hoạt động, chuẩn bị xông lên lầu.
Nhưng vào lúc này, Cố Thanh Liên ở trên lầu đi xuống nhìn thấy cháu gái vô cùng thê thảm, lập tức hét lên: "Hung thủ giết người! Mau bắt lấy cô ta!”
Sau tiếng hét có hai người giúp việc nam tình cờ đang ở lầu trên ngay lập tức lao xuống, khi Ôn Hủ Hủ từ trong phòng đi ra, ngay lập tức có một người đạp vào bụng cô.
"A——"
"Ôn Hủ Hủ!!"
Trì Úc ở phía dưới nhìn thấy vậy tức giận gầm lên, sau đó xô đám người ra rồi xông lên.
Chương 259: Hắn đến rồi
Trì Úc xông lên nhắm ngay tên giúp việc cho một đấm!
Đánh xong anh ta mới vọt vào trong phòng, chạy về phía Ôn Hủ Hủ bị đạp ngã đang nằm trên đất: "Đồ ngốc, cô không sao chứ? Cô cảm thấy thế nào?”
Ôn Hủ Hủ không nói gì cả.
Cả người cô cuộn tròn nằm trên đất như con tôm, cô ôm ngực mình, trên cái trán tái nhợt như giấy chảy đầy mồ hôi.
"Không... Không sao, anh mau bắt hai người bọn họ lại, đừng để bọn họ... bọn họ chạy.”
Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn nhớ không được để cho hai người phụ nữ đó chuồn mất.
Trì Úc lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Cố Thanh Liên ở phía sau.
Vốn dĩ Cố Thanh Liên chả kích động mấy nhưng sau khi nhìn thấy Trì Úc, đồng tử dì ta kịch liệt co rụt lại càng ác độc kêu to hơn.
“Cô ta còn có đồng bọn, mau bắt hắn ta lại, đừng để hắn ta chạy thoát!"
Cố Thanh Liên nhận ra Trì Úc, dì ta muốn những người ở đây giữ chân Trì Úc và Ôn Hủ Hủ trong lúc rối loạn, sau đó dì cháu bọn họ sẽ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chuyện phát triển đến mức độ này, Cố Thanh Liên khôn khéo như vậy, sao có thể không đoán ra được ý đồ đến đây của hai người Ôn Hủ Hủ chứ.
Trì Úc đang ôm Ôn Hủ Hủ nhìn thấy có rất nhiều người giúp việc đang xông về hướng bọn họ, vì thế hai người bọn họ mắc kẹt ở đây không thể chen ra ngoài.
"Mặc... mặc kệ tôi, bắt bọn họ đi, nhanh lên!”
Ôn Hủ Hủ tức giận đành phải cố gắng đẩy Trì Úc.
Trì Úc đứng lên đang định đột phá vòng vây đuổi theo hai người phụ nữ kia.
Nhưng hiện tại bọn họ muốn đuổi theo thì có thể đuổi theo được sao?
Những người ở đây đều bị Cố Thanh Liên xúi giục, lại có thêm hình ảnh Cố Hạ bê bết máu, đừng nói muốn chen ra ngoài cho dù muốn bảo vệ bản thân ngay lúc này cũng khó.
"Ah——!.
Cũng không biết ai đột nhiên cầm một cái ghế đập xuống.
Trì Úc vừa đứng lên đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, anh ta quay đầu lại nhìn thấy cô gái vốn đang cố gượng dậy, đã bị cái ghế kia đập vào người đến mức không thể đứng dậy nổi.
"Tôi sẽ giết các người!!"
Trì Úc phát điên rồi!
Anh ta từ bỏ việc đuổi theo hai người phụ nữ kia, vung nắm đấm đấm mạnh vào đám người này.
Cảnh tượng hoàn toàn rối loạn.
Cố Thanh Liên hài lòng nở nụ cười âm u khi nhìn thấy cảnh tượng này, dì ta kéo cháu gái nhanh chóng đi về phía cửa lớn.
Bây giờ dì ta đã không có thời gian đi gom tiền nữa rồi, việc phải làm là nhanh chóng rời khỏi thành phố này, nếu không dì cháu bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Cố Thanh Liên vội vàng dẫn Cố Hạ đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, vừa bước chân ra đã nhìn thấy mấy chiếc xe cao cấp màu đen giống như mãnh thú đang lao vút tới đây, những chiếc xe ấy vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức lao thẳng vào trước mặt bọn họ!
"A——"
Cố Hạ vốn đã không còn sức lực ôm ngực đẫm máu của mình bị trận thế đáng sợ này dọa cho tới mức suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt Cố Thanh Liên cũng thay đổi kịch liệt.
Nhất là khi dì ta nhìn thấy những chiếc xe này "két" dừng lại ngay trước mặt dì ta, một người đàn ông trẻ tuổi toả ra hơi thở lạnh thấu xương, bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu giống như một vị vua, Cố Thanh Liên đã không thể đứng vững khi nhìn thấy hắn.
"Hoắc... Hoắc Tư Tước..."
“
“Bắt bọn họ lại cho tôi!”
Hắn thật sự giống như chui ra từ trong địa ngục, cực kỳ đáng sợ.
Hắn ra lệnh mà không thèm ngoảnh đầu lại, sau đó sải bước vào trong.
Cố Thanh Liên nhìn thấy vậy, trước mắt tối sầm ngã khuỵu xuống.
Dì ta không ngốc, nhìn thấy Hoắc Tư Tước có thể xuất hiện và bắt bọn họ vào lúc này, đương nhiên đã nghĩ ra chắc chắn bản thân đã bị hắn theo dõi từ lâu.
Cho nên trong lúc Cố Thanh Liên còn đang đắc chí mình là người đầu tiên có thể đùa bỡn với vua trong giới thương nghiệp, mà không biết bản thân đã trở thành một món đồ chơi trong tay hắn từ lâu.
Bây giờ không cần nghĩ, Cố Thanh liên cũng biết kết quả tiếp theo sẽ như thế nào!
Cố Thanh Liên cuối cùng cũng đã hết hy vọng.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Tôn.
Khung cảnh hỗn loạn ở lầu hai vẫn chưa lắng xuống, bởi vì lời cúi giục của Cố Thanh Liên, cộng thêm sự phẫn nộ phản kích của Trì Úc, mà càng ngày càng có nhiều người xông lên.
Mục đích là để bắt hai "kẻ giết người".
"Đánh! Chỉ cần bọn họ còn thở, cảnh sát cũng sẽ không trách chúng ta.”
Có người còn kêu gọi mọi người đánh hai người Ôn Hủ Hủ và Trì Úc.
Vì thế hai người vẫn đang bị bao vây, còn bị đám người này đấm đá một trận, nếu không phải có Trì Úc che chở cho Ôn Hủ Hủ, chỉ sợ cô thật sự đã bị đánh chết ở đây rồi.
"Đùng——"
Ngay khi đám người này đều cảm thấy bản thân là anh hùng, bỗng nhiên trong đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng súng!
Ngay trong tích tắc đám người còn chưa kịp phản ứng thì người vừa rồi đứng ra kích động mọi người đã bị một viên đạn xuyên qua trán, người đó ngay lập tức ngã xuống.
"A!!"
Rốt cuộc đám người này cũng chịu dừng lại, ôm đầu la hét ầm ĩ trên lầu.
Nhất là những người phụ nữ.
Kết quả vừa hét lên dưới lầu lại vang lên tiếng "bang bang", đèn chùm thủy tinh khổng lồ bị một viên đạn bắn đứt, ngọn đèn đột nhiên tối sầm lại rơi từ trên cao xuống.
Chương 260: Ôn Hủ Hủ, cô làm cho tôi quá thất vọng
“Bùm ——!”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc cuối cùng cũng làm đám người trong biệt thự này hoàn toàn yên tĩnh lại.
Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió màu đen đứng ở dưới lầu, nơi những mảnh thuỷ tinh văng tung toé.
Khuôn mặt hắn đẹp trai, khí chất nổi bật.
Nhưng sát khí trên người hắn cũng đủ khiến mỗi người ở đây hồn vía lên mây!
Bởi vì khẩu súng đó ở ngay trong tay hắn.
“Các người để cho tôi nghe thấy tiếng động nào nữa, tôi chắc chắn người đó chính là người chết tiếp theo!”
Hắn cầm súng chĩa vào đám người, hai mắt đỏ rực làm cho người khác phải sởn tóc gáy.
Người phía trên lập tức bịt chặt miệng mình lại.
Trì Úc lúc này cũng nghe thấy giọng nói của hắn, anh ta cố ngóc cái đầu bị đánh sắp thành đầu heo lên: "Hoắc Tư Tước! Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau lên cứu người, ô~~~~”
Một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi lại khóc oà lên.
Trong mắt Hoắc Tư Tước lại hiện lên vẻ lạnh lẽo, sắc mặt cực kỳ âm trầm cầm súng xông lên.
Quả nhiên, tình huống ở trên còn thảm hơn so với tưởng tượng của hắn.
Trong căn phòng hỗn loạn khắp nơi đều là ghế, chậu hoa, mảnh thủy tinh, mặt đất bê bết máu, cũng không biết là của ai? Hắn nhìn thấy vậy đồng tử cũng co rút lại.
Hai mắt càng lúc càng đỏ rực hiện đầy tơ máu!
Ôn Hủ Hủ vừa mới từ mặt đất đứng lên, sau khi cô nhìn thấy ánh mắt của hắn chợt co rụt lại.
Đáng lẽ cô phải vui.
Người đàn ông này giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu cô, cô nên vui mới đúng.
Tuy nhiên cô không vui nổi.
Tất cả những gì cô có sau khi nhìn thấy hắn đều là khiếp sợ, bối rối, sợ hãi, thậm chí loại cảm giác này còn vượt qua nỗi đau đớn trên thân thể cô ngay lúc này.
Tại sao hắn lại đến đây vào lúc này?
Có phải hắn đã biết chuyện này từ lâu rồi không?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người lạnh lẽo rét run, đầu cô trống rỗng, ngay cả cảm giác đau đớn cơ bản nhất cũng không cảm nhận được.
"Tại sao cô lại tới đây?"
Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ, hắn tức giận đến mức ngay cả xương ngón tay cũng bị bóp đến kêu răng rắc.
Ôn Hủ Hủ run rẩy kịch liệt!
Một giây sau, cô giống như bị ném vào trong địa ngục, tất cả hy vọng đều vỡ tan tành, đến mức không thở nổi.
Cô tới đến tất nhiên là để ngăn cản chuyện này.
Nhưng có phải hắn đã biết hết chuyện này rồi không? Ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy do hắn bày ra? Mục đích chính là vì muốn câu ra con cá lớn phía sau hai dì cháu kia?
Sau đó lại câu được cô?
Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy thất vọng.
"Lý do tôi tới đây, không phải... Không phải anh đã biết rồi sao?”
"Cô nói gì?" Hoắc Tư Tước tức giận đồng tử híp lại, không ngờ cô lại có thái độ như vậy.
"Cô vẫn còn cứng miệng cây ngay không sợ chết đứng sao?"
"Không … tôi không phải cây ngay không sợ chết đứng, tôi chỉ là... chỉ là đang thừa nhận một chuyện để khỏi làm mất thời gian của anh.”
Ôn Hủ Hủ cực kỳ khó chịu, huyết khí dâng lên, cô cố gắng kiềm chế nuốt nó xuống.
Hoắc Tư Tước tức giận: "Sao? Bây giờ cô muốn tôi giết cô à? Cô nghĩ cô có vinh dự đó sao?”
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức trở nên trắng bệch.
Sao cô cảm thấy vinh dự được chứ?
Hiện tại cô cũng không cần hắn ra tay, chính cô cũng hận bản thân không thể tự sát.
Năm đó bởi vì sự thiếu hiểu biết của cô làm hại hắn bị nhốt bị tra tấn trong sáu năm, sau nhiều năm cô lại phạm phải sai lầm như vậy, nếu không thể cứu vãn sự việc lần này, vậy thì thứ đang chờ trước mắt chính là hoàn toàn hủy hoại hắn!
Tại sao cô có thể cảm thấy vinh dự chứ?
Hiện tại cho dù hắn thật sự giết cô, cô cũng không có bất kỳ oán trách nào.
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nhìn hắn: "Không, tôi chỉ cảm thấy bản thân rất có lỗi với anh, Hoắc Tư Tước, cả đời này là tôi nợ anh, bất kể anh muốn đối xử với tôi như thế nào đều do tôi đáng bị như vậy.”
“......”
"Chỉ là... Chỉ là xin anh, nếu tôi không còn ở đây, xin anh hãy chăm sóc bọn nhỏ thật tốt..."
Ôn Hủ Hủ không thể đè nén được mùi máu tươi nữa.
Cô bắt đầu ho khan, mắt đầy nước mắt, mặt cô đỏ bừng giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng, đau đến mức cô khom người lại, sau đó máu chảy ra từ trong miệng cô.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước đột nhiên biến đổi!
Hắn còn chưa kịp làm gì, Trì Úc từ bên ngoài xông vào: "Hoắc Tư Tước, cậu đang làm gì vậy? Cậu điên à? Vừa tới đã chửi cô ấy rồi.”
Trì Úc đang muốn đi đến ôm Ôn Hủ Hủ lên.
Thì Hoắc Tư Tước cúi người ôn Ôn Hủ Hủ lên, mặt mày tái nhợt ôm chặt cô vào trong ngực.
“Anh nghe cho rõ đây, anh còn dẫn cô ấy ra ngoài nữa thì tôi sẽ băm anh ra!”
Lúc Hoắc Tư Tước rời đi, nghiến răng nghiến lợi để lại một câu.
Những lời này là dành cho Trì Úc.
Vì thế khi đám người hùng hùng hổ hổ mang người phụ nữ đang hôn mê rời đi, nhà họ Tôn lộn xộn chỉ còn lại nhị thiếu của nhà họ Trì bị đánh mặt mũi bầm dập.
Băm anh ta sao?
Có bản lĩnh thì làm đi, chỉ là chồng cũ thôi mà có tư cách gì ngang ngược trước mặt anh ta chứ?
“Cô Ôn, cô muốn đến nhà cậu cô đúng không? Chủ tịch đã bảo tôi ở đây đợi cô.”
Ôn Hủ Hủ đi ra Hoàng Đình số 1 nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi cực kỳ vạm vỡ cường tráng đang chờ bên ngoài, anh ta nhìn thấy Ôn Hủ Hủ ngay lập tức mở cửa chiếc xe Porsche Cayenne màu trắng đang đậu bên cạnh.
Ôn Hủ Hủ không rảnh quan tâm đến câu hỏi của anh ta, cô gật gật lia lịa rồi lên xe.
Tuy chuyện trên mạng vẫn chưa lan truyền ra, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể coi thường nó.
Đây chắc chắn là một điềm xấu, không ai biết nam chính cô viết trong quyển sách đó thật sự chính là Hoắc Tư Tước, nhưng hiện tại sự việc đã bị phơi bày.
Điều đó có nghĩa là gì?
Có nghĩa là một khi thất thế, đó sẽ là dấu hiệu của sự huỷ diệt!
Cả người Ôn Hủ Hủ giống như bị một lớp sương lạnh bao phủ, cô không nói một lời nào trong suốt quãng đường cho đến khi được đưa đến nhà họ Đỗ.
"Hủ Hủ? Sao con lại đến đây? Bọn trẻ đâu?”
Cậu Đỗ Hoa Sanh rất bất ngờ trước sự xuất hiện đột ngột của cô, ông ta nghĩ cô và Hoắc Tư Tước lại xảy ra chuyện gì đó.
Ôn Hủ Hủ vội vàng lắc đầu, cô liếc nhìn thấy vệ sĩ nhà họ Hoắc đang ở bên ngoài không có ý định đi, cô đẩy cậu đi vào phòng khách: "Cậu, con phải lén đi ra ngoài một chuyến.”
Đỗ Hoa Sanh chợt trừng mắt nhìn cô: "Lén đi ra ngoài? Con đi đâu?”
Ôn Hủ Hủ rũ mắt xuống: "Con đi tìm Trì Úc, anh ta nói chuyện tiệc mừng thọ không phải nhà họ Trì bọn họ làm, còn có một người khác nhúng tay vào cho nên anh ta muốn dẫn con đi gặp mặt người đó.”
Ôn Hủ Hủ không giấu diếm cậu của mình, bởi vì cậu cũng biết chuyện này.
Lại là Trì Úc!
Đỗ Hoa Sanh có chút không vui: "Cậu ta cũng họ Trì, sao con còn tin cậu ta?”
"Con tin anh ta, anh ta khác với người nhà họ Trì." Ôn Hủ Hủ cố chấp trả lời, vô cùng khẳng định nhân phẩm Trì Úc trong suy nghĩ của cô.
Quả thật Trì Úc tốt hơn rất nhiều so với những người nhà họ Trì.
Đỗ Hoa Sanh nhìn thấy cô kiên trì như thế, cuối cùng chỉ có thể đồng ý.
Vì thế buổi sáng hôm đó, Lãnh Tự vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài, anh ta hoàn toàn không ngờ tới phu nhân về thăm nhà cậu, lại lén lút chuồn đi với Trì Úc đến hôn lễ của nhà họ Tôn.
Nhưng Ôn Hủ Hủ không biết thật ra tập đoàn Hoắc thị cũng đang cho người theo dõi hôn lễ này.
"Chờ chút đã, cô cứ đi vào như thế này sẽ bị Cố Thanh Liên nhận ra, thế thì chúng ta còn làm được gì cả."
Lúc Trì Úc nhìn chằm chằm mặt Ôn Hủ Hủ, bỗng nhiên nhận ra một vấn đề.
Ôn Hủ Hủ trầm ngâm một chút, cũng tỏ vẻ đồng ý với suy nghĩ của anh ta.
"Vậy bây giờ phải làm sao?"
"Cô chờ chút, bây giờ tôi sẽ đi tìm chuyên gia trang điểm của tôi."
Sau đó, tên yêu nghiệt này gọi cho chuyên gia trang điểm của anh ta.
Tuy nhiên sau khi chuyên gia trang điểm tới không làm cho Ôn Hủ Hủ trở nên xinh đẹp rung động lòng người, mà biến cô thành một người phụ nữ trung niên gần bốn mươi tuổi.
Ôn Hủ Hủ: "..."
Phải tới mức này sao?!!
Trì Úc cười: "Rất tốt , rất an toàn, cô không biết Cố Thanh Liên là loại người cực kỳ ghen ghét với những người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi hơn bà ta sao, nếu làm cho cô xinh đẹp thì lúc cô đi ngang qua bà ta chắc chắn sẽ nhìn cô chằm chằm.”
Ôn Hủ Hủ chán chả thèm nói: "Vậy thân phận bây giờ của tôi gì? Mẹ anh?”
Trì Úc ngay lập tức nghẹn họng!
Nói cái gì vậy?
Thì không thể là người hầu của anh ta sao? "Bà giúp việc" riêng của nhị thiếu Trì Úc.
Trì Úc vui vẻ dẫn theo cô rời đi, mười phút sau, trước cửa biệt thự nhà họ Tôn, Trì Úc mặc âu phục giày da đưa ra một tấm thiệp mời, sau đó hai người công khai đi vào.
Nhà họ Tôn ở thành phố A cũng không được coi là gia tộc lớn có gia thế hùng hậu gì, họ chỉ thuộc hàng trung lưu bình thường mà thôi.
Cho nên tiệc cưới ngày hôm nay cũng không bố trí nhiều cảnh, sau khi tiến vào chỉ nhìn thấy hiện trường hôn lễ được bố trí ở một sân vườn nhỏ trong biệt thự, những khách mời đến tham gia hôn lễ cũng đều ở đây.
"Tôi đi trước xem thử."
Trì Úc nhìn thấy cảnh tượng này, lúc tiến vào biệt thự anh ta bảo Ôn Hủ Hủ đợi ở bên ngoài trước, anh ta đi vào xem một chút.
Ôn Hủ Hủ gật đầu, sau đó cô đi đến vườn hoa bên kia.
"Tại sao cô còn ở đây? Có rất nhiều việc phải làm, cô không làm sao?”
"Hả?"
Ôn Hủ Hủ nhìn người giúp việc bỗng nhiên chặn cô lại, vẻ mặt không hiểu gì cả.
Người giúp việc nhìn thấy dáng vẻ của cô thì càng tức giận hơn, trực tiếp nhét mấy ly champagne trong tay cho cô: "Cho cô đây! Thật sự không biết ông chủ tìm ở đâu một người giúp việc kém cỏi như này!”
Người giúp việc?
Hoá ra người giúp việc này cũng coi cô như người giúp việc sao?
Ôn Hủ Hủ cạn lời, nhưng sau khi nhìn bản thân, cô lại không còn gì để nói.
Đúng lúc này ánh mắt của cô bỗng nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi ra cùng một đám phu nhân, hai mắt cô đột nhiên sáng bừng lên, cô lập tức bưng khay rượu đi qua.
"Tôi xin giới thiệu với mọi người, vị này là chị em tốt nhất của tôi, Cố phu nhân, tiệc cưới lần này của nhà chúng ta cũng nhờ có bà ấy."
"Thì ra là Cố phu nhân, hân hạnh hân hạnh."
Thấy bà chủ của nơi này giới thiệu Cố Thanh Liên một cách long trọng, vì thế những quý bà đến tham gia hôn lễ ngày hôm nay đều đến nịnh hót Cố Thanh Liên.
Chương 257: Bí mật của cô
Cố Thanh Liên rất đắc ý.
Tuy nhiên ngoài mặt dì ta vẫn tỏ ra rất khiêm tốn: "Làm gì có, tôi chỉ tiện tay giúp thôi.”
"Bà Cố khiêm tốn rồi." Đám người này vẫn đang lấy lòng Cố Thanh Liên.
Ôn Hủ Hủ bưng khay rượu tới, cô thấy thế muốn nhân cơ hội này lấy sâm banh trong tay hất lên người Cố Thanh Liên, sau đó để cho dì ta đi thay quần áo, rồi trộm điện thoại di động của dì ta.
Nhưng ngay lúc này, đột nhiên có người đi ra từ trong biệt thự.
"Phu nhân, lão gia nói giờ lành sắp tới, bảo người lên thăm tiểu thư một chút."
"Được, tôi đi ngay."
Bà Tôn nghe thấy vậy, rời đi ngay lập tức.
Khi bà Tôn vừa rời đi, Cố Thanh Liên cũng coi thường đám phụ nữ tụ tập ở đây, dì ta nói hai ba câu qua loa sau đó cũng rời đi lên phòng nghỉ cho khách quý ở lầu hai.
"Thế nào rồi? Bà ta có hứa sẽ cho dì mượn tiền không?”
Ôn Hủ Hủ không ngờ khi lặng lẽ đi theo Cố Thanh Liên đến cửa phòng này, cô lại có thể nghe thấy một giọng nói quen thuộc ở bên trong.
Cố Hạ, thì ra cô ta cũng tới đây!
"Vẫn chưa, hôm nay có rất nhiều khách, hiện tại không phải lúc để nói, chúng ta đợi thêm chút nữa đi."
Cố Thanh Liên có chút không kiên nhẫn, dì ta cầm lấy một tách trà nguội trên bàn trà đổ vào trong miệng mình.
Cố Hạ thấy vậy kích động nói: "Có phải bà ta không cho dì mượn khồn? Con nói cho dì biết, con đã tung chuyện đó lên trên mạng mấy tiếng rồi, nếu Hoắc Tư Tước biết được nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”
Ôn Hủ Hủ đang ở ngoài cửa nghe lén được mấy chữ này, trong đầu cô đột nhiên "ong" một tiếng, đầu óc hoàn toàn trống rỗng!
Thật sự là bọn họ!
Tại sao? Sao họ lại biết chuyện này? Rốt cuộc là ai đã nói với họ?
Còn có cuốn sách trên mạng, rốt cuộc bọn họ có liên quan gì đến cuốn sách đó?!!
Toàn bộ tâm trí của Ôn Hủ Hủ cuồn cuộn giống như sóng to gió lớn, cô phẫn nộ, không thể tin suy đoán của bản thân lại trở thành hiện thực, trong lòng cô lại sinh ra một loại sợ hãi cực lớn.
Hai người phụ nữ chết tiệt này, rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?
Nếu như nói lúc trước bọn họ tìm tên bác sĩ tâm lý kia thôi miên cô là vì muốn đưa cô vào chỗ chết.
Còn bây giờ thì sao?
Họ đang làm gì vậy?
Cô ta không biết việc phát tán những thứ này sẽ hủy hoại Hoắc Tư Tước sao?
Cả người Ôn Hủ Hủ giống như rơi vào trong hầm băng, nỗi sợ ùn ùn kéo tới cuốn lấy cô, trong đầu cô cũng chỉ còn lại một câu —— cho dù chết, cô nhất định cũng không thể để cho bọn họ thực hiện được!
Ôn Hủ Hủ tạm thời rời đi.
Mười phút sau, khi Cố Thanh Liên lại ra ngoài tìm bà Tôn, Ôn Hủ Hủ như một bóng ma trở lại căn phòng này.
Sau đó đẩy cửa lẻn vào.
"Ai cho cô vào? Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không cần gì cả, chưa có sự cho phép thì không ai được phép vào!”
Cố Hạ ở trong phòng còn đang quấn một miếng băng gạc màu trắng, cô ta nhìn thấy một người giúp việc trung niên bỗng nhiên tự tiện bước vào phòng, cô ta tức giận chửi.
Nhưng mà người giúp việc này lại rất kỳ quái.
Cô ta chửi nhưng người giúp việc không lên tiếng, trực tiếp khóa trái cánh cửa lại, cô từng bước từng bước đi về phía cô ta.
"Cô muốn làm gì?" Cuối cùng Cố Hạ cảm giác được có gì đó không đúng, cô ta cảnh giác lui về phía sau một bước.
Ôn Hủ Hủ lập tức lấy ra một cây kim từ trên người, cây kim này rất dài lại cực kỳ mảnh, cô cầm nó với ánh mắt lạnh lùng, bất chợt làm cho da đầu người khác đều tê dại!
"Ôn Hủ Hủ, sao lại là cô?"
Cuối cùng Cố Hạ cũng nhận ra, cô bỗng thét chói tai, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch hơn.
Ôn Hủ Hủ lạnh nhạt nhìn cô ta, không hề có bất kỳ cảm xúc nào, ánh mắt của cô bình tĩnh giống như giếng cổ sâu thẳm.
"Nói, làm sao cô biết bí mật này?"
"Cái gì?"
"Là vì quyển sách đó? Vậy ai đã đưa nó cho cô? Cô tốt nhất nên nói sự thật với tôi, nếu không tôi không ngại dùng cây kim này kết liễu cô đâu.”
Giọng điệu cô vẫn nhàn nhạt, không hề có chút dáng vẻ tức giận nào.
Tuy nhiên trên thế giới này, có loại người thật ra đáng sợ hơn so với người dễ cáu kỉnh nóng nảy, cô chính là người càng phẫn nộ càng bình tĩnh, càng muốn giết người càng trông rất lạnh nhạt.
Loại người này cực kỳ đáng sợ.
Bởi vì cô thường nói gì thì cô sẽ làm cái đó.
Đáng tiếc Cố Hạ không biết.
Thậm chí cô ta còn không tin Ôn Hủ Hủ thật sự sẽ làm như vậy.
"Kết liễu tôi? Ôn Hủ Hủ, cô đang dọa tôi à? Được, vậy tôi sẽ nói cho cô biết, đúng là tôi biết được bí mật từ quyển sách đó nhưng tôi sẽ không nói là ai đưa nó cho tôi, cô lại kết liễu tôi nè.”
Cô ta còn nói với giọng điệu khiêu khích.
Ôn Hủ Hủ nở nụ cười nhưng trong đáy mắt lại không hề có bất kỳ nét cười ấm áp nào, trong nháy mắt khí thế muốn giết người giống như dời núi lấp biển cuốn tới, cây kim trong tay cô bay ra.
Cố Hạ: "..."
Cố Hạ muốn lui lại, nhưng bỗng nhiên cô nhìn thấy cây kim kia vẫn chưa rời khỏi Cố Hủ Hủ được nửa bước đã mềm nhũn rơi xuống.
Chương 258: Không ai biết giới hạn của cô thật ra chính là hắn!
Cố Hạ ngửa đầu cười to: "Ôn Hủ Hủ, cô đang chọc cười tôi sao? Đây là cách giết người của cô sao?”
Ôn Hủ Hủ: "Đương nhiên là không phải.”
Cố Hạ sửng sốt: "Cái gì?”
Tuy nhiên đã không còn kịp nữa rồi, bởi vì lúc này Cố Hủ Hủ lao nhanh như một cơn gió nhào về phía Cố Hạ!
Cố Hạ chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì ngực đột nhiên đau đớn, cô ta hét lên, lúc cúi đầu nhìn thấy một con gọt hoa quả sắc bén đã đâm chặt vào ngực cô ta.
"Cô——"
"Tôi nói rồi, cô không nói chuyện tử tế thì hôm nay tôi sẽ kết liễu cô ở đây, sao? Cảm thấy thế nào?”
Ôn Hủ Hủ buông tay cầm cán dao ra, một cảnh đẫm máu bạo lực như vậy nhưng cô lại không hề có chút thay đổi nào, cho dù những giọt máu bắn ra từ trong ngực Cố Hạ dính một ít lên mặt cô.
Cô vẫn đang mỉm cười.
Đây là một con quỷ!
Kẻ điên!!
Cuối cùng Cố Hạ cũng bừng tỉnh, cô ta ôm ngực mình lui về phía sau, cô ta cực kỳ sợ muốn la lên gọi người.
Nhưng lúc này Ôn Hủ Hủ lại nhặt cây ngân châm trên mặt đất lên.
"Muốn hét lên đúng không? Đó là điều không thể, cô quên tôi là ai rồi sao? Tôi là Nancy là một bác sĩ y học Cổ truyền nổi tiếng của Clear, cô xem đây, thật ra tôi muốn dùng cây kim bạc như thế này.”
Sau đó cô từ từ đâm cây kim vào cổ họng của Cố Hạ.
Trong nháy mắt, ngực Cố Hạ bị đâm một dao lại cảm nhận thêm một cơn đau nhói khác từ trong cổ họng, cô ta muốn mở miệng nhưng không thể.
Cô ta chỉ có thể nằm đó, phát ra tiếng rên rỉ giống như dã thú.
"Ô... Ô ô..."
Cuối cùng Cố Hạ cũng biết là Cố Hủ Hủ đáng sợ như thế nào.
Đây thật sự là một ác ma chui ra từ trong địa ngục, Cố Hạ thật sự kém xa cô.
"Cô yên tâm, chỉ cần cô chịu nói thì tôi sẽ không để cho cô chết, à không đúng, bây giờ nên nói là viết, chỉ cần cô viết ra thì tôi sẽ ngay lập tức tha cho cô, thế nào?"
Ôn Hủ Hủ lại cho cô ta thêm một cơ hội khác.
Sau đó cô tìm thấy một tờ giấy trắng trong căn phòng này, rồi ném nó trước mặt Cố Hạ, cầm lấy ngón tay của cô ta chấm máu trên cơ thể cô ta.
Sẵn sàng chờ đợi cho đến khi cô ta viết ra.
Cố Hạ co rúm trên đất, cô ta đau đến mức cả người giống như đang bị lột da rút xương, nhưng vì lúc Ôn Hủ Hủ đâm cô ta đã khéo léo tránh được mạch máu lớn của cô ta.
Cho nên cô ta không chảy nhiều máu cho dù đau đến mức như thế này.
Cứ như vậy bị giày vò bởi nỗi đau khủng khiếp.
"Một, hai, ba..."
"Ô ô..."
Cố Hạ lết trên mặt đất giống như chó, cuối cùng đỡ ngón tay dính đầy máu tươi của mình, viết một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy trắng.
[Tôi không biết, là một người nặc danh gửi cho tôi.]
"Cô không biết? Cô đang nói dối tôi à?” Ánh mắt Ôn Hủ Hủ lại trở nên lạnh lẽo, tràn đầy u ám vô cùng đáng sợ.
Cố Hạ sợ hãi lắc đầu: [Không phải, tôi thật sự không lừa cô, tôi không biết thật, tôi cũng đang tìm cô ta nhưng bây giờ cô ta đã mất liên lạc, tôi không tìm được cô ta.]
Trong nỗi đau đớn và sợ hãi tột độ, cuối cùng cô ta cũng viết tất cả mọi thứ.
Ôn Hủ Hủ ngay lập rơi vào trầm tư.
Cố Hạ không phải chủ mưu?
Vậy ai là người đầu tiên tiết lộ ra bí mật này? Là ai biết trong cuốn sách của cô có giấu bí mật này? Và ai đã đưa cuốn sách này cho Cố Hạ?
Ôn Hủ Hủ bối rối.
Giống như vất vả lắm mới tìm được manh mối nhưng bỗng nhiên khi nắm trong tay lại biến mất, cô đứng sững sờ ở đó đến mức quên mất bản thân đang muốn làm gì.
Cũng chính lúc này, Cố Hạ đang cắn răng cố nén đau từ trên mặt đất bò dậy.
Cô ta bước từng bước đến cửa, sau đó mở cửa: "Ô... Ô ô..."
"Trời ơi! Đã xảy ra chuyện gì vậy? Các người nhìn kìa sao trên người cô ta bê bết máu vậy?”
“Đúng vậy, còn có một con dao!”
"A, giết người!"
Tiếng thét chói tai vang vọng khắp biệt thự, trong nháy mắt trên lầu dưới đều hỗn loạn.
Lúc này Trì Úc đang tìm Ôn Hủ Hủ.
Sau khi tách Ôn Hủ Hủ ra, anh ta đi đến phòng khách, ngay sau đó đã thấy Cố Thanh Liên ở đây.
Tuy nhiên khi anh ta ra ngoài tìm cô, lại phát hiện không tìm thấy người, mãi cho đến khi anh ta bỗng nhiên nhìn thấy một người phụ nữ bê bết máu trên ngực còn cắm một con dao xông ra khỏi phòng.
“Đồ ngốc ——"
Não anh ta giống như ngừng hoạt động, chuẩn bị xông lên lầu.
Nhưng vào lúc này, Cố Thanh Liên ở trên lầu đi xuống nhìn thấy cháu gái vô cùng thê thảm, lập tức hét lên: "Hung thủ giết người! Mau bắt lấy cô ta!”
Sau tiếng hét có hai người giúp việc nam tình cờ đang ở lầu trên ngay lập tức lao xuống, khi Ôn Hủ Hủ từ trong phòng đi ra, ngay lập tức có một người đạp vào bụng cô.
"A——"
"Ôn Hủ Hủ!!"
Trì Úc ở phía dưới nhìn thấy vậy tức giận gầm lên, sau đó xô đám người ra rồi xông lên.
Chương 259: Hắn đến rồi
Trì Úc xông lên nhắm ngay tên giúp việc cho một đấm!
Đánh xong anh ta mới vọt vào trong phòng, chạy về phía Ôn Hủ Hủ bị đạp ngã đang nằm trên đất: "Đồ ngốc, cô không sao chứ? Cô cảm thấy thế nào?”
Ôn Hủ Hủ không nói gì cả.
Cả người cô cuộn tròn nằm trên đất như con tôm, cô ôm ngực mình, trên cái trán tái nhợt như giấy chảy đầy mồ hôi.
"Không... Không sao, anh mau bắt hai người bọn họ lại, đừng để bọn họ... bọn họ chạy.”
Đã đến lúc này rồi mà cô vẫn nhớ không được để cho hai người phụ nữ đó chuồn mất.
Trì Úc lập tức quay đầu trừng mắt nhìn Cố Thanh Liên ở phía sau.
Vốn dĩ Cố Thanh Liên chả kích động mấy nhưng sau khi nhìn thấy Trì Úc, đồng tử dì ta kịch liệt co rụt lại càng ác độc kêu to hơn.
“Cô ta còn có đồng bọn, mau bắt hắn ta lại, đừng để hắn ta chạy thoát!"
Cố Thanh Liên nhận ra Trì Úc, dì ta muốn những người ở đây giữ chân Trì Úc và Ôn Hủ Hủ trong lúc rối loạn, sau đó dì cháu bọn họ sẽ nhanh chóng chạy ra ngoài.
Chuyện phát triển đến mức độ này, Cố Thanh Liên khôn khéo như vậy, sao có thể không đoán ra được ý đồ đến đây của hai người Ôn Hủ Hủ chứ.
Trì Úc đang ôm Ôn Hủ Hủ nhìn thấy có rất nhiều người giúp việc đang xông về hướng bọn họ, vì thế hai người bọn họ mắc kẹt ở đây không thể chen ra ngoài.
"Mặc... mặc kệ tôi, bắt bọn họ đi, nhanh lên!”
Ôn Hủ Hủ tức giận đành phải cố gắng đẩy Trì Úc.
Trì Úc đứng lên đang định đột phá vòng vây đuổi theo hai người phụ nữ kia.
Nhưng hiện tại bọn họ muốn đuổi theo thì có thể đuổi theo được sao?
Những người ở đây đều bị Cố Thanh Liên xúi giục, lại có thêm hình ảnh Cố Hạ bê bết máu, đừng nói muốn chen ra ngoài cho dù muốn bảo vệ bản thân ngay lúc này cũng khó.
"Ah——!.
Cũng không biết ai đột nhiên cầm một cái ghế đập xuống.
Trì Úc vừa đứng lên đã nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, anh ta quay đầu lại nhìn thấy cô gái vốn đang cố gượng dậy, đã bị cái ghế kia đập vào người đến mức không thể đứng dậy nổi.
"Tôi sẽ giết các người!!"
Trì Úc phát điên rồi!
Anh ta từ bỏ việc đuổi theo hai người phụ nữ kia, vung nắm đấm đấm mạnh vào đám người này.
Cảnh tượng hoàn toàn rối loạn.
Cố Thanh Liên hài lòng nở nụ cười âm u khi nhìn thấy cảnh tượng này, dì ta kéo cháu gái nhanh chóng đi về phía cửa lớn.
Bây giờ dì ta đã không có thời gian đi gom tiền nữa rồi, việc phải làm là nhanh chóng rời khỏi thành phố này, nếu không dì cháu bọn họ sẽ gặp phiền phức.
Cố Thanh Liên vội vàng dẫn Cố Hạ đi ra ngoài.
Nhưng bọn họ không ngờ tới, vừa bước chân ra đã nhìn thấy mấy chiếc xe cao cấp màu đen giống như mãnh thú đang lao vút tới đây, những chiếc xe ấy vừa nhìn thấy hai người bọn họ thì lập tức lao thẳng vào trước mặt bọn họ!
"A——"
Cố Hạ vốn đã không còn sức lực ôm ngực đẫm máu của mình bị trận thế đáng sợ này dọa cho tới mức suýt chút nữa chết ngay tại chỗ.
Sắc mặt Cố Thanh Liên cũng thay đổi kịch liệt.
Nhất là khi dì ta nhìn thấy những chiếc xe này "két" dừng lại ngay trước mặt dì ta, một người đàn ông trẻ tuổi toả ra hơi thở lạnh thấu xương, bước xuống từ chiếc xe dẫn đầu giống như một vị vua, Cố Thanh Liên đã không thể đứng vững khi nhìn thấy hắn.
"Hoắc... Hoắc Tư Tước..."
“
“Bắt bọn họ lại cho tôi!”
Hắn thật sự giống như chui ra từ trong địa ngục, cực kỳ đáng sợ.
Hắn ra lệnh mà không thèm ngoảnh đầu lại, sau đó sải bước vào trong.
Cố Thanh Liên nhìn thấy vậy, trước mắt tối sầm ngã khuỵu xuống.
Dì ta không ngốc, nhìn thấy Hoắc Tư Tước có thể xuất hiện và bắt bọn họ vào lúc này, đương nhiên đã nghĩ ra chắc chắn bản thân đã bị hắn theo dõi từ lâu.
Cho nên trong lúc Cố Thanh Liên còn đang đắc chí mình là người đầu tiên có thể đùa bỡn với vua trong giới thương nghiệp, mà không biết bản thân đã trở thành một món đồ chơi trong tay hắn từ lâu.
Bây giờ không cần nghĩ, Cố Thanh liên cũng biết kết quả tiếp theo sẽ như thế nào!
Cố Thanh Liên cuối cùng cũng đã hết hy vọng.
Lúc này trong biệt thự nhà họ Tôn.
Khung cảnh hỗn loạn ở lầu hai vẫn chưa lắng xuống, bởi vì lời cúi giục của Cố Thanh Liên, cộng thêm sự phẫn nộ phản kích của Trì Úc, mà càng ngày càng có nhiều người xông lên.
Mục đích là để bắt hai "kẻ giết người".
"Đánh! Chỉ cần bọn họ còn thở, cảnh sát cũng sẽ không trách chúng ta.”
Có người còn kêu gọi mọi người đánh hai người Ôn Hủ Hủ và Trì Úc.
Vì thế hai người vẫn đang bị bao vây, còn bị đám người này đấm đá một trận, nếu không phải có Trì Úc che chở cho Ôn Hủ Hủ, chỉ sợ cô thật sự đã bị đánh chết ở đây rồi.
"Đùng——"
Ngay khi đám người này đều cảm thấy bản thân là anh hùng, bỗng nhiên trong đại sảnh dưới lầu vang lên tiếng súng!
Ngay trong tích tắc đám người còn chưa kịp phản ứng thì người vừa rồi đứng ra kích động mọi người đã bị một viên đạn xuyên qua trán, người đó ngay lập tức ngã xuống.
"A!!"
Rốt cuộc đám người này cũng chịu dừng lại, ôm đầu la hét ầm ĩ trên lầu.
Nhất là những người phụ nữ.
Kết quả vừa hét lên dưới lầu lại vang lên tiếng "bang bang", đèn chùm thủy tinh khổng lồ bị một viên đạn bắn đứt, ngọn đèn đột nhiên tối sầm lại rơi từ trên cao xuống.
Chương 260: Ôn Hủ Hủ, cô làm cho tôi quá thất vọng
“Bùm ——!”
Tiếng nổ đinh tai nhức óc cuối cùng cũng làm đám người trong biệt thự này hoàn toàn yên tĩnh lại.
Bọn họ nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo gió màu đen đứng ở dưới lầu, nơi những mảnh thuỷ tinh văng tung toé.
Khuôn mặt hắn đẹp trai, khí chất nổi bật.
Nhưng sát khí trên người hắn cũng đủ khiến mỗi người ở đây hồn vía lên mây!
Bởi vì khẩu súng đó ở ngay trong tay hắn.
“Các người để cho tôi nghe thấy tiếng động nào nữa, tôi chắc chắn người đó chính là người chết tiếp theo!”
Hắn cầm súng chĩa vào đám người, hai mắt đỏ rực làm cho người khác phải sởn tóc gáy.
Người phía trên lập tức bịt chặt miệng mình lại.
Trì Úc lúc này cũng nghe thấy giọng nói của hắn, anh ta cố ngóc cái đầu bị đánh sắp thành đầu heo lên: "Hoắc Tư Tước! Cuối cùng cậu cũng tới rồi, mau lên cứu người, ô~~~~”
Một người đàn ông đã hơn hai mươi tuổi lại khóc oà lên.
Trong mắt Hoắc Tư Tước lại hiện lên vẻ lạnh lẽo, sắc mặt cực kỳ âm trầm cầm súng xông lên.
Quả nhiên, tình huống ở trên còn thảm hơn so với tưởng tượng của hắn.
Trong căn phòng hỗn loạn khắp nơi đều là ghế, chậu hoa, mảnh thủy tinh, mặt đất bê bết máu, cũng không biết là của ai? Hắn nhìn thấy vậy đồng tử cũng co rút lại.
Hai mắt càng lúc càng đỏ rực hiện đầy tơ máu!
Ôn Hủ Hủ vừa mới từ mặt đất đứng lên, sau khi cô nhìn thấy ánh mắt của hắn chợt co rụt lại.
Đáng lẽ cô phải vui.
Người đàn ông này giống như thiên thần từ trên trời giáng xuống cứu cô, cô nên vui mới đúng.
Tuy nhiên cô không vui nổi.
Tất cả những gì cô có sau khi nhìn thấy hắn đều là khiếp sợ, bối rối, sợ hãi, thậm chí loại cảm giác này còn vượt qua nỗi đau đớn trên thân thể cô ngay lúc này.
Tại sao hắn lại đến đây vào lúc này?
Có phải hắn đã biết chuyện này từ lâu rồi không?
Ôn Hủ Hủ cảm thấy cả người lạnh lẽo rét run, đầu cô trống rỗng, ngay cả cảm giác đau đớn cơ bản nhất cũng không cảm nhận được.
"Tại sao cô lại tới đây?"
Hoắc Tư Tước nghiến răng nói ra từng chữ, hắn tức giận đến mức ngay cả xương ngón tay cũng bị bóp đến kêu răng rắc.
Ôn Hủ Hủ run rẩy kịch liệt!
Một giây sau, cô giống như bị ném vào trong địa ngục, tất cả hy vọng đều vỡ tan tành, đến mức không thở nổi.
Cô tới đến tất nhiên là để ngăn cản chuyện này.
Nhưng có phải hắn đã biết hết chuyện này rồi không? Ngày hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một cái bẫy do hắn bày ra? Mục đích chính là vì muốn câu ra con cá lớn phía sau hai dì cháu kia?
Sau đó lại câu được cô?
Ôn Hủ Hủ chỉ cảm thấy thất vọng.
"Lý do tôi tới đây, không phải... Không phải anh đã biết rồi sao?”
"Cô nói gì?" Hoắc Tư Tước tức giận đồng tử híp lại, không ngờ cô lại có thái độ như vậy.
"Cô vẫn còn cứng miệng cây ngay không sợ chết đứng sao?"
"Không … tôi không phải cây ngay không sợ chết đứng, tôi chỉ là... chỉ là đang thừa nhận một chuyện để khỏi làm mất thời gian của anh.”
Ôn Hủ Hủ cực kỳ khó chịu, huyết khí dâng lên, cô cố gắng kiềm chế nuốt nó xuống.
Hoắc Tư Tước tức giận: "Sao? Bây giờ cô muốn tôi giết cô à? Cô nghĩ cô có vinh dự đó sao?”
Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức trở nên trắng bệch.
Sao cô cảm thấy vinh dự được chứ?
Hiện tại cô cũng không cần hắn ra tay, chính cô cũng hận bản thân không thể tự sát.
Năm đó bởi vì sự thiếu hiểu biết của cô làm hại hắn bị nhốt bị tra tấn trong sáu năm, sau nhiều năm cô lại phạm phải sai lầm như vậy, nếu không thể cứu vãn sự việc lần này, vậy thì thứ đang chờ trước mắt chính là hoàn toàn hủy hoại hắn!
Tại sao cô có thể cảm thấy vinh dự chứ?
Hiện tại cho dù hắn thật sự giết cô, cô cũng không có bất kỳ oán trách nào.
Ôn Hủ Hủ bình tĩnh nhìn hắn: "Không, tôi chỉ cảm thấy bản thân rất có lỗi với anh, Hoắc Tư Tước, cả đời này là tôi nợ anh, bất kể anh muốn đối xử với tôi như thế nào đều do tôi đáng bị như vậy.”
“......”
"Chỉ là... Chỉ là xin anh, nếu tôi không còn ở đây, xin anh hãy chăm sóc bọn nhỏ thật tốt..."
Ôn Hủ Hủ không thể đè nén được mùi máu tươi nữa.
Cô bắt đầu ho khan, mắt đầy nước mắt, mặt cô đỏ bừng giống như bị ai đó bóp chặt cổ họng, đau đến mức cô khom người lại, sau đó máu chảy ra từ trong miệng cô.
Sắc mặt Hoắc Tư Tước đột nhiên biến đổi!
Hắn còn chưa kịp làm gì, Trì Úc từ bên ngoài xông vào: "Hoắc Tư Tước, cậu đang làm gì vậy? Cậu điên à? Vừa tới đã chửi cô ấy rồi.”
Trì Úc đang muốn đi đến ôm Ôn Hủ Hủ lên.
Thì Hoắc Tư Tước cúi người ôn Ôn Hủ Hủ lên, mặt mày tái nhợt ôm chặt cô vào trong ngực.
“Anh nghe cho rõ đây, anh còn dẫn cô ấy ra ngoài nữa thì tôi sẽ băm anh ra!”
Lúc Hoắc Tư Tước rời đi, nghiến răng nghiến lợi để lại một câu.
Những lời này là dành cho Trì Úc.
Vì thế khi đám người hùng hùng hổ hổ mang người phụ nữ đang hôn mê rời đi, nhà họ Tôn lộn xộn chỉ còn lại nhị thiếu của nhà họ Trì bị đánh mặt mũi bầm dập.
Băm anh ta sao?
Có bản lĩnh thì làm đi, chỉ là chồng cũ thôi mà có tư cách gì ngang ngược trước mặt anh ta chứ?
Bình luận facebook