• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (2 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266: Ngủ cùng nhau là phạm pháp sao?

Hắn nghiêng đầu nhìn cô một cái, cũng không biết có phải là ảo giác của Ôn Hủ Hủ không, cô đột nhiên thấy ánh mắt Hoắc Tư Tước dịu dàng hơn nhiều.

''Ừm, cô rất lợi hại, nhưng sao cô lại không phải họ Đỗ?''

''Họ Đỗ? Chuyện này thì liên quan gì đến họ Đỗ?'' Ôn Hủ Hủ vô cùng khó hiểu.

''Đương nhiên vì cô là cháu gái của Lạc Hải Minh, cô nói xem có liên quan hay không?'' Người đàn ông kia đột nhiên cười lạnh một tiếng.

''...''

Ôn Hủ Hủ mở to mắt.

Đương nhiên cô biết Lạc Hải Minh, đó là bác sĩ nổi tiếng thành phố A những năm tám mươi, hơn nữa lại còn là bác sĩ phẫu thuật não rất nổi tiếng.

Lúc đó, ông ấy và ông ngoại Đỗ Hành đều rất nổi tiếng, vì Đỗ gia là thế gia Trung y, Đỗ Hành là một nhân vật xuất chúng của nhà họ Đỗ bọn họ, thành phố A lúc đó có một câu nói: ''Tây Lạc Trung Đỗ'', hai người nếu song kiếm hợp bích thì vô địch thiên hạ.

Nhưng đáng tiếc, ông ngoại cô bây giờ đã trở nên như thế này.

''Nhưng Lạc gia này không phải đã sớm không còn trong nước rồi sao? Mấy chục năm nay đều không có nghe tin tức gì của nhà họ.''

''Là do Đỗ gia các cô kiến thức nông cạn, Lạc Hải Minh người ta đã sớm thành lập một cơ sở y tế khổng lồ ở nước ngoài, rất nhiều bệnh viện khắp thế giới đều của Lạc gia, Lạc Du chính là một người phụ trách trong đó, đâu giống Đỗ gia của cô?''

Người đàn ông này nói xong vẫn không quên chế nhạo Ôn Hủ Hủ một câu.

Ôn Hủ Hủ cắn răng.

Hắn không nói cô thì sẽ chết sao?

Hai gia tộc đều từng rất nổi tiếng, bây giờ một nhà như mặt trời ban trưa, nhà còn lại thì lưu lạc đến mức ngay cả nhà ở cũng không còn, cô còn có thể nói gì đây?

Đặc biệt là còn vì con cháu như Đỗ Như Quân làm Đỗ gia suy bại.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ trầm xuống.

''Hỏi xong rồi?''

''Hả?''

''Cô chuẩn bị đứng đấy hết tối nay đấy à? Không ngủ sao?'' Cuối cùng sự kiên nhẫn của Hoắc Tư Tước cũng cạn kiệt, hắn bắt đầu khôi phục tác phong bạo quân của mình.

Ôn Hủ Hủ lập tức co người lại.

''Hỏi...Hỏi xong rồi, lập tức đi ngủ ngay...'' Sau đó Ôn Hủ Hủ xoay người, chuẩn bị đi đến giường.

Đúng lúc này, người đàn ông đứng bên cạnh đột nhiên nắm lấy tay cô.

Sau đó Ôn Hủ Hủ còn chưa kịp hiểu có chuyện gì xảy ra, hai chân đã lập tức rời xa mặt đất, hai cánh tay khỏe mạnh cường tráng của Hoắc Tư Tước trực tiếp bế cô lên!

''A!''

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh.

Cô tròn mắt nhìn Hoắc Tư Tước, trong sự kinh hãi tột độ, đôi tay nhỏ của cô khua lung tung khắp nơi, cuối cùng dùng sức nắm chặt lấy cổ áo người đàn ông kia: ''Anh...Anh muốn làm gì?''

Hoắc Tư Tước không nhìn cô lấy một cái: ''Cô nói xem tôi muốn làm gì? Chờ cô bò qua à? Có muốn đi ngủ nữa hay không?''

Sau đó hắn trầm mặt bế người phụ nữ này đến giường.

Nhưng hắn không biết, sau khi hắn ôm lấy cô, mùi hương ngọt ngào trên người cô quanh quẩn chóp mũi hắn, giọng hắn đã mất tự nhiên thấp đi rất nhiều.

Mắt cũng không khỏi tối đi.

Người phụ nữ đáng chết này!

Hắn chỉ có thể nhanh chóng ổn định tinh thần, ôm lấy cô bước nhanh về giường, sau đó nhét cô vào trong chăn.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Khuôn mặt nhỏ của cô cũng ửng hồng, vừa vào trong chăn đã thở một hơi dài như trút được gánh nặng.

Cũng may chỉ ôm cô về giường.

Nhưng cô còn chưa thả lỏng được ba giây thì đèn lớn trong phòng được bật lên, cô nhìn thấy người đàn ông kia chỉ mặc áo choàng tắm đi sang bên kia giường, vén chăn lên nằm xuống.

Ôn Hủ Hủ: ''!!!''

Một giây tiếp theo, cô cảm thấy như bản thân vừa bị sét đánh trúng, đôi mắt hạnh to tròn nghiêng qua nhìn hắn, một lúc lâu sau trong đầu cũng trống rỗng!

Hắn bị ai nhập à?

Hay là... mắt cô có vấn đề rồi? Vậy mà lại thấy một cảnh không giống bình thường như thế này.

Ánh mắt Ôn Hủ Hủ nhìn Hoắc Tư Tước như đang nhìn quỷ.

''Mở to mắt như thế làm gì? Không cần ngủ à?''

''...''

Ôn Hủ Hủ lại hơi run rẩy.

Mấy giây sau, cuối cùng cô cũng run giọng hỏi: ''Anh... ngủ ở đây?''

Hoắc Tư Tước nhíu mày: ''Không được sao?''

Ôn Hủ Hủ: ''Không phải, chỉ là... chỉ là...''

''Một, đây là phòng ngủ của tôi, tôi không ngủ ở đây thì ngủ ở đâu? Hai, cô và tôi bây giờ vẫn là vợ chồng hợp pháp, ngủ cùng một chỗ thì có vấn đề gì sao? Phạm pháp à?''

Giọng nói người đàn ông vừa trầm vừa không kiên nhẫn vang lên trong phòng ngủ yên tĩnh, rõ ràng đến mức cô có thể nghe được từng hơi thở của anh.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng không nói gì nữa.

Đúng là không phạm pháp.

Nhưng từ khi bọn họ nhận giấy đăng kí đến giờ, họ cũng chưa từng nằm trên cùng một chiếc giường như những vợ chồng bình thường khác.

Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ vẫn luôn mở to mắt nhìn trần nhà đã chìm vào bóng tối.

Trong đầu cô suy nghĩ đủ mọi chuyện, cơ thể cứng ngắc, nhịp tim cũng luôn tăng nhanh, rất lâu sau vẫn chưa thể ngủ được.

Khoảng một tiếng sau, có thể vì vết thương trên người, cuối cùng cô không chịu nổi nữa mà chìm vào giấc ngủ, lúc đó trạng thái của cô mới ổn định trở lại.

Cũng chính vào lúc này, người đàn ông nằm cạnh luôn nhắm mắt lại đột nhiên mở mắt ra.
Chương 267: Bí mật cất giấu trong Hoắc gia

''Đồ ngốc này!''

Hắn quay đầu lại, trong bóng tối, đôi mắt kia xinh đẹp giống như sao trời lặng yên nhìn về phía người phụ nữ cuối cùng cũng đã ngủ.

''Đau không?''

''...Không đau.''

Ôn Hủ Hủ ngủ mơ nói một câu theo bản năng.

Đây là câu cô thường nói.

Năm năm qua cô thường xuyên nói với mình, cũng thường xuyên nói với mấy đứa nhỏ câu này.

Nhưng sao có thể không đau được?

Ôn Hủ Hủ vừa xoay người đã bị cơn đau từ những vết thương kia ảnh hưởng, khuôn mặt nhỏ tái nhợt của cô lập tức nhăn lại, nhưng tối hôm đó cô dường như hết đau rất nhanh.

Vì cô cảm giác được có một vòng tay ấm áp đang dịu dàng ôm lấy mình.

Thậm chí cô còn cảm thấy được hắn đang nhẹ nhàng dỗ dành mình: ''Ngoan, không đau...''

Sau đó hắn còn vỗ về cô...

Nhà cũ Hoắc gia.

Vì ba đứa nhỏ đột nhiên đến đây nên ngôi nhà trở nên náo nhiệt hơn bình thường, ngoài ông cụ ra thì người nhà họ Hoắc ở đây đều tỏ vẻ vô cùng nhiệt tình với các bé.

''Mặc Bảo, con có muốn đến nhà chú hai chơi không? Nhà chú hai có rất nhiều đồ ăn ngon đó.''

''Hừ, đừng có lôi kéo Tiểu Mặc Mặc của tôi, con và anh trai đến nhà ông nhỏ đi, nhà ông nhỏ có một cái sân rất lớn, các con muốn chơi gì cũng được!''

''Cút, chúng đến nhà tôi!''

''...''

Tất cả mọi người đều tích cực mời hai đứa nhỏ, hi vọng chúng có thể đến nhà mình chơi một chút.

Đương nhiên mục đích thật sự của họ khi làm vậy làm gì thì cũng không biết được.

Có lẽ vì thật sự thấy mấy anh em nhà họ đáng yêu.

Hoặc có thể vì muốn lấy lòng người đứng đầu Hoắc thị, ai biết được?

''Mọi người đừng vội vàng, chúng con muốn hỏi ông nội một chút rồi mới quyết định đi đâu nha.''

Mặc Bảo là một đứa trẻ khôn khéo, sau khi thấy nhiều người vây quanh mình và anh trai em gái như vậy, trong lúc đang chơi đùa ở sân sau, cậu bé lập tức kéo ông nội vào câu chuyện.

Hoắc Dận cũng lạnh nhạt gật nhẹ đầu.

Chỉ có Tiểu Nhược Nhược vẫn còn đang vểnh mông nhỏ tiếp tục đào khoai sọ của mình, nghe nói đây đều là ông nội trồng.

Mọi người thấy vậy cũng hết cách, chỉ có thể đi xin ông cụ.

Ngược lại ông cụ vô cùng vui vẻ.

Thật ra tất cả họ hàng Hoắc gia đều ở bên nhà cũ, năm đó, sau khi ba ông cụ tiếp quản gia nghiệp đã sinh được ba người con trai, vì không muốn anh em xa cách nên đều cho họ ở trong căn nhà này.

Đương nhiên căn nhà này rất lớn, chỉ là nhà sân nhưng có đến mười mấy căn ở trong, nếu không có người dẫn đường thì căn bản không đi ra ngoài được, hơn nữa nếu đi bộ thì đi cả ngày cũng chưa chắc đã hết.

Cũng chính vì lí do này mà Hoắc gia năm đó căn bản không tách nhà.

Ông lão nghe nói tất cả mọi người đều muốn mời cháu trai mình qua chơi thì càng vui hơn.

''Đã vậy thì trước tiên đến nhà ông nhỏ đi.''

''Được!''

Ông nhỏ nhận được sự đồng ý, lập tức vui vẻ như trẻ nhỏ trước mặt anh trai mình.

Sau đó, trong ánh mắt ghen tị ao ước của một đám người, ông ta mang ba đứa nhỏ kia đi theo mình.

''Hoắc Dận, Mặc Bảo, mau, ông nội các con đã đồng ý cho các con đến nhà ông nhỏ rồi, mau đi thôi.''

‘’Ông nhỏ?''

Mặc Bảo đang chơi trong sân nghe vậy thì nhìn anh trai: ''Chính là người lần trước cho em khóa vàng sao?''

Vẻ mặt Hoắc Dận không chút cảm xúc gật đầu: ''Ừm.''

Cảm xúc của cậu dường như không quá vui vẻ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn dường như còn có sự chán ghét.

Chẳng lẽ anh trai không thích ông nhỏ này?

Mặc Bảo nhíu mày.

Lúc này người nhà họ Hoắc ở bên ngoài cũng bắt đầu thảo luận chuyện này.

''Người ông nhỏ này đúng là người nịnh bợ, trước đó là Hoắc Dận, bây giờ lại là đứa nhỏ vừa nhận tổ quy tông, ông ta đây là muốn tìm đường tốt nhất cho con mình sao?''

''Cũng chưa chắc, trong nhà ông ta chỉ có duy nhất một đứa con trai, nếu không ôm chặt lấy ông cụ thì chỉ sợ sau này một chút đồ của Hoắc gia cũng không đến lượt chi thứ ba của ông ta đâu.''

Người đang bàn luận là con dâu chi thứ hai, mấy người vừa quay lại vừa bực tức bất bình.

Nếu bàn về con cháu, ông nhỏ kia đúng là thảm hại nhất.

Nhiều năm như vậy mà chỉ có một đứa con trai, tuổi vẫn chưa lớn lắm, luôn phiêu bạt bên ngoài, Hoắc thị cũng giúp đỡ rất nhiều lần nhưng mãi vẫn không vực dậy được.

''Nhìn xem ông ta có thể ôm đồm đến khi nào.''

''Cũng chưa chắc được, không phải lúc ấy Hoắc Dận cũng được ông ta tâng bốc sao? Không có việc gì cũng ôm bọn họ đến nhà mình, sau đó Hoắc Dận bị bệnh nên mới ít đến, bây giờ vất vả lắm mới có một đứa nhỏ hoạt bát như vậy, sao bọn họ có thể buông tha cho cơ hội tốt này chứ?''

Cô con dâu tuổi nhỏ hơn càng nói càng tức.

Nhưng nói tới nói lui, cuối cùng các cô cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.

Vì trong Hoắc gia, dựa theo bối phận, ngoài ông cụ thì chỉ còn lại người ông nhỏ này.

Ông nhỏ Hoắc Chính Hoa lúc này đã vui vẻ tươi tỉnh đến vườn hoa, ông ta chuẩn bị mang hai đứa bé sang nhà mình.

''Mặc Mặc, Hoắc Dận, các con đâu rồi? Ông nhỏ đến rồi, ông nhỏ mang các con sang bên kia ăn đồ ăn ngon.''

''...''

Câu nói này vừa vang lên, Hoắc Dận đang chơi trong vườn hoa lập tức đứng lên, khuôn mặt nhỏ lạnh như sương.

Mặc Bảo giật mình: ''Hoắc Dận, anh sao vậy?''
Chương 268: Mặc Bảo ốm

Nhưng cuối cùng Hoắc Dận cũng không nói gì.

Ông nhỏ vẫn hưng phấn không thôi nói: ''Tiểu Mặc Mặc, mau, để chú nhỏ ôm con một cái.''

Mặc Bảo: ''...''

Cũng quá kì lạ rồi, anh trai và em gái đều ở đây nhưng chỉ muốn ôm cậu bé.

Tiểu hồ ly chớp mắt, cậu bé lập tức chạy về phía em gái, kéo cô bé nhỏ nhắn đang chiến đấu với bùn đất lên.

''Không được, ông nhỏ, con muốn dắt em gái, em gái nhà con là một cô bé nhỏ, đến nơi khác lạ sẽ thấy sợ hãi.''

''Hả?''

Hoắc Chính Hoa đang vui vẻ chạy ra lập tức xụ mặt.

Ông ta thật sự muốn ôm đứa nhỏ này.

Ông ta chưa từng thấy đứa trẻ nào lanh lợi như vậy.

''Ông nhỏ, hay là ông bế em gái con? Em gái con cũng rất ngoan.'' Tiểu hồ ly lại cong mắt cười đề nghị.

Ôm con bé kia sao?

Sao có thể chứ? Nó cũng đâu phải người nhà họ Hoắc đâu!

Hoắc Chính Hoa không muốn: "Bỏ đi, đi thôi, chúng ta đi thôi, bà nhỏ các con đã chuẩn bị rất nhiều đồ ăn ngon đó.''

Sau đó lập tức mang mấy bạn nhỏ rời đi.

Tiểu Nhược Nhược là một đứa nhỏ ngốc nghếch đơn thuần, bé không chú ý đến chuyện này, nghe có đồ ăn ngon, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức nở nụ cười trong sáng, vẻ mặt vô cùng vui vẻ.

Chỉ có Hoắc Dận vẫn không nói một lời.

Nhưng cũng không biết có phải vì thấy em trai em gái mình rất vui hay không mà toàn bộ quá trình cậu bé cũng không có cảm xúc gì khác lạ.

Khoảng mười phút sau, xe chuyên dụng trong nhà đưa họ đến cổng một căn nhà khác.

''Được, đến rồi, đến rồi, chú nhỏ bế mấy đứa xuống xe.''

Hoắc Chính Hoa thấy đã đến cửa nhà mình, ông ta cuối cùng cũng tìm được một lí do, đưa tay bế từng đứa nhỏ xuống.

Đương nhiên vẫn đặc biệt để ý đến Mặc Bảo.

Ba anh em đi vào nhà, quả nhiên vợ Hoắc Chính Hoa đã chuẩn bị xong đồ ăn.

''Oa, thật nhiều đồ ăn ngon, em muốn ăn.''

Tiểu Nhược Nhược chính là một con hàng ăn vặt trời sinh, cô bé vừa thấy đã lập tức đi qua lấy quả anh đào đỏ mọng ngon miệng.

Nhưng cho dù bé có qua đó cũng không với được đĩa anh đài, lúc này vợ Hoắc Chính Hoa lại chuyển đĩa sang chỗ khác.

''Lại đây lại đây, Tiểu Dận Dận, Mặc Bảo, hai đứa ăn đi, đây chính là anh đào được vận chuyển từ nước ngoài về đó, trong nhà không có nhiều đâu, mau ăn đi.''

Bà ta không cho Tiểu Nhược Nhược ăn mà trực tiếp đặt xuống trước mặt Mặc Bảo và Hoắc Dận.

Tiểu Nhược Nhược đứng đó nhìn bàn tay trống trơn của mình, cuối cùng đôi mắt tròn xoe của cô bé dần đỏ lên.

''Anh trai...''

''Nhược Nhược, lại đây.''

Hoắc Dận thấy em gái như vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn tuấn tú lập tức trầm xuống, cậu bé vẫy tay gọi em gái đến.

Mặc Bảo cũng có chút tức giận.

Cậu bé biết em gái đơn thuần, lần này đến đây, lúc ở nhà chính em gái đã ít nhiều bị người trong nhà coi thường, nhưng tâm tư em ấy đơn giản lại ham chơi nên mới không chú ý nhiều đến mấy chuyện đó.

Nhưng bây giờ đang xảy ra chuyện gì vậy?

Hai ông bà già này đang trắng trợn xem thường em gái bọn họ sao?

Mặc Bảo ngẩng đầu lên, cười như có như không nhìn bà cô nhỏ kia của mình: ''Bà nhỏ, em gái không ăn thì chúng con cũng sẽ không ăn, em gái là tâm can bảo bối của chúng con đó nha.''

''Cái gì?''

''Ôi, em cũng thật là, sao lại đẩy đồ đi chỗ khác chứ, không thấy con bé muốn ăn sao? Bé nhỏ, lại đây, ông nhỏ đút cho con ăn, cả đĩa này đều cho con nha.''

Vào lúc quan trọng, vẫn là ông nhỏ Hoắc Chính Hoa kịp thời phản ứng lại mắng vợ mình một câu.

Cuối cùng vợ ông ta chỉ có thể hậm hực đưa đĩa anh đào cho Nhược Nhược.

Mấy đứa nhỏ ở đây ăn chơi một lúc, cũng không tính là quá lâu, ông lão ở nhà chính bên kia đã cho người đến đón mấy đứa về.

Tối hôm nay mấy bé sẽ ngủ ở đây.

Đây vốn là một chuyện rất vui vẻ, nhưng không ngờ nửa đêm một đứa trẻ bình thường luôn khỏe mạnh như Mặc Bảo lại bị sốt.

''Xảy ra chuyện gì vậy? Đang yên đang lành sao lại sốt?'' Ông cụ nghe được tin thì vội vàng chạy đến.

''Sợ là buổi chiều ở trong sân chơi quá lâu, mồ hôi lạnh ngấm ngược vào người, lão gia, ông đừng lo lắng, tôi gọi bác sĩ đến là được rồi.''

Quản gia Hà Đình Ngọc nghe tin vội vàng chạy đến, vừa an ủi ông cụ vừa gọi điện thoại cho bác sĩ.

Cũng may sau khi bác sĩ đến kiểm tra cho Mặc Bảo cũng không phát hiện ra vấn đề gì lớn.

''Lão thái gia, cháu trai ngài bị cảm lạnh, nhưng không cần lo, tôi kê cho cậu bé một đơn thuốc là khỏi.''

''Được được, làm nhanh lên đi.''

Ông lão nghe xong mới thở một hơi nhẹ nhõm.

Tiểu Nhược Nhược và Hoắc Dận cũng bị đánh thức, hai đứa nhỏ vẫn luôn lo lắng ghé vào giường Mặc Bảo, sợ cậu bé xảy ra chuyện.

Đặc biệt là Hoắc Dận, khi thấy em trai bị bệnh, ngoài lo lắng ra thì cậu còn có chút tức giận và sợ hãi, đây là một chuyện vô cùng hiếm thấy.

''Chắc chắn là bọn họ!''

''Con nói cái gì?''

Trong căn phòng yên tĩnh, đứa nhỏ này đột nhiên lạnh lùng nói một câu không đầu không đuôi như vậy khiến mọi người đều nhìn cậu.

''Con nói ai?''

''Bà nhỏ! Chắc chắn bọn họ đang hại em trai!''

Hoắc Dận lại bổ sung thêm một câu.

Lần này dáng vẻ của cậu càng dọa người hơn, hai tay cậu nắm chặt, khuôn mặt nhỏ giống Hoắc Tư Tước như đúc lúc này trắng bệch dọa người, vẻ mặt đứa trẻ năm tuổi hung ác dữ tợn đến mức khiến người khác nhìn mà sợ hãi.
Chương 269: Ranh giới cuối cùng của cô

Ông cụ Hoắc kinh ngạc: ''Con đang nói lung tung gì vậy? Ai hại em trai con? Con nói ông nhỏ sao?''

Hoắc Dận lập tức gật đầu: ''Đúng.''

Năng lực biểu đạt ngôn ngữ của cậu bé đã tốt hơn nhiều, không chỉ có thể nói liên tục một câu mà ngay cả tư duy logic cũng có thể thể hiện rõ ràng.

Chỉ là câu nói sau khi biểu đạt xong lại là khiến mọi người trong phòng hãi hùng khiếp vía.

''Dận Dận, ông nội biết con không thích mấy người ông nhỏ, nhưng con đừng làm loạn, em trai chỉ cảm lạnh thôi.''

Ông lão chắc chắn không tin mấy lời này, sau khi tỉnh táo lại, ông ấy bắt đầu khuyên cháu trai lớn.

Nhưng Hoắc Dận căn bản không nghe.

''Không phải, khi còn nhỏ con cũng đã bị ốm!'' Cậu đột nhiên nói to, giọng cũng trở nên bén nhọn, cảm xúc vô cùng kích động.

Đứa nhỏ này lại phát bệnh rồi.

Quản gia thấy tình hình không ổn lắm, ông ta nhanh chóng đi đến bên cạnh ông lão đang chuẩn bị giải thích tiếp cho đứa nhỏ.

Cuối cùng ông cụ Hoắc cũng dừng lại.

''Được, ông nội nghe con, sau này ông nội sẽ không cho em trai qua chỗ ông nhỏ nữa, bây giờ đã rất muộn, con ngoan ngoãn đi ngủ với bác quản gia nhé, được không?''

''Hừ!''

Hoắc Dận lạnh lùng nhìn ông nội, lúc này cậu bé mới dừng lại đi ra ngoài.

Người trong nhà căn bản sẽ không tin chuyện mà Hoắc Dận nói, khi còn nhỏ cậu bé vừa qua nhà ông nhỏ cũng sẽ ốm, ông lão đã tìm hiểu qua, là ngày sinh tháng đẻ của Hoắc Dận xung khắc với bên kia.

Nhưng bây giờ đến Mặc Bảo cũng bị bệnh.

Có phải nên tìm người xem thử không? Rốt cuộc có phải do xung khắc với bên kia không?

Trong đầu ông cụ lóe lên một suy nghĩ, sau đó cũng không còn gì khác...

*

Hôm sau khi Ôn Hủ Hủ tỉnh lại, bên cạnh cô đã không còn ai.

Phần chăn bên cạnh xẹp xuống, nếu như không phải vì chỗ bên cạnh vẫn còn lộn xộn, vẫn còn chút ấm áp còn sót lại thì cô sẽ cho rằng tối qua mình nằm mơ.

''Ôn tiểu thư, cô tỉnh chưa? Tiên sinh nói tôi nấu tổ yến bổ máu cho cô, cô tỉnh rồi thì tôi sẽ mang vào cho cô.''

Ôn Hủ Hủ đang ngây người nằm trong chăn nhìn trần nhà thì đột nhiên dì Vương gõ cửa.

Tổ yến bổ máu?

Ôn Hủ Hủ có chút thụ sủng nhược kinh.

''Ừm, vào đi, không cần mang lên đâu, tôi tắm qua chút rồi sẽ đi xuống.''

Ôn Hủ Hủ bò ra khỏi giường, mặc đồ ngủ chạy vào phòng tắm rửa mặt.

Thật ra hôm qua lúc tỉnh lại thấy người giúp việc ở nơi này cô đã cảm thấy có chút ngượng ngùng, cô và chủ nhân của dì ta có quan hệ rất lúng túng, nói là mẹ đứa nhỏ nhưng quan hệ của hai người lại tệ đến mức không bằng bạn bè bình thường.

Mà tối qua cô lại ngủ ở phòng ngủ này.

Ôn Hủ Hủ tùy tiện tắm qua trong phòng vệ sinh.

Cũng may lúc đi ra dì Vương đã đi xuống, cô lập tức đến tầng hai, đến phòng ngủ mình thay quần áo rồi mới xuống dưới.

Đương nhiên trong lúc cởi bộ đồ ngủ kia, cô không nhịn được mà đỏ mặt.

Hôm qua ai thay đồ ngủ giúp cô vậy?

Lúc xuống tầng, Ôn Hủ Hủ hỏi mấy đứa nhỏ đâu, sau khi biết các bé đã về nhà cũ thì không nhịn được mà lo lắng: ''Đều đi sao? Nhược Nhược cũng đi?''

''Đúng vậy, Ôn tiểu thư không cần lo lắng, buổi sáng trước khi đến công ty tiên sinh đã gọi điện thoại cho ông cụ, ông cụ nói ba đứa nhỏ đều ổn.''

''Vậy sao.''

Ôn Hủ Hủ nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô không quá lo lắng về hai con trai, cô chỉ lo con gái của mình, bây giờ họ vẫn không biết thân phận của con bé, cô sợ bé sẽ phải chịu uất ức.

Cũng may không sao.

Ôn Hủ Hủ cầm điện thoại một lúc lâu.

Đã gần cuối năm, thời tiết rất tốt, trời xanh không mây, ánh sáng tươi sáng, hoa cẩm tú cầu và lan hồ điệp nở đầy màu sắc trên ban công tầng hai, gió thổi nhẹ mang theo hương hoa thoảng qua, đẹp đến mức giống như tranh vẽ.

Ôn Hủ Hủ tùy tiện tìm một chỗ rồi ngồi xuống, im lặng một lúc lâu, cuối cùng cô cũng mở điện thoại ra tìm một dãy số đã lâu không gọi.

''Alo?''

''...Tút tút tút.''

Vô cùng bất ngờ, sau khi bên kia nhận điện thoại, nghe thấy giọng của cô, người bên kia không nói một từ nào đã cúp điện thoại.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Trong giây lát, chút hi vọng còn sót lại trong đáy lòng đã hoàn toàn bị phá nát, cô cảm thấy trong lồng ngực mình như có một ngọn lửa giận bùng cháy, cầm điện thoại lên tiếp tục gọi đi.

Cũng may lần này cô gọi điện đã có người nghe.

''Ôn Hủ Hủ, cô có phiền không? Ai bảo cô gọi điện thoại cho tôi?"

Giọng một người phụ nữ không chút kiên nhẫn vang lên ở bên kia, từng từ từng chữ đều mang theo sự thù hận với Ôn Hủ Hủ!

Ôn Hủ Hủ nghe xong càng tức giận hơn: ''Tôi phiền? Đỗ Như Quân, bây giờ cô còn dám nói tôi phiền? Năm đó cô đã làm gì tôi? Bây giờ cô không có chút sợ hãi nào sao?''

''Buồn cười!'' Đỗ Như Quân đúng là không biết sợ, cô ta càng kiêu ngạo hơn.

''Sao tôi phải sợ? Tôi làm gì?''

''Cô trộm bản thảo của tôi, sau đó đưa cho Cố Hạ, đúng không? Cuốn sách [Thứ Thanh] kia chỉ có mình cô biết tôi sáng tác ra như thế nào, bản thảo sau khi chỉnh sửa tôi cũng chỉ đưa cho mình cô, chuyện này không phải cô làm thì ai làm?''

Ôn Hủ Hủ ngồi trong vườn, cầm điện thoại gằn từng tiếng một.

Cô không thể kiềm chế được cơn giận, đôi mắt hạnh hiện lên sự sắc bén chưa từng có, đuôi mắt cô đỏ bừng, dường như nếu như lúc này người phụ nữ trong điện thoại mà xuất hiện trước mặt, không nghi ngờ gì nữa, cô sẽ lập tức động thủ với cô ta!
Chương 270: Ai bán đứng cô?

Nhưng người phụ nữ đầu bên kia lại không bối rối chút nào.

''Ôn Hủ Hủ, cô bị bệnh à? Sao chuyện gì cô cũng đổ lên đầu tôi vậy, bản thảo gì cứ? Tôi căn bản không biết cô đang nói gì cả.''

''Cô không biết? Cô không biết Cố Hạ?''

''Đúng, tôi không biết, sao vậy Ôn Hủ Hủ? Bây giờ việc của cô ở Hoắc gia đã bị lộ, không lăn lội bên ngoài nổi nữa sao? Có muốn tôi giúp cô chút không? Nể tình chúng ta từng là chị em họ mà cứu cô một mạng?''

Lời cuối của người phụ nữ này còn tỏ vẻ chúa cứu thế, nói muốn cứu Ôn Hủ Hủ một mạng.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, cơn tức đến đỉnh điểm cuối cùng cũng dịu đi.

''Được, Đỗ Như Quân, cô không thừa nhận cũng không sao, tôi đã cho cô cơ hội rồi, tiếp đây cô sẽ được chứng kiến tôi trả lại cho cô những việc cô đã từng làm với tôi, mỗi một thứ cô từng trao đổi với anh ấy, tôi sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi! Tôi sẽ cho cô biết hai chữ hối hận viết như thế nào!''

Lúc cô nói câu cuối cùng, ngữ khí đã vô cùng đáng sợ.

Giống như ma quỷ bò ra từ địa ngục, bên trong chỉ có sát khí mạnh mẽ chứ không có chút tình cảm nào, lúc trước vì nể mặt cậu mợ nên cô chưa từng thế này.

Đáng tiếc Đỗ Như Quân vẫn làm như không có gì.

Có lẽ vì từ nhỏ Ôn Hủ Hủ đã để lại ấn tượng mềm yếu yếu đuối cho cô ta, cô ta chưa từng tin rằng người như thế này sẽ có gan làm gì mình.

Đòi lại cả gốc lẫn lãi?

Ôn Hủ Hủ, cô đề cao bản thân quá rồi.

*

Buổi chiều Ôn Hủ Hủ chuẩn bị ra ngoài một chuyển.

Dì Vương thấy vậy thì muốn ngăn cản: ''Ôn tiểu thư, cô bị thương thế này rồi còn định ra ngoài sao, cô vẫn nên ở nhà đi, nếu cô ra ngoài tiên sinh sẽ trách chúng tôi mất.''

Ôn Hủ Hủ hơi nhức đầu.

Không còn cách nào khác, cuối cùng cô chỉ có thể gọi điện thoại cho Hoắc Tư Tước.

''Alo, anh... đang bận sao?''

Lúc điện thoại được kết nối, Ôn Hủ Hủ có chút căng thẳng sợ đối phương tức giận, cô gọi điện cho hắn như thế này có phải quấy rầy hắn rồi không?

Bây giờ đúng là lúc công ty đang bận rộn nhất.

Hơn nữa hôm nay còn là ngày cuối cùng trước kì nghỉ đông.

Hoắc Tư Tước nhìn qua chồng tài liệu chất như núi trên bàn mình, sau khi mở loa ngoài, hắn vừa làm việc vừa trả lời điện thoại: ''Chuyện gì?''

Đúng là lời ít ý nhiều.

Ôn Hủ Hủ không nhịn được mà hơi run lên, cô mấp máy môi một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí nói: ''Tôi muốn qua nhà cậu một chuyến, hôm nay đã là hai tám tháng chạp, theo tập tục của chúng tôi, con gái gả ra ngoài cần đưa chút quà tặng về nhà trước khi sang năm mới.''

Ôn Hủ Hủ tùy tiện tìm một lí do.

Cho nên ý cô là nơi này của hắn đã trở thành nhà cô, cô cũng chấp nhận duy trì quan hệ vợ chồng của hắn và cô, phải không?

Người đàn ông đang viết chữ kí rồng bay phượng múa của mình xuống tài liệu nghe vậy thì hơi nâng khóe môi lên: ''Được, để Hàn Tự đưa cô đi.''

''Ôi! Không cần không cần, tự tôi lái xe đi là được rồi, anh... Nếu anh có thể cho tôi mượn một chiếc xe, tôi muốn đến siêu thị đi dạo trước xem có gì mua không, nếu Lãnh Tự đi cùng thì quá phiền phức người ta rồi.''

Ôn Hủ Hủ vội vàng từ chối.

Cô về nhà cậu tất nhiên không phải vì thật sự muốn tặng quà cho ông ta, chẳng qua cô chỉ muốn qua đó chào hỏi ông ta, dù sao Đỗ Như Quân cũng là con gái ông ta.

Cũng may người đàn ông này đồng ý với yêu cầu của cô.

Mười mấy phút sau, cô đứng trong gara chọn một chiếc Cayenne màu trắng không quá nổi tiếng rồi lái ra ngoài.

Lãnh Tự đứng ở cổng Hoàng Đình số 1 nhìn chiếc xe biến mất trên đường lớn, nói vào tai nghe trong tai: ''Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đã ra ngoài, tôi đi theo sao?''

''Ừm, đừng để cô ấy phát hiện, còn nữa, chỉ bảo vệ an toàn cho cô ấy.''

Hoắc Tư Tước nghe bên kia báo cáo cũng không bất ngờ chút nào.

Hắn lạnh nhạt nhìn qua tư liệu trước khi nhà người phụ nữ kia phá sản, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng không có sự tức giận mà chỉ bình tĩnh như nước.

Rốt cuộc cô nhớ ra là ai đã bán đứng mình?

Đúng là không dễ dàng.

Khóe miệng hắn hơi cong lên thành nụ cười lạnh, sau đó lại nhanh chóng vùi đầu vào công việc.

Lúc Ôn Hủ Hủ đến Đỗ gia, Đỗ Hoa Sênh đang được đẩy trong hoa viên phơi nắng, trong nhà chỉ còn mình mợ Lưu Bội và hai người giúp việc đang giúp bà trang trí phòng.

''Hai người các cô treo chiếc đèn lồng đỏ này ở đây, còn nữa câu đối cũng phải dán ba đôi, mỗi cửa dán một đôi.''

''Vâng phu nhân.''

Giúp việc nghe xong lập tức cầm đồ đi làm việc.

Ôn Hủ Hủ nắm chặt tay, lúc này cô mới đi đến sau lưng mợ: ''Mợ, con muốn nói chuyện với mợ một chút.''

Lưu Bội xoay người lại, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn cô.

Người phụ nữ này mãi mãi như vậy, cho dù đã bao lâu rồi cô mới đến gặp bà, hay quan hệ của cô với bà có thành thế nào thì ánh mắt của bà vẫn luôn lạnh nhạt như vậy.

''Chuyện gì?''

''...Mợ, chúng ta có thể lên phòng rồi nói không?'' Ôn Hủ Hủ hơi lo lắng mợ không chịu nổi, cô muốn nói chuyện riêng với bà.

Thế là, khoảng hai mươi phút sau, trong tình trạng cậu không nói lời nào, Ôn Hủ Hủ ở tầng hai căn nhà này nói hết tất cả mọi chuyện, sau đó cô thấy được vẻ mặt lạnh nhạt của người mợ này lần đầu tiên xuất hiện vết rạn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom