-
Chương 296-300
Chương 296: Bỏ một tỷ để chơi với vợ là phạm pháp sao?
Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận lại lần nữa đến sơn trang của Lâm Ân.
Đúng là sau khi bọn họ đến đó, chỉ liếc mắt thôi đã thấy những người ở trong bữa tiệc hôm qua đang ở trong sân sau.
''Xem ra hôm nay có chuyện lớn.''
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì theo bản năng nói một câu với em trai Ôn Cận đang đứng bên cạnh.
Ôn Cận gật đầu.
Nhưng cậu không lên tiếng như thường ngày mà vô cùng ngoan ngoãn đứng sau lưng cô.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
''Cô Nancy, cô đến rồi, mau qua đây đi, nhanh, bên này.''
Lúc Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy em trai có chút gì đó không giống thường ngày thì đột nhiên những người đang đợi trong sân thấy cô, vô cùng nhiệt tình bảo cô qua đó.
Tất cả mọi người ngôi sao sáng trong giới tài chính, bây giờ đều đi theo Lâm Ân, đương nhiên họ sẽ niềm nở mỗi khi gặp nhau.
Ôn Hủ Hủ đi qua.
''Mọi người đợi lâu rồi sao?''
''Không có, chúng tôi cũng vừa đến, đúng rồi Nancy, cô có biết lần này hạng mục chúng ta cần làm là hạng mục nào không?'' Có người đột nhiên hỏi Ôn Hủ Hủ.
Sao Ôn Hủ Hủ biết được? Cho dù bây giờ Lâm Ân đang tán thưởng tài năng của cô thì ông ta cũng sẽ không tiết lộ những tin tức này cho cô biết.
Cô lắc đầu: ''Không nghe được gì cả, mọi người đều biết sao?''
Một người da đen tên Peter nở nụ cười thần bí: ''Biết một chút, cô biết Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản không?''
Cmn!
Ôn Hủ Hủ nghe được cái tên này thì chỉ cảm thấy trong lòng có một đàn ngựa đang gào thét chạy qua (1).
(1) một câu nói tục tiếng trung, bằng với đmm của Việt
Đương nhiên cô biết Thương Khung Tinh Mật, đây chính là một trong những ngành công nghiệp chế tác xuất sắc nhất thế giới, nó liên quan đến máy móc và các loại con số điện tử, là thứ đứng đầu ngành kĩ thuật khoa học hiện đại tiên tiến ngày nay.
Lâm Ân này đúng là kiêu căng, hôm qua bảo cô ra tay với Hoắc thị, hôm nay lại mang họ ra tay với Thương Khung của Nhật Bản.
Ông ta đúng là đồ điên!
''Oa, Thương Khung sao, vậy thì tốt quá rồi, đây chính là một con cá lớn, nếu như chúng ta thành công thì tiền về tay chắc chắn sẽ không ít hơn năm ngàn vạn đúng không?''
''Đó là điều đương nhiên!''
Sau khi nghe được cái tên này, những người khác vô cùng hưng phấn.
Công ty lớn, tài sản lớn, đương nhiên bọn họ sẽ vui rồi, vì như vậy có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.
Ôn Hủ Hủ đứng đó suy nghĩ, cảm thấy đạo lí này cũng đúng, nếu như hạng mục này không phạm pháp thì cô sẽ rất vui vẻ mà làm.
Mọi người đợi trong sân khoảng mười phút, cuối cùng Lâm Ân cũng ra, ông ta đội một chiếc mũ phớt, mặc âu phục đi giày da, vừa ra đã có trợ lí phát cho mỗi người ở đây một cái laptop.
''Các vị, tôi không nói những lời thừa thãi với mọi người nữa, hạng mục hôm nay của chúng ta là Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản, giống như mọi ngày, sau khi mọi người nhận được máy có thể xem nhiệm vụ của mình hôm nay.''
''Đúng là Thương Khung...''
Lời này vừa nói ra, không khí tại nơi này đã sôi sùng sục.
Ôn Hủ Hủ nhận lấy laptop, nghe nói mở máy ra mới có thể thấy nhiệm vụ, cô đưa túi xách trong tay cho Ôn Cận đứng phía sau.
Sau đó cô tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống mở laptop ra.
''Thời hạn giao hàng?''
''Đúng, Nancy, cô là người đầu tiên tham gia, trước tiên chúng ta cần thăm dò độ nông sâu của cái này, thời hạn giao hàng là chứng khoán hoàng kim, tài chính của Thương Khung rất lớn, dựa vào nhu cầu của họ, tạo thời hạn giao hàng cũng không sao.''
Lâm Ân đi đến, nhìn thấy ánh mắt Ôn Hủ Hủ lộ ra sự thất vọng thì giải thích.
Ôn Hủ Hủ yên lặng.
Thật ra thời hạn giao hàng tức là không xác định thời gian giao dịch của một phiên giao dịch.
Hơn nữa nó còn không phải giao dịch chân chính, chỉ có thể thông qua trái phiếu, cổ phiếu các loại để kí kết hợp đồng, nói cách khác chính là tôi có thể mua hàng của anh, nhưng hàng hóa này chẳng qua chỉ là một tờ giấy hợp đồng, hơn nữa phải đến kì hạn giao hàng mới có thể đưa cho anh.
Tên hồ ly già này quả nhiên vẫn đề phòng cô.
Ôn Hủ Hủ nhíu mày.
''Xem ra lần này chúng ta không kiếm được tiền rồi, thời gian của thời hạn giao hàng thường rất dài, bên phía Thương Khung còn chưa xác định, có ai có tiền lại đi mua thứ đồ hỏng này không?''
Sau khi Lâm Ân rời đi, Ôn Hủ Hủ nhịn không được mà bực tức nói.
Ôn Cận vẫn không nói gì.
Hoặc có thể nói cậu căn bản nghe không hiểu, ánh mắt mông lung nhìn cô.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tệ hơn.
''Sao em không nói gì? Không phải em học tài chính kế toán sao? Những thứ này cũng không hiểu? Còn nữa, hôm qua lúc em phân tích những bất lợi mà Hoắc thị gây ra cho chúng ta không phải nói rất rành mạch sao?''
''...''
Mắt thường cũng có thể thấy Ôn Cận đang lúng túng, cuối cùng thiếu niên đứng sau lưng cô cũng khó khăn nói một câu: ''Em chỉ sợ... sợ ảnh hưởng đến phán đoán của chị.''
Ôn Hủ Hủ nhíu mày: ''Sợ cái gì? Chúng ta là chị em, gặp chuyện vốn nên thương lượng với nhau, nói sai cũng không sao.''
Ôn Cận: ''...''
Một lúc lâu sau cậu mới đứng đó gật nhẹ đầu, sau đó lấy điện thoại ra.
Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng mọi người cũng xuất phát, mà Ôn Hủ Hủ, sau nhiều lần trải nghiệm, cuối cùng cũng bước chân vào phố Wall nổi tiếng dưới danh nghĩa một nhà đầu tư thương mại tài chính.
*
Trong nước, tòa nhà Hoắc thị.
Lúc Hoắc Tư Tước đến công ty đã là đêm khuya.
Nhưng giờ này, vì nhận được tin hắn sẽ về nên đèn ở tầng cao nhất vẫn còn sáng trưng, mà trong phòng họp cấp cao cũng ngồi chật cứng.
Từng người nhìn như chuẩn bị đi vào phiên tòa xét xử.
Xét xử ai?
Xét xử Hoắc Tư Tước hắn sao?
Chương 297: Vận động quá độ sẽ hư thận!
Người đàn ông mệt mỏi tiến vào phòng, hắn không vội làm việc mà trước tiên rót cho mình một cốc cà phê rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, không chút quan tâm đến phòng họp bên kia.
Vận động quá độ đúng là có chút mệt mỏi.
Lâm Tử Dương đợi trái đợi phải cũng không đợi được hắn, anh ta đi vào nhìn thử, vừa vào đã thiếu chút nữa quỳ xuống lạy ông nội này!
''Tổng giám đốc, ngài còn có tâm trạng uống cà phê sao? Các cổ đông đều đang chờ ngài trong phòng họp, ông Hoắc cũng ở đây!''
''Cái gì?''
Lời này khiến người đàn ông đang ngồi trên sopha nhíu mày.
Còn dám kéo cả ông cụ nhà hắn đến đây?
Xem ra mấy lão già kia lâu rồi chưa bị răn đe nên lại ngứa da rồi thì phải?
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng thả cốc cà phê trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi đến phòng họp bên cạnh.
''Bộp...''
Đúng lúc này bầu không khí bên trong phòng họp đã rất căng thẳng, Hoắc Tư Tước đứng bên ngoài nghe được tiếng đồ vật rơi vỡ.
''Hoắc Diên Anh, công ty này không phải của một mình con ông, một câu của cậu ta đã khiến chúng ta tổn thất một tỷ, cậu ta được sự đồng ý của chúng tôi rồi sao?''
''Đúng vậy! Một tỷ đó, không phải mười vạn hay mười tệ đâu, ông Hoắc, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi không? Chúng tôi để cậu ta ngồi lên vị trí này là để cậu ta giúp chúng tôi kiếm tiền chứ không phải ngu ngốc làm mất tiền như vậy.''
''Các người...''
Ông cụ đã nhiều năm không đến công ty ngồi trong phòng họp bị đám cổ đông này chọc tức đến mức nói không nên lời.
Hoắc Tư Tước đã nghe đủ, hắn đưa tay mở cửa phòng họp.
''Cạch!''
''...''
Tiếng động trong phòng họp lập tức dừng lại, khi nhìn thấy người này xuất hiện ở cửa thì yên tĩnh không chút tiếng động.
Ở Hoắc thị, vẫn chưa có người nào dám làm càn trước mặt sát thần này.
Bao gồm những cổ đông này!
Hoắc Tư Tước thấy cảnh này cũng không nói gì, hắn sải bước đi đến vị trí tổng giám đốc thuộc về mình.
Dáng người tuấn mỹ cao thẳng, vẻ mặt hiện lên ý cười nhạt nhàn nhã, vô cùng giống một thân sĩ lịch sự trang nhã.
Hắn trở nên tốt tính như vậy từ khi nào vậy?
Lâm Tử Dương đi theo sau thấy vậy thì không khỏi căng da dầu.
''Nói đi, sao không nói nữa rồi? Tiếp tục đi.'' Quả nhiên Hoắc Tư Tước vừa cười vừa nói càng khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn.
Mấy lão cổ đông chính là như vậy, lúc hắn không có ở đây, bọn họ nghĩ rằng mình là chủ nhân của nơi này, ngay cả trời cũng có thể lật được.
Nhưng khi hắn đến thì gọi cháu còn nhanh hơn cả người thân.
''Tư Tước, mấy chú cũng không có ý gì khác, nhưng mà ít nhất con cũng phải thông báo qua với các chú về tổn thất một tỷ kia chứ.''
''Chỉ một tỷ mà tôi đã phải thông báo với mấy người rồi sao? Vậy lúc tôi mang về được chục tỷ, trăm tỷ cho mấy người thì sao không thấy nói gì? Muốn cộng nợ sao? Được!''
Người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy.
Các cổ đông trong phòng họp thấy vậy thì không khỏi rùng mình, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn.
''Không không không, cháu trai, mấy chú không có ý như vậy, mấy chú chỉ là... chỉ là muốn biết vì sao con không ngăn cản mà lại để cổ phiếu công ty ngã giá. Lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể loại bỏ nguy cơ này.''
Quả nhiên đám người này rất sợ Hoắc Tư Tước, thái độ của bọn họ hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn được nữa.
Hoắc Tư Tước thấy vậy thì cười lạnh: ''Tôi là người cầm quyền công ty, chẳng lẽ tôi không thể quyết định khoản lỗ của công ty sao? Sao ông biết tôi làm vậy không phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn cho công ty?''
''...''
Lời này quá độc ác, người trong phòng họp gần như không ai dám lên tiếng nữa.
Trong mấy năm người này nắm quyền, đúng là hắn đã kiếm về rất nhiều tiền cho bọn họ, mà đáng sợ hơn nữa là hắn rất nhiều khi ra chiêu không theo lẽ thường.
Cho nên bây giờ hắn nói vậy cũng không ai dám phản bác.
Cuối cùng đám cổ đông này chỉ có thể chán chường rời đi, sau khi họ rời đi, ông cụ không nhịn được mà hỏi: ''Anh có hạng mục gì sao?''
Đôi chân dài của Hoắc Tư Tước vắt lên bàn họp, hắn nhả ra một vòng khói: ''Không có.''
''Không có?'' Ông cụ lập tức trợn mắt: ''Vậy vừa rồi vì sao anh còn nói như vậy? Anh dám lừa bọn họ? Anh có biết đám người này gây ra bao nhiêu khó khăn không?''
''Đó là ông, ông cho rằng bọn họ dám nhả tí rắm nào trước mặt tôi sao?''
Hoắc Tư Tước không chút nể nang nói.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, những gì Hoắc Tư Tước nói đều là sự thật, mấy ông già kia rất thích ồn ào, nhưng nếu như Hoắc Tư Tước không làm thì chỉ sợ họ còn hoảng hơn nữa, bây giờ trên dưới Hoắc thị không có ai thích hợp ngồi vị trí này hơn hắn.
Ông cụ thua trận, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: ''Rốt cuộc anh dùng một tỷ này để làm gì?''
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cũng không nói dối ông ấy: ''Theo đuổi con dâu của ông, không phải ông nói muốn cô ấy quay về sao?''
''...''
Vài giây sau, đôi mắt ông cụ lại lần nữa mở to.
''Anh nói là... Hủ Hủ? Anh tìm được con bé rồi?''
''Tìm được.''
''Con bé đang làm gì? Sao anh lại bỏ ra số tiền lớn như vậy cho con bé? Con bé không muốn quay về sao? Chẳng lẽ... một tỷ này là phí chia tay anh đưa cho nó?''
Ông cụ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại liên tưởng đến chuyện này.
Nhưng lúc ông ấy nói ra lời này, không những không vui mà ngược lại còn có chút thất lạc, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên buồn bã.
Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn ông ấy.
Chương 298: Ba, ba tìm được vợ rồi sao?
Thật ra hắn vẫn luôn nghi ngờ thái độ của ông cụ đối với người phụ nữ kia, dù sao những chuyện ông ấy làm trước kia cũng vô cùng quá đáng.
Nhưng bây giờ khi thấy vẻ mặt này của ông ấy, sự đề phòng trong lòng hắn vơi đi một chút.
''Không phải, cô ấy muốn vực Ôn gia dậy, tôi chỉ trải chút đường cho cô ấy mà thôi.''
''Thật sao?'' Quả nhiên ông cụ lại vui vẻ trở lại: ''Vậy thì tốt rồi, nếu Ôn gia lại phát triển thì có khi con bé sẽ không hận chúng ta như vậy.''
Vậy mà ông ấy lại nói chữ ''hận''.
Đúng vậy, bây giờ họ đang muốn làm gì nhất? Còn không phải là đền bù sai lầm năm đó, hi vọng có thể cứu được Ôn gia để người phụ nữ kia quay về.
Dù sao ba đứa nhỏ cũng cần mẹ.
Lúc Hoắc Tư Tước quay về Hoàng Đình số 1, ba đứa nhỏ đã đi ngủ, hắn trực tiếp đi đến phòng con gái, nhìn bảo bối mà hắn vừa mới tìm được.
Kết quả giám định lần này khiến hắn biết đứa bé này cũng là của hắn.
Chỉ là kết quả này khiến hắn càng thêm khó chịu, cũng càng thêm áy náy.
Gần nửa năm kia, người phụ nữ kia mang theo đứa nhỏ ở ngay dưới mắt hắn, hắn không chỉ không phát hiện mà còn thỉnh thoảng dùng đứa nhỏ này để sỉ nhục cô.
Mắt hắn đúng là mù rồi.
Hắn không xứng làm ba.
Hoắc Tư Tước ngồi xuống trước giường nhỏ màu hồng của đứa nhỏ, nhìn cô bé đang ngủ say trong chăn bông, nhịn không được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé.
''Mẹ, mẹ về rồi sao?''
Trong lúc ngủ mơ, cục bột nhỏ đang ngủ say cảm giác được trên mặt bị ai hôn, bé nỉ non muốn mẹ.
Đúng vậy, đã một tháng rồi bé chưa được gặp mẹ.
Trong lòng Hoắc Tư Tước lập tức nhói lên, đặc biệt khi nhớ lại đêm ở thành phố Clear, trong căn nhà nhỏ tối đen kia, Ôn Hủ Hủ nói rõ từng chữ với hắn: Không cần, đều để lại cho anh!
Trong lòng hắn như bị dao cứa, ngay cả thở cũng thấy đau.
Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc em muốn thế nào em mới quay về? Em không biết mấy đứa nhỏ rất nhớ em sao?
''Ba, ba về rồi sao?''
Hắn đang chìm trong đau khổ ngồi đó thì đột nhiên cửa phòng ngủ có một bóng dáng nhỏ bé.
Sau khi bóng dáng nhỏ bé kia thấy hắn cô đơn đứng đó, cũng không biết cậu bé có thấy được dáng vẻ bi thương kia của hắn không mà không còn nghịch ngợm như ngày xưa.
Cậu bé đứng đó nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần, hắn lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, che giấu hốc mắt phiếm hồng của mình đi.
''Ừm, ba mới về, Mặc Mặc, sau muộn vậy con còn chưa ngủ? Lại đây với ba.'' Hắn vẫy tay, ra hiệu cậu bé đi qua để hắn ôm một cái.
Mặc Bảo ngoan ngoãn đi qua.
Cậu bé nhào vào ngực ba, để đôi tay mạnh mẽ khỏe mạnh của hắn ôm lấy mình, cậu bé dựa vào ngực ba như dựa vào cây đại thụ che kín bầu trời.
Lúc này đứa nhỏ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Không chỉ có mẹ mà còn cả ba nữa, ba đứa nhỏ đã lâu lắm rồi không được gặp cả hai người.
Mặc Bảo thoải mái dựa vào trong ngực ba: ''Ba, ba đi tìm mẹ sao?''
Người Hoắc Tư Tước run lên một cái.
Đứa nhỏ này biết hết rồi sao?
''Con biết ba nhất định sẽ đi tìm mẹ, ba cũng không muốn rời xa mẹ, đúng không?''
''...Đương nhiên.'' Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng trả lời con trai, ngữ khí nghiêm túc hơn bất kì thời điểm nào.
Mặc Bảo ngồi trong lòng hắn nghe vậy thì tươi cười.
Sau đó bé lấy một thứ từ trong túi áo ngủ ra rồi đưa cho ba.
''Cho ba, đây là tất cả các nơi mẹ đã đi cùng với bạn ở nước ngoài, ba, ba nhất định phải cố gắng hết sức mang mẹ của tụi con về, nếu không ba sẽ thành người góa vợ.''
''Góa vợ?'' Hoắc Tư Tước ngẩn người.
''Chính là người đàn ông vừa già vừa mất vợ lại còn mang theo mấy đứa con riêng đó.'' Mặc Bảo nhìn vẻ mặt không hiểu của ba mình thì giảo hoạt giải thích.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.
Hắn già chỗ nào?
Năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi đâu.
Còn nữa, hắn có con riêng thì sao? Chẳng lẽ không có người phụ nữ kia thì hắn sẽ không tìm được vợ nữa sao?
Dựa vào nhan sắc và tiền tài này của hắn, hắn chỉ cần tùy tiện gọi một tiếng thì cũng có một hàng phụ nữ bám lấy đấy?
Tổng giám đốc Hoắc vô cùng không hài lòng với biệt danh ''góa vợ'' mà con trai đặt cho mình.
Nhưng sau đó đứa con trai này của hắn lại bắt đầu giải thích cho hắn nghe: ''Ba nghĩ mà xem, ba, đúng là ba có tiền, cũng rất đẹp trai, chỉ cần ba muốn chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn làm mẹ kế của chúng con, nhưng mà ba có nghĩ đến trường hợp này không? Ba cưới mẹ kế, quan hệ mẹ kế con chồng gì đó... Ba, ba không thấy phiền sao?''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Hắn không biết nên nói gì.
Đứa nhóc này, là ai nói những chuyện này cho bé biết vậy?
Mấy ngày hôm sau Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở công ty xử lí công việc, mà các cổ đông kia, sau khi hắn trở về cũng không dám ho he gì nữa, ai nấy đều ngoan ngoãn ở nhà mình.
Ngoại trừ một người họ Dương.
''Tổng giám đốc Dương, tôi đã hỏi qua bộ phận chứng khoán của công ty, lúc đó họ đã tra được phần lớn cổ phiếu của công ty con bán tháo đều do có người ở bên Mỹ động tay động chân, dựa vào năng lực của chúng ta, lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể điều tra được chuyện này sau đó báo cáo cục quản lí ngân hàng.''
Chương 299: Tổng giám đốc, phu nhân lại không nghe lời
''Đúng, tập đoàn Hoắc thị chúng ta hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng, còn có thể lấy lại một tỷ về, nhưng vì sao Hoắc Tư Tước lại không cho phép làm vậy chứ? Anh ta có mục đích gì?''
Trong buổi chiều yên tĩnh tại vườn hoa, có mấy người đang tham gia một bữa tiệc xã giao nhỏ, tất cả đều là cổ đông trong công ty.
Chỉ là cổ phần trong tay họ không nhiều, người có nhiều cổ phần nhất cũng chính là chủ nhân căn biệt thư này, cổ đông họ Dương.
''Đừng nói lung tung, Hoắc tổng làm vậy chắc chắn cũng là có lí do.''
Không ngờ ông ta lại quát lớn đám người kia, nói bọn họ đừng nói lung tung.
Kết quả đám người kia nghe xong thì càng tức giận bất bình hơn: ''Còn có thể vì gì nữa? Tổng giám đốc Dương, ông đừng quên, nơi này của anh ta có vấn đề, chứ ai có thể làm ra chuyện đó được?''
Đột nhiên có người đưa tay chỉ lên đầu mình, ra hiệu cho bọn họ biết nơi này của người trong miệng họ có vấn đề.
Cổ đông họ Dương kia nghe xong, sắc mặt càng trầm hơn: ''Ăn nói cho cẩn thận! Lời này có thể nói lung tung được sao? Mấy lời đồn nhảm mà thôi, đừng có loan truyền bậy bạ!''
Ông ta vô cùng tức giận, nhiều lần yêu cầu những người này không nói linh tinh.
Nhưng thực tế những người này dám nghị luận như vậy trước mặt ông ta đã cho thấy có nhiều thứ thật ra đều được ông ta ngầm đồng ý.
Đúng là rất khó lay động vị trí của Hoắc Tư Tước.
Nhưng nếu như ông ta có thể tác động hắn ở một khía cạnh khác thì sao? Hắn còn có thể phản kháng được sao?
Sau khi tiệc trà kết thúc, cổ đông Dương quay về thư phòng.
Thư kí của ông ta cũng đi theo, khi không còn thấy ai, anh ta không nhịn được mà nói: ''Lão gia, chúng ta lật đổ Hoắc Tư Tước thì người cầm quyền mới của Hoắc gia sẽ cho chúng ta tất cả sao?''
''Đương nhiên, trừ phi hắn không muốn có được Hoắc thị!''
Người này nham hiểm cười, sau đó ông ta vô cùng vui vẻ cầm gậy golf đi ra ngoài...
*
Nước Mỹ, phố Wall.
Cuối cùng hôm đó Ôn Hủ Hủ chỉ hoàn thành được một đơn thời hạn giao hàng mấy chục vạn.
Hơn nữa còn phải nưa năm sau mới có thể giao dịch.
Tiếp tục như vậy thì sao cô có thể kiếm tiền được?
Lúc Ôn Hủ Hủ về đến nhà bạn Kiều Thời Khiêm, tâm trạng mấy ngày sau đều vô cùng sa sút.
Mấy ngày nay Ôn Cận cũng vô cùng trầm tính, cậu không đến quấy rầy cô, cũng không đến hỏi cô cái gì, mãi đến hai ngày sau, cậu thấy Ôn Hủ Hủ không có ý định rời khỏi đây mới đến hỏi thăm.
''Chị, hay là chúng ta dọn ra ngoài trước đi?''
''Hả?'' Ôn Hủ Hủ đang phiền lòng, nghe xong lời này thì hỏi lại theo bản năng: ''Dọn ra ngoài? Chuyển đi đâu?''
Thái độ Ôn Cận có chút cung kính: ''Mấy hôm nay anh Kiều không ở đây, chúng ta ở lại cũng không tiện, dù sao cũng không phải lập tức quay về, chi bằng chúng ta tìm nhà trọ để thuê trước.''
''Đúng đúng đúng, em không nói thì chị cũng quên mất, vậy được, em đi tìm thử đi.''
''Được.''
Ôn Cận quay người đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ đang bận suy nghĩ nên cũng không chú ý, mãi một lúc sau cô mới nhớ ra em trai mình căn bản không quen thuộc với nơi này, hơn nữa ngôn ngữ cũng không tốt.
Não cô bị chập sao? Vậy mà lại để cậu đi tìm phòng.
Điều khiến cô kinh ngạc chính là khoảng một tiếng sau, thiếu niên quay về nói với cô rằng cậu đã tìm được phòng.
Thật hay giả vậy?
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn cậu, lên tiếng hỏi: ''Sao em tìm được? Không phải em không giao tiếp được họ sao?''
''Hả?" Thiếu niên đứng trước mặt lập tức thay đổi sắc mặt: ''Em chỉ là... không thông thạo khẩu ngữ, nhưng em có thể nhìn rồi giao tiếp bằng viết chữ.''
Hóa ra là vậy.
Ôn Hủ Hủ không tiếp tục suy nghĩ chuyện này, cô cùng cậu dọn ra khỏi đây.
Buổi tối, Kiều Thời Khiêm nhận được tin thì gọi điện đến hỏi tại sao Ôn Hủ Hủ lại dọn đi. Anh ta nói mình chỉ về Clear xử lí chút việc, không bao lâu nữa sẽ về.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ, cô chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ.
''Em tìm được một chỗ khá gần phố Wall, như vậy cũng thuận tiện để em trao đổi với Lâm Ân tiên sinh.''
''Vậy sao, vậy được rồi, nhưng anh nghe nói lần này em đi theo ông ta làm hạng mục Thương Khung Nhật Bản, không phải ông ta rất tán thưởng em sao? Sao lại chỉ cho em một thời hạn giao hàng?''
Đột nhiên anh ta hỏi câu này.
Ôn Hủ Hủ còn đang đau đầu vì việc này, nghe anh ta nói vậy thì cũng bực bội nói: ''Đúng vậy, chắc ông ta vẫn chưa tin tưởng em, hơn nữa câu nói hôm trước của em có lẽ khiến ông ta đề phòng.''
''Em nói muốn kiếm tiền chân chính sao?''
''Đúng, hạng mục của mấy người đi cùng tụi em đều là hạng mục được đầu tư nhiều, tất cả đều kiếm được hơn trăm vạn.'' Ôn Hủ Hủ tức giận bất bình.
Bỏ vốn đầu tư tiền về khá nhanh.
Kiều Thời Khiêm nhìn tài liệu liên quan đến Thương Khung Nhật Bản trong tay, ánh mắt hơi thay đổi: ''Có lẽ em có thể trực tiếp đi tìm người phụ trách Thương Khung Nhật Bản.''
''Anh nói gì? Trực tiếp đi tìm người ta?''
''Đúng, đường là Lâm Ân mở giúp em, nhưng em kiếm được tiền rồi chia cho ông ta thì ông ta cũng sẽ không từ chối, em nói có đúng không?''
Ngụ ý chính là để Ôn Hủ Hủ vượt mặt Lâm Ân, tự mình đi tìm Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản làm ăn.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ hơi động đậy.
Đúng lúc này Ôn Cận bê một bát chè đến, Ôn Hủ Hủ vừa cúp điện thoại đã thấy cậu, cô thuận miệng hỏi một câu: ''Tiểu Cận, anh Kiều nói chúng ta tự mình đi tìm Thương Khung Tinh Mật bàn chuyện làm ăn, em cảm thấy thế nào?''
''Cái gì? Chuyện này không tốt lắm đâu.''
Ôn Cận nghe xong lập tức không đồng ý.
Chương 300: Hoắc tổng chơi đẹp vào
''Chị, bây giờ chúng ta đang làm việc cho Lâm Ân, nếu như chị qua mặt ông ta đi tìm Thương Khung Tinh Mật bị ông ta biết, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.''
''Nhưng nếu chúng ta có thể đàm phán được với công ty kia, tiền kiếm được cũng có thể chia cho ông, như vậy không phải giống nhau sao?''
''Sao có thể giống nhau được? Loại người như ông ta chắc chắn sẽ không thích chị làm như vậy, ông ta càng thích khống chế mọi thứ hơn, nếu như chị không nghe lời thì ông ta còn cần số tiền kia để làm gì?''
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của thiếu niên lạnh lẽo sắc bén đến kinh người, dường như cậu đã biến thành một người khác.
Hơn nữa những lời cậu phân tích hoàn toàn khác với những gì cậu đã trải qua, rõ ràng ngay cả đại học cậu cũng không tốt nghiệp, nhưng bây giờ cậu lại có thể chỉ ra được những điều này vô cùng rõ ràng.
Giống như cậu đã từng trải qua vậy.
Tại sao cậu có thể như vậy được? Đây là ảo giác của cô sao?
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn cậu, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Ôn Cận: ''...''
Cậu lập tức giật mình.
Khuôn mặt trắng noãn cũng lập tức thay đổi.
''Em... Chị, chị đừng tức giận, em đều nghe người khác nói những chuyện này, em lo chị xảy ra chuyện nên mới có chút sốt ruột.'' Cậu vội vàng giải thích cho sự thất thố của mình.
Ôn Hủ Hủ lại nhìn cậu mấy giây nữa.
Được rồi, có lẽ cậu thật sự nghe người khác nói mấy lời này, một người không học xong đại học có thể chỉ ra những chuyện này được sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn đè những suy nghĩ này xuống: ''Không sao, em đi ngủ trước đi, chị sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này.''
Sau đó cô nói cậu quay về đi ngủ.
Đúng là cô cần suy nghĩ thật kĩ, những lời em cô vừa nói ban nãy cũng không phải không có lí.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ suy nghĩ rất lâu, cô vẫn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, khi cô còn chưa quyết định được thì Kiều Thời Khiêm ở thành phố Clear xa xôi như biết cô sẽ do dự nên đã bay chuyến bay trong đêm đến đây.
''Chào buổi sáng Nancy, anh biết em đang do dự, không sao, anh qua đó với em.''
Anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như ảo thuật, khuôn mặt dịu dàng ấm áp trong ánh nắng chói chang nở nụ cười nhạt, Ôn Hủ Hủ có chút ngây người.
Người này thật sự quan tâm đến cô.
Trái tim Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên bình ổn lại, tâm trạng do suy nghĩ cả đêm cũng trở nên bình tĩnh, cô chuẩn bị gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, tiếng cửa phòng trên tầng được mở ra, hai người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thiếu niên cao gầy vừa bước ra, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.
''Ôn Cận? Em dậy rồi? Đúng lúc anh Kiều mới đến, chúng ta vẫn nên qua đó thì hơn.''
Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đang lạnh mặt, không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng, cô thương lượng nói với cậu.
Nhưng thiếu niên lại không giống ngày thường.
Sau khi cô nói xong, người bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời như cậu lại càng lạnh lùng hơn khi cô vừa nói xong.
Một giây sau, cậu quay về phòng ngủ, lại ''rầm'' một tiếng đóng cửa lại.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Kiều Thời Khiêm: ''...''
Đứa nhỏ này bị sao vậy?
Ôn Hủ Hủ cạn lời không biết nên nói gì, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại kịp, nhanh chóng giải thích với người đàn ông bên cạnh: ''Em xin lỗi, tối hôm qua nó vẫn không mong em sẽ đi, nó lo lắng em và Lâm Ân trở mặt.''
Kiều Thời Khiêm nheo mắt.
Không muốn chị và Lâm Ân trở mặt mà tức giận như vậy sao?
Kiều Thời Khiêm cảm thấy có gì đó là lạ, anh ta nhớ lại cảnh tượng ban nãy, anh ta cảm thấy thiếu niên như biến thành người khác, trước kia trên người cậu không có lạnh lẽo như vậy.
Ánh mắt cũng không dọa người như vậy.
Kiều Thời Khiêm nhìn chằm chằm cánh cửa kia một lúc lâu.
Ôn Hủ Hủ lại không để việc này trong lòng, cô cảm thấy lí do của mình rất hợp lí, vì tối qua em trai đã mất khống chế một lần trước mặt cô vì việc này.
Mặc dù cách nổi giận cả hai lần đều không giống nhau lắm.
Ôn Hủ Hủ quyết định hôm nay sẽ không đưa em trai ra ngoài, dù sao cậu cũng vừa nổi giận như vậy.
Nhưng cô không ngờ, sau khi cô chuẩn bị xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì căn phòng mới bị đóng kín lại bên cạnh phòng cô lại đột nhiên mở ra.
''Em cũng muốn đi!''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đeo gọng kính đen to đang uất ức đứng trước mặt mình, đột nhiên không biết nói gì.
Hai hôm nay em trai thay đổi quá nhiều, lúc thì ngoan ngoãn nghe lời cô như chủ tớ, lúc lại không chút nể nang mà nổi giận với cô.
Bây giờ lại còn nhõng nhẽo uất ức với cô nữa.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình cần phải tỉnh táo.
Nhưng lúc cô đang nghiêm túc đánh giá thì lại phát hiện sau khi thiếu niên thấy cô không để ý đến mình, cái đầu đội mũ nồi hơi cúi xuống, Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy hàng mi dài sau lớp kính đang cụp xuống đầy buồn bã.
Trái tim cô lập tức co lại.
''Được, vậy em mau đi thay quần áo đi, chị chờ em.'' Cô mềm lòng, nhón chân lên vuốt mấy sợi tóc vểnh ra ngoài của cậu.
Ôn Cận nghe xong thì lập tức vui vẻ trở lại, cậu tươi cười, lập tức quay về phòng thay quần áo.
Kiều Thời Khiêm lúc này lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Phải nói Ôn Cận bây giờ là giống ngày thường nhất, vì đây mới là dáng vẻ của cậu mà mọi người nhìn thấy từ ngày đầu tiên.
Nhưng không hiểu sao anh ta vẫn cảm thấy chuyện này có chút sai sai, giống như nơi nào có vấn đề khiến anh ta vô cùng không thoải mái!
Ôn Hủ Hủ và Ôn Cận lại lần nữa đến sơn trang của Lâm Ân.
Đúng là sau khi bọn họ đến đó, chỉ liếc mắt thôi đã thấy những người ở trong bữa tiệc hôm qua đang ở trong sân sau.
''Xem ra hôm nay có chuyện lớn.''
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì theo bản năng nói một câu với em trai Ôn Cận đang đứng bên cạnh.
Ôn Cận gật đầu.
Nhưng cậu không lên tiếng như thường ngày mà vô cùng ngoan ngoãn đứng sau lưng cô.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
''Cô Nancy, cô đến rồi, mau qua đây đi, nhanh, bên này.''
Lúc Ôn Hủ Hủ đang cảm thấy em trai có chút gì đó không giống thường ngày thì đột nhiên những người đang đợi trong sân thấy cô, vô cùng nhiệt tình bảo cô qua đó.
Tất cả mọi người ngôi sao sáng trong giới tài chính, bây giờ đều đi theo Lâm Ân, đương nhiên họ sẽ niềm nở mỗi khi gặp nhau.
Ôn Hủ Hủ đi qua.
''Mọi người đợi lâu rồi sao?''
''Không có, chúng tôi cũng vừa đến, đúng rồi Nancy, cô có biết lần này hạng mục chúng ta cần làm là hạng mục nào không?'' Có người đột nhiên hỏi Ôn Hủ Hủ.
Sao Ôn Hủ Hủ biết được? Cho dù bây giờ Lâm Ân đang tán thưởng tài năng của cô thì ông ta cũng sẽ không tiết lộ những tin tức này cho cô biết.
Cô lắc đầu: ''Không nghe được gì cả, mọi người đều biết sao?''
Một người da đen tên Peter nở nụ cười thần bí: ''Biết một chút, cô biết Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản không?''
Cmn!
Ôn Hủ Hủ nghe được cái tên này thì chỉ cảm thấy trong lòng có một đàn ngựa đang gào thét chạy qua (1).
(1) một câu nói tục tiếng trung, bằng với đmm của Việt
Đương nhiên cô biết Thương Khung Tinh Mật, đây chính là một trong những ngành công nghiệp chế tác xuất sắc nhất thế giới, nó liên quan đến máy móc và các loại con số điện tử, là thứ đứng đầu ngành kĩ thuật khoa học hiện đại tiên tiến ngày nay.
Lâm Ân này đúng là kiêu căng, hôm qua bảo cô ra tay với Hoắc thị, hôm nay lại mang họ ra tay với Thương Khung của Nhật Bản.
Ông ta đúng là đồ điên!
''Oa, Thương Khung sao, vậy thì tốt quá rồi, đây chính là một con cá lớn, nếu như chúng ta thành công thì tiền về tay chắc chắn sẽ không ít hơn năm ngàn vạn đúng không?''
''Đó là điều đương nhiên!''
Sau khi nghe được cái tên này, những người khác vô cùng hưng phấn.
Công ty lớn, tài sản lớn, đương nhiên bọn họ sẽ vui rồi, vì như vậy có thể kiếm được càng nhiều tiền hơn.
Ôn Hủ Hủ đứng đó suy nghĩ, cảm thấy đạo lí này cũng đúng, nếu như hạng mục này không phạm pháp thì cô sẽ rất vui vẻ mà làm.
Mọi người đợi trong sân khoảng mười phút, cuối cùng Lâm Ân cũng ra, ông ta đội một chiếc mũ phớt, mặc âu phục đi giày da, vừa ra đã có trợ lí phát cho mỗi người ở đây một cái laptop.
''Các vị, tôi không nói những lời thừa thãi với mọi người nữa, hạng mục hôm nay của chúng ta là Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản, giống như mọi ngày, sau khi mọi người nhận được máy có thể xem nhiệm vụ của mình hôm nay.''
''Đúng là Thương Khung...''
Lời này vừa nói ra, không khí tại nơi này đã sôi sùng sục.
Ôn Hủ Hủ nhận lấy laptop, nghe nói mở máy ra mới có thể thấy nhiệm vụ, cô đưa túi xách trong tay cho Ôn Cận đứng phía sau.
Sau đó cô tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống mở laptop ra.
''Thời hạn giao hàng?''
''Đúng, Nancy, cô là người đầu tiên tham gia, trước tiên chúng ta cần thăm dò độ nông sâu của cái này, thời hạn giao hàng là chứng khoán hoàng kim, tài chính của Thương Khung rất lớn, dựa vào nhu cầu của họ, tạo thời hạn giao hàng cũng không sao.''
Lâm Ân đi đến, nhìn thấy ánh mắt Ôn Hủ Hủ lộ ra sự thất vọng thì giải thích.
Ôn Hủ Hủ yên lặng.
Thật ra thời hạn giao hàng tức là không xác định thời gian giao dịch của một phiên giao dịch.
Hơn nữa nó còn không phải giao dịch chân chính, chỉ có thể thông qua trái phiếu, cổ phiếu các loại để kí kết hợp đồng, nói cách khác chính là tôi có thể mua hàng của anh, nhưng hàng hóa này chẳng qua chỉ là một tờ giấy hợp đồng, hơn nữa phải đến kì hạn giao hàng mới có thể đưa cho anh.
Tên hồ ly già này quả nhiên vẫn đề phòng cô.
Ôn Hủ Hủ nhíu mày.
''Xem ra lần này chúng ta không kiếm được tiền rồi, thời gian của thời hạn giao hàng thường rất dài, bên phía Thương Khung còn chưa xác định, có ai có tiền lại đi mua thứ đồ hỏng này không?''
Sau khi Lâm Ân rời đi, Ôn Hủ Hủ nhịn không được mà bực tức nói.
Ôn Cận vẫn không nói gì.
Hoặc có thể nói cậu căn bản nghe không hiểu, ánh mắt mông lung nhìn cô.
Ôn Hủ Hủ thấy vậy thì tâm trạng càng tệ hơn.
''Sao em không nói gì? Không phải em học tài chính kế toán sao? Những thứ này cũng không hiểu? Còn nữa, hôm qua lúc em phân tích những bất lợi mà Hoắc thị gây ra cho chúng ta không phải nói rất rành mạch sao?''
''...''
Mắt thường cũng có thể thấy Ôn Cận đang lúng túng, cuối cùng thiếu niên đứng sau lưng cô cũng khó khăn nói một câu: ''Em chỉ sợ... sợ ảnh hưởng đến phán đoán của chị.''
Ôn Hủ Hủ nhíu mày: ''Sợ cái gì? Chúng ta là chị em, gặp chuyện vốn nên thương lượng với nhau, nói sai cũng không sao.''
Ôn Cận: ''...''
Một lúc lâu sau cậu mới đứng đó gật nhẹ đầu, sau đó lấy điện thoại ra.
Tất cả đều được sắp xếp ổn thỏa, cuối cùng mọi người cũng xuất phát, mà Ôn Hủ Hủ, sau nhiều lần trải nghiệm, cuối cùng cũng bước chân vào phố Wall nổi tiếng dưới danh nghĩa một nhà đầu tư thương mại tài chính.
*
Trong nước, tòa nhà Hoắc thị.
Lúc Hoắc Tư Tước đến công ty đã là đêm khuya.
Nhưng giờ này, vì nhận được tin hắn sẽ về nên đèn ở tầng cao nhất vẫn còn sáng trưng, mà trong phòng họp cấp cao cũng ngồi chật cứng.
Từng người nhìn như chuẩn bị đi vào phiên tòa xét xử.
Xét xử ai?
Xét xử Hoắc Tư Tước hắn sao?
Chương 297: Vận động quá độ sẽ hư thận!
Người đàn ông mệt mỏi tiến vào phòng, hắn không vội làm việc mà trước tiên rót cho mình một cốc cà phê rồi ngồi xuống nghỉ ngơi, không chút quan tâm đến phòng họp bên kia.
Vận động quá độ đúng là có chút mệt mỏi.
Lâm Tử Dương đợi trái đợi phải cũng không đợi được hắn, anh ta đi vào nhìn thử, vừa vào đã thiếu chút nữa quỳ xuống lạy ông nội này!
''Tổng giám đốc, ngài còn có tâm trạng uống cà phê sao? Các cổ đông đều đang chờ ngài trong phòng họp, ông Hoắc cũng ở đây!''
''Cái gì?''
Lời này khiến người đàn ông đang ngồi trên sopha nhíu mày.
Còn dám kéo cả ông cụ nhà hắn đến đây?
Xem ra mấy lão già kia lâu rồi chưa bị răn đe nên lại ngứa da rồi thì phải?
Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng thả cốc cà phê trong tay xuống, vẻ mặt bình tĩnh đi đến phòng họp bên cạnh.
''Bộp...''
Đúng lúc này bầu không khí bên trong phòng họp đã rất căng thẳng, Hoắc Tư Tước đứng bên ngoài nghe được tiếng đồ vật rơi vỡ.
''Hoắc Diên Anh, công ty này không phải của một mình con ông, một câu của cậu ta đã khiến chúng ta tổn thất một tỷ, cậu ta được sự đồng ý của chúng tôi rồi sao?''
''Đúng vậy! Một tỷ đó, không phải mười vạn hay mười tệ đâu, ông Hoắc, ông có từng nghĩ đến cảm nhận của chúng tôi không? Chúng tôi để cậu ta ngồi lên vị trí này là để cậu ta giúp chúng tôi kiếm tiền chứ không phải ngu ngốc làm mất tiền như vậy.''
''Các người...''
Ông cụ đã nhiều năm không đến công ty ngồi trong phòng họp bị đám cổ đông này chọc tức đến mức nói không nên lời.
Hoắc Tư Tước đã nghe đủ, hắn đưa tay mở cửa phòng họp.
''Cạch!''
''...''
Tiếng động trong phòng họp lập tức dừng lại, khi nhìn thấy người này xuất hiện ở cửa thì yên tĩnh không chút tiếng động.
Ở Hoắc thị, vẫn chưa có người nào dám làm càn trước mặt sát thần này.
Bao gồm những cổ đông này!
Hoắc Tư Tước thấy cảnh này cũng không nói gì, hắn sải bước đi đến vị trí tổng giám đốc thuộc về mình.
Dáng người tuấn mỹ cao thẳng, vẻ mặt hiện lên ý cười nhạt nhàn nhã, vô cùng giống một thân sĩ lịch sự trang nhã.
Hắn trở nên tốt tính như vậy từ khi nào vậy?
Lâm Tử Dương đi theo sau thấy vậy thì không khỏi căng da dầu.
''Nói đi, sao không nói nữa rồi? Tiếp tục đi.'' Quả nhiên Hoắc Tư Tước vừa cười vừa nói càng khiến người ta kinh hồn bạt vía hơn.
Mấy lão cổ đông chính là như vậy, lúc hắn không có ở đây, bọn họ nghĩ rằng mình là chủ nhân của nơi này, ngay cả trời cũng có thể lật được.
Nhưng khi hắn đến thì gọi cháu còn nhanh hơn cả người thân.
''Tư Tước, mấy chú cũng không có ý gì khác, nhưng mà ít nhất con cũng phải thông báo qua với các chú về tổn thất một tỷ kia chứ.''
''Chỉ một tỷ mà tôi đã phải thông báo với mấy người rồi sao? Vậy lúc tôi mang về được chục tỷ, trăm tỷ cho mấy người thì sao không thấy nói gì? Muốn cộng nợ sao? Được!''
Người đàn ông lập tức ngồi thẳng dậy.
Các cổ đông trong phòng họp thấy vậy thì không khỏi rùng mình, trong lòng lập tức có cảm giác không ổn.
''Không không không, cháu trai, mấy chú không có ý như vậy, mấy chú chỉ là... chỉ là muốn biết vì sao con không ngăn cản mà lại để cổ phiếu công ty ngã giá. Lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể loại bỏ nguy cơ này.''
Quả nhiên đám người này rất sợ Hoắc Tư Tước, thái độ của bọn họ hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn được nữa.
Hoắc Tư Tước thấy vậy thì cười lạnh: ''Tôi là người cầm quyền công ty, chẳng lẽ tôi không thể quyết định khoản lỗ của công ty sao? Sao ông biết tôi làm vậy không phải vì muốn kiếm nhiều tiền hơn cho công ty?''
''...''
Lời này quá độc ác, người trong phòng họp gần như không ai dám lên tiếng nữa.
Trong mấy năm người này nắm quyền, đúng là hắn đã kiếm về rất nhiều tiền cho bọn họ, mà đáng sợ hơn nữa là hắn rất nhiều khi ra chiêu không theo lẽ thường.
Cho nên bây giờ hắn nói vậy cũng không ai dám phản bác.
Cuối cùng đám cổ đông này chỉ có thể chán chường rời đi, sau khi họ rời đi, ông cụ không nhịn được mà hỏi: ''Anh có hạng mục gì sao?''
Đôi chân dài của Hoắc Tư Tước vắt lên bàn họp, hắn nhả ra một vòng khói: ''Không có.''
''Không có?'' Ông cụ lập tức trợn mắt: ''Vậy vừa rồi vì sao anh còn nói như vậy? Anh dám lừa bọn họ? Anh có biết đám người này gây ra bao nhiêu khó khăn không?''
''Đó là ông, ông cho rằng bọn họ dám nhả tí rắm nào trước mặt tôi sao?''
Hoắc Tư Tước không chút nể nang nói.
Nhưng cũng không thể phủ nhận, những gì Hoắc Tư Tước nói đều là sự thật, mấy ông già kia rất thích ồn ào, nhưng nếu như Hoắc Tư Tước không làm thì chỉ sợ họ còn hoảng hơn nữa, bây giờ trên dưới Hoắc thị không có ai thích hợp ngồi vị trí này hơn hắn.
Ông cụ thua trận, cuối cùng chỉ có thể nói một câu: ''Rốt cuộc anh dùng một tỷ này để làm gì?''
Hoắc Tư Tước nhíu mày, cũng không nói dối ông ấy: ''Theo đuổi con dâu của ông, không phải ông nói muốn cô ấy quay về sao?''
''...''
Vài giây sau, đôi mắt ông cụ lại lần nữa mở to.
''Anh nói là... Hủ Hủ? Anh tìm được con bé rồi?''
''Tìm được.''
''Con bé đang làm gì? Sao anh lại bỏ ra số tiền lớn như vậy cho con bé? Con bé không muốn quay về sao? Chẳng lẽ... một tỷ này là phí chia tay anh đưa cho nó?''
Ông cụ nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại liên tưởng đến chuyện này.
Nhưng lúc ông ấy nói ra lời này, không những không vui mà ngược lại còn có chút thất lạc, ngay cả vẻ mặt cũng trở nên buồn bã.
Hoắc Tư Tước liếc mắt nhìn ông ấy.
Chương 298: Ba, ba tìm được vợ rồi sao?
Thật ra hắn vẫn luôn nghi ngờ thái độ của ông cụ đối với người phụ nữ kia, dù sao những chuyện ông ấy làm trước kia cũng vô cùng quá đáng.
Nhưng bây giờ khi thấy vẻ mặt này của ông ấy, sự đề phòng trong lòng hắn vơi đi một chút.
''Không phải, cô ấy muốn vực Ôn gia dậy, tôi chỉ trải chút đường cho cô ấy mà thôi.''
''Thật sao?'' Quả nhiên ông cụ lại vui vẻ trở lại: ''Vậy thì tốt rồi, nếu Ôn gia lại phát triển thì có khi con bé sẽ không hận chúng ta như vậy.''
Vậy mà ông ấy lại nói chữ ''hận''.
Đúng vậy, bây giờ họ đang muốn làm gì nhất? Còn không phải là đền bù sai lầm năm đó, hi vọng có thể cứu được Ôn gia để người phụ nữ kia quay về.
Dù sao ba đứa nhỏ cũng cần mẹ.
Lúc Hoắc Tư Tước quay về Hoàng Đình số 1, ba đứa nhỏ đã đi ngủ, hắn trực tiếp đi đến phòng con gái, nhìn bảo bối mà hắn vừa mới tìm được.
Kết quả giám định lần này khiến hắn biết đứa bé này cũng là của hắn.
Chỉ là kết quả này khiến hắn càng thêm khó chịu, cũng càng thêm áy náy.
Gần nửa năm kia, người phụ nữ kia mang theo đứa nhỏ ở ngay dưới mắt hắn, hắn không chỉ không phát hiện mà còn thỉnh thoảng dùng đứa nhỏ này để sỉ nhục cô.
Mắt hắn đúng là mù rồi.
Hắn không xứng làm ba.
Hoắc Tư Tước ngồi xuống trước giường nhỏ màu hồng của đứa nhỏ, nhìn cô bé đang ngủ say trong chăn bông, nhịn không được mà hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của cô bé.
''Mẹ, mẹ về rồi sao?''
Trong lúc ngủ mơ, cục bột nhỏ đang ngủ say cảm giác được trên mặt bị ai hôn, bé nỉ non muốn mẹ.
Đúng vậy, đã một tháng rồi bé chưa được gặp mẹ.
Trong lòng Hoắc Tư Tước lập tức nhói lên, đặc biệt khi nhớ lại đêm ở thành phố Clear, trong căn nhà nhỏ tối đen kia, Ôn Hủ Hủ nói rõ từng chữ với hắn: Không cần, đều để lại cho anh!
Trong lòng hắn như bị dao cứa, ngay cả thở cũng thấy đau.
Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc em muốn thế nào em mới quay về? Em không biết mấy đứa nhỏ rất nhớ em sao?
''Ba, ba về rồi sao?''
Hắn đang chìm trong đau khổ ngồi đó thì đột nhiên cửa phòng ngủ có một bóng dáng nhỏ bé.
Sau khi bóng dáng nhỏ bé kia thấy hắn cô đơn đứng đó, cũng không biết cậu bé có thấy được dáng vẻ bi thương kia của hắn không mà không còn nghịch ngợm như ngày xưa.
Cậu bé đứng đó nhỏ giọng hỏi.
Hoắc Tư Tước lấy lại tinh thần, hắn lập tức điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, che giấu hốc mắt phiếm hồng của mình đi.
''Ừm, ba mới về, Mặc Mặc, sau muộn vậy con còn chưa ngủ? Lại đây với ba.'' Hắn vẫy tay, ra hiệu cậu bé đi qua để hắn ôm một cái.
Mặc Bảo ngoan ngoãn đi qua.
Cậu bé nhào vào ngực ba, để đôi tay mạnh mẽ khỏe mạnh của hắn ôm lấy mình, cậu bé dựa vào ngực ba như dựa vào cây đại thụ che kín bầu trời.
Lúc này đứa nhỏ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Không chỉ có mẹ mà còn cả ba nữa, ba đứa nhỏ đã lâu lắm rồi không được gặp cả hai người.
Mặc Bảo thoải mái dựa vào trong ngực ba: ''Ba, ba đi tìm mẹ sao?''
Người Hoắc Tư Tước run lên một cái.
Đứa nhỏ này biết hết rồi sao?
''Con biết ba nhất định sẽ đi tìm mẹ, ba cũng không muốn rời xa mẹ, đúng không?''
''...Đương nhiên.'' Cuối cùng Hoắc Tư Tước cũng trả lời con trai, ngữ khí nghiêm túc hơn bất kì thời điểm nào.
Mặc Bảo ngồi trong lòng hắn nghe vậy thì tươi cười.
Sau đó bé lấy một thứ từ trong túi áo ngủ ra rồi đưa cho ba.
''Cho ba, đây là tất cả các nơi mẹ đã đi cùng với bạn ở nước ngoài, ba, ba nhất định phải cố gắng hết sức mang mẹ của tụi con về, nếu không ba sẽ thành người góa vợ.''
''Góa vợ?'' Hoắc Tư Tước ngẩn người.
''Chính là người đàn ông vừa già vừa mất vợ lại còn mang theo mấy đứa con riêng đó.'' Mặc Bảo nhìn vẻ mặt không hiểu của ba mình thì giảo hoạt giải thích.
Khuôn mặt tuấn tú của Hoắc Tư Tước lập tức trầm xuống.
Hắn già chỗ nào?
Năm nay còn chưa đến ba mươi tuổi đâu.
Còn nữa, hắn có con riêng thì sao? Chẳng lẽ không có người phụ nữ kia thì hắn sẽ không tìm được vợ nữa sao?
Dựa vào nhan sắc và tiền tài này của hắn, hắn chỉ cần tùy tiện gọi một tiếng thì cũng có một hàng phụ nữ bám lấy đấy?
Tổng giám đốc Hoắc vô cùng không hài lòng với biệt danh ''góa vợ'' mà con trai đặt cho mình.
Nhưng sau đó đứa con trai này của hắn lại bắt đầu giải thích cho hắn nghe: ''Ba nghĩ mà xem, ba, đúng là ba có tiền, cũng rất đẹp trai, chỉ cần ba muốn chắc chắn sẽ có rất nhiều người muốn làm mẹ kế của chúng con, nhưng mà ba có nghĩ đến trường hợp này không? Ba cưới mẹ kế, quan hệ mẹ kế con chồng gì đó... Ba, ba không thấy phiền sao?''
Hoắc Tư Tước: ''...''
Hắn không biết nên nói gì.
Đứa nhóc này, là ai nói những chuyện này cho bé biết vậy?
Mấy ngày hôm sau Hoắc Tư Tước vẫn luôn ở công ty xử lí công việc, mà các cổ đông kia, sau khi hắn trở về cũng không dám ho he gì nữa, ai nấy đều ngoan ngoãn ở nhà mình.
Ngoại trừ một người họ Dương.
''Tổng giám đốc Dương, tôi đã hỏi qua bộ phận chứng khoán của công ty, lúc đó họ đã tra được phần lớn cổ phiếu của công ty con bán tháo đều do có người ở bên Mỹ động tay động chân, dựa vào năng lực của chúng ta, lúc đó chúng ta hoàn toàn có thể điều tra được chuyện này sau đó báo cáo cục quản lí ngân hàng.''
Chương 299: Tổng giám đốc, phu nhân lại không nghe lời
''Đúng, tập đoàn Hoắc thị chúng ta hoàn toàn có thể chuyển bại thành thắng, còn có thể lấy lại một tỷ về, nhưng vì sao Hoắc Tư Tước lại không cho phép làm vậy chứ? Anh ta có mục đích gì?''
Trong buổi chiều yên tĩnh tại vườn hoa, có mấy người đang tham gia một bữa tiệc xã giao nhỏ, tất cả đều là cổ đông trong công ty.
Chỉ là cổ phần trong tay họ không nhiều, người có nhiều cổ phần nhất cũng chính là chủ nhân căn biệt thư này, cổ đông họ Dương.
''Đừng nói lung tung, Hoắc tổng làm vậy chắc chắn cũng là có lí do.''
Không ngờ ông ta lại quát lớn đám người kia, nói bọn họ đừng nói lung tung.
Kết quả đám người kia nghe xong thì càng tức giận bất bình hơn: ''Còn có thể vì gì nữa? Tổng giám đốc Dương, ông đừng quên, nơi này của anh ta có vấn đề, chứ ai có thể làm ra chuyện đó được?''
Đột nhiên có người đưa tay chỉ lên đầu mình, ra hiệu cho bọn họ biết nơi này của người trong miệng họ có vấn đề.
Cổ đông họ Dương kia nghe xong, sắc mặt càng trầm hơn: ''Ăn nói cho cẩn thận! Lời này có thể nói lung tung được sao? Mấy lời đồn nhảm mà thôi, đừng có loan truyền bậy bạ!''
Ông ta vô cùng tức giận, nhiều lần yêu cầu những người này không nói linh tinh.
Nhưng thực tế những người này dám nghị luận như vậy trước mặt ông ta đã cho thấy có nhiều thứ thật ra đều được ông ta ngầm đồng ý.
Đúng là rất khó lay động vị trí của Hoắc Tư Tước.
Nhưng nếu như ông ta có thể tác động hắn ở một khía cạnh khác thì sao? Hắn còn có thể phản kháng được sao?
Sau khi tiệc trà kết thúc, cổ đông Dương quay về thư phòng.
Thư kí của ông ta cũng đi theo, khi không còn thấy ai, anh ta không nhịn được mà nói: ''Lão gia, chúng ta lật đổ Hoắc Tư Tước thì người cầm quyền mới của Hoắc gia sẽ cho chúng ta tất cả sao?''
''Đương nhiên, trừ phi hắn không muốn có được Hoắc thị!''
Người này nham hiểm cười, sau đó ông ta vô cùng vui vẻ cầm gậy golf đi ra ngoài...
*
Nước Mỹ, phố Wall.
Cuối cùng hôm đó Ôn Hủ Hủ chỉ hoàn thành được một đơn thời hạn giao hàng mấy chục vạn.
Hơn nữa còn phải nưa năm sau mới có thể giao dịch.
Tiếp tục như vậy thì sao cô có thể kiếm tiền được?
Lúc Ôn Hủ Hủ về đến nhà bạn Kiều Thời Khiêm, tâm trạng mấy ngày sau đều vô cùng sa sút.
Mấy ngày nay Ôn Cận cũng vô cùng trầm tính, cậu không đến quấy rầy cô, cũng không đến hỏi cô cái gì, mãi đến hai ngày sau, cậu thấy Ôn Hủ Hủ không có ý định rời khỏi đây mới đến hỏi thăm.
''Chị, hay là chúng ta dọn ra ngoài trước đi?''
''Hả?'' Ôn Hủ Hủ đang phiền lòng, nghe xong lời này thì hỏi lại theo bản năng: ''Dọn ra ngoài? Chuyển đi đâu?''
Thái độ Ôn Cận có chút cung kính: ''Mấy hôm nay anh Kiều không ở đây, chúng ta ở lại cũng không tiện, dù sao cũng không phải lập tức quay về, chi bằng chúng ta tìm nhà trọ để thuê trước.''
''Đúng đúng đúng, em không nói thì chị cũng quên mất, vậy được, em đi tìm thử đi.''
''Được.''
Ôn Cận quay người đi ra ngoài.
Ôn Hủ Hủ đang bận suy nghĩ nên cũng không chú ý, mãi một lúc sau cô mới nhớ ra em trai mình căn bản không quen thuộc với nơi này, hơn nữa ngôn ngữ cũng không tốt.
Não cô bị chập sao? Vậy mà lại để cậu đi tìm phòng.
Điều khiến cô kinh ngạc chính là khoảng một tiếng sau, thiếu niên quay về nói với cô rằng cậu đã tìm được phòng.
Thật hay giả vậy?
Ôn Hủ Hủ ngạc nhiên nhìn cậu, lên tiếng hỏi: ''Sao em tìm được? Không phải em không giao tiếp được họ sao?''
''Hả?" Thiếu niên đứng trước mặt lập tức thay đổi sắc mặt: ''Em chỉ là... không thông thạo khẩu ngữ, nhưng em có thể nhìn rồi giao tiếp bằng viết chữ.''
Hóa ra là vậy.
Ôn Hủ Hủ không tiếp tục suy nghĩ chuyện này, cô cùng cậu dọn ra khỏi đây.
Buổi tối, Kiều Thời Khiêm nhận được tin thì gọi điện đến hỏi tại sao Ôn Hủ Hủ lại dọn đi. Anh ta nói mình chỉ về Clear xử lí chút việc, không bao lâu nữa sẽ về.
Ôn Hủ Hủ có chút xấu hổ, cô chỉ có thể tùy tiện tìm một cái cớ.
''Em tìm được một chỗ khá gần phố Wall, như vậy cũng thuận tiện để em trao đổi với Lâm Ân tiên sinh.''
''Vậy sao, vậy được rồi, nhưng anh nghe nói lần này em đi theo ông ta làm hạng mục Thương Khung Nhật Bản, không phải ông ta rất tán thưởng em sao? Sao lại chỉ cho em một thời hạn giao hàng?''
Đột nhiên anh ta hỏi câu này.
Ôn Hủ Hủ còn đang đau đầu vì việc này, nghe anh ta nói vậy thì cũng bực bội nói: ''Đúng vậy, chắc ông ta vẫn chưa tin tưởng em, hơn nữa câu nói hôm trước của em có lẽ khiến ông ta đề phòng.''
''Em nói muốn kiếm tiền chân chính sao?''
''Đúng, hạng mục của mấy người đi cùng tụi em đều là hạng mục được đầu tư nhiều, tất cả đều kiếm được hơn trăm vạn.'' Ôn Hủ Hủ tức giận bất bình.
Bỏ vốn đầu tư tiền về khá nhanh.
Kiều Thời Khiêm nhìn tài liệu liên quan đến Thương Khung Nhật Bản trong tay, ánh mắt hơi thay đổi: ''Có lẽ em có thể trực tiếp đi tìm người phụ trách Thương Khung Nhật Bản.''
''Anh nói gì? Trực tiếp đi tìm người ta?''
''Đúng, đường là Lâm Ân mở giúp em, nhưng em kiếm được tiền rồi chia cho ông ta thì ông ta cũng sẽ không từ chối, em nói có đúng không?''
Ngụ ý chính là để Ôn Hủ Hủ vượt mặt Lâm Ân, tự mình đi tìm Thương Khung Tinh Mật Nhật Bản làm ăn.
Trong lòng Ôn Hủ Hủ hơi động đậy.
Đúng lúc này Ôn Cận bê một bát chè đến, Ôn Hủ Hủ vừa cúp điện thoại đã thấy cậu, cô thuận miệng hỏi một câu: ''Tiểu Cận, anh Kiều nói chúng ta tự mình đi tìm Thương Khung Tinh Mật bàn chuyện làm ăn, em cảm thấy thế nào?''
''Cái gì? Chuyện này không tốt lắm đâu.''
Ôn Cận nghe xong lập tức không đồng ý.
Chương 300: Hoắc tổng chơi đẹp vào
''Chị, bây giờ chúng ta đang làm việc cho Lâm Ân, nếu như chị qua mặt ông ta đi tìm Thương Khung Tinh Mật bị ông ta biết, ông ta nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta.''
''Nhưng nếu chúng ta có thể đàm phán được với công ty kia, tiền kiếm được cũng có thể chia cho ông, như vậy không phải giống nhau sao?''
''Sao có thể giống nhau được? Loại người như ông ta chắc chắn sẽ không thích chị làm như vậy, ông ta càng thích khống chế mọi thứ hơn, nếu như chị không nghe lời thì ông ta còn cần số tiền kia để làm gì?''
Chỉ trong nháy mắt, khuôn mặt của thiếu niên lạnh lẽo sắc bén đến kinh người, dường như cậu đã biến thành một người khác.
Hơn nữa những lời cậu phân tích hoàn toàn khác với những gì cậu đã trải qua, rõ ràng ngay cả đại học cậu cũng không tốt nghiệp, nhưng bây giờ cậu lại có thể chỉ ra được những điều này vô cùng rõ ràng.
Giống như cậu đã từng trải qua vậy.
Tại sao cậu có thể như vậy được? Đây là ảo giác của cô sao?
Ôn Hủ Hủ ngơ ngác nhìn cậu, một lúc lâu sau cũng không nói nên lời.
Ôn Cận: ''...''
Cậu lập tức giật mình.
Khuôn mặt trắng noãn cũng lập tức thay đổi.
''Em... Chị, chị đừng tức giận, em đều nghe người khác nói những chuyện này, em lo chị xảy ra chuyện nên mới có chút sốt ruột.'' Cậu vội vàng giải thích cho sự thất thố của mình.
Ôn Hủ Hủ lại nhìn cậu mấy giây nữa.
Được rồi, có lẽ cậu thật sự nghe người khác nói mấy lời này, một người không học xong đại học có thể chỉ ra những chuyện này được sao?
Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn đè những suy nghĩ này xuống: ''Không sao, em đi ngủ trước đi, chị sẽ suy nghĩ thêm về chuyện này.''
Sau đó cô nói cậu quay về đi ngủ.
Đúng là cô cần suy nghĩ thật kĩ, những lời em cô vừa nói ban nãy cũng không phải không có lí.
Tối hôm đó Ôn Hủ Hủ suy nghĩ rất lâu, cô vẫn cảm thấy vô cùng mâu thuẫn.
Nhưng không ngờ, sáng hôm sau, khi cô còn chưa quyết định được thì Kiều Thời Khiêm ở thành phố Clear xa xôi như biết cô sẽ do dự nên đã bay chuyến bay trong đêm đến đây.
''Chào buổi sáng Nancy, anh biết em đang do dự, không sao, anh qua đó với em.''
Anh ta đột nhiên xuất hiện trước mặt cô như ảo thuật, khuôn mặt dịu dàng ấm áp trong ánh nắng chói chang nở nụ cười nhạt, Ôn Hủ Hủ có chút ngây người.
Người này thật sự quan tâm đến cô.
Trái tim Ôn Hủ Hủ bỗng nhiên bình ổn lại, tâm trạng do suy nghĩ cả đêm cũng trở nên bình tĩnh, cô chuẩn bị gật đầu đồng ý.
Đúng lúc này, tiếng cửa phòng trên tầng được mở ra, hai người ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện thiếu niên cao gầy vừa bước ra, khuôn mặt vô cùng lạnh lẽo.
''Ôn Cận? Em dậy rồi? Đúng lúc anh Kiều mới đến, chúng ta vẫn nên qua đó thì hơn.''
Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đang lạnh mặt, không biết tại sao lại cảm thấy căng thẳng, cô thương lượng nói với cậu.
Nhưng thiếu niên lại không giống ngày thường.
Sau khi cô nói xong, người bình thường luôn ngoan ngoãn nghe lời như cậu lại càng lạnh lùng hơn khi cô vừa nói xong.
Một giây sau, cậu quay về phòng ngủ, lại ''rầm'' một tiếng đóng cửa lại.
Ôn Hủ Hủ: ''...''
Kiều Thời Khiêm: ''...''
Đứa nhỏ này bị sao vậy?
Ôn Hủ Hủ cạn lời không biết nên nói gì, một lúc lâu sau cô mới phản ứng lại kịp, nhanh chóng giải thích với người đàn ông bên cạnh: ''Em xin lỗi, tối hôm qua nó vẫn không mong em sẽ đi, nó lo lắng em và Lâm Ân trở mặt.''
Kiều Thời Khiêm nheo mắt.
Không muốn chị và Lâm Ân trở mặt mà tức giận như vậy sao?
Kiều Thời Khiêm cảm thấy có gì đó là lạ, anh ta nhớ lại cảnh tượng ban nãy, anh ta cảm thấy thiếu niên như biến thành người khác, trước kia trên người cậu không có lạnh lẽo như vậy.
Ánh mắt cũng không dọa người như vậy.
Kiều Thời Khiêm nhìn chằm chằm cánh cửa kia một lúc lâu.
Ôn Hủ Hủ lại không để việc này trong lòng, cô cảm thấy lí do của mình rất hợp lí, vì tối qua em trai đã mất khống chế một lần trước mặt cô vì việc này.
Mặc dù cách nổi giận cả hai lần đều không giống nhau lắm.
Ôn Hủ Hủ quyết định hôm nay sẽ không đưa em trai ra ngoài, dù sao cậu cũng vừa nổi giận như vậy.
Nhưng cô không ngờ, sau khi cô chuẩn bị xong, đang chuẩn bị ra ngoài thì căn phòng mới bị đóng kín lại bên cạnh phòng cô lại đột nhiên mở ra.
''Em cũng muốn đi!''
''Hả?''
Ôn Hủ Hủ nhìn thiếu niên đeo gọng kính đen to đang uất ức đứng trước mặt mình, đột nhiên không biết nói gì.
Hai hôm nay em trai thay đổi quá nhiều, lúc thì ngoan ngoãn nghe lời cô như chủ tớ, lúc lại không chút nể nang mà nổi giận với cô.
Bây giờ lại còn nhõng nhẽo uất ức với cô nữa.
Ôn Hủ Hủ cảm thấy mình cần phải tỉnh táo.
Nhưng lúc cô đang nghiêm túc đánh giá thì lại phát hiện sau khi thiếu niên thấy cô không để ý đến mình, cái đầu đội mũ nồi hơi cúi xuống, Ôn Hủ Hủ ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy hàng mi dài sau lớp kính đang cụp xuống đầy buồn bã.
Trái tim cô lập tức co lại.
''Được, vậy em mau đi thay quần áo đi, chị chờ em.'' Cô mềm lòng, nhón chân lên vuốt mấy sợi tóc vểnh ra ngoài của cậu.
Ôn Cận nghe xong thì lập tức vui vẻ trở lại, cậu tươi cười, lập tức quay về phòng thay quần áo.
Kiều Thời Khiêm lúc này lại cảm thấy vô cùng nguy hiểm.
Phải nói Ôn Cận bây giờ là giống ngày thường nhất, vì đây mới là dáng vẻ của cậu mà mọi người nhìn thấy từ ngày đầu tiên.
Nhưng không hiểu sao anh ta vẫn cảm thấy chuyện này có chút sai sai, giống như nơi nào có vấn đề khiến anh ta vô cùng không thoải mái!
Bình luận facebook