• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Vợ trước đừng kiêu ngạo (1 Viewer)

  • Chương 306-310

Chương 306: Hắn lại ghen

Hắn không biết nên làm gì.

Trong lúc không nhìn thấy hi vọng, hắn ôm chặt đứa nhỏ đang ốm nặng, trong lòng bắt đầu cảm thấy tức giận.

Sự tức giận càng dâng cao hơn khi hắn nhận được tấm hình trong điện thoại di động, trong tấm hình, người phụ nữ đang vui vẻ đi cùng với người đàn ông đeo kính gọng vàng trên đường phố.

Đạt đến đỉnh điểm!

Ôn Hủ Hủ, vì sao em lại máu lạnh như vậy?

Chẳng lẽ trong lòng em, Ôn gia, Đỗ gia là nhà, còn gia đình nhỏ này không phải là nhà sao? Những đứa trẻ em mang đến thế giới này không quan trọng chút nào sao?

*

Hôm nay Ôn Hủ Hủ thu hoạch được không ít.

Không biết bên phía Lâm Ân xảy ra chuyện gì, rõ ràng hôm qua mấy người họ còn giương cung bạt kiếm với nhau, bọn họ đã khiến ông ta mất mặt như vậy nhưng hôm nay ông ta vẫn cho người gọi cô đi làm.

Hơn nữa còn là hạng mục cực kì tốt, giúp cô lời hơn một trăm vạn trong một ngày.

Thật sự kì lạ!

Nhưng Ôn Hủ Hủ cũng không nghĩ đến chuyện khác, dù sao tiền cũng đã nhận được, cô quan tâm đến những chuyện khác nhiều làm gì chứ.

''Tiểu Cận, nói đi, em muốn gì, hôm nay chị sẽ mang em đi mua.''

Nhận được tiền hoa hồng một trăm vạn tệ, Ôn Hủ Hủ đi trên phố Wall, vui vẻ hỏi em họ Ôn Cận sau lưng mình.

Chuyện này là chuyện Ôn Hủ Hủ đã đồng ý ở khách sạn ngày đó, chỉ là hôm nay cô vẫn luôn bận rộn nên không thực hiện được.

Nhưng Ôn Cận nghe xong lại lập tức nghiêm túc từ chối: ''Không cần, cái gì em cũng có rồi, một trăm vạn này giữ lại làm vốn cho sau này đi.''

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Thật kì lạ.

Ngày hôm đó không phải cậu vui vẻ muốn cô thưởng lắm sao? Sao bây giờ lại không cần rồi?

Hơn nữa thái độ còn nghiêm túc như vậy.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy vô cùng không đúng, cô nhớ ngày hôm đó đến khách sạn, thái độ của cậu với mình vừa thân mật vừa tùy tiện, nhưng cả ngày hôm nay cậu lại trở nên xa lạ rất nhiều.

Chẳng lẽ lại bị Kiều Thời Khiêm nói gì rồi?

Ôn Hủ Hủ nghĩ đến chuyện hai ngày trước thiếu niên luôn bị Kiều Thời Khiêm giảng đạo lí, cô thầm cho rằng là như vậy.

Đêm đó, Ôn Hủ Hủ lại gửi một trăm vạn này cho cậu mợ.

Ôn Cận nhìn xuống cũng không nói gì, cậu quay thẳng về phòng ngủ.

Mấy ngày sau đó hai chị em bọn họ đều như vậy, ban ngày đi theo Lâm Ân trên phố Wall đầu cơ tài chính, buổi tối thì cầm tiền hoa hồng gửi vào tài khoản Đỗ Hoa Sênh.

Mãi một tuần sau.

''Ôn Hủ Hủ, rốt cuộc cô muốn làm gì? Cô không ngừng gửi tiền về là muốn dùng những thứ này để bù đắp cho chúng tôi sao? Cô cho rằng như vậy là chúng tôi có thể tha thứ cho cô?''

''Không...Không phải, cậu, cậu...cậu nghe con giải thích.''

Ôn Hủ Hủ đột nhiên nhận được cuộc điện thoại này, cô kích động đến mức nói năng lộn xộn, cô muốn giải thích cho cậu biết ý của mình không phải như vậy.

Nhưng Đỗ Hoa Sênh ở bên kia điện thoại lại vô cùng tức giận, sau khi quát to trong điện thoại, ông ta nói thêm một câu: ''Có thời gian rảnh thì quan tâm đến mấy đứa nhỏ hơn đi, bây giờ cô mặc kệ không quan tâm đến bọn chúng, giả vờ cho ai xem vậy? Cô cho rằng như vậy thì sẽ có người chăm sóc chúng thay cô sao?''

Sau đó ''bíp'' một tiếng, người này đã cúp điện thoại.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Một lúc lâu sau, hai mắt cô đều là nước mắt, cô vẫn cầm điện thoại đứng đó, trong đầu là những lời răn dạy vừa rồi.

Con của cô...

Cô như bị ai đó điểm huyệt, một lúc lâu sau mới được cử động, cô hơi run lên, cuối cùng cầm điện thoại gọi về.

''Alo? Dì Vương, tôi là Ôn tiểu thư.''

''Ôn tiểu thư? Thật hiếm có nha, cuối cùng cô cũng có thời gian gọi về rồi sao?''

Điện thoại vừa kết nối đã có người nghe, điều khiến cô bất ngờ là người giúp việc lúc nào cũng đối xử tốt với cô lúc này lại trào phúng nói.

Ôn Hủ Hủ cứng người.

Một lúc lâu sau, sau khi điều chỉnh được cảm xúc, cô nhỏ giọng hỏi: ''Thật xin lỗi, thời gian này tôi hơi bận, chuyện đó, tôi muốn hỏi một chút, mấy đứa nhỏ sao rồi?''

''Ôn tiểu thư vẫn còn quan tâm đến chuyện này sao? Tôi còn tưởng rằng Ôn tiểu thư đi rồi sẽ không quan tâm đến mấy đứa nhỏ nữa chứ.''

''Không, không phải vậy, tôi là mẹ của đứa nhỏ, sao tôi có thể mặc kệ chúng như vậy được?''

''Vậy thời gian này cô đang làm gì vậy? Lúc Tiểu Nhược Nhược bị bệnh nằm viện cô đang ở đâu? Tiểu thiếu gia Mặc Mặc thiếu chút nữa xảy ra chuyện, đến bây giờ còn chưa khỏi mà cô lại đang làm gì? Hả? Ôn tiểu thư?''

Dì Vương ở bên kia điện thoại vô cùng nổi giận, từng câu từng câu chất vấn cô, không vì gì cả, chỉ vì trong thời gian này mấy đứa nhỏ phải chịu khổ quá nhiều.

Còn nữa, dì ta cũng thấy ba của mấy đứa quá mệt mỏi, quá đau lòng.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!

Nhược Nhược bệnh?

Còn nữa, Mặc Bảo cũng xảy ra chuyện?

Đây là chuyện từ khi nào? Vì sao cái gì cô cũng không biết? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Cô hoảng rồi, sự sợ hãi lan ra khắp toàn cơ thể, tay cô run đến mức không cầm chắc điện thoại, cô cũng suýt chút nữa gục ngã.

Đúng lúc này Ôn Cận đi ra, thấy dáng vẻ này của cô, vẻ mặt cậu thay đổi: ''Chị, chị sao vậy?''

''Hả? Tiểu Cận, chị… chị muốn về một chuyến, em ở lại đây theo dõi tình hình được không? Ngày mai em đi nói với Lâm n một tiếng, nói… nói chị có chút việc nên sẽ vắng mặt mấy ngày.''
Chương 307: Không thấy họ

Cô hoảng hốt nói, sau đó chạy vào phòng tìm vali, mở tủ quần áo ra nhét lung tung một số thứ vào trong, đầu óc hỗn loạn đến mức ngay cả suy nghĩ cơ bản nhất cũng không còn.

Ôn Cận: ''...''

Cậu không nói gì mà xoay người về phòng sau đó nhanh chóng đặt cho cô một tấm vé máy bay.

Thật ra cậu đã muốn đặt tấm vé này cho cô từ sớm rồi.

Đêm đó Ôn Hủ Hủ lên máy bay về nước, đến khi cô về tới thành phố A thì trời cũng vừa sáng.

Có phải cô nên đến vịnh Thiển Thủy luôn không?

Không, nên chờ một lúc thì hơn, chắc lúc này người đàn ông kia còn chưa đi, cô sẽ đợi thêm chút nữa rồi đi.

Cô theo bản năng muốn trốn tránh ai kia, cũng không biết vì không muốn gặp hay do chuyện đứa nhỏ mà cô có chút chột dạ và sợ hãi khi nhìn thấy hắn.

Cuối cùng cô chờ đến hơn tám giờ mới đi đến bên kia.

Nhưng điều khiến cô kinh hãi chính là lúc cô mệt mỏi đi vào vườn hoa trước căn biệt thự quen thuộc kia như thói quen thì phát hiện cổng lớn của vườn hoa đã bị khóa.

''Tại sao lại thế này?"

Sắc mặt cô lập tức thay đổi, cô chạy đi tìm bảo vệ khu vực biệt thự: ''Xin chào, tôi muốn hỏi một chút, tại sao cửa lớn của Hoàng Đình số 1 lại khóa?''

''Hoàng Đình số 1 sao? À, Hoắc tiên sinh đã dọn đi rồi, khu biệt thự trong vườn hoa này đã không còn người ở, chắc qua mấy ngày nữa sẽ bị bán đi.''

Bảo vệ nhìn khu biệt thự cao cấp trước mặt, vẻ mặt hiện lên sự tiếc nuối.

Ôn Hủ Hủ nghe xong thì đứng người.

Dọn đi rồi?

Dọn đi đâu? Đang yên đang lành sao hắn lại muốn chuyển đi?

Cô ngày càng luống cuống, vội vàng hỏi bảo vệ: ''Vậy anh có biết anh ấy dọn đi đâu không? Tôi muốn tìm anh ấy.''

Bảo vệ lắc đầu: ''Cái này tôi cũng không biết, nhưng tôi nghe nói gần đây họ ở nơi này không được tốt cho lắm, mấy đứa nhỏ liên tục bị bệnh, chắc là muốn tìm một nơi có phong thủy tốt hơn.''

Nơi có phong thủy tốt hơn?

Ôn Hủ Hủ càng mơ hồ hơn, nhưng cô nghe xong thì lại cảm thấy vừa khó chịu vừa đau lòng.

Vì cô nghe thấy câu mấy đứa nhỏ luôn bị bệnh.

Thật xin lỗi, các bảo bối, mẹ thật sự không cố ý.

Cuối cùng cô đỏ mắt rời đi, không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đi tìm Trì Úc, dưới sự hỗ trợ của Trì Úc, cuối cùng cô cũng biết Hoắc Tư Tước mang mấy đứa nhỏ đi đâu.

''Không phải do phong thủy, là vì dễ dàng chăm sóc Mặc Bảo hơn, từ khi bé bị bệnh đến giờ vẫn luôn ở trong sở nghiên cứu của Lạc Du, Hoắc Tư Tước cũng hết cách, anh ta đã mua một căn biệt thự song lập ở bên cạnh để ở tạm.''

Trì Úc nói kết quả mình tìm hiểu được cho cô.

Ôn Hủ Hủ nghe xong, không biết miêu tả cảm xúc của mình như thế nào, cô chỉ ngồi đó im lặng rơi nước mắt đã kìm nén từ lâu.

Trì Úc: ''...''

Anh ta muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn quyết định cúp điện thoại.

Hai mươi phút sau, cuối cùng Ôn Hủ Hủ cũng tìm được căn biệt thự song lập kia.

Căn biệt thự đó nhỏ hơn Hoàng Đình số 1, nhỏ hơn rất rất nhiều, không có vườn hoa, cũng không có hồ bơi ngoài trời, nhỏ đến mức nhà để xe của bên kia cũng lớn hơn bên này.

Ôn Hủ Hủ thấy cảnh này, bàn tay vốn đang nắm chặt hành lí càng dùng sức hơn.

''Tiểu Nhược Nhược, đừng nghịch nữa, chúng ta rửa tay rồi đi ăn sáng được không? Lát nữa con còn phải đến nhà trẻ nữa.''

''Được ạ.''

Đúng lúc Ôn Hủ Hủ đang căng thẳng đứng trước cổng biệt thự, cô đột nhiên nghe được một giọng nói quen thuộc.

Sau đó cô không chớp mắt nhìn một thân hình nhỏ bé mặc váy hồng chui ra từ bụi cây bên trong, bé vung vẩy tay nhỏ của mình, nhanh chóng chạy vào.

Nhược Nhược, là Tiểu Nhược Nhược của cô.

Hốc mắt Ôn Hủ Hủ lập tức ẩm ướt, cô lập tức kéo vali đuổi theo: ''Nhược Nhược, mẹ về rồi!''

Lời vừa dứt, cô bé đang chạy vào trong nhà dừng bước, sau đó bé ngơ ngác quay đầu nhìn sang.

Đúng là bánh bao nhỏ mềm mại đáng yêu của cô, là tiểu bảo bối của cô.

Ôn Hủ Hủ lập tức rơi nước mắt, cô thả vali trong tay ra, đi đến muốn ôm bé.

Nhưng cô không ngờ, bảo bối nhỏ từ bé đã thích quấn lấy cô, sau khi thấy cô tiến lên, đôi mắt đen láy như thạch anh đột nhiên mở lớn.

Sau đó bé lập tức xoay người lại chạy thật nhanh.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

''Oa ~ Dì Vương, mau đến ôm Nhược Nhược.'' Tiếng khóc hoảng sợ của bé vang lên khắp căn biệt thự.

Ôn Hủ Hủ như bị sét đánh!

Một lúc lâu sau cô vẫn ngây người đứng im tại chỗ, mãi vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

Vì sao?

Con gái cô yêu nhất, cũng là bảo bối yêu cô nhất, vì sao khi nhìn thấy cô lại giống như nhìn thấy quỷ vậy? Bé không muốn cô ôm thì thôi, bé còn chạy đi nữa.

Ôn Hủ Hủ cảm thấy trái tim như bị thứ gì đó đâm mạnh, cô đau đến mức không thở được.

Mấy phút sau, dì Vương ở trong biệt thự nghe thấy tiếng khóc của đứa nhỏ chạy ra.

Đồng thời, sau lưng chị ta còn có hai đứa bé khác.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Cảnh tượng mẹ con họ gặp nhau như bị dừng lại.
Chương 308: Cuối cùng cô cũng biết cái gì là sợ hãi

Gần hai tháng cô rời khỏi họ, đến bây giờ đã gần 60 ngày cô không nhìn thấy mấy đứa nhỏ, cô nhìn ba khuôn mặt nhỏ trước mắt, gần như muốn lập tức tiến lên ôm lấy các bé.

Nhưng điều khiến cô sợ hãi chính là hai đứa bé ra sau cũng giống như em gái mình.

Mấy đứa không nhào đến ôm cô như thường ngày, cũng không vui vẻ như dự đoán của cô.

Hai đứa bé dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt kia dường như đang nghi ngờ tại sao lúc này cô lại xuất hiện ở đây, cô có phải là thật không? Hoặc cũng có thể, sau khi chịu sự đau khổ đã không còn muốn nhận người mẹ là cô nữa.

Mấy đứa nhỏ không cần cô nữa?

Ôn Hủ Hủ ngả nghiêng, cảm giác đau đớn từ trong đáy lòng lan ra toàn cơ thể, cô lảo đảo chạy về phía các con.

''Dận Dận, Mặc Mặc, là mẹ đây, mẹ về rồi, mấy đứa để mẹ ôm một cái được không? Mẹ biết sai rồi, mẹ không nên bỏ rơi các con.''

Cô khóc.

Lúc giang tay ra muốn ôm mấy đứa nhỏ, cô cảm thấy vô cùng hối hận.

Tại sao cô lại làm vậy? Mấy đứa nhỏ đâu có làm sai điều gì đâu? Đây là con của cô mà.

Nước mắt Ôn Hủ Hủ rơi xuống như mưa, cô ngồi trước mặt mấy đứa nhỏ.

May mà lần này Mặc Bảo cũng đi tới, cậu bé đứng trước mặt mẹ, khuôn mặt nhỏ gầy đi rất nhiều, hai mắt ngập nước: ''Vì sao mẹ không nói lời nào đã rời đi? Vì sao mẹ không quay về?''

''Mẹ...''

''Có phải mẹ không quan tâm con nữa không?'' Đứa nhỏ đau lòng hỏi một câu.

''Không, mẹ không có!''

Ôn Hủ Hủ lập tức lắc đầu phủ nhận: ''Không phải mẹ không cần các con, cho dù mẹ chết mẹ cũng sẽ luôn cần các con!''

Cái gì cô cũng không quan tâm, cô nóng lòng muốn làm rõ tất cả với mấy đứa bé.

Nhược Nhược cũng nói: "Vậy vì sao mẹ không gọi điện cho tụi con? Mẹ có biết bảo bối Nhược Nhược cũng bị ốm không? Mẹ cũng không hỏi một câu.''

Giọng nói mềm mại nghẹn ngào của bé khiến ai nghe cũng cảm thấy đau lòng.

Mặt Ôn Hủ Hủ càng tái lại hơn, cô run rẩy muốn ôm con gái, nhưng trước đôi mắt ngập nước của bé, cô đột nhiên phát hiện mình không có dũng khí để làm vậy.

Đúng vậy, cô có tư cách gì mà ôm bọn họ đây?

Cô bỏ con của mình lại để bỏ chạy, cô nói với người đàn ông kia rằng mình không cần mấy đứa bé nữa, sau đó ròng rã hai tháng cô cũng không gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm mấy đứa nhỏ.

Ôn Hủ Hủ chán nản ngồi xuống mặt đất.

Thời gian lại lần nữa ngừng trôi, không khí cũng như đóng băng. Giờ phút này không khí trong căn biệt thự bi thương đến mức khiến mọi người hít thở không thông.

Dì Vương đứng bên cạnh nhìn thật lâu thấy vậy thì muốn đi lên giảng hòa.

Đúng lúc này, bóng dáng nhỏ bé còn lại cuối cùng kia đi đến, cậu đi đến trước mặt mẹ, im lặng nhìn một lúc, sau đó đưa đôi tay nhỏ bé ra lau nước mắt cho mẹ.

''Mẹ, mẹ đừng buồn, hai em cũng vì quá nhớ mẹ nên mới như vậy.''

''Cái gì?''

Ôn Hủ Hủ bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn, không thể tin nhìn con trai lớn của mình.

Hoắc Dận dùng bàn tay non nớt của mình lau sạch nước mắt cho mẹ: "Mẹ chỉ cần hứa sau này sẽ không tùy ý bỏ rơi bọn con và không được không quan tâm đến bọn con nữa là được rồi.''

''...''

Dường như ánh sáng đã quay lại với cô rồi.

Ôn Hủ Hủ nhìn con trai lớn như ông cụ non đứng trước mặt mình, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, cô ôm chặt cậu vào lòng.

Cô có tài đức gì mà sinh ra được những đứa con ưu tú như vậy chứ, rốt cuộc cô may mắn như thế nào mới có thể có mấy đứa nhỏ chứ?

Cuối cùng mẹ con bốn người ôm lấy nhau khóc lớn.

Dì Vương đứng bên cạnh nhìn, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng được thả xuống, hai mắt đẫm lệ nhìn hình ảnh trước mặt.

Anh trai chính là anh trai, tại thời điểm quan trọng nhất vẫn sẽ xử lí mọi chuyện vô cùng trưởng thành, cách xử lí cũng ngày càng vững vàng, điểm này thật giống ba của mấy đứa nhỏ.

*

Lúc tin tức truyền đến công ty, Hoắc Tư Tước đang vùi đầu phê duyệt tài liệu trong văn phòng.

Nghe được tin cô quay về, hắn nhấn mạnh cây bút trong tay, cây bút lập tức gãy đôi.

Lâm Tử Dương: ''...''

Còn có chuyện gì đáng sợ hơn chuyện này nữa sao?

''Ai cho cô ấy gặp? Đuổi đi cho tôi!'' Hắn nghiến răng nói ra từng chữ một, hơi lạnh tràn ngập quanh thân vô cùng dọa người.

Lâm Tử Dương run lên, anh ta lập tức trả lời: ''Vâng tổng giám đốc, bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp nhanh.''

Sau đó anh ta nhanh chóng đi ra ngoài sắp xếp người.

Thật ra anh ta có thể hiểu được tâm trạng tức giận này của boss nhà mình.

Trong khoảng thời gian này hắn đúng là sứt đầu mẻ trán, chuyện của công ty đã đành, thiếu gia Mặc Bảo ốm khiến hắn không còn thời gian uống một ngụm nước, công ty còn dễ nói, còn Mặc Bảo đã mang sang chỗ Lạc Du điều trị rồi cũng không trị được tận gốc.

Điều này sao không thể khiến hắn bực bội mà lao lực quá độ cho được?

Hắn đã không được ngủ ngon mấy ngày nay rồi.

Nhưng người phụ nữ kia thì tốt rồi, ròng rã hai tháng không xuất hiện, không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, ngay cả điện thoại cũng không thèm gọi lấy một cuộc, bây giờ thì hay rồi, nói muốn gặp con là gặp sao?

Cô cho rằng mình là ai?
Chương 309: Tổng giám đốc nói cô không được đến gần mấy đứa nhỏ dù chỉ là một bước!

Ôn Hủ Hủ tự mình đưa Hoắc Dận đi nhà trẻ.

Vẫn là nhà trẻ kia, nhưng giáo viên và viện trưởng đã đổi thành người khác, biến thành người tập đoàn Hoắc thị tự mình tuyển dụng.

''Mẹ, mẹ nhớ buổi chiều đến đón tụi con nha.''

Sau khi mẹ con làm hòa, Tiểu Nhược Nhược lại quay lại làm tiểu thiên sứ đáng yêu quấn quýt bên cô, lúc vào nhà trẻ, cô bé đáng yêu yêu cầu Ôn Hủ Hủ đến đón mình khi tan học.

Đương nhiên Ôn Hủ Hủ sẽ đồng ý.

''Ừm, đương nhiên rồi, lúc mẹ đến mẹ sẽ mang bánh gato ô mai bảo bối thích ăn nhất đến, còn Dận Dận, mẹ sẽ làm bánh đậu xanh con thích ăn nhất đến được không?''

''Được ạ.''

Cậu bé Hoắc Dận lạnh lùng cũng vui vẻ mỉm cười gật đầu.

Sau đó hai đứa nhỏ đi vào trong.

Ôn Hủ Hủ đưa hai đứa nhỏ đến nhà trẻ rồi lập tức quay về, cô muốn khám cho Mặc Bảo đang ở nhà xem bé có vấn đề gì, tại sao đến bây giờ vẫn chưa khỏi.

Nhưng cô không ngờ, lúc cô quay lại biệt thự, bên ngoài cổng đã có thêm mấy người mặc áo đen đeo kính râm.

''Ôn tiểu thư, tổng giám đốc đã dặn, cô không thể đi vào đây.''

''Vì sao?'' Sắc mặt Ôn Hủ Hủ lập tức thay đổi: ''Tôi là mẹ đứa nhỏ, vì sao tôi không thể đi vào?''

''Tổng giám đốc nói cô tự nghĩ nguyên nhân, ngài ấy hi vọng cô lập tức rời đi, nếu không ngài ấy cho phép chúng tôi gặp cô ở đâu là ném ra ở đó!''

Khuôn mặt những vệ sĩ này lạnh như băng, lời nói ra cũng vừa lạnh lùng vừa vô tình.

Ôn Hủ Hủ như bị giáng một gậy vào đầu.

Muốn tự cô nghĩ nguyên nhân?

Chẳng lẽ hắn đang nói đến câu không cần con của cô?

Không, đó là cô nói bậy, không có chuyện cô không cần con được, những lời kia đều là những lời cô nói lúc nóng giận, lúc đó cô không suy nghĩ nên mới nói như vậy.

Ôn Hủ Hủ hốt hoảng, cô vội vội vàng vàng giải thích với họ: ''Không phải, mấy người nghe tôi nói, những lời kia đều là những lời nói nhảm khi tôi cãi nhau với tổng giám đốc của mấy người mà thôi, đó đều không phải thật.''

''Chúng tôi không biết cô đã nói gì với tổng giám đốc, bây giờ chúng tôi nhận được mệnh lệnh không cho phép cô đến gần nơi này nửa bước, Ôn tiểu thư, tốt nhất cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời thì hơn.''

Ngữ khí khi nói câu cuối cùng của những vệ sĩ này không chút khách sáo nào.

Vẻ mặt Ôn Hủ Hủ tái nhợt như giấy.

Người đàn ông kia phải hung ác với cô đến mức này sao?

Nhưng chuyện này cũng không thể trách hắn được, là do lúc trước cô nói những lời đó, cũng là do cô đã không quan tâm đến tụi nhỏ hai tháng này, bây giờ hắn không cho cô gặp cũng đâu có sai?

Ôn Hủ Hủ vô cùng tuyệt vọng, cô nhìn căn biệt thự này một lúc lâu rồi mới máy móc lê đôi chân như rót chì của mình rời đi như một con rối.

Vệ sĩ thấy vậy thì gọi điện thoại báo cáo: ''Trợ lí Lâm, người phụ nữ kia đã bị chúng tôi đuổi đi rồi.''

Lâm Tử Dương: ''...''

Anh ta cũng không biết nên nói gì, anh ta đưa mắt nhìn văn phòng tổng giám đốc đang đóng kín cửa rồi cúp điện thoại.

Hôm nay boss có chút khác thường, mặc dù lúc anh ta báo cáo người phụ nữ kia đã quay về gặp mấy đứa nhỏ, lúc đó đúng là hắn đã phẫn nộ.

Nhưng sau đó hắn đã nhanh chóng bình tĩnh trở lại.

Hắn không khiến công ty trở nên náo loạn, cũng không có nổi giận với những người đến tìm hắn, nếu là trước đây, dựa vào tính khí của hắn thì chỉ sợ công ty đã như địa ngục rồi.

Tại sao lại như vậy?

Chẳng lẽ là tức giận trong im lặng? Hay là chờ về rồi mới tính sổ với người phụ nữ kia?

Lâm Tử Dương vẫn luôn thấp thỏm.

''Trợ lí Lâm, lễ tân gọi điện thoại lên nói có một tiểu thư họ Ôn muốn tìm tổng giám đốc, chúng tôi cho cô ấy lên nhé?''

''Cái gì?''

Trái tim treo mấy tảng đá của Lâm Tử Dương đang lơ lửng trên không trung, vừa nhận được cú điện thoại này, anh ta lập tức phun hết trà trong miệng ra.

Ôi chao, đúng là sợ gì gặp đó mà.

''Để cô ấy lên làm gì? Gặp tổng giám đốc đều phải hẹn trước, mấy người quên hết rồi sao? Chuyện này cũng cần phải hỏi à?'' Trong lúc hoảng loạn, anh ta không ngừng mắng người thư kí kia.

Thư kí bị dọa đến sắp khóc, liên tục nhận lỗi sai.

Lâm Tư Dương: ''Cmn...''

Mấy phút sau, cuối cùng văn phòng tổng giám đốc cũng mở ra, Lâm Tử Dương lập tức ném điện thoại ra đứng lên: ''Tổng giám đốc, ngài muốn ra ngoài sao?''

''Ừm, có khách ở trung tâm Thế Mậu, cậu đi với tôi.'' Vẻ mặt Hoắc Tư Tước lạnh nhạt, vì đã lâu không nghỉ ngơi tốt nên có thể thấy được sự mệt mỏi giữa lông mày và tơ máu trong mắt.

Nhưng tuyệt đối không có chút phẫn nộ nào.

Lâm Tử Dương hơi hé miệng, một lát sau, sau khi boss nhà mình rời đi, anh ta cầm lấy chìa khóa xe đi phía sau.

Có lẽ hắn thật sự không quan tâm đến những chuyện này.

Ôn Hủ Hủ đứng ngoài tòa nhà chờ rất lâu.

Cô nhờ lễ tân gọi điện lên văn phòng tổng giám đốc hỏi thăm, sau khi cúp điện thoại, không hiểu vì sao lễ tân lại bắt đầu mắng cô rồi đuổi cô ra ngoài.

Đuổi thì đi, cô chờ bên ngoài cũng được.

Thế là Ôn Hủ Hủ ra ngoài đợi.

Nhưng cô đợi từ sáng đến giữa trưa, từ trưa đến chiều muộn tan tầm cũng không chờ được người cô muốn gặp.
Chương 310: Dù sao cô cũng phải nghĩ cách...

Vì đợi ở bên ngoài quá lâu nên bắt đầu có người chú ý đến cô.

''Người phụ nữ này là ai vậy? Vì sao cứ đứng ở công ty chúng ta vậy?''

''Không biết, nghe nói là tìm tổng giám đốc.''

''Tổng giám đốc?''

Có người nghe ngóng được thông tin, lập tức mọi người nhìn cô mà ngạc nhiên, sau đó các ánh mắt khinh thường đều quét qua người cô.

''Dựa vào cái mặt hàng này? Như vậy mà cũng muốn tìm tổng giám đốc của chúng ta?''

''Cô ta không soi gương à?''

''...''

Ôn Hủ Hủ xem như không nghe thấy.

Nhưng sắc trời dần tối, cô có chút nóng lòng, vì cô đã hứa sẽ đón hai bé lúc tan trường vào ban sáng.

Được rồi, đi đón đứa nhỏ trước đi, cô không thể thất hứa được.

Cuối cùng Ôn Hủ Hủ vẫn kê đôi chân nhức mỏi của mình đi, cô lái xe đến nhà trẻ.

Trên tầng cao nhất, người đàn ông đã quay về làm việc được một lúc lâu, điện thoại hắn đột nhiên rung lên một cái, hắn nhận được một tin nhắn.

Lãnh Tự: ''Tổng giám đốc, Ôn tiểu thư đi rồi.''

Kèm theo đó là ảnh bóng lưng cô rời đi.

Hoắc Tư Tước nhìn thấy cũng chỉ cười lạnh một tiếng, hắn thả điện thoại xuống, lại nhanh chóng tập trung vào công việc.

Nửa tiếng sau, bên phía nhà trẻ đột nhiên gọi điện thoại đến: ''Tổng giám đốc, không ổn rồi, Ôn tiểu thư đến đón mấy đứa nhỏ, trong lúc tranh chấp chúng tôi không cẩn thận làm cô ấy... bị thương.''

''Anh nói cái gì?''

Chỉ một câu, giọng nói Hoắc Tư Tước cao lên, ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra biểu hiện bình thản cả ngày của mình đã lập tức thay đổi!

Vệ sĩ ở bên kia điện thoại cũng bị dọa cho run người.

''Là...Là cô ấy xông lên, chúng tôi mang đứa nhỏ lên xe chuẩn bị đi, nhưng cô ấy đột nhiên phát điên đuổi theo, chúng tôi không cẩn thận... không cẩn thận đụng phải cô ấy.''

''...''

Đại não hắn đột nhiên trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì mà ném điện thoại sang một bên, cầm lấy chìa khóa trong ngăn kéo rồi chạy ra ngoài

Lâm Tử Dương ở bên ngoài đang chuẩn bị tan ca thấy mà há hốc mồm.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

*

Đúng là Ôn Hủ Hủ bị xe đụng.

Nhưng vết thương không nghiêm trọng, chân cô chỉ bị trầy da, chỗ thái dương cũng có một vết thương nhỏ.

''Người xấu, các chú là người xấu, tại sao lại đâm mẹ của tôi, các chú cút đi, tôi không muốn nhìn thấy các chú!''

Hai đứa bé đã sớm chạy từ trên xe xuống, Tiểu Nhược Nhược chắn trước người mẹ, thấy trán mẹ bị thương thì hốc mắt lập tức đỏ lên, bé vừa khóc vừa mắng mấy vệ sĩ kia.

Vẻ mặt Hoắc Dận cũng vô cùng hung ác.

Thậm chí cậu bé còn không muốn nói nhiều, cậu nghiến chặt răng nói ra một từ: ''Cút!''

Vệ sĩ: ''...''

Ôn Hủ Hủ ngược lại lại ngăn cản hai đứa nhỏ, cô bò dậy, tùy tiện dùng áo lau vết thương trên thái dương: ''Được rồi, mẹ không sao cả, các con đừng nổi giận với các chú.''

''Nhưng mà...''

Hoắc Dận còn đang định nói gì đó.

Nhưng mẹ đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu, sau đó nhặt hộp quà bị rơi trên đất đưa cho cậu bé.

''Xin lỗi con Dận Dận, hôm nay mẹ có chút việc nên không thể làm bánh đậu xanh cho con được, đây là bánh ngọt mẹ mua ở cửa hàng, là bánh hạnh nhân, ăn rất ngon đó, mẹ từng ăn khi còn nhỏ rồi.''

''...''

Hoắc Dận không quan tâm đến bữa ăn nhẹ này.

Thứ cậu cần chỉ là muốn gặp mẹ thôi.

Cuối cùng Hoắc Dận hơi hé miệng, cậu nhận bánh hạnh nhân mẹ đưa, chờ ăn xong mới mấp máy môi, nhìn vết thương của mẹ nói: ''Chúng ta đến bệnh viện.''

''Hả? Bệnh viện? Không cần không cần, mẹ không sao, chút vết thương nhỏ thôi, mẹ về xử lí là được, đúng rồi, Dận Dận, mẹ... muốn nói với con một chuyện.''

Ôn Hủ Hủ vô cùng thận trọng khi nói đến chủ đề này.

Thật ra đây cũng là một trong số những nguyên nhân mà cô kiên trì như vậy.

Bây giờ người đàn kia đã không cho cô gặp con, cô nhất định phải nói cho mấy đứa nhỏ biết trước, nếu không các bé lại hiểu lầm thành mẹ không cần các bé nữa thì sao?

Ôn Hủ Hủ kìm nén nỗi đau trong lòng, kéo hai đứa nhỏ đến trước mặt mình.

''Dận Dận, Nhược Nhược, có khả năng mẹ... tạm thời sẽ không ở cạnh các con được, giữa mẹ và ba có chút chuyện vẫn chưa giải quyết xong, nhưng mẹ có thể đảm bảo, mẹ nhất định sẽ không bỏ rơi các con, mẹ cũng sẽ nhất định giải quyết chuyện này nhanh chóng, được không?''

''...''

Hoắc Dận nghe xong thì lập tức ủ rũ.

Mà Nhược Nhược nghe xong thì lập tức ''oa'' một tiếng khóc lớn: ''Không muốn, con không muốn mẹ đi đâu, con muốn mẹ cơ...''

Cô bé khóc lớn, cánh tay nhỏ mũm mĩm ôm chặt mẹ không rời.

Ôn Hủ Hủ: ''...''

Cũng đúng lúc này, trước cổng nhà trẻ, một chiếc xe Bentley đen xuất hiện, người đàn ông ngồi trong xe cách đó không xa thấy vậy thì giẫm phanh xe.

Chiếc xe lập tức dừng ''két'' lại cách ba mẹ con không xa.

Ôn Hủ Hủ đang buồn bã vì con gái khóc thấy được, sắc mặt vốn không tốt lắm của cô lập tức sầm xuống.

Cuối cùng hắn cũng xuất hiện.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom