Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-9
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 9: Anh là thuốc của em (6)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng thở gấp, nhìn một chút Cố Niệm Chi cũng đang thở hổn hển dưới thân anh, thấp giọng hỏi: “Em khá hơn chút nào chưa?”
Cố Niệm Chi không trả lời, cũng không biết cô ấy có nghe rõ không.
Có điều nói một cách rõ ràng, cô ấy vẫn đang trong trạng thái hoàn toàn không có ý thức, cho nên hỏi cô cũng như không.
Hoắc Thiệu Hằng lại thở gấp mấy cái nữa, mới cầm khăn mặt lúc nãy làm dơ đi vào phòng tắm giặt một lần.
Bởi vì Cố Niệm Chi và anh đều là lần đầu tiên, dựa vào loại tâm lý mà Hoắc Thiệu Hằng không nói rõ cũng không hiểu rõ, lần đầu tiên này, anh có ý nghĩ không đeo bao cao su.
Vẫn còn sáu lần ở phía sau, vẫn cần phải đeo bao cao su vào.
Hoắc Thiệu Hằng đã giặt sạch khăn từ phòng tắm đi ra, còn mang theo thau nước, muốn lau chùi cho Cố Niệm Chi.
Anh không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ từ phòng tắm, vội vàng lau mồ hôi trên cơ thể cô ấy.
Suy cho cùng không đeo bao cao su, hơn nữa anh ấy là lần đầu nên khó trách có chút buông thả.
Anh duỗi tay qua, năm lần bảy lượt lau chùi sạch sẽ, ném khăn mặt vào trong thau nước.
Đợi sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, anh mới nằm xuống bên cạnh cô ấy.
Lúc này Cố Niệm Chi không động đậy, lanh lợi ngoan ngoãn giống như trước khi bị trúng thuốc kích tình.
Hoắc Thiệu Hằng thở phào một hơi, tồn tại chút tâm lý may mắn.
Có lẽ thật sự không cần làm bảy lần chứ?
Anh nghiêng người, tháo hết khăn lụa Hermes đang trói chặt tay chân Cố Niệm Chi, xoa cổ tay cô ấy đã sưng lên xanh tím.
Ngay lúc anh đang xoa nhấn, hô hấp của Cố Niệm Chi vừa mới bình thường lại trở nên nặng nề hơn.
Cô ấy nghiêng đầu, cái đầu có đôi mắt đang bịt chặt đối diện với phương hướng của Hoắc Thiệu Hằng, môi đỏ hướng về phía anh.
Hoắc Thiệu Hằng đang cúi đầu xoa cổ tay cho cô ấy, đột nhiên cảm giác được Cố Niệm Chi từ từ lại gần.
Anh bình tĩnh rủ mắt xuống, không nhìn cô ấy, chỉ muốn biết cô ấy đến gần rồi sẽ làm gì.
Kết quả là hai cánh môi đầy đặn dán lên cằm anh, đầu lưỡi linh hoạt từ miệng cô ấy đưa ra liếm liếm cằm anh.
Hoắc Thiệu Hằng ngớ ra rồi, không phải vì bị Cố Niệm Chi liếm cằm, mà là khi cô ấy vừa chạm vào anh, anh lập tức có phản ứng rồi.
Cái này cũng quá nhanh đi…
Vô số huấn luyện sắc dụ và thuốc kích tình trước giờ anh đã vượt qua không lẽ không có tác dụng nữa sao?
Hoắc Thiệu Hằng mặt không đổi sắc duỗi tay ôm Cố Niệm Chi vào lòng.
Lần đầu tiên anh ấy vẫn vô cùng cẩn thận không muốn đụng chạm vào cơ thể cô, nhưng sau đó đầu óc tỉnh táo rồi, nhớ lại Trần Liệt từng nói có thể khiến anh không nhớ được chuyện này, vì vậy lần thứ hai đã không còn băn khoăn gì nữa.
Cố Niệm Chi không tính là thấp, nhưng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng lộ rõ sự xinh xắn nhỏ nhắn.
Cả người chậm chạp làm tổ ở trong lòng anh, không ngừng nhúc nhích, trong cổ họng phát ra âm thanh lầm bầm như kể như khóc, cái đầu đang xoay qua xoay lại trong lòng anh, giống như con thú nhỏ bị dục vọng chi phối, nhưng lại mềm mại non nớt, khiến người khác nhịn không được mà thương tiếc.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu, hai cánh tay to lớn giữ lấy bờ vai mảnh mai của cô ấy, trong lòng vừa động.
Cơ thể Cố Niệm Chi lúc này rất mềm mại, rốt cuộc bên trong cơ thể cô có xương không?
Bàn tay to không nhịn được mà vuốt ve cơ thể cô ấy.
Từ phần eo hướng lên, chậm rãi đi đến phía dưới nách, nâng cô ấy lên ôm giống như trẻ em, lật lên đặt trên cơ thể mình.
Quên không tắt đèn phòng tắm, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên lớp kính thuỷ tinh mờ.
Thân thể phụ nữ trước mặt vừa thanh khiết lại vừa sung mãn, có loại mùi vị mê người rất mâu thuẫn.
“... Lại muốn rồi sao? Hả?”
Hoắc Thiệu Hằng thì thầm bên tai cô ấy, cuối cùng lấy qua hộp bao cao su mà Trần Liệt đưa cho anh trên tủ đầu giường, lấy ra một cái rồi xé bao.
Vốn dĩ muốn làm từ từ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kích động của Cố Niệm Chi, thuốc kích tình đang phát tác, dục vọng của cô ấy so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn.
Hoắc Thiệu Hằng cắn răng một cái xông vào.
Cổ họng Cố Niệm Chi phát ra âm thanh mềm mại yêu kiều, như đau khổ, nhưng cũng có thể là vui sướng, Hoắc Thiệu Hằng nghe đến nỗi da đầu tê dại, hàm dưới cũng căng cứng…
Lần này Cố Niệm Chi không có khăn lụa trói buộc, hai cánh tay bám chặt vai của Hoắc Thiệu Hằng, càng nhiệt tình hơn so với lần đầu tiên.
Giường lớn lại một lần nữa cùng lún xuống, chấn động càng nhiều hơn so với lần trước đó.
Lần này, Hoắc Thiệu Hằng không hề lo lắng ôm cả người Cố Niệm Chi vào trong lòng.
Bọn họ kết hợp chặt chẽ không một kẽ hở, đến mức lần thứ hai của cô ấy còn nhanh hơn lần đầu tiên.
Cơ thể Cố Niệm Chi mãnh liệt cong thành hình cung, cả người nâng lên giữa lưng chừng, cái gáy tinh tế tuỳ ý ngửa ra sau, phát ra âm thanh khàn khàn quyến rũ tận xương.
Lần thứ hai Hoắc Thiệu Hằng vậy mà kiên trì lâu hơn một chút, cộng thêm vốn dĩ anh có thể trạng cường tráng, lúc này vẫn chưa lên đỉnh.
Đang lúc anh thừa thắng xông lên, lần thứ ba của cô ấy bất ngờ ập đến lần nữa.
Hoắc Thiệu Hằng cố gắng không ngừng, căn bản không muốn tha cho cô ấy, trong khoảng thời gian rất ngắn, lần nữa khiến cô ấy phát tiết ra.
Lần này Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhịn nữa, theo đó mà phóng ra một lần.
Cô ấy đã được bốn lần rồi, mà Hoắc Thiệu Hằng mới là lần thứ hai.
Lần này vì có bao cao su, anh ấy thu dọn rất nhanh chóng, ném vào thùng rác bằng thép không gỉ đậy kín ở đầu giường, tiện tay rút ra một tờ khăn giấy cạnh giường lau chùi, ngửa ra nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cô ấy đã phát tiết bốn lần rồi, chắc có lẽ tốt hơn một chút rồi chứ?
Hoắc Thiệu Hằng đang nghĩ, xoay qua nghiêng nhìn cô ấy một lúc.
Thấy hô hấp Cố Niệm Chi đã phục hồi, lúc lâu không có cựa quậy, hơi thở đều đều, anh ấy mới nhắm mắt ngủ.
Có điều trong giấc mơ anh đều là cảnh giác.
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Cố Niệm Chi ê a gọi, lại quấn lên trên người anh, mắt của anh còn chưa mở thì bên dưới cơ thể đã có phản ứng rồi, dễ dàng lấy một cái bao cao su trên tủ đầu giường qua, sau đó đè cô ấy xuống giường, do dự trong nháy mắt.
Nhưng Cố Niệm Chi đã không đợi được nữa, cả người hận không thể dán sát lên.
Hoắc Thiệu Hằng không nghĩ nhiều nữa, tập trung đặt vào cô ấy…
Lập tức Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân đều được lấp đầy.
Lần này đổi lại Cố Niệm Chi chủ động.
Hoắc Thiệu Hằng không đoán được cô gái nhỏ này bình thường có vẻ lanh lợi nghe lời, nhưng trên giường lại rất có năng lực quấn người không tha, giống như yêu tinh chuyên hút máu thư sinh trong Liêu Trai, nóng lòng khiến người ta phải chết trên cơ thể cô ấy mới được.
Hơn nữa cũng đừng nói, lúc cô ấy chủ động, thật sự khiến linh hồn người khác cũng muốn bay đi rồi, mấy lần trong mũi phát ra tiếng rên khẽ khó mà ức chế, sau đó càng nắm chặt eo cô ấy hơn, không cho phép cô ấy động nữa.
Hoắc Thiệu Hằng không nghĩ tới mình sẽ thua cuộc đọ sức này. Anh là người có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, cho dù là trên giường cũng không tha cho người khác.
Làm gì có chuyện cô gái nhỏ còn chưa ra, anh đã ra trước rồi?
Tất nhiên không thể nhanh như vậy được!
Anh thật sự làm được rồi.
Không đến mười lăm phút, cô ấy đã chết ngất hai lần, cả người chỉ có thể thở ra, không thể hít vào.
Lần này thực sự quá kịch liệt, thần sắc cả hai người có chút dại ra.
Rốt cuộc Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân được huấn luyện đặc biệt, lấy lại tinh thần đầu tiên, lấy đồng hồ trên tủ đầu giường xem một chút, đã là bốn giờ sáng rồi.
Lần này hai người duy trì gần một tiếng đồng hồ.
Xoay người lại, ném bao cao su vào thùng rác bằng thép không gỉ ở đầu giường, mới thở ra một hơi dài.
Tính số lần thì cô ấy được sáu lần rồi, chỉ thiếu một lần nữa là sẽ không sao.
Nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi hô hấp dần dần bình thường trở lại, so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều.
Lần này cô ấy có thể ngủ dài hơn một chút chứ?
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng không ngủ được, anh gần như bốn năm giờ sáng đã thức dậy rèn luyện rồi, mặc dù tối qua phóng túng cả một đêm, nhưng bình thường vẫn luôn huấn luyện cường độ cao nên anh còn chống đỡ được, nhẹ nhàng ngồi dậy vào phòng tắm tắm rửa.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng thở gấp, nhìn một chút Cố Niệm Chi cũng đang thở hổn hển dưới thân anh, thấp giọng hỏi: “Em khá hơn chút nào chưa?”
Cố Niệm Chi không trả lời, cũng không biết cô ấy có nghe rõ không.
Có điều nói một cách rõ ràng, cô ấy vẫn đang trong trạng thái hoàn toàn không có ý thức, cho nên hỏi cô cũng như không.
Hoắc Thiệu Hằng lại thở gấp mấy cái nữa, mới cầm khăn mặt lúc nãy làm dơ đi vào phòng tắm giặt một lần.
Bởi vì Cố Niệm Chi và anh đều là lần đầu tiên, dựa vào loại tâm lý mà Hoắc Thiệu Hằng không nói rõ cũng không hiểu rõ, lần đầu tiên này, anh có ý nghĩ không đeo bao cao su.
Vẫn còn sáu lần ở phía sau, vẫn cần phải đeo bao cao su vào.
Hoắc Thiệu Hằng đã giặt sạch khăn từ phòng tắm đi ra, còn mang theo thau nước, muốn lau chùi cho Cố Niệm Chi.
Anh không mở đèn, chỉ có chút ánh sáng mờ mờ từ phòng tắm, vội vàng lau mồ hôi trên cơ thể cô ấy.
Suy cho cùng không đeo bao cao su, hơn nữa anh ấy là lần đầu nên khó trách có chút buông thả.
Anh duỗi tay qua, năm lần bảy lượt lau chùi sạch sẽ, ném khăn mặt vào trong thau nước.
Đợi sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, anh mới nằm xuống bên cạnh cô ấy.
Lúc này Cố Niệm Chi không động đậy, lanh lợi ngoan ngoãn giống như trước khi bị trúng thuốc kích tình.
Hoắc Thiệu Hằng thở phào một hơi, tồn tại chút tâm lý may mắn.
Có lẽ thật sự không cần làm bảy lần chứ?
Anh nghiêng người, tháo hết khăn lụa Hermes đang trói chặt tay chân Cố Niệm Chi, xoa cổ tay cô ấy đã sưng lên xanh tím.
Ngay lúc anh đang xoa nhấn, hô hấp của Cố Niệm Chi vừa mới bình thường lại trở nên nặng nề hơn.
Cô ấy nghiêng đầu, cái đầu có đôi mắt đang bịt chặt đối diện với phương hướng của Hoắc Thiệu Hằng, môi đỏ hướng về phía anh.
Hoắc Thiệu Hằng đang cúi đầu xoa cổ tay cho cô ấy, đột nhiên cảm giác được Cố Niệm Chi từ từ lại gần.
Anh bình tĩnh rủ mắt xuống, không nhìn cô ấy, chỉ muốn biết cô ấy đến gần rồi sẽ làm gì.
Kết quả là hai cánh môi đầy đặn dán lên cằm anh, đầu lưỡi linh hoạt từ miệng cô ấy đưa ra liếm liếm cằm anh.
Hoắc Thiệu Hằng ngớ ra rồi, không phải vì bị Cố Niệm Chi liếm cằm, mà là khi cô ấy vừa chạm vào anh, anh lập tức có phản ứng rồi.
Cái này cũng quá nhanh đi…
Vô số huấn luyện sắc dụ và thuốc kích tình trước giờ anh đã vượt qua không lẽ không có tác dụng nữa sao?
Hoắc Thiệu Hằng mặt không đổi sắc duỗi tay ôm Cố Niệm Chi vào lòng.
Lần đầu tiên anh ấy vẫn vô cùng cẩn thận không muốn đụng chạm vào cơ thể cô, nhưng sau đó đầu óc tỉnh táo rồi, nhớ lại Trần Liệt từng nói có thể khiến anh không nhớ được chuyện này, vì vậy lần thứ hai đã không còn băn khoăn gì nữa.
Cố Niệm Chi không tính là thấp, nhưng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng lộ rõ sự xinh xắn nhỏ nhắn.
Cả người chậm chạp làm tổ ở trong lòng anh, không ngừng nhúc nhích, trong cổ họng phát ra âm thanh lầm bầm như kể như khóc, cái đầu đang xoay qua xoay lại trong lòng anh, giống như con thú nhỏ bị dục vọng chi phối, nhưng lại mềm mại non nớt, khiến người khác nhịn không được mà thương tiếc.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu, hai cánh tay to lớn giữ lấy bờ vai mảnh mai của cô ấy, trong lòng vừa động.
Cơ thể Cố Niệm Chi lúc này rất mềm mại, rốt cuộc bên trong cơ thể cô có xương không?
Bàn tay to không nhịn được mà vuốt ve cơ thể cô ấy.
Từ phần eo hướng lên, chậm rãi đi đến phía dưới nách, nâng cô ấy lên ôm giống như trẻ em, lật lên đặt trên cơ thể mình.
Quên không tắt đèn phòng tắm, ánh sáng mờ ảo phản chiếu lên lớp kính thuỷ tinh mờ.
Thân thể phụ nữ trước mặt vừa thanh khiết lại vừa sung mãn, có loại mùi vị mê người rất mâu thuẫn.
“... Lại muốn rồi sao? Hả?”
Hoắc Thiệu Hằng thì thầm bên tai cô ấy, cuối cùng lấy qua hộp bao cao su mà Trần Liệt đưa cho anh trên tủ đầu giường, lấy ra một cái rồi xé bao.
Vốn dĩ muốn làm từ từ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ kích động của Cố Niệm Chi, thuốc kích tình đang phát tác, dục vọng của cô ấy so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn.
Hoắc Thiệu Hằng cắn răng một cái xông vào.
Cổ họng Cố Niệm Chi phát ra âm thanh mềm mại yêu kiều, như đau khổ, nhưng cũng có thể là vui sướng, Hoắc Thiệu Hằng nghe đến nỗi da đầu tê dại, hàm dưới cũng căng cứng…
Lần này Cố Niệm Chi không có khăn lụa trói buộc, hai cánh tay bám chặt vai của Hoắc Thiệu Hằng, càng nhiệt tình hơn so với lần đầu tiên.
Giường lớn lại một lần nữa cùng lún xuống, chấn động càng nhiều hơn so với lần trước đó.
Lần này, Hoắc Thiệu Hằng không hề lo lắng ôm cả người Cố Niệm Chi vào trong lòng.
Bọn họ kết hợp chặt chẽ không một kẽ hở, đến mức lần thứ hai của cô ấy còn nhanh hơn lần đầu tiên.
Cơ thể Cố Niệm Chi mãnh liệt cong thành hình cung, cả người nâng lên giữa lưng chừng, cái gáy tinh tế tuỳ ý ngửa ra sau, phát ra âm thanh khàn khàn quyến rũ tận xương.
Lần thứ hai Hoắc Thiệu Hằng vậy mà kiên trì lâu hơn một chút, cộng thêm vốn dĩ anh có thể trạng cường tráng, lúc này vẫn chưa lên đỉnh.
Đang lúc anh thừa thắng xông lên, lần thứ ba của cô ấy bất ngờ ập đến lần nữa.
Hoắc Thiệu Hằng cố gắng không ngừng, căn bản không muốn tha cho cô ấy, trong khoảng thời gian rất ngắn, lần nữa khiến cô ấy phát tiết ra.
Lần này Hoắc Thiệu Hằng cũng không nhịn nữa, theo đó mà phóng ra một lần.
Cô ấy đã được bốn lần rồi, mà Hoắc Thiệu Hằng mới là lần thứ hai.
Lần này vì có bao cao su, anh ấy thu dọn rất nhanh chóng, ném vào thùng rác bằng thép không gỉ đậy kín ở đầu giường, tiện tay rút ra một tờ khăn giấy cạnh giường lau chùi, ngửa ra nằm xuống, nhắm mắt lại.
Cô ấy đã phát tiết bốn lần rồi, chắc có lẽ tốt hơn một chút rồi chứ?
Hoắc Thiệu Hằng đang nghĩ, xoay qua nghiêng nhìn cô ấy một lúc.
Thấy hô hấp Cố Niệm Chi đã phục hồi, lúc lâu không có cựa quậy, hơi thở đều đều, anh ấy mới nhắm mắt ngủ.
Có điều trong giấc mơ anh đều là cảnh giác.
Không biết đã ngủ bao lâu, lúc Cố Niệm Chi ê a gọi, lại quấn lên trên người anh, mắt của anh còn chưa mở thì bên dưới cơ thể đã có phản ứng rồi, dễ dàng lấy một cái bao cao su trên tủ đầu giường qua, sau đó đè cô ấy xuống giường, do dự trong nháy mắt.
Nhưng Cố Niệm Chi đã không đợi được nữa, cả người hận không thể dán sát lên.
Hoắc Thiệu Hằng không nghĩ nhiều nữa, tập trung đặt vào cô ấy…
Lập tức Cố Niệm Chi cảm thấy toàn thân đều được lấp đầy.
Lần này đổi lại Cố Niệm Chi chủ động.
Hoắc Thiệu Hằng không đoán được cô gái nhỏ này bình thường có vẻ lanh lợi nghe lời, nhưng trên giường lại rất có năng lực quấn người không tha, giống như yêu tinh chuyên hút máu thư sinh trong Liêu Trai, nóng lòng khiến người ta phải chết trên cơ thể cô ấy mới được.
Hơn nữa cũng đừng nói, lúc cô ấy chủ động, thật sự khiến linh hồn người khác cũng muốn bay đi rồi, mấy lần trong mũi phát ra tiếng rên khẽ khó mà ức chế, sau đó càng nắm chặt eo cô ấy hơn, không cho phép cô ấy động nữa.
Hoắc Thiệu Hằng không nghĩ tới mình sẽ thua cuộc đọ sức này. Anh là người có chủ nghĩa đàn ông rất lớn, cho dù là trên giường cũng không tha cho người khác.
Làm gì có chuyện cô gái nhỏ còn chưa ra, anh đã ra trước rồi?
Tất nhiên không thể nhanh như vậy được!
Anh thật sự làm được rồi.
Không đến mười lăm phút, cô ấy đã chết ngất hai lần, cả người chỉ có thể thở ra, không thể hít vào.
Lần này thực sự quá kịch liệt, thần sắc cả hai người có chút dại ra.
Rốt cuộc Hoắc Thiệu Hằng là quân nhân được huấn luyện đặc biệt, lấy lại tinh thần đầu tiên, lấy đồng hồ trên tủ đầu giường xem một chút, đã là bốn giờ sáng rồi.
Lần này hai người duy trì gần một tiếng đồng hồ.
Xoay người lại, ném bao cao su vào thùng rác bằng thép không gỉ ở đầu giường, mới thở ra một hơi dài.
Tính số lần thì cô ấy được sáu lần rồi, chỉ thiếu một lần nữa là sẽ không sao.
Nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi hô hấp dần dần bình thường trở lại, so với lúc nãy đã tốt hơn rất nhiều.
Lần này cô ấy có thể ngủ dài hơn một chút chứ?
Nhưng Hoắc Thiệu Hằng không ngủ được, anh gần như bốn năm giờ sáng đã thức dậy rèn luyện rồi, mặc dù tối qua phóng túng cả một đêm, nhưng bình thường vẫn luôn huấn luyện cường độ cao nên anh còn chống đỡ được, nhẹ nhàng ngồi dậy vào phòng tắm tắm rửa.
Bình luận facebook