• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (8 Viewers)

  • chap-10

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 10: Anh là thuốc của em (7)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Không khí tháng ba, buổi tối ở thành phố C còn rất lạnh.



Có điều Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở tòa nhà nhỏ này quanh năm nhiệt độ không đổi, vì có điều hoà nhiệt độ ở trung tâm, không hề cảm thấy quá lạnh hoặc quá nóng.



Chỉ là anh vừa mới trải qua một lần “vận động” kịch liệt chưa từng có, tâm tình có chút phức tạp, cần nước lạnh làm anh tỉnh táo lại.



Nước lạnh rào rào xối lên đầu, thật sự giống như một thau nước dội xuống, trái tim đang đập loạn nhịp của anh mới bình tĩnh trở lại.



Cứ xem như một lần huấn luyện mà thôi, giống như nhiệm vụ đã làm một trăm lần trước kia là được rồi.



Mặc dù nhiệm vụ lần này ướt át một chút, độ khó cũng ít hơn rất nhiều, nhưng cũng chỉ là một lần nhiệm vụ.



Không có bất kì ý nghĩa gì khác.



Có điều trước khi triệt để mất đi trí nhớ, anh muốn tỉ mỉ tận hưởng dư vị một lần…



Đứng dưới vòi sen trong phòng tắm, Hoắc Thiệu Hằng chống tay vịn vách tường, nhắm mắt hưởng thụ dòng nước mát lạnh gột rửa, sắc mặt lạnh lùng cuối cùng cũng dịu xuống.



Tắm xong, quấn khăn tắm trên cổ, đôi chân dài mạnh mẽ bước ra khỏi phòng tắm.



Ngửi thấy trong phòng ngủ ngập tràn mùi tanh nồng, khoé miệng co giật một chút, tìm được điều khiển từ xa trong phòng, lại bật quạt thông gió trong phòng lần nữa, không khí trong phòng lại thay đổi một lượt.



Sau đó ngồi lên sofa gỗ màu trắng, tính rút ra một cái “Khói thuốc sau câu chuyện” trong truyền thuyết.



Kết quả là khói còn chưa có, đã nghe thấy Cố Niệm Chi đang quằn quại trên giường lớn, còn có âm thanh thở gấp khó chịu từ cổ họng cô ấy phát ra.



Đôi tay cô ấy bắt đầu vung vẩy, hình như muốn kéo khăn lụa trên mặt xuống.



Hoắc Thiệu Hằng ngừng một chút, ném điếu thuốc trong tay xuống, một bước dài vọt tới trên giường, một tay giữ chặt hai cánh tay đang vung vẩy của cô ấy, giơ lên ấn đỉnh đầu cô xuống.



Ngửi thấy một luồng hơi thở nam tính mạnh mẽ, Cố Niệm Chi không còn ý đồ kéo khăn lụa trên mặt, chỉ dựa vào khứu giác trườn qua bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng.



Chỉ một buổi tối, Hoắc Thiệu Hằng phát hiện đã bị “huấn luyện” đến mức “lúc nào cũng có thể muốn, lúc nào cũng có thể cứng”......



Anh vừa mới tắm xong, cơ thể còn rất khô ráo, chỉ là bộ phận nào đó đã “đằng đằng sát khí” rồi.



Vừa muốn phủ phục xuống, phát hiện trên giường anh đã ướt đẫm rồi.



Hoắc Thiệu Hằng nhíu nhíu chân mày, tay vừa thoát ra liền bế Cố Niệm Chi lên rời khỏi giường lớn.



Phòng ngủ không còn giường khác, anh nhìn xung quanh một chút, bế cô ấy đi đến sofa gỗ màu trắng mà anh vừa ngồi lúc nãy.



Lúc trước không cảm thấy sofa này nhỏ hẹp, nhưng sau khi hai người chen chúc lên, hình như có chút không chịu nổi gánh nặng.



“... Sofa này nên đổi rồi…”



Trên sofa rung động không ngừng, trong đầu Hoắc Thiệu Hằng đang miệt mài dùng sức đột nhiên bay đến ý nghĩ vu vơ này.



……



Không biết có phải vì đổi vị trí mà hai người đều cảm thấy rất tươi mới, hay là vì đây là lần cuối cùng, dược tính trên cơ thể Cố Niệm Chi đã đến lúc sắp hết.



Hoắc Thiệu Hằng chỉ biết anh vẫn chưa tiến vào trạng thái, Cố Niệm Chi đã phát tiết ra rồi.



Đã là lần thứ bảy.



Nhìn Cố Niệm Chi thở ra từng ngụm khí, nhịp tim khôi phục bình thường, nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch vô cùng, Hoắc Thiệu Hằng nhếch môi, cuối cùng vẫn không tiếp tục nữa.



Mặc dù lần cuối cùng anh vẫn chưa lên đỉnh, nhưng Cố Niệm Chi đạt được là đủ rồi.



Vốn dĩ là vì giải thuốc kích tình cho cô chứ không phải vì sự sung sướng của bản thân mà làm với cô ấy.



Hoắc Thiệu Hằng rời khỏi cơ thể cô ấy, đứng dậy thu dọn một chút mới đi đến tủ trong phòng thay đồ lấy ra một cái khăn trải giường giống hệt để thay.



Quay đầu đi đến bên cạnh sofa, nhìn thấy Cố Niệm Chi đang ngủ say như chết.



Lần này không giống với trạng thái vô ý thức rơi vào mê man của những lần trước.



Hoắc Thiệu Hằng bế cô ấy lên, đặt trên giường đã được thay khăn trải giường sạch sẽ, tiện tay đắp lên một tấm chăn mỏng.



Do dự một lát, vẫn không lấy khăn lụa bịt mắt cô ấy xuống.



Đợi cô ngủ sâu rồi, mới vội vàng đi vào phòng tắm, lại tắm một lần, thay một cái áo thun cổ tròn màu đen và một cái quần rằn ri quân dụng.



Mở cửa sổ sát đất trong phòng ngủ, anh đi đến sân thượng nhỏ, cuối cùng châm một điếu “Làn khói sau câu chuyện”, nhàn nhã hút vào.



Ôm cánh tay đứng trên sân thượng, đôi mắt anh thâm thuý, nhìn dãy núi phía xa, giống như có tâm sự, nhưng cũng có thể chẳng suy nghĩ gì hết.



Sương mù màu tím nhạt quanh quẩn trên núi, mặt trời mới nhú đằng sau lưng núi lộ ra một góc nhỏ, sắp nhô ra khỏi đó.



Ngay tại lúc này, là dấu hiệu cùng thức dậy của nơi đóng quân, vừa nãy còn yên tĩnh như sơn cốc thế ngoại đào nguyên, bây giờ lập tức xôn xao cả lên.



Hoắc Thiệu Hằng nhìn tình cảnh mà anh hiểu rõ, nhả ra một làn khói thuốc, tay giơ lên, điếu thuốc còn thừa trong tay vẽ ra một đường parabol đẹp mắt, ổn định rơi xuống thùng rác trên sân thượng.



Anh hít vào không khí tươi mới sáng sớm, xoay người đi vào phòng.



Đóng cửa sổ sát đất lại, kéo rèm cửa nhung tơ vàng cách âm che đi ánh sáng, anh liếc nhìn Cố Niệm Chi trên giường một cái.



Vẫn đang ngủ say bất động.



Chắc chắn là mệt chết rồi.



Khoé môi Hoắc Thiệu Hằng cong lên, tâm tình cực kì tốt đi đến cửa phòng ngủ.



Vừa mới mở cửa phòng ngủ ra liền nghe thấy âm thanh ‘ầm’ một cái.



Một bóng người mập mạp ngã vào, cái đầu tròn tròn ‘đông’ một tiếng đập xuống đất.



Chân mày Hoắc Thiệu Hằng giật giật hai lần, trầm giọng nói: “Trần Liệt!”



Người ngã xuống phòng ngủ vậy mà lại ở ngoài cửa đợi cả một đêm - thần y của quốc gia Trần Liệt.



Xoa xoa phía sau ót, vịn vào khung cửa đứng dậy, trừng mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng: “Anh anh anh… Anh làm xong rồi?!”



“Anh gì mà anh?” Sắc mặt Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng đến mức có thể nạo ra được băng lạnh vùng Bắc Cực, “Ai cho phép cậu ngồi ở cửa phòng tôi?”



“Tôi lo lắng cho anh mà…” Trần Liệt lầm bầm nói, lén lút nhìn Hoắc Thiệu Hằng một cái, lấm la lấm lét hỏi: “... Làm mấy lần?”



Hoắc Thiệu Hằng không hề trả lời, mặt không đổi sắc quơ quơ tay, “Vào xem cô ấy ổn chưa.”



“Hả? Thật sao?” Trần Liệt mau chóng xông vào phòng khách, xách hòm thuốc từ bệnh viện chiến trường có chút giản dị của mình qua, kích động đến nói lắp: “Đều đều đều… Làm xong rồi? Thật sự làm bảy lần sao?”



Hoắc Thiệu Hằng đối với loại vấn đề này của hắn áp dụng thái độ né tránh mọi mặt, cúi đầu từ trong túi quần rằn ri lại rút ra một điếu thuốc, châm lửa hút sâu một hơi.



Nhìn Trần Liệt mở hòm thuốc ra, lấy ra ống tiêm, lấy máu từ cánh tay của Cố Niệm Chi.



Cố Niệm Chi vẫn ngủ say như cũ, một cánh tay trắng ngọc ngà đặt trên gối, trên mặt không có huyết sắc.



Khăn lụa Hermes vẫn bịt trên mắt như cũ.



Hoắc Thiệu Hằng nhìn một chút, cảm thấy có chút khô nóng, rủ mắt xuống kìm nén hút thuốc, nhân lúc Trần Liệt đang làm thẩm tách máu, đi qua đẩy đẩy vai hắn ta, “Đi ra nói chuyện.”



Trần Liệt bố trí máy móc ổn rồi, đang đợi kết quả xét nghiệm, mới theo Hoắc Thiệu Hằng ra khỏi phòng ngủ.



Hoắc Thiệu Hằng thò đầu nhìn vào phòng một chút, chắc chắn Cố Niệm Chi còn đang ngủ say, nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ, đối với Trần Liệt xòe tay ra, “Lấy ra.”



“Lấy cái gì ra? À, anh muốn gì? Tôi nợ anh cái gì?” Trần Liệt nghi ngờ hí mắt nhìn Hoắc Thiệu Hằng, “Tôi bị cận rất nặng, nhìn không rõ, anh đừng nói dối tôi.”



Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn một cái, nhếch môi nói: “Thuốc đó, thuốc mà cậu nói sẽ khiến người ta quên đi.”



“Hả?” Trần Liệt sững sờ, “Cái gì cũng không nhớ?”



“Cậu đừng làm bộ ngớ ngẩn nữa.” Giọng nói Hoắc Thiệu Hằng trầm thấp lạnh lẽo, tầm mắt lạnh thấu xương như cây đao nện xuống Trần Liệt: “Không phải lúc trước cậu nói có thể tìm người giúp, cam đoan sau đó bọn họ sẽ không nhớ gì hết sao? Cậu làm thế nào cam đoan họ sẽ không nhớ?”



“Hả? Ồ!” Trần Liệt cuối cùng cũng hiểu ra, thần sắc khuôn mặt nháy mắt thay đổi thất thường, sờ sờ cái ót cả nửa ngày, ngây ngẩn nói: “Thuốc đó hả, ngài cũng muốn uống à? Ngài cũng không phải người ngoài…”



Hoắc Thiệu Hằng liếc hắn một cái, tiếp tục buông lỏng tay: “Bớt lắm lời đi, thuốc đâu?”



Trần Liệt không ngờ rằng Hoắc Thiệu Hằng cũng cần thuốc giúp quên sạch.



Cái miệng tròn tròn lại khép lại, cả nửa ngày mới không biết làm sao nói: “Cái này à, Hoắc thiếu, là thế này, thuốc đó, là phải uống trước khi làm chuyện đó, mới có thể đảm bảo sau này cái gì cũng không nhớ. Cũng giống như Niệm Chi, ngài xem dáng vẻ bây giờ của em ấy, tỉnh lại bảo đảm không nhớ gì hết.”



Cũng chính là trước đó khiến người ta rơi vào trạng thái ý thức hỗn loạn, hoàn toàn dựa vào bản năng hành động là được rồi.



Hoắc Thiệu Hằng trong lòng lộp bộp một chút, tối tăm không tốt…



Quả nhiên Trần Liệt rụt về phía sau, nóng lòng muốn giấu toàn thân tròn trịa của mình vào lòng đất, hắn úp úp mở mở nói: “... Sau khi làm xong mới uống không có tác dụng. Hoắc thiếu, bây giờ ngài mới tìm tôi đòi loại thuốc làm quên đi một bộ phận kí ức đã không kịp rồi…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom