• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (74 Viewers)

  • chap-7

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 7: Anh là thuốc của em (4)




Phòng của nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C đều có công dụng cách âm tuyệt vời, còn có thể phản lại radio và làm nhiễu sóng điện từ, căn bản không có người có thể nghe lén được.



Sau khi ném Trần Liệt ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi.



Nhận thấy lúc này Cố Niệm Chi hoàn toàn mất đi ý thức rồi, đã không quản được việc mất đi một người, chỉ có một mình Hoắc Thiệu Hằng vẫn tỉnh táo như thường.



Anh vẫn mặc quân trang, duỗi đôi chân dài đang mang đôi bốt quân đội, ngồi trên sofa bằng gỗ màu trắng, nhìn về phía giường.



Màn đêm sâu thẳm, trong phòng không có bóng đèn, rèm cửa được anh kéo lên, màn che bằng sợi màu vàng cách âm buông rủ chấm đất, một sợi cũng không lay động.



Đối diện là giường lớn của anh ấy, được trải khăn trải giường cotton Ai Cập một ngàn tám trăm tệ màu trắng ngà, là Cố Niệm Chi chọn cho anh.



Thật ra anh không quan tâm những đồ vật này, bình thường làm nhiệm vụ ở bên ngoài, dù là vùng địa cực, vùng bùn nhão hay vùng tuyết rơi, núi cao sa mạc đầm lầy anh đều đã từng ngủ rồi.



Nhưng về nhà, anh ấy đều theo ý Cố Niệm Chi.



May là tuy cô ấy còn nhỏ tuổi nhưng thẩm mỹ rất khá, từng món đồ mà cô ấy lựa chọn đều rất hợp với tâm ý của Hoắc Thiệu Hằng.



Ví dụ như ra giường màu trắng ngà này, không chỉ rất dễ chịu mà còn vô cùng phù hợp với bệnh thích sạch sẽ của anh.



Cái gối trên giường cùng màu cùng chất liệu cotton Ai Cập, nghe nói có lợi cho xương cổ, cũng là Cố Niệm Chi chọn cho anh.



Duy chỉ nhiều hơn một thứ, là thân thể con gái non mềm đầy sức sống - Cố Niệm Chi.



Hoắc Thiệu Hằng nhịn không được mà châm một điếu thuốc, ngắm nhìn cô ấy rất lâu.



Anh không hề hút, chỉ theo thói quen châm một điếu, kẹp giữa ngón tay, cho đến khi lửa tự tắt, anh mới rủ đầu xuống, gạt tàn trên đầu điếu thuốc.



Trong phòng có mùi khói thuốc, Hoắc Thiệu Hằng ấn nút điều khiển từ xa trong phòng mở máy điều hoà, để không khí trong phòng thay đổi một lượt.



Chậm rì rì lấy hộp thuốc từ trong túi áo ra, ném trên bàn uống trà, ngồi dựa ra phía sau sofa thở ra một hơi.



Không biết từ lúc nào trong tay lấy ra hộp quẹt zippo, cũng là Cố Niệm Chi mua cho anh.



Hoắc Thiệu Hằng giơ hộp quẹt lên, mặt không biểu tình bật lửa, sau đó tắt lửa, lại bật, lại tắt, lại bật, lại tắt.



Cứ liên tục chơi bật lửa như vậy.



Trong phòng càng ngày càng tối, chỉ có chiếc hộp quẹt trên tay anh thỉnh thoảng phát ra ánh lửa.



Trong hay ngoài phòng đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng rên rỉ liên tục không ngừng của Cố Niệm Chi.



Không biết đã qua bao lâu, màn hình điện thoại của anh sáng lên trong bóng tối.



Hoắc Thiệu Hằng liếc nhìn một chút.



Tin nhắn của Trần Liệt: Hoắc thiếu, anh bắt đầu chưa? Anh có được không vậy? Không được tôi giúp anh tìm người đến? Chỉ là một đêm xuân, hơn nữa Niệm Chi đẹp như vậy, chắn chắn tập trung, tôi bảo đảm xong việc không ai nhớ gì, cũng bảo đảm bọn họ thân thể khoẻ mạnh, không mắc bệnh…



Hoắc Thiệu Hằng giữa hai đầu chân mày nhíu chặt, mạnh mẽ ném điện thoại đi, ném luôn hộp quẹt trong tay, đứng dậy, xem chừng cô ấy rất lâu, cuối cùng cũng đi về phía bên giường, ngồi ở đầu giường.



Anh vỗ vỗ mặt cô ấy, khàn giọng hỏi: “Rất khó chịu sao? Cần được giải thoát?”



Ánh mắt anh đen thẫm thâm thuý, không một ai có thể thăm dò ý nghĩ thật sự của anh.



Mà ý thức của Cố Niệm Chi sớm đã mơ hồ, cả người mềm mại tê liệt nằm trên giường, non mềm có thể vắt ra nước, giống như sữa đông mới được ngưng tụ, chạm nhẹ qua liền rung động không ngừng, đường cong và tiết tấu làm người rung động.



Trong mũi ngửi thấy mùi hóc môn nam mãnh liệt ập đến, Cố Niệm Chi lập tức cử động cơ thể nghênh đón, liều mạng muốn va chạm để có thể khiến nơi đó được giải thoát…



Khả năng quan sát ban đêm của Hoắc Thiệu Hằng luôn rất tốt.



Tuy rằng trong phòng tối nhưng đôi mắt anh đã thích ứng với bóng tối.



Trong không khí tràn ngập hương thơm, nét mặt của Cố Niệm Chi ửng hồng. Con ngươi tràn ngập sương mù không có tiêu cự càng tăng thêm sự mê hoặc.



Hoắc Thiệu Hằng di chuyển tầm mắt, nắm lấy khăn lụa Hermes dài từ trên đầu giường, phủ lên mặt cô ấy, nâng đầu cô ấy dậy, cột lại phía sau đầu cô, bịt mắt lại.



Khăn lụa Hermes màu xanh thẫm che đi đôi mắt ngập nước của cô ấy.



Thật ra Cố Niệm Chi không nhìn thấy gì hết, ý thức hoàn toàn sụp đổ, dường như bị nhốt trong phòng tối, không nhìn thấy lối thoát, chỉ có thể chống đỡ cái chết.



Loại tình trạng này bên ngoài ý thức của cô ấy, hình như không hề bỡ ngỡ.



Bịt mắt cô ấy xong, Hoắc Thiệu Hằng thuận thế sờ sờ hai má của Cố Niệm Chi, có cảm giác ấm áp mềm mại, sờ đến mồ hôi trong bàn tay đã ướt sũng.



Xem ra không thể do dự nữa rồi.



Hoắc Thiệu Hằng hít sâu một hơi, đứng dậy từ trên giường, hai tay cởi dây nịt ở eo, tiện tay ném sợi dây xuống đất, mới bắt đầu cởi nút bộ quân trang, bắt đầu từ cái thấp nhất, ngón tay thon dài mạnh mẽ thẳng hướng lên trên, từng nút được mở ra, cuối cùng đến cổ thì dừng lại một chút, mới từ từ tháo móc gài trên cổ bộ quân trang.



Cởi quân trang ra ném trên sofa bên cạnh giường, lại cởi đôi bốt cao đến đầu gối, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót màu đen xám đi đến phòng tắm.



Một lát sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy, thân thể đàn ông cường tráng đẹp đẽ mờ mờ ảo ảo phản chiếu lên lớp kính mờ trên cửa phòng tắm.



……



Tắm xong, giữa eo Hoắc Thiệu Hằng quấn quanh một chiếc khăn tắm cotton màu nâu, để ngực trần đi ra ngoài.



Bật đèn góc phòng ngủ lên, thân hình cao lớn như vị thần Hi Lạp cổ xưa phản chiếu lên bức tường màu trắng.



Làn da màu đồng, bờ vai rộng rãi, cơ bụng tám múi nổi lên rõ ràng thẳng xuống bên trong chiếc khăn tắm quanh eo.



Vòng eo gọn gàng cường tráng, bờ mông cong lên, lại nhìn xuống đôi chân thẳng thắp mạnh mẽ ẩn chứa sức bộc phát vĩ đại.



Đứng bên cạnh giường, cúi đầu, nước trên tóc từ từ nhỏ xuống từng giọt, theo trái cổ lăn xuống vòm ngực cường tráng cơ bắp.



Mà Cố Niệm Chi đang vùng vẫy trên giường, quần áo đã sớm bị vò thành một đống, để lộ da thịt trắng hồng.



Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh nhìn cô ấy, một tay kéo khăn tắm ra ném trên sofa.



Cơ thể sớm đã sẵn sàng bộc phát, không thể kiên cường được nữa…



Anh ấy nhíu nhíu mày, không lẽ việc huấn luyện khả năng chống cự với sự mê hoặc của sắc đẹp bao năm nay hoàn toàn không có tác dụng sao?



Lúc trước huấn luyện, nào có sợ thuốc kích tình, anh ấy đối với những “chim én” lẳng lơ nhất vẫn lạnh lùng mặt không đổi sắc như cũ, hoàn toàn không dao động.



Từ bao nhiêu năm nay anh chưa từng “thực chiến” với “súng đạn thật” bao giờ, một phần nguyên nhân là vì sự kiềm chế và ý chí của anh quá mạnh mẽ, vẫn chưa có ai có thể khơi dậy ham muốn thật sự không thể ngừng của anh.



Anh dường như xem bản thân là vũ khí chiến tranh hoàn mỹ.



Cho nên lần này, Hoắc Thiệu Hằng rất không hiểu sự bộc phát mạnh mẽ của cơ thể mình.



Anh ấy hít sâu một hơi, nhíu mày nằm lên giường, cái nệm đàn hồi rất tốt lún mạnh xuống.



Vừa nhấn nút tắt đèn góc tường, phòng ngủ lập tức đen kịt một mảnh, giơ tay không thấy năm ngón.



Lúc này Cố Niệm Chi đã hoàn toàn nghe theo điều khiển của trực giác.



Nhạy cảm nhận ra có thêm hơi thở khát vọng ở bên cạnh, cô ấy ưm ưm rên khẽ, nôn nóng bò qua phía Hoắc Thiệu Hằng.



Hoắc Thiệu Hằng nhẹ nhàng sờ đầu Cố Niệm Chi, trở mình đè lên, dùng răng cởi từng khuy áo của Cố Niệm Chi, thấp giọng nói: “Xin lỗi, chỉ vì giải thuốc kích tình cho em thôi…”



Ngay lúc Cố Niệm Chi đói khát quằn quại như say rượu ngon, say mê dục vọng.



Hơi thở nam tính động lòng người lấp đầy đầu mũi và tâm trí của cô ấy, cô ấy không thể suy nghĩ, không cách nào phân biệt, chỉ muốn ôm chặt lấy cơ thể kề bên, giải trừ khát khao dâng tràn trong cơ thể trống rỗng.



Nhưng tay chân bị trói chặt, căn bản không thoát ra được.



Cô ấy đành phải ra sức co lại cơ thể mảnh mai mềm mại trắng mịn như tuyết, hướng đến nguồn nhiệt kia đưa qua.



Ngũ quan Hoắc Thiệu Hằng đầy hứng thú, có một loại tuấn tú sắc bén, lúc trầm mặc không nói đối với phụ nữ càng có lực sát thương to lớn.



Mà trong phòng ngủ mờ tối, đối mặt với Cố Niệm Chi đã mất đi ý thức, anh bất ngờ làm dịu đi sự lãnh liệt, ngón tay sạch sẽ thon dài xoa một bên mặt cô ấy.



Cố Niệm Chi nghiêng đầu qua, vùi mặt vào lòng bàn tay anh, tham lam hít vào hơi thở của anh.



Trong ngực tích tụ ngọn lửa đang sôi sục, đang bốc cháy, cô ấy chỉ muốn dựa sát, dựa sát hơn…



Cảm nhận được sự gấp gáp không thể ức chế của cô ấy, Hoắc Thiệu Hằng chậm lại một chút, giọng nói ẩn nhẫn trầm thấp mang theo sự xúc động và khàn khàn khó phát giác của bản thân: “Ngoan, đừng vội, cho em ngay đây… nhịn một chút nữa…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom