• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (3 Viewers)

  • chap-8

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 8: Anh là thuốc giải của em (5)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Đè vai cô ấy xuống, cả người Hoắc Thiệu Hằng chống ở phía trên cơ thể cô, cánh tay dùng sức đè xuống không cho cô ấy cựa quậy.



Thật ra Hoắc Thiệu Hằng không hề muốn chạm vào cơ thể cô ấy, chỉ sợ nơi đó sẽ khiến anh rơi vào cạm bẫy muôn đời không thể trở lại, chỉ sợ thử một lần sẽ không bao giờ dứt ra được.



Nhưng anh vẫn chưa đầu hàng thì cô ấy đã nghênh đón rồi.



Thân thể mê hoặc của người con gái lay động như sợi tơ quấn quanh, nâng lên càng ngày càng cao, uốn cong thành vòng cung, cố gắng dựa sát vào lồng ngực màu đồng rộng rãi cường tráng của anh.



Nơi hai trái tim hợp nhất, một bên mềm mại như nước, một bên cứng rắn như sắt.



Cô ấy và anh đều không tự chủ được rên lên một tiếng.



Âm thanh mềm mại của cô ấy mang theo sự giải thoát sau khi nhẫn nại quá lâu, còn âm thanh của anh lại là sự bùng nổ bất ngờ không kịp phòng bị.



Trong lòng Hoắc Thiệu Hằng rất sợ.



Trước giờ anh chưa từng có lúc mất khống chế như lúc này, anh cũng không cho phép bản thân bị mất kiểm soát như vậy.



Anh không thể có bất cứ nhược điểm nào.



Ngẩng đầu lên, thở dài trong bóng tối, ngăn lại trái tim đang đập ngày càng nhanh.



Ánh mắt dần dần thích ứng với bóng tối, tuy rằng vẫn lờ mờ không rõ, nhưng cũng nhìn thấy được khuôn mặt cô ấy.



Trên đôi mắt bịt khăn lụa, vừa đúng nổi bật lên cái mũi cao vút tinh xảo của cô ấy, còn có đôi môi xinh xắn đường nét rõ ràng, như hoa hồng đang từ từ nở rộ, đang hiện ra trước mặt anh.





Cô ấy càng ngày càng thở gấp, cơ thể cũng nhấp nhô theo, còn có đôi môi lúc khép lúc mở, rất giống mồi nhử.



Hễ là mồi nhử, chắc chắn phải thơm tho ngọt ngào.



Anh đưa tay ra, giữ chặt gò má tinh tế của cô ấy, ngón cái tay phải vô tình lướt qua cánh môi của cô.



Ẩm ướt, run rẩy, mềm mại không thể tưởng tượng được.



Giống như là bị phỏng, anh mau chóng rút ngón tay ra, tay phải theo hướng gò má lướt xuống phía dưới xương quai xanh tinh xảo của cô ấy.



Tuy rằng là xương, nhưng mỏng manh tưởng như dùng tay chạm nhẹ là có thể vỡ tan.



Hoắc Thiệu Hằng do dự một lát, ngón tay chầm chậm nhẹ nhàng từ xương quai xanh cô ấy lướt qua như một cơn gió nhẹ, phủ lên đôi vai gầy yếu của cô, cánh tay mềm mại không xương, lại di chuyển đến eo của cô ấy.



Anh ấy hơi ngẩn ra.



Thật sự là vòng eo nhỏ chỉ bằng một nắm tay.



Nhếch môi, yết hầu khó khăn chuyển động lên xuống, xuống phía dưới nữa…



Hoắc Thiệu Hằng nặng nề thở gấp.



Cả người không động đậy ở phía trên cơ thể cô ấy, vậy mà không dám dựa sát vào.



Anh có ý nghĩ muốn trốn tránh bộ ngực mềm mại của cô ấy, nhưng không tránh được nơi cơ mật nhất.





Mặc dù Hoắc Thiệu Hằng chưa từng làm việc này với người khác, nhưng kiến thức lý thuyết rất phong phú, hơn nữa trong huấn luyện chống lại mê hoặc của sắc đẹp quen biết không ít phụ nữ, đẫy đà, gầy yếu, mỏng manh, nhỏ nhắn, các loại màu da, các kiểu dáng người anh ấy đều không lạ lẫm, nhưng đó giờ anh chưa từng có tình cảm.



Trước mặt những người phụ nữ đó, anh thậm chí có thể khắc chế ham muốn sinh lí của mình.



Nhưng đối với Cố Niệm Chi…



Hoắc Thiệu Hằng ho nhẹ một tiếng, lý trí quyết định không suy nghĩ vấn đề này nữa.



Phía trước thân thể cường tráng của mình, cô ấy nhỏ yếu như vậy, rốt cuộc phải làm sao mới có thể…



Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy không thể nghĩ kĩ vấn đề này.



Mới nghĩ đến thôi đã muốn đổ mồ hôi đầy đầu rồi, toàn thân cứng rắn như sắt, kêu gào làm chậm lại ham muốn của anh, cũng giải trừ cơn khát của cô ấy.



Nhưng anh cũng biết, Cố Niệm Chi là xử nữ, anh không tài nào cứng rắn như vậy...



Mà cần phải tốn công dạo đầu nhiều hơn.



Hoắc Thiệu Hằng nhịn đến nỗi toàn thân đầy mồ hôi, cũng vẫn phải nhịn.



Ngón tay anh quanh năm cầm súng, hơi có vết chai mờ, xoa nhẹ trên cơ thể cô ấy, mang đến sự tê dại nhiều hơn.



Tiếng rên rỉ của Cố Niệm Chi càng ngày càng mê hoặc, sự nhạy cảm của cơ thể cực cao, mềm mại không thể tưởng.



Vốn dĩ đã bị thuốc kích tình đó làm cho xương cốt mềm nhũn, lại bị Hoắc Thiệu Hằng sờ mó, cảm giác của cô ấy như là bão táp ngày hè.



Cô ấy muốn dựa sát nguồn cơn khiến cô không thể dừng lại, cô ấy muốn có thứ lấp đầy nơi trống rỗng của cô, đáng tiếc cổ tay cổ chân bị buộc chặt hằn lên vết đỏ, không cách nào thoát ra.



Sức nóng bàn tay của Hoắc Thiệu Hằng càng ngày càng toát ra, cô ấy cũng trở nên càng ngày càng nóng, càng ngày càng mềm nhũn...



Cuối cùng ngay lúc Hoắc Thiệu Hằng nhịn đến nỗi toàn thân muốn nổ tung, anh ấy bước đầu xông vào, một tay nắm chặt đầu giường…



Cả người Cố Niệm Chi đều đang run rẩy, mắt không thể nhìn thấy gì, trong đầu không cách nào suy nghĩ.



Cô ấy chỉ biết hết lần này đến lần khác dùng sức nâng cơ thể lên, muốn dựa sát vào anh hơn…



Nhưng anh phút chốc di chuyển hai tay, không chạm vào cơ thể cô ấy nữa, mà chống tay trên giường ở hai bên đầu cô.



Vừa cắn răng, phía dưới cơ thể sâu hơn, tấm nệm cũng theo đó mà lún xuống, phát ra âm thanh kẽo kẹt.



Tiếng rên rỉ của Cố Niệm Chi càng lớn hơn, cơ thể gấp gáp ưỡn lên trên, eo chuyển động như muốn bay lên, âm thanh mềm nhũn mê hoặc đến cực điểm.



Ánh mắt Hoắc Thiệu Hằng nhấp nháy, đã thích ứng với bóng tối, nhìn thấy đôi môi đỏ lúc khép lúc mở của cô ấy.



Anh ấy nhịn đến nỗi gân xanh trên trán đều muốn nổ tung rồi.



Mồ hôi từ trước ngực anh chảy ra nhỏ xuống ngực cô ấy, lại thuận theo bầu ngực trắng muốt của cô lăn xuống khăn trải giường màu trắng ngà.



Biết đây là lần đầu của cô ấy, anh cố gắng khống chế bản thân, nhưng anh cũng là lần đầu, loại vui sướng quá sức tưởng tượng này khiến anh xém chút mất đi lí trí.



Cơ thể Cố Niệm Chi sau khi đau như kim chích lúc ban đầu, rất nhanh rơi vào biển dục vọng.



Cơ thể cô ấy theo đó mà chìm nổi, muốn nắm chặt ngọn nguồn của sự sung sướng,nhưng tay chân cô đều bị trói chặt, không chịu được gấp gáp khóc lên.



Tiếng rên rỉ triền miên và tiếng khóc đứt quãng đan xen nhau, dường như Hoắc Thiệu Hằng có lí trí và khả năng kiềm chế mạnh mẽ không tưởng cũng cảm thấy sắp bị ép điên rồi.



Đến lúc quan trọng nhất, Cố Niệm Chi bị anh đâm vào nhanh đến nỗi sắp bị đụng vào thành giường rồi.



Hoắc Thiệu Hằng nhanh tay nhanh mắt, ngay lúc quan trọng này vẫn có thể phân tâm dùng tay giữ chặt đầu cô ấy để tránh bị đụng vào.



Tay anh vừa chạm vào đầu cô ấy, Cố Niệm Chi liền giật mình một cái, máu toàn thân dường như từ trên đỉnh đầu dồn xuống phía dưới, hướng đến nơi cọ xát mà chảy.



“A a a ——!” Từ sâu trong cổ họng Cố Niệm Chi phát ra một tiếng kêu gào thê thảm và chói tai trong lúc sung sướng ngắn ngủi.



Hoắc Thiệu Hằng cũng không thể kiềm chế mà phát ra một tiếng gầm to.



May mà phòng này cách âm được…



Trong đầu Hoắc Thiệu Hằng không tự chủ chợt hiện lên ý nghĩ này.



Nếu bị người khác nghe thấy loại âm thanh này của Cố Niệm Chi… Đột nhiên anh có một loại kích động muốn giết người.



Mọi thứ đến vừa nhanh chóng vừa mãnh liệt, tuy rằng đang bịt mắt, cô ấy vẫn có thể thấy trước mắt xuất hiện từng đám hoa vàng, trong đầu trống rỗng, toàn thân hư thoát.



Anh mạnh mẽ rút ra từ trên người cô ấy, dùng khăn mặt che đi vật ấy.



Không bao lâu sau, trong phòng ngủ bao phủ bởi hương hoa đỗ quyên nồng đậm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom