Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-100
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 100: Không phải anh có thể làm chủ
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi đeo tai nghe, đeo ba lô laptop sau lưng, rẽ qua con đường nhỏ về kí túc xá.
Trời tối rồi, sinh viên trên đường không nhiều, nhưng đoạn đường này cô ấy đi với Mai Hạ Văn hai tháng nay đã quen rồi, nên cũng không sợ.
“Niệm Chi, em ăn tối chưa?” Âm Thế Hùng kéo hai chân đặt trên bàn cà phê, vừa mở phần mềm chuyên dụng để kết nối với Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Vẫn chưa ăn. Có chuyện này, em muốn bàn với anh Đại Hùng một chút.”
Trong chốc lát Âm Thế Hùng căng thẳng lên, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Cố Niệm Chi nghe được giọng nói của hắn bỗng chốc trở nên nghiêm túc, nhịn không được mà cười cong hai mắt, “Anh Đại Hùng đừng căng thẳng, là chuyện trong trường em.”
“Hà hà, anh không căng thẳng, em đừng nói mò sự thật như vậy!” Âm Thế Hùng trêu chọc Cố Niệm Chi, thật ra không ngừng nhìn đồng hồ, sốt ruột đợi Triệu Lương Trạch xuất hiện.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn phía trước, kí túc xá đã hiện ra trong mắt.
Vài đôi tình nhân cười đi ngang qua bên cạnh cô ấy, Cố Niệm Chi chỉ có thể đè thấp giọng nói: “Anh Đại Hùng, hộ chiếu của em còn sử dụng được không?”
Âm Thế Hùng: “... Sao lại hỏi cái này?”
Cố Niệm Chi trước đây từng đi du lịch với Hoắc Thiệu Hằng, nên cô ấy có hộ chiếu.
Nhưng cô ấy là trẻ vị thành niên, hộ chiếu của cô ấy chỉ có thời hạn hai năm.
Bây giờ chắc đã hết hiệu lực rồi.
“Là thế này, giáo sư Hà khoa luật B cho em một cơ hội, có thể cho em làm thực tập sinh ở quốc hội Mỹ. Anh cũng biết mùa xuân sang năm em mới phải nhập học nghiên cứu sinh thạc sĩ, vừa lúc có nửa năm rảnh rỗi…” Cố Niệm Chi vẫn rất muốn cơ hội này, nhưng cô ấy cũng rất nghe lời Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng không cho cô ấy đi, nhất định cô sẽ không đi.
Cô ấy hỏi Âm Thế Hùng, thật ra là hỏi ý kiến Hoắc Thiệu Hằng.
Cô ấy chắc chắn Âm Thế Hùng sẽ cho Hoắc Thiệu Hằng biết.
Dù gì Hoắc Thiệu Hằng mới là người giám hộ của cô ấy, cũng là người duy nhất cô tin tưởng.
Quả nhiên Âm Thế Hùng cứ úp úp mở mở, không cách nào lập tức cho cô ấy một đáp án chắc chắn.
Hắn lẩm bẩm một lát, nói: “Để anh cân nhắc thêm. Hộ chiếu của em anh sẽ đi xem xem còn dùng được không, nếu không dùng được, cuối tuần này anh sẽ đón em về làm một hộ chiếu mới. Cho dù không đi quốc hội Mỹ làm thực tập sinh, nghỉ hè ra nước ngoài du lịch cũng tiện.”
Cố Niệm Chi vui vẻ “Dạ” một tiếng, cúp điện thoại.
Đi ra khỏi con đường nhỏ, trong chốc lát trước mắt trở nên rộng rãi hơn.
Kí túc xá xuất hiện trước mắt cô ấy.
Ánh đèn vừa lên, sinh viên trong tòa nhà kí túc xá ra ra vào vào, mỗi kí túc đều sáng đèn, là nơi có nhiều hơi người nhất trong trường.
Cố Niệm Chi đi đến trước tòa nhà kí túc xá của mình, bất ngờ nhìn thấy chiếc Buick của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn ở trong xe nhìn thấy cuối cùng cô ấy cũng trở về rồi, vội mở cửa ra khỏi xe, đến trước mặt cô ấy, rất tự nhiên lấy ba lô của cô xuống, nói: “Đi đâu vậy? Anh tìm em cả buổi chiều.”
Cố Niệm Chi chỉ vào ba lô của mình, “Em mang theo laptop, còn có thể đi đâu?”
“Ở thư viện sao?” Mai Hạ Văn tốt tính cười, “Anh còn chưa ăn tối, em ăn chưa? Cùng đi với anh nha.”
Đúng là Cố Niệm Chi chưa ăn tối.
Lúc nãy bị tin nhắn của giáo sư Hà làm cho hết sức chấn động, cũng không cảm thấy đói.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cô ấy mới cảm thấy có chút đói.
“Đi thôi, đến quán mà tụi mình hay ăn đi.” Mai Hạ Văn không cho nói, kéo tay cô ấy vào trong xe, tự mình ngồi vào ghế tài xế bên cạnh lái xe.
Cố Niệm Chi cũng mệt rồi, không giày vò thêm nữa, thắt dây an toàn vào, không có tinh thần nói: “Lớp trưởng, các bạn học sẽ hiểu lầm thì không tốt.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?” Mai Hạ Văn cười mỉm nhìn cô ấy một cái, cảm thấy dáng vẻ cô ấy bĩu môi rất đáng yêu, nhịn không được muốn xoa đầu cô, “Trong đầu cả ngày nghĩ gì đó? Không phải anh đã nói từ sớm, anh với Ngải Duy Nam không có gì hết. Nhiều năm như vậy không quen nhau, hoàn toàn không thể ở bên nhau. Hơn nữa, cô gái anh thích thật sự không phải kiểu như cậu ấy.”
Cố Niệm Chi đột nhiên có hứng thú, cô ấy nghiêng đầu, liếc Mai Hạ Văn một cái, “Vậy cô gái anh thích, rốt cuộc là kiểu nào?”
“Cô gái anh thích nhất, cần có tâm linh tương thông với anh. Rất nhiều chuyện, anh không nói nhưng cô ấy đã hiểu. Chỉ cần nhìn một cái, hai người đã hiểu đối phương muốn gì.” Mai Hạ Văn say mê nói.
……
Cố Niệm Chi kéo kéo khóe môi, thầm nói sao anh không nói muốn tìm một ‘người ngoài hành tinh’ đi? Không chỉ tâm linh tương thông, còn có thể đọc được ý nghĩ trong đầu anh…
“Sao không nói chuyện nữa?” Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi một cái, cho rằng Cố Niệm Chi đang muốn thử phản ứng, hỏi cô ấy có phải kiểu con gái mà hắn thích không.
Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Lớp trưởng yêu cầu cao như vậy, dọa em đến nỗi không dám hỏi nữa.”
Chính là loại người lúc ăn liên hoan cùng với mọi người, lúc hỏi bạn thích ăn món gì nhất, nhảy ra nói tôi ăn gì cũng được.
Thật ra loại người này mới là người xoi mói khiến người ta sôi máu nhất!
Mai Hạ Văn cười hì hì, “Đừng sợ. Thật ra anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi, mấu chốt vẫn là nhìn người.”
“Ồ?” Cố Niệm Chi nhàn nhạt trả lời một tiếng, không tiếp tục hỏi như tưởng tượng của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn chỉ có thể tự xuống đài, “Nếu như là Niệm Chi, cho dù tâm linh không tương thông thì anh cũng không quản nổi. Cho nên em thấy đó, thích kiểu nào, không phải anh có thể làm chủ. Gặp rồi, thích rồi, vậy thì điều kiện gì cũng không thành điều kiện nữa.”
Chỉ có khi không thích, hoặc chưa đủ thích, mới có thể tính toán chi li các loại tiêu chuẩn điều kiện…...
“Lớp trưởng thật biết nói chuyện.” Cố Niệm Chi vỗ tay đúng lúc, “Lời nói này không biết có thể khiến bao nhiêu cô gái cảm mến đây.”
“Phải không? Vậy Niệm Chi thì sao? Em cảm mến anh chưa?” Mai Hạ Văn đắc ý hỏi, một tay nắm vô lăng, một tay đặt bên cạnh kính xe, hết sức tự nhiên phóng khoáng.
“Ha ha, lớp trưởng hỏi thẳng như vậy, làm cho em không biết trả lời thế nào?” Cố Niệm Chi rất xảo quyệt đánh trống lảng, “Con gái cũng phải dè dặt một chút nha, đúng không?” Nói xong nhìn ra bên ngoài, “Đến rồi đến rồi, mau rẽ vào.”
Mai Hạ Văn dừng xe trong bãi đỗ xe trước cửa quán ăn.
Hai người đi vào, gọi vài món thường ăn, lại thêm một món cháo hạt sen nấm tuyết hầm trong nồi đất.
Mai Hạ Văn vừa ăn tối với Cố Niệm Chi, vừa kể lại rõ ràng chuyện của hắn với người yêu đầu tiên - Khương Hồng Trà.”
“... Lúc đó anh là lớp trưởng, cô ấy là ủy viên văn nghệ, người trong nhà cũng quen biết. Tính cách sở thích của bọn anh cũng rất giống nhau, thường xuyên qua lại thì quen thân rồi, sau đó lên cấp ba, bọn anh cũng cùng lên.” Mai Hạ Văn nói đến năm đó, vẫn vô cùng xúc động.”
Thậm chí hắn lấy điện thoại ra, đưa weibo “bầu trời của Hồng Trà” cho Cố Niệm Chi xem, “Em xem, đây chính là weibo năm đó anh và cô ấy dùng chung. Vốn dĩ mật khẩu chỉ có bọn anh biết, nhưng không lâu trước đây mật khẩu weibo này bị đổi rồi, anh cũng không vào được nữa.”
Cố Niệm Chi giống như nghe một chuyện xưa về tình yêu vậy, nghe rất hào hứng.
Sau cùng còn lại gần tay Mai Hạ Văn, xem weibo “bầu trời của Hồng Trà” đó.
Weibo cuối cùng chính là dòng trạng thái mấy ngày trước, nói phong cảnh đẹp nhất ở ngay bên cạnh.
Cố Niệm Chi gật đầu, “Nói được lời này là một người đã hiểu rõ.” Cô ấy nhìn Mai Hạ Văn, “Nếu hai người đã hợp nhau như vậy, sao lúc đầu lại chia tay?”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Cố Niệm Chi đeo tai nghe, đeo ba lô laptop sau lưng, rẽ qua con đường nhỏ về kí túc xá.
Trời tối rồi, sinh viên trên đường không nhiều, nhưng đoạn đường này cô ấy đi với Mai Hạ Văn hai tháng nay đã quen rồi, nên cũng không sợ.
“Niệm Chi, em ăn tối chưa?” Âm Thế Hùng kéo hai chân đặt trên bàn cà phê, vừa mở phần mềm chuyên dụng để kết nối với Triệu Lương Trạch.
Cố Niệm Chi lắc đầu, “Vẫn chưa ăn. Có chuyện này, em muốn bàn với anh Đại Hùng một chút.”
Trong chốc lát Âm Thế Hùng căng thẳng lên, “Sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
Cố Niệm Chi nghe được giọng nói của hắn bỗng chốc trở nên nghiêm túc, nhịn không được mà cười cong hai mắt, “Anh Đại Hùng đừng căng thẳng, là chuyện trong trường em.”
“Hà hà, anh không căng thẳng, em đừng nói mò sự thật như vậy!” Âm Thế Hùng trêu chọc Cố Niệm Chi, thật ra không ngừng nhìn đồng hồ, sốt ruột đợi Triệu Lương Trạch xuất hiện.
Cố Niệm Chi ngẩng đầu nhìn phía trước, kí túc xá đã hiện ra trong mắt.
Vài đôi tình nhân cười đi ngang qua bên cạnh cô ấy, Cố Niệm Chi chỉ có thể đè thấp giọng nói: “Anh Đại Hùng, hộ chiếu của em còn sử dụng được không?”
Âm Thế Hùng: “... Sao lại hỏi cái này?”
Cố Niệm Chi trước đây từng đi du lịch với Hoắc Thiệu Hằng, nên cô ấy có hộ chiếu.
Nhưng cô ấy là trẻ vị thành niên, hộ chiếu của cô ấy chỉ có thời hạn hai năm.
Bây giờ chắc đã hết hiệu lực rồi.
“Là thế này, giáo sư Hà khoa luật B cho em một cơ hội, có thể cho em làm thực tập sinh ở quốc hội Mỹ. Anh cũng biết mùa xuân sang năm em mới phải nhập học nghiên cứu sinh thạc sĩ, vừa lúc có nửa năm rảnh rỗi…” Cố Niệm Chi vẫn rất muốn cơ hội này, nhưng cô ấy cũng rất nghe lời Hoắc Thiệu Hằng.
Nếu Hoắc Thiệu Hằng không cho cô ấy đi, nhất định cô sẽ không đi.
Cô ấy hỏi Âm Thế Hùng, thật ra là hỏi ý kiến Hoắc Thiệu Hằng.
Cô ấy chắc chắn Âm Thế Hùng sẽ cho Hoắc Thiệu Hằng biết.
Dù gì Hoắc Thiệu Hằng mới là người giám hộ của cô ấy, cũng là người duy nhất cô tin tưởng.
Quả nhiên Âm Thế Hùng cứ úp úp mở mở, không cách nào lập tức cho cô ấy một đáp án chắc chắn.
Hắn lẩm bẩm một lát, nói: “Để anh cân nhắc thêm. Hộ chiếu của em anh sẽ đi xem xem còn dùng được không, nếu không dùng được, cuối tuần này anh sẽ đón em về làm một hộ chiếu mới. Cho dù không đi quốc hội Mỹ làm thực tập sinh, nghỉ hè ra nước ngoài du lịch cũng tiện.”
Cố Niệm Chi vui vẻ “Dạ” một tiếng, cúp điện thoại.
Đi ra khỏi con đường nhỏ, trong chốc lát trước mắt trở nên rộng rãi hơn.
Kí túc xá xuất hiện trước mắt cô ấy.
Ánh đèn vừa lên, sinh viên trong tòa nhà kí túc xá ra ra vào vào, mỗi kí túc đều sáng đèn, là nơi có nhiều hơi người nhất trong trường.
Cố Niệm Chi đi đến trước tòa nhà kí túc xá của mình, bất ngờ nhìn thấy chiếc Buick của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn ở trong xe nhìn thấy cuối cùng cô ấy cũng trở về rồi, vội mở cửa ra khỏi xe, đến trước mặt cô ấy, rất tự nhiên lấy ba lô của cô xuống, nói: “Đi đâu vậy? Anh tìm em cả buổi chiều.”
Cố Niệm Chi chỉ vào ba lô của mình, “Em mang theo laptop, còn có thể đi đâu?”
“Ở thư viện sao?” Mai Hạ Văn tốt tính cười, “Anh còn chưa ăn tối, em ăn chưa? Cùng đi với anh nha.”
Đúng là Cố Niệm Chi chưa ăn tối.
Lúc nãy bị tin nhắn của giáo sư Hà làm cho hết sức chấn động, cũng không cảm thấy đói.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, cô ấy mới cảm thấy có chút đói.
“Đi thôi, đến quán mà tụi mình hay ăn đi.” Mai Hạ Văn không cho nói, kéo tay cô ấy vào trong xe, tự mình ngồi vào ghế tài xế bên cạnh lái xe.
Cố Niệm Chi cũng mệt rồi, không giày vò thêm nữa, thắt dây an toàn vào, không có tinh thần nói: “Lớp trưởng, các bạn học sẽ hiểu lầm thì không tốt.”
“Hiểu lầm? Hiểu lầm gì?” Mai Hạ Văn cười mỉm nhìn cô ấy một cái, cảm thấy dáng vẻ cô ấy bĩu môi rất đáng yêu, nhịn không được muốn xoa đầu cô, “Trong đầu cả ngày nghĩ gì đó? Không phải anh đã nói từ sớm, anh với Ngải Duy Nam không có gì hết. Nhiều năm như vậy không quen nhau, hoàn toàn không thể ở bên nhau. Hơn nữa, cô gái anh thích thật sự không phải kiểu như cậu ấy.”
Cố Niệm Chi đột nhiên có hứng thú, cô ấy nghiêng đầu, liếc Mai Hạ Văn một cái, “Vậy cô gái anh thích, rốt cuộc là kiểu nào?”
“Cô gái anh thích nhất, cần có tâm linh tương thông với anh. Rất nhiều chuyện, anh không nói nhưng cô ấy đã hiểu. Chỉ cần nhìn một cái, hai người đã hiểu đối phương muốn gì.” Mai Hạ Văn say mê nói.
……
Cố Niệm Chi kéo kéo khóe môi, thầm nói sao anh không nói muốn tìm một ‘người ngoài hành tinh’ đi? Không chỉ tâm linh tương thông, còn có thể đọc được ý nghĩ trong đầu anh…
“Sao không nói chuyện nữa?” Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi một cái, cho rằng Cố Niệm Chi đang muốn thử phản ứng, hỏi cô ấy có phải kiểu con gái mà hắn thích không.
Cố Niệm Chi mỉm cười nói: “Lớp trưởng yêu cầu cao như vậy, dọa em đến nỗi không dám hỏi nữa.”
Chính là loại người lúc ăn liên hoan cùng với mọi người, lúc hỏi bạn thích ăn món gì nhất, nhảy ra nói tôi ăn gì cũng được.
Thật ra loại người này mới là người xoi mói khiến người ta sôi máu nhất!
Mai Hạ Văn cười hì hì, “Đừng sợ. Thật ra anh chỉ tùy tiện nói vậy thôi, mấu chốt vẫn là nhìn người.”
“Ồ?” Cố Niệm Chi nhàn nhạt trả lời một tiếng, không tiếp tục hỏi như tưởng tượng của Mai Hạ Văn.
Mai Hạ Văn chỉ có thể tự xuống đài, “Nếu như là Niệm Chi, cho dù tâm linh không tương thông thì anh cũng không quản nổi. Cho nên em thấy đó, thích kiểu nào, không phải anh có thể làm chủ. Gặp rồi, thích rồi, vậy thì điều kiện gì cũng không thành điều kiện nữa.”
Chỉ có khi không thích, hoặc chưa đủ thích, mới có thể tính toán chi li các loại tiêu chuẩn điều kiện…...
“Lớp trưởng thật biết nói chuyện.” Cố Niệm Chi vỗ tay đúng lúc, “Lời nói này không biết có thể khiến bao nhiêu cô gái cảm mến đây.”
“Phải không? Vậy Niệm Chi thì sao? Em cảm mến anh chưa?” Mai Hạ Văn đắc ý hỏi, một tay nắm vô lăng, một tay đặt bên cạnh kính xe, hết sức tự nhiên phóng khoáng.
“Ha ha, lớp trưởng hỏi thẳng như vậy, làm cho em không biết trả lời thế nào?” Cố Niệm Chi rất xảo quyệt đánh trống lảng, “Con gái cũng phải dè dặt một chút nha, đúng không?” Nói xong nhìn ra bên ngoài, “Đến rồi đến rồi, mau rẽ vào.”
Mai Hạ Văn dừng xe trong bãi đỗ xe trước cửa quán ăn.
Hai người đi vào, gọi vài món thường ăn, lại thêm một món cháo hạt sen nấm tuyết hầm trong nồi đất.
Mai Hạ Văn vừa ăn tối với Cố Niệm Chi, vừa kể lại rõ ràng chuyện của hắn với người yêu đầu tiên - Khương Hồng Trà.”
“... Lúc đó anh là lớp trưởng, cô ấy là ủy viên văn nghệ, người trong nhà cũng quen biết. Tính cách sở thích của bọn anh cũng rất giống nhau, thường xuyên qua lại thì quen thân rồi, sau đó lên cấp ba, bọn anh cũng cùng lên.” Mai Hạ Văn nói đến năm đó, vẫn vô cùng xúc động.”
Thậm chí hắn lấy điện thoại ra, đưa weibo “bầu trời của Hồng Trà” cho Cố Niệm Chi xem, “Em xem, đây chính là weibo năm đó anh và cô ấy dùng chung. Vốn dĩ mật khẩu chỉ có bọn anh biết, nhưng không lâu trước đây mật khẩu weibo này bị đổi rồi, anh cũng không vào được nữa.”
Cố Niệm Chi giống như nghe một chuyện xưa về tình yêu vậy, nghe rất hào hứng.
Sau cùng còn lại gần tay Mai Hạ Văn, xem weibo “bầu trời của Hồng Trà” đó.
Weibo cuối cùng chính là dòng trạng thái mấy ngày trước, nói phong cảnh đẹp nhất ở ngay bên cạnh.
Cố Niệm Chi gật đầu, “Nói được lời này là một người đã hiểu rõ.” Cô ấy nhìn Mai Hạ Văn, “Nếu hai người đã hợp nhau như vậy, sao lúc đầu lại chia tay?”
Bình luận facebook