Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-12
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 12: Có chứng cứ gì
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Ngồi dựa vào ghế máy tính đằng sau bàn làm việc, Hà Chi Sơ nắm tay vịn của ghế, một cánh tay đưa ra ngoài, cầm giấy bác sĩ và báo cáo chẩn đoán mà Âm Thế Hùng đưa tới đọc lướt qua, âm thanh lành lạnh nói: “Thật sự bệnh rồi?”
“Thật sự bệnh rồi, chúng tôi làm giả cái này có ý nghĩa gì đây?” Âm Thế Hùng mở hai tay ra, vô cùng đau lòng nói: “Niệm Chi của chúng tôi xếp hạng nhất đó! Nếu như không phải thật sự bệnh đến nỗi không dậy được, làm sao em ấy lại không đến?!”
Hà Chi Sơ ngước mắt lên nhìn hắn, khóe mắt hẹp dài nhướng lên, “... Phải không?”
Âm Thế Hùng biết Hà Chi Sơ không chỉ là giáo sư khoa Luật B trường đại học và người hướng dẫn nghiên cứu sinh giỏi nhất cả nước, mà còn là sinh viên hàng đầu của Viện luật học trường đại học Yale nước Mỹ, giáo sư trọn đời của Viện luật học trường đại học Harvard, còn là cộng sự của tất cả tổ chức luật sư xếp thứ nhất toàn nước Mỹ.
Loại người này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin lời nói từ một phía của người khác.
Vì vậy hắn sẽ không nói đạo lý với Hà Chi Sơ, mà mở một con đường riêng, lên tinh thần tâng bốc anh ta: “Giáo sư Hà, Niệm Chi nhà chúng tôi từ nhỏ đã ngưỡng mộ ngài, sớm đã nói muốn thi nghiên cứu sinh của ngài, lúc em ấy biết ngài muốn đích thân đến phỏng vấn liền vui sướng đến mấy ngày mấy đêm không ngủ được! Ngài không thể bóp chết hi vọng của một sinh viên tốt như vậy được!”
Khóe mắt Hà Chi Sơ giật giật hai cái, khép hồ sơ của Cố Niệm Chi lại, để qua bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Anh quá lời rồi. Có điều, Cố Niệm Chi là người xếp thứ nhất ở lần đầu tiên, tôi cho em ấy một cơ hội. Ba ngày sau cũng vào giờ này để em ấy đến phỏng vấn. ——Quá thời gian không đợi.”
Âm Thế Hùng rất vui mừng, đứng lên nói: “Không vấn đề gì không vấn đề gì! Ba ngày sau chúng tôi nhất định sẽ đến!”
……
Lúc này tại nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C, Nghiệp Tử Đàn đã đi rồi, chỉ có một mình Trần Liệt ở lại phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng loay hoay với thiết bị y khoa của hắn.
Cố Niệm Chi vẫn luôn nằm ngủ say không tỉnh trên chiếc giường lớn bên cạnh.
Nhìn kết quả thẩm tách máu vừa mới đóng dấu, Trần Liệt đọc rất kỹ lưỡng.
Trong máu Cố Niệm Chi hoàn toàn sạch sẽ, tất cả phát sinh không tốt vì trúng H3aB7 trước kia đã được loại trừ toàn bộ rồi.
Cũng chính là nói Cố Niệm Chi đêm qua đã phát tiết ít nhất bảy lần.
Trần Liệt vừa nhìn những số liệu này, vừa tiến hành so sánh với tin tức có liên quan đến H3aB7 mà hắn đã từng thu thập được, rung đùi đắc ý mà thán phục không ngớt.
Hoắc thiếu chính là Hoắc thiếu, thật sự quá lợi hại...
Trần Liệt ngâm nga một điệu hát, xách hòm thuốc ra khỏi phòng ngủ, ngồi đối diện với Hoắc Thiệu Hằng đang ăn sáng ở bên ngoài phòng khách nói: “Hoắc thiếu, tối qua vất vả rồi. Nào, để tôi kiểm tra thân thể toàn diện cho anh.” Nói xong xắn tay áo lên, đeo ống nghe lên cổ, cầm trong tay máy đo huyết áp đi qua.
Trên bàn trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đặt một khay có sáu cái bánh bao thịt bò vĩ đại, một khay bò bít tết chín tái, một chén cháo ngũ cốc, một dĩa thịt xông khói chiên tôm, còn có một chén khoai tây nghiền phô mai, đều là thức ăn giàu calo và protein.
Anh đặt dao nĩa xuống, để lộ cánh tay ra cho Trần Liệt kiểm tra.
Một phút sau, Trần Liệt phát hiện Hoắc Thiệu Hằng tất cả đều bình thường.
Đi đường không lắc lư, nói chuyện không hổn hển, không đổ mồ hôi, huyết áp và nhịp tim đều rất bình thường, càng không có sắc mặt nhợt nhạt.
Không giống một người một đêm làm bảy lần chút nào…
“... Hoắc thiếu, bao cao su mà hôm qua tôi đưa anh đâu? Xài hết rồi sao?” Trần Liệt cất máy đo huyết áp và ống nghe vào, giả vờ không chú ý vấn đề.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ chỉ hướng phòng ngủ, “Ở trong tủ đầu giường bên đó.”
Trần Liệt vội vàng trở lại phòng ngủ, tìm thấy hộp bao cao su trong tủ đầu giường.
Bên trong vẫn còn mười bảy cái bao cao su chưa mở, rõ ràng Hoắc Thiệu Hằng chỉ xài ba cái.
Ánh mắt hắn chần chừ bên trong phòng ngủ, cuối cùng bỏ vào thùng rác bằng thép không gỉ đậy kín ở góc tường.
Đi qua mở nắp thùng rác, nhìn thấy bên trong không có thứ gì khác, chỉ có ba cái bao cao su đã sử dụng.
Vượt qua sự kiểm tra kỹ càng của hắn, hắn phát hiện chỉ có hai cái bao cao su có chứa tinh dịch, cái còn lại mặc dù đã xài nhưng không hề có gì trong đó.
Cũng chính là nói, Hoắc Thiệu Hằng chỉ bắn ra có hai lần là khiến cho Cố Niệm Chi phát tiết ít nhất bảy lần?!
Hơn nữa loại phát tiết này, cần được phát tiết triệt để từ bên trong, không phải phát tiết bên ngoài…
Thần sắc trên khuôn mặt Trần Liệt biến đổi không ngừng, trong nháy mắt thay đổi vô số biểu tình, hoàn toàn không có loại biểu tình nào có thể thể hiện tâm tình kích động của hắn.
Thật sự quá lợi hại!
Quả là quá không giống người!
Trần Liệt ở trong phòng ngủ ngơ ngẩn một hồi, mới ôm cái Ipad lướt ra ngoài, kì quái nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đè thấp âm thanh nói: “... Hoắc thiếu, anh thật sự khiến em ấy phát tiết bảy lần hả? Đều ở trong đó?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gật đầu, “Tôi đó giờ không làm giả.”
Trần Liệt gật đầu rất nhanh, đầu mũi đều là mồ hôi: “Tôi tin! Tôi tin!”
Qua một lát, trên Ipad trong tay bùm bùm cách cách ghi lại một dãy số liệu liên tục, dáng vẻ điềm nhiên như không hỏi: “... Vậy anh rốt cuộc bắn ra mấy lần? Tôi thấy anh chỉ có hai cái bao cao su là bắn rồi…”
Hoắc Thiệu Hằng: “...”
Không muốn để ý đến loại vấn đề vu vơ này của hắn, Hoắc Thiệu Hằng rủ mắt xuống, không trả lời, xiên một miếng bò bít tết lớn bỏ vào miệng nhai kĩ từng chút.
Trần Liệt hồi lâu vẫn không nghe Hoắc Thiệu Hằng trả lời, có chút gấp gáp, khom lưng xuống bên cạnh anh, thấp giọng thầm thì: “... Hoắc thiếu, giới thiệu kinh nghiệm một chút? Đồ tốt cần hưởng chung với bạn tốt đúng không?”
“Kinh nghiệm gì?” Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy vấn đề này, cảm thấy không ăn cũng no rồi, đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, đứng dậy tiện tay đoạt lấy Ipad của Trần Liệt.
“Cậu đang ghi chép thứ gì?” Chân mày Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại.
Nếu anh không nhìn sai, Trần Liệt ghi chép lại đồ ăn một ngày ba bữa của Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt có chút đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ chính đáng nói: “Tôi đang làm thực nghiệm khoa học, xem xem thói quen ăn uống của Hoắc thiếu có tác dụng tráng dương tự nhiên nào không.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn một cái, ném Ipad lại cho hắn, không vạch trần cũng không chê cười hắn, chỉ đồ ăn sáng trên bàn nói: “Cậu ăn hết đi, sau đó mỗi ngày cùng luyện tập buổi sáng với các anh em Đội hành động đặc biệt, tôi thấy cậu cũng quá rảnh rỗi rồi.”
Trần Liệt ghét bỏ nhìn những thứ giàu calo và protein trong bữa sáng của Hoắc Thiệu Hằng, hướng về bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng đang đi ra ngoài bẹp bẹp miệng, nhưng vẫn ngồi xuống ăn bữa sáng.
Hắn vừa mới ăn xong, lính cần vụ Phạm Kiến của Hoắc Thiệu Hằng đến mời hắn ta đi qua, “Bác sĩ Trần, thủ trưởng đang đợi ngài đến họp ở phòng hội nghị nhỏ.”
“Có chuyện gì?” Trần Liệt bận rộn lấy cuốn sổ ghi chép hội nghị của mình, đi đến phòng hội nghị nhỏ.
Phòng hội nghị nhỏ ở tại tầng hầm tòa nhà này của Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt đi vào trong, nhìn thấy chỉ có một mình Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở phía cuối bàn hội nghị hình bầu dục.
“Hoắc thiếu?” Trần Liệt đi vào, thuận tiện đóng cửa chính phòng hội nghị nhỏ.
“Ngồi đi.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào vị trí đối diện anh, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Tìm cậu đến là để hỏi về chuyện Niệm Chi trúng thuốc kích tình một chút. Hôm qua không lo được, hôm nay cậu nói lại từ đầu đến cuối cho tôi.”
Dám đụng đến người của anh, thật sự là sống không kiên nhẫn rồi...
“Chuyện này chính xác phải điều tra triệt để.” Sắc mặt của Trần Liệt nghiêm túc khác thường, “Về cơ bản mà nói, là Niệm Chi đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn em ấy, sau đó bị người ta dùng kim đâm vào ở buổi tiệc sinh nhật.”
“Cậu khẳng định là dùng kim?”
“Không cần biết có phải là kim không thì nó cũng là vật nhọn giống kim. Hơn nữa trước khi Niệm Chi mất đi ý thức từng nói với tôi là bị trúng từ sau lưng. Tôi cũng kiểm tra rồi, bên vai trái của em ấy thật sự có một lỗ cực nhỏ, hàm lượng thuốc kích tình ở chỗ đó cao hơn nhiều so với những chỗ khác trên cơ thể, có lẽ là từ nơi đó đi vào."
“Ha ha, có bản lĩnh.” Hoắc Thiệu Hằng gõ gõ bàn hội nghị, “Vậy cô ấy có biết ai làm không?”
“Em ấy đoán là bạn học Phùng Nghi Hỉ.” Trần Liệt đẩy đẩy mắt kính sắp trượt xuống sống mũi, “Nhưng chúng ta không có một chút chứng cứ nào.”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Ngồi dựa vào ghế máy tính đằng sau bàn làm việc, Hà Chi Sơ nắm tay vịn của ghế, một cánh tay đưa ra ngoài, cầm giấy bác sĩ và báo cáo chẩn đoán mà Âm Thế Hùng đưa tới đọc lướt qua, âm thanh lành lạnh nói: “Thật sự bệnh rồi?”
“Thật sự bệnh rồi, chúng tôi làm giả cái này có ý nghĩa gì đây?” Âm Thế Hùng mở hai tay ra, vô cùng đau lòng nói: “Niệm Chi của chúng tôi xếp hạng nhất đó! Nếu như không phải thật sự bệnh đến nỗi không dậy được, làm sao em ấy lại không đến?!”
Hà Chi Sơ ngước mắt lên nhìn hắn, khóe mắt hẹp dài nhướng lên, “... Phải không?”
Âm Thế Hùng biết Hà Chi Sơ không chỉ là giáo sư khoa Luật B trường đại học và người hướng dẫn nghiên cứu sinh giỏi nhất cả nước, mà còn là sinh viên hàng đầu của Viện luật học trường đại học Yale nước Mỹ, giáo sư trọn đời của Viện luật học trường đại học Harvard, còn là cộng sự của tất cả tổ chức luật sư xếp thứ nhất toàn nước Mỹ.
Loại người này, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tin lời nói từ một phía của người khác.
Vì vậy hắn sẽ không nói đạo lý với Hà Chi Sơ, mà mở một con đường riêng, lên tinh thần tâng bốc anh ta: “Giáo sư Hà, Niệm Chi nhà chúng tôi từ nhỏ đã ngưỡng mộ ngài, sớm đã nói muốn thi nghiên cứu sinh của ngài, lúc em ấy biết ngài muốn đích thân đến phỏng vấn liền vui sướng đến mấy ngày mấy đêm không ngủ được! Ngài không thể bóp chết hi vọng của một sinh viên tốt như vậy được!”
Khóe mắt Hà Chi Sơ giật giật hai cái, khép hồ sơ của Cố Niệm Chi lại, để qua bên cạnh, nhàn nhạt nói: “Anh quá lời rồi. Có điều, Cố Niệm Chi là người xếp thứ nhất ở lần đầu tiên, tôi cho em ấy một cơ hội. Ba ngày sau cũng vào giờ này để em ấy đến phỏng vấn. ——Quá thời gian không đợi.”
Âm Thế Hùng rất vui mừng, đứng lên nói: “Không vấn đề gì không vấn đề gì! Ba ngày sau chúng tôi nhất định sẽ đến!”
……
Lúc này tại nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C, Nghiệp Tử Đàn đã đi rồi, chỉ có một mình Trần Liệt ở lại phòng ngủ của Hoắc Thiệu Hằng loay hoay với thiết bị y khoa của hắn.
Cố Niệm Chi vẫn luôn nằm ngủ say không tỉnh trên chiếc giường lớn bên cạnh.
Nhìn kết quả thẩm tách máu vừa mới đóng dấu, Trần Liệt đọc rất kỹ lưỡng.
Trong máu Cố Niệm Chi hoàn toàn sạch sẽ, tất cả phát sinh không tốt vì trúng H3aB7 trước kia đã được loại trừ toàn bộ rồi.
Cũng chính là nói Cố Niệm Chi đêm qua đã phát tiết ít nhất bảy lần.
Trần Liệt vừa nhìn những số liệu này, vừa tiến hành so sánh với tin tức có liên quan đến H3aB7 mà hắn đã từng thu thập được, rung đùi đắc ý mà thán phục không ngớt.
Hoắc thiếu chính là Hoắc thiếu, thật sự quá lợi hại...
Trần Liệt ngâm nga một điệu hát, xách hòm thuốc ra khỏi phòng ngủ, ngồi đối diện với Hoắc Thiệu Hằng đang ăn sáng ở bên ngoài phòng khách nói: “Hoắc thiếu, tối qua vất vả rồi. Nào, để tôi kiểm tra thân thể toàn diện cho anh.” Nói xong xắn tay áo lên, đeo ống nghe lên cổ, cầm trong tay máy đo huyết áp đi qua.
Trên bàn trước mặt Hoắc Thiệu Hằng đặt một khay có sáu cái bánh bao thịt bò vĩ đại, một khay bò bít tết chín tái, một chén cháo ngũ cốc, một dĩa thịt xông khói chiên tôm, còn có một chén khoai tây nghiền phô mai, đều là thức ăn giàu calo và protein.
Anh đặt dao nĩa xuống, để lộ cánh tay ra cho Trần Liệt kiểm tra.
Một phút sau, Trần Liệt phát hiện Hoắc Thiệu Hằng tất cả đều bình thường.
Đi đường không lắc lư, nói chuyện không hổn hển, không đổ mồ hôi, huyết áp và nhịp tim đều rất bình thường, càng không có sắc mặt nhợt nhạt.
Không giống một người một đêm làm bảy lần chút nào…
“... Hoắc thiếu, bao cao su mà hôm qua tôi đưa anh đâu? Xài hết rồi sao?” Trần Liệt cất máy đo huyết áp và ống nghe vào, giả vờ không chú ý vấn đề.
Hoắc Thiệu Hằng chỉ chỉ hướng phòng ngủ, “Ở trong tủ đầu giường bên đó.”
Trần Liệt vội vàng trở lại phòng ngủ, tìm thấy hộp bao cao su trong tủ đầu giường.
Bên trong vẫn còn mười bảy cái bao cao su chưa mở, rõ ràng Hoắc Thiệu Hằng chỉ xài ba cái.
Ánh mắt hắn chần chừ bên trong phòng ngủ, cuối cùng bỏ vào thùng rác bằng thép không gỉ đậy kín ở góc tường.
Đi qua mở nắp thùng rác, nhìn thấy bên trong không có thứ gì khác, chỉ có ba cái bao cao su đã sử dụng.
Vượt qua sự kiểm tra kỹ càng của hắn, hắn phát hiện chỉ có hai cái bao cao su có chứa tinh dịch, cái còn lại mặc dù đã xài nhưng không hề có gì trong đó.
Cũng chính là nói, Hoắc Thiệu Hằng chỉ bắn ra có hai lần là khiến cho Cố Niệm Chi phát tiết ít nhất bảy lần?!
Hơn nữa loại phát tiết này, cần được phát tiết triệt để từ bên trong, không phải phát tiết bên ngoài…
Thần sắc trên khuôn mặt Trần Liệt biến đổi không ngừng, trong nháy mắt thay đổi vô số biểu tình, hoàn toàn không có loại biểu tình nào có thể thể hiện tâm tình kích động của hắn.
Thật sự quá lợi hại!
Quả là quá không giống người!
Trần Liệt ở trong phòng ngủ ngơ ngẩn một hồi, mới ôm cái Ipad lướt ra ngoài, kì quái nhìn Hoắc Thiệu Hằng, đè thấp âm thanh nói: “... Hoắc thiếu, anh thật sự khiến em ấy phát tiết bảy lần hả? Đều ở trong đó?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh gật đầu, “Tôi đó giờ không làm giả.”
Trần Liệt gật đầu rất nhanh, đầu mũi đều là mồ hôi: “Tôi tin! Tôi tin!”
Qua một lát, trên Ipad trong tay bùm bùm cách cách ghi lại một dãy số liệu liên tục, dáng vẻ điềm nhiên như không hỏi: “... Vậy anh rốt cuộc bắn ra mấy lần? Tôi thấy anh chỉ có hai cái bao cao su là bắn rồi…”
Hoắc Thiệu Hằng: “...”
Không muốn để ý đến loại vấn đề vu vơ này của hắn, Hoắc Thiệu Hằng rủ mắt xuống, không trả lời, xiên một miếng bò bít tết lớn bỏ vào miệng nhai kĩ từng chút.
Trần Liệt hồi lâu vẫn không nghe Hoắc Thiệu Hằng trả lời, có chút gấp gáp, khom lưng xuống bên cạnh anh, thấp giọng thầm thì: “... Hoắc thiếu, giới thiệu kinh nghiệm một chút? Đồ tốt cần hưởng chung với bạn tốt đúng không?”
“Kinh nghiệm gì?” Hoắc Thiệu Hằng nghe thấy vấn đề này, cảm thấy không ăn cũng no rồi, đặt dao nĩa xuống, lấy khăn ăn lau miệng, đứng dậy tiện tay đoạt lấy Ipad của Trần Liệt.
“Cậu đang ghi chép thứ gì?” Chân mày Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại.
Nếu anh không nhìn sai, Trần Liệt ghi chép lại đồ ăn một ngày ba bữa của Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt có chút đỏ mặt, nhưng vẫn ra vẻ chính đáng nói: “Tôi đang làm thực nghiệm khoa học, xem xem thói quen ăn uống của Hoắc thiếu có tác dụng tráng dương tự nhiên nào không.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn hắn một cái, ném Ipad lại cho hắn, không vạch trần cũng không chê cười hắn, chỉ đồ ăn sáng trên bàn nói: “Cậu ăn hết đi, sau đó mỗi ngày cùng luyện tập buổi sáng với các anh em Đội hành động đặc biệt, tôi thấy cậu cũng quá rảnh rỗi rồi.”
Trần Liệt ghét bỏ nhìn những thứ giàu calo và protein trong bữa sáng của Hoắc Thiệu Hằng, hướng về bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng đang đi ra ngoài bẹp bẹp miệng, nhưng vẫn ngồi xuống ăn bữa sáng.
Hắn vừa mới ăn xong, lính cần vụ Phạm Kiến của Hoắc Thiệu Hằng đến mời hắn ta đi qua, “Bác sĩ Trần, thủ trưởng đang đợi ngài đến họp ở phòng hội nghị nhỏ.”
“Có chuyện gì?” Trần Liệt bận rộn lấy cuốn sổ ghi chép hội nghị của mình, đi đến phòng hội nghị nhỏ.
Phòng hội nghị nhỏ ở tại tầng hầm tòa nhà này của Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt đi vào trong, nhìn thấy chỉ có một mình Hoắc Thiệu Hằng ngồi ở phía cuối bàn hội nghị hình bầu dục.
“Hoắc thiếu?” Trần Liệt đi vào, thuận tiện đóng cửa chính phòng hội nghị nhỏ.
“Ngồi đi.” Hoắc Thiệu Hằng chỉ vào vị trí đối diện anh, giọng nói vô cùng trầm thấp: “Tìm cậu đến là để hỏi về chuyện Niệm Chi trúng thuốc kích tình một chút. Hôm qua không lo được, hôm nay cậu nói lại từ đầu đến cuối cho tôi.”
Dám đụng đến người của anh, thật sự là sống không kiên nhẫn rồi...
“Chuyện này chính xác phải điều tra triệt để.” Sắc mặt của Trần Liệt nghiêm túc khác thường, “Về cơ bản mà nói, là Niệm Chi đi tham dự tiệc sinh nhật của bạn em ấy, sau đó bị người ta dùng kim đâm vào ở buổi tiệc sinh nhật.”
“Cậu khẳng định là dùng kim?”
“Không cần biết có phải là kim không thì nó cũng là vật nhọn giống kim. Hơn nữa trước khi Niệm Chi mất đi ý thức từng nói với tôi là bị trúng từ sau lưng. Tôi cũng kiểm tra rồi, bên vai trái của em ấy thật sự có một lỗ cực nhỏ, hàm lượng thuốc kích tình ở chỗ đó cao hơn nhiều so với những chỗ khác trên cơ thể, có lẽ là từ nơi đó đi vào."
“Ha ha, có bản lĩnh.” Hoắc Thiệu Hằng gõ gõ bàn hội nghị, “Vậy cô ấy có biết ai làm không?”
“Em ấy đoán là bạn học Phùng Nghi Hỉ.” Trần Liệt đẩy đẩy mắt kính sắp trượt xuống sống mũi, “Nhưng chúng ta không có một chút chứng cứ nào.”
Bình luận facebook