• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (30 Viewers)

  • chap-13

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 13: Tìm hiểu nguồn gốc (1)




Translator & Editor: Lục Tịnh An



“Phùng Nghi Hỉ?” Ngón tay Hoắc Thiệu Hằng gõ tách tách lên mặt bàn hội nghị hai lần, thấp giọng gọi qua tai nghe bluetooth, “Tra giúp tôi tư liệu bối cảnh gia đình của Phùng Nghi Hỉ - bạn học cùng lớp của Cố Niệm Chi.”



Lúc Cố Niệm Chi chuyển đến trường đại học C hai năm trước, bọn họ đã từng điều tra tổng thể bối cảnh gia đình của bạn học cùng lớp của cô ấy một lượt, tin chắc đều là những gia đình bình thường tuân theo pháp luật mới để cô ấy nhập học.



Rất nhanh cơ sở dữ liệu của anh đã tìm ra tư liệu của Phùng Nghi Hỉ, chiếu hình lên màn hình lớn phòng hội nghị.



Trong tay Hoắc Thiệu Hằng đang ngắm nghía một đồng tiền vàng tròn tròn, nhìn tư liệu của Phùng gia trên màn hình lớn, con ngươi sâu sắc híp lại, “Không có chứng cứ? Thế nào lại không có chứng cứ?”



“Hả? Có chỗ nào? Chỉ nói chuyện với Niệm Chi thôi, nói không chừng em ấy tỉnh lại cũng không nhớ gì nữa rồi… nói miệng không bằng chứng đó Hoắc thiếu à!” Trần Liệt không thể không nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng.



Hoắc Thiệu Hằng cong khóe môi, đập đồng tiền vàng lên bàn hội nghị‘đùng’một cái, đứng dậy, “Chứng cứ lớn nhất mà cậu cũng quên à? ——H3aB7.”



Trần Liệt mãnh liệt ngẩng đầu, nhìn tư liệu bối cảnh Phùng gia trên màn hình lớn, vui mừng vỗ cái trán: “Đúng vậy! Tôi sao lại quên mất điều này!”



Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay đứng dậy, đi đến chỗ màn hình lớn, áo thun màu đen vốn dĩ cũng rộng rãi nhưng mặc trên người anh thật ra lại bó sát người, hiện rõ vùng ngực cơ bắp cuồn cuộn.



“Tôi nhớ trước đây cậu có lấy ra thứ này một lần, nói là từ số liệu nhìn thấy vô cùng lợi hại, tôi muốn cậu làm một ít đưa cho các thành viên chúng tôi huấn luyện, kết quả cậu nói thứ này ở Nhật Bản cũng chỉ có cực kì ít người có thể làm được, chỉ có tầng lớp thượng lưu mới có thể sử dụng.” Hoắc Thiệu Hằng dừng bước, đứng trước màn hình lớn.



Trần Liệt gật đầu, “Thật sự là như vậy. Cho nên…”



“Cho nên, cậu cho tôi biết, bối cảnh Phùng gia như vậy, Phùng Nghi Hỉ có thể lấy được thứ này từ đâu?”



Phùng gia trong mắt người bình thường đã đủ giàu có rồi, nhưng vỏn vẹn chỉ là thương nhân có tiền mà thôi.



Nhưng H3aB7 không phải là thứ chỉ vỏn vẹn có tiền là có thể mua được, ngay cả bác sĩ quân y cấp cao cấp bậc đại tá như Trần Liệt, lại còn dựa vào Đội hành động đặc biệt trực thuộc quân đội đế quốc còn không lấy được hiện vật, chỉ dựa vào những số liệu này, một nữ sinh năm tư như Phùng Nghi Hỉ tại sao lại làm được?



Hoắc Thiệu Hằng nói xong xoay người, một lần nữa ra lệnh cho tai nghe bluetooth, “Triệu Lương Trạch, lập tức tìm người điều tra bạn học cùng lớp Phùng Nghi Hỉ của Niệm Chi sau buổi tiệc sinh nhật tối qua đã gặp những ai, làm cái gì, nói những gì, trong vòng nửa tiếng, tra cho tôi toàn bộ nội dung hai mươi bốn giờ trước của cô ta!”



Triệu Lương Trạch là một thư kí đời sống khác của Hoắc Thiệu Hằng, làm người tinh tế, cẩn thận chu đáo, hơn nữa khả năng ghi nhớ rất xuất sắc, nhìn một lần là không quên, là một thiên tài máy tính, bình thường giúp Hoắc Thiệu Hằng xử lý những công việc bí mật.



Đầu dây bên kia truyền đến câu trả lời khẳng định của Triệu Lương Trạch, Hoắc Thiệu Hằng mới‘ừ’một tiếng ngắt điện thoại.



Trần Liệt hướng Hoắc Thiệu Hằng giơ ngón cái, khen ngợi: “Không hổ là Hoắc thiếu, nhìn một chút là biết được chỗ sơ hở trong đó!”



Hoắc Thiệu Hằng thu lại đồng vàng trên bàn bỏ vào túi quần rằn ri, “Đi thôi, chờ Triệu Lương Trạch truyền tin đến liền biết là chuyện gì xảy ra.”



Trần Liệt đi phía sau Hoắc Thiệu Hằng, xúc động nói: “Tôi cũng muốn biết, làm sao Phùng Nghi Hỉ có thể lấy được thứ bảo bối này, liều lượng còn nhiều như vậy.”



Hoắc Thiệu Hằng trong lòng vừa động, lờ mờ cảm thấy có chút không thích hợp.



Quay lại lầu ba, anh nhìn cửa chính phòng ngủ, vẫn không đi vào.



Vừa lúc Âm Thế Hùng gọi điện đến: “Hoắc thiếu, phần thi phỏng vấn của tiểu thư Cố dời lại ba ngày sau lúc tám giờ sáng.”



Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt trả lời một tiếng, “Tốt, cậu quay về lập tức đến phòng hội nghị nhỏ.”



Xoay người nói với Trần Liệt: “Cậu xem chừng cô ấy, tôi có chuyện đi trước.” Nói xong liền đi rồi.



Nửa tiếng sau, Âm Thế Hùng và Triệu Lương Trạch đều đến phòng hội nghị nhỏ, cùng họp với Hoắc Thiệu Hằng.



Triệu Lương Trạch đứng trước màn hình lớn, bắt đầu lần lượt chiếu từng nội dung tra được.



“Tình hình hai mươi bốn giờ trước của Phùng Nghi Hỉ đại khái bình thường, không có chỗ nào đặc biệt, trừ việc cô ta đưa cho anh họ cô ta một trăm vạn để mua một chiếc nhẫn kim cương hình quả lê màu vàng từ tay hắn.”



Trên màn chiếu lớn hiện ra hình ảnh của chiếc nhẫn kim cương hình quả lê đó.



Hoắc Thiệu Hằng nhìn chằm chằm nơi gồ lên giữa chiếc nhẫn kim cương hình quả lê, bình tĩnh nói: “Phóng to chiếc nhẫn đó.”



Chiếc nhẫn trên màn hình được phóng to từ từ cho đến khi hiện lên hoàn toàn, gần như nhìn thấy rõ ràng từng vết khắc nhỏ xíu trên bề mặt.



Độ sắc nét của hình ảnh chất lượng cao thật đáng sợ.



“Chiếc nhẫn này hiện tại đang ở đâu?”



“Vẫn còn trên ngón tay Phùng Nghi Hỉ.” Triệu Lương Trạch nói, hiện ra một tấm hình khác, Phùng Nghi Hỉ đi ra từ một chiếc RV, tay trái cô ta mở cửa xe, có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc nhẫn kim cương hình quả lê màu vàng đeo trên ngón giữa tay trái của cô ta.



“Đây là tấm hình vừa được chụp mười lăm phút trước, cô ta kết thúc phỏng vấn từ trường trở về nhà.” Triệu Lương Trạch bổ sung thêm.



“Phỏng vấn?” Hoắc Thiệu Hằng ngẩn ra, “Phỏng vấn gì?”



“Cô ta giống với tiểu thư Cố, đều dự thi nhập học nghiên cứu sinh của khoa Luật đại học B. Tiểu thư Cố hạng nhất, cô ta hạng nhì.” Triệu Lương Trạch ý tứ sâu xa nói, trao đổi ánh mắt với Âm Thế Hùng.



Âm Thế Hùng nghĩ đến hôm nay Cố Niệm Chi không đi phỏng vấn, Hoắc thiếu còn để hắn tự mình lái xe đi xin nghỉ bệnh, xoay đầu hỏi Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, có liên quan đến tiểu thư Cố sao?”



Hoắc Thiệu Hằng không trả lời, nghiêm mặt trực tiếp ra lệnh: “Tiếp tục điều tra, anh họ của Phùng Nghi Hỉ lấy chiếc nhẫn đó từ đâu?” Nói xong lấy đi USB có chứa toàn bộ tư liệu trong tay Triệu Lương Trạch đi tìm Trần Liệt.



Trần Liệt cầm lấy USB, lập tức cắm vào máy tính xách tay của mình, bắt đầu phân tích chiếc nhẫn này.



Mặc dù hắn không nhìn thấy vật thật, nhưng hoàn toàn có thể thông qua hình ảnh chất lượng cao tính ra kích thước lớn bé của chiếc nhẫn, còn có dung tích của phần gồ lên trên chiếc nhẫn.



“Vừa đủ chứa lượng H3aB7 mà hôm qua Niệm Chi bị chích vào.” Một tiếng sau, Trần Liệt kết thúc tính toán có trình tự phức tạp của máy tính, dụi dụi đôi mắt đỏ lên, ngẩng đầu nói với Hoắc Thiệu Hằng, “Chứng cứ rành rành, chắc chắn là cô ta.”



“Tôi biết, nhưng cô ta cũng không phải hung thủ phía sau.” Hoắc Thiệu Hằng thay quân trang, đeo găng tay da màu đen hở ngón, muốn đi luyện bắn súng.



Trần Liệt không nói nữa, giống như Hoắc Thiệu Hằng lúc nãy, hiện tại trong lòng Trần Liệt cũng có một nỗi lo lắng âm thầm.



……



Màn đêm buông xuống, ánh đèn câu lạc bộ Fortune Gate cao cấp nhất thành phố C sáng lên, từng người nam thanh nữ tú ăn mặc chỉnh tề đi ra đi vào câu lạc bộ.



Câu lạc bộ ở bên trong một tòa cao ốc cao cấp, chiếm hết cả một tầng lầu lớn là tầng năm - tầng cao nhất.



Trong một phòng bao ở cuối hành lang trên tầng cao nhất, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc chỉnh tề uống đến say khướt, gần như không nhìn thấy được người trước mặt là ai, anh ta lóng ngóng lẩm bẩm: “Cần H3aB7? Nhưng thứ này không phải tùy tiện…”



“Bao nhiêu tiền, anh ra giá đi.” Một tên mập mặt bóng loáng tham lam nói, “Tằng gia tôi cái gì cũng thiếu, chỉ là không thiếu tiền!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom