• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (68 Viewers)

  • chap-33

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 33: Có người bắt máy, có người cúp máy




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Trần Liệt nghe rồi quả thật ngứa ngáy trong lòng, cây bút trong tay xoay đến nỗi phát ra tiếng vang, vừa nói: “Niệm Chi em đợi chút, anh nhận cuộc gọi này trước…”vừa xoay người dùng điện thoại bàn gọi số đường dây quân dụng cá nhân của Hoắc Thiệu Hằng.



“Có chuyện gì?” Giọng nói Hoắc Thiệu Hằng từ đầu dây bên kia truyền đến, rất trầm thấp.



Trần Liệt cười đến không khép miệng được, “Hoắc thiếu, có tiện nói chuyện không? Có liên quan đến Niệm Chi.”



“Ồ, cậu đợi chút.” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đám thuộc hạ quân hàm từ trung tá trở lên trong phòng, nói với bọn họ: “Tôi có cuộc điện thoại nhất định phải nhận, mọi người cứ tiếp tục.”



Các sĩ quan cấp trung tá đang ngồi nghiêm chỉnh họp về quân sự quan trọng trong phòng đều nhanh liếc mắt ra ngoài cửa sổ.



Gián đoạn cuộc họp cấp cao như thế này để nhận điện thoại, cuộc gọi đó nhất định phải quan trọng không gì so sánh được nhỉ?



Là Đội hành động đặc biệt ở nước ngoài chọc đến phiền phức lớn rồi, hay bọn họ bắt được gián điệp CIA của Mỹ được cài vào sâu nhất ở đế quốc?!



Mọi người đều làm công việc tình báo, tư duy liên tưởng đặc biệt nhanh.



Hoắc Thiệu Hằng không phải không biết bọn họ đang nghĩ gì, nhưng việc có phân biệt nặng nhẹ, lúc nguy cấp này, bất kì tin tức nào của Cố Niệm Chi đều là quan trọng nhất.



Anh bình tĩnh bước ra khỏi phòng hội nghị, đi đến phòng làm việc nhỏ bên cạnh ngồi xuống, mở cửa sổ chớp nhìn ra ngoài, “Nói đi.”



Trần Liệt có chút ngoài ý muốn, “Anh đang có việc à?”



Nếu Hoắc Thiệu Hằng đang làm chính sự, Trần Liệt có cảm giác mình có chút lỗ mãng.



Đùa giỡn cũng cần có mức độ, trong lòng hắn rất bất an.



“Không sao, cậu nói đi, Niệm Chi thế nào.” Hoắc Thiệu Hằng nói xong, gọi điện thoại nội bộ kêu Triệu Lương Trạch qua, bảo hắn cầm điện thoại dân dụng cá nhân khác của mình đến, kết quả phát hiện có hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ của Cố Niệm Chi, anh đều bỏ qua rồi.



Trần Liệt vội nói: “Cũng không có gì, là Niệm Chi nói gọi điện cho anh không được, nhờ tôi hỏi anh, lớp trưởng của em ấy muốn theo đuổi em ấy, hỏi anh có cho phép không.”



Nghe thấy lại là loại chuyện này, Hoắc Thiệu Hằng trở tay úp điện thoại cá nhân ‘đùng’ một tiếng trên bàn, không vui nói: “Không phải tôi đã sớm nói rồi sao? Còn hỏi lời vô dụng này với tôi?”



“Anh đừng tức giận!” Trần Liệt nói lớn hơn, “Hay nếu tiện thì anh gọi cho Niệm Chi đi, em ấy rất nghe lời anh, anh cũng không phải không biết mà? Anh mà nhíu mày, em ấy có thể lập tức cự tuyệt người ta đó.”



Hoắc Thiệu Hằng không nể nang gì mà từ chối: “... Tôi còn phải họp, không rảnh, để nói sau đi.” Nói xong, ngắt điện thoại quân dụng cá nhân của mình, đứng lên đi về phòng hội nghị tiếp tục họp rồi.



Bên này Trần Liệt mới nối lại điện thoại với Cố Niệm Chi, phát hiện cô ấy vẫn đợi điện thoại của hắn, không cúp máy, trong lòng rất áy náy với cô ấy, chỉ có thể an ủi: “Niệm Chi, Hoắc thiếu đang họp, anh cũng không tìm được anh ấy. Anh nói nhân viên lễ tân chuyển lời cho anh ấy rồi, đợi anh ấy họp xong sẽ gọi cho em.”



Cố Niệm Chi nhìn phía trước, Mai Hạ Văn đã dừng xe rồi.



Nơi này là tòa nhà chuyên gia của đại học C, Hà Chi Sơ đang sống ở đây.



Cô ấy vội nói: “Chú Hoắc bận như vậy, không cần làm phiền ngài ấy, đợi có thời gian rảnh hãy nói. Em cúp máy đây, anh Trần nhớ giữ gìn sức khoẻ nha.” Nói xong liền vội cúp điện thoại, giơ hai tay ra với Mai Hạ Văn vừa mới quay đầu lặng lẽ nhìn cô ấy: “Lớp trưởng, cậu đều nghe thấy rồi, không phải mình làm bộ làm tịch, thật sự là người nhà quá bận.”



Cố Niệm Chi gọi điện hết một vòng, đợi cả nửa ngày, lại vẫn không thể nói được lời nào với người giám hộ của cô ấy.



Trong nháy mắt, Mai Hạ Văn nghĩ đến ba mẹ của mình.



Bọn họ cũng là người bận rộn có thân phận có địa vị, nhưng dù có bận như thế nào, họ đều sẽ bắt máy của hắn ngay lần đầu tiên, đó giờ chưa từng qua loa đùn đẩy, càng không để hắn đợi lâu như vậy.



Đây chính là sự khác biệt giữa ruột thịt và không phải ruột thịt…



Mai Hạ Văn vừa đồng tình vừa thương tiếc nhìn Cố Niệm Chi, không muốn làm khó cô ấy, giọng nói càng dịu dàng hơn: “Được, vậy đợi người nhà em đồng ý rồi nói.”



“Cám ơn lớp trưởng đã hiểu cho.” Cố Niệm Chi thấy Mai Hạ Văn thấu tình đạt lí, ấn tượng đối với hắn lại tăng thêm một chút.



Hai người từ trong xe bước ra, Mai Hạ Văn dẫn Cố Niệm Chi đi vào trong tòa nhà chuyên gia, vừa giới thiệu về Hà Chi Sơ này: “Thầy ấy còn trẻ tuổi đã là đối tác của Hội luật sư lớn nhất nước Mỹ, còn là tiến sĩ luật học của Viện luật học Yale, giáo sư trọn đời của Viện luật học Harvard, cho nên cũng có sự kiêu ngạo, nhưng con người thầy ấy cũng có đặc điểm điển hình của người Mỹ, chính là nhìn việc không nhìn người, chỉ cần em có lý, có thể nói sao mà làm cho thầy khâm phục, thì thầy ấy vẫn có thể nghe theo.”



Cố Niệm Chi yên lặng ghi nhớ lời của Mai Hạ Văn, thỉnh thoảng “Ừ” một tiếng thể hiện mình đang nghe rất chăm chú.



Mai Hạ Văn nói xong, dẫn Cố Niệm Chi đến trước thang máy tòa nhà chuyên gia, lấy ra một tấm thẻ, quét qua tầng mười tám.



Thang máy vững vàng đi lên, Cố Niệm Chi nhìn Mai Hạ Văn, “Lớp trưởng, cậu vậy mà lại có thẻ của nơi này?”



Thang máy tòa nhà chuyên gia cần có thẻ mới có thể sử dụng, quẹt thẻ của mình là có thể đi lên tầng đó.



Nếu như muốn đi tầng khác, cần phải lấy được phê chuẩn của khoa, tìm nhân viên phục vụ của tòa nhà chuyên gia dẫn đi, phương cách bảo vệ từng tầng nghiêm ngặt.



Cố Niệm Chi tính ở tầng một tìm cơ hội gọi điện đến nơi ở của Hà Chi Sơ, hoặc là ngồi há miệng chờ sung ở nơi này, xem có thể chạm mặt khi thầy ấy xuống lầu không, hoặc là đúng lúc từ bên ngoài trở về.



Hai tay Mai Hạ Văn đút vào túi quần, nhìn bảng hiển thị tầng của thang máy dần dần đi lên, mỉm cười nói: “... Nếu đã nói sẽ muốn theo đuổi em, tất nhiên phải có thành ý rồi. Nếu ngay cả thẻ ra vào nơi này còn không lấy được, làm sao không biết xấu hổ mà muốn em tiếp nhận thành ý của anh chứ?”



Mặt Cố Niệm Chi đỏ lên, vừa lúc thang máy đã đến tầng mười tám, cửa thang máy mở ra, cô ấy đi ra ngoài, vừa hay có thể không cần tiếp lời rồi.



Mai Hạ Văn đi theo ra ngoài, chỉ căn phòng cuối hành lang bên tay trái: “Giáo sư Hà Chi Sơ sống ở bên đó, em có thể gọi điện cho thầy ấy ở đây.”



Mỗi tầng của tòa nhà chuyên gia đều có điện thoại công cộng có thể bỏ đồng xu hoặc đút thẻ vào để gọi.



Mai Hạ Văn đi lên trước, tự mình giúp cô ấy gọi điện thoại.



Cố Niệm Chi hơi bất an nhận lấy, bên đó chỉ vang lên hai tiếng chuông liền có người bắt máy rồi.



“Xin hỏi ai vậy?” Giọng nam nhận điện thoại rất trong trẻo động lòng người, nhưng hình như có chút mệt mỏi, trong sự sáng sủa xen lẫn một chút khàn khàn.



Tim Cố Niệm Chi đập thình thịch, vội vàng hỏi: “Xin hỏi có phải giáo sư Hà Chi Sơ không? Em là Cố Niệm Chi…”



Đầu dây bên kia đột nhiên không có âm thanh nữa, ngay cả tiếng hít thở cũng biến mất không thấy.



Cố Niệm Chi ngạc nhiên đợi một lát, không hề nghe thấy âm thanh dập máy của đối phương, chỉ có thể miễn cưỡng hỏi: “Có phải giáo sư Hà Chi Sơ không? Em là Cố Niệm Chi, vốn dĩ ghi danh thi nghiên cứu sinh của thầy, nhưng đột nhiên lại mắc bệnh nặng, đã bỏ lỡ phỏng vấn. Em muốn hỏi…”



Lạch cạch.



Lúc này đối phương lại dập máy rồi.



Cố Niệm Chi trợn tròn mắt, vỗ vỗ ống nghe điện thoại, “A lô” hai tiếng, sau đó ngẩng đầu nhìn Mai Hạ Văn nói: “... Căn phòng đó chỉ có giáo sư Hà ở thôi sao?”



“Đúng rồi, thầy ấy còn có một trợ giảng, là một phụ nữ, không ở chung phòng với thầy.” Vì Cố Niệm Chi, Mai Hạ Văn cũng đã dốc hết sức mình rồi, nghe ngóng tin tức liên quan đến Hà Chi Sơ còn tỉ mỉ hơn so với Âm Thế Hùng.



“Giáo sư Hà cúp máy rồi.” Cố Niệm Chi nhếch môi, không muốn bỏ cuộc: “Mình muốn gọi điện lần nữa!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom