Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-32
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 32: Viện cớ
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Ba người bạn cùng phòng trong kí túc xá hét lên nhào qua, ôm chặt Cố Niệm Chi.
Mai Hạ Văn đứng ở cửa cười nhìn bọn họ ôm nhau thành một vòng, trong lòng rất khâm phục Cố Niệm Chi.
Bởi vì ba người bạn cùng phòng kí túc xá của cô ấy, mỗi người đều là người tài giỏi trong những người tài giỏi.
Chị cả Phương Văn Hân, xưng hô là ‘Lục Trà Phương’, là lục trà nổi tiếng, nghe biệt danh này liền biết là nữ thần của nam sinh và kẻ thù chung của nữ sinh.
Chị hai Tào Vân San, xưng hô là ‘thánh mẫu nương nương’, gọi tắt là ‘Tào nương nương’, nghe nói tổ tiên thật sự có xuất hiện người là nương nương, khí thế không giận tự uy đó thật sự là thế gia lâu năm mới có thể nuôi dưỡng ra được.
Còn chị ba Vương Quân Nha, trời sinh xinh đẹp quyến rũ, đều gọi cô ấy là ‘yêu nữ’, ánh mắt vừa liếc qua, nam sinh sẽ nằm đầy đất như bị vũ khí sát thương trên diện rộng.
Ba nữ sinh kiêu ngạo như vậy, đối xử với cô gái mồ côi gia thế bình thường, nửa đường chuyển trường như Cố Niệm Chi lại cực kì tốt, hoàn toàn xem cô ấy như em gái mà chăm sóc.
“Nhiệt tình như vậy nha, doạ Niệm Chi của chúng tôi rồi.” Mai Hạ Văn xách ba lô của Cố Niệm Chi, kéo va li hành lí đi theo vào.
“Lớp trưởng tự mình đi đón luôn, Niệm Chi, em thật là có mặt mũi!” Yêu nữ quyến rũ mị hoặc chớp mắt với Cố Niệm Chi.
Con ngươi linh động của Cố Niệm Chi xoay tròn một vòng: “Mỗi lần bạn học trong lớp sinh bệnh hay nhập viện đều do lớp trưởng đón về mà?”
“Đáng ghét! Tiểu Tứ! Em lần nào cũng tranh luận với chị!” Yêu nữ làm bộ quở trách vỗ vỗ vai cô ấy, lại bĩu môi với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi. Tiểu Tứ của bọn mình mặc dù nhỏ tuổi, nhưng thành tích tốt nghiệp đứng nhất cả lớp cũng không thể tuỳ tiện lừa gạt đâu!”
“Mình là thật lòng thật dạ, sao lại lừa gạt được?” Mai Hạ Văn không chút kiêng kị nói.
Xem ra sớm đã trao đổi cùng với bạn học trong kí túc của Cố Niệm Chi rồi…
Tào nương nương không nói lời nào giúp Cố Niệm Chi nhận ba lô và va li hành lí từ tay Mai Hạ Văn, đặt xuống bên cạnh bàn học của cô ấy.
Lục Trà Phương lúc này đang ôm cánh tay dựa vào cạnh bàn học, cười như không cười nói: “Lớp trưởng, mình thấy cậu mặt như hoa đào, ấn đường phát sáng, người có chuyện vui. ——Sao vậy? Mời bọn mình ăn cơm, chúc mừng Niệm Chi bình phục trở về, được không?”
Mai Hạ Văn xoay xoay chìa khoá xe trong tay, đứng ở bên cửa nói: “Không thành vấn đề, tối nay mình mời. Có điều…” Hắn quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, có phải em nên đi văn phòng khoa trả phép trước không?”
Cố Niệm Chi vùi đầu lấy chứng nhận nghỉ bệnh mà Trần Liệt đưa cho cô ấy từ trong ba lô ra, “Mình vừa muốn đi đây.”
“Cùng đi đi, anh vừa lúc phải đi phòng làm việc Hội sinh viên của khoa để xử lí một số việc.” Mai Hạ Văn cũng là chủ tịch Hội sinh viên khoa Luật, hắn rất tự nhiên đặt tay trên vai Cố Niệm Chi, muốn ôm vai cô ấy cùng đi.
Cố Niệm Chi không dấu vết mau chóng đi lên trước một bước, tránh né cánh tay đưa qua của Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, mình còn phải đi đến chỗ mấy giáo sư bên đó để trả phép nữa, một tuần không đến lớp, mấy giáo sư chắc chắn sẽ không vui.”
Mai Hạ Văn cười cười, đi theo cô ấy cùng ra ngoài.
Ba người bạn cùng phòng kí túc nháy mắt ra hiệu với nhau, cười nói: “Xem ra Tiểu Tứ của chúng ta cũng muốn mở mang đầu óc rồi!”
……
Mai Hạ Văn và Cố Niệm Chi xuống lầu, Mai Hạ Văn lập tức nói: “Em không cần đi văn phòng khoa trả phép, người nhà của em đã xin phép cho em rồi.”
“Hả?” Cố Niệm Chi ngẩn ra một lát, “Vậy sao lớp trưởng nói để mình đi văn phòng khoa trả phép?”
“Anh là viện cớ cho em, bây giờ quan trọng nhất với em là đi tìm giáo sư Hà, yêu cầu cơ hội được phỏng vấn.” Mai Hạ Văn dẫn cô ấy đến bên cạnh xe mình, mở cửa xe, để cô ấy lên xe, vừa nói: “Anh nghe ngóng kĩ càng rồi, giáo sư Hà sống tại tòa nhà chuyên gia của trường, anh đưa em đến đó, em chủ động tìm thầy ấy nói chuyện, lấy chứng nhận nghỉ bệnh của em đưa thầy xem, yêu cầu được cơ hội phỏng vấn lần nữa.”
Cố Niệm Chi không nghĩ đến vừa trở về liền phải đối mặt với vị giáo sư khoa Luật Hà Chi Sơ tiếng tăm lừng lẫy này, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng, nắm chặt chứng nhận nghỉ bệnh của mình, ngập ngừng nói: “... Lớp trưởng, giáo sư Hà này có dễ nói chuyện không?”
“Lại gọi là lớp trưởng rồi, dù anh biết cũng không nói cho em.” Mai Hạ Văn giả vờ không vui, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.
Cố Niệm Chi lấy lòng cười nói: “Lớp trưởng gấp quá, việc này ấy mà, mình cũng phải hỏi người nhà một chút, nghe ý kiến của họ.”
“Được thôi, hay là bây giờ em gọi điện luôn đi?” Mai Hạ Văn giữ vô lăng, vừa thúc giục, không cho cô ấy cơ hội qua loa lấy lệ với hắn.
Hắn cần phải quyết tâm với cô ấy.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại của mình suy nghĩ một chút: “Vậy mình thử xem.”
Cô ấy thử gọi cho Hoắc Thiệu Hằng trước, tiếng chuông vang lên cả buổi, không ai bắt máy.
Chỉ có thể lại gọi cho Trần Liệt.
Trần Liệt lập tức nhận điện thoại của cô ấy.
Còn chưa kịp nói chuyện, Trần Liệt đã vội vàng hỏi: “Niệm Chi? Em sao vậy? Không khoẻ sao? Em đang ở đâu? Anh lập tức đến đón em!”
Cố Niệm Chi ngay tức khắc cảm thấy bệnh nghề nghiệp của Trần Liệt quá nghiêm trọng rồi, chỉ gọi điện cho hắn thôi mà đã tưởng người ta bị bệnh rồi…
Cô ấy lắc đầu: “Em không có chỗ nào không khỏe, anh Trần, anh vẫn ổn chứ?”
“Vẫn bình thường hả? Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Em tìm anh có chuyện gì không?”
Ngữ khí của Trần Liệt như trút được gánh nặng, ngăn cách qua điện thoại mà Cố Niệm Chi vẫn cảm nhận được.
Cô ấy hơi nhíu mày, che điện thoại nghiêng về phía kính xe, úp úp mở mở nói: “Anh Trần, là thế này… Anh... anh biết số điện thoại của chú Hoắc không?”
Cố Niệm Chi vốn dĩ muốn nói với Trần Liệt chuyện lớp trưởng muốn theo đuổi cô ấy, nhưng lời đến bên miệng rồi cô ấy vẫn không nói ra được, nên thay đổi hỏi số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt cười ha ha, hỏi: “Sao vậy? Em có chuyện muốn tìm Hoắc thiếu? Là chuyện gì vậy? Cần anh giúp đỡ không? Hoắc thiếu về tổng bộ rồi, không dễ tìm.”
“Ồ.” Cố Niệm Chi hơi thất vọng một chút, muốn cúp máy, nhưng thoáng thấy Mai Hạ Văn nhìn qua, cô ấy thật sự ngại qua loa trước mặt hắn, chỉ có thể hít sâu một hơi, lẩm bẩm hỏi: “Anh Trần, là thế này, bạn bạn bạn học của em muốn theo đuổi em, hỏi em có đồng ý không… Em muốn… muốn hỏi… ý kiến của các anh…”
“Muốn theo đuổi thì theo đi, cái này còn cần phải đồng ý sao?” Trần Liệt cười ha hả, đè thấp giọng nói: “... Là lớp trưởng của em?”
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, “Dạ” một tiếng nhỏ xíu.
“Là vậy à, hình như rất quan trọng, suy cho cùng cũng là bạn trai đầu tiên của Niệm Chi, phải thận trọng. Hay là, để anh giúp em hỏi Hoắc thiếu, nói sao đi nữa anh ấy cũng là người giám hộ của em!”
Cố Niệm Chi gật đầu, một ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại phát ra khỏi miệng: “Anh Trần, gần đây công việc của chú Hoắc rất bận sao?”
“Vẫn ổn chứ nhỉ? Mấy ngày trước tương đối bận rộn, mấy ngày này vừa được rảnh rang hơn, sao vậy?”
“Vậy chú ấy có bạn gái rồi phải không?” Cố Niệm Chi có chút hóng chuyện hỏi.
Lần trước nhận điện thoại của anh, lại yêu cầu cô ấy gọi anh là chú họ, không cho cô ấy gọi Hoắc thiếu giống người bên cạnh, như là để tránh hiềm nghi vậy.
Lại liên hệ với hôm Hoắc Thiệu Hằng gọi nhầm số đó, tiếng “Tiểu Quai” buột miệng nói ra kia, Cố Niệm Chi nhạy cảm cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng chắc có thể đại khái là, hình như có lẽ cũng gần giống như có bạn gái rồi.
“Hả? Cái này anh cũng không biết.” Cái miệng tròn tròn của Trần Liệt mở rồi lại khép, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, chú Hoắc cũng nên tìm một người thím rồi.” Cố Niệm Chi thấy Trần Liệt cũng không biết, nên không nói gì nhiều, nhưng cô ấy không cách nào không băn khoăn về thái độ của Hoắc Thiệu Hằng.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Ba người bạn cùng phòng trong kí túc xá hét lên nhào qua, ôm chặt Cố Niệm Chi.
Mai Hạ Văn đứng ở cửa cười nhìn bọn họ ôm nhau thành một vòng, trong lòng rất khâm phục Cố Niệm Chi.
Bởi vì ba người bạn cùng phòng kí túc xá của cô ấy, mỗi người đều là người tài giỏi trong những người tài giỏi.
Chị cả Phương Văn Hân, xưng hô là ‘Lục Trà Phương’, là lục trà nổi tiếng, nghe biệt danh này liền biết là nữ thần của nam sinh và kẻ thù chung của nữ sinh.
Chị hai Tào Vân San, xưng hô là ‘thánh mẫu nương nương’, gọi tắt là ‘Tào nương nương’, nghe nói tổ tiên thật sự có xuất hiện người là nương nương, khí thế không giận tự uy đó thật sự là thế gia lâu năm mới có thể nuôi dưỡng ra được.
Còn chị ba Vương Quân Nha, trời sinh xinh đẹp quyến rũ, đều gọi cô ấy là ‘yêu nữ’, ánh mắt vừa liếc qua, nam sinh sẽ nằm đầy đất như bị vũ khí sát thương trên diện rộng.
Ba nữ sinh kiêu ngạo như vậy, đối xử với cô gái mồ côi gia thế bình thường, nửa đường chuyển trường như Cố Niệm Chi lại cực kì tốt, hoàn toàn xem cô ấy như em gái mà chăm sóc.
“Nhiệt tình như vậy nha, doạ Niệm Chi của chúng tôi rồi.” Mai Hạ Văn xách ba lô của Cố Niệm Chi, kéo va li hành lí đi theo vào.
“Lớp trưởng tự mình đi đón luôn, Niệm Chi, em thật là có mặt mũi!” Yêu nữ quyến rũ mị hoặc chớp mắt với Cố Niệm Chi.
Con ngươi linh động của Cố Niệm Chi xoay tròn một vòng: “Mỗi lần bạn học trong lớp sinh bệnh hay nhập viện đều do lớp trưởng đón về mà?”
“Đáng ghét! Tiểu Tứ! Em lần nào cũng tranh luận với chị!” Yêu nữ làm bộ quở trách vỗ vỗ vai cô ấy, lại bĩu môi với Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, mình chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi. Tiểu Tứ của bọn mình mặc dù nhỏ tuổi, nhưng thành tích tốt nghiệp đứng nhất cả lớp cũng không thể tuỳ tiện lừa gạt đâu!”
“Mình là thật lòng thật dạ, sao lại lừa gạt được?” Mai Hạ Văn không chút kiêng kị nói.
Xem ra sớm đã trao đổi cùng với bạn học trong kí túc của Cố Niệm Chi rồi…
Tào nương nương không nói lời nào giúp Cố Niệm Chi nhận ba lô và va li hành lí từ tay Mai Hạ Văn, đặt xuống bên cạnh bàn học của cô ấy.
Lục Trà Phương lúc này đang ôm cánh tay dựa vào cạnh bàn học, cười như không cười nói: “Lớp trưởng, mình thấy cậu mặt như hoa đào, ấn đường phát sáng, người có chuyện vui. ——Sao vậy? Mời bọn mình ăn cơm, chúc mừng Niệm Chi bình phục trở về, được không?”
Mai Hạ Văn xoay xoay chìa khoá xe trong tay, đứng ở bên cửa nói: “Không thành vấn đề, tối nay mình mời. Có điều…” Hắn quay đầu nhìn Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, có phải em nên đi văn phòng khoa trả phép trước không?”
Cố Niệm Chi vùi đầu lấy chứng nhận nghỉ bệnh mà Trần Liệt đưa cho cô ấy từ trong ba lô ra, “Mình vừa muốn đi đây.”
“Cùng đi đi, anh vừa lúc phải đi phòng làm việc Hội sinh viên của khoa để xử lí một số việc.” Mai Hạ Văn cũng là chủ tịch Hội sinh viên khoa Luật, hắn rất tự nhiên đặt tay trên vai Cố Niệm Chi, muốn ôm vai cô ấy cùng đi.
Cố Niệm Chi không dấu vết mau chóng đi lên trước một bước, tránh né cánh tay đưa qua của Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, mình còn phải đi đến chỗ mấy giáo sư bên đó để trả phép nữa, một tuần không đến lớp, mấy giáo sư chắc chắn sẽ không vui.”
Mai Hạ Văn cười cười, đi theo cô ấy cùng ra ngoài.
Ba người bạn cùng phòng kí túc nháy mắt ra hiệu với nhau, cười nói: “Xem ra Tiểu Tứ của chúng ta cũng muốn mở mang đầu óc rồi!”
……
Mai Hạ Văn và Cố Niệm Chi xuống lầu, Mai Hạ Văn lập tức nói: “Em không cần đi văn phòng khoa trả phép, người nhà của em đã xin phép cho em rồi.”
“Hả?” Cố Niệm Chi ngẩn ra một lát, “Vậy sao lớp trưởng nói để mình đi văn phòng khoa trả phép?”
“Anh là viện cớ cho em, bây giờ quan trọng nhất với em là đi tìm giáo sư Hà, yêu cầu cơ hội được phỏng vấn.” Mai Hạ Văn dẫn cô ấy đến bên cạnh xe mình, mở cửa xe, để cô ấy lên xe, vừa nói: “Anh nghe ngóng kĩ càng rồi, giáo sư Hà sống tại tòa nhà chuyên gia của trường, anh đưa em đến đó, em chủ động tìm thầy ấy nói chuyện, lấy chứng nhận nghỉ bệnh của em đưa thầy xem, yêu cầu được cơ hội phỏng vấn lần nữa.”
Cố Niệm Chi không nghĩ đến vừa trở về liền phải đối mặt với vị giáo sư khoa Luật Hà Chi Sơ tiếng tăm lừng lẫy này, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng, nắm chặt chứng nhận nghỉ bệnh của mình, ngập ngừng nói: “... Lớp trưởng, giáo sư Hà này có dễ nói chuyện không?”
“Lại gọi là lớp trưởng rồi, dù anh biết cũng không nói cho em.” Mai Hạ Văn giả vờ không vui, nghiêng đầu nhìn cô ấy một cái.
Cố Niệm Chi lấy lòng cười nói: “Lớp trưởng gấp quá, việc này ấy mà, mình cũng phải hỏi người nhà một chút, nghe ý kiến của họ.”
“Được thôi, hay là bây giờ em gọi điện luôn đi?” Mai Hạ Văn giữ vô lăng, vừa thúc giục, không cho cô ấy cơ hội qua loa lấy lệ với hắn.
Hắn cần phải quyết tâm với cô ấy.
Cố Niệm Chi cầm điện thoại của mình suy nghĩ một chút: “Vậy mình thử xem.”
Cô ấy thử gọi cho Hoắc Thiệu Hằng trước, tiếng chuông vang lên cả buổi, không ai bắt máy.
Chỉ có thể lại gọi cho Trần Liệt.
Trần Liệt lập tức nhận điện thoại của cô ấy.
Còn chưa kịp nói chuyện, Trần Liệt đã vội vàng hỏi: “Niệm Chi? Em sao vậy? Không khoẻ sao? Em đang ở đâu? Anh lập tức đến đón em!”
Cố Niệm Chi ngay tức khắc cảm thấy bệnh nghề nghiệp của Trần Liệt quá nghiêm trọng rồi, chỉ gọi điện cho hắn thôi mà đã tưởng người ta bị bệnh rồi…
Cô ấy lắc đầu: “Em không có chỗ nào không khỏe, anh Trần, anh vẫn ổn chứ?”
“Vẫn bình thường hả? Vậy thì tốt! Vậy thì tốt! Em tìm anh có chuyện gì không?”
Ngữ khí của Trần Liệt như trút được gánh nặng, ngăn cách qua điện thoại mà Cố Niệm Chi vẫn cảm nhận được.
Cô ấy hơi nhíu mày, che điện thoại nghiêng về phía kính xe, úp úp mở mở nói: “Anh Trần, là thế này… Anh... anh biết số điện thoại của chú Hoắc không?”
Cố Niệm Chi vốn dĩ muốn nói với Trần Liệt chuyện lớp trưởng muốn theo đuổi cô ấy, nhưng lời đến bên miệng rồi cô ấy vẫn không nói ra được, nên thay đổi hỏi số điện thoại của Hoắc Thiệu Hằng.
Trần Liệt cười ha ha, hỏi: “Sao vậy? Em có chuyện muốn tìm Hoắc thiếu? Là chuyện gì vậy? Cần anh giúp đỡ không? Hoắc thiếu về tổng bộ rồi, không dễ tìm.”
“Ồ.” Cố Niệm Chi hơi thất vọng một chút, muốn cúp máy, nhưng thoáng thấy Mai Hạ Văn nhìn qua, cô ấy thật sự ngại qua loa trước mặt hắn, chỉ có thể hít sâu một hơi, lẩm bẩm hỏi: “Anh Trần, là thế này, bạn bạn bạn học của em muốn theo đuổi em, hỏi em có đồng ý không… Em muốn… muốn hỏi… ý kiến của các anh…”
“Muốn theo đuổi thì theo đi, cái này còn cần phải đồng ý sao?” Trần Liệt cười ha hả, đè thấp giọng nói: “... Là lớp trưởng của em?”
Cố Niệm Chi chớp chớp mắt, “Dạ” một tiếng nhỏ xíu.
“Là vậy à, hình như rất quan trọng, suy cho cùng cũng là bạn trai đầu tiên của Niệm Chi, phải thận trọng. Hay là, để anh giúp em hỏi Hoắc thiếu, nói sao đi nữa anh ấy cũng là người giám hộ của em!”
Cố Niệm Chi gật đầu, một ý nghĩ xoay chuyển trong lòng, đột nhiên ma xui quỷ khiến thế nào lại phát ra khỏi miệng: “Anh Trần, gần đây công việc của chú Hoắc rất bận sao?”
“Vẫn ổn chứ nhỉ? Mấy ngày trước tương đối bận rộn, mấy ngày này vừa được rảnh rang hơn, sao vậy?”
“Vậy chú ấy có bạn gái rồi phải không?” Cố Niệm Chi có chút hóng chuyện hỏi.
Lần trước nhận điện thoại của anh, lại yêu cầu cô ấy gọi anh là chú họ, không cho cô ấy gọi Hoắc thiếu giống người bên cạnh, như là để tránh hiềm nghi vậy.
Lại liên hệ với hôm Hoắc Thiệu Hằng gọi nhầm số đó, tiếng “Tiểu Quai” buột miệng nói ra kia, Cố Niệm Chi nhạy cảm cảm thấy Hoắc Thiệu Hằng chắc có thể đại khái là, hình như có lẽ cũng gần giống như có bạn gái rồi.
“Hả? Cái này anh cũng không biết.” Cái miệng tròn tròn của Trần Liệt mở rồi lại khép, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Không có gì, chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, chú Hoắc cũng nên tìm một người thím rồi.” Cố Niệm Chi thấy Trần Liệt cũng không biết, nên không nói gì nhiều, nhưng cô ấy không cách nào không băn khoăn về thái độ của Hoắc Thiệu Hằng.
Bình luận facebook