Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-5
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 5: Anh là thuốc của em (2)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
"Chịu đựng mà sống? Anh xem cô ấy là thành viên Đội hành động đặc biệt của anh à?!" Trần Liệt trừng mắt ngẩng cổ lên án sự vô nhân đạo của Hoắc Thiệu Hằng.
Thành viên Đội hành động đặc biệt của đế quốc đều là bộ đội đặc chủng, lúc huấn luyện đều là luyện tập đến chết, thậm chí ngay cả những thủ đoạn ngấm ngầm mà bộ đội không dùng đến bọn họ cũng không kiêng kị.
Ví dụ như hạ độc, thuốc kích tình, sắc dụ, mỗi người đều trải qua rồi, bởi vậy mới có năng lực chống cự mạnh mẽ.
"Không được sao?" Hoắc Thiệu Hằng liếc hắn một cái, ánh mắt rét lạnh thấu xương.
Trần Liệt lấy khăn ra, lại lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: "Lần này khác. Loại thuốc kích tình này tên là H3aB7, tuy rằng thuộc về phạm trù thuốc kích tình, nhưng công hiệu rõ ràng có thể so sánh với độc..., có thể điều động khao khát ở mức sâu nhất bên trong cơ thể người, một khi đã ngấm vào cơ thể, hậu quả không thể tưởng tượng nổi..."
"Nếu tôi cứ muốn cô ấy gắng gượng chịu đựng thì sao đây? Hậu quả như thế nào?" Giọng nói Hoắc Thiệu Hằng vô cùng âm u lãnh lệ, sự không vui nồng đậm lan tràn.
Trần Liệt lại nhìn Cố Niệm Chi đang dịch chuyển vô ý thức trên sofa, thấp giọng nói: "Nếu không giúp em ấy giải trừ mà cứng rắn chịu đựng sẽ có hai kết quả, một là em ấy không chịu được, em ấy sẽ chết."
Hoắc Thiệu Hằng tim đập hơi loạn, ánh mắt nhìn qua Cố Niệm Chi trên sofa.
Năm cô ấy mười hai tuổi, Hoắc Thiệu Hằng trở thành người giám hộ của cô, gần như là cô ấy trưởng thành bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng.
Trong mắt Hoắc Thiệu Hằng, cô ấy vẫn là một bé gái.
Nhưng hiện tại bị thuốc kích tình hành hạ, cơ thể Cố Niệm Chi cuộn tròn nằm đó.
Hoắc Thiệu Hằng dời mắt, nhìn về Trần Liệt, "Nếu chịu đựng được thì sao?"
"Nếu em ấy may mắn chịu đựng được, em ấy sẽ không chết, nhưng mà cả đời này em ấy sẽ trở thành người lãnh cảm." Trần Liệt lại một lần nữa dùng khăn lau tới lau lui mồ hôi trên trán.
Giữa hai đầu chân mày Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại, đi mấy bước về phía trước, đôi giày bốt nện trên sàn nhà phát ra tiếng vang không nhanh không chậm.
Lòng bàn tay rộng lớn đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang biểu lộ ra thần sắc vô cùng khao khát.
Trần Liệt cười gượng nói: "... Em ấy đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi. Không tin giờ anh gọi tên em ấy đi, em ấy sẽ không biết trả lời thế nào."
Hoắc Thiệu Hằng dừng chân trước sofa, bế Cố Niệm Chi đang được bao bọc chặt chẽ lên, một tay ấn giữ cái đầu không ngừng loạn động của cô ấy, "Đi qua chỗ tôi."
Hoắc Thiệu Hằng ở nơi đóng quân của Đội hành động đặc biệt có một cái viện nhỏ đơn độc, là một ngôi nhà có ba phòng, canh gác nghiêm ngặt, ra vào cần có chứng nhận bảo an cao cấp nhất.
Trần Liệt gật đầu, "Tôi đã muốn nói từ sớm rồi, đi chỗ anh vẫn an toàn hơn. Chỗ tôi kẻ đến người đi, lỡ như mấy người đó nhìn thấy..."
Hắn lộ ra nụ cười khổ.
Tuy rằng đều là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, nhưng gặp phải loại chuyện này, bọn họ vẫn phải suy nghĩ cho cô gái nhỏ này trước.
Trần Liệt lấy cái khăn trải giường đắp trên người Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng bọc cả người Cố Niệm Chi trong tấm khăn, từ cái thang máy duy nhất của phòng y tế của Trần Liệt trực tiếp xuống lầu.
Trần Liệt đeo hòm thuốc ở phía sau, còn xách theo ba lô laptop của hắn ta, bên trong có rất nhiều ghi chép chính tay hắn viết còn chưa chỉnh sửa đưa vào máy tính.
Đến lầu ba nơi Hoắc Thiệu Hằng ở, đặt Cố Niệm Chi trên giường lớn, Hoắc Thiệu Hằng lần lượt cởi dây thừng trói quanh Cố Niệm Chi.
Chỉ là anh vừa mới thả lỏng chân tay cô ấy ra, Cố Niệm Chi giống như con thú nhỏ đôi mắt đỏ hồng bổ nhào lên...
Hoắc Thiệu Hằng cũng không để ý, tay vẫn luôn giữ chặt đôi tay của Cố Niệm Chi không cho cựa quậy, quay đầu nói với Trần Liệt: "Đến giúp tôi."
Trần Liệt thò đầu ra nhìn một chút, khoa chân múa tay ở bên cạnh: "Trói em ấy trên giường, tay chân cũng trói lại, để tránh em ấy lại loạn động."
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cánh tay Cố Niệm Chi để lộ ra đã ứ máu xanh đỏ khi bị dây thừng trói chặt.
Nghĩ một chút, anh đi đến phòng thay đồ, tìm kiếm bên trong một lát, lấy ra một vài cái khăn lụa Hermes, trói Cố Niệm Chi thành hình chữ đại ở trên giường.
Trần Liệt trợn tròn mắt, chỉ vào mấy cái khăn lụa lắp bắp nói: "Hoắc... Hoắc thiếu! Anh vậy mà dùng khăn lụa Hermes làm dây thừng hả?!"
Muốn chết!
Khăn lụa Hermes tuỳ tiện cũng có giá năm sáu ngàn tệ một cái nha!
Loại quý nhất chí ít cũng bốn năm vạn nhân dân tệ...
Cứ lấy ra trói tay chân của Cố Niệm Chi như vậy thật sự có được không?!
Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý hắn, hơi nhếch môi, nhanh chóng trói tay chân Cố Niệm Chi vào bốn góc giường lớn.
Bên cạnh Trần Liệt vừa giúp đỡ, vừa có thần sắc kì quái nhìn Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, sao anh có nhiều khăn lụa Hermes quá vậy?"
Cái này là cho phụ nữ sử dụng mà...
Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt nói: "Niệm Chi thích khăn lụa Hermes, lần trước tôi đi công tác bên Pháp, thuận tiện đi đến trụ sở Hermes mua mười mấy cái, tính tặng cô ấy làm quà sinh nhật năm nay."
Thực ra bởi vì anh không có thời gian ở đó lựa chọn cẩn thận, tuỳ tiện nhìn một chút, có bao nhiêu kiểu dáng mới năm nay đều mua hết, cho nên có không ít loại dài, ngắn, hình vuông, hình sợi, loại nào cũng có, màu sắc rực rỡ, xanh tím đỏ trắng, làm người ta hoa mắt.
Trần Liệt dựng thẳng ngón cái, cười nhe răng: "Hoắc thiếu đúng là Hoắc thiếu! Làm người giám hộ vừa ra sức vừa ra tiền, thật là có phong cách!"
Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng liếc hắn một cái, nhìn về phía Cố Niệm Chi bên đó nâng cằm, quay lại vấn đề: "Cậu từng nói nếu cô ấy có thể chịu đựng được, sẽ biến thành người lãnh cảm? Rốt cuộc là vì sao?"
"Là thế này, nếu em ấy có thể chịu đựng được, em ấy sẽ giống như có đề kháng với vi trùng vậy, bởi vì em ấy đã bị thuốc kích tình công hiệu mạnh kích thích, sau khi chịu đựng xong, cũng không còn cái gì có thể khiến em ấy làm một người phụ nữ bình thường được nữa."
Hoắc Thiệu Hằng càng mím chặt môi hơn, ngay cả chiếc cằm đường nét rõ ràng cũng biểu lộ rõ sự kiềm nén.
Thân hình cao lớn của anh giống như dây cung bị kéo căng, hễ là người đứng cách anh trong vòng ba thước đều sẽ bị anh vô tình giết chết!
Cả nửa ngày sau, anh quay đầu lại nhìn Trần Liệt, ngữ khí lạnh đến mức có thể rơi ra băng: "Cậu là nói, cô ấy chỉ có hai khả năng này, một là chết, một là cả đời này sẽ là người lãnh cảm?"
Nếu đúng thật là như vậy, há chẳng phải hại cả cuộc đời người con gái này?
Trần Liệt đột nhiên bị sự lãnh khốc biểu lộ ra của Hoắc Thiệu Hằng doạ đến nỗi phải lui lại phía sau, lẩm bẩm nói: "Cũng không phải, vẫn còn cách thứ ba."
"Còn không nói?!" Hoắc Thiệu Hằng quát lớn một tiếng, Trần Liệt hai chân mềm nhũn, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, không chọn từ mà nói: "Chính là làm tình với em ấy! Để em ấy dùng phương pháp bình thường phát tiết ra là được rồi! Như vậy em ấy cũng không phải trải qua cuộc sống lãnh cảm nữa, so với phụ nữ bình thường còn nhạy cảm hơn chút."
Loại thuốc đặc thù này, theo Trần Liệt được biết, đến từ chuyên gia y sinh nổi tiếng Masao Oda của Bệnh viện đại học đế quốc Tokyo, Nhật Bản.
Vỗn dĩ vì giới thượng lưu háo sắc của Nhật Bản làm ra để bọn họ tha hồ hưởng thụ, căn bản không phải để người ta cố gắng chịu đựng.
Cũng chính vì trong đầu Hoắc Thiệu Hằng chỉ có vũ khí và giết người mới nghĩ đến việc bắt con gái người ta gắng gượng chịu đựng.
Trần Liệt nhịn không được oán thầm Hoắc Thiệu Hằng trong lòng: còn thật sự xem phụ nữ như đàn ông, xem đàn ông như gia súc...
Ngẩng đầu nhìn tầm mắt Hoắc Thiệu Hằng di chuyển rồi, Trần Liệt vịn bàn ghế nhẹ nhàng đứng dậy, lau lau mắt chỉ toàn là Hoắc Thiệu Hằng, lại nói: "Thật ra, chỉ cần tìm đàn ông lên giường với em ấy là không sao rồi, chẳng qua em ấy chưa đủ mười tám tuổi, trước mắt lại không có một chút ý thức tỉnh táo nào, tôi không ra quyết định được, cho nên mới đặc biệt tìm anh. Anh là người giám hộ của em ấy, chỉ cần anh đồng ý, tôi lập tức đi tìm đàn ông." Nói xong chớp đôi mắt bị cận tám trăm độ.
Đối với Trần Liệt mà nói, đây thật không phải chuyện đúng đắn, hắn ta làm bác sĩ ở Đội hành động đặc biệt nhiều năm, tình huống gì mà chưa gặp qua?
Translator & Editor: Lục Tịnh An
"Chịu đựng mà sống? Anh xem cô ấy là thành viên Đội hành động đặc biệt của anh à?!" Trần Liệt trừng mắt ngẩng cổ lên án sự vô nhân đạo của Hoắc Thiệu Hằng.
Thành viên Đội hành động đặc biệt của đế quốc đều là bộ đội đặc chủng, lúc huấn luyện đều là luyện tập đến chết, thậm chí ngay cả những thủ đoạn ngấm ngầm mà bộ đội không dùng đến bọn họ cũng không kiêng kị.
Ví dụ như hạ độc, thuốc kích tình, sắc dụ, mỗi người đều trải qua rồi, bởi vậy mới có năng lực chống cự mạnh mẽ.
"Không được sao?" Hoắc Thiệu Hằng liếc hắn một cái, ánh mắt rét lạnh thấu xương.
Trần Liệt lấy khăn ra, lại lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm nói: "Lần này khác. Loại thuốc kích tình này tên là H3aB7, tuy rằng thuộc về phạm trù thuốc kích tình, nhưng công hiệu rõ ràng có thể so sánh với độc..., có thể điều động khao khát ở mức sâu nhất bên trong cơ thể người, một khi đã ngấm vào cơ thể, hậu quả không thể tưởng tượng nổi..."
"Nếu tôi cứ muốn cô ấy gắng gượng chịu đựng thì sao đây? Hậu quả như thế nào?" Giọng nói Hoắc Thiệu Hằng vô cùng âm u lãnh lệ, sự không vui nồng đậm lan tràn.
Trần Liệt lại nhìn Cố Niệm Chi đang dịch chuyển vô ý thức trên sofa, thấp giọng nói: "Nếu không giúp em ấy giải trừ mà cứng rắn chịu đựng sẽ có hai kết quả, một là em ấy không chịu được, em ấy sẽ chết."
Hoắc Thiệu Hằng tim đập hơi loạn, ánh mắt nhìn qua Cố Niệm Chi trên sofa.
Năm cô ấy mười hai tuổi, Hoắc Thiệu Hằng trở thành người giám hộ của cô, gần như là cô ấy trưởng thành bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng.
Trong mắt Hoắc Thiệu Hằng, cô ấy vẫn là một bé gái.
Nhưng hiện tại bị thuốc kích tình hành hạ, cơ thể Cố Niệm Chi cuộn tròn nằm đó.
Hoắc Thiệu Hằng dời mắt, nhìn về Trần Liệt, "Nếu chịu đựng được thì sao?"
"Nếu em ấy may mắn chịu đựng được, em ấy sẽ không chết, nhưng mà cả đời này em ấy sẽ trở thành người lãnh cảm." Trần Liệt lại một lần nữa dùng khăn lau tới lau lui mồ hôi trên trán.
Giữa hai đầu chân mày Hoắc Thiệu Hằng nhíu lại, đi mấy bước về phía trước, đôi giày bốt nện trên sàn nhà phát ra tiếng vang không nhanh không chậm.
Lòng bàn tay rộng lớn đặt trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo đang biểu lộ ra thần sắc vô cùng khao khát.
Trần Liệt cười gượng nói: "... Em ấy đã hoàn toàn mất đi ý thức rồi. Không tin giờ anh gọi tên em ấy đi, em ấy sẽ không biết trả lời thế nào."
Hoắc Thiệu Hằng dừng chân trước sofa, bế Cố Niệm Chi đang được bao bọc chặt chẽ lên, một tay ấn giữ cái đầu không ngừng loạn động của cô ấy, "Đi qua chỗ tôi."
Hoắc Thiệu Hằng ở nơi đóng quân của Đội hành động đặc biệt có một cái viện nhỏ đơn độc, là một ngôi nhà có ba phòng, canh gác nghiêm ngặt, ra vào cần có chứng nhận bảo an cao cấp nhất.
Trần Liệt gật đầu, "Tôi đã muốn nói từ sớm rồi, đi chỗ anh vẫn an toàn hơn. Chỗ tôi kẻ đến người đi, lỡ như mấy người đó nhìn thấy..."
Hắn lộ ra nụ cười khổ.
Tuy rằng đều là chiến hữu cùng vào sinh ra tử, nhưng gặp phải loại chuyện này, bọn họ vẫn phải suy nghĩ cho cô gái nhỏ này trước.
Trần Liệt lấy cái khăn trải giường đắp trên người Cố Niệm Chi.
Hoắc Thiệu Hằng bọc cả người Cố Niệm Chi trong tấm khăn, từ cái thang máy duy nhất của phòng y tế của Trần Liệt trực tiếp xuống lầu.
Trần Liệt đeo hòm thuốc ở phía sau, còn xách theo ba lô laptop của hắn ta, bên trong có rất nhiều ghi chép chính tay hắn viết còn chưa chỉnh sửa đưa vào máy tính.
Đến lầu ba nơi Hoắc Thiệu Hằng ở, đặt Cố Niệm Chi trên giường lớn, Hoắc Thiệu Hằng lần lượt cởi dây thừng trói quanh Cố Niệm Chi.
Chỉ là anh vừa mới thả lỏng chân tay cô ấy ra, Cố Niệm Chi giống như con thú nhỏ đôi mắt đỏ hồng bổ nhào lên...
Hoắc Thiệu Hằng cũng không để ý, tay vẫn luôn giữ chặt đôi tay của Cố Niệm Chi không cho cựa quậy, quay đầu nói với Trần Liệt: "Đến giúp tôi."
Trần Liệt thò đầu ra nhìn một chút, khoa chân múa tay ở bên cạnh: "Trói em ấy trên giường, tay chân cũng trói lại, để tránh em ấy lại loạn động."
Hoắc Thiệu Hằng nhìn cánh tay Cố Niệm Chi để lộ ra đã ứ máu xanh đỏ khi bị dây thừng trói chặt.
Nghĩ một chút, anh đi đến phòng thay đồ, tìm kiếm bên trong một lát, lấy ra một vài cái khăn lụa Hermes, trói Cố Niệm Chi thành hình chữ đại ở trên giường.
Trần Liệt trợn tròn mắt, chỉ vào mấy cái khăn lụa lắp bắp nói: "Hoắc... Hoắc thiếu! Anh vậy mà dùng khăn lụa Hermes làm dây thừng hả?!"
Muốn chết!
Khăn lụa Hermes tuỳ tiện cũng có giá năm sáu ngàn tệ một cái nha!
Loại quý nhất chí ít cũng bốn năm vạn nhân dân tệ...
Cứ lấy ra trói tay chân của Cố Niệm Chi như vậy thật sự có được không?!
Hoắc Thiệu Hằng không thèm để ý hắn, hơi nhếch môi, nhanh chóng trói tay chân Cố Niệm Chi vào bốn góc giường lớn.
Bên cạnh Trần Liệt vừa giúp đỡ, vừa có thần sắc kì quái nhìn Hoắc Thiệu Hằng: "Hoắc thiếu, sao anh có nhiều khăn lụa Hermes quá vậy?"
Cái này là cho phụ nữ sử dụng mà...
Hoắc Thiệu Hằng nhàn nhạt nói: "Niệm Chi thích khăn lụa Hermes, lần trước tôi đi công tác bên Pháp, thuận tiện đi đến trụ sở Hermes mua mười mấy cái, tính tặng cô ấy làm quà sinh nhật năm nay."
Thực ra bởi vì anh không có thời gian ở đó lựa chọn cẩn thận, tuỳ tiện nhìn một chút, có bao nhiêu kiểu dáng mới năm nay đều mua hết, cho nên có không ít loại dài, ngắn, hình vuông, hình sợi, loại nào cũng có, màu sắc rực rỡ, xanh tím đỏ trắng, làm người ta hoa mắt.
Trần Liệt dựng thẳng ngón cái, cười nhe răng: "Hoắc thiếu đúng là Hoắc thiếu! Làm người giám hộ vừa ra sức vừa ra tiền, thật là có phong cách!"
Hoắc Thiệu Hằng lạnh lùng liếc hắn một cái, nhìn về phía Cố Niệm Chi bên đó nâng cằm, quay lại vấn đề: "Cậu từng nói nếu cô ấy có thể chịu đựng được, sẽ biến thành người lãnh cảm? Rốt cuộc là vì sao?"
"Là thế này, nếu em ấy có thể chịu đựng được, em ấy sẽ giống như có đề kháng với vi trùng vậy, bởi vì em ấy đã bị thuốc kích tình công hiệu mạnh kích thích, sau khi chịu đựng xong, cũng không còn cái gì có thể khiến em ấy làm một người phụ nữ bình thường được nữa."
Hoắc Thiệu Hằng càng mím chặt môi hơn, ngay cả chiếc cằm đường nét rõ ràng cũng biểu lộ rõ sự kiềm nén.
Thân hình cao lớn của anh giống như dây cung bị kéo căng, hễ là người đứng cách anh trong vòng ba thước đều sẽ bị anh vô tình giết chết!
Cả nửa ngày sau, anh quay đầu lại nhìn Trần Liệt, ngữ khí lạnh đến mức có thể rơi ra băng: "Cậu là nói, cô ấy chỉ có hai khả năng này, một là chết, một là cả đời này sẽ là người lãnh cảm?"
Nếu đúng thật là như vậy, há chẳng phải hại cả cuộc đời người con gái này?
Trần Liệt đột nhiên bị sự lãnh khốc biểu lộ ra của Hoắc Thiệu Hằng doạ đến nỗi phải lui lại phía sau, lẩm bẩm nói: "Cũng không phải, vẫn còn cách thứ ba."
"Còn không nói?!" Hoắc Thiệu Hằng quát lớn một tiếng, Trần Liệt hai chân mềm nhũn, ôm đầu ngồi xổm xuống đất, không chọn từ mà nói: "Chính là làm tình với em ấy! Để em ấy dùng phương pháp bình thường phát tiết ra là được rồi! Như vậy em ấy cũng không phải trải qua cuộc sống lãnh cảm nữa, so với phụ nữ bình thường còn nhạy cảm hơn chút."
Loại thuốc đặc thù này, theo Trần Liệt được biết, đến từ chuyên gia y sinh nổi tiếng Masao Oda của Bệnh viện đại học đế quốc Tokyo, Nhật Bản.
Vỗn dĩ vì giới thượng lưu háo sắc của Nhật Bản làm ra để bọn họ tha hồ hưởng thụ, căn bản không phải để người ta cố gắng chịu đựng.
Cũng chính vì trong đầu Hoắc Thiệu Hằng chỉ có vũ khí và giết người mới nghĩ đến việc bắt con gái người ta gắng gượng chịu đựng.
Trần Liệt nhịn không được oán thầm Hoắc Thiệu Hằng trong lòng: còn thật sự xem phụ nữ như đàn ông, xem đàn ông như gia súc...
Ngẩng đầu nhìn tầm mắt Hoắc Thiệu Hằng di chuyển rồi, Trần Liệt vịn bàn ghế nhẹ nhàng đứng dậy, lau lau mắt chỉ toàn là Hoắc Thiệu Hằng, lại nói: "Thật ra, chỉ cần tìm đàn ông lên giường với em ấy là không sao rồi, chẳng qua em ấy chưa đủ mười tám tuổi, trước mắt lại không có một chút ý thức tỉnh táo nào, tôi không ra quyết định được, cho nên mới đặc biệt tìm anh. Anh là người giám hộ của em ấy, chỉ cần anh đồng ý, tôi lập tức đi tìm đàn ông." Nói xong chớp đôi mắt bị cận tám trăm độ.
Đối với Trần Liệt mà nói, đây thật không phải chuyện đúng đắn, hắn ta làm bác sĩ ở Đội hành động đặc biệt nhiều năm, tình huống gì mà chưa gặp qua?
Bình luận facebook