Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-6
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 6: Anh là thuốc của em (3)
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng không tự chủ được mà nắm chặt tay, ánh sáng trong mắt chợt loé, chắp tay ra sau.
Tầm mắt anh dừng trên mặt Trần Liệt, chăm chú nhìn qua, giống như muốn lăng trì hắn.
"Tìm đàn ông? Tìm ai? Cậu coi cô ấy là gì?" Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, từng bước đi đến trước mặt Trần Liệt, khí thế bức người.
Không đeo kính nên nhìn không rõ sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt chỉ cảm thấy có một cơn gió ập tới trước mặt, mặt đã đau rồi.
Vừa mới lùi về phía sau được mấy bước, đeo kính vào, nhìn ghi chép hắn làm về Cố Niệm Chi ở chỗ này của anh, lẩm bẩm nói: "Niệm Chi vẫn chưa có bạn trai, vẫn còn là xử nữ, nên phải tìm một người đàn ông có thể dựa vào."
Hoắc Thiệu Hằng: "..."
Đưa tay đoạt lấy bản ghi chép mà Trần Liệt đã xem, đọc lướt nhanh xuống phía dưới, sau đó mặt không biểu tình xé rách nguyên cuốn.
Một ngọn lửa từ thùng rác sáng lên, cuốn sổ đó nháy mắt cháy thành tro tàn.
"Hoắc thiếu! Anh đang làm gì vậy?!" Trần Liệt dậm chân, muốn cố gắng dập lửa, nhưng bị Hoắc Thiệu Hằng duỗi tay cản lại.
"Loại chuyện này cậu còn viết ra giấy sao?" Hoắc Thiệu Hằng liếc hắn một cái, "Có đầu óc không? Nói đi, có lưu trên máy tính không?"
"Đây là số liệu rất quan trọng!" Trần Liệt thê thảm kêu một tiếng, tường tận nhìn cuốn sổ số liệu hoá thành tro tàn ở trong thùng rác bằng thép không gỉ, đau lòng đến phát run, "Xem chuyện tốt mà anh làm này! Tôi vẫn chưa lưu vào máy tính nữa!"
Trần Liệt là thiên tài y học, đối với tất cả số liệu liên quan đến y học có sự si mê gần như biến thái.
Hoắc Thiệu Hằng đã huỷ đi bảo bối của hắn trong chốc lát.
Trần Liệt xấu tính rồi, quên hết sợ hãi, vung tay áo, đi đến cạnh cửa ôm cánh tay ngửa đầu nhìn trần nhà, bình tĩnh nói: "Vậy thì đừng nói gì nữa, tìm đàn ông đi!"
Hoắc Thiệu Hằng im lặng nửa ngày, khó khăn gật đầu, đi tới đi lui trong phòng đưa ra điều kiện, chỉ tay: "Thứ nhất, không được để người khác biết. Thứ hai, người đó phải khoẻ mạnh, không có bệnh lây qua đường sinh dục, chưa từng làm xằng bậy với người khác, tốt nhất là xử nam. Thứ ba, làm xong rồi, bắt buộc phải quên hết mọi chuyện. Có thể tìm được không?"
Trần Liệt trợn trắng mắt, "Chuyện mà không nhớ được không khó, nhưng anh đang tìm chồng cho em ấy sao? Còn phải khoẻ mạnh, không có bệnh lây qua đường sinh dục, còn phải là xử nam?! Có cần đấu võ kén rể trong quân doanh luôn không?! Hơn nữa, thuốc này trực tiếp thẩm thấu vào trong máu của em ấy, so với công hiệu của sự đồng ý còn khủng bố hơn, sợ là một người không được, ít nhất phải tìm bảy người."
Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc, cả nửa ngày mới nặn được một câu từ kẽ răng: "Thẩm thấu vào máu? Ai làm?"
"Trước mắt đừng quản ai làm, anh mau chóng giải quyết tình huống của em ấy đi. Em ấy chỉ còn hai mươi bốn tiếng nữa, hiện tại đã sáu tiếng trôi qua rồi." Trần Liệt chỉ chỉ đồng hồ của hắn, "Còn kéo dài nữa người chịu khổ là em ấy."
Hoắc Thiệu Hằng im lặng không nói.
Cùng một người đàn ông lên giường cũng thôi đi, lần này bảy người? Thật sự rất quá đáng.
Cô gái nhỏ mà mình tận mắt chứng kiến lớn lên sắp phải cùng một người đàn ông không quen mây mưa, mới nghĩ đến thôi mà đầu muốn nổ tung rồi...
Trần Liệt nheo mắt thỉnh thoảng lén lút quan sát Hoắc Thiệu Hằng, vài lần định nói lại thôi.
Hắn ta biết Hoắc Thiệu Hằng không phải là người dễ bị thuyết phục, trừ phi tự anh nghĩ thông suốt...
Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng giơ tay lên, "Đừng nói nữa, để tôi suy nghĩ." Đang nói, lấy ra bao thuốc lá, ngón tay thon dài mạnh mẽ rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng, châm lửa hút một hơi thật sâu, đi ra phía trước, mở cửa sổ sát đất thông ra bên ngoài, đứng tại sân thượng nhìn dãy núi bên ngoài thẫn thờ.
Lúc này đêm đã khuya, Đội hành động đặc biệt thành phố C đóng quân ở dãy núi vùng ngoại ô.
Ánh trăng như nước từ trong rừng cây chiếu ra, mang theo ánh sáng nghiêng nghiêng, lạnh buốt, nhưng không theo kịp sự nóng vội từ đáy lòng.
Hoắc Thiệu Hằng yên tĩnh đứng trên sân thượng, tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi, đứng đó cả một tiếng đồng hồ mới quay về phòng nói với Trần Liệt: "Không cần tìm người khác nữa."
Từ lúc Hoắc Thiệu Hằng hút thuốc trên sân thượng thì Trần Liệt đã nhìn chằm chằm anh.
Bởi vì đó giờ hắn chưa từng nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng do dự thế này.
Lúc trước chỉ huy thiên quân vạn mã, cũng chỉ trong một cái chớp mắt của anh ấy.
Là một quân nhân, lại là một quân nhân rất xuất sắc, lâm trận mà do dự là không thể chấp nhận được.
Nhưng lần này, Hoắc Thiệu Hằng vậy mà do dự một cách bất ngờ.
Trần Liệt thậm chí chăm chú nhìn bóng lưng anh, lặng lẽ nhấn đồng hồ bấm giờ.
Hắn muốn nhìn xem Hoắc Thiệu Hằng sẽ do dự bao lâu...
Sự thật chứng minh, Hoắc Thiệu Hằng do dự hết một giờ một phút hai mươi giây.
Kỉ lục rồi.
Trần Liệt toét miệng cười, duỗi cánh tay dài vỗ vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, "Vất vả rồi." Ngừng một chút lại nói: "Anh định một mình chịu đựng à?"
Hoắc Thiệu Hằng ném điếu thuốc không biết là thứ mấy trong tay đi, thấp giọng nói: "... Là sơ suất của tôi, nên bảo vệ cô ấy nhiều hơn."
Quân đội đế quốc đặc biệt yêu cầu anh làm người giám hộ của cô ấy nhưng anh lại không hoàn thành nhiệm vụ.
"Cái này sao trách anh được? Đều không giống như lời anh nói." Trần Liệt bắt chước kiểu cách của Hoắc Thiệu Hằng: "Gần đây cậu nói làm sao vậy?... Trần Liệt không có chuyện gì, chỉ cần còn sống là có hi vọng."
Lên giường với đàn ông cũng không chết, chỉ là làm thuốc giải thôi, hà cớ gì phải để ý việc lên giường với mấy người?
Trong lòng Trần Liệt đang xem thường Hoắc Liệt Hằng lời nói trái với suy nghĩ trong lòng, đương nhiên, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng mà nói ra.
Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay đứng trước giường, cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi ngày càng nóng nảy không yên, hỏi Trần Liệt: "Có phải cô ấy hoàn toàn không có ý thức không?"
"Tuyệt đối cái gì cũng không nhớ. Chỉ có cảm giác của giác quan, hoàn toàn không nhận ra được ai." Trần Liệt hiểu rõ vấn đề của Hoắc Thiệu Hằng.
Tuy rằng Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, nhưng Cố Niệm Chi từ mười hai tuổi đã cùng lớn lên với Hoắc Thiệu Hằng, anh là người giám hộ của cô ấy, gần như chăm sóc cô ấy như hậu bối, hiện tại lại phải đối mặt với cục diện khó xử này.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác đâu." Trần Liệt hiểu rõ gật đầu, "Tôi biết nặng nhẹ, hơn nữa, đây cũng là đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ, phải bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân." Nhưng nghĩ một chút lại nói: "Bên quân đội tôi cũng sẽ giữ bí mật cho anh."
"Ừ, cậu đưa tôi giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh. Nếu cậu để người khác biết chuyện này, cậu làm bác sĩ thực nghiệm trong tù cả đời đi." Hoắc Thiệu Hằng làm việc rất cẩn thận, nói miệng không bằng chứng, anh ấy cũng không tin lời thề của người khác.
Thật sự lấy một tờ bảo đảm thực hiện quân lệnh từ phòng làm việc, để Trần Liệt vừa kí tên vừa ấn dấu vân tay mới bỏ qua cho hắn.
Vốn dĩ Trần Liệt còn muốn nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng chú ý những việc này, nhưng thấy anh cả giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh cũng lấy ra rồi, trong lòng khó chịu, rì rầm trong miệng không muốn nói nhiều nữa, ném cái hộp nhỏ vào tay Hoắc Thiệu Hằng: "Cầm lấy, nhớ đeo vào."
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn, hoá ra là một hộp bao cao su còn nguyên.
"Trong này có hai mươi cái, chắc chắn đủ dùng rồi." Trần Liệt chăm chú quan sát dáng người cường tráng của Hoắc Thiệu Hằng trong bộ quân trang, như tên trộm nói: "Nhưng mà anh có được không đó? Năm nay anh hai mươi tám tuổi đúng không? Chiến tích trước đây một đêm mấy lần? Đừng có khoe mẽ nha! Ít nhất phải làm bảy lần đó, mỗi lần đều phải để em ấy phát tiết đến cùng, anh có thể sao? Ở đây tôi có thuốc viên để tráng dương..."
Còn chưa nói xong, hắn đã bị Hoắc Thiệu Hằng xách cổ áo, vù một cái ném ra ngoài.
"Có cần hung ác như vậy không!" Trần Liệt vỗ chỗ sưng lên trên mông, đau đến nhe răng, nhưng cổng lớn sau lưng hắn đã ầm một tiếng đóng lại rồi, cũng không nghe thấy âm thanh trong phòng nữa.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Hoắc Thiệu Hằng không tự chủ được mà nắm chặt tay, ánh sáng trong mắt chợt loé, chắp tay ra sau.
Tầm mắt anh dừng trên mặt Trần Liệt, chăm chú nhìn qua, giống như muốn lăng trì hắn.
"Tìm đàn ông? Tìm ai? Cậu coi cô ấy là gì?" Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng, từng bước đi đến trước mặt Trần Liệt, khí thế bức người.
Không đeo kính nên nhìn không rõ sắc mặt của Hoắc Thiệu Hằng, Trần Liệt chỉ cảm thấy có một cơn gió ập tới trước mặt, mặt đã đau rồi.
Vừa mới lùi về phía sau được mấy bước, đeo kính vào, nhìn ghi chép hắn làm về Cố Niệm Chi ở chỗ này của anh, lẩm bẩm nói: "Niệm Chi vẫn chưa có bạn trai, vẫn còn là xử nữ, nên phải tìm một người đàn ông có thể dựa vào."
Hoắc Thiệu Hằng: "..."
Đưa tay đoạt lấy bản ghi chép mà Trần Liệt đã xem, đọc lướt nhanh xuống phía dưới, sau đó mặt không biểu tình xé rách nguyên cuốn.
Một ngọn lửa từ thùng rác sáng lên, cuốn sổ đó nháy mắt cháy thành tro tàn.
"Hoắc thiếu! Anh đang làm gì vậy?!" Trần Liệt dậm chân, muốn cố gắng dập lửa, nhưng bị Hoắc Thiệu Hằng duỗi tay cản lại.
"Loại chuyện này cậu còn viết ra giấy sao?" Hoắc Thiệu Hằng liếc hắn một cái, "Có đầu óc không? Nói đi, có lưu trên máy tính không?"
"Đây là số liệu rất quan trọng!" Trần Liệt thê thảm kêu một tiếng, tường tận nhìn cuốn sổ số liệu hoá thành tro tàn ở trong thùng rác bằng thép không gỉ, đau lòng đến phát run, "Xem chuyện tốt mà anh làm này! Tôi vẫn chưa lưu vào máy tính nữa!"
Trần Liệt là thiên tài y học, đối với tất cả số liệu liên quan đến y học có sự si mê gần như biến thái.
Hoắc Thiệu Hằng đã huỷ đi bảo bối của hắn trong chốc lát.
Trần Liệt xấu tính rồi, quên hết sợ hãi, vung tay áo, đi đến cạnh cửa ôm cánh tay ngửa đầu nhìn trần nhà, bình tĩnh nói: "Vậy thì đừng nói gì nữa, tìm đàn ông đi!"
Hoắc Thiệu Hằng im lặng nửa ngày, khó khăn gật đầu, đi tới đi lui trong phòng đưa ra điều kiện, chỉ tay: "Thứ nhất, không được để người khác biết. Thứ hai, người đó phải khoẻ mạnh, không có bệnh lây qua đường sinh dục, chưa từng làm xằng bậy với người khác, tốt nhất là xử nam. Thứ ba, làm xong rồi, bắt buộc phải quên hết mọi chuyện. Có thể tìm được không?"
Trần Liệt trợn trắng mắt, "Chuyện mà không nhớ được không khó, nhưng anh đang tìm chồng cho em ấy sao? Còn phải khoẻ mạnh, không có bệnh lây qua đường sinh dục, còn phải là xử nam?! Có cần đấu võ kén rể trong quân doanh luôn không?! Hơn nữa, thuốc này trực tiếp thẩm thấu vào trong máu của em ấy, so với công hiệu của sự đồng ý còn khủng bố hơn, sợ là một người không được, ít nhất phải tìm bảy người."
Hoắc Thiệu Hằng trầm mặc, cả nửa ngày mới nặn được một câu từ kẽ răng: "Thẩm thấu vào máu? Ai làm?"
"Trước mắt đừng quản ai làm, anh mau chóng giải quyết tình huống của em ấy đi. Em ấy chỉ còn hai mươi bốn tiếng nữa, hiện tại đã sáu tiếng trôi qua rồi." Trần Liệt chỉ chỉ đồng hồ của hắn, "Còn kéo dài nữa người chịu khổ là em ấy."
Hoắc Thiệu Hằng im lặng không nói.
Cùng một người đàn ông lên giường cũng thôi đi, lần này bảy người? Thật sự rất quá đáng.
Cô gái nhỏ mà mình tận mắt chứng kiến lớn lên sắp phải cùng một người đàn ông không quen mây mưa, mới nghĩ đến thôi mà đầu muốn nổ tung rồi...
Trần Liệt nheo mắt thỉnh thoảng lén lút quan sát Hoắc Thiệu Hằng, vài lần định nói lại thôi.
Hắn ta biết Hoắc Thiệu Hằng không phải là người dễ bị thuyết phục, trừ phi tự anh nghĩ thông suốt...
Một lát sau, Hoắc Thiệu Hằng giơ tay lên, "Đừng nói nữa, để tôi suy nghĩ." Đang nói, lấy ra bao thuốc lá, ngón tay thon dài mạnh mẽ rút ra một điếu thuốc đặt lên miệng, châm lửa hút một hơi thật sâu, đi ra phía trước, mở cửa sổ sát đất thông ra bên ngoài, đứng tại sân thượng nhìn dãy núi bên ngoài thẫn thờ.
Lúc này đêm đã khuya, Đội hành động đặc biệt thành phố C đóng quân ở dãy núi vùng ngoại ô.
Ánh trăng như nước từ trong rừng cây chiếu ra, mang theo ánh sáng nghiêng nghiêng, lạnh buốt, nhưng không theo kịp sự nóng vội từ đáy lòng.
Hoắc Thiệu Hằng yên tĩnh đứng trên sân thượng, tay kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng hút một hơi, đứng đó cả một tiếng đồng hồ mới quay về phòng nói với Trần Liệt: "Không cần tìm người khác nữa."
Từ lúc Hoắc Thiệu Hằng hút thuốc trên sân thượng thì Trần Liệt đã nhìn chằm chằm anh.
Bởi vì đó giờ hắn chưa từng nhìn thấy Hoắc Thiệu Hằng do dự thế này.
Lúc trước chỉ huy thiên quân vạn mã, cũng chỉ trong một cái chớp mắt của anh ấy.
Là một quân nhân, lại là một quân nhân rất xuất sắc, lâm trận mà do dự là không thể chấp nhận được.
Nhưng lần này, Hoắc Thiệu Hằng vậy mà do dự một cách bất ngờ.
Trần Liệt thậm chí chăm chú nhìn bóng lưng anh, lặng lẽ nhấn đồng hồ bấm giờ.
Hắn muốn nhìn xem Hoắc Thiệu Hằng sẽ do dự bao lâu...
Sự thật chứng minh, Hoắc Thiệu Hằng do dự hết một giờ một phút hai mươi giây.
Kỉ lục rồi.
Trần Liệt toét miệng cười, duỗi cánh tay dài vỗ vỗ vai Hoắc Thiệu Hằng, "Vất vả rồi." Ngừng một chút lại nói: "Anh định một mình chịu đựng à?"
Hoắc Thiệu Hằng ném điếu thuốc không biết là thứ mấy trong tay đi, thấp giọng nói: "... Là sơ suất của tôi, nên bảo vệ cô ấy nhiều hơn."
Quân đội đế quốc đặc biệt yêu cầu anh làm người giám hộ của cô ấy nhưng anh lại không hoàn thành nhiệm vụ.
"Cái này sao trách anh được? Đều không giống như lời anh nói." Trần Liệt bắt chước kiểu cách của Hoắc Thiệu Hằng: "Gần đây cậu nói làm sao vậy?... Trần Liệt không có chuyện gì, chỉ cần còn sống là có hi vọng."
Lên giường với đàn ông cũng không chết, chỉ là làm thuốc giải thôi, hà cớ gì phải để ý việc lên giường với mấy người?
Trong lòng Trần Liệt đang xem thường Hoắc Liệt Hằng lời nói trái với suy nghĩ trong lòng, đương nhiên, cho hắn một vạn lá gan cũng không dám đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng mà nói ra.
Hoắc Thiệu Hằng ôm cánh tay đứng trước giường, cúi đầu nhìn Cố Niệm Chi ngày càng nóng nảy không yên, hỏi Trần Liệt: "Có phải cô ấy hoàn toàn không có ý thức không?"
"Tuyệt đối cái gì cũng không nhớ. Chỉ có cảm giác của giác quan, hoàn toàn không nhận ra được ai." Trần Liệt hiểu rõ vấn đề của Hoắc Thiệu Hằng.
Tuy rằng Hoắc Thiệu Hằng và Cố Niệm Chi hoàn toàn không có quan hệ huyết thống, nhưng Cố Niệm Chi từ mười hai tuổi đã cùng lớn lên với Hoắc Thiệu Hằng, anh là người giám hộ của cô ấy, gần như chăm sóc cô ấy như hậu bối, hiện tại lại phải đối mặt với cục diện khó xử này.
"Yên tâm đi, tôi sẽ không nói với người khác đâu." Trần Liệt hiểu rõ gật đầu, "Tôi biết nặng nhẹ, hơn nữa, đây cũng là đạo đức nghề nghiệp của bác sĩ, phải bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân." Nhưng nghĩ một chút lại nói: "Bên quân đội tôi cũng sẽ giữ bí mật cho anh."
"Ừ, cậu đưa tôi giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh. Nếu cậu để người khác biết chuyện này, cậu làm bác sĩ thực nghiệm trong tù cả đời đi." Hoắc Thiệu Hằng làm việc rất cẩn thận, nói miệng không bằng chứng, anh ấy cũng không tin lời thề của người khác.
Thật sự lấy một tờ bảo đảm thực hiện quân lệnh từ phòng làm việc, để Trần Liệt vừa kí tên vừa ấn dấu vân tay mới bỏ qua cho hắn.
Vốn dĩ Trần Liệt còn muốn nhắc nhở Hoắc Thiệu Hằng chú ý những việc này, nhưng thấy anh cả giấy đảm bảo thực hiện quân lệnh cũng lấy ra rồi, trong lòng khó chịu, rì rầm trong miệng không muốn nói nhiều nữa, ném cái hộp nhỏ vào tay Hoắc Thiệu Hằng: "Cầm lấy, nhớ đeo vào."
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu nhìn, hoá ra là một hộp bao cao su còn nguyên.
"Trong này có hai mươi cái, chắc chắn đủ dùng rồi." Trần Liệt chăm chú quan sát dáng người cường tráng của Hoắc Thiệu Hằng trong bộ quân trang, như tên trộm nói: "Nhưng mà anh có được không đó? Năm nay anh hai mươi tám tuổi đúng không? Chiến tích trước đây một đêm mấy lần? Đừng có khoe mẽ nha! Ít nhất phải làm bảy lần đó, mỗi lần đều phải để em ấy phát tiết đến cùng, anh có thể sao? Ở đây tôi có thuốc viên để tráng dương..."
Còn chưa nói xong, hắn đã bị Hoắc Thiệu Hằng xách cổ áo, vù một cái ném ra ngoài.
"Có cần hung ác như vậy không!" Trần Liệt vỗ chỗ sưng lên trên mông, đau đến nhe răng, nhưng cổng lớn sau lưng hắn đã ầm một tiếng đóng lại rồi, cũng không nghe thấy âm thanh trong phòng nữa.
Bình luận facebook