Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-67
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 67: Tình hình thăng cấp
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Trời mưa rất to, sắc đêm đen thẫm, gió lớn cuốn theo nhánh cây, phát ra tiếng vang ‘rào rào’ rất lớn.
Con đường này uốn quanh khe núi, tiếng gió mang theo âm thanh vọng lại vô cùng lớn, giống như ác ma đang ẩn nấp trong vực sâu, đang từng bước lộ ra thân hình dữ tợn của nó.
Nhân viên cảnh sát ngơ ra một lát, mới rút súng lục ra, một tay cầm súng, một tay giơ đèn pin, chầm chậm di chuyển.
Lúc gần sắp đến, giơ chân ra, ‘vù’ một cái đá cây súng bắn tỉa đó bay ra!
Trong cả quá trình, nhân viên cảnh sát này vẫn luôn theo dõi người bị trùm đầu bằng bao nylon đang nằm trên đất này, sợ hắn bò dậy đoạt súng của hắn (cảnh sát).
Có điều người đó cả buổi vẫn không động đậy.
Nước mưa ào ào rơi xuống người hắn, từ trên lưng uốn lượn chảy xuống dưới.
Nhân viên cảnh sát gan dạ hơn chút, dùng mũi chân đạp trên người đó một lát.
Người đó vẫn không động đậy.
Cuối cùng nhân viên cảnh sát cũng yên tâm rồi, ngồi chồm hổm xuống, muốn kéo bao nylon trên đầu người đó xuống, chẳng qua hắn dùng hết sức lực, cũng không thể mở cái bao nylon nhìn có vẻ như bình thường kia ra.
“Gặp quỷ rồi, một cái bao nylon rách nát cũng có thể quấn chặt như vậy.” Nhân viên cảnh sát càu nhàu, lấy con dao nhỏ luôn mang theo bên người của mình ra, rạch mở cái bao nylon đó.
Đúng lúc này, một tia chớp đánh xuống, còn có tiếng sấm vang lên bên tai.
Một cái đầu thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt lộ ra bên ngoài bao nylon màu đen, nghênh đón tia chớp đen sì, nhìn rất dọa người.
“A——” Nhân viên cảnh sát lại kêu to lần nữa, gấp gáp lùi về sau, xém chút nữa là cái mông ngồi xuống bùn lầy.
“Sếp! Sếp! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Nhân viên cảnh sát mới làm được mấy năm lúc này vội vàng lấy điện thoại ra muốn báo cáo cho sếp mình.
Nhưng điện thoại của hắn làm thế nào cũng không gọi được.
Nhìn nhắc nhở trên điện thoại lần nữa, nơi này căn bản không có tín hiệu!
Nhân viên cảnh sát nhìn đường lớn dẫn đến resort, tràn ngập mưa gió tung bay, không nhìn thấy cổng vào, lại nhìn về hướng mình vừa đến, cũng là sương mù dày đặc…
Hắn gấp gáp bò dậy, giậm chân, cầm lên cây súng bắn tỉa bị hắn đá bay, ba chân bốn cẳng chạy về phía Cục cảnh sát.
……
Không bao lâu sau, một trận tiếng chuông điện thoại khẩn cấp gọi cảnh sát trưởng của Cục cảnh sát gần núi Độc Phong dậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát trưởng vội vàng chạy đến nhìn thấy nhìn thấy nhân viên cảnh sát kéo cây súng bắn tỉa từ trong bùn ra, con ngươi lập tức híp lại: “... Súng bắn tỉa Thunder của Mỹ?! Phát hiện ở đâu?!”
“Chính là trên đường lớn đi vào khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.” Trong mắt nhân viên cảnh sát vẫn còn sự sợ hãi, hắn sùng bái nhìn cảnh sát trưởng, “Sếp, ngài nhận biết được cây súng này?!”
Hắn chỉ biết cảnh sát trưởng là lính giải ngũ, không ngờ rằng còn rất hiểu biết súng ống.
Cảnh sát trưởng cười một cái, nhìn cây súng bắn tỉa đó, trong mắt tràn đầy hồi ức: “Năm đó làm tay bắn tỉa trong bộ đội, tôi có không ít bản lĩnh đối với những thứ này. Đáng tiếc, vẫn không bằng người ta, không làm được.”
Đây là chuyện buồn của cảnh sát trưởng, nhân viên cảnh sát lập tức khéo léo đổi chủ đề: “Sếp, bên kia còn có người chết, trên đầu quấn bao nylon, bên cạnh là cây súng bắn tỉa này.”
“Hả? Bên cạnh có súng bắn tỉa, vẫn người ta dùng bao nylon làm ngạt chết sao?!” Cảnh sát trưởng rất kinh ngạc, “Đây là có nhân vật máu mặt đến núi Độc Phong nho nhỏ của chúng ta rồi!”
Khuôn mặt nhân viên cảnh sát có biểu cảm mờ mịt nhìn cảnh sát trưởng, hoàn toàn không biết sếp đang nói gì, “Sếp, tối nay có người nhà của sinh viên khoa Luật đại học C gọi đến, nói có sinh viên khoa Luật đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong du lịch tốt nghiệp, nhưng di động, mạng và điện thoại bàn đều không liên lạc được, người trong nhà lo lắng, muốn chúng ta đi xem có chuyện gì, em mới vừa đi xem, nhưng vẫn chưa vào, thì đã nhìn thấy cái này trên đường…” Hắn chỉ chỉ vào cây súng bắn tỉa.
“Gọi đến trung tâm nghỉ dưỡng núi Độc Phong, tìm lão Đoàn bảo vệ của bọn họ.” Cảnh sát trưởng ngồi xuống, châm một điếu thuốc để nâng cao tinh thần.
Nhân viên cảnh sát hoàn hồn, vỗ vỗ điện thoại, “Điện thoại của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong bên đó bị ngắt rồi, di động cũng không gọi được, cho nên em mới tự mình chạy đến nhìn xem, kết quả còn chưa tới nơi, đã phát hiện ra cái này, còn có người chết kia.” Xong lại nói: “Người chết vẫn còn trên đường đó.”
“Điện thoại bàn ngắt rồi?! Di động cũng không gọi được?!” Sắc mặt của cảnh sát trưởng nghiêm túc hẳn lên, hắn hút một hơi thuốc lá, “Đừng nói nữa, mau chóng gọi mọi người dậy, mặc áo chống đạn, chúng ta vào núi!”
Hiệu suất của Cục cảnh sát rất cao.
Năm phút sau, một phân đội cảnh sát nhỏ mang theo điện thoại vô tuyến, mặc áo chống đạn tập hợp lại, khoác áo mưa đi về phía con đường tới khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong một lần nữa.
Lần này bọn họ đông người, rất nhanh đã đến chỗ nhân viên cảnh sát mới phát hiện súng bắn tỉa và người chết đó.
Người chết vẫn nằm trên mặt đất, bao nylon quấn quanh cổ, chưa hề mở ra.
Cảnh sát trưởng lấy đèn pin chiếu vào, gọi hai người đến: “Khiêng hắn về, mau chóng điều tra thân phận. ——Những người còn lại đi theo tôi.”
Hắn dẫn theo bảy tám cảnh sát mau chóng chạy nhanh trong mưa.
Nhìn thấy phía trước chính là cổng chính khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rồi, điều dị thường xuất hiện.
Chíu!
Một viên đạn từ trong rừng cây gần resort xoay tròn bay ra, găm vào phần trước ngực của nhân viên cảnh sát đang dẫn đường gần phía trước nhất.
Nhân viên cảnh sát kêu thảm một tiếng té xuống.
“Nằm xuống! Nằm xuống!” Cảnh sát trưởng vội vàng vung tay, ra lệnh cho mọi người nằm sấp xuống.
Bản thân hắn bò đến bên cạnh nhân viên cảnh sát bị trúng đạn, nhỏ giọng nói: “Đại Mao không sao chứ?”
Bọn họ đều mặc áo chống đạn, bị găm trên áo chống đạn, nhiều lắm là đau một lát, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhân viên cảnh sát lẩm bẩm nói: “Đau chết cha rồi…”
“Cha cậu đang sống ở nhà kia kìa! Tiểu tử cậu rủa ông ấy!” Cảnh sát trưởng không vui đập hắn một cái, chầm chậm bò dậy từ trên mặt đất, nhìn xung quanh, “Tiếp tục đi về phía trước!”
Nhân viên cảnh sát bị bắn trúng ngay ngực đó chống đỡ đứng dậy.
Ngay lúc này, lại có một viên đạn bay ra từ đằng sau cái cây.
Lần này, găm vào mũ sắt của nhân viên cảnh sát Đại Mao.
Mũ sắt của hắn không chống đạn, chỉ lần này, hắn lại ngã trên mặt đất lần nữa, ngay cả một tiếng cũng không thốt ra.
“Sếp! Đại Mao lại trúng đạn rồi!” Một cảnh sát khác đứng bên cạnh hắn vội vàng kêu, giơ tay nâng thân thể của hắn đang ngã trong bùn đất lên.
Cảnh sát trưởng lập tức bắn nhiều phát súng về nơi có âm thanh nổ súng lần thứ hai, vừa lớn tiếng nói: “Đều bắn chết cho ông! Chính là phía bên kia!”
Trên chiến trường, thói quen của tay bắn tỉa chân chính là bắt một phát đổi một nơi.
Nếu không bị đối phương phát hiện dấu vết đường đạn, đối phương sẽ lập tức nã đại bác, nổ cho các tay bắn tỉa trong phạm vi mười mét đến một cọng cỏ cũng không sống nổi, cho nên tay bắn tỉa trên chiến trường còn có tên khác, gọi là bia đỡ đạn…
Mà trong rừng cây giữa núi nội địa đế quốc, cảnh sát trưởng phát hiện tay bắn tỉa này căn bản không tính là thành thạo.
Hai phát súng hắn bắn ra vậy mà lại đến từ cùng một hướng.
Thế là các cảnh sát không khách sáo gì nổ súng bắn trả.
Mặc dù súng ngắn của các cảnh sát không có tốt được như súng bắn tỉa kia, nhưng khó ngăn được người đông súng nhiều, tiếng súng liên tục xen lẫn tiếng mưa, rất nhanh đã dồn ép tên bắn tỉa đang trốn trong rừng đến không ngẩng đầu lên được.
Không bao lâu sau, bọn họ nghe thấy tiếng kêu thảm nho nhỏ, cành cây phía sau rừng cây lay động vài lần.
Bắn thêm vài phát nữa, bên kia đã không còn động tĩnh gì.
Đang nửa đêm, lại có mưa lớn, tầm nhìn quá thấp.
Hơn nữa chỉ trong chớp mắt, Cục cảnh sát núi Độc Phong đã có một cảnh sát hi sinh rồi.
Cộng thêm người chết không rõ thân phận trước đó, còn có tay bắn tỉa bỏ trốn, đã khiến tất cả sự việc đẩy lên tầm cao của một vụ trọng án.
“Mang Đại Mao về. Lập tức yêu cầu cấp trên chi viện, yêu cầu quân đội chi viện! Cứ nói là nơi này của chúng ta xảy ra vụ án lớn rồi!” Cảnh sát trưởng cắn răng cắn lợi nói, lau nước mưa đầy mặt, không phân biệt được đó rốt cuộc là nước mưa, hay là mồ hôi, hoặc, là nước mắt của hắn...
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Trời mưa rất to, sắc đêm đen thẫm, gió lớn cuốn theo nhánh cây, phát ra tiếng vang ‘rào rào’ rất lớn.
Con đường này uốn quanh khe núi, tiếng gió mang theo âm thanh vọng lại vô cùng lớn, giống như ác ma đang ẩn nấp trong vực sâu, đang từng bước lộ ra thân hình dữ tợn của nó.
Nhân viên cảnh sát ngơ ra một lát, mới rút súng lục ra, một tay cầm súng, một tay giơ đèn pin, chầm chậm di chuyển.
Lúc gần sắp đến, giơ chân ra, ‘vù’ một cái đá cây súng bắn tỉa đó bay ra!
Trong cả quá trình, nhân viên cảnh sát này vẫn luôn theo dõi người bị trùm đầu bằng bao nylon đang nằm trên đất này, sợ hắn bò dậy đoạt súng của hắn (cảnh sát).
Có điều người đó cả buổi vẫn không động đậy.
Nước mưa ào ào rơi xuống người hắn, từ trên lưng uốn lượn chảy xuống dưới.
Nhân viên cảnh sát gan dạ hơn chút, dùng mũi chân đạp trên người đó một lát.
Người đó vẫn không động đậy.
Cuối cùng nhân viên cảnh sát cũng yên tâm rồi, ngồi chồm hổm xuống, muốn kéo bao nylon trên đầu người đó xuống, chẳng qua hắn dùng hết sức lực, cũng không thể mở cái bao nylon nhìn có vẻ như bình thường kia ra.
“Gặp quỷ rồi, một cái bao nylon rách nát cũng có thể quấn chặt như vậy.” Nhân viên cảnh sát càu nhàu, lấy con dao nhỏ luôn mang theo bên người của mình ra, rạch mở cái bao nylon đó.
Đúng lúc này, một tia chớp đánh xuống, còn có tiếng sấm vang lên bên tai.
Một cái đầu thất khiếu chảy máu, chết không nhắm mắt lộ ra bên ngoài bao nylon màu đen, nghênh đón tia chớp đen sì, nhìn rất dọa người.
“A——” Nhân viên cảnh sát lại kêu to lần nữa, gấp gáp lùi về sau, xém chút nữa là cái mông ngồi xuống bùn lầy.
“Sếp! Sếp! Xảy ra chuyện lớn rồi!” Nhân viên cảnh sát mới làm được mấy năm lúc này vội vàng lấy điện thoại ra muốn báo cáo cho sếp mình.
Nhưng điện thoại của hắn làm thế nào cũng không gọi được.
Nhìn nhắc nhở trên điện thoại lần nữa, nơi này căn bản không có tín hiệu!
Nhân viên cảnh sát nhìn đường lớn dẫn đến resort, tràn ngập mưa gió tung bay, không nhìn thấy cổng vào, lại nhìn về hướng mình vừa đến, cũng là sương mù dày đặc…
Hắn gấp gáp bò dậy, giậm chân, cầm lên cây súng bắn tỉa bị hắn đá bay, ba chân bốn cẳng chạy về phía Cục cảnh sát.
……
Không bao lâu sau, một trận tiếng chuông điện thoại khẩn cấp gọi cảnh sát trưởng của Cục cảnh sát gần núi Độc Phong dậy.
“Xảy ra chuyện gì?” Cảnh sát trưởng vội vàng chạy đến nhìn thấy nhìn thấy nhân viên cảnh sát kéo cây súng bắn tỉa từ trong bùn ra, con ngươi lập tức híp lại: “... Súng bắn tỉa Thunder của Mỹ?! Phát hiện ở đâu?!”
“Chính là trên đường lớn đi vào khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.” Trong mắt nhân viên cảnh sát vẫn còn sự sợ hãi, hắn sùng bái nhìn cảnh sát trưởng, “Sếp, ngài nhận biết được cây súng này?!”
Hắn chỉ biết cảnh sát trưởng là lính giải ngũ, không ngờ rằng còn rất hiểu biết súng ống.
Cảnh sát trưởng cười một cái, nhìn cây súng bắn tỉa đó, trong mắt tràn đầy hồi ức: “Năm đó làm tay bắn tỉa trong bộ đội, tôi có không ít bản lĩnh đối với những thứ này. Đáng tiếc, vẫn không bằng người ta, không làm được.”
Đây là chuyện buồn của cảnh sát trưởng, nhân viên cảnh sát lập tức khéo léo đổi chủ đề: “Sếp, bên kia còn có người chết, trên đầu quấn bao nylon, bên cạnh là cây súng bắn tỉa này.”
“Hả? Bên cạnh có súng bắn tỉa, vẫn người ta dùng bao nylon làm ngạt chết sao?!” Cảnh sát trưởng rất kinh ngạc, “Đây là có nhân vật máu mặt đến núi Độc Phong nho nhỏ của chúng ta rồi!”
Khuôn mặt nhân viên cảnh sát có biểu cảm mờ mịt nhìn cảnh sát trưởng, hoàn toàn không biết sếp đang nói gì, “Sếp, tối nay có người nhà của sinh viên khoa Luật đại học C gọi đến, nói có sinh viên khoa Luật đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong du lịch tốt nghiệp, nhưng di động, mạng và điện thoại bàn đều không liên lạc được, người trong nhà lo lắng, muốn chúng ta đi xem có chuyện gì, em mới vừa đi xem, nhưng vẫn chưa vào, thì đã nhìn thấy cái này trên đường…” Hắn chỉ chỉ vào cây súng bắn tỉa.
“Gọi đến trung tâm nghỉ dưỡng núi Độc Phong, tìm lão Đoàn bảo vệ của bọn họ.” Cảnh sát trưởng ngồi xuống, châm một điếu thuốc để nâng cao tinh thần.
Nhân viên cảnh sát hoàn hồn, vỗ vỗ điện thoại, “Điện thoại của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong bên đó bị ngắt rồi, di động cũng không gọi được, cho nên em mới tự mình chạy đến nhìn xem, kết quả còn chưa tới nơi, đã phát hiện ra cái này, còn có người chết kia.” Xong lại nói: “Người chết vẫn còn trên đường đó.”
“Điện thoại bàn ngắt rồi?! Di động cũng không gọi được?!” Sắc mặt của cảnh sát trưởng nghiêm túc hẳn lên, hắn hút một hơi thuốc lá, “Đừng nói nữa, mau chóng gọi mọi người dậy, mặc áo chống đạn, chúng ta vào núi!”
Hiệu suất của Cục cảnh sát rất cao.
Năm phút sau, một phân đội cảnh sát nhỏ mang theo điện thoại vô tuyến, mặc áo chống đạn tập hợp lại, khoác áo mưa đi về phía con đường tới khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong một lần nữa.
Lần này bọn họ đông người, rất nhanh đã đến chỗ nhân viên cảnh sát mới phát hiện súng bắn tỉa và người chết đó.
Người chết vẫn nằm trên mặt đất, bao nylon quấn quanh cổ, chưa hề mở ra.
Cảnh sát trưởng lấy đèn pin chiếu vào, gọi hai người đến: “Khiêng hắn về, mau chóng điều tra thân phận. ——Những người còn lại đi theo tôi.”
Hắn dẫn theo bảy tám cảnh sát mau chóng chạy nhanh trong mưa.
Nhìn thấy phía trước chính là cổng chính khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rồi, điều dị thường xuất hiện.
Chíu!
Một viên đạn từ trong rừng cây gần resort xoay tròn bay ra, găm vào phần trước ngực của nhân viên cảnh sát đang dẫn đường gần phía trước nhất.
Nhân viên cảnh sát kêu thảm một tiếng té xuống.
“Nằm xuống! Nằm xuống!” Cảnh sát trưởng vội vàng vung tay, ra lệnh cho mọi người nằm sấp xuống.
Bản thân hắn bò đến bên cạnh nhân viên cảnh sát bị trúng đạn, nhỏ giọng nói: “Đại Mao không sao chứ?”
Bọn họ đều mặc áo chống đạn, bị găm trên áo chống đạn, nhiều lắm là đau một lát, sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nhân viên cảnh sát lẩm bẩm nói: “Đau chết cha rồi…”
“Cha cậu đang sống ở nhà kia kìa! Tiểu tử cậu rủa ông ấy!” Cảnh sát trưởng không vui đập hắn một cái, chầm chậm bò dậy từ trên mặt đất, nhìn xung quanh, “Tiếp tục đi về phía trước!”
Nhân viên cảnh sát bị bắn trúng ngay ngực đó chống đỡ đứng dậy.
Ngay lúc này, lại có một viên đạn bay ra từ đằng sau cái cây.
Lần này, găm vào mũ sắt của nhân viên cảnh sát Đại Mao.
Mũ sắt của hắn không chống đạn, chỉ lần này, hắn lại ngã trên mặt đất lần nữa, ngay cả một tiếng cũng không thốt ra.
“Sếp! Đại Mao lại trúng đạn rồi!” Một cảnh sát khác đứng bên cạnh hắn vội vàng kêu, giơ tay nâng thân thể của hắn đang ngã trong bùn đất lên.
Cảnh sát trưởng lập tức bắn nhiều phát súng về nơi có âm thanh nổ súng lần thứ hai, vừa lớn tiếng nói: “Đều bắn chết cho ông! Chính là phía bên kia!”
Trên chiến trường, thói quen của tay bắn tỉa chân chính là bắt một phát đổi một nơi.
Nếu không bị đối phương phát hiện dấu vết đường đạn, đối phương sẽ lập tức nã đại bác, nổ cho các tay bắn tỉa trong phạm vi mười mét đến một cọng cỏ cũng không sống nổi, cho nên tay bắn tỉa trên chiến trường còn có tên khác, gọi là bia đỡ đạn…
Mà trong rừng cây giữa núi nội địa đế quốc, cảnh sát trưởng phát hiện tay bắn tỉa này căn bản không tính là thành thạo.
Hai phát súng hắn bắn ra vậy mà lại đến từ cùng một hướng.
Thế là các cảnh sát không khách sáo gì nổ súng bắn trả.
Mặc dù súng ngắn của các cảnh sát không có tốt được như súng bắn tỉa kia, nhưng khó ngăn được người đông súng nhiều, tiếng súng liên tục xen lẫn tiếng mưa, rất nhanh đã dồn ép tên bắn tỉa đang trốn trong rừng đến không ngẩng đầu lên được.
Không bao lâu sau, bọn họ nghe thấy tiếng kêu thảm nho nhỏ, cành cây phía sau rừng cây lay động vài lần.
Bắn thêm vài phát nữa, bên kia đã không còn động tĩnh gì.
Đang nửa đêm, lại có mưa lớn, tầm nhìn quá thấp.
Hơn nữa chỉ trong chớp mắt, Cục cảnh sát núi Độc Phong đã có một cảnh sát hi sinh rồi.
Cộng thêm người chết không rõ thân phận trước đó, còn có tay bắn tỉa bỏ trốn, đã khiến tất cả sự việc đẩy lên tầm cao của một vụ trọng án.
“Mang Đại Mao về. Lập tức yêu cầu cấp trên chi viện, yêu cầu quân đội chi viện! Cứ nói là nơi này của chúng ta xảy ra vụ án lớn rồi!” Cảnh sát trưởng cắn răng cắn lợi nói, lau nước mưa đầy mặt, không phân biệt được đó rốt cuộc là nước mưa, hay là mồ hôi, hoặc, là nước mắt của hắn...
Bình luận facebook