Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-69
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 69: Xuất động
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Wtf! Làm cái quỷ gì vậy?! Khu nghỉ dưỡng này không muốn kinh doanh nữa hả?! Không có tín hiệu di động không có mạng cũng thôi đi, bây giờ ngay cả điện cũng mất rồi! Điện thoại bàn cũng không gọi được, đây là muốn giam chúng ta đến chết mà!”
Du khách ở các phòng khác lúc này mới ý thức được sự không ý thức được sự không thích hợp, chỉ lên tầng quản lý khu nghỉ dưỡng chửi thề.
Chỉ là bên ngoài đang mưa to, bọn họ không có ai bằng lòng chạy ra ngoài, từng người co rụt trong phòng mình, tính đợi hết mưa thì đi tìm nhân viên quản lý resort hỏi tội.
……
Trong phòng làm việc Tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng, ánh đèn sáng rỡ đột nhiên nhấp nháy hai lần, sau đó ‘xuy’ một tiếng tắt ngúm.
Thủ lĩnh Dương Đại Vĩ của Đại Khuyên Tử đang ngồi trên ghế chủ tịch kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà: “Chuyện gì vậy?! Cúp điện rồi?!”
“Lão đại, bọn em đi xem.” Lại có một thuộc hạ cầm súng đi ra ngoài.
Dương Đại Vĩ tâm thần không yên, mắt phải không khống chế được mà nháy lên.
Mắt trái nháy có tiền, mắt phải nháy gặp họa…
Lúc này mắt phải nháy cái gì?!
Dương Đại Vĩ hung ác đánh vào mắt phải của mình!
……
Trong Thanh Phong Uyển, mọi người đã nhận được thông báo của Mai Hạ Văn, đều biết khu nghỉ dưỡng xảy ra chuyện rồi, cũng biết bạn học lớp hai ở tại Minh Nguyệt Các bị người ta đánh thuốc mê rồi, lúc này thở mạnh cũng không dám, từng người ngoan ngoãn trốn trong phòng của mình, hận không thể chuyển giường đến chắn trước cửa chính.
Lúc ánh đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, bọn họ đã như chim sợ cành cong không thể ngừng kinh ngạc nóng nảy.
Tráng sĩ vội vàng đi từng phòng vỗ về bọn họ: “... Không sao không sao, là lớp trưởng cúp nguồn điện. Mất điện đối với bọn mình là việc tốt, dù sao di động, điện thoại bàn và mạng đều không có, mọi người coi như trở về thời kì đồ đá là được rồi, cũng đừng dùng điện nữa!”
Yêu nữ và Lục Trà Phương, Tào nương nương đứng cùng nhau, căng thẳng theo dõi về phía cửa chính, đợi Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn trở về.
……
Hai tên cướp vừa đến Minh Nguyệt Các là kinh ngạc nhất: “Con mẹ nó! Làm cái trò gì đây! Sao đèn tắt mất rồi?!”
Trong tay bọn chúng nắm hình của nhân vật mục tiêu, đang tìm kiếm từng phòng ở Minh Nguyệt Các.
Bạn học lớp hai đều hôn mê rồi, nằm lộn xộn trên mặt đất, bọn chúng lật từng người lại để xem mặt.
Vừa tìm xong một phòng, đèn của phòng này đột nhiên vụt tắt rồi.
Đi ra ngoài nhìn, ánh đèn của cả khu nghỉ dưỡng này đều tắt rồi.
Trước kia mặc dù đang mưa, nhưng ánh đèn vẫn còn, các villa của khu nghỉ dưỡng nằm rải rác ở giữa dãy núi vốn dĩ giống như trân châu được nước rửa qua, ánh sáng óng ánh nhấp nháy trong mưa.
Nhưng bây giờ cả resort đều không có ánh đèn, mọi nơi đều tối đen như mực, thật có chút cảm giác “đêm tối giết người”.
Hai tên Đại Khuyên Tử chỉ có thể bật đèn pin, tiếp tục đi tìm từng phòng.
……
Hai người Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn nắm tay nhau, thất tha thất thểu rời khỏi phòng phân phối điện, chạy về Thanh Phong Uyển.
Đêm mưa tăm tối, xung quanh không có đèn đường, hai người lại không dám bật đèn pin, chỉ có thể dựa vào chút trực giác, chạy về phía Thanh Phong Uyển.
Cảm giác phương hướng của Mai Hạ Văn khá được, kéo Cố Niệm Chi di chuyển trong bóng tối một hồi, mắt dần dần thích ứng với bóng tối.
Cố Niệm Chi nhìn thấy biển chỉ đường quen thuộc rất nhanh, “Ở bên đó.”
Hai người trở về Thanh Phong Uyển, tráng sĩ lén lút đuổi theo nói: “Bên Minh Nguyệt Các có ánh sáng của đèn pin, không biết bọn chúng đang làm gì?”
Cố Niệm Chi nghĩ đến hai tên cướp cầm súng mà tráng sĩ nói lúc nãy, dáng vẻ rất hung hăng, trong lòng như có gì rơi tõm xuống, cô ấy cắn môi nhìn Mai Hạ Văn, “Hay là, em đi xem bọn chúng đang làm gì?”
“Không được!” Mai Hạ Văn quả quyết bác bỏ, “Hai tên đó cầm súng, em đi chẳng phải là tự đưa dê vào miệng cọp sao?”
Cố Niệm Chi oán thầm trong lòng: Ai là dê, ai là cọp còn chưa chắc đâu…
Tất nhiên Cố Niệm Chi không phản bác lại Mai Hạ Văn trước mặt mọi người, chỉ lo lắng hỏi: “Nếu bọn chúng phát hiện chúng ta đổi phòng, tìm đến đây thì làm sao?”
Mọi người hoang mang: “Không phải chứ?!”
“Cậu nói thử xem?” Cố Niệm Chi đi đến trước giường mình, lấy ra bộ đồ bơi giống y như đồ lặn của mình, “Em qua đó từ hồ Tiểu Kính, thế này được không?”
“Hồ Tiểu Kính?” Mai Hạ Văn nhíu mày, “Em muốn bơi qua?”
“Đúng, hôm qua em có bơi đến một lần, em tương đối quen thuộc dưới nước.” Cố Niệm Chi đã đi đến phòng tắm thay đồ rồi.
Mai Hạ Văn không nói nữa, lặng lẽ quay về phòng mình thay quần bơi, cùng xuống nước với Cố Niệm Chi.
……
Đêm khuya ở thành phố C, mấy gia đình có thể đếm được số, dường như cùng một lúc bị một cuộc điện thoại đánh thức.
“Mai gia phải không? Con trai các người gặp nguy hiểm ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rồi, mau nghĩ cách cứu cậu ta đi.”
“Tào gia phải không? Con gái các người gặp phiền phức ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rồi, mau chóng nghĩ các cứu cô ấy đi, nếu không sẽ không kịp…”
Còn có mấy cuộc điện thoại gọi đến thành phố khác, bao gồm thành phố B thủ đô đế quốc.
Người lớn của những gia đình này thà tin là có thật, lập tức gọi điện cho con cái nhà mình.
Nhưng dù là di động, hay điện thoại bàn của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, đều không gọi được.
Lập tức dùng phần mềm truyền tin tức cũng không trả lời, yêu cầu facetime lại càng không có hồi âm.
Chẳng lẽ thật sự xảy ra vấn đề rồi?
Những gia đình này không hẹn mà cùng nghĩ đến Tổng cục cảnh sát thành phố C.
Bọn họ vừa gọi đến, từ người quen của mình trong Cục cảnh sát biết được, phân cục cảnh sát gần núi Độc Phong vừa mới gọi đến xin cứu viện khẩn cấp của tổng cục, nói là khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong xuất hiện vụ án hình sự cầm súng giết người nghiêm trọng!
Côn đồ không chỉ có súng, hơn nữa không chỉ là một khẩu súng!
Nghe được tin tức này, những người lớn không ngủ được kia lại càng không ngủ được rồi.
Bọn họ mãnh liệt yêu cầu cùng đi đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, không tận mắt thấy con cái của mình an toàn đi ra từ trong đó, bọn họ không tài nào ngủ ngon được.
Địa vị của những gia đình này thì không nói, mấu chốt là đám cướp đó đã giết một nhân viên cảnh sát!
Đụng đến cảnh sát là trọng tội.
Tổng cục cảnh sát vô cùng coi trọng chuyện này, lập tức phái ra phó cục trưởng thông minh tháo vát nhất, dẫn theo phân đội cảnh sát đặc nhiệm và một trăm cảnh sát chống cháy nổ, chạy đến núi Độc Phong suốt đêm.
Suốt đường từ thành phố C đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đều mưa lớn.
Vì để nhanh chóng đến được hiện trường, Tổng cục cảnh sát đóng đường cao tốc, để phân đội cảnh sát đặc nhiệm đi cứu người trước.
Bọn họ đều là tay bắn tỉa giỏi trong đội cảnh sát, đặc biệt có thể đối phó với vụ án cầm súng giết người ác độc như thế này.
Phó cục trưởng của Tổng cục cảnh sát ngồi trực thăng lên thẳng đến núi Độc Phong.
Đêm mưa đen kịt, một đoàn xe cảnh sát trên đường cao tốc bật còi báo động, mở đèn cảnh sát, lũ lượt chạy về phía khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.
Thêm một chiếc trực thăng lên thẳng từ bầu trời đêm lướt qua, bất chấp mưa lớn bay về phía sân bay gần núi Độc Phong.
……
Nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C.
Triệu Lương Trạch và m Thế Hùng đứng nghiêm trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, bình tĩnh nói: “Báo cáo thủ trưởng! Tiểu Lí gặp nguy hiểm! Cố Niệm Chi gặp nguy hiểm!”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi sau bàn sách, hai tay khép lại trên bàn, chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn đến mức làm cho người ta tuyệt vọng vẫn luôn không có biểu tình gì, nhưng ngữ khí đã lạnh lùng khác thường: “Xảy ra chuyện gì?”
Translator & Editor: Lục Tịnh An
“Wtf! Làm cái quỷ gì vậy?! Khu nghỉ dưỡng này không muốn kinh doanh nữa hả?! Không có tín hiệu di động không có mạng cũng thôi đi, bây giờ ngay cả điện cũng mất rồi! Điện thoại bàn cũng không gọi được, đây là muốn giam chúng ta đến chết mà!”
Du khách ở các phòng khác lúc này mới ý thức được sự không ý thức được sự không thích hợp, chỉ lên tầng quản lý khu nghỉ dưỡng chửi thề.
Chỉ là bên ngoài đang mưa to, bọn họ không có ai bằng lòng chạy ra ngoài, từng người co rụt trong phòng mình, tính đợi hết mưa thì đi tìm nhân viên quản lý resort hỏi tội.
……
Trong phòng làm việc Tổng giám đốc khu nghỉ dưỡng, ánh đèn sáng rỡ đột nhiên nhấp nháy hai lần, sau đó ‘xuy’ một tiếng tắt ngúm.
Thủ lĩnh Dương Đại Vĩ của Đại Khuyên Tử đang ngồi trên ghế chủ tịch kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn chằm chằm đèn treo trên trần nhà: “Chuyện gì vậy?! Cúp điện rồi?!”
“Lão đại, bọn em đi xem.” Lại có một thuộc hạ cầm súng đi ra ngoài.
Dương Đại Vĩ tâm thần không yên, mắt phải không khống chế được mà nháy lên.
Mắt trái nháy có tiền, mắt phải nháy gặp họa…
Lúc này mắt phải nháy cái gì?!
Dương Đại Vĩ hung ác đánh vào mắt phải của mình!
……
Trong Thanh Phong Uyển, mọi người đã nhận được thông báo của Mai Hạ Văn, đều biết khu nghỉ dưỡng xảy ra chuyện rồi, cũng biết bạn học lớp hai ở tại Minh Nguyệt Các bị người ta đánh thuốc mê rồi, lúc này thở mạnh cũng không dám, từng người ngoan ngoãn trốn trong phòng của mình, hận không thể chuyển giường đến chắn trước cửa chính.
Lúc ánh đèn trong phòng đột nhiên vụt tắt, bọn họ đã như chim sợ cành cong không thể ngừng kinh ngạc nóng nảy.
Tráng sĩ vội vàng đi từng phòng vỗ về bọn họ: “... Không sao không sao, là lớp trưởng cúp nguồn điện. Mất điện đối với bọn mình là việc tốt, dù sao di động, điện thoại bàn và mạng đều không có, mọi người coi như trở về thời kì đồ đá là được rồi, cũng đừng dùng điện nữa!”
Yêu nữ và Lục Trà Phương, Tào nương nương đứng cùng nhau, căng thẳng theo dõi về phía cửa chính, đợi Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn trở về.
……
Hai tên cướp vừa đến Minh Nguyệt Các là kinh ngạc nhất: “Con mẹ nó! Làm cái trò gì đây! Sao đèn tắt mất rồi?!”
Trong tay bọn chúng nắm hình của nhân vật mục tiêu, đang tìm kiếm từng phòng ở Minh Nguyệt Các.
Bạn học lớp hai đều hôn mê rồi, nằm lộn xộn trên mặt đất, bọn chúng lật từng người lại để xem mặt.
Vừa tìm xong một phòng, đèn của phòng này đột nhiên vụt tắt rồi.
Đi ra ngoài nhìn, ánh đèn của cả khu nghỉ dưỡng này đều tắt rồi.
Trước kia mặc dù đang mưa, nhưng ánh đèn vẫn còn, các villa của khu nghỉ dưỡng nằm rải rác ở giữa dãy núi vốn dĩ giống như trân châu được nước rửa qua, ánh sáng óng ánh nhấp nháy trong mưa.
Nhưng bây giờ cả resort đều không có ánh đèn, mọi nơi đều tối đen như mực, thật có chút cảm giác “đêm tối giết người”.
Hai tên Đại Khuyên Tử chỉ có thể bật đèn pin, tiếp tục đi tìm từng phòng.
……
Hai người Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn nắm tay nhau, thất tha thất thểu rời khỏi phòng phân phối điện, chạy về Thanh Phong Uyển.
Đêm mưa tăm tối, xung quanh không có đèn đường, hai người lại không dám bật đèn pin, chỉ có thể dựa vào chút trực giác, chạy về phía Thanh Phong Uyển.
Cảm giác phương hướng của Mai Hạ Văn khá được, kéo Cố Niệm Chi di chuyển trong bóng tối một hồi, mắt dần dần thích ứng với bóng tối.
Cố Niệm Chi nhìn thấy biển chỉ đường quen thuộc rất nhanh, “Ở bên đó.”
Hai người trở về Thanh Phong Uyển, tráng sĩ lén lút đuổi theo nói: “Bên Minh Nguyệt Các có ánh sáng của đèn pin, không biết bọn chúng đang làm gì?”
Cố Niệm Chi nghĩ đến hai tên cướp cầm súng mà tráng sĩ nói lúc nãy, dáng vẻ rất hung hăng, trong lòng như có gì rơi tõm xuống, cô ấy cắn môi nhìn Mai Hạ Văn, “Hay là, em đi xem bọn chúng đang làm gì?”
“Không được!” Mai Hạ Văn quả quyết bác bỏ, “Hai tên đó cầm súng, em đi chẳng phải là tự đưa dê vào miệng cọp sao?”
Cố Niệm Chi oán thầm trong lòng: Ai là dê, ai là cọp còn chưa chắc đâu…
Tất nhiên Cố Niệm Chi không phản bác lại Mai Hạ Văn trước mặt mọi người, chỉ lo lắng hỏi: “Nếu bọn chúng phát hiện chúng ta đổi phòng, tìm đến đây thì làm sao?”
Mọi người hoang mang: “Không phải chứ?!”
“Cậu nói thử xem?” Cố Niệm Chi đi đến trước giường mình, lấy ra bộ đồ bơi giống y như đồ lặn của mình, “Em qua đó từ hồ Tiểu Kính, thế này được không?”
“Hồ Tiểu Kính?” Mai Hạ Văn nhíu mày, “Em muốn bơi qua?”
“Đúng, hôm qua em có bơi đến một lần, em tương đối quen thuộc dưới nước.” Cố Niệm Chi đã đi đến phòng tắm thay đồ rồi.
Mai Hạ Văn không nói nữa, lặng lẽ quay về phòng mình thay quần bơi, cùng xuống nước với Cố Niệm Chi.
……
Đêm khuya ở thành phố C, mấy gia đình có thể đếm được số, dường như cùng một lúc bị một cuộc điện thoại đánh thức.
“Mai gia phải không? Con trai các người gặp nguy hiểm ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rồi, mau nghĩ cách cứu cậu ta đi.”
“Tào gia phải không? Con gái các người gặp phiền phức ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong rồi, mau chóng nghĩ các cứu cô ấy đi, nếu không sẽ không kịp…”
Còn có mấy cuộc điện thoại gọi đến thành phố khác, bao gồm thành phố B thủ đô đế quốc.
Người lớn của những gia đình này thà tin là có thật, lập tức gọi điện cho con cái nhà mình.
Nhưng dù là di động, hay điện thoại bàn của khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, đều không gọi được.
Lập tức dùng phần mềm truyền tin tức cũng không trả lời, yêu cầu facetime lại càng không có hồi âm.
Chẳng lẽ thật sự xảy ra vấn đề rồi?
Những gia đình này không hẹn mà cùng nghĩ đến Tổng cục cảnh sát thành phố C.
Bọn họ vừa gọi đến, từ người quen của mình trong Cục cảnh sát biết được, phân cục cảnh sát gần núi Độc Phong vừa mới gọi đến xin cứu viện khẩn cấp của tổng cục, nói là khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong xuất hiện vụ án hình sự cầm súng giết người nghiêm trọng!
Côn đồ không chỉ có súng, hơn nữa không chỉ là một khẩu súng!
Nghe được tin tức này, những người lớn không ngủ được kia lại càng không ngủ được rồi.
Bọn họ mãnh liệt yêu cầu cùng đi đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, không tận mắt thấy con cái của mình an toàn đi ra từ trong đó, bọn họ không tài nào ngủ ngon được.
Địa vị của những gia đình này thì không nói, mấu chốt là đám cướp đó đã giết một nhân viên cảnh sát!
Đụng đến cảnh sát là trọng tội.
Tổng cục cảnh sát vô cùng coi trọng chuyện này, lập tức phái ra phó cục trưởng thông minh tháo vát nhất, dẫn theo phân đội cảnh sát đặc nhiệm và một trăm cảnh sát chống cháy nổ, chạy đến núi Độc Phong suốt đêm.
Suốt đường từ thành phố C đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong đều mưa lớn.
Vì để nhanh chóng đến được hiện trường, Tổng cục cảnh sát đóng đường cao tốc, để phân đội cảnh sát đặc nhiệm đi cứu người trước.
Bọn họ đều là tay bắn tỉa giỏi trong đội cảnh sát, đặc biệt có thể đối phó với vụ án cầm súng giết người ác độc như thế này.
Phó cục trưởng của Tổng cục cảnh sát ngồi trực thăng lên thẳng đến núi Độc Phong.
Đêm mưa đen kịt, một đoàn xe cảnh sát trên đường cao tốc bật còi báo động, mở đèn cảnh sát, lũ lượt chạy về phía khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong.
Thêm một chiếc trực thăng lên thẳng từ bầu trời đêm lướt qua, bất chấp mưa lớn bay về phía sân bay gần núi Độc Phong.
……
Nơi đóng quân Đội hành động đặc biệt thành phố C.
Triệu Lương Trạch và m Thế Hùng đứng nghiêm trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, bình tĩnh nói: “Báo cáo thủ trưởng! Tiểu Lí gặp nguy hiểm! Cố Niệm Chi gặp nguy hiểm!”
Hoắc Thiệu Hằng ngồi sau bàn sách, hai tay khép lại trên bàn, chầm chậm ngẩng đầu, khuôn mặt anh tuấn đến mức làm cho người ta tuyệt vọng vẫn luôn không có biểu tình gì, nhưng ngữ khí đã lạnh lùng khác thường: “Xảy ra chuyện gì?”
Bình luận facebook