• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Xin chào, thiếu tướng đại nhân 2022 (55 Viewers)

  • chap-71

Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 71: Chạy đi đâu vậy?




Translator & Editor: Lục Tịnh An



Lúc ở thành phố C, các nơi đang tụ tập lực lượng, bắt đầu đi cứu viện ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong, Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn vừa mới xuống hồ Tiểu Kính, cấp tốc bơi từ Thanh Phong Uyển về Minh Nguyệt Các.



Bám vào bậc thềm ‘cửa’ sau của Minh Nguyệt Các, Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn thò đầu ra nhìn về nơi có ánh sáng trong villa.



Hai tên Đại Khuyên Tử đang cầm đèn pin tìm người kia đang tìm kiếm trong sáu căn phòng, mồ hôi đầy đầu, nhưng vẫn không tìm thấy ba sinh viên mà bọn chúng phải tìm.



“Con mẹ nó! Lẽ nào bọn chúng không ở đây?”



Lời vừa nói ra, ánh mắt hai tên đó liền hướng về phía Thanh Phong Uyển.



Nếu bọn họ không ở đây, vậy chỉ có thể ở Thanh Phong Uyển!



Lần này vậy mà có hai lớp đến!



Hai người cười gằn một tiếng, lập tức cầm điện thoại vô tuyến báo lại với thủ lĩnh Dương Đại Vĩ của bọn chúng: “Lão đại! Người không có ở đây!”



……



Trong lòng Cố Niệm Chi chìm xuống, thầm kêu không ổn, vội vàng kéo Mai Hạ Văn bơi về.



Cuối cùng cũng trở về Thanh Phong Uyển trước khi hai tên cướp đó tấn công đến.



Cố Niệm Chi vô cùng căng thẳng khuyên mọi người: “Không thể ở đây nữa, bọn chúng không tìm được người ở Minh Nguyệt Các, lập tức sẽ đến bên này!”



“Bọn chúng chỉ có hai người, chúng ta có hơn hai mươi người, sợ cái gì?!” Một bạn học nam giơ nắm đấm đập mạnh lên bàn.



Trong bóng tối, đôi mắt của Cố Niệm Chi sáng như sao, cô ấy bình tĩnh nói: “Không phải sợ bọn chúng, mà chúng ta đừng làm chuyện hi sinh vô ích. ——Bọn chúng có súng, chỉ vì điểm này, đủ để chúng ta nhượng bộ lui binh rồi, không thể đánh ở trước mặt được.”



“Niệm Chi nói có lý.” Mai Hạ Văn đồng ý với cô ấy đầu tiên, “Chúng ta không có vũ khí gì hết, cứng rắn chống trả là không được.”



“Nếu bọn chúng cầm dao, chúng ta cùng xông lên, còn có cơ hội giành thắng lợi. Nhưng trong tay đối phương là súng bắn tỉa được trang bị ‘hoàn mỹ’, chẳng lẽ chúng ta phải dùng ‘máu thịt’ của cơ thể để găm đạn của đối phương sao?” Cố Niệm Chi nắm điện thoại trong tay, “Mình tính xuống nước, bơi về đối diện hồ Tiểu Kính.”



“Hả? Nhưng mình không biết bơi!” Trong đám bạn học có bốn năm người kêu lên.



Cố Niệm Chi quay đầu nhìn Mai Hạ Văn: “Lớp trưởng, chúng ta phân công đi. Người biết bơi mang theo người không biết, lập tức xuống nước, không thể kéo dài nữa!”



Tình hình như ác mộng lúc nãy lóe lên trong đầu Mai Hạ Văn, hắn quả quyết: “Lập tức xuống nước! Còn kéo dài nữa thì tự gánh hậu quả!”



Cố Niệm Chi tiện tay kéo một bạn ‘nữ’ không biết bơi ở gần mình nhất, “Đi theo mình.”



Các bạn học đằng sau thấy Cố Niệm Chi nhỏ tuổi nhất cũng mang theo người không biết bơi xuống nước, tức khắc gia tăng tinh thần, tốp năm tốp ba tìm người giúp xong, im lặng đi đến ‘sân phơi’ ở cửa sau Thanh Phong Uyển, xuống nước từ bậc thềm đó.



Bên ngoài trời vẫn mưa rào rào, rơi trên mặt nước hồ Tiểu Kính, giống như từng hạt châu to nhỏ rớt xuống chậu ngọc, vừa hay che giấu được tiếng vang phát ra khi bọn họ xuống nước.



Bóng người của một bạn học cuối cùng của lớp một vừa biến mất từ bậc thềm cửa sau của Thanh Phong Uyển, trước cổng chính villa bên kia đã có tiếng vang ‘ầm ầm’ rất lớn truyền đến.



“Bọn chúng đến rồi…”



Trong lòng sinh viên lớp một không hẹn mà gặp đều nổi lên ý nghĩ này.



Cố Niệm Chi ôm nữ sinh không biết bơi đó từ phía sau, thấp giọng nói với cô ấy: “Đừng căng thẳng, đừng kéo mình, mình sẽ không buông cậu ra.”



Nữ sinh đó hết sức cảm động, nói liên tục: “Mình biết! Mình biết! Mình sẽ không kéo chân sau cậu đâu!”



Kĩ năng bơi của Cố Niệm Chi thật sự không phải tốt bình thường.



Những bạn học khác thì hai nam sinh mang theo một người không biết bơi, một mình cô ấy ôm một nữ sinh mà bơi đứng, tốc độ còn nhanh hơn những bạn học tự bơi không mang theo người một chút.



Mọi người tự động xem Cố Niệm Chi như dê đầu đàn, theo sau cô ấy bơi đến phía đối diện hồ Tiểu Kính.



Hồ Tiểu Kính rất lớn, đường kính hình như là 2km, muốn vượt ngang cả hồ Tiểu Kính, vẫn vô cùng không dễ dàng.



Nhưng không bơi về phía trước, đằng sau chỉ có một con đường chết, vì vậy mỗi người đều bộc phát trình độ mà bình thường không thể có, bơi vừa vững vàng vừa nhanh chóng.



May mà trước đó Cố Niệm Chi đã phá hư nguồn điện tổng của cả resort, bây giờ ở resort tối đến nỗi giơ tay không thấy năm ngón, cộng thêm mưa lớn tàn phá, một chút động tĩnh trong hồ Tiểu Kính, hoàn toàn không có ai phát hiện.



……



Trong Thanh Phong Uyển, hai tên Đại Khuyên Tử vừa dùng chân đạp mở cửa chính, giơ súng và đèn pin xông vào.



Bọn chúng cho rằng có thể nhìn thấy tình hình những sinh viên đại học ở đây nằm hôn mê đầy đất như ở Minh Nguyệt Các, kết quả tìm hết sáu phòng, cũng không tìm được một sinh viên nào!



“Con mẹ nó! Đều chết ở đâu hết rồi?! Chẳng lẽ biết bay sao?!”



Một tên Đại Khuyên Tử hung ác cầm báng súng đập vào cửa.



Tên Đại Khuyên Tử còn lại tương đối yên tĩnh, hắn nhìn xung quanh một chút, nói: “Xem ra trong bọn chúng có người tài, đã dẫn bọn chúng chạy trốn rồi.”



“Chạy trốn?! Bên ngoài mưa to gió lớn, bọn chúng có thể chạy đi đâu?! Hơn nữa không phải một hai người, mà là hơn hai mươi người! Anh cho tôi biết bọn chúng làm sao mà chạy?!”



“Sao tôi biết được?! Anh xem hành lí của bọn chúng vẫn còn, nói không chừng đang trốn đâu đó…” Tên Đại Khuyên Tử tương đối yên tĩnh cầm đèn pin chiếu tới chiếu lui trong Thanh Phong Uyển, “Có cần hỏi người ở đây một chút, những căn phòng này có lối đi bí mật gì không?”



“Anh gọi cho lão đại đi… Tôi không dám đâu…” Tên Đại Khuyên Tử tính tình hấp tấp hít mũi, hậm hực nói: “Lúc nãy mắng tôi xối xả…”



Tên Đại Khuyên Tử tương đối yên tĩnh nghĩ một chút, cầm điện thoại vô tuyến lên, giọng nói hết sức thành khẩn: “Lão đại, có chút chuyện phiền phức.”



“Nói!” Trong điện thoại vô tuyến truyền đến giọng nói ngả ngớn của Dương Đại Vĩ, “Cậu nói đi cậu còn có chuyện phiền phức gì!”



“... Trong Thanh Phong Uyển không có người. Lão đại có cần hỏi tổng giám đốc của resort, villa này có lối đi bí mật nào không? Bọn em nghi ngờ chúng ẩn náu đâu đó…”



Dương Đại Vĩ ngồi trong phòng làm việc tổng giám đốc tối đen, nhìn mưa to gió lớn bên ngoài cửa sổ tức giận.



“Mang tổng giám đốc đó tới đây!”



Một tên Đại Khuyên Tử vội chạy đi phòng chứa đồ, kéo phó tổng giám đốc đã không còn sức lực đến.



“Mày nói đi, trong Thanh Phong Uyển có lối đi bí mật không!” Cây súng trường trong tay Dương Đại Vĩ nhắm thẳng vào cổ họng của phó tổng giám đốc.



Phó tổng giám đốc bị dọa đến nỗi tim thắt chặt lại, không thể thở nổi, vậy mà ngất đi luôn.



Rất nhanh mùi tanh và mùi hôi nhàn nhạt lan ra khắp phòng.



Một tên Đại Khuyên Tử đá phó tổng giám đốc đã ngất đi một cái: “Tè trong quần rồi…”



Dương Đại Vĩ tức giận hung ác đánh phó tổng một bạt tai, cầm súng đứng lên, ánh mắt u ám nói: “Đi! Mang theo vũ khí, đi Thanh Phong Uyển.”



Bọn chúng vẫn còn lại năm người, cùng mang súng xông ra ngoài.



Đến Thanh Phong Uyển, mấy người này lục soát khắp nơi, cũng không tìm được bất kì lối đi hay căn phòng bí mật nào.



Dương Đại Vĩ mang súng đi đến cửa sau của Thanh Phong Uyển, hí mắt nhìn hồ Tiểu Kính đang mưa lất phất, nói ra một câu từ trong kẽ răng: “... Đủ ác! Bắn cho tao!” Nói xong, hắn nâng súng lên, không thèm phân biệt trắng đen mà bắn liên tục về phía hồ Tiểu Kính.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom