Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-70
Xin chào, thiếu tướng đại nhân - Chương 70: Đặc vệ số 2
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng khiến cho người ta không rét mà run.
Triệu Lương Trạch dùng hết sức lực toàn thân, mới chống đỡ được bản thân để không nhũn chân ra, nhưng hắn sợ mình vừa mở miệng, lưỡi sẽ líu lại, chỉ có thể nhìn Âm Thế Hùng, chầm chậm nói: “... Đại Hùng, anh nói đi.”
Âm Thế Hùng đó giờ khéo ăn nói, có điều giờ phút này đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, đối diện với áp lực khí thế mạnh mẽ của thủ trưởng, Âm Thế Hùng cũng không nói ra được một câu nói uyển chuyển nào.
Hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật, có sao nói vậy.
“Báo cáo thủ trưởng! Cố Niệm Chi đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong tham gia du lịch tốt nghiệp gặp nguy hiểm! Trước mắt đang có cùng trạng thái mất kết nối như thành viên Tiểu Lí của Đội hành động đặc biệt!”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, chậm chạp chắp tay sau lưng, con ngươi đen nhánh vực sâu, rơi vào cũng không thấy đáy, nhưng giữa con ngươi lại có một chút mãnh liệt, như ngọn lửa trong trời đêm cô độc bốc cháy, mỗi người đến gần anh đều sẽ bị ngọn lửa đó đốt thành tro bụi.
Anh cứ im lặng nhìn chăm chú về phía trước như vậy, một lát sau, giơ tay mở máy tính trên bàn mình ra, ngón tay gõ trên bàn phím, giọng nói trầm thấp: “... Khởi động vệ tinh theo dõi.”
Trước mắt Triệu Lương Trạch vừa sáng, tâm trạng tắc nghẽn cả nửa tiếng đồng hồ đột nhiên thông suốt rồi, hắn kêu lên một tiếng: “Sao tôi lại quên mất cái này!——Thủ trưởng, xin giao quyền cho trung tá Triệu Lương Trạch khởi động đặc vệ số 2!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, không nhìn hắn, đã mở hệ thống theo dõi ‘đặc vệ số 2’ trên máy tính.
Triệu Lương Trạch xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, xông vào căn phòng nhỏ sâu nhất bên trong phòng máy, ngồi trước máy tính lớn của trung tâm điều khiển, thổi vào hai bàn tay, nhanh chóng nhập một dãy mật mã, sau đó nghiệm chứng vân tay, đồng tử, sau đó hình thành mật mã tạm thời ngẫu nhiên.
Trong phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng không dám động đậy, vẫn đứng nghiêm trước bàn sách của Hoắc Thiệu Hằng.
Mồ hôi trên trán từ từ thấm ra, men theo mép tóc lăn xuống cổ áo, hòa thành một thể với mồ hôi sau lưng.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu khom lưng, thao tác thành thạo trước máy tính của mình, khởi động một chương trình ẩn giấu.
Năm phút sau, trong không gian cách trái đất 30.000km, vệ tinh mang tên ‘đặc vệ số 2’ hoàn tất chuyển đổi quỹ tích, chuyển mục tiêu thành địa điểm mà chương trình chỉ điểm.
Trong Thanh Phong Uyển của trung tâm resort núi Độc Phong, bông tai đinh hương bạch kim trên đôi tai tinh xảo của Cố Niệm Chi đột nhiên chớp qua một tia sáng trắng lờ mờ, trong phòng tối như mực giống dư dấu vết của đom đóm bay qua.
……
“Tìm thấy rồi!” Triệu Lương Trạch phát ra tiếng hoan hô trong phòng máy, “Đều tìm thấy vị trí của Niệm Chi và Tiểu Lí rồi! Vẫn còn ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong! Í, không đúng, vị trí của Tiểu Lí hình như đã ra ngoài resort rồi…”
Ngón tay Triệu Lương Trạch không ngừng gõ các loại câu lệnh trên máy tính, tiến hành tính toán phức tạp, nhất thiết phải tìm được vị trí chính xác đến từng mét của Cố Niệm Chi và Tiểu Lí.
Trong phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng, anh vừa điều khiển chương trình máy tính, chỉ huy mọi người cùng nhau hợp tác, để vệ tinh ‘đặc vệ số 2’ nhắm chuẩn mục tiêu, vừa nghe Âm Thế Hùng nói tỉ mỉ đầu đuôi sự việc.
“... Bọn họ muốn đi trung tâm nghỉ dưỡng núi Độc Phong du lịch tốt nghiệp, trước đó tôi đã điều tra nơi đó, tin chắc là… một nơi không tồi, nên đã đồng ý. Tiểu Lí cũng đi theo, tôi không ngờ rằng…” Âm Thế Hùng lẩm nhẩm nói, từ từ cúi thấp đầu, “Thủ trưởng, ngài xử phạt tôi đi…”
Mặc dù không có người từng nói cho hắn tình hình cụ thể, nhưng Âm Thế Hùng biết, hai tháng trước Cố Niệm Chi vừa mới gặp nguy hiểm, là Trần Liệt ra tay cứu cô ấy, trước đó Âm Thế Hùng cũng không biết chút gì.
Bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, thật là do hắn không làm tròn trách nhiệm.
Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt, con ngươi đen nhánh phản chiếu dáng vẻ ủ rũ mất tinh thần của Âm Thế Hùng, “Đại Hùng, là lính của tôi, đừng nói loại câu như ‘tôi không ngờ rằng’. Lúc đánh nhau, hoàn toàn không có cơ hội để cậu nói bốn chữ ‘tôi không ngờ rằng’ này.”
Vì người có cách nghĩ này, đã chết trên chiến trường rồi.
Đầu của Âm Thế Hùng cúi xuống càng thấp hơn.
Sâu trong nội tâm hắn, hắn biết là nguyên nhân gì…
Suy cho cùng, hắn không xem việc chăm sóc Cố Niệm Chi này là nhiệm vụ quân sự, cho nên việc sai sót khó có thể bỏ qua.
“Xử phạt là nhất định rồi, có điều bây giờ sự việc vẫn chưa xong, cậu lấy công chuộc tội, hay sa sút đến cùng, thì để xem vận may của cậu. ——Ra ngoài.” Hoắc Thiệu Hằng không thèm nhìn Âm Thế Hùng, nhàn nhạt nói.
“Dạ, thủ trưởng!” Âm Thế Hùng hai chân song song, sau khi lớn giọng làm lễ xong mới xoay người chạy ra ngoài.
Sau khi hắn ra ngoài, lập tức liên hệ với chi bộ của Đội hành động đặc biệt ở thành phố C, hỏi: “Tình huống núi Độc Phong bên đó sao rồi?”
Người đó vội cung kính trả lời: “Báo cáo trung tá! Tổng cục cảnh sát đã xuất động một phân đội cảnh sát đặc nhiệm, một trăm cảnh sát chống cháy nổ, phó cục trưởng dẫn người, cục cảnh sát dốc hết toàn lực. Đúng rồi, bọn họ còn phái ra một chiếc trực thăng lên thẳng đến đó. Ngoài ra, bọn họ cũng liên hệ với bộ đội đặc chủng của nơi đóng quân, đề phòng bất trắc!”
Âm Thế Hùng hỏi tỉ mỉ cả buổi, mới cúp máy.
Ngay cả bộ đội đặc chủng của quân đội cũng đang đợi lệnh, bên núi Độc Phong kia, tình huống còn gay go hơn so với hắn dự tính.
Lúc này Âm Thế Hùng không còn suy xét được vinh nhục an nguy của một người, xông đến phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng, lớn tiếng xin chỉ thị: “Báo cáo thủ trưởng! Trung tá Âm Thế Hùng của Đội hành động đặc biệt yêu cầu chi viện cho Cục cảnh sát núi Độc Phong hành động!”
Hoắc Thiệu Hằng từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua khuôn mặt của Âm Thế Hùng.
Xem ra, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với anh dự tính.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng có cách nghĩ giống nhau.
Anh tắt máy, đứng thẳng dậy, “Gọi người chuẩn bị xe, mang theo Tiểu Trạch, tôi cũng đi.”
“Hả?!” Âm Thế Hùng càng căng thẳng hơn, “Thủ trưởng, ngài không thể đi! Nơi đó quá nguy hiểm! Hơn nữa số lượng tên cướp không biết, địa hình cũng không rõ ràng, thủ trưởng…”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn hắn một cái.
Chỉ một cái nhìn này, đủ để Âm Thế Hùng im miệng.
Hắn nghiêm người cúi chào: “Dạ! Tôi lập tức đi chuẩn bị!”
Một mình Hoắc Thiệu Hằng đi đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, thay quân trang được chế tạo đặc biệt, chân mang đôi bốt cao đến gối, đầu gối đeo bao chống đạn, thân người và đôi chân đều mặc đồ chống đạn đặc chế của Đội hành động đặc biệt, ngay cả mũ sắt trên đầu, cũng đặc biệt chống đạn.
Thắt lưng đeo hai khẩu súng lục Browning ở hai bên, tay nâng súng tiểu liên bán tự động m16a, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt đi ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng là cấp bậc thiếu tướng, lúc anh ra ngoài hành động, cảnh vệ mang theo bên cạnh ít nhất là tám người, nhưng vì anh quản lý Đội hành động đặc biệt, hoàn toàn không giống với quân dã chiến, cần giữ bí mật, chứ không phải công khai gây sốc.
Vì vậy lần này anh ra ngoài, bên cạnh chỉ mang theo một cảnh vệ là Phạm Kiến, kiêm nhiệm vụ tài xế.
Âm Thế Hùng ngồi ở hàng ghế trước như thường lệ, Triệu Lương Trạch ôm một đống thiết bị điện tử ngồi ở hàng ghế sau với Hoắc Thiệu Hằng.
Bọn họ lái một chiếc xe quân đội Hummer.
“Dùng biển số xe gì vậy?” Phạm Kiến tay phải khởi động xe, tay trái thuận tiện mở ngăn đựng ngang trên cửa xe, để lộ ra một đống biển số xe lộn xộn.
Lúc nào cũng có thể dùng, lúc nào cũng có thể đổi.
“Dùng biển số nơi đóng quân địa phương.” Âm Thế Hùng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh đang nhắm mắt, thì biết anh không phản đối.
Translator & Editor: Lục Tịnh An
Ánh mắt của Hoắc Thiệu Hằng khiến cho người ta không rét mà run.
Triệu Lương Trạch dùng hết sức lực toàn thân, mới chống đỡ được bản thân để không nhũn chân ra, nhưng hắn sợ mình vừa mở miệng, lưỡi sẽ líu lại, chỉ có thể nhìn Âm Thế Hùng, chầm chậm nói: “... Đại Hùng, anh nói đi.”
Âm Thế Hùng đó giờ khéo ăn nói, có điều giờ phút này đứng trước mặt Hoắc Thiệu Hằng, đối diện với áp lực khí thế mạnh mẽ của thủ trưởng, Âm Thế Hùng cũng không nói ra được một câu nói uyển chuyển nào.
Hắn chỉ có thể ăn ngay nói thật, có sao nói vậy.
“Báo cáo thủ trưởng! Cố Niệm Chi đến khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong tham gia du lịch tốt nghiệp gặp nguy hiểm! Trước mắt đang có cùng trạng thái mất kết nối như thành viên Tiểu Lí của Đội hành động đặc biệt!”
Hoắc Thiệu Hằng đứng lên, chậm chạp chắp tay sau lưng, con ngươi đen nhánh vực sâu, rơi vào cũng không thấy đáy, nhưng giữa con ngươi lại có một chút mãnh liệt, như ngọn lửa trong trời đêm cô độc bốc cháy, mỗi người đến gần anh đều sẽ bị ngọn lửa đó đốt thành tro bụi.
Anh cứ im lặng nhìn chăm chú về phía trước như vậy, một lát sau, giơ tay mở máy tính trên bàn mình ra, ngón tay gõ trên bàn phím, giọng nói trầm thấp: “... Khởi động vệ tinh theo dõi.”
Trước mắt Triệu Lương Trạch vừa sáng, tâm trạng tắc nghẽn cả nửa tiếng đồng hồ đột nhiên thông suốt rồi, hắn kêu lên một tiếng: “Sao tôi lại quên mất cái này!——Thủ trưởng, xin giao quyền cho trung tá Triệu Lương Trạch khởi động đặc vệ số 2!”
Hoắc Thiệu Hằng gật đầu, không nhìn hắn, đã mở hệ thống theo dõi ‘đặc vệ số 2’ trên máy tính.
Triệu Lương Trạch xoay người chạy ra khỏi phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, xông vào căn phòng nhỏ sâu nhất bên trong phòng máy, ngồi trước máy tính lớn của trung tâm điều khiển, thổi vào hai bàn tay, nhanh chóng nhập một dãy mật mã, sau đó nghiệm chứng vân tay, đồng tử, sau đó hình thành mật mã tạm thời ngẫu nhiên.
Trong phòng làm việc của Hoắc Thiệu Hằng, Âm Thế Hùng không dám động đậy, vẫn đứng nghiêm trước bàn sách của Hoắc Thiệu Hằng.
Mồ hôi trên trán từ từ thấm ra, men theo mép tóc lăn xuống cổ áo, hòa thành một thể với mồ hôi sau lưng.
Hoắc Thiệu Hằng cúi đầu khom lưng, thao tác thành thạo trước máy tính của mình, khởi động một chương trình ẩn giấu.
Năm phút sau, trong không gian cách trái đất 30.000km, vệ tinh mang tên ‘đặc vệ số 2’ hoàn tất chuyển đổi quỹ tích, chuyển mục tiêu thành địa điểm mà chương trình chỉ điểm.
Trong Thanh Phong Uyển của trung tâm resort núi Độc Phong, bông tai đinh hương bạch kim trên đôi tai tinh xảo của Cố Niệm Chi đột nhiên chớp qua một tia sáng trắng lờ mờ, trong phòng tối như mực giống dư dấu vết của đom đóm bay qua.
……
“Tìm thấy rồi!” Triệu Lương Trạch phát ra tiếng hoan hô trong phòng máy, “Đều tìm thấy vị trí của Niệm Chi và Tiểu Lí rồi! Vẫn còn ở khu nghỉ dưỡng núi Độc Phong! Í, không đúng, vị trí của Tiểu Lí hình như đã ra ngoài resort rồi…”
Ngón tay Triệu Lương Trạch không ngừng gõ các loại câu lệnh trên máy tính, tiến hành tính toán phức tạp, nhất thiết phải tìm được vị trí chính xác đến từng mét của Cố Niệm Chi và Tiểu Lí.
Trong phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng, anh vừa điều khiển chương trình máy tính, chỉ huy mọi người cùng nhau hợp tác, để vệ tinh ‘đặc vệ số 2’ nhắm chuẩn mục tiêu, vừa nghe Âm Thế Hùng nói tỉ mỉ đầu đuôi sự việc.
“... Bọn họ muốn đi trung tâm nghỉ dưỡng núi Độc Phong du lịch tốt nghiệp, trước đó tôi đã điều tra nơi đó, tin chắc là… một nơi không tồi, nên đã đồng ý. Tiểu Lí cũng đi theo, tôi không ngờ rằng…” Âm Thế Hùng lẩm nhẩm nói, từ từ cúi thấp đầu, “Thủ trưởng, ngài xử phạt tôi đi…”
Mặc dù không có người từng nói cho hắn tình hình cụ thể, nhưng Âm Thế Hùng biết, hai tháng trước Cố Niệm Chi vừa mới gặp nguy hiểm, là Trần Liệt ra tay cứu cô ấy, trước đó Âm Thế Hùng cũng không biết chút gì.
Bây giờ lại xảy ra loại chuyện này, thật là do hắn không làm tròn trách nhiệm.
Hoắc Thiệu Hằng ngước mắt, con ngươi đen nhánh phản chiếu dáng vẻ ủ rũ mất tinh thần của Âm Thế Hùng, “Đại Hùng, là lính của tôi, đừng nói loại câu như ‘tôi không ngờ rằng’. Lúc đánh nhau, hoàn toàn không có cơ hội để cậu nói bốn chữ ‘tôi không ngờ rằng’ này.”
Vì người có cách nghĩ này, đã chết trên chiến trường rồi.
Đầu của Âm Thế Hùng cúi xuống càng thấp hơn.
Sâu trong nội tâm hắn, hắn biết là nguyên nhân gì…
Suy cho cùng, hắn không xem việc chăm sóc Cố Niệm Chi này là nhiệm vụ quân sự, cho nên việc sai sót khó có thể bỏ qua.
“Xử phạt là nhất định rồi, có điều bây giờ sự việc vẫn chưa xong, cậu lấy công chuộc tội, hay sa sút đến cùng, thì để xem vận may của cậu. ——Ra ngoài.” Hoắc Thiệu Hằng không thèm nhìn Âm Thế Hùng, nhàn nhạt nói.
“Dạ, thủ trưởng!” Âm Thế Hùng hai chân song song, sau khi lớn giọng làm lễ xong mới xoay người chạy ra ngoài.
Sau khi hắn ra ngoài, lập tức liên hệ với chi bộ của Đội hành động đặc biệt ở thành phố C, hỏi: “Tình huống núi Độc Phong bên đó sao rồi?”
Người đó vội cung kính trả lời: “Báo cáo trung tá! Tổng cục cảnh sát đã xuất động một phân đội cảnh sát đặc nhiệm, một trăm cảnh sát chống cháy nổ, phó cục trưởng dẫn người, cục cảnh sát dốc hết toàn lực. Đúng rồi, bọn họ còn phái ra một chiếc trực thăng lên thẳng đến đó. Ngoài ra, bọn họ cũng liên hệ với bộ đội đặc chủng của nơi đóng quân, đề phòng bất trắc!”
Âm Thế Hùng hỏi tỉ mỉ cả buổi, mới cúp máy.
Ngay cả bộ đội đặc chủng của quân đội cũng đang đợi lệnh, bên núi Độc Phong kia, tình huống còn gay go hơn so với hắn dự tính.
Lúc này Âm Thế Hùng không còn suy xét được vinh nhục an nguy của một người, xông đến phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng, lớn tiếng xin chỉ thị: “Báo cáo thủ trưởng! Trung tá Âm Thế Hùng của Đội hành động đặc biệt yêu cầu chi viện cho Cục cảnh sát núi Độc Phong hành động!”
Hoắc Thiệu Hằng từ từ ngẩng đầu, ánh mắt nhàn nhạt quét qua khuôn mặt của Âm Thế Hùng.
Xem ra, tình huống còn nghiêm trọng hơn so với anh dự tính.
Hoắc Thiệu Hằng và Âm Thế Hùng có cách nghĩ giống nhau.
Anh tắt máy, đứng thẳng dậy, “Gọi người chuẩn bị xe, mang theo Tiểu Trạch, tôi cũng đi.”
“Hả?!” Âm Thế Hùng càng căng thẳng hơn, “Thủ trưởng, ngài không thể đi! Nơi đó quá nguy hiểm! Hơn nữa số lượng tên cướp không biết, địa hình cũng không rõ ràng, thủ trưởng…”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ ngước mắt nhìn hắn một cái.
Chỉ một cái nhìn này, đủ để Âm Thế Hùng im miệng.
Hắn nghiêm người cúi chào: “Dạ! Tôi lập tức đi chuẩn bị!”
Một mình Hoắc Thiệu Hằng đi đến phòng ngủ, mở tủ quần áo, thay quân trang được chế tạo đặc biệt, chân mang đôi bốt cao đến gối, đầu gối đeo bao chống đạn, thân người và đôi chân đều mặc đồ chống đạn đặc chế của Đội hành động đặc biệt, ngay cả mũ sắt trên đầu, cũng đặc biệt chống đạn.
Thắt lưng đeo hai khẩu súng lục Browning ở hai bên, tay nâng súng tiểu liên bán tự động m16a, sắc mặt bình tĩnh lạnh nhạt đi ra ngoài.
Hoắc Thiệu Hằng là cấp bậc thiếu tướng, lúc anh ra ngoài hành động, cảnh vệ mang theo bên cạnh ít nhất là tám người, nhưng vì anh quản lý Đội hành động đặc biệt, hoàn toàn không giống với quân dã chiến, cần giữ bí mật, chứ không phải công khai gây sốc.
Vì vậy lần này anh ra ngoài, bên cạnh chỉ mang theo một cảnh vệ là Phạm Kiến, kiêm nhiệm vụ tài xế.
Âm Thế Hùng ngồi ở hàng ghế trước như thường lệ, Triệu Lương Trạch ôm một đống thiết bị điện tử ngồi ở hàng ghế sau với Hoắc Thiệu Hằng.
Bọn họ lái một chiếc xe quân đội Hummer.
“Dùng biển số xe gì vậy?” Phạm Kiến tay phải khởi động xe, tay trái thuận tiện mở ngăn đựng ngang trên cửa xe, để lộ ra một đống biển số xe lộn xộn.
Lúc nào cũng có thể dùng, lúc nào cũng có thể đổi.
“Dùng biển số nơi đóng quân địa phương.” Âm Thế Hùng nhìn Hoắc Thiệu Hằng, thấy anh đang nhắm mắt, thì biết anh không phản đối.
Bình luận facebook