Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 140: Em có thể tha thứ cho tôi không?
Đã nói đến hai chữ “bạn học” rồi, thì Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn cũng không thể coi như không quen biết được.
Hai người cùng quay lại, đối diện với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ mặc một bộ thể thao màu nhạt, hai tay đút túi quần, phong thái rất ung dung, ánh mắt thoáng lướt qua đôi tay đang nắm lấy nhau của Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn.
Người ta nói không có so sánh, không có tổn thương.
Từ trước đến nay, Mai Hạ Văn luôn là nam thần trong mắt các cô gái, nhưng ở trước mặt một người trưởng thành, chín chắn có khí chất hơn người như Hà Chi Sơ thì cậu ta chỉ là một chàng trai tay chân luống cuống thôi.
Đứng trước mặt Hà Chi Sơ, Mai Hạ Văn cảm thấy không mấy thoải mái.
Nhưng Hà Chi Sơ vốn chẳng hề nhìn cậu ta, mà chỉ chú ý đến Cố Niệm Chi, ánh mắt cứ bồi hồi trên gò má bị thương của cô: “Cùng tới đây đi. Bên chỗ tôi rộng hơn.”
Ý anh ta là mời họ tới phòng VIP cùng dùng bữa.
Âm Thế Hùng đang ngồi chơi điện thoại ở ghế bên, nhìn thấy Hà Chi Sơ đi theo tới đây, trong lòng hơi bất ngờ, vội vàng cất điện thoại chạy tới.
Anh ta nghe thấy Cố Niệm Chi từ chối lời mời của Hà Chi Sơ: “Không tiện lắm đâu ạ. Chúng em nào dám làm phiền thời gian nghỉ của Giáo sư Hà chứ?” Nói xong, cô còn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía nữ minh tinh, rồi lại nháy mắt cười với Hà Chi Sơ, nói: “Giáo sư Hà mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu nữa.”
Sau khi quan sát Cố Niệm Chi một lúc lâu, Hà Chi Sơ bỗng đưa tay ra, xoa đầu cô, dùng giọng điệu nuông chiều, nói: “Cô nhóc này, vẫn còn giận tôi sao? Tôi xin lỗi, em có thể tha thứ cho tôi được không?”
Sự thay đổi bất ngờ này không chỉ khiến Cố Niệm Chi như bị sét đánh, hận không thể bị gió thổi bay, mà còn khiến Mai Hạ Văn và Âm Thế Hùng cũng ngạc nhiên đến suýt rơi cả cằm.
Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Hà Chi Sơ. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, Niệm Chi thân với Giáo sư Hà như vậy từ bao giờ thế?
Hơn nữa Giáo sư Hà đã làm gì để phải đích thân xin lỗi Niệm Chi thế này?
Âm Thế Hùng lập tức tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, cười ha ha đỡ lời: “Giáo sư Hà nặng lời quá, Niệm Chi nhà chúng tôi vừa lương thiện vừa đơn thuần, trước nay không để bụng ai bao giờ. Giáo sư đừng làm khó cô ấy nữa.”
“Vậy sao?” Hà Chi Sơ nhìn về phía Cố Niệm Chi. Đôi mắt hoa đào lấp lánh như chất chứa biết bao cảm xúc không thể nói thành lời, cuối cùng lại chỉ biến thành một câu: “Em tha thứ cho tôi nhé?”
Cố Niệm Chi thầm đoán, có lẽ ý của Hà Chi Sơ là đang xin lỗi về việc ngày hôm qua đã đuổi cô ra khỏi nhà của anh ta.
Hôm qua cô thật sự rất tức giận, đi đến nỗi chân sắp gãy luôn rồi, cũng không biết trong lòng đã chửi mắng Hà Chi Sơ bao nhiêu lần. Nhưng sáng hôm nay sau khi thức dậy, cô lại không còn thấy giận nữa.
Hơn nữa, cô cũng không phải người không biết nặng nhẹ đúng sai.
Hình ảnh Hà Chi Sơ chạy tới chỗ bảo vệ trường cứu cô hiển hiện rõ mồn một như vậy, sao cô có thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà oán giận anh ta chứ?
Hôm qua tuy anh ta có hơi quá đáng, nhưng cô cũng đã trộm chửi mắng anh ta trong lòng rồi, thế nên coi như họ hòa nhau.
Cố Niệm Chi thực sự không hề để bụng, bình thường nếu có “thù” thì cô đã “báo” ngay lúc đó rồi.
“Giáo sư Hà nặng lời quá, em còn chưa cảm ơn Giáo sư nữa mà. Nếu như không nhờ Giáo sư tới kịp thời, thì em đã chẳng thể bình an vô sự ngồi đây đợi ăn cơm rồi.” Cố Niệm Chi vui vẻ mỉm cười, đôi môi hồng căng mọng cong cong hình trái ấu, mang lại cảm giác ngọt ngào vô cùng quyến rũ thu hút.
Ánh mắt của Hà Chi Sơ rời khỏi đôi môi trái ấu đỏ hồng của cô, “Vậy thì tốt rồi.” Nói xong, anh ta cũng không khăng khăng mời nhóm người cùng Cố Niệm Chi vào phòng VIP ăn cơm cùng mình nữa, mà gọi quản lý cấp cao của nhà hàng tới, nói nhỏ với anh ta vài câu tiếng Pháp.
Người quản lý cấp cao này gật đầu lia lịa, quay sang phía nhóm Cố Niệm Chi nói bằng tiếng Anh: “Mời các vị theo tôi, bên này có bàn dành cho ba người, tôi vừa mới sai người dọn bàn xong.”
Đây hẳn là do nể mặt Hà Chi Sơ rồi.
Cố Niệm Chi vừa cười vừa gật đầu với Hà Chi Sơ, “Cảm ơn Giáo sư Hà ạ.” Nói xong, cô vội vàng cùng quản lý cấp cao của nhà hàng đi tới chỗ ngồi.
Mai Hạ Văn cũng gật đầu với Hà Chi Sơ, “Chào Giáo sư Hà ạ, chúng em xin phép.”
Hà Chi Sơ đáp lại, đưa mắt nhìn theo Mai Hạ Văn và Âm Thế Hùng đang đi theo Cố Niệm Chi rồi mới quay người đi vào phòng VIP.
“Đại luật sư Hà, hai người vừa rồi là học sinh của anh à?” Nữ minh tinh hiếu kì hỏi.
Cô bé vừa nãy quả thật hơn người, nữ minh tinh đây cũng nổi tiếng vì dung mạo xinh đẹp, nhưng trước mặt cô bé còn chưa trưởng thành kia, thì thật sự không có chút ưu thế nào.
Cũng không phải nói cô ta không xinh bằng cô bé kia, quả xanh có đẹp đến mấy cũng không thu hút bằng quả chín được.
Có điều, nếu bên trong quả xanh lại có thể tỏa ra một sức hút khó cưỡng, thì đây chắc chắn không phải thứ quả bình thường.
Hà Chi Sơ “Ừm” một tiếng, cầm thực đơn gọi món, dường như không muốn nói nhiều đến vấn đề này.
Nhưng nữ minh tinh lại có chút không kiềm chế nổi, không biết cô bé kia có vị trí thế nào trong lòng Hà Chi Sơ. Cô ta cầm thực đơn xem vài món, thăm dò hỏi: “Cô bé kia rất có khí chất ngôi sao, nếu cô bé có ý định bước vào giới giải trí, thì tôi có thể giúp.” Vừa nói, cô ta vừa rút danh thiếp của mình từ trong túi ra, đưa cho Hà Chi Sơ, muốn lặng lẽ kín đáo lưu lại số điện thoại của mình.
Hà Chi Sơ nhìn tấm danh thiếp của cô ta, cười châm biếm. Anh ta ngước mắt nhìn nữ minh tinh, không nói câu nào, nhưng trong đôi mắt hoa đào lấp lánh ấy lại đầy ắp vẻ nhạo báng, giống như vừa được nghe một mẩu truyện hài cực kỳ buồn cười vậy.
Nữ minh tinh bị anh ta nhìn đến nỗi khuôn mặt thanh tú dần đỏ lên, sau lại tái mét, cuối cùng là xám đen lại.
Cô ta cũng là người có danh tiếng, có địa vị, tính tình cao ngạo, người bình thường căn bản không thể mời nổi cô ta.
Cô ta gượng gạo lấy lại tấm danh thiếp cất vào túi xách, đứng thẳng dậy nói: “Tôi chợt nhớ ra ngày mai còn có họp báo, hôm nay không thể ăn cùng anh được rồi. Đại Luật sư Hà, mọi việc liên quan đến hợp đồng, anh có thể bảo chị trợ lý Ôn liên hệ với quản lý của tôi.”
Nữ minh tinh đeo chiếc kính đen che nửa khuôn mặt lên, cúi thấp đầu, vội vàng rời khỏi nhà hàng.
Phục vụ của phòng VIP bước vào hỏi: “Thưa ông Hà, ông còn muốn gọi món không ạ?”
Hà Chi Sơ ngả người về sau, một tay đặt lên lưng ghế, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa phòng đang mở, vừa hay nhìn thấy chỗ ngồi vừa được sắp đặt tức thời của nhóm Cố Niệm Chi.
Ba người ngồi quanh một cái bàn tròn, ăn uống rất vui vẻ.
Không biết người giám hộ của Cố Niệm Chi nói gì, mà Cố Niệm Chi cười đến mức sắp bò cả ra bàn.
Đúng lúc ngẩng đầu lên, Cố Niệm Chi nhìn thấy Hà Chi Sơ đang ngồi cô đơn một mình trong phòng VIP.
Cửa phòng mở rộng, ánh nến trong phòng sáng lấp lánh, đâu đâu cũng rực rỡ huy hoàng.
Mà Hà Chi Sơ ngồi thẳng tắp ở trong đó, giống như một vết mực nước nhàn nhạt, sự cô đơn tĩnh mịch phảng phất trên khuôn mặt.
Hà Chi Sơ nâng ly rượu lên mời Cố Niệm Chi ở phía xa xa.
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng cười, nâng ly rượu lên, cùng cạn ly với Hà Chi Sơ.
Âm Thế Hùng nhìn thấy vậy liền ngoảnh đầu lại nhìn, vô cùng ngạc nhiên nói: “Ơ? Cô bạn nữ đi cùng anh ta đâu rồi?”
Cố Niệm Chi lắc lắc đầu, “Không biết. Không biết họ làm trò gì nữa.”
Người bồi bàn phục vụ bàn của họ liền nhỏ giọng nói: “Vừa nãy cô gái đi cùng anh Hà có việc nên đã đi trước rồi.”
Người phục vụ vừa dứt lời thì Hà Chi Sơ đã đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng VIP xa hoa lộng lẫy, đi tới bên bàn nhóm Cố Niệm Chi đang ngồi.
Anh ta vỗ vai Mai Hạ Văn nói, “Bây giờ cũng muộn rồi, tôi cũng còn có việc. Ngày mai tôi sẽ đưa em đi chơi sau.” Nói rồi anh ta đưa cho Mai Hạ Văn một tấm danh thiếp, sau lại gật đầu với Âm Thế Hùng, nhưng lại chẳng nhìn Cố Niệm Chi lấy một cái đã lạnh lùng quay người rời đi.
Mai Hạ Văn vui sướng cực độ, ôm tấm danh thiếp của Hà Chi Sơ, nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, đây là danh thiếp cá nhân của Giáo sư Hà đấy! Người bình thường không thể có được loại danh thiếp này đâu!”
Cố Niệm Chi cũng vui sướng không kém, vừa cười tít mắt vừa nói: “Vậy hôm nay anh về ngủ sớm chút, ngày mai không biết Giáo sư sẽ đưa anh đi đâu chơi nữa đây.” Cô còn giả bộ ghen tị với Mai Hạ Văn: “Em với Hoàng sư huynh còn chưa từng được Giáo sư Hà đưa đi chơi bao giờ đâu. Hạ Văn này, Giáo sư Hà đối xử với anh khác biệt quá đấy.”
Mai Hạ Văn cười ha ha, “Làm gì có chuyện đó! Có điều được Giáo sư Hà nhớ tên thì quả thật là một điều vô cùng bất ngờ với anh.”
Hai người cùng quay lại, đối diện với Hà Chi Sơ.
Hà Chi Sơ mặc một bộ thể thao màu nhạt, hai tay đút túi quần, phong thái rất ung dung, ánh mắt thoáng lướt qua đôi tay đang nắm lấy nhau của Cố Niệm Chi và Mai Hạ Văn.
Người ta nói không có so sánh, không có tổn thương.
Từ trước đến nay, Mai Hạ Văn luôn là nam thần trong mắt các cô gái, nhưng ở trước mặt một người trưởng thành, chín chắn có khí chất hơn người như Hà Chi Sơ thì cậu ta chỉ là một chàng trai tay chân luống cuống thôi.
Đứng trước mặt Hà Chi Sơ, Mai Hạ Văn cảm thấy không mấy thoải mái.
Nhưng Hà Chi Sơ vốn chẳng hề nhìn cậu ta, mà chỉ chú ý đến Cố Niệm Chi, ánh mắt cứ bồi hồi trên gò má bị thương của cô: “Cùng tới đây đi. Bên chỗ tôi rộng hơn.”
Ý anh ta là mời họ tới phòng VIP cùng dùng bữa.
Âm Thế Hùng đang ngồi chơi điện thoại ở ghế bên, nhìn thấy Hà Chi Sơ đi theo tới đây, trong lòng hơi bất ngờ, vội vàng cất điện thoại chạy tới.
Anh ta nghe thấy Cố Niệm Chi từ chối lời mời của Hà Chi Sơ: “Không tiện lắm đâu ạ. Chúng em nào dám làm phiền thời gian nghỉ của Giáo sư Hà chứ?” Nói xong, cô còn dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn về phía nữ minh tinh, rồi lại nháy mắt cười với Hà Chi Sơ, nói: “Giáo sư Hà mau đi đi, đừng để người ta đợi lâu nữa.”
Sau khi quan sát Cố Niệm Chi một lúc lâu, Hà Chi Sơ bỗng đưa tay ra, xoa đầu cô, dùng giọng điệu nuông chiều, nói: “Cô nhóc này, vẫn còn giận tôi sao? Tôi xin lỗi, em có thể tha thứ cho tôi được không?”
Sự thay đổi bất ngờ này không chỉ khiến Cố Niệm Chi như bị sét đánh, hận không thể bị gió thổi bay, mà còn khiến Mai Hạ Văn và Âm Thế Hùng cũng ngạc nhiên đến suýt rơi cả cằm.
Mai Hạ Văn nhìn Cố Niệm Chi đầy nghi hoặc, rồi lại nhìn sang Hà Chi Sơ. Trong lòng cậu ta thầm nghĩ, Niệm Chi thân với Giáo sư Hà như vậy từ bao giờ thế?
Hơn nữa Giáo sư Hà đã làm gì để phải đích thân xin lỗi Niệm Chi thế này?
Âm Thế Hùng lập tức tiến lên hai bước, đứng bên cạnh Cố Niệm Chi, cười ha ha đỡ lời: “Giáo sư Hà nặng lời quá, Niệm Chi nhà chúng tôi vừa lương thiện vừa đơn thuần, trước nay không để bụng ai bao giờ. Giáo sư đừng làm khó cô ấy nữa.”
“Vậy sao?” Hà Chi Sơ nhìn về phía Cố Niệm Chi. Đôi mắt hoa đào lấp lánh như chất chứa biết bao cảm xúc không thể nói thành lời, cuối cùng lại chỉ biến thành một câu: “Em tha thứ cho tôi nhé?”
Cố Niệm Chi thầm đoán, có lẽ ý của Hà Chi Sơ là đang xin lỗi về việc ngày hôm qua đã đuổi cô ra khỏi nhà của anh ta.
Hôm qua cô thật sự rất tức giận, đi đến nỗi chân sắp gãy luôn rồi, cũng không biết trong lòng đã chửi mắng Hà Chi Sơ bao nhiêu lần. Nhưng sáng hôm nay sau khi thức dậy, cô lại không còn thấy giận nữa.
Hơn nữa, cô cũng không phải người không biết nặng nhẹ đúng sai.
Hình ảnh Hà Chi Sơ chạy tới chỗ bảo vệ trường cứu cô hiển hiện rõ mồn một như vậy, sao cô có thể chỉ vì một chuyện nhỏ mà oán giận anh ta chứ?
Hôm qua tuy anh ta có hơi quá đáng, nhưng cô cũng đã trộm chửi mắng anh ta trong lòng rồi, thế nên coi như họ hòa nhau.
Cố Niệm Chi thực sự không hề để bụng, bình thường nếu có “thù” thì cô đã “báo” ngay lúc đó rồi.
“Giáo sư Hà nặng lời quá, em còn chưa cảm ơn Giáo sư nữa mà. Nếu như không nhờ Giáo sư tới kịp thời, thì em đã chẳng thể bình an vô sự ngồi đây đợi ăn cơm rồi.” Cố Niệm Chi vui vẻ mỉm cười, đôi môi hồng căng mọng cong cong hình trái ấu, mang lại cảm giác ngọt ngào vô cùng quyến rũ thu hút.
Ánh mắt của Hà Chi Sơ rời khỏi đôi môi trái ấu đỏ hồng của cô, “Vậy thì tốt rồi.” Nói xong, anh ta cũng không khăng khăng mời nhóm người cùng Cố Niệm Chi vào phòng VIP ăn cơm cùng mình nữa, mà gọi quản lý cấp cao của nhà hàng tới, nói nhỏ với anh ta vài câu tiếng Pháp.
Người quản lý cấp cao này gật đầu lia lịa, quay sang phía nhóm Cố Niệm Chi nói bằng tiếng Anh: “Mời các vị theo tôi, bên này có bàn dành cho ba người, tôi vừa mới sai người dọn bàn xong.”
Đây hẳn là do nể mặt Hà Chi Sơ rồi.
Cố Niệm Chi vừa cười vừa gật đầu với Hà Chi Sơ, “Cảm ơn Giáo sư Hà ạ.” Nói xong, cô vội vàng cùng quản lý cấp cao của nhà hàng đi tới chỗ ngồi.
Mai Hạ Văn cũng gật đầu với Hà Chi Sơ, “Chào Giáo sư Hà ạ, chúng em xin phép.”
Hà Chi Sơ đáp lại, đưa mắt nhìn theo Mai Hạ Văn và Âm Thế Hùng đang đi theo Cố Niệm Chi rồi mới quay người đi vào phòng VIP.
“Đại luật sư Hà, hai người vừa rồi là học sinh của anh à?” Nữ minh tinh hiếu kì hỏi.
Cô bé vừa nãy quả thật hơn người, nữ minh tinh đây cũng nổi tiếng vì dung mạo xinh đẹp, nhưng trước mặt cô bé còn chưa trưởng thành kia, thì thật sự không có chút ưu thế nào.
Cũng không phải nói cô ta không xinh bằng cô bé kia, quả xanh có đẹp đến mấy cũng không thu hút bằng quả chín được.
Có điều, nếu bên trong quả xanh lại có thể tỏa ra một sức hút khó cưỡng, thì đây chắc chắn không phải thứ quả bình thường.
Hà Chi Sơ “Ừm” một tiếng, cầm thực đơn gọi món, dường như không muốn nói nhiều đến vấn đề này.
Nhưng nữ minh tinh lại có chút không kiềm chế nổi, không biết cô bé kia có vị trí thế nào trong lòng Hà Chi Sơ. Cô ta cầm thực đơn xem vài món, thăm dò hỏi: “Cô bé kia rất có khí chất ngôi sao, nếu cô bé có ý định bước vào giới giải trí, thì tôi có thể giúp.” Vừa nói, cô ta vừa rút danh thiếp của mình từ trong túi ra, đưa cho Hà Chi Sơ, muốn lặng lẽ kín đáo lưu lại số điện thoại của mình.
Hà Chi Sơ nhìn tấm danh thiếp của cô ta, cười châm biếm. Anh ta ngước mắt nhìn nữ minh tinh, không nói câu nào, nhưng trong đôi mắt hoa đào lấp lánh ấy lại đầy ắp vẻ nhạo báng, giống như vừa được nghe một mẩu truyện hài cực kỳ buồn cười vậy.
Nữ minh tinh bị anh ta nhìn đến nỗi khuôn mặt thanh tú dần đỏ lên, sau lại tái mét, cuối cùng là xám đen lại.
Cô ta cũng là người có danh tiếng, có địa vị, tính tình cao ngạo, người bình thường căn bản không thể mời nổi cô ta.
Cô ta gượng gạo lấy lại tấm danh thiếp cất vào túi xách, đứng thẳng dậy nói: “Tôi chợt nhớ ra ngày mai còn có họp báo, hôm nay không thể ăn cùng anh được rồi. Đại Luật sư Hà, mọi việc liên quan đến hợp đồng, anh có thể bảo chị trợ lý Ôn liên hệ với quản lý của tôi.”
Nữ minh tinh đeo chiếc kính đen che nửa khuôn mặt lên, cúi thấp đầu, vội vàng rời khỏi nhà hàng.
Phục vụ của phòng VIP bước vào hỏi: “Thưa ông Hà, ông còn muốn gọi món không ạ?”
Hà Chi Sơ ngả người về sau, một tay đặt lên lưng ghế, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa phòng đang mở, vừa hay nhìn thấy chỗ ngồi vừa được sắp đặt tức thời của nhóm Cố Niệm Chi.
Ba người ngồi quanh một cái bàn tròn, ăn uống rất vui vẻ.
Không biết người giám hộ của Cố Niệm Chi nói gì, mà Cố Niệm Chi cười đến mức sắp bò cả ra bàn.
Đúng lúc ngẩng đầu lên, Cố Niệm Chi nhìn thấy Hà Chi Sơ đang ngồi cô đơn một mình trong phòng VIP.
Cửa phòng mở rộng, ánh nến trong phòng sáng lấp lánh, đâu đâu cũng rực rỡ huy hoàng.
Mà Hà Chi Sơ ngồi thẳng tắp ở trong đó, giống như một vết mực nước nhàn nhạt, sự cô đơn tĩnh mịch phảng phất trên khuôn mặt.
Hà Chi Sơ nâng ly rượu lên mời Cố Niệm Chi ở phía xa xa.
Cố Niệm Chi nhoẻn miệng cười, nâng ly rượu lên, cùng cạn ly với Hà Chi Sơ.
Âm Thế Hùng nhìn thấy vậy liền ngoảnh đầu lại nhìn, vô cùng ngạc nhiên nói: “Ơ? Cô bạn nữ đi cùng anh ta đâu rồi?”
Cố Niệm Chi lắc lắc đầu, “Không biết. Không biết họ làm trò gì nữa.”
Người bồi bàn phục vụ bàn của họ liền nhỏ giọng nói: “Vừa nãy cô gái đi cùng anh Hà có việc nên đã đi trước rồi.”
Người phục vụ vừa dứt lời thì Hà Chi Sơ đã đứng dậy, bước ra khỏi căn phòng VIP xa hoa lộng lẫy, đi tới bên bàn nhóm Cố Niệm Chi đang ngồi.
Anh ta vỗ vai Mai Hạ Văn nói, “Bây giờ cũng muộn rồi, tôi cũng còn có việc. Ngày mai tôi sẽ đưa em đi chơi sau.” Nói rồi anh ta đưa cho Mai Hạ Văn một tấm danh thiếp, sau lại gật đầu với Âm Thế Hùng, nhưng lại chẳng nhìn Cố Niệm Chi lấy một cái đã lạnh lùng quay người rời đi.
Mai Hạ Văn vui sướng cực độ, ôm tấm danh thiếp của Hà Chi Sơ, nói với Cố Niệm Chi: “Niệm Chi, đây là danh thiếp cá nhân của Giáo sư Hà đấy! Người bình thường không thể có được loại danh thiếp này đâu!”
Cố Niệm Chi cũng vui sướng không kém, vừa cười tít mắt vừa nói: “Vậy hôm nay anh về ngủ sớm chút, ngày mai không biết Giáo sư sẽ đưa anh đi đâu chơi nữa đây.” Cô còn giả bộ ghen tị với Mai Hạ Văn: “Em với Hoàng sư huynh còn chưa từng được Giáo sư Hà đưa đi chơi bao giờ đâu. Hạ Văn này, Giáo sư Hà đối xử với anh khác biệt quá đấy.”
Mai Hạ Văn cười ha ha, “Làm gì có chuyện đó! Có điều được Giáo sư Hà nhớ tên thì quả thật là một điều vô cùng bất ngờ với anh.”
Bình luận facebook