Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 142: Cô cũng không phải người dễ bắt nạt
Cố Niệm Chi cẩn thận xem tờ giấy triệu tập mấy lần liền, hỏi người đưa thư mang giấy triệu tập đến: “Cô ta tố cáo tôi đánh cô ta thành kẻ ngốc không thể tự lo liệu cho cuộc sống ư?”
Người đưa thư nghiêm túc gật đầu, “Trên giấy triệu tập đều có ghi đấy.”
“Ha ha.” Cố Niệm Chi ký tên lên biên nhận của người đưa thư, “Kẻ ngốc vẫn biết tố cáo à, ha ha, vậy cũng không ngốc đến nỗi nào nhỉ?”
Đi cùng với người đưa thư là một người của quân đội Mỹ, cố ý đến để chứng kiến Cố Niệm Chi ký tên.
Nghe Cố Niệm Chi nói vậy, anh ta đỏ mặt vội lấp liếm: “Là tố cáo trước khi bị ngốc. Vì lúc trước thương tích không được coi là trọng thương, nên tòa án không chấp nhận. Bây giờ bệnh tình nghiêm trọng rồi…”
“Ồ…” Cố Niệm Chi ý vị sâu xa kéo dài giọng, “Vậy ra trước lúc bị ngốc thì bạn học Tân đã biết mình sẽ bị ngốc, nên gửi đơn tố cáo đến tòa án trước sao?”
Người kia phát hiện bản thân càng nói càng dại, chỉ đành ngậm miệng im bặt, không nói với Cố Niệm Chi câu nào nữa.
Cố Niệm Chi cũng chẳng muốn nói thêm lời nào với anh ta.
Rõ ràng là Tân Hạnh Cao không muốn bỏ qua cho cô. Nếu bây giờ cô vạch trần sơ hở của chúng ra, chưa biết chừng chúng sẽ lập tức đi điều tra rồi bổ khuyết vào mấy điểm thiếu sót ấy chứ. Đến lúc đó, người thiệt thòi chẳng phải là cô sao?
Nói thật, Cố Niệm Chi cũng là người học luật, hơn nữa còn là sinh viên có thành tích vô cùng xuất sắc. Tuy điều khoản luật pháp cụ thể giữa hai nước Đế Quốc Hoa Hạ và Hoa Kỳ không giống nhau, nhưng pháp lý lại giống nhau.
Cô cũng làm case cùng Hà Chi Sơ hơn một tháng rồi, nên hiểu rất rõ hệ thống pháp luật Hoa Kỳ.
Chỉ xem qua nội dung giấy triệu tập, cô đã phát hiện được ra mấy chỗ sơ hở.
Dĩ nhiên nếu đối phương muốn dùng cái này để tố cáo cô cũng không phải là không thể, có điều, tốt nhất là bọn họ nên biến việc Tân Hạnh Cao bị ngốc thành sự thật, nếu không thì, Cố Niệm Chi cô không phải là người dễ bắt nạt…
Hai mắt Cố Niệm Chi hơi nheo lại, nét mặt vừa bình thản vừa trầm ngâm, trông lại có vài phần tương tự Hoắc Thiệu Hằng.
“Có chuyện gì thế?” Âm Thế Hùng bước từ phòng ngủ ra hỏi.
Anh ta nghe thấy ngoài cửa có người tìm Cố Niệm Chi, nói là người tới đưa thư. Nhìn qua mắt mèo thấy đúng là người thường đến nhà trọ này đưa thư, anh ta mới gọi Cố Niệm Chi ra nhận thư.
Nhưng thấy Cố Niệm Chi đứng ngoài cửa rất lâu không vào, anh ta lại cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Không có chuyện gì đâu ạ.” Cố Niệm Chi bỏ lại giấy triệu tập vào phong bì, đặt vào tay Âm Thế Hùng, mặt thản nhiên nói: “Là giấy triệu tập của tòa án gửi tới. Tân Hạnh Cao tố cáo em.” Nói xong, cô đi thẳng vào phòng, đóng cạch cửa lại.
Cô dựa lưng vào cửa phòng, lặng im rất lâu.
Tuy khi nãy cô tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, nhưng trong lòng không tránh có chút lo lắng, sợ hãi.
Bây giờ rõ ràng Tân Hạnh Cao và thế lực đằng sau cô ta sẽ không chịu tha cho cô.
Cố Niệm Chi ôm lấy hai vai, cuộn tròn người ngồi xuống mép cửa.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rọi xuống phía trước cách nơi cô đang ngồi không xa.
Cô lặng lẽ ngắm ánh sáng hoàng hôn biến ảo ở trước mặt, cuối cùng dần dần biến mất, cả căn phòng tối đen.
…
Nhận bức thư từ tay Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng mở ra xem, phát hiện quả thật là giấy triệu tập của tòa án Mỹ, lập tức quay người về phòng, gọi video cho Triệu Lương Trạch.
“Đại Hùng, có chuyện gì thế? Bây giờ mới năm giờ sáng thôi đấy, tốt nhất là tên nhóc nhà cậu nên có việc thật sự cấp bách, không thì cậu không xong với tôi đâu!”
Âm Thế Hùng cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Hoắc thiếu đâu? Hoắc thiếu có ở đó không? Tôi có việc rất quan trọng cần nói với anh ấy.”
Triệu Lương Trạch dụi mắt, nhìn anh ta, “Có việc gì đấy? Nếu thật sự quan trọng, tôi sẽ đi gọi Hoắc thiếu sang đây giúp cậu.”
“…Là Niệm Chi, con bé bị… tố cáo, nói con bé đánh Tân Hạnh Cao đến trọng thương, phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Ý là muốn cô phải ngồi tù.
Triệu Lương Trạch lập tức bật dậy, “Cậu đợi chút, tôi đi tìm Hoắc thiếu tới cho cậu.”
Ba mươi giây sau, video được kết nối đến phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng.
“Đại Hùng, xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt anh tuấn chết người của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trên video, giọng nói trầm ổn có lực, âm thanh trầm ấm lại mang theo vẻ gợi cảm khiến người khác mê mẩn.
Âm Thế Hùng hít sâu một hơi, nói với Hoắc Thiệu Hằng về chuyện giấy triệu tập, còn nói: “Tôi vừa quét hình, gửi cho Tiểu Trạch rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, “Sao lại là họ Tân nữa thế? Bên phía Hà Chi Sơ vẫn chưa dẹp yên được cô ta sao?”
Âm Thế Hùng lắc đầu, “Tôi không rõ. Mấy hôm nay vốn không có vấn đề gì, Mai Hạ Văn còn tới Mỹ thăm Niệm Chi…”
“Mai Hạ Văn đi rồi à?” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi, “Còn việc gì mà tôi không biết không?”
Âm Thế Hùng suy nghĩ, liền kể toàn bộ việc Mai Hạ Văn đến Mỹ mấy ngày trước, “… Là thế này, Giáo sư Hà đưa Mai Hạ Văn và Niệm Chi đi tham quan Viện đại học Harvard, rồi đưa cô bé đến bệnh viện tái khám. Sau đó, Niệm Chi và Mai Hạ Văn đến Boston chơi vài ngày. Hôm nay vừa đưa cậu ta ra sân bay, khi về đến nhà thì nhận được giấy triệu tập của tòa án, nên tôi liền báo cho hai người biết.”
Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột trong tay, mở mấy tài liệu trên máy vi tính, cũng xem tấm ảnh gốc của giấy triệu tập vừa được Triệu Lương Trạch gửi qua.
Anh lặng lẽ xem xong mới nói: “Niệm Chi đâu?”
“Vừa về phòng rồi.” Âm Thế Hùng ngó đầu ra nhìn sang cửa phòng của Cố Niệm Chi, “... Đóng cửa rồi.”
“Để con bé yên tĩnh một lát đi. Ngày mai tôi liên lạc với cậu sau.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng tắt cuộc gọi video, gọi Triệu Lương Trạch tới, “Tiểu Trạch, việc này cần mở một cuộc họp, cậu triệu tập mấy người có liên quan đến, mười phút sau có mặt tại phòng họp nhỏ.”
“Rõ, Thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch thu lại vẻ mặt tươi cười thường thấy, mở hệ thống liên lạc nội bộ của quân đội, gửi lệnh đến từng người, triệu tập những người có liên quan đến họp.
Anh ta sắp xếp túi công văn, xách theo laptop cá nhân, vội vã rời khỏi phòng làm việc, đi tới phòng họp nhỏ.
Lúc đi xuống tầng, anh ta lại gặp đúng một cô gái có dáng người cao ráo đầy đặn, xinh xắn rạng rỡ khác thường.
“Tiểu Trạch, anh đi đâu đấy?” Cô gái tiện lời chào hỏi một câu, rồi đứng tránh sang một bên.
Nhìn thấy cô gái kia, Triệu Lương Trạch cũng gật đầu chào: “Thượng tá Bạch”
“Tiểu Trạch, em gái tôi nói cuối tuần sẽ tới thăm tôi, cuối tuần anh có rảnh không?” Cô gái này chính là Bạch Duyệt Nhiên, chị họ của Bạch Sảng phát ngôn viên mới của Bộ Ngoại giao, vừa được điều chuyển từ Quân khu Trung ương đến Quân khu sáu không lâu.
Cô ấy lớn hơn Bạch Sảng hai tuổi, mới có hai mươi sáu tuổi thôi, nhưng quân hàm lại cao hơn Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng một cấp.
Triệu Lương Trạch đưa tay ra để Bạch Duyệt Nhiên nhìn thấy hai tay xách đầy đồ của anh ta, “Thượng tá Bạch, cô nhìn tôi có giống rảnh lắm không?”
“Tiểu Trạch, đừng xa lạ như thế chứ. Nếu không ngại, anh cứ gọi tôi là Duyệt Nhiên đi.” Bạch Duyệt Nhiên cười rạng rỡ, vỗ vai Triệu Lương Trạch: “Được rồi, anh đi đi, không làm phiền anh nữa, xem anh vội đến toát mồ hôi kìa.”
Cô ấy cười khanh khách, tiếng cười như con tằm nhả tơ, vô số sợi tơ chui vào trong tai Triệu Lương Trạch, cuối cùng quấn lấy trái tim anh ta.
Anh ta cảm thấy nửa thân như bị tê liệt vậy, cảm giác đặc biệt này khiến anh ta thực sự rất lạ lẫm, không quen. Anh ta không nói thêm gì nữa, vội vã rời đi.
Tới phòng họp nhỏ, Triệu Lương Trạch thấy Trần Liệt đã đến rồi, còn có hai Trung tá của phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt nữa.
“Sao bây giờ mới tới?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, “Cậu là người thông báo, mà lại đến muộn hơn người nhận thông báo một phút.”
Triệu Lương Trạch thành thật đứng nghiêm: “Trên đường tới đây tôi gặp Thượng tá Bạch, có nói vài câu nên mới bị muộn.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hai người của phòng Pháp chế lại lập tức nói: “Hoắc Thiếu, Thượng tá Bạch là trưởng phòng của phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt Quân khu sáu, có cần gọi cô ấy tới họp cùng không?”
Người đưa thư nghiêm túc gật đầu, “Trên giấy triệu tập đều có ghi đấy.”
“Ha ha.” Cố Niệm Chi ký tên lên biên nhận của người đưa thư, “Kẻ ngốc vẫn biết tố cáo à, ha ha, vậy cũng không ngốc đến nỗi nào nhỉ?”
Đi cùng với người đưa thư là một người của quân đội Mỹ, cố ý đến để chứng kiến Cố Niệm Chi ký tên.
Nghe Cố Niệm Chi nói vậy, anh ta đỏ mặt vội lấp liếm: “Là tố cáo trước khi bị ngốc. Vì lúc trước thương tích không được coi là trọng thương, nên tòa án không chấp nhận. Bây giờ bệnh tình nghiêm trọng rồi…”
“Ồ…” Cố Niệm Chi ý vị sâu xa kéo dài giọng, “Vậy ra trước lúc bị ngốc thì bạn học Tân đã biết mình sẽ bị ngốc, nên gửi đơn tố cáo đến tòa án trước sao?”
Người kia phát hiện bản thân càng nói càng dại, chỉ đành ngậm miệng im bặt, không nói với Cố Niệm Chi câu nào nữa.
Cố Niệm Chi cũng chẳng muốn nói thêm lời nào với anh ta.
Rõ ràng là Tân Hạnh Cao không muốn bỏ qua cho cô. Nếu bây giờ cô vạch trần sơ hở của chúng ra, chưa biết chừng chúng sẽ lập tức đi điều tra rồi bổ khuyết vào mấy điểm thiếu sót ấy chứ. Đến lúc đó, người thiệt thòi chẳng phải là cô sao?
Nói thật, Cố Niệm Chi cũng là người học luật, hơn nữa còn là sinh viên có thành tích vô cùng xuất sắc. Tuy điều khoản luật pháp cụ thể giữa hai nước Đế Quốc Hoa Hạ và Hoa Kỳ không giống nhau, nhưng pháp lý lại giống nhau.
Cô cũng làm case cùng Hà Chi Sơ hơn một tháng rồi, nên hiểu rất rõ hệ thống pháp luật Hoa Kỳ.
Chỉ xem qua nội dung giấy triệu tập, cô đã phát hiện được ra mấy chỗ sơ hở.
Dĩ nhiên nếu đối phương muốn dùng cái này để tố cáo cô cũng không phải là không thể, có điều, tốt nhất là bọn họ nên biến việc Tân Hạnh Cao bị ngốc thành sự thật, nếu không thì, Cố Niệm Chi cô không phải là người dễ bắt nạt…
Hai mắt Cố Niệm Chi hơi nheo lại, nét mặt vừa bình thản vừa trầm ngâm, trông lại có vài phần tương tự Hoắc Thiệu Hằng.
“Có chuyện gì thế?” Âm Thế Hùng bước từ phòng ngủ ra hỏi.
Anh ta nghe thấy ngoài cửa có người tìm Cố Niệm Chi, nói là người tới đưa thư. Nhìn qua mắt mèo thấy đúng là người thường đến nhà trọ này đưa thư, anh ta mới gọi Cố Niệm Chi ra nhận thư.
Nhưng thấy Cố Niệm Chi đứng ngoài cửa rất lâu không vào, anh ta lại cảm thấy có gì đó không bình thường.
“Không có chuyện gì đâu ạ.” Cố Niệm Chi bỏ lại giấy triệu tập vào phong bì, đặt vào tay Âm Thế Hùng, mặt thản nhiên nói: “Là giấy triệu tập của tòa án gửi tới. Tân Hạnh Cao tố cáo em.” Nói xong, cô đi thẳng vào phòng, đóng cạch cửa lại.
Cô dựa lưng vào cửa phòng, lặng im rất lâu.
Tuy khi nãy cô tỏ ra bình thản như không có chuyện gì, nhưng trong lòng không tránh có chút lo lắng, sợ hãi.
Bây giờ rõ ràng Tân Hạnh Cao và thế lực đằng sau cô ta sẽ không chịu tha cho cô.
Cố Niệm Chi ôm lấy hai vai, cuộn tròn người ngồi xuống mép cửa.
Ánh mặt trời chiếu qua khung cửa sổ, rọi xuống phía trước cách nơi cô đang ngồi không xa.
Cô lặng lẽ ngắm ánh sáng hoàng hôn biến ảo ở trước mặt, cuối cùng dần dần biến mất, cả căn phòng tối đen.
…
Nhận bức thư từ tay Cố Niệm Chi, Âm Thế Hùng mở ra xem, phát hiện quả thật là giấy triệu tập của tòa án Mỹ, lập tức quay người về phòng, gọi video cho Triệu Lương Trạch.
“Đại Hùng, có chuyện gì thế? Bây giờ mới năm giờ sáng thôi đấy, tốt nhất là tên nhóc nhà cậu nên có việc thật sự cấp bách, không thì cậu không xong với tôi đâu!”
Âm Thế Hùng cực kỳ nghiêm túc hỏi: “Hoắc thiếu đâu? Hoắc thiếu có ở đó không? Tôi có việc rất quan trọng cần nói với anh ấy.”
Triệu Lương Trạch dụi mắt, nhìn anh ta, “Có việc gì đấy? Nếu thật sự quan trọng, tôi sẽ đi gọi Hoắc thiếu sang đây giúp cậu.”
“…Là Niệm Chi, con bé bị… tố cáo, nói con bé đánh Tân Hạnh Cao đến trọng thương, phải chịu trách nhiệm hình sự.”
Ý là muốn cô phải ngồi tù.
Triệu Lương Trạch lập tức bật dậy, “Cậu đợi chút, tôi đi tìm Hoắc thiếu tới cho cậu.”
Ba mươi giây sau, video được kết nối đến phòng sách của Hoắc Thiệu Hằng.
“Đại Hùng, xảy ra chuyện gì?” Khuôn mặt anh tuấn chết người của Hoắc Thiệu Hằng xuất hiện trên video, giọng nói trầm ổn có lực, âm thanh trầm ấm lại mang theo vẻ gợi cảm khiến người khác mê mẩn.
Âm Thế Hùng hít sâu một hơi, nói với Hoắc Thiệu Hằng về chuyện giấy triệu tập, còn nói: “Tôi vừa quét hình, gửi cho Tiểu Trạch rồi.”
Hoắc Thiệu Hằng nhíu mày, “Sao lại là họ Tân nữa thế? Bên phía Hà Chi Sơ vẫn chưa dẹp yên được cô ta sao?”
Âm Thế Hùng lắc đầu, “Tôi không rõ. Mấy hôm nay vốn không có vấn đề gì, Mai Hạ Văn còn tới Mỹ thăm Niệm Chi…”
“Mai Hạ Văn đi rồi à?” Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt hỏi, “Còn việc gì mà tôi không biết không?”
Âm Thế Hùng suy nghĩ, liền kể toàn bộ việc Mai Hạ Văn đến Mỹ mấy ngày trước, “… Là thế này, Giáo sư Hà đưa Mai Hạ Văn và Niệm Chi đi tham quan Viện đại học Harvard, rồi đưa cô bé đến bệnh viện tái khám. Sau đó, Niệm Chi và Mai Hạ Văn đến Boston chơi vài ngày. Hôm nay vừa đưa cậu ta ra sân bay, khi về đến nhà thì nhận được giấy triệu tập của tòa án, nên tôi liền báo cho hai người biết.”
Hoắc Thiệu Hằng cầm chuột trong tay, mở mấy tài liệu trên máy vi tính, cũng xem tấm ảnh gốc của giấy triệu tập vừa được Triệu Lương Trạch gửi qua.
Anh lặng lẽ xem xong mới nói: “Niệm Chi đâu?”
“Vừa về phòng rồi.” Âm Thế Hùng ngó đầu ra nhìn sang cửa phòng của Cố Niệm Chi, “... Đóng cửa rồi.”
“Để con bé yên tĩnh một lát đi. Ngày mai tôi liên lạc với cậu sau.” Nói xong, Hoắc Thiệu Hằng tắt cuộc gọi video, gọi Triệu Lương Trạch tới, “Tiểu Trạch, việc này cần mở một cuộc họp, cậu triệu tập mấy người có liên quan đến, mười phút sau có mặt tại phòng họp nhỏ.”
“Rõ, Thủ trưởng!” Triệu Lương Trạch thu lại vẻ mặt tươi cười thường thấy, mở hệ thống liên lạc nội bộ của quân đội, gửi lệnh đến từng người, triệu tập những người có liên quan đến họp.
Anh ta sắp xếp túi công văn, xách theo laptop cá nhân, vội vã rời khỏi phòng làm việc, đi tới phòng họp nhỏ.
Lúc đi xuống tầng, anh ta lại gặp đúng một cô gái có dáng người cao ráo đầy đặn, xinh xắn rạng rỡ khác thường.
“Tiểu Trạch, anh đi đâu đấy?” Cô gái tiện lời chào hỏi một câu, rồi đứng tránh sang một bên.
Nhìn thấy cô gái kia, Triệu Lương Trạch cũng gật đầu chào: “Thượng tá Bạch”
“Tiểu Trạch, em gái tôi nói cuối tuần sẽ tới thăm tôi, cuối tuần anh có rảnh không?” Cô gái này chính là Bạch Duyệt Nhiên, chị họ của Bạch Sảng phát ngôn viên mới của Bộ Ngoại giao, vừa được điều chuyển từ Quân khu Trung ương đến Quân khu sáu không lâu.
Cô ấy lớn hơn Bạch Sảng hai tuổi, mới có hai mươi sáu tuổi thôi, nhưng quân hàm lại cao hơn Triệu Lương Trạch và Âm Thế Hùng một cấp.
Triệu Lương Trạch đưa tay ra để Bạch Duyệt Nhiên nhìn thấy hai tay xách đầy đồ của anh ta, “Thượng tá Bạch, cô nhìn tôi có giống rảnh lắm không?”
“Tiểu Trạch, đừng xa lạ như thế chứ. Nếu không ngại, anh cứ gọi tôi là Duyệt Nhiên đi.” Bạch Duyệt Nhiên cười rạng rỡ, vỗ vai Triệu Lương Trạch: “Được rồi, anh đi đi, không làm phiền anh nữa, xem anh vội đến toát mồ hôi kìa.”
Cô ấy cười khanh khách, tiếng cười như con tằm nhả tơ, vô số sợi tơ chui vào trong tai Triệu Lương Trạch, cuối cùng quấn lấy trái tim anh ta.
Anh ta cảm thấy nửa thân như bị tê liệt vậy, cảm giác đặc biệt này khiến anh ta thực sự rất lạ lẫm, không quen. Anh ta không nói thêm gì nữa, vội vã rời đi.
Tới phòng họp nhỏ, Triệu Lương Trạch thấy Trần Liệt đã đến rồi, còn có hai Trung tá của phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt nữa.
“Sao bây giờ mới tới?” Hoắc Thiệu Hằng nhìn đồng hồ, “Cậu là người thông báo, mà lại đến muộn hơn người nhận thông báo một phút.”
Triệu Lương Trạch thành thật đứng nghiêm: “Trên đường tới đây tôi gặp Thượng tá Bạch, có nói vài câu nên mới bị muộn.”
Hoắc Thiệu Hằng nhìn anh ta một cái, không tiếp tục truy hỏi nữa.
Hai người của phòng Pháp chế lại lập tức nói: “Hoắc Thiếu, Thượng tá Bạch là trưởng phòng của phòng Pháp chế Cục tác chiến đặc biệt Quân khu sáu, có cần gọi cô ấy tới họp cùng không?”
Bình luận facebook