Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 211: Dạy người mù pháp luật cách ứng xử
Cố Niệm Chi thoáng trầm mặc. Cô biết cái cảm giác đó như thế nào, vì vậy tạm thời sẽ không bình luận gì thêm về tình trạng này.
Tống Cẩm Ninh tò mò nhìn Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng hỏi qua đáp lại. Bà cảm thấy rất mơ hồ không hiểu, nhưng nghe thấy cái tên “Bạch Cẩn Nghi” mà bà ấy quen thuộc thì bà lập tức nói: “Cẩn Nghi là bạn cùng lớp của tôi đấy. Cô ấy rất thông minh lại còn tài giỏi, đặc biệt là không ngại khó, ngại khổ.”
Cố Niệm Chi ngây người.
Cô quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhướng mày như thầm hỏi: “... Thật không?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh như thường ngồi trên ghế xô-pha, dáng vẻ như không muốn nói phải hay không.
Mỗi khi anh bày ra cái vẻ mặt này, Cố Niệm Chi biết ngay là anh không muốn thừa nhận, nhưng cũng không cách nào phủ nhận.
“Biết rồi...”
Cố Niệm Chi len lén chu đôi môi trái ấu đỏ hồng của mình lên với anh, bĩu môi một cái, sóng mắt cuộn trào, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Hoắc Thiệu Hằng cứng cả người, chỉ đành ra vẻ mặt lạnh di chuyển tầm nhìn về phía cửa lớn.
Lúc này, từ cửa chính có ba người bước vào, đó là Hoắc Quan Thần, Hoắc Gia Lan và một người phụ nữ cao ráo, vóc dáng gầy gò, nước da màu mật ong.
Tuy nhiên, có thể thấy rằng người phụ nữ này đã hơi có tuổi rồi, đuôi mắt hằn sâu những vết chân chim, đường nét khuôn mặt rất phóng khoáng, tựa tựa có nét giống Bạch Duyệt Nhiên tươi tắn, quyến rũ, nhưng tất nhiên là bà ta lớn tuổi hơn Bạch Duyệt Nhiên rất nhiều.
Cố Niệm Chi biết ngay, chắc chắn người này chính là Bạch Cẩn Nghi, nhà vật lý học tiếng tăm lẫy lừng.
Sinh ra trong nhà họ Bạch, bản thân có học thức, có bản lĩnh, hơn nữa bà ta cũng không nằm trên đống tài sản của gia tộc để làm sâu gạo mà có sự nghiệp của riêng mình.
Từ góc độ này mà nói thì Có Niệm Chi rất ngưỡng mộ bà ta.
Tuy nhiên, nghe Hoắc Thiệu Hằng nói rằng bệnh tình của Tống Cẩm Ninh do bà ta đảm nhiệm chăm sóc thì Cố Niệm Chi lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chưa nói đến chuyện gì khác, nhưng với loại bệnh này của Tống Cẩm Ninh thôi nó cũng đã luôn cần có bác sĩ tâm lý chuyên sâu theo dõi chăm sóc hai mươi tư giờ liên tục rồi.
Như vậy, làm thế nào mà một nhà khoa học nữ có tiếng là nghiện công việc như Bạch Cẩn Nghi lại có thể dành ra được thời gian để chăm sóc Tống Cẩm Ninh chứ?
Cố Niệm Chi nhớ tới lúc mình vừa thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi, ngày nào Trần Liệt cũng phải ở bên quan sát điều trị cho cô ấy suốt hai mươi tư giờ, tất nhiên cũng trong tình huống có sự có mặt của Hoắc Thiệu Hằng.
Tình trạng đó kéo dài suốt ba tháng ròng rã, Cố Niệm Chi mới dần dần bước ra khỏi trạng thái hoảng sợ mất kiểm soát.
Sau đó, Trần Liệt sẽ theo dõi tình trạng của cô ấy mười hai tiếng mỗi ngày, liên tục như vậy trong suốt một năm, Cố Niệm Chi mới khỏi bệnh.
Cố Niệm Chi rất muốn biết Bạch Cẩn Nghi đã phân bổ thời gian của bà ta như thế nào.
Ba người bước vào, Hoắc Thiệu Hằng từ từ đứng dậy khỏi ghế xô-pha. Cố Niệm Chi cũng đứng dậy theo, bên cạnh cô là Tống Cẩm Ninh rụt rè nhút nhát.
Người phụ nữ lớn tuổi với làn da màu mật ong quả đúng là Bạch Cẩn Nghi. Ngay khi vừa bước vào, ánh mắt bà ấy đã luôn hướng về phía Tống Cẩm Ninh.
“Cẩm Ninh, cậu có còn nhớ tôi không? Tôi là Cẩn Nghi đây.”
Bà ta bước nhanh về phía trước, đứng sang bên cạnh Tống Cẩm Ninh, mỉm cười tự giới thiệu.
Tống Cẩm Ninh nhớ cái tên “Cẩn Nghi” này cùng với vẻ ngoài của cô ấy, nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt, Tống Cẩm Ninh lại hoài nghi hỏi: “Cậu là Cẩn Nghi á? Sao cậu lại già nua thế này rồi? Nhìn những vết chân chim trên mặt cậu kìa, còn cả bọng mắt, tàn nhang, ôi trời ơi, khóe miệng cũng có nếp nhăn nữa kìa? Không phải chứ? Cậu thực sự là Cẩn Nghi sao?!”
Bạch Cẩn Nghi để lộ ra một khuôn mặt như vừa bị người ta đấm thẳng một cú chính diện vậy.
Phì…!
Cố Niệm Chi không nhịn nổi, vội quay đầu về phía bên kia ghế xô-pha, cười đến run hết cả người.
Lúc này, ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi mới di chuyển về phía Cố Niệm Chi, “Cô đây là...”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói: “Cố Niệm Chi.”
“Là cô bé ấy ư?!” Biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Cẩn Nghi vô cùng linh hoạt sống động. Mặc dù bà ta đã có tuổi rồi nhưng lại tràn trề năng lượng của lớp thanh niên, “Sao cô nhóc ấy có thể trưởng thành như thế này được nhỉ? Có nhầm không đấy?”
Năm Cố Niệm Chi bị tai nạn ô tô, cô ấy mới mười hai tuổi, Bạch Cẩn Nghi là một trong những người có mặt tại hiện trường lúc đó.
Bà ta đã từng nhìn thấy Cố Niệm Chi khi cô vừa được Hoắc Thiệu Hằng giải cứu khỏi chiếc xe hơi đang bốc cháy.
Không ngờ sau khi trưởng thành, cô bé mập ú có khuôn mặt mũm mĩm với cặp lông mày mảnh dài năm ấy đã khác hẳn lúc xưa rồi, đường nét trên khuôn mặt càng ngày càng nảy nở, xinh đẹp hơn nhiều.
“Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi.” Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, “Cục trưởng Bạch nói thế là có ý gì?”
Cố Niệm Chi nghe vậy cũng rất tức giận, không nhịn nổi bèn đứng bên cạnh nói: “Hoắc thiếu, em thấy nhà vật lý Bạch này đang hoài nghi về năng lực của Cục tác chiến đặc biệt các anh đấy. Chẳng lẽ bà ta cho rằng có người lại có thể thay mận đổi đào cả một người sống sờ sờ thế này ngay trước mắt Hoắc thiếu hay sao.”
Bạch Cẩn Nghi ngạc nhiên nhìn Cố Niệm Chi, lắc đầu đầy vẻ không tán thành rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cậu có giáo dục con bé cẩn thận không thế? Ở trước mặt mọi người lại tranh cãi với bề trên thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhận được ánh mắt khuyến khích của Hoắc Thiệu Hằng, lưng cũng thẳng hơn vài phần.
Cô vốn còn có thể vô lý gây chuyện hơn thế này vài phần cơ, chỉ vì sợ Hoắc Thiệu Hằng, sợ anh sẽ trách phạt cô nên mới kiềm chế đó thôi.
Bây giờ lại được Hoắc Thiệu Hằng ủng hộ như vậy, đương nhiên cô càng không thể buông tha cho bà ta được.
Cố Niệm Chi tiến lên một bước nhìn từ đầu đến chân Bạch Cẩn Nghi, hỏi: “Xin hỏi, họ của bậc bề trên là gì ạ?”
“Họ Bạch, sao nào? Chẳng phải cô vừa gọi tôi là nhà vật lý Bạch đấy à? Sao chớp mắt một cái đã không biết họ của tôi là gì rồi?”
Bạch Cẩn Nghi hơi mất kiên nhẫn. Bà ta đến nhà họ Hoắc là để khám bệnh cho Tống Cẩm Ninh, không phải để tranh cãi với một đứa bé miệng còn hôi mùi sữa.
Không ngờ Cố Niệm Chi căn bản không chịu buông tha bà ta, vỗ tay cười nói: “Bác cũng biết mình họ Bạch nữa sao? Vậy bác là bề trên chi họ nào của nhà cháu nhỉ?”
“Tại sao tôi không thể là bề trên của cô hả?”
Bạch Cẩn Nghi vốn không thích những cô gái trắng muốt, xinh đẹp như mỹ nhân trong tranh thế này. Bà ta luôn cảm thấy họ không đứng đắn nên mới có giọng điệu không thân thiện với Cố Niệm Chi.
“Nếu bác đã không phải họ Cố, cũng chẳng phải họ Hoắc, vậy xin hỏi bác dựa vào cái gì mà đòi làm bề trên của cháu? Bác có tư cách gì mà cậy già lên mặt với cháu thế?”
Cố Niệm Chi phản bác lại Bạch Cẩn Nghi không chút nể nang.
“Cô… cô…!”
Bạch Cẩn Nghi lùi lại một bước như bị tổn thương vì những lời nói của Cố Niệm Chi. Bà ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Quan Thần không nói gì thêm nữa.
Hoắc Gia Lan đứng khoanh tay bên cạnh, thích thú xem kịch vui, lúc này mới nhẹ nhàng cười giải vây cho Bạch Cẩn Nghi: “Cô Bạch, cô đừng tức giận ạ. Tiểu Cố mới đến đây được vài ngày, không biết vị trí của cô trong gia đình chúng ta. Người không biết không có tội.” Vừa nói, cô ta vừa đưa mắt nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn xuống đất, vốn không có ý muốn giải thích cũng không có ý định trách mắng Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi lại càng không sợ hãi gì. Cô nói thẳng với Hoắc Gia Lan không chút khách sáo: “Chị Lan này, nhà vật lý Bạch có phải là họ hàng gì của nhà họ Hoắc không?”
“Ờm, cũng không phải...”
Hoắc Gia Lan chỉ đành nhìn về phía chú Hai Hoắc Quan Thần.
Hoắc Quan Thần cau mày, “Thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa. Cẩn Nghi, không phải cô tới để khám bệnh cho Cẩm Ninh sao?”
“À đúng thế, cũng vì Cố Niệm Chi cứng đầu nhúng tay phá rối làm em tức đến ngớ ngẩn luôn rồi.” Bạch Cẩn Nghi thoải mái mỉm cười, đưa tay ra với Tống Cẩm Ninh: “Nào, Cẩm Ninh, đi lên với tôi, tôi sẽ cẩn thận kiểm tra cho cậu nhé!”
Tống Cẩm Ninh ngập ngừng nhìn bà ta, không dám đưa tay ra, chỉ thầm nói với bản thân: “... Làm thế nào Cẩn Nghi lại biến thành dáng vẻ thế này nhỉ? Cậu có thực sự là Cẩn Nghi không?”
Cố Niệm Chi mỉm cười ôm lấy cánh tay của Tống Cẩm Ninh: “Bác Tống, cháu đi cùng bác nhé, bác đừng sợ!”
Cô cũng muốn xem xem Bạch Cẩn Nghi điều trị cho Tống Cẩm Ninh như thế nào.
Không ngờ Bạch Cẩn Nghi lại cau mày, không cho phép cô ấy đi: “Cố Niệm Chi, bà Tống không quen tiếp xúc với người khác, cô bỏ bà ấy ra đi. Bà ấy mà phát bệnh một cái, để tôi xem cô làm được gì. Hơn nữa, trong lúc chẩn đoán cho bà ấy, trước giờ tôi đều không cần sự có mặt của người ngoài.”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chi kéo dài giọng, nói: “Nhà vật lý Bạch này, cháu biết bác là một nhà vật lý học nổi tiếng, nhưng cháu không biết bác còn là một nhà tâm lý nghiệp dư nữa đấy? Xin hỏi bác có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý không?”
“Tiểu Cố, cô Bạch có bằng tiến sĩ về tâm lý học, cũng quá đủ để làm một bác sĩ tâm lý nghiệp dư rồi, đúng không?” Hoắc Gia Lan nói đỡ cho Bạch Cẩn Nghi, đồng thời thúc giục: “Cô Bạch, cô mau đi đi, đừng trì hoãn thời gian nữa ạ.”
“Đợi đã.” Cố Niệm Chi không để họ rời đi, nói thẳng thừng với Hoắc Gia Lan không nể nang gì: “Chị Lan này, em vừa nghe chị nói đã biết ngay chị là một người mù pháp luật rồi. Hồi đại học chị học chuyên ngành gì thế ạ? Chị đã từng học môn Pháp luật đại cương chưa? Đây là môn bắt buộc của rất nhiều trường đại học đấy.”
Khóe miệng của Hoắc Gia Lan giật giật hai lần, cố giữ bình tĩnh, nói: “Chị học ở trường Đại học Yales, còn môn Pháp luật đại cương mà em vừa nói, chị chưa nghe thấy bao giờ.”
“Ồ, chẳng trách chị lại mù pháp luật như vậy.” Dường như Cố Niệm Chi không đặt từ “Yales” vào trong đầu, điều này cũng khiến Hoắc Gia Lan rất xấu hổ.
Cô ta mỉm cười, cố vớt vát: “Chị tốt nghiệp trường Đại học Yales đấy, em lại dám nói tôi bị mù pháp luật ư?”
Cố Niệm Chi nghe cô ta nói xong chỉ muốn cười lăn ra đất.
Đang so xem ai cắt từ nối câu giỏi hơn à?... Thế này chẳng phải là già chán sống, tự tìm thạch tín ăn hay sao?!
“Chị là sinh viên tốt nghiệp tại Đại học Yales… nó chẳng liên quan gì đến chuyện chị có mù pháp luật hay không.” Cố Niệm Chi lắc lắc ngón tay thon dài nuột nà, “Mù pháp luật là nói những người không hiểu biết về luật. Chị tốt nghiệp Đại học Yales vậy thì sẽ hiểu về luật sao? Xin hỏi chị có phải sinh viên tốt nghiệp khoa Luật của Đại học Yales không? “
Hoắc Gia Lan cứng họng.
Tất nhiên cô ta không phải sinh viên tốt nghiệp khoa Luật mà là sinh viên của ngành đánh giá Nghệ thuật. Thật ra, đó cũng chỉ là khóa học bổ túc online từ xa dành cho những người vừa học vừa làm của Khoa Giáo dục Nghệ thuật thuộc trường Đại học Yales thôi.
Vì phải chăm sóc Tống Cẩm Ninh, cuối cùng cô ta đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nên chỉ có thể học các khóa học bổ túc online của các trường nổi tiếng nước ngoài.
Thấy Hoắc Gia Lan im lặng rất lâu không nói gì thêm, Cố Niệm Chi biết ngay cô ta không hề tốt nghiệp ngành Luật, nếu không cô ta đã nhảy dựng lên phản bác cô rồi.
“Thôi được rồi, chị đừng đôi co với em nữa.” Cố Niệm Chi ra vẻ thoải mái vỗ vai Hoắc Gia Lan, quay đầu về phía Bạch Cẩn Nghi nói: “Nhà vật lý Bạch này, nếu bác muốn tiến hành điều trị tâm lý cho phu nhân Tống thì cháu yêu cầu được có mặt đồng hành trong quá trình điều trị.”
“Như vậy không hay lắm đâu. Cẩm Ninh không quen với sự hiện diện của người ngoài, cô ấy sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn.” Lông mày của Bạch Cẩn Nghi nhíu lại đến nỗi hằn rõ những nếp nhăn sâu, “Từ trước đến nay, đều là một mình tôi điều trị tâm lý riêng cho cô ấy.
“Thế ạ? Vậy bao lâu bác lại điều trị cho bác Tống một lần? Có hồ sơ bệnh án không?”
Cố Niệm Chi rất quen với mấy thứ chuyên ngành của bác sĩ tâm lý. Cô từng nghiên cứu về chương trình học liên quan đến lĩnh vực này, hơn nữa cô còn là sinh viên khoa Luật, chính trong mảng pháp luật cũng nghiên cứu rất sâu về yếu tố tâm lý.
Bạch Cẩn Nghi cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn của mình, giải thích với Cố Niệm Chi: “Đương nhiên là có lưu trữ hồ sơ bệnh án rồi. Về việc bao lâu điều trị một lần thì cô biết đấy, tôi rất bận, có các dự án nghiên cứu khoa học trọng điểm Quốc gia, còn hợp tác chặt chẽ với Quân đội. Vì vậy, thời gian tôi có thể dành cho Cẩm Ninh rất hạn chế, nhưng chỉ cần tôi có thời gian thì ngay cả không ăn không uống, tôi cũng đều phải lo cho cô ấy và điều trị cho cô ấy trước.”
“Đúng thế, cô Bạch là người rất có trách nhiệm. Nếu không bệnh tình của cô Tống cũng sẽ không thể ngày một tốt lên như vậy.”
Hoắc Gia Lan lấy lại tinh thần, không tranh cãi với Cố Niệm Chi nữa mà chỉ nói giúp cho Bạch Cẩn Nghi.
Bạch Cẩn Nghi gật đầu: “Gia Lan cứ quá khen, đó là điều cô nên làm. Bố của Cẩm Ninh là giáo viên hướng dẫn của tôi, mà Cẩm Ninh lại là bạn cùng lớp của tôi, tôi không thể để mặc cô ấy không quan tâm được.”
Hai người kẻ tung người hứng, Cố Niệm Chi chỉ thoáng suy tư một chút rồi nói: “Nhà vật lý Bạch này, có vẻ như bác cũng bị mù pháp luật nên cháu đành gắng gượng giải thích một chút vậy. Theo luật pháp quy định, bác Tống là người không có năng lực hành vi, vì thế trong lúc điều trị, cần có sự hiện diện của người nhà hoặc bên thứ ba độc lập mới được thực hiện điều trị tâm lý.”
Cố Niệm Chi hơi ngừng lại rồi lắc đầu ra vẻ buồn bã nói: “Nhưng bao nhiêu năm qua bác đều đóng cửa một mình điều trị cho bác Tống như vậy thì bác đã vi phạm pháp luật rồi đấy, bác có biết không?!”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Hoắc Quan Thần cũng đứng hình.
Hoắc Gia Lan thì á khẩu.
Bạch Cẩn Nghi chợt cảm thấy hơi đau đầu, lạnh nhạt nói: “Sự việc khẩn cấp cần phải linh động, hơn nữa, bệnh của Cẩm Ninh liên quan đến các điều khoản bảo mật, vì vậy việc điều trị khi không có bên thứ ba cũng có thể chấp nhận được.”
Cố Niệm Chi lắc đầu ngón tay, “Về điểm này, cháu không rõ nó có được chấp nhận hay không, cháu phải về tra lại điều luật trong bộ Luật mới được.” Nói xong, cô lại hỏi: “Nhà vật lý Bạch này, bác có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý không?”
“Cô Bạch đã là tiến sĩ tâm lý học của một trường nổi tiếng, lẽ nào không thể làm một bác sĩ tâm lý nhỏ nhoi hay sao?” Hoắc Gia Lan tỏ ra không hài lòng, trách móc Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi còn không thèm ngước mí mắt lên, cũng không nhìn về phía Hoắc Gia Lan, chỉ lạnh nhạt nói: “Chị Lan, người mù pháp luật rồi sẽ bị pháp luật dạy cho cách đối nhân xử thế chỉ trong vài phút thôi. Nếu chị không muốn nếm thử mùi vị bị tố cáo, tốt nhất đừng nên phát ngôn bừa bãi như vậy nữa.”
Dù Hoắc Gia Lan có được giáo dục tốt đến mấy đi chăng nữa thì lúc này cũng bị Cố Niệm Chi chọc tức đến mặt đỏ tía tai rồi. Cô ta thở phì phì, vẻ mặt trở nên rất dữ dằn.
“Nhà vật lý Bạch, bác không có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý đúng không?” Cố Niệm Chi lắc đầu tiếc nuối, lần này cô ấy nhìn về phía Hoắc Quan Thần nói: “Đáng tiếc quá, bệnh của bác Tống đã bị kéo dài trong suốt mười sáu năm trời. Nếu mọi người tìm một bác sĩ tâm lý chính quy để thăm khám và đảm bảo đầy đủ về thời gian điều trị, có lẽ bệnh của bác Tống đã sớm tốt lên từ lâu rồi.”
Hoắc Quan Thần có giây lát bị kích động, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng mạnh mẽ, lạc quan của Bạch Cẩn Nghi, lúc này lại lộ ra vẻ bối rối, bị tổn thương thì trong lòng ông ta cũng có chút không đành. Ông ta quay sang giải thích với Cố Niệm Chi: “Việc này cũng vì bất đắc dĩ thôi. Lúc đầu, Cẩm Ninh chỉ nhận ra một mình Cẩn Nghi, những người khác đều không thể lại gần bà ấy. Cho đến bây giờ, bà ấy cũng chỉ tin tưởng mỗi Cẩn Nghi thôi.”
“Ồ? Là vậy ạ?” Cố Niệm Chi mỉm cười, “Bác Hoắc này, thật ra bác Tống đã chuyển biến tốt lên rất nhiều rồi, bác có nhận ra không?”
“Có chuyển biến ư?”
“Vâng. Bác xem nhé, trước đây bác Tống chỉ để một mình nhà vật lý Bạch lại gần bác ấy, như thế thì cũng hết cách thật, đành phải phiền nhà vật lý Bạch trở thành một bác sĩ tâm lý nghiệp dư, điều trị ngắt quãng bữa được bữa chăng thôi. Bệnh của bác Tống không có chuyển biến xấu, điều này cũng đã chứng minh rằng ít nhiều gì nhà vật lý Bạch cũng có chút ít bản lĩnh. Thế nên, về điểm này, cháu sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.” Cố Niệm Chi đi đến bên Tống Cẩm Ninh đỡ cánh tay của bà ấy, Tống Cẩm Ninh quay sang mỉm cười với cô.
Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Quan Thần: “Bác Hoắc, bác thấy không, hiện giờ tình trạng của bác gái đã thay đổi rồi. Thật ra, trong một thời gian dài trở lại đây, bác Tống đã có thể để những người khác lại gần mình rồi, bác không chú ý thấy sao? Những người giúp việc kia đều là người kề cận chăm sóc bác ấy đó...”
Tất nhiên, đến ngày hôm nay thì còn có cả bản thân cô và Hoắc Thiệu Hằng có thể tiếp xúc với Tống Cẩm Ninh nữa.
Thật ra, đúng là Tống Cẩm Ninh đã có thể để người khác tiếp xúc với mình rồi, ngay cả như Hoắc Quan Thần, chẳng phải hôm nay ông cũng đã lại gần bà ấy và tặng bà ấy một bông hoa mai đó sao?!
Mặc dù những chuyển biến này rất nhỏ bé, nhưng đối với một người suốt mười sáu năm không thay đổi gì như Tống Cẩm Ninh thì đây đã là một bước tiến rất quan trọng rồi.
Lúc này, Bạch Cẩn Nghi mới lên tiếng: “Phải, vì nghe thấy Cẩm Ninh có chuyển biến nên tôi mới tức tốc qua đây.” Nói rồi bà ta lại chân thành xin lỗi Hoắc Quan Thần, giọng điệu rất thân thiết: “Quan Thần, là tại em không tốt, mấy năm qua đã không dành nhiều thời gian để điều trị cho Cẩm Ninh. Lần này, em trở về dự định ở lại thêm vài tháng nữa, em sẽ ở cùng với Cẩm Ninh và tiến hành điều trị đến cùng.”
Lúc đầu, Cố Niệm Chi không có thành kiến cá nhân nào đối với Bạch Cẩn Nghi, những lời nói của cô đều dựa trên thực tế khách quan. Cho đến khi cô nghe thấy Bạch Cẩn Nghi xin lỗi Hoắc Quan Thần, còn thân mật gọi ông ấy là “Quan Thần” thì Cố Niệm Chi mới bất ngờ hiểu ra.
Ôi trời đất ơi!
Nhà vật lý nổi tiếng lẫy lừng này lẽ nào chính là người phụ nữ giải quyết “nhu cầu cá nhân” của Hoắc Quan Thần?!
Cũng chính là… người “bạn gái của bố” mà Hoắc Thiệu Hằng từng nói đó sao?
Cố Niệm Chi mở to hai mắt, nhìn Bạch Cẩn Nghi rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Cô khẽ giật vạt áo của anh, bĩu môi về phía Bạch Cẩn Nghi.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen láy của Cố Niệm Chi, khẽ nhắm mắt lại tỏ ý: Sự thật chính là những điều cô ấy đang nghĩ tới.
Tống Cẩm Ninh tò mò nhìn Cố Niệm Chi và Hoắc Thiệu Hằng hỏi qua đáp lại. Bà cảm thấy rất mơ hồ không hiểu, nhưng nghe thấy cái tên “Bạch Cẩn Nghi” mà bà ấy quen thuộc thì bà lập tức nói: “Cẩn Nghi là bạn cùng lớp của tôi đấy. Cô ấy rất thông minh lại còn tài giỏi, đặc biệt là không ngại khó, ngại khổ.”
Cố Niệm Chi ngây người.
Cô quay sang nhìn Hoắc Thiệu Hằng, nhướng mày như thầm hỏi: “... Thật không?”
Hoắc Thiệu Hằng bình tĩnh như thường ngồi trên ghế xô-pha, dáng vẻ như không muốn nói phải hay không.
Mỗi khi anh bày ra cái vẻ mặt này, Cố Niệm Chi biết ngay là anh không muốn thừa nhận, nhưng cũng không cách nào phủ nhận.
“Biết rồi...”
Cố Niệm Chi len lén chu đôi môi trái ấu đỏ hồng của mình lên với anh, bĩu môi một cái, sóng mắt cuộn trào, khuôn mặt đỏ ửng lên.
Hoắc Thiệu Hằng cứng cả người, chỉ đành ra vẻ mặt lạnh di chuyển tầm nhìn về phía cửa lớn.
Lúc này, từ cửa chính có ba người bước vào, đó là Hoắc Quan Thần, Hoắc Gia Lan và một người phụ nữ cao ráo, vóc dáng gầy gò, nước da màu mật ong.
Tuy nhiên, có thể thấy rằng người phụ nữ này đã hơi có tuổi rồi, đuôi mắt hằn sâu những vết chân chim, đường nét khuôn mặt rất phóng khoáng, tựa tựa có nét giống Bạch Duyệt Nhiên tươi tắn, quyến rũ, nhưng tất nhiên là bà ta lớn tuổi hơn Bạch Duyệt Nhiên rất nhiều.
Cố Niệm Chi biết ngay, chắc chắn người này chính là Bạch Cẩn Nghi, nhà vật lý học tiếng tăm lẫy lừng.
Sinh ra trong nhà họ Bạch, bản thân có học thức, có bản lĩnh, hơn nữa bà ta cũng không nằm trên đống tài sản của gia tộc để làm sâu gạo mà có sự nghiệp của riêng mình.
Từ góc độ này mà nói thì Có Niệm Chi rất ngưỡng mộ bà ta.
Tuy nhiên, nghe Hoắc Thiệu Hằng nói rằng bệnh tình của Tống Cẩm Ninh do bà ta đảm nhiệm chăm sóc thì Cố Niệm Chi lại cảm thấy hơi kỳ lạ.
Chưa nói đến chuyện gì khác, nhưng với loại bệnh này của Tống Cẩm Ninh thôi nó cũng đã luôn cần có bác sĩ tâm lý chuyên sâu theo dõi chăm sóc hai mươi tư giờ liên tục rồi.
Như vậy, làm thế nào mà một nhà khoa học nữ có tiếng là nghiện công việc như Bạch Cẩn Nghi lại có thể dành ra được thời gian để chăm sóc Tống Cẩm Ninh chứ?
Cố Niệm Chi nhớ tới lúc mình vừa thoát khỏi vụ tai nạn xe hơi, ngày nào Trần Liệt cũng phải ở bên quan sát điều trị cho cô ấy suốt hai mươi tư giờ, tất nhiên cũng trong tình huống có sự có mặt của Hoắc Thiệu Hằng.
Tình trạng đó kéo dài suốt ba tháng ròng rã, Cố Niệm Chi mới dần dần bước ra khỏi trạng thái hoảng sợ mất kiểm soát.
Sau đó, Trần Liệt sẽ theo dõi tình trạng của cô ấy mười hai tiếng mỗi ngày, liên tục như vậy trong suốt một năm, Cố Niệm Chi mới khỏi bệnh.
Cố Niệm Chi rất muốn biết Bạch Cẩn Nghi đã phân bổ thời gian của bà ta như thế nào.
Ba người bước vào, Hoắc Thiệu Hằng từ từ đứng dậy khỏi ghế xô-pha. Cố Niệm Chi cũng đứng dậy theo, bên cạnh cô là Tống Cẩm Ninh rụt rè nhút nhát.
Người phụ nữ lớn tuổi với làn da màu mật ong quả đúng là Bạch Cẩn Nghi. Ngay khi vừa bước vào, ánh mắt bà ấy đã luôn hướng về phía Tống Cẩm Ninh.
“Cẩm Ninh, cậu có còn nhớ tôi không? Tôi là Cẩn Nghi đây.”
Bà ta bước nhanh về phía trước, đứng sang bên cạnh Tống Cẩm Ninh, mỉm cười tự giới thiệu.
Tống Cẩm Ninh nhớ cái tên “Cẩn Nghi” này cùng với vẻ ngoài của cô ấy, nhưng nhìn người phụ nữ trước mặt, Tống Cẩm Ninh lại hoài nghi hỏi: “Cậu là Cẩn Nghi á? Sao cậu lại già nua thế này rồi? Nhìn những vết chân chim trên mặt cậu kìa, còn cả bọng mắt, tàn nhang, ôi trời ơi, khóe miệng cũng có nếp nhăn nữa kìa? Không phải chứ? Cậu thực sự là Cẩn Nghi sao?!”
Bạch Cẩn Nghi để lộ ra một khuôn mặt như vừa bị người ta đấm thẳng một cú chính diện vậy.
Phì…!
Cố Niệm Chi không nhịn nổi, vội quay đầu về phía bên kia ghế xô-pha, cười đến run hết cả người.
Lúc này, ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi mới di chuyển về phía Cố Niệm Chi, “Cô đây là...”
Hoắc Thiệu Hằng lạnh nhạt nói: “Cố Niệm Chi.”
“Là cô bé ấy ư?!” Biểu cảm trên khuôn mặt của Bạch Cẩn Nghi vô cùng linh hoạt sống động. Mặc dù bà ta đã có tuổi rồi nhưng lại tràn trề năng lượng của lớp thanh niên, “Sao cô nhóc ấy có thể trưởng thành như thế này được nhỉ? Có nhầm không đấy?”
Năm Cố Niệm Chi bị tai nạn ô tô, cô ấy mới mười hai tuổi, Bạch Cẩn Nghi là một trong những người có mặt tại hiện trường lúc đó.
Bà ta đã từng nhìn thấy Cố Niệm Chi khi cô vừa được Hoắc Thiệu Hằng giải cứu khỏi chiếc xe hơi đang bốc cháy.
Không ngờ sau khi trưởng thành, cô bé mập ú có khuôn mặt mũm mĩm với cặp lông mày mảnh dài năm ấy đã khác hẳn lúc xưa rồi, đường nét trên khuôn mặt càng ngày càng nảy nở, xinh đẹp hơn nhiều.
“Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh tôi từ mười hai tuổi đến mười tám tuổi.” Hoắc Thiệu Hằng đút hai tay vào túi quần, “Cục trưởng Bạch nói thế là có ý gì?”
Cố Niệm Chi nghe vậy cũng rất tức giận, không nhịn nổi bèn đứng bên cạnh nói: “Hoắc thiếu, em thấy nhà vật lý Bạch này đang hoài nghi về năng lực của Cục tác chiến đặc biệt các anh đấy. Chẳng lẽ bà ta cho rằng có người lại có thể thay mận đổi đào cả một người sống sờ sờ thế này ngay trước mắt Hoắc thiếu hay sao.”
Bạch Cẩn Nghi ngạc nhiên nhìn Cố Niệm Chi, lắc đầu đầy vẻ không tán thành rồi nói với Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, cậu có giáo dục con bé cẩn thận không thế? Ở trước mặt mọi người lại tranh cãi với bề trên thế này còn ra thể thống gì nữa?”
Hoắc Thiệu Hằng không nói gì, chỉ nghiêng đầu nhìn Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi nhận được ánh mắt khuyến khích của Hoắc Thiệu Hằng, lưng cũng thẳng hơn vài phần.
Cô vốn còn có thể vô lý gây chuyện hơn thế này vài phần cơ, chỉ vì sợ Hoắc Thiệu Hằng, sợ anh sẽ trách phạt cô nên mới kiềm chế đó thôi.
Bây giờ lại được Hoắc Thiệu Hằng ủng hộ như vậy, đương nhiên cô càng không thể buông tha cho bà ta được.
Cố Niệm Chi tiến lên một bước nhìn từ đầu đến chân Bạch Cẩn Nghi, hỏi: “Xin hỏi, họ của bậc bề trên là gì ạ?”
“Họ Bạch, sao nào? Chẳng phải cô vừa gọi tôi là nhà vật lý Bạch đấy à? Sao chớp mắt một cái đã không biết họ của tôi là gì rồi?”
Bạch Cẩn Nghi hơi mất kiên nhẫn. Bà ta đến nhà họ Hoắc là để khám bệnh cho Tống Cẩm Ninh, không phải để tranh cãi với một đứa bé miệng còn hôi mùi sữa.
Không ngờ Cố Niệm Chi căn bản không chịu buông tha bà ta, vỗ tay cười nói: “Bác cũng biết mình họ Bạch nữa sao? Vậy bác là bề trên chi họ nào của nhà cháu nhỉ?”
“Tại sao tôi không thể là bề trên của cô hả?”
Bạch Cẩn Nghi vốn không thích những cô gái trắng muốt, xinh đẹp như mỹ nhân trong tranh thế này. Bà ta luôn cảm thấy họ không đứng đắn nên mới có giọng điệu không thân thiện với Cố Niệm Chi.
“Nếu bác đã không phải họ Cố, cũng chẳng phải họ Hoắc, vậy xin hỏi bác dựa vào cái gì mà đòi làm bề trên của cháu? Bác có tư cách gì mà cậy già lên mặt với cháu thế?”
Cố Niệm Chi phản bác lại Bạch Cẩn Nghi không chút nể nang.
“Cô… cô…!”
Bạch Cẩn Nghi lùi lại một bước như bị tổn thương vì những lời nói của Cố Niệm Chi. Bà ta nghiêng đầu nhìn Hoắc Quan Thần không nói gì thêm nữa.
Hoắc Gia Lan đứng khoanh tay bên cạnh, thích thú xem kịch vui, lúc này mới nhẹ nhàng cười giải vây cho Bạch Cẩn Nghi: “Cô Bạch, cô đừng tức giận ạ. Tiểu Cố mới đến đây được vài ngày, không biết vị trí của cô trong gia đình chúng ta. Người không biết không có tội.” Vừa nói, cô ta vừa đưa mắt nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng.
Hoắc Thiệu Hằng lại nhìn xuống đất, vốn không có ý muốn giải thích cũng không có ý định trách mắng Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi lại càng không sợ hãi gì. Cô nói thẳng với Hoắc Gia Lan không chút khách sáo: “Chị Lan này, nhà vật lý Bạch có phải là họ hàng gì của nhà họ Hoắc không?”
“Ờm, cũng không phải...”
Hoắc Gia Lan chỉ đành nhìn về phía chú Hai Hoắc Quan Thần.
Hoắc Quan Thần cau mày, “Thôi được rồi, đừng nói mấy chuyện linh tinh nữa. Cẩn Nghi, không phải cô tới để khám bệnh cho Cẩm Ninh sao?”
“À đúng thế, cũng vì Cố Niệm Chi cứng đầu nhúng tay phá rối làm em tức đến ngớ ngẩn luôn rồi.” Bạch Cẩn Nghi thoải mái mỉm cười, đưa tay ra với Tống Cẩm Ninh: “Nào, Cẩm Ninh, đi lên với tôi, tôi sẽ cẩn thận kiểm tra cho cậu nhé!”
Tống Cẩm Ninh ngập ngừng nhìn bà ta, không dám đưa tay ra, chỉ thầm nói với bản thân: “... Làm thế nào Cẩn Nghi lại biến thành dáng vẻ thế này nhỉ? Cậu có thực sự là Cẩn Nghi không?”
Cố Niệm Chi mỉm cười ôm lấy cánh tay của Tống Cẩm Ninh: “Bác Tống, cháu đi cùng bác nhé, bác đừng sợ!”
Cô cũng muốn xem xem Bạch Cẩn Nghi điều trị cho Tống Cẩm Ninh như thế nào.
Không ngờ Bạch Cẩn Nghi lại cau mày, không cho phép cô ấy đi: “Cố Niệm Chi, bà Tống không quen tiếp xúc với người khác, cô bỏ bà ấy ra đi. Bà ấy mà phát bệnh một cái, để tôi xem cô làm được gì. Hơn nữa, trong lúc chẩn đoán cho bà ấy, trước giờ tôi đều không cần sự có mặt của người ngoài.”
“Vậy sao?” Cố Niệm Chi kéo dài giọng, nói: “Nhà vật lý Bạch này, cháu biết bác là một nhà vật lý học nổi tiếng, nhưng cháu không biết bác còn là một nhà tâm lý nghiệp dư nữa đấy? Xin hỏi bác có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý không?”
“Tiểu Cố, cô Bạch có bằng tiến sĩ về tâm lý học, cũng quá đủ để làm một bác sĩ tâm lý nghiệp dư rồi, đúng không?” Hoắc Gia Lan nói đỡ cho Bạch Cẩn Nghi, đồng thời thúc giục: “Cô Bạch, cô mau đi đi, đừng trì hoãn thời gian nữa ạ.”
“Đợi đã.” Cố Niệm Chi không để họ rời đi, nói thẳng thừng với Hoắc Gia Lan không nể nang gì: “Chị Lan này, em vừa nghe chị nói đã biết ngay chị là một người mù pháp luật rồi. Hồi đại học chị học chuyên ngành gì thế ạ? Chị đã từng học môn Pháp luật đại cương chưa? Đây là môn bắt buộc của rất nhiều trường đại học đấy.”
Khóe miệng của Hoắc Gia Lan giật giật hai lần, cố giữ bình tĩnh, nói: “Chị học ở trường Đại học Yales, còn môn Pháp luật đại cương mà em vừa nói, chị chưa nghe thấy bao giờ.”
“Ồ, chẳng trách chị lại mù pháp luật như vậy.” Dường như Cố Niệm Chi không đặt từ “Yales” vào trong đầu, điều này cũng khiến Hoắc Gia Lan rất xấu hổ.
Cô ta mỉm cười, cố vớt vát: “Chị tốt nghiệp trường Đại học Yales đấy, em lại dám nói tôi bị mù pháp luật ư?”
Cố Niệm Chi nghe cô ta nói xong chỉ muốn cười lăn ra đất.
Đang so xem ai cắt từ nối câu giỏi hơn à?... Thế này chẳng phải là già chán sống, tự tìm thạch tín ăn hay sao?!
“Chị là sinh viên tốt nghiệp tại Đại học Yales… nó chẳng liên quan gì đến chuyện chị có mù pháp luật hay không.” Cố Niệm Chi lắc lắc ngón tay thon dài nuột nà, “Mù pháp luật là nói những người không hiểu biết về luật. Chị tốt nghiệp Đại học Yales vậy thì sẽ hiểu về luật sao? Xin hỏi chị có phải sinh viên tốt nghiệp khoa Luật của Đại học Yales không? “
Hoắc Gia Lan cứng họng.
Tất nhiên cô ta không phải sinh viên tốt nghiệp khoa Luật mà là sinh viên của ngành đánh giá Nghệ thuật. Thật ra, đó cũng chỉ là khóa học bổ túc online từ xa dành cho những người vừa học vừa làm của Khoa Giáo dục Nghệ thuật thuộc trường Đại học Yales thôi.
Vì phải chăm sóc Tống Cẩm Ninh, cuối cùng cô ta đã từ bỏ cơ hội ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu nên chỉ có thể học các khóa học bổ túc online của các trường nổi tiếng nước ngoài.
Thấy Hoắc Gia Lan im lặng rất lâu không nói gì thêm, Cố Niệm Chi biết ngay cô ta không hề tốt nghiệp ngành Luật, nếu không cô ta đã nhảy dựng lên phản bác cô rồi.
“Thôi được rồi, chị đừng đôi co với em nữa.” Cố Niệm Chi ra vẻ thoải mái vỗ vai Hoắc Gia Lan, quay đầu về phía Bạch Cẩn Nghi nói: “Nhà vật lý Bạch này, nếu bác muốn tiến hành điều trị tâm lý cho phu nhân Tống thì cháu yêu cầu được có mặt đồng hành trong quá trình điều trị.”
“Như vậy không hay lắm đâu. Cẩm Ninh không quen với sự hiện diện của người ngoài, cô ấy sẽ sợ hãi, sẽ hoảng loạn.” Lông mày của Bạch Cẩn Nghi nhíu lại đến nỗi hằn rõ những nếp nhăn sâu, “Từ trước đến nay, đều là một mình tôi điều trị tâm lý riêng cho cô ấy.
“Thế ạ? Vậy bao lâu bác lại điều trị cho bác Tống một lần? Có hồ sơ bệnh án không?”
Cố Niệm Chi rất quen với mấy thứ chuyên ngành của bác sĩ tâm lý. Cô từng nghiên cứu về chương trình học liên quan đến lĩnh vực này, hơn nữa cô còn là sinh viên khoa Luật, chính trong mảng pháp luật cũng nghiên cứu rất sâu về yếu tố tâm lý.
Bạch Cẩn Nghi cố gắng kiềm chế sự mất kiên nhẫn của mình, giải thích với Cố Niệm Chi: “Đương nhiên là có lưu trữ hồ sơ bệnh án rồi. Về việc bao lâu điều trị một lần thì cô biết đấy, tôi rất bận, có các dự án nghiên cứu khoa học trọng điểm Quốc gia, còn hợp tác chặt chẽ với Quân đội. Vì vậy, thời gian tôi có thể dành cho Cẩm Ninh rất hạn chế, nhưng chỉ cần tôi có thời gian thì ngay cả không ăn không uống, tôi cũng đều phải lo cho cô ấy và điều trị cho cô ấy trước.”
“Đúng thế, cô Bạch là người rất có trách nhiệm. Nếu không bệnh tình của cô Tống cũng sẽ không thể ngày một tốt lên như vậy.”
Hoắc Gia Lan lấy lại tinh thần, không tranh cãi với Cố Niệm Chi nữa mà chỉ nói giúp cho Bạch Cẩn Nghi.
Bạch Cẩn Nghi gật đầu: “Gia Lan cứ quá khen, đó là điều cô nên làm. Bố của Cẩm Ninh là giáo viên hướng dẫn của tôi, mà Cẩm Ninh lại là bạn cùng lớp của tôi, tôi không thể để mặc cô ấy không quan tâm được.”
Hai người kẻ tung người hứng, Cố Niệm Chi chỉ thoáng suy tư một chút rồi nói: “Nhà vật lý Bạch này, có vẻ như bác cũng bị mù pháp luật nên cháu đành gắng gượng giải thích một chút vậy. Theo luật pháp quy định, bác Tống là người không có năng lực hành vi, vì thế trong lúc điều trị, cần có sự hiện diện của người nhà hoặc bên thứ ba độc lập mới được thực hiện điều trị tâm lý.”
Cố Niệm Chi hơi ngừng lại rồi lắc đầu ra vẻ buồn bã nói: “Nhưng bao nhiêu năm qua bác đều đóng cửa một mình điều trị cho bác Tống như vậy thì bác đã vi phạm pháp luật rồi đấy, bác có biết không?!”
Hoắc Thiệu Hằng cạn lời.
Hoắc Quan Thần cũng đứng hình.
Hoắc Gia Lan thì á khẩu.
Bạch Cẩn Nghi chợt cảm thấy hơi đau đầu, lạnh nhạt nói: “Sự việc khẩn cấp cần phải linh động, hơn nữa, bệnh của Cẩm Ninh liên quan đến các điều khoản bảo mật, vì vậy việc điều trị khi không có bên thứ ba cũng có thể chấp nhận được.”
Cố Niệm Chi lắc đầu ngón tay, “Về điểm này, cháu không rõ nó có được chấp nhận hay không, cháu phải về tra lại điều luật trong bộ Luật mới được.” Nói xong, cô lại hỏi: “Nhà vật lý Bạch này, bác có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý không?”
“Cô Bạch đã là tiến sĩ tâm lý học của một trường nổi tiếng, lẽ nào không thể làm một bác sĩ tâm lý nhỏ nhoi hay sao?” Hoắc Gia Lan tỏ ra không hài lòng, trách móc Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi còn không thèm ngước mí mắt lên, cũng không nhìn về phía Hoắc Gia Lan, chỉ lạnh nhạt nói: “Chị Lan, người mù pháp luật rồi sẽ bị pháp luật dạy cho cách đối nhân xử thế chỉ trong vài phút thôi. Nếu chị không muốn nếm thử mùi vị bị tố cáo, tốt nhất đừng nên phát ngôn bừa bãi như vậy nữa.”
Dù Hoắc Gia Lan có được giáo dục tốt đến mấy đi chăng nữa thì lúc này cũng bị Cố Niệm Chi chọc tức đến mặt đỏ tía tai rồi. Cô ta thở phì phì, vẻ mặt trở nên rất dữ dằn.
“Nhà vật lý Bạch, bác không có Giấy phép hành nghề bác sĩ tâm lý đúng không?” Cố Niệm Chi lắc đầu tiếc nuối, lần này cô ấy nhìn về phía Hoắc Quan Thần nói: “Đáng tiếc quá, bệnh của bác Tống đã bị kéo dài trong suốt mười sáu năm trời. Nếu mọi người tìm một bác sĩ tâm lý chính quy để thăm khám và đảm bảo đầy đủ về thời gian điều trị, có lẽ bệnh của bác Tống đã sớm tốt lên từ lâu rồi.”
Hoắc Quan Thần có giây lát bị kích động, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt xưa nay lúc nào cũng mạnh mẽ, lạc quan của Bạch Cẩn Nghi, lúc này lại lộ ra vẻ bối rối, bị tổn thương thì trong lòng ông ta cũng có chút không đành. Ông ta quay sang giải thích với Cố Niệm Chi: “Việc này cũng vì bất đắc dĩ thôi. Lúc đầu, Cẩm Ninh chỉ nhận ra một mình Cẩn Nghi, những người khác đều không thể lại gần bà ấy. Cho đến bây giờ, bà ấy cũng chỉ tin tưởng mỗi Cẩn Nghi thôi.”
“Ồ? Là vậy ạ?” Cố Niệm Chi mỉm cười, “Bác Hoắc này, thật ra bác Tống đã chuyển biến tốt lên rất nhiều rồi, bác có nhận ra không?”
“Có chuyển biến ư?”
“Vâng. Bác xem nhé, trước đây bác Tống chỉ để một mình nhà vật lý Bạch lại gần bác ấy, như thế thì cũng hết cách thật, đành phải phiền nhà vật lý Bạch trở thành một bác sĩ tâm lý nghiệp dư, điều trị ngắt quãng bữa được bữa chăng thôi. Bệnh của bác Tống không có chuyển biến xấu, điều này cũng đã chứng minh rằng ít nhiều gì nhà vật lý Bạch cũng có chút ít bản lĩnh. Thế nên, về điểm này, cháu sẽ không tiếp tục truy cứu nữa.” Cố Niệm Chi đi đến bên Tống Cẩm Ninh đỡ cánh tay của bà ấy, Tống Cẩm Ninh quay sang mỉm cười với cô.
Cố Niệm Chi lại ngẩng đầu nhìn Hoắc Quan Thần: “Bác Hoắc, bác thấy không, hiện giờ tình trạng của bác gái đã thay đổi rồi. Thật ra, trong một thời gian dài trở lại đây, bác Tống đã có thể để những người khác lại gần mình rồi, bác không chú ý thấy sao? Những người giúp việc kia đều là người kề cận chăm sóc bác ấy đó...”
Tất nhiên, đến ngày hôm nay thì còn có cả bản thân cô và Hoắc Thiệu Hằng có thể tiếp xúc với Tống Cẩm Ninh nữa.
Thật ra, đúng là Tống Cẩm Ninh đã có thể để người khác tiếp xúc với mình rồi, ngay cả như Hoắc Quan Thần, chẳng phải hôm nay ông cũng đã lại gần bà ấy và tặng bà ấy một bông hoa mai đó sao?!
Mặc dù những chuyển biến này rất nhỏ bé, nhưng đối với một người suốt mười sáu năm không thay đổi gì như Tống Cẩm Ninh thì đây đã là một bước tiến rất quan trọng rồi.
Lúc này, Bạch Cẩn Nghi mới lên tiếng: “Phải, vì nghe thấy Cẩm Ninh có chuyển biến nên tôi mới tức tốc qua đây.” Nói rồi bà ta lại chân thành xin lỗi Hoắc Quan Thần, giọng điệu rất thân thiết: “Quan Thần, là tại em không tốt, mấy năm qua đã không dành nhiều thời gian để điều trị cho Cẩm Ninh. Lần này, em trở về dự định ở lại thêm vài tháng nữa, em sẽ ở cùng với Cẩm Ninh và tiến hành điều trị đến cùng.”
Lúc đầu, Cố Niệm Chi không có thành kiến cá nhân nào đối với Bạch Cẩn Nghi, những lời nói của cô đều dựa trên thực tế khách quan. Cho đến khi cô nghe thấy Bạch Cẩn Nghi xin lỗi Hoắc Quan Thần, còn thân mật gọi ông ấy là “Quan Thần” thì Cố Niệm Chi mới bất ngờ hiểu ra.
Ôi trời đất ơi!
Nhà vật lý nổi tiếng lẫy lừng này lẽ nào chính là người phụ nữ giải quyết “nhu cầu cá nhân” của Hoắc Quan Thần?!
Cũng chính là… người “bạn gái của bố” mà Hoắc Thiệu Hằng từng nói đó sao?
Cố Niệm Chi mở to hai mắt, nhìn Bạch Cẩn Nghi rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng. Cô khẽ giật vạt áo của anh, bĩu môi về phía Bạch Cẩn Nghi.
Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đen láy của Cố Niệm Chi, khẽ nhắm mắt lại tỏ ý: Sự thật chính là những điều cô ấy đang nghĩ tới.
Bình luận facebook