Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 212: Nhiệm vụ khẩn cấp
Cố Niệm Chi vốn cho rằng rằng bản thân mình đã học được phong thái bình tĩnh, trầm ổn như một bậc Đại tướng quân từ Hoắc Thiệu Hằng, những chuyện bình thường đã không thể làm cô kinh ngạc hay thất thần được nữa.
Thế nhưng, ngay khi xác nhận được thân phận khác của Bạch Cẩn Nghi thì khóe miệng của Cố Niệm Chi vẫn không khỏi giật run lên.
Khốn kiếp!
Để tình địch trị bệnh cho thì đúng là hết sức tưởng tượng với người nhà này rồi!
Có điều, mọi chuyện cũng đã thật sự phát triển đến mức khó tin như vậy đấy. Cố Niệm Chi không còn kích động như vừa nãy nữa, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh như thường của Hoắc Thiệu Hằng, bản thân cô cũng tự bình tĩnh lại.
Nhà họ Hoắc không phải là một gia tộc bình thường, cho dù là ông cụ Hoắc, Hoắc Học Nông hay Hoắc Quan Thần bố của Hoắc Thiệu Hằng thì đều là những người có vị trí cao trong quân đội cả.
Những người như vậy không thể phạm sai lầm căn bản thế này được.
Mà bản thân Hoắc Thiệu Hằng là con trai của Tống Cẩm Ninh nhưng lại không quan tâm đến vấn đề này thì quả thật rất kỳ lạ.
Tất nhiên, Cố Niệm Chi sẽ không cho rằng Hoắc Thiệu Hằng có lỗi gì cả. Trong thâm tâm cô ấy, dù Hoắc Thiệu Hằng có làm gì đi nữa thì cũng đều đúng đắn hết. Nếu ai đó nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng sai thì chắc chắn chỉ số IQ và tầm nhìn của người đó có vấn đề rồi, nên đến khoa thần kinh và khoa mắt của bệnh viện để khám thì hơn.
Vì vậy, lẽ nào trong chuyện này còn có bí ẩn gì đó mà cô ấy không biết?
Cố Niệm Chi nhớ đến chuyện Hoắc Thiệu Hằng đã từng nói tối nay sẽ cho cô ấy biết tình hình cụ thể, nhưng không ngờ còn chưa đến tối thì Bạch Cẩn Nghi đã đến rồi.
Vậy phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Cố Niệm Chi vẫn cho rằng việc cách ly mối quan hệ giữa Bạch Cẩn Nghi, Hoắc Gia Lan và Tống Cẩm Ninh là nhiệm vụ khẩn cấp.
Cho dù vì lý do nào đó mà cô không biết thì tốt nhất trước hết vẫn phải giúp Tống Cẩm Ninh thoát khỏi sự kiểm soát của hai người này đã.
Trong lòng Cố Niệm Chi đã có quyết định rõ ràng, bèn ho một tiếng rồi nói, “Nhà vật lý Bạch?”
Bạch Cẩn Nghi đang làm ra vẻ bối rối nhìn Hoắc Quan Thần, môi khẽ mấp máy, sắc mặt u ám. Nhan sắc đó, thật sự còn kém xa với nét quyến rũ của Tống Cẩm Ninh.”Còn việc gì nữa?”Ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi rời khỏi Hoắc Quan Thần, nhìn về phía Cố Niệm Chi, “Tôi rất bận...”
“Cháu biết chắc chắn nhà vật lý Bạch rất bận rộn, bác là nhà khoa học hàng đầu, thời gian có hạn. Có điều, việc điều trị của bác Tống cũng không nên kéo dài thêm một giây phút nào cả, vì vậy cháu cho rằng không nên làm phiền bác thêm nữa.” Cố Niệm Chi nghiêng đầu mỉm cười, “Chúng ta nên đổi sang một bác sĩ tâm lý khác sẽ tốt hơn.”
“Thời gian này tôi không bận. Tôi nói rồi, tôi có thể dành ra vài tháng để ở cùng với Cẩm Ninh, tập trung điều trị cho cô ấy.” Bạch Cẩn Nghi nhìn đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nói chuyện với Cố Niệm Chi nữa. Bà ta nhìn sang Hoắc Quan Thần, hỏi: “Quan Thần, anh thấy sao? Khi nào em chuyển đến thì được?”
Hoắc Quan Thần gật đầu, “Lúc nào cũng được.”
Hoắc Gia Lan vui vẻ mỉm cười, vỗ tay một cái: “Cô Bạch, cô có mang đồ đạc theo không? Dù chưa mang tới cũng không cần phải lo lắng đâu, trong nhà cái gì cũng có, mà kể cả không có, cô cứ ghi ra danh sách những thứ cô đã dùng quen ra, cháu sẽ căn dặn người làm đi mua.”
Hai mắt Cố Niệm Chi trợn trừng cả lên. Cô nhìn Hoắc Quan Thần rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng vẫn không nói nửa lời, trong lòng hơi lo lắng.
Có chuyện gì với mấy người đàn ông này thế?
Họ thật sự nghĩ rằng để Bạch Cẩn Nghi điều trị cho Tống Cẩm Ninh sẽ không có vấn đề gì cả sao?
Cố Niệm Chi cực kì sốt ruột, không chú ý đến Hoắc Thiệu Hằng đang dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mà đi qua khoác tay Tống Cẩm Ninh, không hài lòng nói với Hoắc Quan Thần: “Bác Hoắc này, với mối quan hệ đặc biệt của bác và nhà vật lý Bạch, cháu nghĩ bác ấy không phù hợp để làm bác sĩ điều trị tâm lý chính cho bác Tống đâu. Bác ấy nên giữ kẽ tránh điều tiếng chút thì hơn!”
“Tránh điều tiếng ư? Tránh điều tiếng gì nhỉ?” Hoắc Gia Lan buồn cười quấn chặt chiếc áo choàng lông cừu Peru màu tím hoa lan Tử La trên người mình hơn một chút, “Em đang ám chỉ điều gì thế? Đừng úp úp mở mở nữa, ở đây ngoài em ra thì không có ai là người ngoài cả, em cứ nói rõ ràng luôn đi.”
Cố Niệm Chi tức điên người vì mấy lời mỉa mai của Hoắc Gia Lan.
Cái gì mà ngoài cô ra thì không có ai là người ngoài cơ chứ?
“Chị cả nhà họ Hoắc này, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Nhà vật lý Bạch là bạn gái hiện tại của bác Hoắc. Làm sao có thể để bạn gái hiện tại điều trị cho vợ cũ của mình được chứ? Nói ra không sợ bị người ta cười cho à?”
Vừa nói, Cố Niệm Chi vừa quan sát nét mặt của Tống Cẩm Ninh, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì của bà ấy, hoàn toàn không hứng thú gì với câu chuyện của mọi người.
Liệu có phải là bà ấy căn bản không biết mọi người đang nói về cái gì không?
Cố Niệm Chi cạn lời.
Hoắc Gia Lan chỉ đợi Cố Niệm Chi nói câu này, vừa nghe thấy vậy, nụ cười của cô ta tắt lịm, khóe môi mang theo vẻ nhạo báng, nói: “Cô Bạch là người có phẩm chất thanh cao, từ trước đến nay cũng rất nghiêm túc, đứng đắn, sao em có thể nghĩ về cô ấy như thế được? Hơn nữa, lúc cô Bạch và chú Hai tôi đến với nhau thì chú tôi đã ly hôn rồi. Kẻ làm con chim cưu chiếm tổ chim khách lại là một người khác đấy.”
“Nếu đây là mối quan tâm của cô, thì cô Cố này, tôi cho rằng cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Tôi đâu có hèn hạ đến mức cố tình làm khó một người mắc bệnh tâm thần như cô nói chứ. Đúng thế, mấy năm nay công việc của tôi rất bận rộn, quả thực đã có phần sơ suất, vì vậy nên tôi cũng muốn bồi thường.”
Bạch Cẩn Nghi chợt hiểu ra ẩn ý sau lời nói của Cố Niệm Chi, hơi dở khóc dở cười phản bác lại cô ấy.
Hoắc Gia Lan tiếp tục khen ngợi Bạch Cẩn Nghi: “Em Cố này, là do em không biết đó thôi. Những ngày đầu, cô Bạch đã rất vất vả mới có thể giúp cô Tống hoàn toàn thoát khỏi trạng thái điên cuồng. Tình hình lúc đó nói ra còn sợ làm em chết khiếp ấy. Cũng nhờ cô Bạch vừa có bản lĩnh, vừa có kiên nhẫn, còn có tư cách đến tiếp cận cô Tống nên mới khiến gia đình chúng tôi và Bộ Quốc phòng yên tâm để cô ấy chăm sóc cho cô Tống.”
Thấy Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi ngày càng làm chủ tình hình, trong lòng Cố Niệm Chi có chút bất an, nhưng cô vẫn không chịu buông tha. Dù sao, Hoắc Thiệu Hằng cũng có lên tiếng ngăn cản cô đâu, đã vậy thì cô phải nói tiếp: “Phải, em không phủ nhận khả năng của nhà vật lý Bạch. Nhưng mười sáu năm đã trôi qua rồi, bác Tống vẫn chưa bình phục, tại sao lại không thể tìm người khác đến thăm khám chứ? Mua đồ còn phải chọn lựa kĩ càng rồi mới mua, huống chi là chữa bệnh?”
“Nhưng bệnh của cô Tống có liên quan đến kế hoạch thử nghiệm tuyệt mật của Bộ Quốc phòng. Để tránh rò rỉ thông tin, người bình thường vốn không được phép tiếp cận với cô Tống. Nếu em muốn tìm một bác sĩ khác để điều trị cho cô Tống, trước tiên hãy nộp đơn đề nghị lên Bộ Quốc Phòng, đợi Bộ Quốc phòng xác minh lý lịch chính trị xong mới có thể yên tâm để bác sĩ điều trị cho cô ấy. Cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm mới xác minh lý lịch chính trị xong nữa đây...”
Hoắc Gia Lan phản bác rất trôi chảy, kín kẽ, ánh mắt thoáng lóe lên vài phần đắc ý nhìn Cố Niệm Chi như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh thích gây chuyện vậy.
“Bởi vì điều trị tâm lý luôn không tránh được phải thôi miên, nếu là người không đáng tin cậy, ngộ nhỡ thôi miên ra thông tin tuyệt mật thì biết làm sao? Vì vậy hoàn toàn không thể coi thường được. Khi đó, tôi cũng là một thành viên của phòng thí nghiệm, mặc dù không trực tiếp tham gia vào lần thí nghiệm đó, nhưng mọi mặt của thí nghiệm tôi đều biết cả, vì vậy, cuối cùng Bộ Quốc phòng đã quyết định để tôi tiếp nhận việc điều trị.”
Bạch Cẩn Nghi lấy lại tinh thần, bắt đầu nhẹ nhàng giải thích cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cảm thấy mình như bị rơi vào lưới vậy, còn Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi thì đứng trên bên lưới lạnh lùng nhìn cô vùng vẫy.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là kiểu người dễ bị đánh bại bởi một vài câu nói của người khác. Cố Niệm Chi không ngần ngại bác bỏ: “Trên thực tế cũng có thể tìm một quân y mà. Ví dụ như Trần Liệt, bác sĩ quân y được mệnh danh là thần y chẳng hạn, mọi người đều biết anh ấy phải không? Để anh ấy thử không được sao? Anh ấy vốn là quân nhân, cấp bậc an ninh cũng rất cao, để anh ấy thay thế thì đâu cần sợ rò rỉ thông tin nữa chứ?” Cố Niệm Chi khoanh tay, cuối cùng hạ sát chiêu: “Đóng cửa, thả Trần Liệt!”
Hoắc Gia Lan vẫn không đồng ý, “Tuy Trần Liệt thật sự là bậc thầy của nước nhà nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói Trần Liệt từng học về tâm lý học, cũng như chưa từng có kinh nghiệm làm bác sĩ tâm lý, còn cô Bạch lại có mười sáu năm kinh nghiệm rồi.”
Cố Niệm Chi nhướng mày, khăng khăng nói: “Ai nói Trần Liệt không có kinh nghiệm chứ?” Cô đang định nói về tình huống của bản thân, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại lên tiếng, giành lời trước khi cô kịp nói: “Chỉ cần Bộ Quốc phòng đồng ý, đương nhiên có thể để Trần Liệt thử xem. Có điều, theo tôi được biết, Trần Liệt khá bận rộn, không biết cậu ta có thời gian không.”
Thấy Hoắc Thiệu Hằng lại ủng hộ ý kiến của Cố Niệm Chi, Hoắc Gia Lan, Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Quan Thần đều rất ngạc nhiên.
Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Quan Thần nhìn nhau và không nói gì.
Hoắc Gia Lan vẫn không đồng ý, cô ta cắn răng, tức tối nói: “Em Cố đã càn quấy, sao anh họ cũng để mặc cho em ấy tung hoành như thế chứ?” Nói xong, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng: “Anh họ cả, anh đừng quên, lúc đó bố em cũng ở trong phòng thí nghiệm, nhưng thí nghiệm xảy ra sự cố, Bộ Quốc phòng lại nói với em và mẹ rằng bố em mất tích rồi.” Hoắc Gia Lan vừa nói vừa chỉ vào Tống Cẩm Ninh đứng bên cạnh Cố niệm Chi: “Chỉ có bà ấy! Chỉ có bà ấy biết đã xảy ra chuyện gì trong phòng thí nghiệm vào thời điểm đó! Muốn đưa bà ấy đi ư? Em không đồng ý! Tung tích của bố em vẫn đang nằm trên người bà ấy đấy!”
Thế nhưng, ngay khi xác nhận được thân phận khác của Bạch Cẩn Nghi thì khóe miệng của Cố Niệm Chi vẫn không khỏi giật run lên.
Khốn kiếp!
Để tình địch trị bệnh cho thì đúng là hết sức tưởng tượng với người nhà này rồi!
Có điều, mọi chuyện cũng đã thật sự phát triển đến mức khó tin như vậy đấy. Cố Niệm Chi không còn kích động như vừa nãy nữa, nhìn vẻ mặt điềm tĩnh như thường của Hoắc Thiệu Hằng, bản thân cô cũng tự bình tĩnh lại.
Nhà họ Hoắc không phải là một gia tộc bình thường, cho dù là ông cụ Hoắc, Hoắc Học Nông hay Hoắc Quan Thần bố của Hoắc Thiệu Hằng thì đều là những người có vị trí cao trong quân đội cả.
Những người như vậy không thể phạm sai lầm căn bản thế này được.
Mà bản thân Hoắc Thiệu Hằng là con trai của Tống Cẩm Ninh nhưng lại không quan tâm đến vấn đề này thì quả thật rất kỳ lạ.
Tất nhiên, Cố Niệm Chi sẽ không cho rằng Hoắc Thiệu Hằng có lỗi gì cả. Trong thâm tâm cô ấy, dù Hoắc Thiệu Hằng có làm gì đi nữa thì cũng đều đúng đắn hết. Nếu ai đó nghĩ rằng Hoắc Thiệu Hằng sai thì chắc chắn chỉ số IQ và tầm nhìn của người đó có vấn đề rồi, nên đến khoa thần kinh và khoa mắt của bệnh viện để khám thì hơn.
Vì vậy, lẽ nào trong chuyện này còn có bí ẩn gì đó mà cô ấy không biết?
Cố Niệm Chi nhớ đến chuyện Hoắc Thiệu Hằng đã từng nói tối nay sẽ cho cô ấy biết tình hình cụ thể, nhưng không ngờ còn chưa đến tối thì Bạch Cẩn Nghi đã đến rồi.
Vậy phải làm sao đây?
Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, Cố Niệm Chi vẫn cho rằng việc cách ly mối quan hệ giữa Bạch Cẩn Nghi, Hoắc Gia Lan và Tống Cẩm Ninh là nhiệm vụ khẩn cấp.
Cho dù vì lý do nào đó mà cô không biết thì tốt nhất trước hết vẫn phải giúp Tống Cẩm Ninh thoát khỏi sự kiểm soát của hai người này đã.
Trong lòng Cố Niệm Chi đã có quyết định rõ ràng, bèn ho một tiếng rồi nói, “Nhà vật lý Bạch?”
Bạch Cẩn Nghi đang làm ra vẻ bối rối nhìn Hoắc Quan Thần, môi khẽ mấp máy, sắc mặt u ám. Nhan sắc đó, thật sự còn kém xa với nét quyến rũ của Tống Cẩm Ninh.”Còn việc gì nữa?”Ánh mắt của Bạch Cẩn Nghi rời khỏi Hoắc Quan Thần, nhìn về phía Cố Niệm Chi, “Tôi rất bận...”
“Cháu biết chắc chắn nhà vật lý Bạch rất bận rộn, bác là nhà khoa học hàng đầu, thời gian có hạn. Có điều, việc điều trị của bác Tống cũng không nên kéo dài thêm một giây phút nào cả, vì vậy cháu cho rằng không nên làm phiền bác thêm nữa.” Cố Niệm Chi nghiêng đầu mỉm cười, “Chúng ta nên đổi sang một bác sĩ tâm lý khác sẽ tốt hơn.”
“Thời gian này tôi không bận. Tôi nói rồi, tôi có thể dành ra vài tháng để ở cùng với Cẩm Ninh, tập trung điều trị cho cô ấy.” Bạch Cẩn Nghi nhìn đi chỗ khác, không muốn tiếp tục nói chuyện với Cố Niệm Chi nữa. Bà ta nhìn sang Hoắc Quan Thần, hỏi: “Quan Thần, anh thấy sao? Khi nào em chuyển đến thì được?”
Hoắc Quan Thần gật đầu, “Lúc nào cũng được.”
Hoắc Gia Lan vui vẻ mỉm cười, vỗ tay một cái: “Cô Bạch, cô có mang đồ đạc theo không? Dù chưa mang tới cũng không cần phải lo lắng đâu, trong nhà cái gì cũng có, mà kể cả không có, cô cứ ghi ra danh sách những thứ cô đã dùng quen ra, cháu sẽ căn dặn người làm đi mua.”
Hai mắt Cố Niệm Chi trợn trừng cả lên. Cô nhìn Hoắc Quan Thần rồi lại nhìn Hoắc Thiệu Hằng vẫn không nói nửa lời, trong lòng hơi lo lắng.
Có chuyện gì với mấy người đàn ông này thế?
Họ thật sự nghĩ rằng để Bạch Cẩn Nghi điều trị cho Tống Cẩm Ninh sẽ không có vấn đề gì cả sao?
Cố Niệm Chi cực kì sốt ruột, không chú ý đến Hoắc Thiệu Hằng đang dùng ánh mắt ra hiệu cho cô mà đi qua khoác tay Tống Cẩm Ninh, không hài lòng nói với Hoắc Quan Thần: “Bác Hoắc này, với mối quan hệ đặc biệt của bác và nhà vật lý Bạch, cháu nghĩ bác ấy không phù hợp để làm bác sĩ điều trị tâm lý chính cho bác Tống đâu. Bác ấy nên giữ kẽ tránh điều tiếng chút thì hơn!”
“Tránh điều tiếng ư? Tránh điều tiếng gì nhỉ?” Hoắc Gia Lan buồn cười quấn chặt chiếc áo choàng lông cừu Peru màu tím hoa lan Tử La trên người mình hơn một chút, “Em đang ám chỉ điều gì thế? Đừng úp úp mở mở nữa, ở đây ngoài em ra thì không có ai là người ngoài cả, em cứ nói rõ ràng luôn đi.”
Cố Niệm Chi tức điên người vì mấy lời mỉa mai của Hoắc Gia Lan.
Cái gì mà ngoài cô ra thì không có ai là người ngoài cơ chứ?
“Chị cả nhà họ Hoắc này, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng rồi. Nhà vật lý Bạch là bạn gái hiện tại của bác Hoắc. Làm sao có thể để bạn gái hiện tại điều trị cho vợ cũ của mình được chứ? Nói ra không sợ bị người ta cười cho à?”
Vừa nói, Cố Niệm Chi vừa quan sát nét mặt của Tống Cẩm Ninh, nhưng chỉ nhìn thấy vẻ mặt ngây ngô không hiểu gì của bà ấy, hoàn toàn không hứng thú gì với câu chuyện của mọi người.
Liệu có phải là bà ấy căn bản không biết mọi người đang nói về cái gì không?
Cố Niệm Chi cạn lời.
Hoắc Gia Lan chỉ đợi Cố Niệm Chi nói câu này, vừa nghe thấy vậy, nụ cười của cô ta tắt lịm, khóe môi mang theo vẻ nhạo báng, nói: “Cô Bạch là người có phẩm chất thanh cao, từ trước đến nay cũng rất nghiêm túc, đứng đắn, sao em có thể nghĩ về cô ấy như thế được? Hơn nữa, lúc cô Bạch và chú Hai tôi đến với nhau thì chú tôi đã ly hôn rồi. Kẻ làm con chim cưu chiếm tổ chim khách lại là một người khác đấy.”
“Nếu đây là mối quan tâm của cô, thì cô Cố này, tôi cho rằng cô đã nghĩ quá nhiều rồi. Tôi đâu có hèn hạ đến mức cố tình làm khó một người mắc bệnh tâm thần như cô nói chứ. Đúng thế, mấy năm nay công việc của tôi rất bận rộn, quả thực đã có phần sơ suất, vì vậy nên tôi cũng muốn bồi thường.”
Bạch Cẩn Nghi chợt hiểu ra ẩn ý sau lời nói của Cố Niệm Chi, hơi dở khóc dở cười phản bác lại cô ấy.
Hoắc Gia Lan tiếp tục khen ngợi Bạch Cẩn Nghi: “Em Cố này, là do em không biết đó thôi. Những ngày đầu, cô Bạch đã rất vất vả mới có thể giúp cô Tống hoàn toàn thoát khỏi trạng thái điên cuồng. Tình hình lúc đó nói ra còn sợ làm em chết khiếp ấy. Cũng nhờ cô Bạch vừa có bản lĩnh, vừa có kiên nhẫn, còn có tư cách đến tiếp cận cô Tống nên mới khiến gia đình chúng tôi và Bộ Quốc phòng yên tâm để cô ấy chăm sóc cho cô Tống.”
Thấy Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi ngày càng làm chủ tình hình, trong lòng Cố Niệm Chi có chút bất an, nhưng cô vẫn không chịu buông tha. Dù sao, Hoắc Thiệu Hằng cũng có lên tiếng ngăn cản cô đâu, đã vậy thì cô phải nói tiếp: “Phải, em không phủ nhận khả năng của nhà vật lý Bạch. Nhưng mười sáu năm đã trôi qua rồi, bác Tống vẫn chưa bình phục, tại sao lại không thể tìm người khác đến thăm khám chứ? Mua đồ còn phải chọn lựa kĩ càng rồi mới mua, huống chi là chữa bệnh?”
“Nhưng bệnh của cô Tống có liên quan đến kế hoạch thử nghiệm tuyệt mật của Bộ Quốc phòng. Để tránh rò rỉ thông tin, người bình thường vốn không được phép tiếp cận với cô Tống. Nếu em muốn tìm một bác sĩ khác để điều trị cho cô Tống, trước tiên hãy nộp đơn đề nghị lên Bộ Quốc Phòng, đợi Bộ Quốc phòng xác minh lý lịch chính trị xong mới có thể yên tâm để bác sĩ điều trị cho cô ấy. Cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm mới xác minh lý lịch chính trị xong nữa đây...”
Hoắc Gia Lan phản bác rất trôi chảy, kín kẽ, ánh mắt thoáng lóe lên vài phần đắc ý nhìn Cố Niệm Chi như nhìn một đứa trẻ bướng bỉnh thích gây chuyện vậy.
“Bởi vì điều trị tâm lý luôn không tránh được phải thôi miên, nếu là người không đáng tin cậy, ngộ nhỡ thôi miên ra thông tin tuyệt mật thì biết làm sao? Vì vậy hoàn toàn không thể coi thường được. Khi đó, tôi cũng là một thành viên của phòng thí nghiệm, mặc dù không trực tiếp tham gia vào lần thí nghiệm đó, nhưng mọi mặt của thí nghiệm tôi đều biết cả, vì vậy, cuối cùng Bộ Quốc phòng đã quyết định để tôi tiếp nhận việc điều trị.”
Bạch Cẩn Nghi lấy lại tinh thần, bắt đầu nhẹ nhàng giải thích cho Cố Niệm Chi.
Cố Niệm Chi cảm thấy mình như bị rơi vào lưới vậy, còn Hoắc Gia Lan và Bạch Cẩn Nghi thì đứng trên bên lưới lạnh lùng nhìn cô vùng vẫy.
Tuy nhiên, từ trước đến nay, cô chưa bao giờ là kiểu người dễ bị đánh bại bởi một vài câu nói của người khác. Cố Niệm Chi không ngần ngại bác bỏ: “Trên thực tế cũng có thể tìm một quân y mà. Ví dụ như Trần Liệt, bác sĩ quân y được mệnh danh là thần y chẳng hạn, mọi người đều biết anh ấy phải không? Để anh ấy thử không được sao? Anh ấy vốn là quân nhân, cấp bậc an ninh cũng rất cao, để anh ấy thay thế thì đâu cần sợ rò rỉ thông tin nữa chứ?” Cố Niệm Chi khoanh tay, cuối cùng hạ sát chiêu: “Đóng cửa, thả Trần Liệt!”
Hoắc Gia Lan vẫn không đồng ý, “Tuy Trần Liệt thật sự là bậc thầy của nước nhà nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói Trần Liệt từng học về tâm lý học, cũng như chưa từng có kinh nghiệm làm bác sĩ tâm lý, còn cô Bạch lại có mười sáu năm kinh nghiệm rồi.”
Cố Niệm Chi nhướng mày, khăng khăng nói: “Ai nói Trần Liệt không có kinh nghiệm chứ?” Cô đang định nói về tình huống của bản thân, nhưng Hoắc Thiệu Hằng lại lên tiếng, giành lời trước khi cô kịp nói: “Chỉ cần Bộ Quốc phòng đồng ý, đương nhiên có thể để Trần Liệt thử xem. Có điều, theo tôi được biết, Trần Liệt khá bận rộn, không biết cậu ta có thời gian không.”
Thấy Hoắc Thiệu Hằng lại ủng hộ ý kiến của Cố Niệm Chi, Hoắc Gia Lan, Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Quan Thần đều rất ngạc nhiên.
Bạch Cẩn Nghi và Hoắc Quan Thần nhìn nhau và không nói gì.
Hoắc Gia Lan vẫn không đồng ý, cô ta cắn răng, tức tối nói: “Em Cố đã càn quấy, sao anh họ cũng để mặc cho em ấy tung hoành như thế chứ?” Nói xong, ánh mắt của cô ta nhìn chằm chằm vào Hoắc Thiệu Hằng: “Anh họ cả, anh đừng quên, lúc đó bố em cũng ở trong phòng thí nghiệm, nhưng thí nghiệm xảy ra sự cố, Bộ Quốc phòng lại nói với em và mẹ rằng bố em mất tích rồi.” Hoắc Gia Lan vừa nói vừa chỉ vào Tống Cẩm Ninh đứng bên cạnh Cố niệm Chi: “Chỉ có bà ấy! Chỉ có bà ấy biết đã xảy ra chuyện gì trong phòng thí nghiệm vào thời điểm đó! Muốn đưa bà ấy đi ư? Em không đồng ý! Tung tích của bố em vẫn đang nằm trên người bà ấy đấy!”
Bình luận facebook